Mưa ngớt, trên những phiếm lá vẫn còn đọng lại những hạt tinh khiết của trời, mùi cỏ non hòa quyện vào gió xông vào căn phòng ấm áp với tông màu chủ đạo xanh dương.

Gia Hân ngồi trên giường, bàn tay khẽ chạm lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, vẫn còn sốt. Cô đem chậu nước đi thay rồi quay trở lại, đắp chiếc khăn màu trắng lên trán anh.

- Anh gầy đi rồi. Vì em phải không?

Gia Hân nhìn anh xót xa, nhẹ nhàng xắn tay áo anh lên, trên cánh tay rắn rỏi chi chít những vết thương vừa kéo da non, những vết bỏng thì không nói nhưng… những vết rạch dài này lúc trước đâu có, không những một mà hai cánh tay đều có. Cảm giác đau buốt nghẹn lại trong lòng ngực! Gia Hân lục trong ngăn tủ ra một lọ thuốc rồi nhẹ nhàng thoa lên những vệt sần sùi trên tay anh, thế này sẽ không đau và không để lại sẹo.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ rồi lập tức phủ nhận nhưng càng nghĩ lại thì cảm thấy rất có thể. Ai có thể dùng dao rạch tay anh chứ?

Trừ khi là Chấn Nam tự làm…

- Đừng nói với em là anh làm đó. Nếu đúng là như thế thì anh là đồ điên nhất quả đất!

Gia Hân cắn môi. Nước mắt rơi.

- Chấn Nam, Chúa cũng khó mà hiểu anh.

Cô lắc đầu bất lực. Cúi người hôn nhẹ lên má anh rồi thì thầm:

- Mình xa nhau một thời gian nhé!

***

Chấn Nam tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nắng từng vệt xuyên qua vòm cửa kính trong suốt. Đây là phòng của Gia Hân, Chấn Nam nhận ra vì trong này toán những vật dụng màu xanh dương mà Gia Hân chỉ yêu nhất màu đó thôi.

Nhìn chậu nước lạnh trên bàn, anh mỉm cười. Tối qua Gia Hân đã chăm sóc cho anh.

- Dậy rồi à? – Duy Anh đang chơi đùa cùng cậu con trai trên sofa thấy Chấn Nam từ trên lầu đi xuống thì lạnh giọng hỏi.

- Gia Hân đâu?

- Giờ này chắc đã lên máy bay rồi.

***

Trời sang đông. Phố lên đèn. Đêm đông lạnh.

Giữ phố đông người, một cô gái mặc chiếc áo khoác màu rêu che kín đầu đi theo sau một chàng trai, mặt khổ sở, miệng không ngừng hoạt động:

- Em đã nói rồi em và anh ta chỉ là quan hệ tiền bối và hậu bối thôi.

Bọn nhà báo đó muốn hút khách nên mới viết bậy bạ như thế.

Chàng trai kia dường như không bận tâm lắm vẫn tiếp tục nhìn thẳng và bước.

- Anh nghe em nói đi mà. Em và anh ấy thật sự không có gì đâu.

Vẫn không dừng lại.

- Lâm Vũ, anh đừng có đi nữa được không? Em đau chân lắm.

Bảo Châu nắm tay anh níu lại, người cúi gập, thở hổn hển. Anh nhìn cô hơi cau mày, mặt không để lộ một chút cảm xúc.

- Bảo Châu, có phải em chán anh rồi không?

- Không có. Em không có chán anh.

- Quen nhau mà mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần không chán mới lạ. Em tìm người khác thay thế trong những lúc không có anh đúng không?

- Không có. Anh phải tin em. – Bảo Châu nắm tay lấy tay anh.

- Cho anh một lí do để tin em.

- Vì… em yêu anh chỉ một mình anh thôi cho nên dù có là bao lâu đi nữa, em cũng sẽ đợi anh.

Bảo Châu bật khóc nức nở, cô cúi đầu đưa tay dụi mắt nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt yếu đuối. Tiếng khóc ngày một to hơn.

Lâm Vũ rơi vào bối rối không biết nên làm gì cho đúng, anh đưa tay kéo mũ chùm xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối rồi đưa tay gạt nước mắt cho cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.

- Được rồi. Đừng khóc nữa. Anh tin em, nãy giờ anh chỉ đùa thôi đồ ngốc ạ!

- Anh đáng ghét lắm. Em còn tưởng anh không còn yêu em nữa chứ. – Cô nói mếu.

Anh ôm cô vỗ về:

- Là anh sai. Em đừng khóc nữa trông xấu lắm!

Khóc to hơn.

- Nín đi. Anh xin em đấy! Mọi người đang nhìn kìa, họ sẽ hiểu lầm là anh bắt nạt em đấy.

- Thì… thì anh bắt nạt em mà… – Cô nói trong tiếng nấc.

- Đúng… Đúng là anh bắt nạt em được chưa. Anh xin lỗi. Nín đi nhé bạn gái!

Tiếng khóc chấm dứt ngay lập tức. Cô nhìn anh cười tinh nghịch:

- Anh bị sập bẫy rồi nhé!

- Ra là em lừa anh.

- Tại anh lừa em trước chứ bộ. – Cô le lưỡi.

- Em được lắm!

Anh bẹo má cô, cười khoái chí.

Tách. Tách. Tách…

Sau một chuỗi âm thanh máy ảnh và đèn led chớp nhoáng, một người trông có vẻ như là một cánh báo chí nở nụ cười mưu mô:

- Xin chào ca sĩ thần tượng nổi tiếng Bảo Châu. Không ngờ lại gặp cô ở ngay trên đường phố thế này.

- Tôi thấy không phải là tình cờ đâu mà chính xác là anh theo dõi chúng tôi. – Bảo Châu trừng mắt nhìn, cô đã không còn lạ gì với cái tên nhà báo dở hơi suốt ngày viết tin lá cải này rồi.

- Đúng là như vậy đấy. Cuộc sống của những người nổi tiếng như các cô cũng chính là cuộc sống của những người làm báo chúng tôi. Cô cũng đừng trách móc, tôi cũng chỉ vì miếng cơm thôi. Ngày mai cô chắc chắn sẽ được lên trang nhất đấy.

Anh ta nháy mắt với hai người rồi quay lưng bỏ đi, bộ dạng hả hê như vừa trúng một mẻ lớn.

- Đứng lại.

- Còn chuyện gì nữa à?

- Anh ở tòa soạn nào?

- Là tờ 2Sao đấy. Ngày mai cậu nhớ xem báo nhé! Có cả cậu nữa đấy.

- Không cần đâu. Ngay tối này 2Sao sẽ bị xóa tên.

Lâm Vũ lấy điện thoại gọi cho ai đó, nói vài điều rồi nắm tay Bảo Châu kéo đi, để lại cho tên nhà báo kia một nụ cười khiến hắn phải rùng mình. Là một điềm báo.

- Lúc nãy anh gọi cho ai vậy?

- Anh gọi cho người của Black Hats. – Lâm Vũ thẳng thắn, anh không muốn giấu bạn gái mình chuyện gì cả vì anh tin tưởng cô một cách tuyệt đối.

- Anh có vẻ bị phụ thuộc rất nhiều vào cái tổ chức đó.

- Anh sinh ra từ đó mà. Mà này, anh nghĩ em nên bỏ cái nghề làm thần tượng này đi.

- Em không làm nghề này thì làm nghề gì?

- Làm vợ anh. Anh nuôi em.

- Aaaaaa… Anh ghê quá đi. Gì mà làm vợ chứ? Anh còn chưa tốt nghiệp.

Đêm đó, một tớ báo đã chính thức bị xóa tên.

Phi trường đầy nắng dịu dàng xoa đi cái lạnh của mùa đông. Trong dòng người tấp nập, nổi bật lên chàng trai với mái tóc màu đỏ hung dựng đứng, chiếc khuyên tai bên trái lóe một đường sáng tuyệt đẹp. Bên cạnh cậu, cô gái có mái tóc xõa điệu đà trong màu váy xanh dương, cô đeo một sợi dây chuyền rất đặc biệt, viên đá trên mặt dây cũng lóe một đường không kém cạnh.

Tóc đỏ ngước nhìn bầu trời trong xanh màu nắng, mắt ngập tia cười:

- Cuối cùng cũng về rồi!

Còn cô gái bên cạnh đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm và chờ đợi điều gì đó.

- Cậu chờ ai à?

- Không. Mình tìm xem có chiếc taxi nào không?

- Để tôi nói nhé: Cậu đang chờ Chấn Nam, tuy ngoài miệng luôn nói là không muốn còn gì với anh ta nhưng khi không có anh ta bên cạnh thì rất nhớ. Đúng chứ?

- Không. Không đúng!!!

- Thôi mà, cậu không qua nổi tôi đâu.

- Hàn Phong đáng ghét, không thèm nói với cậu nữa.

***

Sau giấc ngủ li bì, Gia Hân uể oải bước xuống nhà. Từ lúc về đến nhà, cô đã lăn ra ngủ không biết trời trăng mây đất gì luôn, giờ thì cũng tới giờ ăn tối rồi. Anh chị hai đi dự tiệc gì đó, nhà chỉ còn cô với đứa cháu nhỏ đang ngủ và mấy người giúp việc.

Gia Hân đang ăn cứ một lát là nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn tối đen, không hiểu sao mà cô lại trở nên bực tức hay vì điều chờ đợi vẫn chưa đến.

- Ăn nhiều vậy. Chắc đói?

- Anh… – Gia Hân giật bắn mình, suýt nữa thì phun hết thức ăn trong miệng ra. – Sao anh vào được đây?

- Thì đi vào.

Gia Hân lặng nhìn anh, trong những ngày cô sang Nhật anh đã thay đổi rất nhiều, tóc ngắn hơn và đã nhuộm đen, bộ dạng cũng chững chạc hơn.

- Đi Nhật? Đại hội sinh viên? Cùng với Kris? Về trễ 3 ngày, cùng Hàn Phong???

- Anh đang nói cái gì vậy?

- Có người lừa tôi, bảo là em đi du học, tôi suýt nữa là kêu người bắt em về.

- Đi du học? Đúng là anh hai có đề nghị chuyện đó nhưng tôi đã từ chối rồi.

- Tốt. Bên Nhật thế nào?

- Bên đó rất đẹp, đồ ăn cũng rất ngon.

- Thế nên về trễ 3 ngày. Còn mang về một người con trai.

- Ý anh là Hàn Phong à? Vừa đúng lúc cậu ấy kết thúc khóa học nên cậu ấy về cùng tôi thôi.

- Về trễ 3 ngày vì đi chơi cùng Hàn Phong?

- Anh cho người theo dõi à? Mà tôi có đi chơi cùng với ai thì liên quan gì đến anh. Chấn Nam, chỉ tại tôi đang ở Nhật mà anh làm phiền quá nên tôi mới nói đại là sẽ cho anh cơ hội đeo đuổi lần nữa. Với lại anh chỉ là một trong số những người đang đeo đuổi tôi thôi. Nói cho anh biết trong số đó anh là tệ nhất đấy. – Gia Hân làm vẻ mặt cao ngạo.

- Tệ nhất nhưng có cơ hội lớn nhất mà không phải nói chính xác là cơ hội duy nhất dành cho tôi rồi.

- Đừng có mơ.

- Chụp nhiều hình quá. – Anh cầm chiếc điện thoại trên bàn lên xem.

- Anh làm gì vậy? Trả điện thoại đây.

Gia Hân tìm mọi cách lấy lại nhưng không được, cô chỉ biết ấm ức nhìn anh, một lát sau cô xem lại thì những bức ảnh cô chụp ở Nhật đều bị xóa hết, kể cả những bức chụp cùng với các bạn sinh viên nước khác trong Đại Hội cũng bị xóa không chừa một tấm.

Gia Hân định mắng cho anh một trận nhưng ai kia đã nhanh chân quay đi.

- Lúc trưa tôi bận nên không đón em được.

***

Gia Hân ăn tối xong thì đi khắp nhà tìm anh, xe vẫn còn dưới sân chắc chắn là anh vẫn ở đâu đó trong nhà. Nhưng việc hơn hết là phải sang phòng của anh chị hai xem thằng cháu cưng sao rồi, nó ngủ từ chiều giờ.

Gia Hân đứng ở lối vào, vậy là không cần tìm Chấn Nam nữa, anh đang chơi đùa cùng thằng bé trên giường. Gia Hân nghe rõ tiếng cười của anh dù là rất khẽ, lạ thật sao thằng bé không khóc hay cựa quậy nhỉ như những lần cô chơi đùa cùng nó chứ? Chẳng biết nó là cháu ai nữa.

Đêm mưa đó, có lẽ cô đã tha thứ cho anh rồi, chẳng biết là có quá dễ dàng hay không nhưng cô không thể tiếp tục dày vò anh, dày vò bản thân mình nữa. Cô và Kris được đại diện trường tham gia Đại hội sinh viên các nước tại Nhật, Duy Anh đã lợi dụng điều này để lừa Chấn Nam nói là cô ra nước ngoài du học, lúc đó anh còn muốn lặp tức bay ra nước ngoài bắt cô về nữa kìa nhưng cũng may là Jay biết được và kịp thời giải thích cho anh hiểu. Nhưng đâu dễ dàng như vậy, trong suốt thời gian cô

sang Nhật, anh liên tục nhắn tin, gọi điện, cô mà không trả lời hay tắt máy anh lại bảo sẽ lặp tức sang Nhật bắt cô về. Thật đau đầu!!!

Trong Đại hội đó, Gia Hân đã gặp lại Hàn Phong, cậu rủ Gia Hân ở lại vài ngày để cậu dẫn cô đi tham quan xứ sở hoa anh đào rồi sau đó cả hai sẽ cùng về Việt Nam vì khóa học của Hàn Phong cũng vừa kết thúc.

- “Chấn Nam anh ấy không có niềm tin nhiều để đặt vào người khác đâu.

Lúc ở Mỹ anh ấy thậm chí còn rất lạnh nhạt với anh, phải lâu sau đó anh ấy mới dần chấp nhận anh. Đúng là những chuyện anh ấy làm đều rất khó hiểu nhưng anh ấy yêu em, yêu đến điên rồi! Nếu yêu anh ấy, em phải chấp nhận!” – Kris đã vỗ vai cô và nói như vậy trước khi anh về Việt Nam

Gia Hân suy nghĩ rất nhiều, cô chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa yêu anh một cách trọn vẹn, yêu là chấp nhận, chấp nhận tất cả của người mình yêu. Cô yêu anh nhưng cô vẫn chưa làm được điều đó, cô quá nhỏ bé, lẽ ra trước những phép thử của anh cô phải cứng rắn vượt qua để anh đủ niềm tin vào tình yêu. Đến cả cô còn chưa đủ niềm tin vào anh thì cô lấy tư cách gì để trách anh? Cô cho anh cơ hội để đeo đuổi mình lần nữa lấy cớ là vì anh làm phiền nhưng thực chất là cô muốn cho cả hai cơ hội yêu lại từ đầu, một tình yêu nhẹ nhàng quăng bỏ những khổ đau và trắc trở họ từng trải qua.

- Nhìn lén không tốt?

Gia Hân bị anh làm cho giật mình, khi định thần lại cô mới chậm rãi bước về phía giường:

- Đây là nhà của tôi, tôi cần nhìn lén anh sao?

- Không phải?

- Đương nhiên là không phải.

Chấn Nam đưa tay nựng má thằng bé chỉ vậy thôi mà nó đã cười nhe cả nứu. Gia Hân bực bội lên tiếng:

- Anh định dạy hư cháu tôi đó à? Mau ra khỏi đây.

- Tôi mà đi ra là thằng bé khóc đấy. – Anh nâng mi lên nhìn cô.

- Trừ khi anh là mẹ nó. Mau ra ngoài tốt nhất là anh về luôn đi.

- Được thôi. Về. Nghỉ đi! – Anh bẹo má, cô bực tức đẩy ra.

Khi anh đi đến cửa, có tiếng khóc của trẻ con dậy lên, có nét cười ma mãnh trên môi ai đó và cả sự bực dọc của ai kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play