Ba năm sau, Tề Tranh đã bình định nước Địch, nước Trần, nước Tề… một đường đánh thẳng đến Nam Cương. Giờ hai phần ba Trung Nguyên đều thuộc về nước Tề. Vị Hoàng đế giả trên danh nghĩa Tề Hạo vẫn là Chu Chính Hạo, hắn theo sách trị quốc Tề Tuyên để lại mà xử lý chính vụ. Hơn nữa, Hoàng đế thật Tề Hạo đi khắp thiên hạ, không ngừng bổ sung ngân khố quốc gia khiến nước Tề phát triển vô cùng, thiên hạ nhất thống cũng chỉ trong vài năm tới.

Vẫn như cũ là một đêm không trăng không sao, trong soái trướng, Tề Tranh đang ngủ say, đột nhiên ngực hắn có gì đó chạm vào, thiếu chút nữa không thở nổi. Sau đó, lưỡi đinh hương liếm qua môi hắn, mùi hương quen thuộc tràn ngập, người hắn lập tức nóng bừng

– Tiếu Mộng, sao nàng lại tới đây

Hắn vừa bất đắc dĩ, vừa vui mừng.

Ba năm qua, bọn họ vẫn như thế. Hắn nghĩ mọi cách làm Trữ Tiếu Mộng hôn mê rồi đưa nàng trở về mà nàng lại luôn có cách đuổi kịp quân đội của hắn, trà trộn vào quân ngũ ra vào soái trướng như đến chỗ không người

– Đương nhiên đi bằng hai chân

Nói xong, nàng bò xuống khỏi người hắn, đưa một bao gì đó cho hắn

– Cho chàng

– Đây lại là kẻ xui xẻo nào đây?

Hắn cảm thấy rất kỳ quái, những người đó sao không thể đường hoàng giao chiến, ám sát hư chiêu chỉ càng khiến âm mưu, thù oàn tích tụ, ảnh hưởng đến đại cục, để đến nỗi người giàu lòng nhân ái như nàng cũng căm tức.

– Động chủ của 18 động Nam Cương

Bởi vì đối phương phái người ám sát Tề Tranh. Có nàng ở đây, âm mưu của bọn họ còn lâu mới thành công nhưng lại khiến nàng tức giận muốn giết người

– Lần sau xin nàng để “lễ vật” ở trên thư án là được rồi, đừng mang vào đây

Hắn không có hứng thú với việc sưu tập đầu người

– Ý này là không hoan nghênh thiếp lại đến?

Nàng vứt “lễ vật” ra ngoài, sau đó cở thắt lưng, cởi áo ngoài, nửa thân trần chui vào chăn hắn. Hắn vươn tay, ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương, ấm áp đến mê hồn.

Hắn thân thủ, liền ôm một mảnh nhuyễn ngọc ôn hương, ấm áp ấm áp, dạy hắn cân tô cốt ma.

– Ta không hoan nghênh thì nàng sẽ ngoan ngoãn trở về sao?

Hắn hỏi ngược lại nàng rồi lại tiếp:

– Ăn no chưa

Nàng gật đầu:

– Um, Phật nhảy tường (chắc tên 1 món ăn) ngon lắm. Còn nữa, chàng có thể đưa thiếp về nhưng thiếp không chắc là mình lại không theo đến

Vô nghĩa, hắn mất 12 canh giờ để làm mà có thể không ngon sao? Ai. Hắn cũng là ngụy quân tử nói năng bất nhất, vừa lo lắng cho nàng lại vừa nấu đồ ăn ngon cho nàng, âm thầm chờ mong mỗi đêm, nàng như tiên tử rơi vào lòng hắn

Hắn…… Sợ là không có thuốc chữa.

Bàn tay nhỏ bé của nàng tiến vào vạt áo hắn, xoa lồng ngực rắn chắc:

– Tề Tranh, lần sau thiếp muốn ăn canh thịt dê

– Nàng cho rằng lần nào cũng có thể đuổi kịp đại quân của ta?

Cho dù đây là sự thật, cũng không cần nói trước mặt, làm cho hắn rất khó xử.

Người nàng quấn quýt lấy hắn, môi hồng hôn lên miệng hắn đang nhếch:

– Mặc kệ thế nào, chàng đều phải làm một cái bếp hành quân ở sau soái trướng, ngày ngày nấu cơm cho thiếp, thiếp thích ăn món gì cũng phải có

Nàng đang định ăn hắn sao? Thật đáng giận.

Hắn xoay người, đè lấy nàng, có chút xấu hổ, phiền muộn, nhìn thấy vẻ vui sướng của nàng thì hung hăng hôn nàng

– Ưm…

Nàng yêu kiều hơi cong lưng:

– Tề Tranh….

Tiếng gọi khẽ như ngọn lửa tình, thiêu đốt đến tim hắn. Trong lòng bọn họ đều hiểu, mình không thể rời khỏi đối phương, chỉ là một người không nói nên lời, còn một người luôn lo lắng mà thôi

Chuyện đưa nàng về Vân Mộng Sơn rồi nàng trở lại bên hắn đã thành trò chơi, khiêu khích bọn họ, kích thích tình dục vô tận khiến hai người càng ngày càng gắn kết. Có lẽ bọn họ sẽ truy đuổi cả đời. Vừa nghĩ đến kết cục đó, hắn và nàng đều vui mừng vô cùng.

Hắn cởi áo ngủ, thân thể trần trụi dán sát lên người hắn, sự tê dại lan khắp cơ thể hai người

– Tiếu Mộng, Tiếu Mộng… Hắn yêu nàng, thực sự rất yêu nàng.

Nàng cũng ôm chặt hắn

– Tề Tranh……

– Vì sao nàng luôn có thể theo kịp?

Hắn thật sự không hiểu:

– Chẳng lẽ 10 cao thủ nhất lưu không giữ nổi nàng?

Nàng tức giận lườm hắn:

– Võ lâm cao thủ đó là ai mời đến cho chàng?

Đúng thế. Nàng là võ lâm minh chủ, người giang hồ đương nhiên là nghe lời nàng, nhưng là

– Còn cả được quân đội che chở nàng nữa là thế nào?

– Thủ hạ của chàng nghe lời ai nhất?

– Ta. Điểm ấy không cần phải bàn

– Đúng vậy, các binh sĩ tôn sùng nhất là Anh Vương gia nhưng thiếp là Anh Vương Phi, bọn họ dám đắc tội sao?

– Không dám

Đáng giận

– Sẽ có ngày bổn vương thắng được nàng

– Chờ chàng đó, Vương gia!

Nàng dùng sức kẹp hông hăn.

– Ưm!

Đổi lại là hắn rên rỉ, bị khoái cảm đột ngột vây đánh khiến hắn hôn mê, kìm lòng không đậu mà nhanh chóng động thân

– A…

Nàng cũng yêu kiều rên rỉ, mặc hắn đưa lên đỉnh cao hạnh phúc.

Trong lúc mơ hồ, khi thân thể nàng như bay trên mây, trong lòng hạnh phúc thỏa mãn vô cùng, chỉ nguyện mãi mãi được như vậy

– Tề Tranh, thiếp sẽ không rời khỏi chàng

Đây có lẽ là lời nói gần nhất với từ “yêu” mà nàng có thể nói

Lời cuối sách

Giờ đã chính thức kết thúc Hoàng triều diễm sử truyền hệ liệt

Trong tình yêu, mỗi người cảm thấy cần nhiều sự bao dung và thỏa hiệp mà hôn nhân, càng có nhiều lúc muốn lùi một bước để biển rộng trời cao

Nhưng đôi khi, tôi cũng sẽ nghĩ, có thể có chuyện mặc kệ là yêu đương hay kết hôn đều cứ làm theo ý mình, không cần thay đổi mình mà tình cảm vẫn bền lâu? Tề Tranh và Trữ Tiếu Mộng là từ ý tưởng này mà ra. Một người là Vương gia một người là minh chủ võ lâm, bọn họ đều rất mạnh mẽ, mạnh đến độ sẽ không chịu thỏa hiệp, mạnh mẽ đến độ đủ hào phóng mà đi cùng người không chung quan điểm.

Tôi thích sự kiên cường, gian trá và âm thầm sắp đặt của Tề Tranh, mất mấy năm trời đẩy hai đối thủ vào đường cùng (Trong đó một kẻ là hắn dùng kế mượn dao giết người mà hại chết)

Tôi cũng thích sự bối rối của hắn. Rõ ràng rất yêu Trữ Tiếu Mộng nhưng vẫn muốn đẩy nàng đi, trong lòng lại không nỡ, bất kể đi đến đâu cùng làm một chiếc bếp hành quân phía sau soái trướng cho người phụ nữ hắn yêu (Có thể nói như nắm bắt dạ dày của nàng thì có thể đi thẳng đến tim nàng)

Nhưng tôi lại càng thích Trữ Tiếu Mộng. Nàng hành động dứt khoát, cởi mở nhưng vĩnh viễn không thể nghe được từ “yêu” từ miệng nàng. Vì yêu, nàng có thể ngàn dặm truy đuổi kẻ muốn ám hại người trong lòng nàng, vì yêu, nàng có thể bỏ mặc võ công bí kíp mà bầu bạn bên hắn. Nàng là người rất chung tình, cũng khó hiểu.

Hai người khó hiểu, một đường đấu đá đến cùng, chẳng ai thay đổi được ai

Thứ duy nhất bọn họ học được chính là hưởng thụ chuỗi ngày tranh đấu này

Viết về chuyện đấu đá của bọn họ cũng thành nghiện. Điều duy nhất khiến tôi thấy khó là hình như tôi càng già càng mềm lòng, chỉ nhắc đến chiến tranh hay người chết thì đều khó chịu mà đẩy nhanh nó qua.

Tất cả câu chuyện xưa, điều thực sự tôi không thể không làm chính là việc miêu tả diễn biến cái chết của Chu Bằng, bởi vì nếu hắn dứt khoát chết ngay sẽ không thể chỉ điểm Trữ Tiếu Mộng cách lật tẩy Lí Hữu Hợp, để Tề Tranh tiếp nhận binh lính của mình mà nhanh chóng chấm dứt nội chiến.

Về phần Lí Hữu Hợp, ngược lại tôi giải quyết rất nhanh

Tuy rằng từ khi bắt đầu viết “Tuyệt thế hôn quân” tôi ghét nhất là kẻ này, đọc nhiều sách, miệng đầy đạo lý nhưng không hợp thời thế, cho rằng chỉ có hắn là đúng, người khác đều sai, đến chết vẫn đổ tội cho người khác

Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

Hắn hành thích vua trong “Tuyệt thế hôn quân”, khi quân trong “Phong lưu diễm chủ” đến “Tiêu Dao Bá Vương thì dám làm phản.

Tôi không chắc rằng Hoàng đế thì phải luôn đúng, nhưng bất kể là thờ chủ nào thì hắn cũng có lòng riêng, loại thần tử này không chết thì thật bất công.

Về phần tranh đoạt trong hoàng cung, ba trăm thân vệ của Tề Tranh đấu với năm ngàn cấm quân của Chu Bằng và đám mật thám của Lí Hữu Hợp mà vẫn có thể đuổi bọn họ ra khỏi thành

Có lẽ có người sẽ nói chẳng phải là quá khoa trương?

Lịch sử như vậy lại càng khoa trương.

Nam Tống, ba trăm quân của Nhạc Phi có thể đuổi đánh vạn quân Kim đến rơi mũ giáp, hốt hoảng chạy trốn.

Một hồi chiến tranh thắng bại, số lượng người đương nhiên là điều kiện đầu tiên nhưng sự tinh nhuệ và dũng mãnh lại là yếu tố quan trọng nhất

Huống chi Tề Tranh có có được thiên thời (Trận đánh này là hắn thiết kể để người ta đánh), địa lợi (hoàng cung là nơi hắn quen thuộc nhất) và nhân hòa (Hoàng đế giả về phe hắn nên dù Lí Hữu Hợp và Chu Bằng nói hắn không tốt cỡ nào thì trong mắt người đời hắn vẫn là phía chính nghĩa). Nếu dựa vào đó mà còn không thắng thì quá uổng rồi.

Cuối cùng “Hoàng triều diễm sử truyền hệ liệt” đã kết thúc, Đại Tề cũng coi như xong

Nói thật ra, tôi không phải là người rất mực trung quân ái quốc, ai có thể cai quản thiên hạ tốt thì ngôi vị Hoàng đế để hắn ngồi cũng có sao? Đó là ý nghĩ của tôi

Cho nên khi Tề Tranh để Chu Chính Hạo lên làm Hoàng đế thì thiên hạ Đại Tề đã thay đổi

Nếu muốn đem đạo lý cha truyền con nối mà nói, bất luận Tề Tuyên, Tề Hạo, Tề Tranh, bọn họ đều thất bại. Bọn họ một người có khả năng trị quốc, một người có khả năng làm giàu cho đất nước, một người có khả năng bảo vệ mở mang bờ cõi nhưng đáng tiếc không hoàn hảo. Bọn họ đều có nhược điểm của mình, không thể thành minh quân

Giữa tình cảm và đại nghĩa, bọn họ chọn tình cảm nên bọn họ không tốt nhưng ít ra bọn họ không ích kỉ, ba huynh đệ bọn họ đồng tâm tạo nên một Chu Chính Hạo, triều đại sau này hẳn nên đổi thành Đại Chu đi? *Cười*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play