----- Rose không ngờ Cielo lại liều mạng trả lại dòng máu cho cô như vậy. Đây là điều cô hoàn toàn không hề nghĩ đến. Vốn cứ tưởng linh hồn của cô và Celine cùng dòng máu thuần huyết hoàng gia sẽ đủ khả năng khống chế Louis, nhưng cô đã đánh giá cao bản thân và hạ thấp Louis. Rõ ràng hắn ta mạnh hơn cô tưởng tượng. Cielo chỉ là một linh thần, sống và tồn tại bởi dòng máu cô đã ban cho hắn, nếu bây giờ hắn trả lại cho cô, chẳng khác nào tự sát. Cô không muốn!!!! Cô không muốn như vậy!!! Vì ba Hầu tước đều có một nửa dòng máu là do cô ban tặng, nếu Cielo làm thế vì cô, thì Ryan và Edward cũng có thể làm thế vì Celine. Đó là điều cô lo sợ. -----
“KHÔNG!!!!” Rose gào lên – qua tôi – nói với Cielo “Cielo, ta lập tức ra lệnh cho ngươi, thu hồi lại máu của ngươi ngay!!!”
“Nữ hoàng của tôi, đã không còn kịp rồi…” Cielo chống lấy thanh kiếm, đỡ cho cơ thể yếu ớt đứng dậy, đến phút cuối cùng vẫn mỉm cười, hướng phía tôi đầy dịu dàng “Tôi không thể để em ra đi một mình như một ngàn năm trước được…” Cả cơ thể của cậu ta dần trở nên trong suốt, ánh sáng màu lam nhạt dìu dịu tỏa ra khắp nơi.
Tôi thấy mắt mình ướt đẫm, trái tim không ngừng run rẩy. Rose…
Bên trái tôi lập tức xuất hiện thêm một ma chú màu đỏ sẫm nữa, không ngừng xoay tròn, hơn nữa ở tâm lại nở rộ hình một tấm khiên màu lam.
“Aerial Vins, theo dòng máu thuần huyết chảy trong huyết quản, hãy quy thuận vị Nữ hoàng cao quý trước mặt ta.”
“Bloody Rose, sinh mạng của ngươi là do Nữ hoàng ban tặng, bây giờ xin trao trả cho người dòng máu của người bên trong tôi.”
Bên phải của tôi chảy đến một dòng máu màu vàng và một dòng máu màu đỏ sẫm đầy cao quý. Thuận thế ở bên phải cũng xuất hiện một ma pháp hình tròn màu đỏ sẫm, ở tâm là một vầng trăng khuyết màu vàng nhạt và một ma chú khác màu đỏ sẫm có tâm là một bông hoa hồng không ngừng chảy những giọt máu thật xuống nền đất.
“Edward, Ryan, không!!” tôi hét lên, nước mắt chan hòa khắp mặt, hai người không được làm thế.
“Celine, bọn anh sẽ không chết.” Edward mỉm cười, dòng máu màu vàng như có sinh mệnh đang nhảy múa xung quanh anh “Bọn anh có một nửa của bản thân mình, một nửa của em.”
“Nhưng các anh sẽ…” tôi nấc nghẹn, không tài nào nói tiếp được nữa
@
Nếu em cảm thấy tội lỗi…” Ryan nhìn tôi đầy dịu dàng “Thì phải sống sót trở lại bên chúng ta. Em không thể ra đi, có được không??”
Tôi im lặng, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống vòng tròn màu đỏ sẫm. Làm sao tôi có thể hứa việc mà tôi không thể nào làm được cơ chứ??
Những tia máu từ cơ thể tôi trở nên cứng cáp, càng vươn thẳng về phía Louis, đâm thủng qua lớp phòng vệ đầy sát khí nặng nề của hắn, chẳng mấy chốc đã dính chặt vào cơ thể của hắn. Sau khi quá trình đó hoàn thành, một sợi tơ máu màu trắng tinh khiết được hình thành từ bên trong trái tim của tôi, cả cơ thể của tôi nóng rực và đau đớn không ngừng.
Louis trong cơ đau đớn vẫn gắng gượng nâng cao thanh kiếm, hòng chém đi tia tơ máu từ trái tim tôi đang dần vươn đến hắn những vô ích, sợi tơ mảnh đó đã đâm thấu qua trái tim của hắn, khiến cả cơ thể hắn sụp xuống.
Thần chú hoàn tất, tôi đổ sụp xuống nền đất, vòng tròn ma pháp không ngừng phát sáng khiến những sợi tơ máu ánh lên sắc đỏ long lanh tuyệt đẹp, sáng trong không gian quỷ dị. Trong tôi hệt như một con rối bị hỏng với toàn thân đầy máu và dây cước, chờ đợi một cái kết không thể khác đi của mình. Vết thương của tôi chính là của hắn, nỗi đau của hắn chính là của tôi.
“Giết em đi.”
“Giải thoát rồi em sẽ trở lại bên ta chứ?” anh hỏi
Edward đang mải mê ngắm hình ảnh nụ cười của Celine – người em gái đã mất – mà không đề phòng. Anh nhíu mày không hề hài lòng, vội cất tấm ảnh vào ngăn kéo, trầm giọng “Phu nhân làm sao?”
“Phu nhân…phu nhân trở dạ rồi ạ…” cô hầu gái gấp rút nói, vừa nói vừa thở dốc. Đầu vừa ngẩng lên thì vị chủ nhân đã biến mất.
Edward như đứng trên một đám lửa, anh liên tục đi qua vẫn lại phía trước căn phòng ngủ của hai người, đôi mắt chan chứa dịu dàng và yêu thương cùng lo lắng tột cùng, đôi mắt như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ dày cộp, để chắc chắn rằng người vợ thân yêu của mình vẫn ổn.
Bỗng rồi một cánh hoa sắc hồng bay đến, rơi xuống sống mũi của Edward. Anh ngước đôi mắt màu hổ phách, từng vòng xoáy chầm chậm trôi, chăm chú nhìn cánh hoa kia rơi nghiêng xuống sàn nhà, hòa cùng màu đỏ với chiếc thảm trên nền đất.
Edward xoay người, bàn tay vung lên, chiếc màn màu nhung che đi những ô kính đối diện cánh cửa gỗ được vén lên. Đưa tay đẩy ô kính, anh tròn mắt đầy kinh ngạc nhìn những hàng cây anh đào duy nhất được trồng ở thế giới ma cà rồng – xung quanh biệt thự nhà Beauharnais – đang nở hoa. Nhẩm tính, không đúng, đây không phải là mùa hoa anh đào kết hoa.
Nhưng những nụ hoa màu hồng nhạt kia vẫn cứ dần bung bên trong thân cây đầy nhựa sống, nở ra một đóa rồi một đóa hoa anh đào đẹp đến ngất ngây lòng người. Rồi một ngọn gió cuốn qua, thổi tung những cánh hoa anh đào bay lên không trung, thoắt cái đã có thể nhìn thấy cà bầu trời bị cánh hoa hồng mê hoặc che lấp, ngẩng đầu lên chỉ thấy màu hồng đầy phong tình vạn chủng.
Hương thơm nhè nhẹ thoảng trong không khí nhưng vẫn đủ sức mê hoặc lòng người, một thứ hương thơm khiến người ta lưu luyến mà không tài nào dứt đi được. Edward hơi rướn người ra khỏi ô cửa, bàn tay thanh thoát chìa ra đầy chờ đợi. Một bông hoa anh đào nhẹ nhàng chao đảo, sau đó rơi xuống bàn tay của anh đầy dứt khoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT