Khi bóng tối ngự trị bầu trời, sương tẩm vị lạnh buốt vào không khí, gió lùa qua những kẽ lá non tơ. Gia Hân rải ánh nhìn vô vị vào hư không, tay cô lạnh buốt và chân thì tê cứng. Kris đang câu lấy cổ cô từ phía sau, đầu anh tựa hẳn lên vai cô, nghe rõ từng nhịp thở. Một hành động được xem như an ủi và vỗ về trong lúc này, nếu Kris không đến kịp cô không chắc là có thể thoát khỏi cậu bạn kính cận điên lụy vì tình. Tất nhiên cậu ta bị Kris tẩn cho một trận nhớ đời, nếu Gia Hân không can ngăn thì không biết hậu quả sẽ tệ đến mức nào. Lúc đó, Kris như con sói hung bạo gầm gừ trước kẻ thù, Gia Hân chưa từng thấy anh như thế bao giờ nhưng bộ dạng giận dữ như thế với cô có lẽ đã khắc sâu tận tim.

Gia Hân nắm chặt cánh tay đang quàng qua cổ mình, ấm lắm! Tim cô đang rung động hay cánh cửa chôn vùi những mảnh ghép quá khứ đang lung lay?

Cô khóc. Nước mắt chảy xuống cánh tay làm Kris giật mình. Lúc nãy khi bị tên kính cận giở trò Gia Hân không rơi một giọt nước mắt nhưng tại sao bây giờ…? Kris lúng túng thấy rõ, anh không giỏi ngăn lại nước mắt cho người khác, Kris bỗng chạnh lòng.

- Đừng khóc. – Kris gạt nước mắt trên mi cô.

Gia Hân ôm lấy Kris. Thật chặt! Cái ôm làm Kris khá bất ngờ, Gia Hân cũng là con gái, cũng yếu đuối và những cái ôm thế này sẽ khiến con gái thấy an toàn hơn trong những hoàn cảnh thế này.

Kris đón nhận cái ôm, khẽ thì thầm:

- Anh xin lỗi vì không tới sớm hơn.

Có lẽ Kris không biết rằng Gia Hân không phải khóc vì chuyện lúc nãy mà cô khóc vì Kris anh đã khơi dậy nguồn sống cho những kí ức mà cô chui vùi bấy lâu nay.

Trên suốt quãng đường về, ai nấy đều mệt lả nên ngủ li bì chính vì thế không ai để ý tới vết thương của cậu bạn kính cận.

Xe dừng lại trước cổng trường Kinh tế thì cũng tầm 10h đêm.

- Không sao đâu, em sẽ đón taxi về.

Gia Hân nói vào điện thoại, anh tài xế đang bận chăm sóc cho cô bạn gái bị ốm nhập viện nên cô nói anh khỏi đến, được làm việc cho cô phải nói là anh ta cực tốt số nhỉ?

- Này, lên xe đi.

Là Kris. Anh ta đang ngồi trên chiếc BMW màu đen. Gia Hân thoáng chần chừ rồi cũng mở cửa bước vào đón taxi chắc tới khuya mới về được tới nhà. Xe lăn bánh trên con đường trải đầy bóng tối và dừng lại trước một nhà hàng lớn.

- Ăn khuya rồi anh đưa em về.

Gia Hân lẳng lặng theo Kris vào trong lúc này cô cũng rất đói nên đành xui theo dù gì cũng đang đi nhờ xe anh ta.

- Ước gì em lúc nào cũng ngoan thế này. – Đối diện, Kris nhìn cô cười cười.

- Sao lúc đó anh biết mà tới cứu tôi? – Gia Hân không đáp vào vấn đề mà lảng sang chuyện khác.

- Xưng em đi?

- Sao cơ?

- Em gọi anh là anh thì phải xưng em vậy mới đúng chứ. – Kris nhướng mày.

- Tôi không quen. – Cô lạnh nhạt.

- Dần dần rồi sẽ quen.

- Tôi cũng không thích.

- Rồi em sẽ thích… anh.

- Đừng đùa nữa.

- Được rồi không đùa nữa. Lúc đó anh đang tìm em thì bé Phú nói với anh em đã đi theo một cô bé đến nhà kho.

- Vẫn chưa nói cảm ơn anh.

- Em ôm anh thế là đủ rồi. – Kris cười ma mị, mặt anh ta cự kì “đểu”.

- Không nói với anh nữa. Tôi đi vệ sinh.

Gia Hân nói nhanh rồi bước đi, mặt cô nóng ran. Hành động và lời nói của cô khá lúng túng làm Kris đột nhiên bật cười ha há.

Đảo mắt xung quanh để tìm đường vào nhà vệ sinh thì cảnh tượng trước mắt khiến Gia Hân bất động, mắt cay xè, tim đập như dậy sóng, cô ngây dại nhìn người đó – người khiến cô yêu, cho cô những ngọt ngào hạnh phúc rồi quay lưng bỏ cô lại với những nỗi đau tê dại. Anh ta đang ngồi cùng một cô gái không phải người lạ ít ra là với Gia Hân của hiện tại, môi cô run lên. Vì sao chứ? Cô đã quên anh rồi cớ sao lại… Trái Đất hình tròn nhưng liệu yêu thương sẽ gặp lại hay chỉ là sự hội ngộ của những đau thương?

Gia Hân chạy nhanh ra khỏi đó trước khi nước mắt làm cô yếu đuối, lặng lẽ và đột ngột, anh ra đi, bất ngờ và tình cờ anh quay lại, bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến một tâm hồn chết lặng.

Thay vì nhốt mình trong phòng không màng ăn uống thì sống một cuộc sống bình thường là tốt nhất. Đó là cách lạnh nhạt với cuộc sống, phớt lờ với nỗi đau và vô cảm với trái tim mà bao năm qua đã hình thành như một thói quen của Gia Hân.

Vẫn nét mặt ấy, vẫn nụ cười như bao ngày, cô lại là cô của ngày hôm qua. Đang bước lên bậc thang về phía lớp học, cô thấy một dáng người quen thuộc đang bước nhanh về phía mình cho đến lúc này người đó đang đứng trước mặt nhìn cô với đôi mắt căm giận.

Kris hôm nay rất khác với Kris của mọi ngày, gương mặt đẹp không tì vết sứt mẻ với những vết sướt và miếng băng cá nhân bên má trái.

- Hôm qua em đã đi đâu?

Kris nhìn trân trân khiến cô giật mình, hôm qua cô đã quên mất Kris vẫn còn đang đợi cô trong nhà hàng. Nhưng cô không thấy có lỗi hay bất cứ cảm xúc nào tương tự. Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với con người này vì một điều đơn giản. Kris giống Chấn Nam. Cô ghét điều đó.

- Về nhà.

- Về nhà? Em coi tôi là gì hả? – Kris nạt lớn. Giờ thì cả hai đang là trung tâm của sự chú ý.

- Không gì cả.

- Em… Em có biết là tôi đã đợi em rất lâu không? Tôi lo cho em. Tôi chạy khắp nơi tìm em. Tôi đúng là một thằng điên mà.

Kris hét lên trong giận dữ, mắt hằn lên những vệt đỏ khiếp đảm, những sinh viên xung quanh sợ tới nỗi chẳng dám nhúc nhích hay thậm chí làthở mạnh nhưng với Gia Hân có lẽ đã quá quen với sự giận dữ này mà đúng hơn là sự giận dữ tương tự.

- Anh có thể không đợi tôi. – Cô nhướng mày.

- Em đang khinh thường Kris này đấy. Tôi-không-thích-em nữa rồi!

Kris gằng giọng rồi quay lưng sau cái nhếch môi, xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xầm. Gia Hân nhìn theo đúng một giây rồi cũng quay đầu bước đi. Đó là tất cả những gì cô muốn.

Sau ngày hôm đó, Gia Hân và Kris như hai người xa lạ, cô phớt lờ, anh bất cần.



Hôm nay, biệt thự họ Hoàng thật náo nhiệt, chuyện là chủ tịch Hoàng Duy Anh tổ chức buổi tiệc mừng cậu con trai tròn một tháng tuổi. Từ cổng vào đại sảnh được trang hoàng vô cùng đẹp mắt và lộng lẫy với đèn và hoa sáng rực. Khách mời đa số là những đối tác với Hoàng Anh, những người có tiếng tăm và máu mặt trong giới, họ sang trọng và quý phái bên những chiếc xế đắt tiền và dát lên người những lớp vỏ hào nhoáng.

Gia Hân đứng bên cửa sổ lặng nhìn những dòng xe tấp nập đổ trước cổng, những buổi tiệc thế này Gia Hân thật không có hứng thú nhưng anh trai cứ nhất quyết bắt cô phải tham gia để mở mang khả năng giao tiếp và tạo nhiều mối quan hệ, cũng như mọi lần, cô luôn phải xui theo sự sắp đặt của anh trai “cứng”.

Sau lời tuyên bố của chủ buổi tiệc, Gia Hân mới lặng lẽ bước xuống từng bậc thang, cô xinh đẹp và nhẹ nhàng trong bộ váy xám kiểu cách, tóc xỏa, trang điểm nhẹ, chân mang giầy cao gót đen. Gương mặt hơi lạnh có chút bất cần đang là tâm điểm chú ý của mọi người.

Sau một hồi chào hỏi gần hết những người trong buổi tiệc cô được anh trai thả tự do. Đang tựa lưng vào tường và thong thả với ly nước trái cây thì một cặp đôi bước tới chỗ cô.

- Chào. Không ngờ lại gặp em ở đây?

Kris buông một câu chào kèm theo cái nhếch môi. Rõ ràng là muốn khiêu khích cô chuyện hôm trước. Hôm nay Kris cực kì quyến rũ và nam tính với vest đen, sơ mi trắng, mái tóc vàng được vuốt keo dựng đứng.

- Tôi cũng vậy. Bạn gái của anh đẹp lắm! – Khá bình tĩnh. Cô nhìn sang cô gái tóc xoăn bên cạnh.

- Cảm ơn nhưng… không thể bằng em được.

Kris thì thầm vào tai cô rồi nắm tay cô gái kia bước đi. Cô ta có vẻ rất bực bội trước hành động thân mật của Kris với Gia Hân nhưng vẫn phải ngậm ngùi. Rõ ngốc!!!

- Gia Hân!

- Cậu đến rồi sao? – Tháo bỏ vẻ lạnh lùng, Gia Hân nở nụ cười nhìn cô bạn thân duy nhất của hiện tại.

- Ừ. Mình có buổi phỏng vấn nên đến trễ chút mà hai người kia là ai vậy? – Bảo Châu nhìn theo hướng cặp đôi vừa rời bước từ đây.

- Kris và bạn gái anh ấy.

- Kris? Không phải người đeo đuổi cậu sao?

- Mình đã nói không phải mà. Bố mẹ chồng tương lai của cậu ở bên kia kìa mau lại chào hỏi đi.

Nghe đến bố mẹ chồng, Bảo Châu trở nên bối rối, tay chân lóng ngóng, đầu óc cô ca sĩ loạn cả lên:

- Hở? Bố mẹ anh Vũ á? Làm… làm sao bây giờ? Cậu thấy mình có chỗ nào không ổn không? Đầu tóc gì được chưa?

- Cậu lúc nào cũng xinh đẹp nhất. Được rồi mau qua bên đó đi. Fighting!!!

Gia Hân nháy mắt, kéo tay theo kiểu cổ vũ tinh thần, vì mãi nhìn theo Bảo Châu mà không hay ai đó đang nhìn mình.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục, nếu lúc nãy Kris là nhân vật nam gây được chú ý nhất thì bây giờ đã có người giành lấy ngôi vị đó. Lịch lãm với vest trắng, kiểu tóc Pompadour cực kì phong cách. Ở anh toát ra vẻ nam tính và lạnh lùng như một nam thần thực thụ. Bên cạnh, người con gái với chiếc váy mang tông trắng đen ôm sát thân hình bóc lửa, cánh môi đỏ thẫm không ngừng vẽ nét cười kiêu sa.

Gia Hân đưa mắt nhìn họ, thoáng ngạc nhiên vài giây rồi cũng trở về với vẻ ban đầu. Sự có mặt của họ cũng nằm trong dự đoán của cô nếu có kinh ngạc hay thất thần thì cô cũng đã thể hiện lúc ở nhà hàng. Lắc ly nước trái cây trên tay, cô cười nhạt. Cặp đôi đó đang bước tới chỗ cô và cô đang chờ đợi điều đó. Cũng hơn 3 năm rồi!!!

- Gia Hân chào cậu! – Cánh môi đỏ thẫm nở nụ cười sắc lẻm, một kiểu bỡn cợt có lý luận dành cho người bạn thân cũ.

- Đã lâu không gặp em.

Bên cạnh, Chấn Nam nhìn cô và buông một câu chào hỏi như những người bạn lâu năm không gặp, Gia Hân không lấy làm lạ chỉ mỉm cười một cách tự nhiên.

- Mình suýt nữa không nhận ra cậu đấy, Thu Thảo!

- Cậu thì rất xinh đẹp còn là em gái của chủ tịch Hoàng chắc xung quanh cậu cũng không ít vệ tinh đâu nhỉ?

- Làm gì có chứ! – Đột nhiên quay sang Chấn Nam. – Anh vẫn sống tốt chứ?

- Đương nhiên. – Anh lạnh nhạt và không kèm theo chút biểu cảm nào.

- Mình đang là thư kí riêng cho anh Chấn Nam, cũng là… – Thu Thảo chen ngang, cố ý nắm chặt cánh tay Chấn Nam, ngập ngừng và làm ra vẻ ngại ngùng đưa đôi mắt đầy cảm tình sang anh. – … tụi mình đang quen nhau.

- Sau khi mình bị tai nạn thì chẳng thấy cậu đâu. Cứ tưởng cậu quên người bạn này rồi không ngờ cậu lại đột ngột đi du học.

Lia mắt sang hướng khác chưa đầy một giây, Thu Thảo nhanh nhạy lên tiếng che đậy tâm can có chút ray rức.

- Sau khi mình sang Mỹ thì mới hay tin cậu bị tai nạn, mình cũng rất lo cho cậu.

- Cậu chưa từng gọi điện hỏi thăm mình. – Gia Hân không buông tha, ánh mắt đầy ý vị, từng câu chữ cứ như gieo một bài toán hóc búa.

- Cái đó…

- Đừng ngụy biện và diễn kịch. Chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn thôi. Cậu cũng khá lắm, kiếm được mỏ tài nguyên vô tận.

Đôi cao gót đen lạnh lùng chạm lên sàn nhà kèm theo một chuỗi âm thanh vô vị. Thu Thảo xiết chặt tay, trừng mắt nhìn theo tà váy xám, Gia Hân là có ý đá xoáy khác nào nói cô “đào mỏ”.

Gia Hân lạnh lùng bước lên hết những bậc thang và trở về phòng, cô khẽ nhắm mắt, vai diễn của cô kết thúc rồi và giờ là khoảng thời gian để cô sống thật với bản thân. Nếu Thu Thảo biết chừng mực không dùng Chấn Nam để đả kích cô thì cô cũng không dùng chuyện cũ để lật lại chiêu trò của cô ta. Cô bây giờ là Hoàng Gia Hân không phải một Triệu Gia Hân yếu đuối và mỏng manh của ngày xưa.

Cảnh tượng cô gặp ở nhà hàng chính là Chấn Nam và Thu Thảo họ ngồi cùng nhau rất thân và giờ họ lại tay trong tay đứng trước mặt cô, dù rất bình tĩnh nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình đau, dù tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng cô đang cực kì bối rối. Ít ra thì vở diễn đã kết thúc và cô đã diễn tốt trước mặt họ.

Chấn Nam và Thu Thảo, người cô đã từng yêu và người cô đã từng xem là bạn thân nhất cũng là những người khiến cuộc đời cô trở nên đa vị, họ đã trở về và một lần nữa nhấn chìm cô trong hố đen u tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play