Gia Hân ngước nhìn tấm bảng trước cửa “Phòng Hiệu trưởng”, đắn đo một lúc cũng quyết định đẩy cửa, chẳng hiểu vì sao Hiệu trưởng lại gọi cô đến.
Căn phòng được bày trí khá đơn giản, người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ chắc là Hiệu trưởng.
Gia Hân rụt rè bước tới gần, người phụ nữ mang vẻ đẹp của hoa bách huệ mỉm cười nhìn cô.
- Em là học viên Triệu Gia Hân đúng không?
Mọi giác quan đều tê cứng, Gia Hân lặng nhìn người đó, tay buông thõng, màng nước mỏng lắp đầy hốc mắt đang căng ra.
Đặt tách cà phê lên bàn, Hiệu trưởng từ tốn ngồi xuống.
- Nghe nói em vừa gặp tai nạn đã khỏe hẳn rồi chứ?
- …
- Nếu có khó khăn hãy nói với ta. Những học viên xuất sắc luôn nhận được sự ưu đãi và giúp đỡ từ học viện.
- Mẹ… – Gia Hân mấp môi, tiếng gọi “mẹ” luôn là khát khao cháy bỏng trong lòng cô.
Sắc mặt Hiệu trưởng bỗng chùng xuống, bà mỉm cười chua xót.
- Vẫn còn nhận ra ta à?
Bước về phía Gia Hân, bà ôm chằm lấy cô, nước mắt đã khiến vị Hiệu trưởng nghiêm nghị trở về như một người mẹ thực thụ với tình yêu cao cả.
- Hân Hân bao năm qua con sống có tốt không?
- Con… nhớ… mẹ…
***
- Gia Hân…
Gia Hân dừng lại trước cửa xe, Chấn Nam đang chạy về phía cô.
- Sao không đợi anh? Đứng đây làm gì?
- Tin nhắn.
- Em nhắn tin cho anh sao? Anh vẫn chưa xem.
- Hân Hân… chuyện gì vậy? – Giọng nói phát ra từ trong xe.
Chấn Nam cau mày khi thấy người trong xe là Hiệu trưởng. Người trong xe cũng rất bất ngờ nhưng cảm xúc đó đã bị giấu nhẹm.
- Em đi cùng Hiệu trưởng?
- Hiệu trưởng… là… mẹ… em…
- Mẹ nuôi?
Gia Hân gật nhẹ đầu.
- Được rồi, nhớ về sớm! – Chấn Nam xoa đầu cô.
Khi chiếc xe chở Gia Hân khuất bóng, BMW quen thuộc đỗ ngay trước Chấn Nam.
…
BMW dừng bánh trong khuôn viên rộng lớn của căn biệt thự trắng, Chấn Nam lạnh lùng bước qua trước sự cúi chào của tốp người nón đen.
Cạch.
Cử phòng bật mở mà không có sự báo trước. Chấn Nam ung dung ngồi xuống sofa, đối diện là Jay.
- Chấn Nam, con thật không có lịch sự gì cả. – Kan đanh giọng.
- Cậu ấy vốn ngang ngược vậy mà. – Jay cũng phụ họa nhưng lập tức chùng xuống bởi đôi mắt sắc lạnh của người đối diện.
- Hiệu trưởng Bingel là vợ cũ Triệu Hoàng, mẹ nuôi của Gia Hân.
Kan điềm đạm nói, cố ý xoáy sâu vào vấn đề Chấn Nam muốn trốn tránh:
- Còn là người yêu cũ của Lục Chấn Khang và là mẹ ruột của con.
- Chấn Nam, cậu nắm bắt thông tin cũng nhanh đấy, tôi chỉ vừa được báo tin.
- Bà ấy đã nhận lại Gia Hân.
- Vậy có nghĩa là bà ấy không hề muốn giấu thân phận của mình nhưng có một điều rất lạ là tại sao lúc trước mọi thông tin về bà ta đều kín mít. – Jay xoa cằm.
- Chỉ có thể là bà ta cố ý tiết lộ tung tích của mình.
- Vì mục đích gì? – Chấn Nam nhìn Kan.
- Ta đã từng nghi ngờ thế lực phía sau bà ấy là Wings. Một người phụ nữ bình thường, sau mười mấy năm mất tích để trở thành Hiệu trưởng của một học viện là rất khó, chưa kể đến nguồn tài chính hùng hậu và việc bà ta tìm đến chúng ta để huấn luyện cho đám nhóc, chắc hẳn là có thế lực chống lưng, ngoại trừ Black Hats chỉ có Wings mới có khả năng đó.
- Cũng như chúng ta mọi thông tin về Wings rất ít, nhất là vị leader.
- Thực ra ta có cài người trong đó.
Jay tròn mắt nhìn Kan, ông luôn có những con át bí mật.
- Thật sao?
- Nhưng đến nay vẫn chưa có thông tin gì.
- Chấn Nam, con định thế nào? Sẽ nhận bà ấy chứ? – Kan đột nhiên thay đổi chủ đề.
Chấn Nam không đáp, mắt lơ đãng về hướng khác.
…
Ngồi xuống sofa, Chấn Nam nghiêng đầu nhìn Gia Hân đang tâm trung hết sức vào mấy bài toán khó đến mức chẳng hay biết sự có mặt của anh. Từ ngày Triệu Hoàng mất tích, Gia Hân chuyển về ở cùng anh mà nói đúng hơn là do anh bắt ép.
- Phải làm thế này.
Giằng lấy cây bút, anh ghi lời giải một cách dễ dàng.
- Anh… về từ khi nào vậy?
- Nói chuyện lưu loát hơn rồi. Hôm nay đi chơi vui chứ?
- Rất vui. – Gia Hân cười tít mắt, gặp lại mẹ Linh cứ như một giấc mơ vậy.
Chấn Nam cười nhạt, người đó cũng là mẹ nhưng bây giờ… anh vẫn chưa đủ dũng cảm để nhận lại bà ấy.
Quặn mình theo những động tác bơi mạnh mẽ, nước hồ tung tóe như cơn sóng đang cuộn trào. Nhấc người lên thành hồ, chàng trai rũ mạnh mái tóc ướt nhem, da thịt rắn rỏi vẫn còn đọng những giọt nước li ti.
- Những người cần biết đã biết hết rồi đấy. Bà đúng là nhân vật được truy lùng số một.
Người phía sau im lặng, không đáp.
- Công việc ở học viện vẫn tốt chứ?
- Cũng nhờ cậu giúp đỡ, tôi sẽ quản lí thật tốt.
- Bà có vẻ rất tâm huyết với học viện. Vì nơi đó có ý nghĩa như mối tình đầu sao?
- …
- Phương Linh, khi bị tình cảm chi phối bà phải nhớ rằng mình đã bị đối xử thế nào, đã đau khổ thế nào, vì ai mà bà không được nhìn mặt con trai, vì ai mà bà phải biệt tích mười mấy năm, vì ai mà bà bị chồng đuổi khỏi nhà…
- Những chuyện đó tôi mãi mãi không quên nhưng Duy Anh, tôi có thể xin cậu một chuyện không?
- …
- Chấn Nam, nó vô tội trong chuyện này, xin cậu đừng làm hại nó.
- Chấn Nam là bùa hộ mệnh của Lục Chấn Khang, là vật cảng lớn nhất trong kế hoạch của chúng ta. Nếu có thể tôi sẽ chừa cho cậu một đường sống.
Người thanh niên đột ngột lao xuống nước, mặt hồ tĩnh lặng trong chốc lát rồi lại cuộn trào.
***
- Con chắc đã biết chuyện?
- …
- Chuyến bay sẽ hoãn lại, bố muốn cùng con gặp bà ấy.
- Nếu muốn ông cứ đi.
- Con không muốn nhận lại mẹ sao?
- Không.
- Chấn Nam dù là gì đi nữa bà ấy cũng là mẹ con, mọi lỗi lầm đều do ta, bà ấy vẫn chưa biết về sự có mặt của con.
- Tôi không có bố cũng không có mẹ.
- Con…
Chấn Nam quay ra cũng là lúc Gia Hân đẩy cửa bước vào.
- Anh ở đây à?
Bước về phía giường bệnh, cô lễ phép cúi đầu.
- Cháu… vừa làm vật… lí trị liệu. Cái này tặng bác.
Cô gái nhỏ mỉm cười đặt chậu hoa mười giờ màu cam lên bậu cửa sổ.
- Bác rất khỏe. – Liếc nhìn con trai rồi nhìn Gia Hân, ông nói nhỏ. – Gia Hân con có thể khuyên Chấn Nam cùng ta…
- Gia Hân. Về thôi. – Chấn Nam đột nhiên nói lớn, cắt ngang lời ông.
Gia Hân bị anh kéo đi trong khi vẫn còn thất thần chưa biết gì.
***
- Không ngờ chủ tịch tập đoàn Lục Chấn lại đến tìm tôi, thật vinh dự cho tôi quá.
- Bà biết chuyện về Triệu Hoàng chứ?
Người phụ nữ nhướng mày:
- Đương nhiên. Tôi có đọc báo. Sao tự nhiên mới gặp mặt ông đã hỏi về chuyện chồng cũ tôi? À, tôi cũng có nghe nói ông đã ly dị và giành quyền nuôi con. Hai chúng ta thật giống nhau, chỉ có điều tôi không nuôi con.
Lục Chấn Khang đơ người, bà ấy nói vậy là ý gì cứ như một lời trách cứ.
Nhìn nét mặt người đối diện, người phụ nữ bật cười:
- Đương nhiên là tôi sống rất tốt, tôi đã rất nỗ lực để có vị trí như ngày hôm nay.
- Bà thay đổi nhiều quá.
- Dù không muốn nhưng tôi đâu còn cách nào khác, Lục Chấn Khang nếu ông bị dồn đến đường cùng thì ông cũng phải vùng dậy đấu tranh thôi. Tôi là hoa bách hợp có gai đấy.
- Phương Linh, hôm nay tôi tìm bà là có chuyện muốn nói. Thật ra năm xưa chuyện của chúng ta…
- Lục Chấn Khang ông có thể không nhấc chuyện năm xưa không? Hiện tại không tốt sao, chúng ta đều sống rất vui vẻ. – Người phụ nữ ngắt lời.
- Nhưng…
- Được rồi, tôi phải đi đây. Khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm ông. Tạm biệt.
- Phương Linh…
Lục Chấn Khang gọi với theo nhưng người phụ nữ vẫn vô tình bước tiếp. Ông vẫn chưa kịp giải thích hiểu lầm năm xưa, liệu có còn cơ hội không?
***
- Ra về đợi anh đấy.
- Anh… cúp học à?
- Anh phải thay bố quản lí tập đoàn. Không phải là cúp học đâu. Học ngoan.
Chấn Nam xoa đầu cô rồi bước vào xe, BMW khuất dần trên đường phố nhộn nhịp.
- Nè, Gia Hân…
Nghe gọi, cô gái nhỏ quay đầu lại.
- Hàn… Phong.
- Cho cậu. – Hàn Phong chìa trước mặt cô một hộp sữa.
Cô gái nhỏ tròn mắt:
- Sữa?
- Tốt cho cổ họng.
- Cảm ơn! – Nhận lấy hộp sữa, Gia Hân cười tít mắt.
- Lên lớp thôi.
Bước theo sau Hàn Phong, Gia Hân ngân nga bài hát quen thuộc, cậu và cô giờ là bạn tốt của nhau. Cậu rất hay quan tâm Gia Hân nhưng vì Chấn Nam luôn quanh quẩn nên cậu phải dè chừng bởi ai kia rất hay ghen nhưng không bao giờ chịu thừa nhận.
***
- Hân Hân, tóc con mượt thật. Chắc là con chăm sóc rất kĩ.
Gia Hân cười ngượng trước lời khen. Cứ vào giờ ra chơi, cô lại đến tìm mẹ.
- Xong rồi. Rất xinh đẹp.
Gia Hân thích thú ngắm nhìn chiếc nơ màu hồng phấn buộc ở đuôi tóc.
- Rất hợp với con.
- Con thích lắm!
- Hân Hân của mẹ càng lớn càng xinh. – Mẹ nhéo yêu vào má con gái, giọng cưng chiều.
Cô gái nhỏ vút ve bím tóc xinh xinh nằm bên vai. Gia Hân như sống lại những ngày thơ ấu, được mẹ tết tóc thật hạnh phúc.
***
Trong bộ vest đem lịch lãm chàng trai trẻ đã đánh tan cái nắng trưa gay gắt.
Mở cửa ngồi vào xe, đưa tay nới lỏng cà-la-vát, Chấn Nam mệt mỏi ngã đầu lên ghế. Xe lăn bánh hòa vào dòng đường tấp nập.
- Chức vị chủ tịch có vẻ áp lực nhỉ? – Jay liếc nhìn kính hậu.
- Nếu không chịu nổi áp lực thì tôi không sống đến tận bây giờ.
- Thật không ngờ Lục Chấn Khang lại giao tập đoàn cho cậu. Giờ chúng ta đến học