- Cậu ấy nhờ em xin phép nhưng khi em gọi lại thì không liên lạc được, tối qua khi về nhà cũng chẳng gọi được. Có chuyện gì xảy ra với Gia Hân sao?
Vũ Phương lo lắng hỏi Lâm Vũ, tối qua cô chẳng thể nào ngủ được vì lo cho cô bạn. Sáng nay tới lớp thì chỉ nhận được tin nhắn của Gia Hân nhờ xin phép, chắc hẳn cô bạn đã xảy ra chuyện gì không hay.
- Không có gì đâu, đừng lo lắng quá. Anh phải đi đây.
Lâm Vũ vỗ vai cô trấn an rồi nhanh bước về phía cổng, anh không mặc đồng phục có lẽ anh đến trường chỉ để hỏi thăm về Gia Hân. Điều này lại càng làm Vũ Phương bất an hơn.
Chỉ vài bước, anh bị chặn lại.
- Anh đi đâu vậy? Hôm nay Hiệu trưởng mới sẽ tới tiếp quản công việc đấy. – Bảo Châu chắn ngang trước mặt anh, có ý nhắc nhở.
- Anh phải đi ngay. Em và Minh Thành tiếp đón Hiệu trưởng được mà phải không?
Anh khéo léo lách qua người Bảo Châu rồi đi thẳng ra cổng, mặc kệ sự nhăn nhó, khó chịu của cô gái phía sau.
- Nè… nè… Tôi kêu cô đấy.
Vũ Phương chần chừ một lát rồi quay đầu lại, chỉ vào mình để xác minh:
- Cô gọi tôi à?
- Chẳng lẽ tôi tự gọi mình sao? – Bảo Châu bước về phía Vũ Phương, đôi giày cao gót nện xuống sân trường lốc cốc, giọng chua ngoa.
- Tôi là Vũ Thu Phương không phải “Nè”.
Mũi giày cao gót dừng lại, cách Vũ Phương chừng một mét, hai tay khoanh trước ngực.
- Tôi mặc kệ cô là ai, trả lời tôi biết lúc nãy hai người đã nói những gì?
Vũ Phương ra vẻ trầm ngâm:
- Ưm… tôi quên rồi.
Cô nhoẻn miệng cười để lộ hai má lung đồng tiền sâu hun hút, cố ý trêu người.
***
Đường vắng, phố khuất gió, có chiếc lá khô rời cành. Đôi giày xanh nhẹ từng bước, tránh không giẫm lên những chiếc lá nhưng dù vô tình hay cố ý cũng không tránh khỏi vài âm thanh giòn giã, tan nát.
Đóa hoa bách hợp trên tay tỏa hương ngây ngất, cô đã mua nó ở một tiệm hoa gần quán cà phê. Hoa bách hợp – loài hoa của sự thuần khiết – loài hoa mẹ cô yêu.
Đôi giày xanh dừng lại, vô hồn nhìn về phía chiếc Nissan màu đen bóng đậu trước ngôi nhà nhỏ của mình…
…
Chiếc ghế đá gần bờ hồ, có hai người đang ngồi, đóa hoa bách hợp đặt ngay giữa – là khoảng cách.
- Anh xin lỗi…
Lâm Vũ mở lời bằng giọng trầm ấm, đôi mắt phủ nét buồn man mác lên mặt hồ tĩnh lặng.
Gia Hân mím môi, hai tay chống hờ lên ghế, chân khẽ đung đưa. Cô không nói gì mà đúng hơn là không biết nên nói gì. Trách anh ư? Cô sao có thể.
- Lẽ ra lúc đó anh nên nói sự thật cho em biết thì chắc là không xảy ra chuyện như hôm qua đâu. – Anh bất lực thở dài, hai tay tựa vào chân đan chéo.
- Anh đã không nói Chấn Nam là người cứu em. – Gia Hân nhìn ra hồ, đôi mắt mệt mỏi muốn tìm chút bình yên, trong lời nói có phần trách cứ.
- Là Chấn Nam muốn thế.
Gia Hân thoáng suy nghĩ về anh ấy – người luôn làm những điều khó hiểu.
- Hôm qua cũng may là Gia Bảo đã đến kịp.
- Gia Bảo có quan hệ gì với Chấn Nam?
Gia Hân nhìn sang anh, chờ đợi.
- Anh em kết nghĩa.
- Ra là vậy.
Đôi môi nhỏ khẽ cong lên một đường rồi chợt mất.
- Em phải về rồi.
- Anh vẫn chưa nói hết.
Bàn tay vừa chạm vào đóa hoa bách hợp sựng lại.
- Còn chuyện gì sao?
- Đừng có tắt máy nữa, mọi người sẽ lo lắng lắm đấy!
- Em biết mà.
Gia Hân cúi người chào anh rồi quay đi, những bước chân vụng về chạm đất.
- Em có thể nào tha thứ cho Hàn Phong không?
Gia Hân đơ người, đây mới là điều quan trọng anh muốn nói.
- Xin lỗi…
***
Nền trời xám tro lạnh cắt da, vài đám mây vợn lấy ánh trăng còn chưa tròn. Gió mang hơi lạnh phả vào căn phòng trắng toát sặc mùi thuốc sát trùng.
Trên giường bệnh, một cơ thể yếu ớt nhắm nghiền mắt, bờ môi cong nhợt nhạt, gương mặt điển trai bị xướt một đường dài bên má.
Người phụ nữ ngồi cạnh bên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai, đôi mắt đỏ hoe đầy xót xa.
- Mẹ, Hàn Phong vẫn chưa tỉnh sao? – Lâm Vũ bước vào.
- Ừ, một ngày đêm rồi. – Lâm phu nhân thều thào, xiết chặt hơn bàn tay đang nắm.
- Mẹ đừng lo, bác sĩ nói Hàn Phong chỉ bị chấn thương nhẹ thôi. – Anh đặt hai tay lên vai mẹ, trấn an.
- Mà mẹ à, bố đâu rồi?
- Vừa đi khỏi, con trai đang nằm đây vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại tứ cơ quan đã chạy đi mất, biết vậy mẹ đã bắt ông ấy bỏ nghề cảnh sát cho rồi.
Lâm phu nhân bất mãn trách móc, nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt trên giường mà lòng quặn đau.
Gia Hân lướt một lượt qua nội dung bản thông báo, cô quay lại thắc mắc nhìn Vũ Phương.
- Cái này là sao vậy?
- Cậu nghỉ học nên không biết hôm qua thư kí của Hiệu trưởng mới đã đến họp với các thầy cô, họp xong thì cái đó được dán lên.
Hai cô gái quay đi, bước song song nhau trên dãy hành lang dài.
- Hiệu trưởng mới sao? Là ai vậy?
- Mọi thông tin đều mù tịt, ngay cả là đàn ông hay phụ nữ còn chẳng biết. – Vũ Phương nhún vai.
- Cậu đấy, đừng có mà lo chơi mãi tới lúc bị đuổi khỏi học viện thì đừng có khóc lóc với tớ.
- Xì, tớ mà không thể trụ lại sao, tớ thừa sức luôn đấy. Mà nói gì thì nói Hiệu trưởng mới đúng là ác thật xem ra lần này đám nhà giàu kia không còn lộng hành được nữa đâu. – Vũ Phương cười khoái trá, hất nhẹ mái tóc ngắn.
- Mà Gia Hân nè… chuyện hôm trước… – Một mẫu kí ức làm giọng cô gái tiu nghỉu.
- Sao cơ?
- Tớ xin lỗi, nếu hôm đó tớ kiên quyết hơn thì đã không có gì xảy ra với cậu, cũng tại tớ cả. – Vũ Phương cúi mặt, cảm thấy mình cũng có một phần lỗi.
Gia Hân bật cười trước thái độ của cô bạn, “tát yêu” lên má hồng phúng phính.
- Đồ ngốc. Đâu phải lỗi của cậu chứ, tớ cũng đâu bị gì. Đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy nữa. Mà chuyện đó, cậu đừng để mẹ cậu, Thu Thảo hay bố Hoàng biết nhé, tớ sợ họ lo lắng.
Vũ Phương ngước nhìn Gia Hân, rớm nước mắt.
- Gia Hân, tớ hứa từ nay sẽ bảo vệ cậu. – Vũ Phương đưa tay hình nấm đấm rồi kéo xuống, dõng dạc tuyên bố.
Gia Hân đơ người, cơ miệng hơi mở.
- Bảo vệ tớ? Cậu á? Thôi mà đừng có giỡn.
Gia Hân cười ha hả để lộ cả hàm răng trắng đều, không muốn làm cô bạn thân xấu hổ Gia Hân bước nhanh về phía trước giấu đi nụ cười điên dại.
- Nè… tớ nói thật đấy, chờ tớ với…
***
Phòng Hội học sinh.
- Hội trưởng à, như thế là rất quá đáng, làm sao Hiệu trưởng lại có thể ra đề trong khi không hề biết các học viên học những gì chứ?
- Giám thị là thầy cô trong trường là ổn rồi, sao phải mời những người khác để làm gì?
- Gì mà hủy bỏ hệ thống phân nhóm học viên, chúng ta làm sao có thể học cùng lớp với cái bọn “học bổng” đó?
- Chỉ còn một tuần nữa, việc lấy điểm thi lần này để phân lớp và gạt tên những học viên không đủ điểm để trụ lại thật sự rất bất lợi cho chúng ta.
- Học viện này được thành lập chủ yếu là do đóng góp của các bậc phụ huynh sao có thể nói đuổi là đuổi chứ?
- Thật ra Hiệu trưởng mới là ai? Sao có thể ngang ngược đến thế? Hội trưởng lần này anh phải đòi lại quyền lợi cho các học viên.
- Đúng đấy, đúng đấy…!!!
- …
*Rầm* – sau tiếng đập bàn, không gian lại được trả về với vẻ yên tĩnh vốn có.
- Mọi người làm tôi đau đầu thật đấy. – Lâm Vũ tựa đầu vào lưng ghế, xoa xoa thái dương.
- Hội trưởng thế anh định làm thế nào đây? – Một người trong đám đang ngồi đây lên tiếng.
- Tôi biết mọi người đều rất bất mãn nhưng xin lỗi, tôi chẳng thể làm gì hơn, ngay cả Hiệu trưởng là người thế nào tôi còn không biết nhưng chắc chắn không phải là một người đơn giản đâu. Thư kí của Hiệu trưởng cũng đã nói, nếu bất cứ ai thấy bất mãn có thể tự rút tên khỏi đây, Hiệu trưởng chấp nhận trả gấp đôi số tiền mà gia đình người đó đóng góp.
Đám lớp trưởng ai nấy đều ngạc nhiên và hẳn là tò mò về Hiệu trưởng mới – người chắc hẳn có chỗ dự vững chắc và nguồn tài chính khổng lồ.
Lâm Vũ ho khan một tiếng, nói tiếp:
- Chỉ còn một tuần nữa thôi, thế nên ai không muốn bị đuổi cổ khỏi Bingel thì tập trung ôn tập cho tốt vào. Tôi nghĩ những thiếu gia, tiểu thư luôn có gia sư kèm cặp như các cậu đây chắc sẽ không tệ hại đến nỗi bị đuổi cổ đâu. Gửi lời chúc may mắn của tôi đến các lớp nhé. Buổi họp kết thúc!
…
Trên con đường dài thẳng tấp nối chiếc cổng vàng kim đồ sộ với sân trường rộng lớn, đôi giày thể thao ngạo nghễ bước đi, vết xước dài trên mặt bị che khuất bởi miếng băng cá nhân.
Hàn Phong nhìn thẳng và bước đi, chẳng mảy may tới những ánh mắt tò mò đang dán lên người mình.
Gia Hân nhìn về xa xăm ngoài cửa sổ – nơi có ngọn đồi cao lộng gió, bỗng dưng nhớ đến cái lần Hàn Phong chở cô tới đó. Cô đảo mắt về xung quanh chỉ để vùng mình khỏi những thứ mơ hồ nhưng lại vô tình thấy người không nên thấy. Hàn Phong đang bước vào lớp, hướng tới là bàn cô.
Gia Hân vờ như không thấy lại dán mắt ra ngoài cửa sổ. Tiếng giày thể thao ngưng lại, âm thanh cũng tĩnh lặng hơn, cả lớp đang nín thở chờ xem cậu thiếu gia này sẽ làm gì.
Cậu liếc mắt về cô gái xa lạ đang ngồi kế bên chỗ mình – chỗ mà vốn thuộc về Gia Hân rồi đem một ánh mắt khác phức tạp nhìn về cô gái đang ngồi cạnh Vũ Phương. Đôi tay xiết chặt lơi lỏng ra, bờ môi nhợt nhạt khó khăn lên tiếng:
- Xin lỗi…
Gia Hân vẫn vờ như không biết, cô bất động. Hàn Phong quay đi, chỉ vậy là đủ, chỉ cần nhìn thấy cô không sao.
- Cậu ấy đi rồi. – Vũ Phương khiều vai Gia Hân.
Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao lúc này cô không thể nào đối mặt với cậu ấy.
- Mà Gia Hân, lúc nãy cậu không thấy đâu nhìn mặt Hàn Phong đáng thương lắm đấy cứ như là sắp chết đến nơi vậy.
Gia Hân mím môi, khép mi, vài sợi tóc con nghịch ngợm tạt vào má.
…
*Bịch*Bịch*
- Thằng khốn ày chết. Để xem mày còn kênh kiệu được bao lâu?
Gia Hân tò mò đi tới nơi phát ra những tạp âm nhói tai. Cô ra đây để tìm chút gió thổi vào tâm hồn héo khô của mình nhưng lại bị quấy rầy.
Cô nép người sau góc cây sao gần trăm tuổi, bên đó một đám học viên đang dí đánh một học viên khác. Mà người đó… lại là Lâm Hàn Phong. Gia Hân tựa lưng sau thân cây, vài suy nghĩ loáng thoáng chạy qua não. Giúp hay bỏ mặc???
*Tách*Tách*Tách*
Âm thanh từ camera điện thoại dồn dập vang lên, vài bức ảnh đã được chụp và được lưu vào bộ nhớ.
Đám học viên đó ngừng lại, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đang cầm điện thoại.
- Nhỏ kia, mày làm gì vậy hả?
- Nếu các người không dừng lại tôi sẽ đem những bức ảnh này gửi cho Hội trưởng, để coi anh ấy sẽ làm gì với những người đã đánh em trai mình. – Gia Hân tiến về phía bọn họ, cố giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể.
- Mày đang đe dọa tụi tao đó à?
Tên mập trong đám giựt lấy điện thoại trong tay cô, hắn làm vài thao tác nhỏ, nhìn thôi đủ biết là xóa mấy bức ảnh ban nãy.
Đôi vai nhỏ run nhẹ, sống lưng rỉ đầy mồ hôi lạnh.
- Coi như lần này mày gặp may đấy.
Gia Hân thở phào nhẹ nhõm, gạt nhẹ mồ hôi trên trán, cô quỳ xuống bên cạnh Hàn Phong.
Mái tóc bù xù ướt ẩm mồ hôi, gương mặt nhợt nhạt mất dần sự sống, người con trai nằm trên cỏ khẽ nhíu mày, mặt nhăn lại đau đớn. Gia Hân cúi xuống, bàn tay khẽ vén lại phần tóc mái ướt đẫm. Đột nhiên tay cô bị giữ chặt. Hàn Phong đẩy cô ra, khó nhọc đứng dậy.
- Hàn Phong…
- Cậu đừng làm như vậy nữa có được không? – Hàn Phong đột nhiên thét lên rồi lại hạ giọng. – Chỉ làm tôi thấy tội lỗi thêm thôi.
Hàn Phong ôm lấy bụng, bước đi nặng trĩu và khó khăn.
Cậu sẽ ngã mất nếu đôi tay kia không kịp ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu rên lên một tiếng rồi khụy dần xuống. Gia Hân bắt đầu lo lắng, cô ngửi thấy mùi tanh. Tay phải cô đầy máu, Gia Hân hoảng hốt cởi từng chiếc cúc áo trên người Hàn Phong.
- Cậu làm gì vậy?!!! – Một lần nữa cậu giữ chặt lấy tay cô nhưng bị cô gạt mạnh.
- Để yên!!!
Cô nghiến chặt răng khi nhìn thấy vết thương lớn trên bụng cậu, chắc là do mấy tên kia nên vết thương bị động, máu rỉ ra.
Gia Hân lo lắng nhìn cậu:
- Vết thương này…
- Cậu mặc kệ tôi đi.
Hàn Phong gài lại hai lớp áo, lần nữa cố đứng dậy. Lúc đó, cậu thấy một bàn tay nắm lấy tay cậu choàng qua cổ, dìu cậu đi.
- Sao tôi có thể bỏ mặc cậu chứ? Đồ ngốc!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT