Tiếng thở dài thườn thượt nhanh chóng tan biến trong bầu không khí nhuốm màu tạp âm và nhộn nhịp, Gia Hân xoay xoay ly capochino trên bàn một cách buồn chán. Một người thì bận học, một kẻ thì bận thăm ông bác bị bệnh, cả hai người bạn đều rắc tâm bỏ rơi cô tại cái nơi mà người ta gọi là thiên đường mua sắm này.
Đường phố tấp nập từ khi nào chả biết, chủ nhật luôn là ngày của những chuyến đi chơi, của những cuộc thăm viếng và những vụ mua sắm có phần lãng phí. Từng chiếc xe hạng sang đến hạng vừa, từ người già đến trẻ nhỏ, họ cứ thế mà lần lượt kéo vào ngôi nhà lớn hơn chục tầng này, họ được chào đón như thể đang đặt chân vào một buổi tiệc lớn.
Trời sang đông cũng là lúc bắt đầu của những đợt khí lạnh, nắng xuyên qua ô cửa kính, tinh nghịch đùa giỡn trên những cọng tóc con li ti trước trán ai kia. Khẽ kéo lại chiếc cổ áo, Gia Hân rời khỏi quán cà phê ở tầng 1, đã đến đây rồi, cũng nên tiêu tiền một chút.
Sau một hồi mua sắm, cho bản thân và cả cho bố, Gia Hân ngẫu hứng lên tận tầng 10 – nơi có những món quà lưu niệm cực độc và đẹp mắt.
Bước chân chậm rãi chợt khựng lại, cô say mê ngước nhìn thứ gì đó trên kệ. Những chiếc ly thủy tinh nhỏ được xếp gọn trong một chiếc hộp trong suốt – chẳng có gì đặc biệt nhưng không hiểu sao Gia Hân không thể nào rời mắt khỏi chúng. Có điều gì đó rất đặc biệt, cứ như đã nhìn thấy, cứ như đã từng sở hữu và cứ như có ý nghĩa rất lớn.
Gia Hân sẽ còn như thế nếu phía sau lưng cô không tồn tại một hơi thở khác.
- Của em…
Người đó chìa trước mặt cô chiếc hộp đó. Anh ta mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời giữa ngày đông.
Cô ngước nhìn con người xa lạ trước mắt, đôi mắt to đến trong veo, cơ miệng hơi mở, tất cả là diễn tả cho thái độ ngạc nhiên lúc này của cô.
- Không phải em muốn lấy nó sao?
Dứt lời, anh ta đặt chiếc hộp vào tay cô rồi quay lưng bỏ đi. Gia Hân nhìn theo lưng anh rồi lại nhìn xuống thứ đang nằm trên tay mình. Chắc anh ta chỉ tốt bụng muốn giúp đỡ thôi mà hình như… nhìn quen thật… anh ta?
(Ring… ring) – Sự thắc mắc vừa lóe lên đã bị đá sang một bên không thương tiếc.
- Là tôi đây…
***
Mái tóc màu nâu đỏ, áo thun cách điệu theo kiểu quân đội, quần jean bạc màu bụi bặm, giầy thể thao, áo khoác da màu đen vắt chễm chệ trên ghế, chiếc khuyên tai bằng bạc lóe sáng rồi lại chợt tắt, tất cả đã định nghĩa về phong cách sống hoang dã của chàng trai. Và người ta thấy cậu ta cứ chống cằm nhìn về phía cửa lớn, chốc lát cậu khoanh tay trước ngực, liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn rồi lại chau mày, nhăn mặt như thể ai đó đang bị ngắt nhéo từng thớ thịt trên cơ thể. Chờ đợi với cậu ta phải chăng là một điều quá khó khăn?
Vào cái lúc cậu sắp phát điên lên thì sự xuất hiện của ai đó như một liều thuốc đặc trị cơn điên.
- Tôi đang định đi đấy? – Hàn Phong cau có khi Gia Hân chỉ vừa bước lại gần.
- Vậy sao còn chưa đi?
- Làm sao đi được khi cậu đã tới chứ? – Cậu hạ giọng đùa cợt.
Gia Hân ngồi xuống cùng lúc ấy người phục vụ bước lại bàn họ.
- Quý khách dùng gì ạ?
- Capochino. Cảm ơn! – Cô mỉm cười thân thiện.
Người phục vụ rời đi, Gia Hân liền lên tiếng.
- Đáng lí ra tối qua cậu phải báo trước cho tôi biết.
Hàn Phong lặng im nhìn cái người đang chăm chú vào xấp tài liệu trên bàn, lúc nãy cậu đã rất lo lắng khi mà đã quá lâu cô vẫn chưa đến. Mà cũng có thể là cậu sợ, sợ cô sẽ không tới, sẽ bỏ cậu một mình như cái cách mà cậu bỏ lại cô hôm qua.
- Sau này nếu không có ai đi với cậu, cậu có thể gọi tôi.
Có một ánh mắt cực kì khó hiểu nhìn cậu nhưng rồi lại nhanh chóng tan biến. Tia cười hiện rõ trong đôi mắt cô gái tựa như mặt hồ đang phiêu mình trong nắng giữa ngày đông lạnh buốt.
- “Rain” phải không? Đẹp đấy, lại yên tĩnh, ngày nghỉ cứ tới đây học nhé. Sự yên tĩnh rất cần cho những hoạt động tiếp thu kiến thức thế này.
- Nè, tôi đang nói…
- Hôm nay học Toán trước nhé, phần Đại số nào. Cậu làm cái này đi.
Đẩy một xấp tài liệu khá dày về phía cậu, cô khẽ cười.
Bị cắt ngang lời nói làm Hàn Phong có phần bực bội.
- Cái này là gì vậy? Xếp máy bay được không?
- Bài tập đánh giá học lực. Độ khó sẽ tăng dần theo số câu, khi cậu cảm thấy thực sự không thể nào giải được thì hãy gọi tôi nhé. Còn nếu cậu muốn xếp máy bay… tôi sẽ cho cậu bay như máy bay đấy.
- Xì… cậu hung dữ thế để làm gì chứ? Y như mấy bà gia sư.
- Thì bây giờ tôi chính là gia sư đấy. Mau làm đi. – Gia Hân ra lệnh.
Hàn Phong đặt tay lên xấp tài liệu dày cộm, nhịp tay một cách thong thả.
- Làm sao đây tôi không đem tập rồi?
- Cậu làm trực tiếp vào đó đi, sau mỗi bài đều có chừa khoảng trống. – Gia Hân không nhìn cậu, cô tập trung vào cuốn luận văn tiếng Anh của mình.
- Tôi cũng không đem bút…
- Lâm Hàn Phong… – Cô gái đối diện trợn mắt nhìn cậu, cái mỉm cười kiêu ngạo của cậu càng làm cô tức điên lên.
***
Trong gian bếp sang trọng, một bàn đầy ắp thức ăn theo một cách xa xỉ mà người ta gọi là hào nhoáng. Càng xa xỉ hơn khi bữa cơm đó chỉ có hai người, một người đàn ông đầy nghiêm nghị và một người phụ nữ đầy hiền từ.
*Cộp* người đàn ông buông chén, ông họ khan một tiếng.
- Bữa cơm hôm nay thật nhạt nhẽo.
Người phụ nữ cũng thôi cái hành động ăn uống đầy buồn chán.
- Tôi cũng thấy vậy, cả căn nhà này nữa càng ngày càng lạnh lẽo.
Nói xong, bà uống một ngụm nước lọc, cử chỉ vô cùng sang trọng.
- Hai đứa nó đâu rồi?
- Vũ thì nói đến nhà bạn còn Phong nó chỉ nói là ra ngoài.
- Ra ngoài để quậy phá nữa à? Cái thằng hư đốn này, học hành thì không ra gì chỉ giỏi chơi bời, đánh nhau. Danh dự của cái nhà này vì nó mà hỏng cả rồi, sao bà có thể sinh cho tôi một thằng con như thế chứ? – Lâm Hàn Quân gằng giọng.
Lâm phu nhân cứ như bị chạm vào lòng tự trọng, bà thực sự cảm thấy giận dữ trước những lời nói thẳng thừng của chồng. Bà đứng bật dậy như thể không thể nào kiềm chế nó lại.
- Ông thôi đi, ai lại nói con trai mình thế hả? Chính vì ông cứ la mắng nó nên nó mới trở nên như ngày hôm nay.
- Nó không hư đốn, không ngỗ nghịch thì tại sao tôi phải la mắng nó chứ? Cũng tại người mẹ như bà mà ra cả, những ngày qua bà quản lí nó thế nào mà để nó uống rượu tới nỗi nhập viện hả? – Lâm Hàn Quân lớn giọng, đôi mắt đỏ ngầu hằng lên tia giận dữ.
- Tôi…
- Thưa bố, thưa mẹ con về rồi ạ!
Giọng nói thứ ba làm gián đoạn cuộc cãi vã của họ, cả hai cùng nhìn về phía người đó. Họ im bật, đôi mắt ông Lâm có phần dịu xuống, Lâm phu nhân cũng kiềm nén cơn giận dữ mà nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Lại đây cùng ăn cơm đi. – Ông hướng mắt về phía cậu con trai trưởng, giọng dịu đi rất nhiều.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện mẹ, lúc này chén đũa cũng được người làm mang ra cho anh.
- Bố mẹ có chuyện gì sao?
Anh nhìn hai bậc phụ huynh tỏ vẻ muốn biết chuyện mặc dù anh đã ngờ ngợ hiểu ra chuyện gì đó, chỉ có điêu tình cảm bố mẹ anh lâu nay rất tốt vậy mà hôm nay họ lại cãi nhau to tiếng như vậy.
Anh thấy họ nhìn nhau rồi mẹ mỉm cười trấn an anh.
- Không có gì đâu con trai, bố mẹ chỉ đang bất đồng ý kiến thôi.
- Bố có đồng tình với mẹ không? – Anh quay sang nhìn bố.
- Ừ.
- Đồng tình rồi nhé, vậy hai người đừng cãi nhau nữa.
Anh tươi cười nhìn hai bậc phụ huynh, lúc này anh đóng vai trò như một thiên sứ hòa bình cho cặp vợ chồng này.
- Đôi lúc cãi nhau cũng thú vị lắm chứ, ít ra không cảm thấy nhàm chán, con bắt đầu ghen tị với bố mẹ rồi đấy. – Anh cười tinh nghịch.
- Cái thằng quỷ này… Ăn nhiều vào. – Vừa nói bà vừa gấp một miếng sườn vào chén con trai, không quên liếc nhìn chồng một cái.
- Cảm ơn mẹ.
Anh ăn một cách ngon lành vì đơn giản trên bàn toàn những món anh và Hàn Phong thích nhất. Bố anh không ăn nữa, ông chỉ ngồi nhăm nhi tách trà nóng.
- Mà con có biết Phong đi đâu không hả? Nó chẳng nói với mẹ gì cả.
- Giờ này chắc là đang học đó mẹ.
- Học sao?
Lâm phu nhân ngạc nhiên tới nỗi mở to mồm hỏi lại, gì chứ việc học đối với con trai út của bà là một điều không tin được. Cả bố anh cũng buông ngay tách trà xuống, phải nói là xém tí ông đã bị sặc vì điều vừa nghe được.
- Hai người không cần ngạc nhiên vậy đâu. Em trai con bây giờ ngoan hơn trước rất nhiều, nó đang học với một cô bạn cùng lớp để chuẩn bị cho thi học kì.
Anh nói thật rõ và nhìn sang bố để xem sắc mặt ông thế nào, quả là có một chút thay đổi.
- Woa, con trai tôi đúng là giỏi quá. Ông đã thấy chưa hả? – Lâm phu nhân nhìn chồng đầy kiêu ngạo.
- Tôi sẽ chờ xem nó giỏi thế nào sau kì thì này.
Nói rồi, ông đứng dậy và rời đi như thể đang có điều gì đó cần che giấu.
- Tôi vào phòng đọc sách.
Anh nhìn theo bố khẽ mỉm cười, bố thật là không thể biểu lộ cảm xúc!
- Vũ à, cô bé đó là con nhà ai vậy? Đứng hạng mấy? Có xinh không? Còn nữa có hiền không? Không biết nó có ăn hiếp Phong nhà mình không nhỉ?
Anh phải lắc đầu cười khổ vì mẹ, mẹ anh lúc nào cũng lo lắng thái hóa như thế nhưng cũng không thể phủ định bà là một người mẹ tuyệt vời.
- Cô bé đó, rất dễ thương ạ!
***
- Cậu có chắc mình là một học sinh yếu không hả? – Gia Hân cầm xấp tài liệu trên tay như không thể tin vào mắt mình.
- Có cần tôi đưa phiếu điểm khi còn ở Sky cho cậu xem không?
- Vậy thì cậu là học sinh yếu giỏi nhất trong những học sinh yếu mà tôi từng gặp rồi đấy.
Gia Hân đẩy về phía cậu xấp tài liệu cậu vừa làm xong. Cậu làm được 17/20 câu, số câu ra đúng kết quả là 15/17 câu, nếu cậu cẩn thận hơn thì có lẽ đã đúng 17/17, kết quả này quả thật rất bất ngờ, cô thậm chí không thể tin rằng là do Lâm Hàn Phong làm.
- Tôi chỉ làm đại thôi, theo những gì mình nhớ, không ngờ lại đúng 15 câu.
- Cậu là không muốn học chứ không phải không được thông minh phải không?
- IQ của tôi rất cao đấy!
- Nhưng mà… – Gia Hân nhìn vào bài làm của cậu, ngập ngừng.
- Nhưng sao?
- Cách làm đúng, ra đáp án đúng nhưng cách trình bày thì… không ổn chút nào. Việc tôi cần dạy cho cậu chắc chỉ có thế thôi.
Gia Hân mở cặp, lấy trong đó ra một cuốn tập đặt trước mặt cậu.
- Hôm nay dùng tạm tập của tôi đi. Tôi sẽ trình bày mẫu bài này rồi…
- Nè…
- Cậu không thấy là tôi đang giảng bài sao? Im lặng mà nghe đi. – Cô bực tức cắt lại lời cậu.
- Mặt cậu dính gì kìa? Mực thì phải?
- Hả? Mực sao?
Gia Hân lung túng tìm cách bôi hết những vết mực kia đi, cô dùng tay bôi hết chỗ này đến chỗ kia trên mặt mình. Trông cô lúc này thật buồn cười, thái độ lung túng của cô khiến ai kia bất giác thấy tim mình lỗi nhịp.
- Đồ ngốc, tôi chỉ đùa thôi, không có gì cả. – Hàn Phong vẫn chưa hết buồn cười trước sự ngốc nghếch của cô, cậu cười nắc nẻ cứ như đang xem một vở hài kịch.
Vì cứ lo cười mà cậu không biết trò đùa của mình làm người đối diện vô cùng tức tối.
*Bộp* – Một cái bạt tay vào vai không thương tiếc, đây là cái giá phải trả cho hành động đùa cợt với một cô gái yếu mềm nhưng bên trong chẳng hề mềm yếu chút nào.
***
Tối đó, Gia Hân được cô bạn thân Thu Thảo dẫn đến một nơi rất đặc biệt – nơi cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân vào đó.
Lớp học võ – một nơi mà đối với một cô gái nữ tính như cô là chẳng có gì phù hợp. Ban đầu cô đã từ chối nhưng cô chẳng thể nào làm theo ý mình được bởi sự kiên quyết của cô bạn với lí do “Cậu không thể cứ yếu đuối như thế được, phải để cho cái bọn nhà giàu đó biết cậu không phải là đứa con gái dễ bắt nạt.” Đấy, vậy là cô ấy cứ lôi Gia Hân đi mặc kệ sự nhăn nhó, phản đối của người trong cuộc.
nbsp;
Dù vậy nhưng khi đến võ đường, Gia Hân cũng thấy có phần thích thú với nó, cứ coi như là rèn luyện thân thể vậy. Mọi người cũng khá thân thiện, Gia Hân thấy họ tốt và thật sự rất tài giỏi, đa số họ đều là những học viên lâu năm, có nhiều người từng thi đấu và giành nhiều giải thưởng lớn cho đất nước. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy được mức độ nổi tiếng của võ đường và sự tài giỏi của sự phụ. Thu Thảo đã là học viên ở đây hơn một năm, sư phụ phân công cho cả hai cùng tập luyện với nhau để thuận tiện. Buổi học đầu tiên khiến cô gái nhỏ thật sự mệt mỏi nhưng lại thấy thích thú vô cùng.
Đôi khi cần thay đổi một chút, thử làm những việc mà mình chưa bao giờ nghĩ tới, biết đâu sẽ có điều thú vị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT