Mặt Trữ Tiếu Mộng căng ra, nghe đám thân vệ này hi hi ha ha nói về chuyện nàng với Tề Tranh.

– Các ngươi không thấy bộ dáng của vị Trữ cô nương kia khi một cước đá Vương gia xuống giường đâu. Oa! Dữ như Sư tử Hà Đông vậy

– Không chỉ thế, nàng còn bắt Vương gia nấu cơm, giặt quần áo, đun nước tắm cho nàng. Ai, không biết Vương gia thích nàng điểm gì?

– Đương nhiên là xinh đẹp! Nói thật ra, ta lớn như thế này chưa thấy được mấy nữ nhân xinh đẹp bằng Trữ cô nương đâu

– Lấy vợ cần hiền thục, so với nữ nhân hung hãn mạnh mẽ, lão tử thà lấy nữ nhân xấu xí nhưng nàng phải biết giặt quần áo, nấu cơm, chăm con cho lão tử.

– Cũng không phải thế, đường đường là nam nhi bẩy thước lại đi hầu hạ một người đàn bà, cho dù nữ nhân đó là thiên tiên hạ phàm ta cũng không cần.

Vừa đúng lúc, Tề Tranh mang theo một hộp đồ ăn đi đến phía sau nàng

Hắn cũng nghe được những lời này, tức giận hừ lạnh:

– Không có chuyện để làm? Thế thì đến nhà kho lau sạch vũ khí một lượt đi

Một đám vương bát đản, nếu dám dọa bảo bối của hắn chạy mất thì chắc chắn hắn sẽ bắt bọn họ đi thao luyện đến không nhận ra mẹ nữa

– Mạt tướng tuân mệnh

Đám thân vệ đồng thanh hô rồi trốn như có ma đuổi

Mấy kẻ kì đà đi rồi, Tề Tranh thu hồi vẻ giận dữ, thay vào đó là khuôn mặt ôn hòa

– Đừng để ý đến những người này, ta làm mấy món điểm tâm cho nàng, nàng nếm thử xem

Hắn cứng rắn kéo Trữ Tiếu Mộng vào trướng, đồng thời cho Nhạc Minh Phong, Lâm Dược đi ra ngoài

– Đây là những món ăn chắc chắn nàng chưa từng ăn

Vội lấy lòng giai nhân, chỉ sợ nàng bị những lời đồn đại kia làm ảnh hưởng, trong lỏng tổn thương mà lại rụt vào vỏ ốc của mình thì mẫu thân của con hắn cũng chạy mất

Tề Tranh mở hộp thức ăn, bốn món ăn hiện ra, gắp một miếng đưa đến bên môi nàng

Trữ Tiếu Mộng không há mồm, chỉ yên lặng nhìn hắn, trong lòng bốc lên. Không nghe chuyện bát quái thì không biết, thì ra nam nhân nấu cơm cho nữ nhân là chuyện mất mặt như thế

Còn nữa, nàng đá hắn – không đúng, nàng chỉ đẩy hắn xuống giường, không đá hắn, sao trong mắt người ngoài lại thành ra hành vi thô lỗ như vậy?

Nhưng nàng dùng lực rất nhỏ, không đẩy hắn thì sao có thể gọi hắn dậy?

Cô nương bình thường ở chung với phu quân như thế nào? Nàng cố gắng nghĩ, Tiền Ngụy đế, đại sư tẩu hiện giờ của nàng – Tề Tuyên là…

Bỗng nhiên, hai tay nàng gác lên vai Tề Tranh, thân hình yểu điệu dựa qua, tựa vào lòng hắn, sau đó… Nàng nhớ mỗi lần sư tẩu làm như vậy rồi sẽ lắc lắc mông, mà đại sư huynh cũng sẽ cười rất vui

Nếu nàng làm theo, Tề Tranh cũng vui sao?

– Tiếu Mộng, nàng làm gì thế?

Đột nhiên Tề Tranh sờ má nàng:

– Mặt nàng đỏ quá, còn nổi lên lấm tấm, là ăn phải đồ xấu à? Để ta triệu quân y tới xem

– Không cần!

Nàng vội rời khỏi người hắn:

– Ta không sao

Đó là da gà nổi thôi

Nàng nhớ đến khi Tề Tuyên và Bộ Kinh Vân bên nhau, luôn ngươi một câu tâm can, ta một câu bảo bối, ngay cả uống rượu cũng một người uống rồi mớm sang cho người kia, cảm giác… Thật đáng ghét

Nếu người đang yêu đương đều phải ở chung như vậy…

– Xin lỗi, ta không làm được

Nàng sẽ nôn mất

– A!

Hắn mơ hồ không biết tâm tư nàng nghĩ gì, vội buông hộp điểm tâm, kéo tay nàng hỏi:

– Đang bình thường sao lại nói xin lỗi

– Ta làm chàng mất mặt

Huống hồ nàng không thể thay đổi để thành một nương tử dịu dàng săn sóc để tướng công được nở mày nở mặt

Hắn nhìn theo ánh mắt nàng nhìn về hộp đồ ăn:

– Ý nàng là chuyện nấu cơm?

Vẫn may, nàng còn chưa nghĩ quá xa, nếu không hắn biết làm thế nào để kéo nàng về

– Nàng nghĩ nhiều rồi, nàng thích ăn gì thì ta làm cái đó. Ta không biết kiêu ngạo, chẳng thấy có gì mất mặt cả

Hai mắt nàng sáng bừng:

– Thật sao?

Một tay hắn ôm eo nàng, tay kia lén lút luồn vào vạt áo nàng, da thịt chạm nhau, thật mất hồn

– Còn nhớ trong cung, ta câu dẫn nàng thế nào không?

– Chàng có từng câu dẫn thiếp sao? Vì sao nàng chẳng hề có ấn tượng

– Khi đó có một cô nương, lúc nào cũng chỉ thích võ công bí kíp, bỏ mặc ta gây sóng gió hoàng cung, ngày ra vào Phượng Nghi cung đến chục lần nàng cũng không để ý. Khi ta chạy được theo nàng, mệt mỏi vô cùng nàng còn hỏi ta chạy cái gì? Thiếu chút nữa làm ta tức chết

Hơi thở ấm áp phun bên tay nàng, hai gò má nàng lập tức đỏ bừng, đôi mắt đen đầy ý xuân, so với hoa còn xinh đẹp hơn, so với nước còn dịu dàng hơn

Đây là lũ không có mắt, còn nói nàng hung hãn gì, không biết ánh mắt mọc ra thế nào? Thật nên để bọn họ nhìn bộ dáng hiện tại của nàng bây giờ

Đương nhiên rồi! Nhưng nghĩ lại, vẻ xinh đẹp của nàng hắn không nỡ chia sẻ với người khác

– Nàng ấy, không thích ăn cơm, chỉ thích ăn điểm tâm, để làm nàng để ý, ta đành cố gắng cực khổ nghiên cứu làm thế nào để nấu ăn ngon. Đầu tiên, không thể đề nàng nghi ngờ, sau đó, phải làm cho nàng tò mò với những món ăn của mình. Cuối cùng, khiến nàng ăn mãi thành nghiện, không rời ta được.

Nhớ lại chuyện cũ, không khỏi thổn thức:

– Ai, nhớ tới khi đó, ta thật sự rất vất vả

– Ngươi…

Nàng nói không nên lời. Muốn mắng hắn tâm cơ sao? Nhưng lại cảm động vì sự cố gắng của hắn. Muốn nói mấy câu tâm tình với hắn thì câu chữ lại cứng lại ở cổ họng, không nói được.

– Tiếu Mộng, để bồi thường sức lao động cả ta, nàng có nên cho ta chút ngọt ngào?

Hắn liếm lên vành tai nàng, hôn dọc theo vành tai nàng, một đường hôn để cần cổ trắng nõn của nàng

– Này…

Nàng mắc cỡ đỏ mặt, trong lòng biết hắn muốn cái gì, cũng muốn chống đối nhưng…

– Tề Tranh…

Tiếng nói nhỏ còn hơn tiếng muỗi kêu khiến xương cốt hắn nhũn lại

– Ừm, ta nghe, nàng nói đi

Ngực hắn bốc lửa, hận không thể lập tức cởi quần áo nàng, ăn sạch vẻ đẹp kia

– Thiếp…

– Không thích? Hắn rất yêu nàng nên nhất định sẽ tôn trọng ý nàng

– Không phải

– Vậy thì là thích?

Hắn mừng rỡ, một tay tháo thắt lưng nàng, nội sam màu trắng lộ ra, chiếc yếm màu lam ẩn hiện, lộ ra đường cong mê người

Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, dịu dàng hôn môi nàng, một bên cởi áo ngủ của nàng ra

– Ưm…

Động tác của hắn quá nhanh? Nàng còn chưa dứt lời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play