“Phải.” Rose gật đầu, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng “Việc quan trọng nhất phải tỏ ra rằng con tin đó không có giá trị lợi dụng. Cũng giống như lúc đó…”
“Chúng ta không bàn về việc đó!!” tôi vội vã ngắt lời Rose, cũng như biết đến ý định lái cuộc trò chuyện sang một hướng khác.
“Lúc Ryan nói chuyện với Rondo…”
“Không!! Không!! Không!! Đừng nói nữa!!” tôi bịt chặt hai tai, trong lòng hệt như một đại dương không dừng vỗ sóng, phút chốc phá bỏ lớp phòng ngự tôi cất công xây dựng khiến tôi hoảng loạn
“Lúc nói những lời đó….”
“Đủ rồi!! CẬu đi đi!!!” tôi bịt tai, hét thật lớn, nước mắt tự nhiên rơi xuống khuôn mặt. Một đốm sáng lóe lên, vô cùng chói mắt và lan ra to dần. Một khắc sau, tôi không còn nhìn thấy Rose ở bên cạnh mình nữa.
Tôi xin lỗi!! Tôi bó gối, áp mặt lên đùi, mặc cho nước mắt thấm đẫm chiếc váy trắng. Mây vẫn hững hờ trôi, bầu trời vẫn im lặng như mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, nhưng bên trong tôi lại dồn dập từng cơn bão đổ xô đến!!
Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng rồi sao chứ?? Là tôi tự nuôi ảo mộng rồi lại vỡ lở với hiện thực tàn khốc hay sao?
Tôi không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện này, rằng anh chỉ nói những lời đó để làm lung lay Rondo, để kiểm tra xem liệu tôi có ổn hay không, nhưng kết quả là sao chứ??? Vào thời khắc Celine – một linh hồn khác trong tôi – hỏi anh, liệu anh có yêu tôi không, tại sao anh ấy lại không trả lời? Cho rằng anh tiếp cận tôi vì dòng máu nguyền rủa này đi, hay là anh đã âm thầm lên tất cả mọi kế hoạch từ trước chỉ chờ đợi con thú nhỏ là tôi sập bẫy đi chăng nữa, chỉ cần tôi tự thôi miên mình anh yêu tôi, thì tôi vẫn có thể mặc kệ hết tất cả.
Nhưng đáng tiếc, chút mộng ảo nhỏ nhoi đó sau cùng cũng bị chính anh dập tắt.
Vì thế nên tôi ôm lồng ngực nơi trái tim bị tan tành như mảnh thủy tinh ở lại nơi đây, đầy trống trải. Thủy tinh rất đẹp, nhưng chúng rất mỏng manh, tưởng chừng chỉ một ánh nhìn thôi thúc thôi đã khiến chúng vỡ tan tành. Còn trái tim của tôi, chỉ vì một đôi mắt màu tím dịu dàng mà tan nát…
----- Celine đột ngột bật dậy trong cơn ngủ, khuôn mặt chế tác tinh xảo như búp bê rơi mấy giọt nước mắt. Cô vội đưa tay gạt nó đi, nhưng Cielo đã nhanh chóng đưa cái chân mèo mềm mại của nó quẹt đi những giọt nước mắt của cô.
“Chủ nhân, người sao lại khóc?”
“Ta không khóc.” Celine nở nụ cười nhạt, đưa tay đỡ đầu “Ta kia đang khóc.” Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng bàng bạc dịu nhẹ sẽ chiếu xuống khung cửa, đôi mắt xám khẽ cười “Rondo cùng Louis tạo phản?”
“Ừ” Celine gật đầu, đặt Cielo xuống chiếc giường ấm áp, bàn chân trần đạp lên nền đất lạnh lẽo, bàn tay mở tung cánh cửa sổ, mái tóc bạch kim theo gió không ngừng tung bay. “Ma cà rồng là những sinh vật huyền thoại, tuy nhiên, tồn tại song song với con người không chỉ có chúng ta.”
“Ý người là…” Cielo đã biến thân trở lại một chàng trai anh tuấn, quỳ mọp phía sau dáng người nhỏ bé của Celine “Vùng đất này không phải của ma cà rồng?”
“Nơi đây vốn là nơi sinh sống của những thuật sĩ và kết giới sư…” Celine chầm chậm ngắm nhìn ánh trăng đang tỏa sáng giữa trời đen, nhẹ giọng “Nhưng bọn họ đều là con người, hoặc một loài sinh vật có khả năng đặc biệt, tuy nhiên lại không có được sự bất tử…Bọn họ chết đi, để lại những quyển sách pháp thuật…”
“Và ma cà rồng chúng ta, những kẻ có thể sao chép khả năng của giống loài khác qua máu, đã học được pháp thuật?”
“Phải…” cô mơ hồ nhìn ra ô cửa “Nhưng có một người. Cơ thể, không, các tế bào sống của hắn không ngừng biến đối và có hoạt động nhanh gấp hai lần ma cà rồng chúng ta. Hơn nữa hắn là một thuật sĩ và máu của hắn là cực độc với ma cà rồng. Đó là Louis.”
Cielo hoảng hốt lên tiếng “Nhưng không phải Maguerite đã phong ấn hắn một nghìn năm trước rồi sao?”
Việc Cielo thắc mắc không phải không có lí do. Celine trầm ngâm. Với tốc độ hồi phục nhanh gấp hai lần ma cà rồng, hơn nữa bạc và những thứ như ánh sáng mặt trời vốn không tác dụng lên một thuật sĩ, và dòng máu cực độc với ma cà rồng, hắn gần như là bất khả chiến bại. Tuy nhiên, trong cuốn sách cấm năm xưa Cecillia liều mạng tiêu hủy cùng mạng sống của chị ấy, có đề cập đến vấn đề này. Những thuật sĩ năm xưa đã tìm ra cách để có thể tiêu diệt Louis. Celine vẫn còn nhớ như in những dòng kí tự ngoằn ngoèo đầy khó hiểu.
“Trong cuốn sách cấm năm xưa, có một loại ấn chú để khắc chế Louis – Parasite.”
Đọc được nỗi kinh hoàng ánh lên trong đáy mắt Cielo, Celine chầm chậm xoay người, gương hai tay ra chờ đợi “Thời khắc đến rồi, ta sắp làm lễ đang quang. Cielo, thay y phục cho ta.”
Ánh mắt Cielo không hề biến đổi, hắn chầm chậm cởi bỏ lớp áo của Celine, tuần tự mặc lên người cô bộ áo Nữ hoàng màu bạch ngọc mà cô yêu thích nhất. Ánh trăng bàng bạc hôn lên mái tóc, hôn lên cả người Celine khiến cô như bừng sáng.
“Cielo!” Celine chầm chậm ngắm nhìn mình trong gương, rồi xoay mặt đối diện với người con trai lúc nào cũng cung kính đứng ở phía sau mình, bàn tay vươn lên chạm vào khuôn mặt tinh xảo của người con trai đó, giọng nói đầy dịu dàng “Giống như một nghìn năm trước, ngươi cũng nhìn ta bằng đôi mắt này…”