Nàng si ngốc nhìn bàn tay mình, nhớ tới sự vô lại của Tề Tranh, hận không thể đánh hắn
Trên thực tế, nàng cũng ra tay, nhưng…… Nàng rất xấu hổ, uổng hai mươi năm luyện võ, ra tay chẳng đủ mạnh để đập chết một con muỗi
– Chẳng lẽ ta bị tẩu hỏa nhập mà?
Thật là kỳ quái, nàng một thân nội lực mà khi chạm đến người hắn thì tự động thu hồi
Đương nhiên, nàng cũng không loại bỏ khả năng mình bị trúng tà
Nàng tuyệt đối không thích hắn.
Đúng vậy, nàng không thích hắn, bọn họ thậm chí ngay cả tri giao cũng không phải nhưng… bình thường thỉnh thoảng gặp mặt, cũng coi là bạn bè thân thiết
Đều do hắn không tốt, ngay cả bằng hữu cũng muốn trêu đùa khiến mỗi lần gặp nhau đều thật xấu hổ
Nàng hẳn là nên nói rõ ràng với hắn, nàng không thích hắn đùa cợt như thế. Nếu không có việc gì thì hắn đừng làm phiền nàng.
Trữ Tiếu Mộng cả đời chỉ muốn vùi đầu trong biển cả võ học, trở thành nhất đại tông sư, nàng không muốn thành thân, không muốn đàm tình thuyết ái, nàng muốn…
– Tiếu Mộng, ăn cơm
Bởi vì người của Lí Hữu Hợp canh cửa cung, phong tỏa Phượng Nghi cung, cho dù có đem đồ ăn đến cũng đều là đồ ăn có độc, vốn không thể ăn cho nên Trữ Tiếu Mộng cũng không thể lấy điểm tâm độ nhật.
Về phần Tề Tranh, chỉ cần ra khỏi Phượng Nghi cung, ăn mặc chi phí cũng không phải lo. Lí Hữu Hợp và Chu Bằng đang cảnh cáo hắn. Nhưng mọi người đều coi thường hắn rồi
Bởi vậy, khi tình thế Phượng Nghi cung càng lúc càng cấp bách, cung nữ thái giám đều lẩn trốn, Trữ Tiếu Mộng cũng hiểu tình thế càng ngày càng phức tạp chỉ có Tề Tranh lại vô cùng vui vẻ.
Ngày nào hắn cũng tự tay nấu ăn ba bữa cho nàng, thậm chí điểm tâm, đồ ăn khuya cũng không tha.
Nói tới đây cũng không thể không bội phục hắn, Phượng Nghi cung hiện tại tựa như tòa thành bị cô lập, bị người vây chặt, muỗi cũng khó bay qua nhưng Tề Tranh lại có bản lĩnh sinh tồn trong khốn khó, hắn muốn ăn thì ăn muốn chơi thì chơi, đám mật thám, thái giám, cung nữ chẳng ai cản được hắn.
Đến nước này, nàng cho dù có ý chí như tường đồng vách sắt từ chối sự dụ hoặc của đồ ăn ngon nhưng nàng không muốn chết nên phải ăn những thứ hắn mang đến
Thật buồn bực mà… luyện võ công giỏi có tác dụng gì? Không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
– Cút!
Phiền muốn chết . Nàng nhảy lên giường, đắp chăn, định ngủ tiếp giấc nữa. Tuy rằng nàng vừa rời giường chưa đến nửa canh giờ nhưng có sao đâu, có thể tránh gặp mặt hắn thì cũng thoải mái hơn nhiều
– Đói bụng rồi, tâm tình không tốt?
Tiếng Tề Tranh cười từ xa dần truyền lại, hắn đi tới bên giường nàng
– Được rồi, ta biết hôm nay đồ ăn sáng có hơi muộn nhưng vì làm mì vằn thắn nên hơi lâu thôi. Nhưng cam đoan canh gà mì vằn thắn này chính là mĩ vị nhân gian. Dậy ăn thử đi, nàng sẽ biết chờ đợi có giá trị thế nào
– Cút!
Từ trong chăn gấm truyền đến tiếng buồn bực của nàng, vẫn chỉ có một chữ.
– Không thích ăn mỳ vằn thắn à? Không sao, ta cũng biết nàng kén ăn, còn chuẩn bị thêm cả cháo tổ yến, canh hạt sen và bánh điểm tâm đây, là đồ ăn nàng thích đó
Hắn đặt khay xuống bàn, đi tới trước mặt nàng, giữa hai người là lớp chăn ngăn cách
– Cút! Nàng như nghiện nói chữ này vậy
Hắn không đáp lời, cũng chỉ cúi đầu, kề sát vào mái tóc nàng, mùi hương thanh nhã của nàng tràn ngập quanh người, giữa tháng chạp rét lạnh lại càng nồng đậm
– Thơm quá…
Hắn kìm lòng không đậu vuốt ve mái tóc nàng
Trữ Tiếu Mộng trốn trong chăn sửng sốt. Hắn làm cái quỷ gì thế? Khen đồ ăn của mình làm thơm, đúng là mặt dày
Cuối cùng khó nhịn, hắn kéo một lọn tóc lên hôn
Ơ, cái gì thế, hình như tóc bị ai kéo
A! Chẳng lẽ……
Không cần nghĩ, tóc bị kéo rồi những lời hoang đường khi nãy, dùng đầu gối cũng nghĩ ra được hắn đang nghịch ngợm tóc nàng
– Ngươi làm cái gì thế?
Nàng tung chăn ra đã thấy ngón tay hắn đang quấn tóc nàng rồi ngửi rồi thơm.
– Hạ lưu! Mặt nàng nóng bừng
– Yêu thích cái đẹp là bản tính của con người, sao nói là hạ lưu được
Trước mặt nàng, hắn lại hạ lưu hôn tóc nàng
– Ngươi…
Nàng xấu hổ đến cả người bốc hơi.
– Ngươi không được ta cho phép thì đừng có động vào ta, đó là hạ lưu
– Nàng cũng đâu có nói là không được chạm vào
– Giờ ta nói rồi đấy
Nàng dùng lực cướp lọn tóc về:
– Không được chạm vào tóc của ta
Lọn tóc đen bị nàng kéo về đứt một sợi, quấn quanh ngón tay hắn
– Tóc mây, dây tình, bất luận nàng từ chối thế nào thì ý trời đã định rồi, nàng trốn không thoát đâu