Louis búng tay một cái, những sợi dây gai từ mặt đất đâm thẳng lên bầu trời, cuốn lấy ba người con trai quen thuộc. Thoắt một cái đã tóm gọn cả ba dễ dàng như trở bàn tay.
“Ngươi muốn gì?”
“Sinh mạng của cô.” Louis nhìn tôi đầy ngạo mạn, cất giọng không cao không lạnh như vẫn khiến người khác rét run.
Tôi cụp đuôi mắt, ngăn những tâm tư xáo trộn trong lòng của mình, tránh chúng hiện lên đáy mắt. Ngẩng đầu, như một thói quen, tôi chăm chú quan sát.
Khuôn mặt của Ryan có chút chật vật, nước da
@
da mà ngay cả tôi còn ganh tị dường như không còn, người con trai đó bây giờ khuôn mặt tím tái, chỗ tím chỗ đen. Bờ môi tái nhợt, máu khe khẽ rỉ từ khóe môi.
@
Gương mắt nhìn về phía thành phố ma cà rồng, tất cả đều chìm trong biển lửa, cả bầu trời rực sáng màu đỏ lửa. Khung cảnh bây giờ điêu tàn đổ nát, tiếng ai oán lại vang lên mồn một bên tai.
Tôi ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại.
Tại sao nước mắt tôi lại rơi?!?
Không ngờ, tôi lại vô dụng như thế này.
Rose, tớ phải làm sao bây giờ?!?
“Nữ hoàng, tôi không phải là người có kiên nhẫn đâu.” Louis cười tàn nhẫn, bàn tay bất giác co lại, những sợi gai cũng theo đó mà siết chặt.
“Từ nhỏ, tớ đã cảm thấy bản thân rất vô dụng, dường như không ai cần tớ cả. Cho nên tớ vẫn luôn đi tìm kiếm lý do mình được sinh ra. Nếu tớ, sinh ra chỉ để hồi sinh cậu và tiêu diệt Louis, thì đó cũng là một lý do đáng để làm.”
Rose nhìn tôi “Celine…”
“Dù sao cũng phải chết…” tôi vỗ vai trấn an Rose “Nhưng nếu thí mạng thì chưa chắc Louis đã chịu thỏa hiệp.”
Rose vội quẹt những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nói với tôi “Cậu cứ đi ngoài đi, chúng ta cần đến chỗ của Louis mới có thể thực hiện được nghi lễ.”
Tôi gật đầu, thoáng chốc mở mắt dậy, thấy trước mặt mình có hai người con gái. Tôi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc đệm mềm mại, còn người con gái xuất trần này vẫn theo dõi mọi động tĩnh của tôi.
“Người cảm thấy như thế nào rồi, thưa Nữ hoàng?”
“Tôi đem máu đến đây.” Trong lúc tôi đang trầm giọng tự khảo bản thân mình, cánh cửa lại một lần nữa bật mở, Alize bê trong tay một cái chén chạm khắc cầu kì, bên trong chứa đầy máu đặc. Cô vừa bước vào thì tôi đã ngửi thấy mùi máu đậm đà xộc vào cánh mũi.
Tôi thấy mình lao nhanh về phía cô, dường như Rose trong cơ thể tôi đã nhịn đói rất lâu rồi. Cơ thể tôi không theo sự điều khiển của đại não tôi nữa.
“Tôi không đi theo cô, tôi chỉ…muốn cứu Edward thôi.” Jeanne vừa cao giọng với tôi, nhưng vừa nhắc đến Edward thì liển nhỏ giọng đỏ mặt.
Tôi đáp “Nhưng tôi không thể. Cuộc chiến này quá nguy hiểm, ngay cả Rose cũng không thể đối đầu với Louis một cách trực diện.”
“Chính vì thế nên chúng tôi mới đi theo người.” Elinor mỉm cười nho nhã, đôi mắt long lanh khẽ chớp “Xem như một phần sức.”
Tôi thở dài “Tùy các người vậy. Nhưng tôi không bảo đảm tính mạng của các người an toàn đâu.”