Cố gắng chốt hạ con giời này :((

Trữ Tiếu Mộng không ngờ Tề Tranh bảo mình thử lại có kết quả như vậy. Lí Hữu Hợp mưu sát Chu Bằng. Nàng thậm chí còn không kịp ngăn cản, Chu Bằng đã ngã xuống đất. Đợi đến khi Lí Hữu Hợp ra khỏi doanh trướng, nàng suy sụp đến bên Chu Bằng, nhìn đôi mắt hắn trợn tròn, chết không nhắm mắt mà trong lòng phức tạp.

Xem ra với thế cục nàng vẫn không thể bằng Tề Tranh. Nàng nghĩ trong lòng, ngồi xổm xuống, nhìn Chu Bằng tóc bạc phở. Năm đó, biết hắn dẫn người ám toán sư huynh Bộ Kinh Vân, nàng cũng tức giận nhưng hôm nay thấy hắn quả thật một lòng vì nước mà lại có kết cục như vậy thì cũng tiếc hận thay hắn

– Sớm biết có ngày này thì trước kia tội gì làm thế

Nàng vươn tay, đang muốn vuốt mắt cho Chu Bằng thì lại hoảng sợ khi thấy hắn chưa tắt thở.

– Sao có thể?

Nàng kiểm tra miệng vét thương của hắn, xác định trúng điểm yếu hại, không thể cứu chữa nhưng hắn lại kiên trì, đại khái là trong lòng còn nguyện vọng chưa thành nên chưa tắt thở đi? Nghĩ nghĩ, nàng tháo trâm gài tóc trên đầu, đâm lên người hắn mấy cái. Mặt Chu Bằng lập tức đỏ lại, hơi thở cũng dần ổn định. Không lâu sau, hắn đã khôi phục thần trí:

– Trữ cô nương…

Nhìn thấy Trữ Tiếu Mộng, nghi hoặc trong lòng hắn cũng tháo gỡ:

– Kẻ phi đao truyền thư chắc hẳn là Trữ cô nương?

Nàng gật đầu:

– Ngươi có nguyện vọng gì thì nhanh nói đi? Ta chỉ có thể làm ngươi tỉnh táo trong nửa khắc.

– Trữ cô nương…

Chu Bằng ngây người một hồi rồi kích động hỏi:

– Hoàng thượng và Anh Vương vì sao trăm phương nghìn kế muốn đẩy ta vào chỗ chết, hay thật sự là có mới nới cũ, thỏ chết cung tên cũng bỏ?

Trữ Tiếu Mộng lườm hắn:

– Đừng có nghĩ ngươi lợi hại như thế. Tề Tranh muốn giết ngươi tùy tiện nói mấy câu thì đầu ngươi bay rồi. Chẳng qua tâm cơ của hắn quá sâu, đôi khi ta cũng không hiểu mục đích hắn làm là vì sao? Tóm lại, giờ ta chỉ biết hắn muốn nhất thống thiên hạ. Mặt khác, nếu ngươi không có di ngôn gì khác thì ta đi đây

Như vậy đã là hết lòng quan tâm rồi, nàng cũng không quản được việc hậu sự của hắn

– Chỉ cần binh sĩ của ngươi chịu đầu hàng thì Tề Tranh sẽ không tạo sát nghiêt, nhưng hắn cũng sẽ không giơ cổ chịu chết, tất cả chỉ trông chờ vào đám binh sĩ của ngươi thôi

– Binh quân của ta đều đóng tại Bàn Long quan, rất hiểu lai lịch và cách dùng dầu đen. Chỉ cần Trữ cô nương đối kho vũ khí, bại lộ chân tướng thì đám binh sĩ của ta nhất định sẽ nghi ngờ, âm mưu của Lí Hữu Hợp sẽ bị phá hoại, điện hạ sẽ thuận lợi thu nhận đám sĩ tốt đó…

– Ta biết rồi

– Đa tạ…… Cô…… Nương……

Ánh mắt Chu Bằng dần dần mơ hồ, cuối cùng, mặt như tờ giấy trắng, tựa như cả người không còn chút máu nào. Trữ Tiếu Mộng nhìn hắn vẫn trợn mắt như cũ thì biết hắn không cam lòng cỡ nào. Nhưng khôm càm lòng thì thế nào, ai chẳng phải chết, chỉ là sao cho không uổng phí mà thôi.

Mà Chu Bằng, hắn cũng tung hoành nửa đời, đáng tiếc bước nhầm nên có kết cục này. Trữ Tiếu Mộng không phải thần, không có cách nào lấy lại mạng sống cho hắn, cho nên:

– Ta sẽ cố gắng, ngươi không còn sống được nữa, ta cũng không biết làm thế nào.

Người nàng hơi loáng lên, hóa thành làn khói mỏng, đi ra khỏi doanh trướng, phóng hỏa đốt kho vũ khí. Trong lều chỉ còn thi thể Chu Bằng, một mình cô độc, vô cùng oán hận.

Cùng lúc đó, Lí Hữu Hợp đã lợi dụng binh phù của Chu Bằng để điều động đại quân, quyết chiến với Tề Tranh. Khi Tề Tranh đứng đầu thành, nhìn hai mươi vạn đại quân, bộ binh, kỵ binh, cung binh… đứng hỗn độn, sắp xếp dàn hàng ở đó như 20 miếng đậu hũ ngay ngắn. Trong lòng hắn thoáng hiểu, hôm nay người thống lĩnh quân đội không phải là Chu Bằng, là tướng quân có chút kinh nghiệm thì sẽ không công thành như vậy.

Dám đem người đến công thành? Chỉ e Chu Bằng đã chết, quân quyền hỗn loạn, hôm nay muốn sống mái với hắn chắc chắn là Lí Hữu Hợp.

– Đánh nhau với kẻ như vậy, ai, thắng cũng chẳng vui!

Nói là nói như vậy, hắn vẫn hạ lệnh kéo cờ. Đây là lần đầu tiên hắn hạ cờ hiệu của mình từ khi nội chiến đến nay, ý rằng hôm nay sẽ chấm dứt nội chiến, khí thế bừng bừng, toàn quân tiến ra Bàn long quan để tiêu diệt quân Địch.

Đầu tiên, cờ đen bốn phía dâng lên, phấp phới bốn chữ: “Phong, Lôi, Vũ, Điện”

Rồi sau đó, trống trận nổi lên, một cây cờ xí màu vàng chậm rãi xuất hiện, khí thế như vô cùng.

Những người trẻ tuổi có lẽ không biết là cờ đó đại biểu cho cái gì nhưng những người từng sống qua những năm tháng thịnh thế của Đại Tề sẽ hiểu, đó là sự kiêu ngạo lớn nhất của nước Tề, đánh tan thiên hạ, ngũ đại binh đoàn vô địch. Biến mất gần 27 năm, giờ đã xuất hiện.

– Tất thắng, tất thắng, tất thắng

Trên trường thành, vô số binh sĩ hét lớn, hùng tráng, tự tin, có khí thế nuốt núi trôi sông. Dưới thành, Lí Hữu Hợp mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã ngựa.

– Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Ngũ đại binh đoàn hẳn là đã tiêu vong! Nhưng khí thế đó là gì?

Lí Hữu Hợp may nhờ một kẻ ở bên đỡ lại:

– Tướng gia, ngài làm sao vậy?

Lí Hữu Hợp giật mình hoàn hồn, giận trừng mắt nhìn hắn:

– Buông tay!

Hắn giục ngựa đi về phía trước.

Chuẩn bị vào trận, Lí Hữu Hợp hô lớn:

– Loạn thần tặc tử, dám sử dụng hoàng kì. Nếu ngươi không mau chóng mở thành đầu hàng, theo bổn tướng tiến điện thỉnh tội thì chờ đến lúc bổn tướng phá thành, ngươi sẽ bị tru di cửu tộc

– Ha ha ha

Tề Tranh cười lớn. Lí Hữu Hợp là kẻ cổ hủ nhất thiên hạ, là kẻ đọc sách ngu ngơ không hiểu đời nhất? Trước trận chiến mà chiêu hàng, còn nói trắng trợn như vậy, hàng có tội, không hàng cũng có tội, ai muốn hàng?

– Chẳng lẽ bổn vương không có tư cách dùng hoàng kì?

Tề Tranh tháo chiếc mặt nạ quỷ ra, đây là lần đầu tiên hắn lộ diện trước mặt ba quân

Chỉ thấy khuôn mặt như ngọc, mày kiếm uy nghi, mắt phượng nghiêm nghị, vô cùng uy phong, tuấn mỹ. Hắn đứng đầu tường, cuồng phong thổi tung áo choàng màu lửa khiến kim giáp lấp lánh, tựa như cây ngọc trước gió.

Cảnh tượng này với Lí Hữu Hợp mà nói thật sự quá rung động, cũng quá quen thuộc. Đế vương một thời thịnh thế Đại Tề, người hắn từng sùng bái, không thích văn chỉ thích võ khiến hắn phải âm thầm rút lui chốn quan trường, chẳng phải chính là như vậy?

– Rốt cuộc ngươi là ai

– Bổn vương Tề Tranh.

Nếu Lí Hữu Hợp từng ảo tưởng chấp chưởng triều đình thì lúc này sẽ phẫn nộ, tuyệt vọng đến chết. Tề Tranh và tiên hoàng giống hệt nhau, đều chỉ thích võ, không thích văn, hoàn toàn không cần đến một bụng đầy chữ của hắn, cũng không để ý đến sự trung thành của hắn?

Trước kia khi hắn bị xa lánh, tiên hoàng chưa từng bảo vệ hắn, giờ Tề Tranh còn đối mặt với hắn, hắn cứ như vậy mà bị khai trừ?

Đột nhiên, có một cỗ nhiệt khí xông lên trong lòng, khi Lí Hữu Hợp còn không phản ứng lại thì hắn đã mở miệng quát mắng

– Phản tặc to gan! Dám giả mạo người trong hoàng thất, tội này phải giết! Hoàng tham tướng, nổi trống, công thành!

Thùng thùng thùng, trống trận dồn vang.

– Ngu xuẩn!

Tề Tranh cười lạnh một tiếng, tay phải giơ cao.

– Nổi trống, cung thủ chuẩn bị!

– Tuân lệnh

Trên thành, ngũ đại binh đoàn bố trí phòng tuyến.

Chiến tranh, hết sức căng thẳng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play