Ngày sáng dần, trăng lặn, thời gian như chiếc đồng hồ cát, chầm chậm trôi đi

Nhưng đời người lại như hoa tàn mùa thu, nhanh chóng héo tàn

Cứ cách bốn canh giờ, Chu Chính Hạo đều sai người đưa tin chinh chiến bên ngoài đến Phượng Nghi cung.

Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng vốn định khởi binh trong hoàng cung, giết chết Trữ Tiếu Mộng nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được hoàng cung vốn không bố trí phòng vệ nay đã được Tề Tranh bố trí bảo vệ như tường đồng vách sắt.

Quân đội của Chu Bằng không chỉ không tiến vào được mà còn bị quân lính của Tề Tranh ép ra ngoài hoàng thành, ra ngoài đó… bại bại bại, thất bại liên tiếp, chỉ đành lui quân về, rời khỏi kinh sư thì Tề Tranh mới ngừng đuổi giết.

Giờ, hai bên cách một lớp tường thành mà giằng co

Tề Tranh dựng trại ở ngoại ô, triệu hồi quân lính mai phục ở núi, ngũ đại binh đoàn được huấn luyện nghiêm khắc cộng thêm tám vạn quân nữa như hổ thêm cánh

Hắn không trở về tòa Anh vương phủ trên danh nghĩa kia, cũng không hưởng thụ chút quyền lợi nào của vương gia. Nếu đã đem quốc sự giao cho Chu Chính Hạo, bỏ qua quyền lợi của mình, chỉ mong chinh chiến thiên hạ thì hắn sẽ tuân thủ bổn phận của mình, không để Chu Chính Hạo phải lo lắng chuyện mình công cao chấn chủ (công lớn cao hơn vua)

Mà đám quan quân trong kinh thành Chu Bằng thu nạp được cùng đám cấm quân còn sót lại ước chừng 12 vạn, đóng quân ngoài thành, chặt đứt sự liên hệ của kinh thành với bên ngoài, còn tích cực điều binh từ Bàn Long quan về.

Nhưng Chu Bằng không biết, Tề Tranh muốn Bàn Long quan phòng ngự lơi lỏng thì hắn mới có cơ hội phái quân chiếm đóng, hoàn toàn thay thế thế lực của Chu Bằng

Đương nhiên, trận chiến ở kinh sư này cũng phải đánh. Gần đây, Tề Tranh muốn nhân chuyện này đem những kẻ có lòng riêng phanh phui. Thứ hai, mặc kệ ngũ đại binh đoàn trước kia được huấn luyện thế nào, chưa từng được kinh qua chiến đấu thì chưa thể thành hổ báo. So với tương lai tác chiến với kẻ thù bên ngoài, toàn quân chạy loạn, không bằng lợi dụng trận chiến này mà rèn giũa bọn họ

Thứ ba, nước Tề nội loạn thì nước Địch ở phía bắc chắc chắn sẽ thừa cơ xâm lược, lúc này quân đội của Tề Tranh như hổ lang, vừa vặn sẽ cho đối phương một đòn nặng nề.

Về phần vì sao Tề Tranh nắm chắc được bản thân sẽ bất bại? Vì hắn có một muội muội thấu hiểu trị quốc Tề Tuyên và một đệ đệ tinh thông vơ vét của cải Tề Hạo.

Khi Tề Tranh chinh chiến bên ngoài, Tề Tuyên âm thầm giúp Chu Chính Hạo ổn định quốc gia, Tề Hạo thay hắn kiếm vô số ngân lượng, đảm bảo hậu phương vững chắc.

Có hai cánh tay đắc lực như thế, nếu Tề Tranh không thể dẹp yên thiên hạ thì không bằng mua bún về thắt cổ tự sát.

Trữ Tiếu Mộng ngồi trong Phượng Nghi cung, nghe người báo lại mục đích và kế hoạch của Tề Tranh

Thông lỗ tai, mỗi lời nói như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng của nàng khiến trái tim nàng xao động. Đá rơi liên tiếp, sóng lòng không tan, cứ thế khiến cho trái tim như sôi sục.

Người kia báo xong tình hình cũng không cần xin chỉ thị, trực tiếp khom người lui ra. Hắn đã quen với vị Hoàng hậu lạnh lùng kiều diễm như u lan này, lúc nào Hoàng hậu cũng trong trạng thái thất thần không hiểu nàng có nghe được mấy phần những gì hắn báo? Nhưng cấp trên có lệnh, hắn vẫn đúng giờ đến báo tin.

Trữ Tiếu Mộng ngồi ngay ngắn bên trường kỉ cạnh cửa sổ, một trận gió thổi đến thổi tóc mây của nàng tung bay che đi nửa khuôn mặt tái nhợt của nàng, tóc đen càng khiến da trắng như tuyết, cũng bộc lộ sự đau đớn

Nàng có mắt, lại nhìn không thấy cảnh xuân tươi sáng bên ngoài

Nàng có tai nhưng không nghe được tiếng chim hót véo von

Nàng có mũi những không ngửi được mùi hoa thơm nồng nàn

Nàng có miệng nhưng khóe mắt quét về phía bàn ăn đầy những món điểm tâm tinh xảo mà lạnh lẽo, vấn đề là nàng ăn không vô

Giờ nàng thành ra cái gì? Rối gỗ

Nhưng rối gỗ vô tâm, sẽ không biết thế nào là nhớ mong đau đớn, nàng vẫn nhớ đến rừng trúc kia, chiếc bếp nho nhỏ của Tề Tranh, nơi từng khiến nàng phiền lòng lại cũng khiến nàng vui vẻ

Tề Tranh đã lao đầu vào sự nghiệp lớn mà hắn phí nửa đời chuẩn bị, hắn có còn nhớ trong rừng trúc, hắn từng cùng nàng đấu võ mồm chăng?

Nàng từng nghĩ mình không cần hắn, cuộc sống của nàng chỉ cần võ công mà không cần thứ gì khác nhưng sau khi hắn dời đi, dây tình quấn quanh, xiết chặt tim nàng.

Không nhịn được, nàng cuốn một lọn tóc, nhớ lại lời hắn nói, tóc mây dây tình, nói đây là duyên phận…

Nàng không tin vào ý trời hay duyên phận

Nhưng trong nháy mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má ngọc, đến nay mới biết cái gì gọi là bình sinh không tương tư mới biết tương tư khổ…

Nhớ hắn, muốn ngắm mây nhưng mây không vào mắt, trong mắt chỉ hiện lên hình ảnh của hắn, nhớ đến đêm khuya nước mắt thấm ướt gối chắn, nhớ đến…

Sự khó chịu trong lòng rốt cuộc khiến nàng hiểu rõ được chữ tình, rất khó nắm bắt, không thể lí giải, một khi yêu thì bản thân không thể khống chế

Mà nay, phương pháp giảm đau chỉ có một: – đi tìm hắn

Tiêu dao du là thiên hạ đệ nhất khinh công, một khi thi triển như sương như khói, cho dù giữa các hộ vệ chốn thâm cung thì cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng hư ảo mà thôi

Không kinh động bất kì ai, Trữ Tiếu Mộng ra khỏi hoàng cung, tiến đến chỗ Tề Tranh.

Kinh thành khi xưa uy vũ nay nhuộm trong biển máu, nơi nơi là cảnh khói lửa hoang tàn

Trên con sông đào bảo vệ thành, xác chết trôi khắp nơi cho thấy sự kịch liệt của chiến tranh

Trên tường thành, một tướng quân vóc người cao lớn, đeo mặt nạ đồng hình quỷ, gió thổi bay vạt áo choàng đỏ tươi càng khiến hắn có vẻ uy vĩ vô cùng.

Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt dưới mặt nạ nhưng dựa vào khí thế của hắn, Trữ Tiếu Mộng vẫn có thể khẳng định hắn chính là Tề Tranh,

Hắn quả nhiên là thích hợp nhất với chiến trường, hắn đứng đó như bảo kiếm rời bao, có cảm giác như phá trời phá đất

Trong nháy mắt, nàng không thể liên kết hắn với nam tử nấu cơm trong rừng trúc cho nàng, trêu ghẹo nàng là một người

Nhưng nàng đáy lòng lại cảm thấy, Tề Tranh như vậy mới thật là Tề Tranh, chọc nàng phiền giận lại làm nàng vui là nam tử nàng yêu

Chỉ cần nhìn hắn, sự đau đớn suốt mấy ngày qua đã biến mất không còn vết tích, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào.

“Yêu một người chỉ là khi nhìn người ấy bạn đã cảm thấy như có được cả thiên hạ”. Thì ra câu nói này là thật, nàng vẫn tưởng rằng người đời khoa trương mà thôi.

Dần dần, khóe miệng nàng gợn ý cười như hoa mới nở giữa mùa xuân, kiều diễm vô cùng.

Trong lúc vô thức, nàng đang muốn đến gần hắn, trong lòng đột nhiên cả kinh —

Một tiếng kêu nhỏ thốt ra mà ra, như chim phượng bay lượn trên chín tầng mây, chỉ thấy nàng đang đứng dưới thành, chớp mắt đã bay lên đầu tường thành, bóng dáng xinh đẹp thấp thoáng, bàn tay trắng nõn vươn ra, hơn mười mũi tên nhọn bị nàng bóp nát thành phấn vụn rơi giữa không trung.

Sau đó, nàng phi thân xuống dưới thành, xông vào trận địa của địch, liên vặn gãy cổ ba người.

Là bọn họ vừa rồi ám sát Tề Tranh, tất cả đều đáng chết.

Không có ai có thể thấy rõ động táccủa nàng, ngay cả Tề Tranh cũng không nhưng điều đó không có nghĩa rằng võ cong của Tề Tranh kém xa Trữ Tiếu Mộng, chẳng qua là chém giết trên chiến trường và đấu đá trong giang hồ có sự khác biệt thôi.

Trữ Tiếu Mộng lại bay về tường thành, lúc này, quân địch còn chưa phản ứng lại thì những kẻ thiện xạ của bọn họ đã mất mạng.

Tề Tranh lại là người đầu tiên để ý tới bóng giai nhân, người nàng một thân sát khí như hàn băng dưới mặt trời, băng tan thành nước, róc rách nhu tình.

– Sao lại tới đây?

Hắn nghĩ nàng sẽ đợi hắn bình định phản quân rồi đến đón nàng thì nàng mới bằng lòng rời Phượng Nghi cung.

Nàng nhíu mày, giọng nói thanh nhã có mấy phần hờn dỗi:

– Ta đói bụng.

Hắn sửng sốt một chút rồi ngửa đầu cười lớn

– Được! Được! Được!

Hắn vội nói được vài tiếng liền, trong lòng cực kì đắc ý với bản thân khi đã hái được đóa hoa cao ngạo này

Lúc này, đám thân vệ của Tề Tranh mới chú ý đến bên người đại tướng quân xuất hiện một cô nương thanh lệ như tiên:

– Ai? Bảo vệ tướng quân

– Không có chuyện gì. Đều lui hết đi!

Không trách đám thân vệ cảnh giác quá chậm, thật sự là Trữ Tiếu Mộng quá cao cường, Tề Tranh cũng không nỡ để đám cận vệ của mình bị nàng đánh

Hắn tự tay nắm tay nàng đi xuống.

Giờ phút này, quân doanh phía Chu Bằng truyền đến tiếng ồn ào, náo loạn, cũng là lúc mấy xạ thủ bị chết bị phát hiện

– Tiểu tử kia, không dám quang minh chính đại khiêu chiến mà lại dám ám sát, bản tướng thề không đội trời chung với ngươi. Tiếng rống giận của Chu Bằng từ xa truyền lại

– Ngu ngốc. Tề Tranh khẽ mắng một tiếng

Tề Tranh cũng biết, dựa vào tài trí ít ỏi của Chu Bằng sẽ không nghĩ ra việc sai người ám sát tướng lĩnh đối phương, làm ra chuyện này chỉ có Lí Hữu Hợp.

Nhưng Chu Bằng lại để cho quân đội của mình lẫn nhiều quân mật thám của Lí Hữu Hợp.

Ngược lại Trữ Tiếu Mộng nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hôm nay quân địch nhân lúc Tề Tranh tuần tra mà ám toán thì ngày khác có phải sẽ dùng cách khác ám toán hắn không?

Đám cận vệ của Tề Tranh trên chiến trường dũng mãnh nhưng luận về việc ám sát hay phòng ám sát thì không thể bằng người chốn giang hồ. Lúc sư huynh Bộ Kinh Vân dưỡng thương đã đưa lệnh bài minh chủ võ lâm cho nàng, có lẽ nàng nên phát thiếp anh hùng, chiêu mộ cao thủ để hộ vệ Tề Tranh, tránh để hắn bị tiểu nhân ám toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play