Đêm xuống. Phố lên đèn.

Ở một đoạn đường vắng, hàng loạt chiếc moto phóng như bay kèm theo những tiếng rồ ga nhức nhói. Bỏ lại phía sau, một chiếc moto xé toạc gió, phóng đi đầy kiêu hãnh. Những chiếc xe đằng sau rồ mạnh ga bám theo nhưng vẫn không tài nào vượt mặt được chiếc moto đó. Đích đến đây rồi! Chỉ còn vài giây là cán vạch nhưng trong khoảnh khắc đó một chiếc moto khác vọt lên từ đám moto phía sau và cả người đang dẫn đầu.

- Chết tiệt! – Hàn Phong siết chặt tay ga nhưng rốt cuộc cũng chậm hơn người đó.

Hai cô gái ăn bận sexy thôi vẫy vẫy hai dãy lụa màu đỏ bước về phía người chiến thắng, tay chưa kịp chạm vào đã bị ánh mắt sắc lạnh làm hoảng sợ, lùi lại một bước.

- Hôm nay Hàn Phong gặp đối thủ rồi nhỉ? – Một người trong đám nhìn Hàn Phong rồi nhìn người lạ mặt kia.

- Không ngờ chủ tịch Lục cũng hứng thú với tốc độ. – Hàn Phong hất cằm nhìn Chấn Nam, trong lòng hơi ấm ức vì bị vượt mặt.

Mọi người trong đám nhìn nhau, vị chủ tịch trẻ danh tiếng lẫy lừng đang xuất hiện trước mặt họ. Chấn Nam bước về phía đám người đó, chính xác là bước đến một người thanh niên vẫn còn ngồi trên moto với vẻ bất cần.

- Killer.

- Hahahaha… Cuối cùng cũng bị cậu tìm ra. – Gở mũ, người thanh niên lắc đầu lia lịa để chỉnh lại mái tóc hơi dài. – Sao đây muốn làm gì tôi?

- Làm việc cho tôi?

Killer trố mắt:

- Hửm? Tôi có nghe lầm không? Với một người từng hại mình mà cậu phải đích thân đến mời về làm việc cho mình? Lục Chấn Nam não cậu bị xông khói rồi à?

- Một là làm việc cho tôi. Hai là vào tù.

- Ây da… Cậu là đang bắt ép tôi đó?

- Cứ cho là vậy.

- Lục Chấn Nam đúng là ngang tàn nhưng xin lỗi Killer tôi có nguyên tắc của riêng mình đó là không làm việc cho bất kì tổ chức nào.

Killer nhếch môi, quay đầu xe một cách ngoạn mục rồi rồ ga phóng đi để lại một đám khói đen mù mịt. Chấn Nam ung dung đút hai tay vào túi, mắt tĩnh lặng.

“Anh không trốn tôi được đâu.”

- Này Lục Chấn Nam, anh có quan hệ gì với tên đó vậy? – Hàn Phong chắn ngang mặt Chấn Nam.

- Không liên quan.

- Anh đi đua xe thế này Gia Hân có biết không?

- Chẳng phải cả ngày hôm nay hai người đi cùng nhau à?

- Ra là có người ghen. – Cậu cười châm chọc.

Bốp.

Cú đánh bất ngờ làm Hàn Phong không kịp trở tay, cả người loạng choạng.

- Hàn Phong có sao không?

- Này, cậu sao lại đánh người tùy tiện thế hả?

Một vài người trong hội đua xe bất mãn lên tiếng nhưng chỉ nhận được cái nhìn sắc lạnh của Chấn Nam, họ im bặt.

- Trong cuộc đua hôm nay người thắng có thể bắt một trong số những người thua thực hiện một điều mình muốn đúng không? – Chấn Nam quất mắt về phía đám người kia, nhận được cái gật đầu lia lịa anh quay sang Hàn Phong. – Tôi muốn cậu làm một điều.

Hàn Phong đưa tay quẹt vệt máu trên khóe miệng, hậm hực hỏi:

- Điều gì?

- Tránh xa Gia Hân.

Hàn Phong đột nhiên bật cười:

- Lục Chấn Nam cũng biết sợ đấy chứ? – Hàn Phong đột nhiên bật cười. – Sợ tôi cướp mất bạn gái của anh.

- Đừng để tôi ra tay với cậu.

- Tôi sẽ không tránh xa Gia Hân đâu. Nếu Gia Hân yêu anh thì anh đâu cần sợ? Trừ khi anh không đủ tự tin với bản thân mình… Đừng tưởng tôi không biết anh cho người theo dõi chúng tôi.

Chấn Nam hừ lạnh đưa ngón trỏ chỉ vào một bên má đang bầm tím cảu Hàn Phong:

- Cái này là cho nụ hôn đó.

- Chấn Nam, chắc anh không biết Gia Hân rất ghét đua xe.

Ring… Ring…

Chấn Nam bất máy. Rất hiếm khi anh là người mở miệng trước:

- Tôi nghe…

-

- Được rồi. Tới ngay!

Chấn Nam nhìn Hàn Phong một cái rồi phóng xe đi. Hàn Phong nhìn theo nở nụ cười bí ẩn. Móc điện thoại và gọi cho ai đó.

Moto đen toạc gió, xé rách từng mảng không khí và dừng lại trước một căn biệt thự. Gia Hân đã đợi sẵn.

- Anh đi đua xe à? – Cô nhìn trân trân vào chiếc phân khối lớn anh đang ngồi.

- Ừ.

- Nguy hiểm.

- Ai nói?

- Ai nói không quan trọng.

- Cậu ta còn nói gì nữa?

Không thể giấu, Gia Hân e dè nói:

- Cậu ấy nói bị đánh ghen. Sao anh có thể tùy tiện đánh người khác như vậy?

- Đang trách tôi? Vì Hàn Phong?

- …

- Gọi tôi tới cho chuyện gì?

Gia Hân thoáng nghĩ ngợi, mình kêu anh ta đến đây làm gì nhỉ? Lúc nãy cô nhận được tin nhắn của Hàn Phong nói anh đang đua xe thì lặp tức gọi cho anh, cứ muốn nhìn thấy anh mới an tâm.

- Hết chuyện rồi anh có thể đi.

- Em nghĩ tôi là ai? – Anh gằn giọng.

- Là tên điên.

Chấn Nam cau mày, mắt hằn lên tia giận dữ. Anh định rồ ga chạy đi thì Gia Hân bỗng lên tiếng:

- Này, khoan đã.

Anh nhả ga, nhìn cô.

- Chở tôi đi hóng mát được không?

- Không.

- Tại sao? Tôi đang tạo điều kiện để anh đeo đuổi tôi đấy.

- Tôi có nói là sẽ đeo đuổi em?

- Anh… Tôi không nói chuyện với anh nữa.

Gia Hân giận đến đỏ mặt, vùng vằng đi vào nhà.

- Này, xưng em đi.

- Gì cơ? – Cô quay lại.

- Nhỏ tuổi hơn phải gọi anh xưng em.

- Tôi ứ gọi đấy. – Cô chu môi.

- Có muốn đi hóng mát?

- Ơ… Anh Chấn Nam chở em đi hóng mát nha!



Đêm đông lạnh. Bờ lộng gió. Nước dập dờn theo những đợt sóng lăn tăn.

Chấn Nam ngồi trên cỏ, một chân co, hai tay chống hờ về phía sau, Gia Hân ngồi cách anh một khoảng, tay nghịch ngợm quăng hòn sỏi xuống sông, mặt nước gợn lên những vòng sóng li ti.

- Nghịch đủ chưa?

- Anh là bố tôi à? Sao phải quản? – Gia Hân nghênh mặt đáp lại.

Chấn Nam hừ lạnh một tiếng. Bật lửa, châm mồi, anh đưa lên miệng một điếu thuốc đang ngút khói. Mùi khói trắng xộc lên mũi, Gia Hân thôi nghịch sỏi, quất mắt sang anh, mắt ánh vị buồn.

- Bỏ đi.

- Em là mẹ tôi à? Sao phải quản?

- Em lo cho anh. – Gia Hân buồn bã nói.

Chấn Nam lặng nhìn cô, trong mắt đầy phức tạp. Anh quăng luôn điếu thuốc hút dở xuống sông.

Gia Hân chề môi:

- Anh chẳng biết bảo vệ môi trường gì cả.

- …

- Anh cũng đừng đua xe nữa nhé! Nguy hiểm lắm!

Gia Hân bàng hoàng khi nhớ lại khoảng thời gian nghẹt thở trên xe anh, cô đã ôm anh chặt cứng mà vẫn còn thấy sợ, tốc độ đúng là nỗi kinh hoàng.

- Nghiện rồi.

- Có thể cai mà.

- Trừ khi có cái khác để nghiện.

- Cái khác???

- Cái này.

Gia Hân vừa quay sang, môi anh đã ép lấy môi cô, tay choàng qua lưng giữ người cô lại, không biết từ bao giờ mà khoảng cách của cô và anh lại gần như thế.

Nụ hôn đó ấm áp giữa mùa đông lạnh giá!

Anh đưa cô về nhà, Gia Hân lủi thủi bước xuống xe rồi đi thẳng không nhìn anh lấy một cái. Cô còn rất ngượng vì lúc nãy lỡ tiếp nhận và hưởng ứng nụ hôn của anh.

- Này! – Anh gọi.

- Còn chuyện gì nữa?

- Đến lúc đưa ra câu trả lời của em rồi.

- Trả lời? Trả lời cái gì?

- Đừng có giả vờ.

- Thôi em mệt rồi, em vào nhà đây. Tạm biệt!!!

Đúng lúc người giúp việc ra mở cửa, Gia Hân liền chạy ùa vào nhà.

Người phía sau khẽ thở dài rồi rồ ga phóng đi.

***

Trong gian bếp ấm áp, một cô gái đang loay hoay với đống vật liệu trên bàn, một cách bình tĩnh, cẩn trọng và chăm chút.

Rin đóng lại tủ lạnh, cầm bình sữa lắc lắc.

- Em đang làm bánh kem à?

- Vâng ạ! – Gia Hân tươi cười.

- Là sinh nhật ai sao?

- Không em chỉ làm chơi thôi. – Cô lắc đầu.

- Chắc là sinh nhật người nào đó quan trọng lắm. Có cần chị giúp không?

- Dạ em tự làm được.

- Vậy cố lên nhé! Chị lên cho baby uống sữa.

Gia Hân lại tập trung vào làm, lần đầu tiên không dễ chút nào, người giúp việc có ý giúp nhưng Gia Hân cũng từ chối, chính tay cô làm thì ý nghĩa hơn nhiều.

Vệt nắng cuối ngày cũng tắt lịm, mây đen vờn vờn trên bầu trời. Sẽ mưa chăng?

Gia Hân vỗ tay một cái, mỉm cười nhìn thành quả của mình, đẹp đó chứ!

Một cái bánh kem không lớn được phủ một lớp socola, trên mặt bánh là những trái dâu tây chín mọng xếp thành chữ “N”. Gia Hân liếc nhìn đồng hồ gần 5h rồi, chắc ai kia cũng vừa tan họp.

Ring… Ring…

Gia Hân áp tai vào điện thoại.

- Mình tới liền.

***

- Sao cậu lại đi đột ngột như thế?

Gia Hân nắm chặt tay Thu Thảo, cứ sợ buông ra cô bạn sẽ đi mất. Giọng cô đầy hoang mang.

- Qua đó mình sẽ giữ liên lạc với cậu mà. – Thu Thảo cười trấn an.

Gia Hân xúc động ôm chằm lấy Thu Thảo, giọng tắt nghẽn:

- Đồ quỷ, qua đó phải sống cho tốt đó, phải thường xuyên gọi điện cho mình biết không?

- Gia Hân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tha thứ cho một kẻ ích kỷ như mình, cho mình cơ hội để làm lại từ đầu. – Thu Thảo cắn môi dưới, giọng nghẹn đắng, có màn sương mỏng phủ quanh mắt cô.

- Đồ ngốc sao lại khóc thế? Làm mình khóc theo luôn rồi này. – Gia Hân sụt sùi.

Thu Thảo châm chọc:

- Cậu là đồ mít ướt.

- Mình không phải. Cậu mới phải.

- Gia Hân cậu tha thứ cho Chấn Nam rồi đúng không?

- Hửm??? – Gia Hân tròn mắt.

- Cái đó không phải là đặc biệt chuẩn bị sao? Hôm nay là sinh nhật Chấn Nam. – Thu Thảo liếc nhìn hộp bánh xinh xinh Gia Hân đang cầm.

Cô gái nhỏ giọng, có chút e thẹn:

- Ừ. Mình định tạo bất ngờ cho anh ấy.

Lúc đó, tiếng loa vang lên thông báo chuyến bay sang Mỹ sắp khởi hành.

Thu Thảo cầm vội vali.

- Tới giờ rồi mình phải đi đây!

- Sao khi học xong cậu phải về thăm mình nữa đấy.

- Nhất định rồi. Gia Hân cậu và Chấn Nam phải thật hạnh phúc đấy. Gửi lời chúc mừng sinh nhật của mình tới anh ấy nhé!

Mỉm cười lần cuối, Thu Thảo quay đi, nước mắt rơi theo những bước chân. Dù đã được tha thứ nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với những người mình đã làm tổn thương, nhất Gia Hân. Cô sẽ sang Mỹ, đeo đuổi đam mê thiết kế của mình, cô cần có thời gian để quên đi những kí ức kinh hoàng kia, để xóa bỏ một Thu Thảo tham lam, ích kỷ của ngày nào.

Gia Hân đưa tay quẹt nước mắt, ra đi cũng tốt nhưng sao cô lại thấy lòng mình trống trãi và hiu lạnh. Đôi giày xanh dương chậm rãi rời khỏi sân bay, phố đang lên đèn, gió lạnh tạt ngang, người cô co lại.

Vài hạt mưa lách tách rơi trên lòng đường rám bụi rồi khi cơn mưa rơi nặng hạt, những bước chân vang lên gấp gáp. Mưa mùa đông lạnh lắm!

Gia Hân ngồi trên bậc tam cấp, hiện hữu trong mắt là màn mưa trắng xóa, mù mịt. Đường tấp nập, phố phồn thịnh thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa lất phất bên hiên nhà. Lật lại những

trang kí ức, tim cô se lại rồi chợt thở phào, may thật chỉ là kí ức.

Gia Hân co người trong cái lạnh buốt đang ngấm nghiền cơ thể, cảm giác cô đơn, lạc lõng lại chiếm lấy cô. Lúc này đây, cô cần anh!

Xiết chặt chiếc điện thoại chỉ còn một màu đen, Gia Hân cụp mắt buồn bã. God, người mang anh ấy đến có được không?

Mưa vẫn rơi. BMW đen dừng lại trước một mái hiên, người thanh niên bước ra, mái tóc ngắn đọng vài hạt mưa, anh ngồi xuống ôm lấy cô gái nhỏ đang co ro vì lạnh. Gia Hân choàng mở mắt, cảm giác ấm áp hòa trong tim, cô mấy môi không thành tiếng, nước mắt trực trào. Cảm ơn God đã mang anh đến!

- Gia Hân về với anh có được không?

Cô cúi đầu, ôm chặt anh, nấc thành tiếng. “Im lặng” chính là câu trả lời của cô.



- Chấn Nam anh mau ước đi. – Gia Hân hớn hở, lay tay anh thúc giục.

Ánh nến mờ ảo hắt lên gương mặt xinh xắn của ai kia, đôi mắt trong veo có phần tinh nghịch nhìn anh chờ đợi. Đôi mắt anh nhìn cô tĩnh lặng.

- Gia Hân sẽ thực hiện điều ước cho tôi?

- Ơ… chuyện này phải để God chứ.

Anh kiên quyết:

- Tôi muốn em thực hiện.

- Nếu việc đó không làm hại tới ai thì em sẽ thực hiện.

Anh khẽ cười, tập trung vào ánh nến.

- Anh phải nhắm mắt và chấp tay lại như thế mới linh nghiệm.

Chấn Nam không thèm để ý, anh nói to lời ước:

- Tôi ước ngày nào cũng được ôm Gia Hân ngủ.

Gia Hân há hốc mồm kinh ngạc, chưa kịp nhìn biểu hiện của anh thì “phụt”, bóng tối bao phủ khắp nơi, Gia Hân bị bế bổng không ngừng la hét.

- Thả em ra, anh thả em ra.

Gia Hân thấy mình bị thảy lên giường, một vòng tay ôm chặt cô.

- Em đã nói sẽ thực hiện điều ước cho tôi.

- Nhưng điều này là không thể. – Cô cãi.

- Đâu có hại tới ai.

- Có. Có hại tới em. Em mà không về nhà anh Duy Anh sẽ lo lắng đấy.

- Anh đã nhờ Vũ Phương rồi. – Anh tựa cằm lên vai cô, phả ra từng hơi thở ấm nóng.

- Anh… Đồ sở khanh. Bỏ em ra.

- Không có em anh phải dùng thuốc ngủ.

Gia Hân thôi cựa quậy, có thứ gì đó vô hình bóp nghẹt tim cô.

- Anh không ngủ được?

- Ừ.

- Đã bao lâu rồi? – Cô cắn môi.

- Từ khi không có em.

Cô khịt mũi, chạm lên cánh tay rắn rỏi của anh:

- Chấn Nam… có phải anh đã rạch tay không?

Khoảng lặng kéo dài. Một chốc sau, nghe tiếng ai thíu thít.

- Anh là đồ ngốc, đại ngốc.

- Gia Hân chúng ta đừng xa nhau nữa. – Anh ôm chặt cô hơn, cứ sợ một chút buông lơi thì khoảng cách sẽ kéo xa.

- Dù cho có chuyện gì em sẽ không rời xa anh.

Tình yêu đủ to lớn để rút ngắn khoảng cách của hai trái tim, đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi rào cảng, đủ bản lĩnh để đương đầu với luật cấm, đủ kiên trì để mang yêu thương trở về là bởi vì tình yêu không bao giờ có giới hạn.

Ngày khuất gió. Mây lặng thin trên nền trời xanh ngắt. Nắng sưởi màu vàng ấm lên những ngôi mộ còn vương chút sương sớm.

Ôm theo đóa hồng trắng, Duy Anh chậm rãi tìm đến hai ngôi mộ kề nhau, ở đó, người đàn ông và người đàn bà đầu tiên anh yêu thương đang yên nghỉ bên kia thế giới. Hôm qua là giỗ mẹ, anh không tới được vì đang ở nước ngoài. Bước chân anh chậm dần và dừng hẳn, một người phụ nữ đang cúi người đặt bó hoa xuống mộ mẹ anh, người phụ nữ đó có biến thành tro anh cũng nhận ra, người đã nhẫn tâm cướp chồng của mẹ anh, bắt cóc đứa em gái chưa tròn 1 tuổi của anh, bà ta chính là kẻ đã phá nát gia đình – Vũ Thu Hương. Bên cạnh là đứa con gái của bà ta cũng là đứa em gái cùng cha khác mẹ chưa bao giờ được anh công nhận.

- Hai người vẫn khỏe chứ? Lẽ ra tôi phải đến vào hôm qua nhưng tôi sợ gặp tụi nhỏ nên hôm nay mới đến. À, đây là con gái của tôi, Thu Phương. – Bà lay cánh tay cô. – Chào hai bác đi con.

Vũ Phương cúi đầu:

- Chào bố. Chào dì…

Thu Hương sựng người nhìn con gái:

- Phương, con….

- Mẹ à! Là bố của con thì sao con không được nhận chứ? Mẹ nghĩ như vậy bố sẽ vui sao?

- Dù là như vậy nhưng chúng ta không thể, chúng ta là kẻ có lỗi. – Thu Phương nắm chặt cánh tay con gái, giọng nghẹn lại.

- Có lỗi? Có lỗi thì không có quyền nhận bố ruột của mình sao? Bao năm qua con chịu đủ rồi, con sẽ không trốn tránh nữa đâu. Bố của con thì tức là bố của con, cho dù anh ta có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này. Anh ta muốn trả thù thì cứ mặc anh ta, con không sợ.

- Nói hay lắm!

Giọng nói thứ ba kèm theo tiếng vỗ tay giòn giã làm hai mẹ con sững người.

- Duy Anh, con… – Thu Hương căng mắt nhìn, những nếp nhăn trên vầng trán xô vào nhau.

Duy Anh từ từ bước lại, ánh mắt sắc lạnh quét đều lên hai mẹ con.

- Hai mẹ con bà lấy tư cách gì viếng mộ mẹ tôi?

- Dì, dì xin lỗi. Dì và Phương sẽ đi ngay.

Thu Hương lúng túng, bà nắm vội tay con gái kéo đi nhưng Vũ Phương đã vùng lại.

- Sao chúng ta phải đi? – Quay sang Duy Anh, cô kênh giọng. – Tôi và mẹ đến thăm bố và dì cũng phải cần sự cho phép của anh sao?

- Ai là bố và dì của cô?

Vũ Phương chỉ vào hai ngôi mộ kề nhau:

- Chính là họ, bố mẹ của anh và Gia Hân.

- Cô họ Vũ không phải họ Hoàng.

- Tôi nhận bố không phải vì để thay đổi cái họ mà là kính trọng người đã sinh ra tôi. Còn anh, anh luôn miệng nói trả thù cho bố mẹ, anh tưởng như thế họ sẽ vui sao, Hoàng Duy Anh, anh có như thế là bất hiếu không?

- Bất hiếu… – Cười nhạt. - Mạnh miệng lắm! Như thế mới là con gái nhà họ Hoàng chứ.

Vũ Phương cau mày, không thể tin được những điều mình vừa nghe:

- Anh nói gì?

- Tôi sẽ cho người làm lại giấy tờ cho cô, dù gì cũng phải nhận tổ quy tông.

- Duy Anh ý con là…

- Thu Phương là con gái của bố tôi, điều đó không thể thay đổi. Còn bà, xin lỗi bà không thể là vợ của bố tôi.

Thu Hương mừng rỡ nói:

- Không sao. Chỉ cần Thu Phương được nhận tổ tông thì dì đã rất mãn nguyện rồi. Cảm ơn con nhiều lắm Duy Anh.

Duy Anh không hề mảy may tới thái độ vui mừng của bà, mặt anh lạnh tanh nhưng trong đôi mắt ẩn hiện nét cười. Anh đặt bó hoa xuống mộ mẹ, gập người cung kính.

- Anh là đang nói đùa đúng không? – Vũ Phương nheo mắt hỏi lại, trong lòng vẫn còn nỗi hoài nghi.

- Gia Hân giống mẹ còn cô thì giống bố.

Duy Anh quay đầu bước đi, chỉ để lại câu nói đó, trong lòng dậy lên một cảm giác yên bình đến khó tả. Bao năm qua thù hận đã ăn mòn con người anh, hiện diện cả trong giấc mơ lẫn đời thực, anh cứ nghĩ trả

thù thì sẽ vơi đi nỗi đau trong lòng mình nhưng không, chỉ có tha thứ mới đem lại những bình yên cho con tim đầy vết nứt.

Trên bia mộ, người đàn ông và người phụ nữ đang mỉm cười và mãi mãi là như vậy!

***

Đại học Kinh tế.

Kết thúc giờ học, Gia Hân đi dạo xung quanh rồi định sẽ vào căn-tin kiếm cái gì lót dạ, chiếc headphone áp trên tai không ngừng phả ra những giai điệu du dương. Gia Hân thả hồn vào bản nhạc rồi bỗng cô bị

kéo mạnh, cả người bị ép chặt vào tường. Còn chưa kịp biết gì, môi cô đã bị một bờ môi khác ép chặt, cảm ấm áp quen thuộc lại trỗi dậy.

- Anh…

Chấn Nam đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

- Sao anh lại tới đây? Bây giờ đang giờ làm việc mà. – Cô thì thầm.

- Trốn công ty.

- Anh buông thả thật đấy.

- Tại em. Ai bảo em làm anh nhớ em.

- Vừa mới sáng nay anh đưa em đi học mà còn nhớ à?

- Ai biết. Ngay cả khi em ở trước mặt anh vẫn thấy nhớ em. – Anh nhún vai.

- Anh có biết để người khác thấy sẽ rất kì cục không?

- Có ai thấy đâu.

- Có tôi thấy.

Gia Hân giật bắn mình vì giọng nói thứ ba. Là Kris.

- Chào em trai.

- Chào anh trai. Cẩu thả quá không giống anh chút nào.

- Nhờ em một chuyện. Anh phải đem “con mèo” đi. – Anh nhờ như ra lệnh.

- Ai là “con mèo” vậy? – Gia Hân ngơ ngác hỏi.

Chấn Nam đưa tay bẹo má cô đầy thích thú rồi nắm tay kéo đi.

- Anh kéo em đi đâu vậy? Thả ra mau.

Kris đứng đơ nhìn theo họ, trong lòng có chút không vui nhưng lại rất thanh thản. Từ khi nào anh trở thành cái máy xin phép nghỉ học của Gia Hân nhỉ?

***

Tập đoàn Lục Chấn.

Trong khi ai kia mải mê đi tìm người yêu chỉ vì vài tiếng không gặp thì ở đây, Jay phải bù đầu vào công việc, biết bao nhiêu là hợp đồng và dự án cần kiểm duyệt để thông qua. Những trang giấy vô tội bị lật

mạnh không thường tiếc, Jay lào bào chửi rủa:

- Lục Chấn Nam à? Chủ tịch ư? Leader hả? Bộ muốn làm gì thì làm sao?

Tổng thống trốn việc cũng bị còn bị sa thải nữa kìa! Lục Chấn Nam đáng ghét về mà xem đây này. Chết tiệt sao lại nhiều như thế chứ? Lúc thì lao đầu vào công việc không thèm ăn uống, lúc lại bỏ bê thế này có điên không chứ…Ring… Ring…

Minh Triết gọi, như vớ được cái “thớt” ngon lành, Jay áp ngay tai vào

điện thoại bắt đầu “chém”:

- Minh Triết cậu gọi đúng lúc lắm có biết Chấn Nam…

-

- Cậu đi Mỹ???

Gió lộng. Mây bay. Nắng ngả màu.

Hoàng hôn buông, một vùng trời cam nơi cuối mặt biển bao la. Chú chim nhỏ sải rộng đôi cánh như một đặc quyền tự do, gió mang vị mằn mặn của biển xộc lên cánh mũi, thổi tung đám tóc lòa xòa của cô gái, làm bay vạt áo sơ mi ngoài của chàng trai.

Mặt cát phẳng lặng và lạnh tanh, chút bọt biển còn vương lại cũng sớm bị gió thổi tan. Cô gái nhỏ rải từng bước vụng về, cô đưa tay túm lấy đám tóc đang tung hoành. Chàng trai bên cạnh có đôi mắt tĩnh nhưng sắc, tóc ngắn cứng rắn trước biển trời lộng gió.

Gia Hân đột nhiên dừng lại, bặm môi, xụ mặt.

- Sao thế? – Anh hỏi.

Cô ngước lên, đôi mắt trong veo:

- Anh có biết anh đang là tâm điểm của rất nhiều người không?

Gia Hân ái ngại nhìn quanh, bất kể là phụ nữ hay đàn ông đều nhìn anh một cách mê mệt.

- Ghen?

- Em ứ thèm. – Cô quay mặt sang hướng khác.

- Chứ thái độ hiện giờ của Gia Hân là gì?

- Em chỉ là không thích đi với anh thôi. Bị người ta xăm soi, khó chịu lắm!

- Là em nói đấy.

Anh cười rồi bỏ lại cô, một mình chạy nhanh về phía trước. Gia Hân hậm hực đuổi theo:

- Lục Chấn Nam đáng ghét không được bỏ em.

Sóng biển dập dờn, tạt vào bờ xóa đi những dấu vết trả lại một bờ cái trơn tru.

- Bắt được anh rồi!

Bị cô nắm chặt vạt áo, anh quay lại, môi nhếch một đường ma mị rồi tức thời đẩy mạnh cô xuống biển nhưng Gia Hân cũng rất ma mãnh, nắm chặt tay anh không buông kết quả là cả hai ngã nhào xuống biển.

Gia Hân giận dỗi đánh anh liên tục làm nước văng tung tóe, nắm chặt tay cô lại, anh hất nước vào mặt cô làm cô phải nhắm chặt mắt và tránh né. Cứ thế mà cuộc chiến của họ kéo dài cho đến khi vệt nắng cuối ngày tắt lịm.

Gia Hân ngồi thừ trên cát, thở dốc vì mệt, cả người ướt nhem, mắt mũi đỏ gay, cô ho khan vài tiếng. Chấn Nam cởi áo sơ mi ngoài khoác lên người cô, Gia Hân nhìn anh cảm động, cô quên mất là mình mặc áo sơ mi trắng khi bị thấm nước rất khó coi.

- Không cần phải cảm động. – Anh vén lại tóc cho cô rồi đứng dậy, ra lệnh. – Về nhà.

- Em đau chân quá! – Cô nũng nịu.

- Thì sao?

- Cõng em.

- Nếu tôi nói không?

- Chấn Nam, em yêu anh! – Làm bộ mặt cún con.

Anh bật cười, cứng rắn như sắt, lạnh như băng nhưng không thể nào qua khỏi cái trò này của “con mèo”.

Dưới màu trời hoàng hôn, biển lặng sóng, chàng trai cõng trên lưng một cô gái, từng bước chân nặng nề vì mang hạnh phúc.

***

Trời trong vắt, từng tia nắng mỏng xuyên qua tầng mây còn ngáy ngủ, mặt trời vươn mình cất tiếng gọi ngày mới.

Lễ đường trịnh trọng, đón ngàn nắng mai, khoác lên người chiếc áo hoa lộng lẫy. Những tay săn ảnh và cánh báo giới không đời nào bỏ qua một cơ hội hiếm hoi để săn tin về đám cưới danh giá trong giới thương lưu nhưng họ chỉ đành ngậm ngùi đứng ở ngoài, Black Hats quả không tầm thường , chỉ cần một cái quất mắt của họ cũng đủ đám “chó săn” ngày thường hung hăng, nháo nhào phải im bặt, nhất là khi có sự lãnh đạo của Killer – một thành viên mới, cứng đầu, khó thuần phục nhưng bản lĩnh lại không hề thua kém ai.

Trong không khí trang trọng, dưới vị giám mục, Gia Hân cầm bàn tay có chiếc nhẫn lấp lánh của mẹ đặt vào một bàn tay rắn rỏi, có hơi chai và nhăn vì năm tháng.

- Bác Chấn Khang, kể từ giờ phút này con giao mẹ Linh yêu quý của con cho bác, bác phải hứa là không được làm mẹ buồn, nếu không con sẽ bắt mẹ Linh lại để bác cô đơn đến già.

- Bác hứa. Bác nhất định sẽ cho mẹ Linh của con một cuộc sống hạnh phúc nhất. – Lục Chấn Khang cười đôn hậu, siết chặt bàn tay đeo chiếc nhẫn y hệt mình.

- Con tin bác.

Gia Hân cười tinh nghịch, lui về đứng cạnh Chấn Nam. Lục Chấn Khang dang tay ôm lấy vợ, đến cuối cùng, sau bao nhiêu trắc trở họ lại trở về bên nhau.

Vị giám mục mỉm cười, ông khảng khái cất giọng:

- Ta tuyên bố…

- KHOAN ĐÃ!

Cánh cửa gỗ bật mở, ánh sáng lùa vào, mọi người đồng loạt ngoắc đầu xem ai xuất hiện. Phương Linh giương to đôi mắt, cả người bà run lên, bên cạnh, Lục Chấn Khang siết nhẹ tay bà trấn an dù ông cũng đang rất kinh ngạc. Gia Hân mở to đôi mắt phủ sương, cắn chặt môi nhìn người đàn ông trung niên đang chắn luồng sáng, bóng ông đổ dài lên mặt sàn.

Tiếng “bố” nghẹn lại trong cổ họng đắng nghét.

- Tôi có điều muốn nói.

Lục Chấn Khang đứng chắn cho vợ, giọng sắc lạnh:

- Triệu Hoàng, ông đến đây làm gì? Tôi không để ông phá hỏng đám cưới này đâu.

Không khí bỗng chốc thay đổi, mọi người đều mang nỗi thắc mắc. Triệu Hoàng – một kiến trúc sư tài ba, đột nhiên biến mất giờ lại đột nhiên xuất hiện trong lễ cưới của người vợ cũ, phải chăng là một sự tính

toán.

- Lục Chấn Khang, ông không được cưới Phương Linh.

Những ánh mắt nhìn nhau hoang mang. Người trong cuộc cũng phải bàng hoàng.

- Trừ khi ông hứa đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho Phương Linh.

Triệu Hoàng hằn giọng, nói tiếp:

- Hôm nay tôi đến đây không phải phá lễ cưới. Tôi muốn xin lỗi vì những lỗi lầm của mình.

Ông nheo mắt nhìn người vợ cũ, lòng thổn thức chờ đợi sự tha thứ. Bao năm qua, để trốn tránh hiện tại, bỏ chạy quá khứ, ông đi khắp nơi không ngừng thiết kế và xây dựng. Đến giờ, khi đã đủ dũng cảm để đối mặt, ông quay lại và thiết tha một lời xin lỗi với người vợ ông từng làm tổn thương.

- Triệu Hoàng, ông không cần phải xin lỗi. Tất cả quá khứ hãy đem cất hết, chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai. – Phương Linh nhẹ giọng nói.

- Đúng đấy.

- Đây là quà cưới. – Ông chìa trước hai vợ chồng một hộp quà màu nâu nhạt, là giấy tờ và chìa khóa một ngôi nhà ông đã dùng tâm huyết để thiết kế và xây dựng. – Tôi mong hai người có thể sang Đức hưởng tuần trăng mật.

- Lòng tốt của anh chúng tôi xin nhận.

Đón lấy hộp quà, Lục Chấn Khang vỗ vai Triệu Hoàng cười thân thiện cứ như đôi bạn già. Bên cạnh, Phương Linh nở nụ cười hạnh phúc.

- Ta tuyên bố: Lục Chấn Khang và Bùi Phương Linh chính thức trở thành vợ chồng.

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên bắt nhịp cho bản nhạc mang màu hạnh phúc. Gia Hân như con mèo nhỏ nép trong lòng Chấn Nam, nước mắt mang vị ngọt ướt đẫm má. Bảo Châu ôm chặt cánh tay Lâm Vũ, tựa đầu lên vai anh. Hoài Nam nắm lấy tay Vũ Phương nhưng bị cô hất ra, cô vẫn còn giận anh vụ việc hôm bữa, Hoài Nam xụ mặt, làm bộ dạng đáng yêu, Vũ Phương suýt nữa bật cười may là cô nén lại. Duy Anh choàng tay qua eo cô vợ nhỏ, bé Quang Anh chưa tròn tuổi trên tay Rin nở nụ cười ngây ngô. Hàn Phong, Kris và Jay, ba chàng “FA” đứng cạnh nhau, tình yêu không từ chối họ chỉ là tình yêu thực sự của họ vẫn chưa đến, rung động đầu đời phải chăng chỉ là những xúc cảm vụng về của tình yêu.

- Bố!!! Hân Hân nhớ bố lắm! – Gia Hân ôm bố nũng nịu.

- Con gái lớn rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo. – Triệu Hoàng béo má con gái, mắng yêu.

Gia Hân xoa má, giả vờ thíu thít:

- Không biết đâu. Ai bảo bố tự nhiên biến mất, bố bỏ rơi con.

- Hân Hân con càng lớn càng hư rồi đấy. Bố phải bảo Chấn Nam dạy lại con mới được.

- Anh ta làm sao dạy được con chứ? Nói cho bố biết anh ấy rất ngoan, không dám cãi lời con đâu.

- Vậy sao?

Gia Hân rùng mình một cái, giọng nói lạnh lùng này không phải quen lắm sao.

Cô đau khổ cười xòa:

- Dạ… không… Em… em chỉ…

- Chỉ là đang nói xấu tôi?

- Không. Không có. – Lắc đầu lia lịa.

- Em hư lắm rồi. Tôi phải phạt em.

Gia Hân làm bộ mặt biết lỗi, lúc đó một thứ gì đó rơi vào vai cô rồi đáp ngay dưới chân. Chấn Nam cúi người nhặt đó hoa bách huệ đưa trước mặt cô, ra là mẹ Linh tung hoa, Gia Hân e dè nhận lấy, sự ngượng ngùng làm cô quên mất tình thế của mình đến khi nhận ra Chấn Nam đã bế xốc cô lên đi thẳng ra cổng. BMW đang đợi chủ nhân.

- Em chết chắc.

Gia Hân không ngừng la hét, giẫy giụa, cô gọi bố Hoàng, gọi mẹ Linh, gọi bác Chấn Khang, gọi anh hai… nhưng mọi người chỉ nhìn theo cười thích thú. Tiếng cười vang dậy trong lễ đường.

Nơi cuối đoạn đường hầm tăm tối cuối cùng những con người với cái gọi là tình yêu đã tìm thấy ánh sáng – nguồn sáng vô hạn của tình yêu. Rồi ngày mai, trên bầu trời trong vắt chẳng biết sẽ có mưa giông hay bão tố, dù là gì thì hãy tin rằng con người với tình yêu của họ sẽ vượt qua tất cả vì con người mạnh mẽ và tình yêu không bao giờ có giới hạn.

The end.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play