“Như ta đã nói…” Celine vươn vai, ngáp một lúc, đôi mắt màu xám tro chứa đầy tia nhìn lạnh lùng và lười nhác như một chú mèo nhỏ, mái tóc màu bạch kim tung bay như thác đổ “Ta chính là cô ấy, cô ấy cũng chính là ta. Celine là một phần linh hồn của ta ở thế giới của loài người, nhưng điều ta không ngờ nhất chính là Celine đã tự chủ, tự hành động, suy nghĩ và yêu thương ngươi một cách độc lập.” Cô lười nhác bước lại chiếc giường êm ái, thả mình đầy thoải mái, sau đó nhìn hai người đang nửa quỳ trên đất “Bây giờ ta rất mệt, nếu còn chuyện gì muốn nói, có thể diện kiến ta ngày mai.”
“Nhưng…” Edward lên tiếng
“Thần hiểu. Thật có lỗi khi làm phiền người nghỉ ngơi.” Ryan đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho Ryan ngừng nói, bản thân đứng dậy, hành lễ, sau khi Edward và Alize khuất dạng sau cánh cửa, Celine lười nhác lên tiếng:
“Bourbon?”
“Vâng, thưa Nữ hoàng?” Ryan thoáng khựng người, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh tao nhã, một tay đặt chéo trước ngực “Người còn gì căn dặn?”
“Ta hỏi ngươi ba câu.” Celine nhỏm nửa người dậy, dáng vẻ cao quý của một Nữ vương, trong đôi mắt xám tro ánh lên tia sáng lạnh lùng thuần khiết “Thứ nhất, ngươi tại sao lại tiếp cận Celine?”
Tôi mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ. Không gian xung quanh tựa như ngừng trôi, còn tôi thì ngồi trên một khoảng không trắng xóa, xanh ngắt tựa bầu trời. Gió thổi qua từng cơn, thổi tung mái tóc tôi như nhảy múa.
Tôi đang ở đâu đây??
Xung quanh cực kì tĩnh lặng, ngoài những đám mây hững hờ trôi bên dưới chân tôi cùng những cơn gió thỉnh thoảng nhảy múa, tôi không nhìn thấy bất kì những thứ gì khác nữa. Tôi bó gối, ngồi xuống mặt đất như bầu trời trong yên tĩnh. Em sợ lắm, Ryan!! Anh đang ở đâu??
“Bởi vì cả hai chúng ta đều tên là Celine. Cho nên, tớ gọi cậu là Celine, còn cậu gọi tớ là Rose nhé.” Cô gái tên Rose đó cười với tôi, vui vẻ nói.
Tôi chậm chạp gật đầu “Cậu nói vì cậu mà tên tớ không được đặt ra là thế nào?”
Rose “ừ” nhẹ một tiếng, đáy mắt bỗng chốc tràn về một chút bi thương, ánh nhìn vô hồn trông xuống những đám mây thờ ơ “Cậu biết mình là Celine Rosseau – em gái song sinh của Cecillia – nữ hoàng khai giới ma cà rồng đúng không?”
“Vì cậu là đứa trẻ hạ sinh cùng ngày giây cùng phút cùng giờ cùng ngày cùng tháng với tớ…” Rose hơi ngừng lại, nhưng rồi lại nói tiếp “Đáng lý ra trong một cơ thể, linh hồn yếu hơn sẽ tan biến, nhưng tớ vẫn không hiểu vì sao cậu vẫn tồn tại…”
“Do đó trong cơ thể của chúng ta mới có hai tính cách, đúng không?” tôi nhanh chóng tiếp lời “Vậy cậu có thể nói cho tớ biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Phải.” Rose gật đầu “Chúng ta đang ở sâu trong tâm hồn của cậu, ở một nơi mà không ai có thể chạm đến.”