----- Celine hít một hơi thật sâu, bàn tay trắng tựa ngọc bích đặt hờ lên cánh cửa run nhẹ. Trên người cô là bộ thường phục màu bạch ngọc mà cô yêu thích, bởi vì cô đã từ chối mặc bộ y phục dành riêng cho lễ đăng quang.

Celine biết một khi cô đẩy cánh cửa này và bước vào, thì vốn đã chẳng có buổi lễ đăng quang nào dành cho cô cả.

Người Mặt trăng máu lựa chọn là cô, đương nhiên cũng chính là Celine-kia nữa. Đáng lẽ cô đã chết, nhưng vì khi xưa cô hãy còn thơ ngây và thiếu suy xét mới một mực mong muốn Cielo hồi sinh mình. Bây giờ, sau khi được sống lại, cảm nhận bằng chính cơ thể thật, cô đã hiểu tất cả đều là do thiên mệnh.

Cơ thể này là một cơ thể vay mượn. Cielo đã vay mượn cho cô một cơ thể mới, sau đó cho cơ thể đó cái tên của cô.

Thời gian đã trả lời cho Celine tất cả những thứ mà cô cần biết. Cô biết, cái chết của cô vẫn đến, dù là sớm hay muộn. Và một cách không khôn ngoan, cô đã để nó kéo dài. Bản thân cô không tái sinh, mà kí sinh vào một cơ thể khác, cùng chung sống với một linh hồn mạnh mẽ khác.

Ceine cười nhạt. Nhưng rồi ngày này cũng đến. Dù cô trốn tránh, cô vẫn không thể sống theo cái cách cô đã từng mơ ước được sống.

Cielo…thật ra…ta rất sợ phải chết!!

“Rầm”

“Cung nghênh Nữ Hoàng.”

Những thành viên của Nghị viện bao gồm hạ viện và thượng viện cùng các tầng lớp quý tộc và gia tộc thuần huyết đều có mặt đông đủ. Tai vừa nghe thấy tiếng động, hai bên đã lập tức đứng dậy, dáng vẻ cung kính hướng đến với bóng dáng người vừa xuất hiện. Nhưng vừa nhìn thấy người Nữ Hoàng cao quý đó, bọn họ lập tức ngớ người vì kinh ngạc.

Celine thản nhiên sải bước trên tấm thảm bằng nhung màu đỏ đầy trang hoàng, bỏ qua những ánh nhìn mình đầy kinh ngạc, bước nhanh về phía Giáo hoàng. Vị Giáo Hoàng trong bộ lễ phục trang trọng, phẳng phui và nổi bật với gam màu trắng trang nhã – vàng cao quí – đỏ sáng tươi không ngừng trố mắt nhìn vị Nữ Hoàng đầy giản dị trước mắt mình, kiềm không được mà nhỏ giọng nhắc nhở:

“Nữ Hoàng, lễ phục của Người…”

“Giáo Hoàng, đừng câu nệ những nghi thức đó.” Celine cung kính cúi người. Ở đây, Giáo Hoàng là một người được tôn kính, tuy nhiên, không nhất thiết người đó phải là một Vampire thuần huyết.

Lễ đăng quang diển ra trong sự im lặng, ngoại trừ giọng nói của Giáo Hoàng. Không có hầu nữ, không có hoa hồng rườm rà hay dàn nhạc rộn rã, bởi vì cô biết những thứ đó không có ích. Nếu có, có lẽ phải đợi lần đăng quang của Celine.

Cô liếc nhìn hàng ghế gần mình nhất…Ba chiếc ghế màu đỏ được bọc đệm nhung màu đỏ, xung quanh viền một lớp vàng ròng chói lóa. Ngồi trên đó lần lượt là Hầu tước Bourbon và Hầu tước Beauharnais…cô thở dài…Cielo tại sao vẫn chưa đến???

“Ta bây giờ tuyên bố, Celine Rousseau – Nữ hoàng của Vampire.” Giáo Hoàng vừa cao giọng nói, vừa trịnh trọng nhận lấy vương miện được làm từ kim cương và vàng tinh chất từ chiếc đệm đỏ, cẩn trọng đặt lên mái tóc màu bạch kim của Celine.

Cô nhận lấy chiếc quyền trượng màu bạc cùng một lọ thủy tinh cầu kì chứa đầy máu, xoay người về phía những ma cà rồng bên dưới, chất giọng không cao cũng không thấp: 

@

“Ta không hứa cho những Vampire ở đây bất cứ thứ gì. Nhưng miễn là Nữ hoàng của vampire, sứ mệnh của ta là bảo vệ tất cả các ngươi.” Giọng nói trầm lặng đầy hùng hồn đã làm tất cả ma cà rồng bên dưới đứng bật dậy, tiếng vỗ tay dậy như sóng trào.

Cô nhắm mắt…Celine…trách nhiệm này tớ đành đẩy cho cậu…

“Rầm.”

“Nữ hoàng của tôi, phải chăng còn quá sớm để ăn mừng?” từ phía cửa vọng đến một tràng cười đầy thô lỗ, một người đàn ông bước vào, với bộ âu phục màu đen và tấm áo choàng lấp lánh ngọc quý.

“Ngài Rondo!!” mấy ma cà rồng trong nghị viện vừa trong thấy người đàn ông đó liền đứng dậy thốt lên đầy kinh ngạc

“Xí, không lẽ định tạo phản sao?” Tử tước Beatrix cùng con gái ngồi ở bên trái của Giáo đường, nhìn vị nghị viện trưởng đầy khinh bỉ. Jeanne Beatrix ngoài việc nhìn chằm chằm vị Nữ Hoàng mới thì hầu như không hề chú ý đến những thứ khác.

Cô ta…không phải Celine Royalt sao?? Tại sao bây giờ lại biến thành Celine Rousseau rồi?? Quả đúng như cô đã suy đoán, cô gái này không đơn giản chỉ là một ma cà rồng.

“Tạo phản? Ha ha ha ha…” Rondo phá lên cười lớn “Ngài Beatrix, chẳng lẽ ngài không biết, từ lúc tôi nắm quyền cai trị ma cà rồng thì tôi đã có ý định tạo phản rồi ư??

“Rondo!!” Bá tước Bonaparte lập tức đứng bật dậy, rít qua kẽ răng “Nữ Hoàng đã lên ngôi, ông còn không từ bỏ tham vọng hoang tưởng đó!!”

“Ngài Rondo, có điều ngài không biết…” Ryan không thèm ngoái nhìn Rondo một cái, cất giọng, chất giọng dửng dưng lạnh như băng tảng “Nếu ông đánh thắng được Nữ hoàng, thì tất nhiên chúng tôi sẽ phủ phục dưới ông như bầy tôi trung thành.” Nói xong, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

“Bourbon!!” Tử tước Beatrix khẽ gầm lên “Chúng ta chỉ phục tùng người được chọn bởi Mặt trăng máu.”

“Thôi!!” Celine lớn giọng, ngay lập tức cả Giáo đường chìm vào im lặng. Cô đứng trên cao, giữa nguyên ánh mắt cao ngạo trông xuống Rondo, quyền trượng bạc đập xuống đất, cất cao giọng “Rondo, sao ngươi còn không mời cậu ta ra đây??”

“Nữ hoàng đáng kính, ý người…”

“Vút” một tiếng, cây quyền trượng đã biến thành một lưỡi kiếm mảnh, yêu kiều nằm trên bàn tay trắng ngần của Celine, mà cô bây giờ thì đang kề lưỡi kiếm sắc mảnh đó vào chiếc cổ của Rondo. “Roẹt” chiếc cổ của ông ta rỉ máu. Máu tươi rơi xuống nền đất nở rộ đầy xinh đẹp như đóa hoa hồng “Đừng thử kiên nhẫn của ta.”

“Quả rất thoải mái.” Từ phía điện vang lên một giọng nói, Celine kinh ngạc xoay đầu. Phía trên điện, ngai vàng của Nữ Hoàng bỏ trống bấy lâu nay đã có một người thanh niên với mái tóc màu tím tung bay. Đôi mắt màu đen sẫm lóe lên ánh nhìn thèm khát, tia mắt như dán chặt vào Celine, dường như trong mắt của anh ta không còn có thể chứa đựng bất cứ ai nữa.

“Cielo??” Celine kêu lên đầy kinh ngạc, đôi mắt xám tro như xoáy sâu vào người trước mặt, trong thật tâm cô vẫn còn ngờ ngợ với những gì mình vừa nói 

@

“Cielo?” chàng thanh niên đó nhướn mày, khuôn mặt tối sầm lại “Đừng đánh đồng ta với tên đáng chết đó. Ta là Louis!!” cậu thanh niên đó đứng dậy, cười một tràng cười lớn. Bộ thường phục dần biến đổi thành một bộ âu phục quý tộc của những năm thế kỉ mười bảy – áo sơ mi cổ bèo và nơ lụa quý tộc cùng với quần lửng cùng giày đế cao – bên tay trái chống một chiếc gậy màu đen hình đầu lâu, trên mái tóc tím là một chiếc vương miện hệt như của Celine, nhưng thay vào đó là một màu đen tang tóc.

Celine kinh ngạc tột độ nhìn cậu thanh niên đó. Cô biết kẻ cùng tạo phản với Rondo chính là Louis, nhưng cô không ngờ, Louis lại giống hệt Cielo đến như vậy! Hơn nữa, dường như giữa chàng thanh niên đó và Cielo có một mối liên kết không thể chối bỏ.

Celine nhắm mắt, cố gắng liên lạc với Bá tước Bonaparte cùng Tử tước Beatrix – hai vị quý tộc cũng như thuần huyết cao cấp nhất – bằng thần giao cách cảm. Có lẽ vì không tiện trả lời, chỉ thấy hai người đó hướng về phía cô, bắt chéo tay lên ngực đầy cung kính, thoắt chốc đã biến mất. Những quý tộc khác, đương nhiên cũng đã đoán được cục diện, sau khi nhìn thấy Bá tước Bonaparte và Tử tước Beatrix rời đi, bọn họ cũng lần lượt biến mất.

“Oya, Nữ hoàng Celine cũng vì nước vì dân quá đấy…” Louis chậm rãi từ trên bục tiến về phía Celine, từng bước đi của hắn tỏa ra một vòng tròn ma pháp màu đen pha đỏ sẫm, từ tâm của những vòng tròn ma pháp đó nổi lên những cột trụ bằng gió như vòi rồng. Hắn tiến đến trước mặt cô, nâng cằm cô bằng bàn tay ẩn trong lớp áo, nhướn mày “Tâm tính tốt, ngoại hình đẹp, quả nhiên rất đáng để thằng đáng chết đó yêu.”

“Xi…” cô gạt tay hắn, khuôn mặt đẹp như búp bê ánh lên tia nhìn khinh bỉ

“Roẹt” một cơn gió khẽ lướt qua, khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc của Louis cắt một đường, những giọt máu màu đen thi nhau chảy xuống nền đất, khiến những chỗ đó bị ăn mòn một cách nhanh chóng.

Celine một tia sợ hãi thoáng lướt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh khôi phục sự lạnh lùng cố hữu.

Ở bên trái, Edward Alois de Beauharnais cao ngạo nhếch môi, cánh tay trái giơ cao trong không trung, ánh mắt đầy kiêu hãnh.

“Hẳn đây là…” Louis đưa tay vuốt qua vết thương, lập tức vết cắt lành lại như chưa từng xảy ra, con ngươi lóe băng tảng “…Aerial Vins Knight.”

“Mất cảnh giác.” Từ bên phải, những vòng tròn ma pháp được dựng lên, từ đó xuất hiện những quả cầu màu đỏ sẫm, hướng phía Louis bay đến.

“Hừ! Đừng hòng.” Louis nhún chân, lộn người ra phía sau, bàn tay chắn lại thành một kết giới, chống đỡ những quả cầu màu đỏ sẫm. Những quả cầu kia bị đánh lệch hướng, đâm vào vách tường của Giáo đường, tạo thành những vụ nổ liên tiếp nhau.

Nhờ khả năng tuyệt đỉnh của ma cà rồng, tôi có thể nhìn thấy Louis đang vô cùng an toàn ở bên trong kết giới, chợt một hơi thở cùng sự hiện diện quen thuộc không ngừng di chuyển trong đám khói vừa được tạo bởi vụ nổ.

“Bloody Rose Marqius…” Louis cười cao ngạo “Đánh lén không phải là một tác phong của một quý ngài…” 

@

“Ngài Louis quá lời.” Ryan Della Bourbon cười nhạt, mắt liếc nhìn Celine đầy dịu dàng, nhưng khôi phục vẻ lạnh lẽo khi nhìn Louis “Bảo vệ Nữ Hoàng là trách nhiệm của một Hầu tước.”

“Bớt nói đi.” Bỗng dưng từ trong đám khói, Cielo nhảy đến, thanh kiếm trong tay nhằm Louis chém đến.

Chỉ kịp thấy vẻ kinh ngạc và ý cười khóe đuôi mắt của Louis, sau đó, cả trần nhà của Giáo đường đổ sập xuống. Ryan bế bổng Celine, bao bọc xung quanh họ là thứ ánh sáng màu đỏ sẫm của những quả cầu bảo vê. Celine tự cảm thấy trái tim như nhói lên, cô lạnh lùng liếc nhìn người con trai đang bế mình.

Tại sao cậu lại thích hắn, hả con người kia của tớ??

Đường kiếm của Cielo đã để lại trên bụng của Louis một đường chém dài. Máu loang lổ trên bộ âu phục màu đen. Hắn nằm chật vật trên nền đất, co người hộc ra một ngụm máu, khóe môi khẽ nhếch thành một đường cong gian trá.

“Chát” Celine giơ tay, cấp cho Ryan một cái tát.

Ryan bế bổng thân hình người con gái mình đã từng tiếp cận, đôi mắt màu tím nhạt như dán chặt vào Celine. Hắn biết, linh hồn của người con gái hắn tiếp cận vốn đã bị chôn sâu vào bên trong trái tim của thể xác này rồi. Từ lúc Celine thức dậy với một linh hồn và tính cách hoàn toàn mới, Ryan hắn hoảng hốt nhận ra rằng mình đã nhớ con người cũ bao nhiêu…và thảng thốt nhận ra mình đã yêu Celine kia chứ không phải Nữ hoàng tôn quý.

Hắn vừa sinh ra trong gia tộc Bourbon thì cha hắn đã luôn mang cho hắn những bức ảnh của cùng một người con gái từ những góc độ khác nhau, những biểu cảm khác nhau và những câu chuyện về người con gái đó. Dần dần, hắn biết được đó chính là em gái song sinh của Nữ Hoàng Cecillia. Cha hắn là Hầu tước bảo vệ Nữ Hoàng, và tương lai hắn cũng sẽ bảo vệ Nữ Hoàng đời kế tiếp, thế là hắn không ngừng luyện tập để có thể trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ cho Celine. Sau này, khi được biết đến lời nguyền của cặp song sinh và cái chết của Celine, Ryan không ngừng dằn vặt bản thân mình. Phải chi hắn mạnh mẽ hơn…Và khi hắn vô tình biết được kế hoạch hồi sinh Celine của Cielo, hắn đã không ngừng tiếp cận Celine-loài người với mục đích hồi sinh Celine-vampire. Nhưng điều hắn không ngờ nhất…một cơ thể kia đều dung chứa hai linh hồn Celine trái ngược nhau, và cũng là nhận ra hắn đã yêu Celine Royalt mà không phải là Celine Rousseau.

Khi đang mải mê chìm đắm trong không gian của mình, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt Ryan. Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn thân hình bé bỏng vừa tát mình, khóe miệng không ngừng giần giật.

Celine lạnh lùng liếc Ryan, cao giọng “Ngươi đã làm Celine khóc. Thả ta xuống!!”

Lời nói của Celine làm Ryan giật mình, hắn vội thả cô xuống, quỳ nửa người, tay đặt chéo trước ngực “Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi thưa Nữ Hoàng.”

“Hừ!” Celine lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Celine…tha thứ cho tớ, chỉ là tớ không chịu được người đã làm cậu khóc!!

“Nữ hoàng!” Edward và Cielo lần lượt đến trước mặt Celine, quỳ gối hành lễ. 

@

Celine nhìn Louis nằm yim lặng trên nền đất, không lẽ một chuyện đã kết thúc như vậy sao?? Không đúng, chẳng lẽ thiên mệnh lại sai sao??

“Cielo…em trai của ta…Bleus Muffi Convoglio…”

Rondo nhìn thấy Louis bị tam Hầu tước đánh tan tành thì vô cùng hoảng sợ. Hắn không tin được những gì vừa xảy ra trước mắt mình. Chợt một tia sáng qua đôi mắt, Rondo ngửa đầu cười đầy man rợ “Các người đừng mừng sớm.”

“Louis đã bị đánh bại, chẳng lẽ ông còn muốn làm vua?” Edward nhướn mày, ngữ khí đầy châm biếm…

Một dự cảm không lành dấy lên trong cô…

“Les démons sont nous

Peu importe qu'il soit

J'appelle toi

Pour aider dans ma réalité.”

“Không được.” Celine hét lên “Không được kí bản hợp đồng đó, ông sẽ mất mạng.”

Nhưng dường như những lời của cô không đến được tai Rondo. Ông ta ngửa đầu cười lớn, hai động mạch bên cổ tay không ngừng chảy máu tại thành một cơn lốc màu đỏ tươi. Không gian phút chốc bị khuấy động, mùi máu độc vọng trong không khí. Mùi vị của nó xộc vào cánh mũi Celine chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Giẫm chân xuống đất, từ mặt đất lập tức hình thành một ấn chú lóa lên ánh sáng màu trắng, từ ấn chú đó hình thành một dây gai đâm thẳng từ mặt đất thẳng lên bầu trời, xóa tan màu đỏ tươi của cơn gió. Từ đỉnh dây tủa ra vô số những sợi dây đầy gai, phút chốc bao bọc toàn bộ không gian bán kính 5km xung quanh Giáo Đường.

“Marche…VOUS!!” từ phía Louis đã đứng bên trong tâm của vòng tròn tạo nên cơn lốc màu đỏ tươi, khóe miệng khẽ nhếch thành một đường cong gian xảo. Từ trong cơn lốc bay ra hằng vô số nhữg con dơi với ranh năng và đôi mắt đầy khát máu. Bọn chúng thoát ra từ cơn lốc, bao phủ lấy Louis. Hắn từ từ biến đổi. Mái tóc màu tím dần chuyển sang màu đen thẫm đầy tang tóc. Đôi mắt ánh lên màu máu, cặp răng nanh sắc nhọn, bao phủ xung quanh là một đàn dơi khát máu.

Cơn lốc xung quanh Rondo tắt hẳn…Bây giờ cơ thể ông ta gầy xơ xác, khuôn mặt trắng bệch, dáng vẻ lảo đảo không có chút máu, trông ông ta hệt như một cái xác sống. “Louis, mau tiêu diệt con bé đó đi, ngài và ta sẽ cùng cai trị thế giới ma cà rồng.”

“Ta và ngươi? Cùng cai trị?” Louis nhìn Rondo đầy khinh miệt, khóe miệng treo nụ cười đầy chế giễu “Ngươi là ai mà dám đặt điều kiện với ta?”

“Ta là người đã giải thoát cho ngài!! Louis, ngài…Á…áaaaaaaaaaa!!” Rondo chỉ kịp thét lên mấy tiếng cuối cùng, sau đó đàn dơi từ từ vây kín lấy ông ta, một chốc sau trên mặt đất chỉ còn một cái xác khô đầy vết cắn, đôi mắt của xác chết ấy trợn lên đầy ghê rợn.

“Nữ Hoàng, người không nên nhìn.” Ryan lập tức đưa tay che lấy hai mắt của Celine.

Sau hành động này, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với bản thân mình. Hắn đang làm gì thế này? Đơn giản là hắn chỉ không muốn thấy Celine nhìn thấy cảnh tượng này, mà quên mất rằng Celine này đã không còn là Celine Royalt – cô dâu của hắn nữa rồi.

Celine gạt cánh tay của Ryan, gương mắt nhìn cơ thể của Louis dần thay đổi…

“Nữ Hoàng, cái kết giới yếu ớt này không ngăn được ta đâu…” dứt lời, hắn vươn tay, đàn dơi theo mệnh lệnh liền tạo thành một thanh kiếm, đâm thủng một lỗ trong kết giới. Celine khuỵu sụp xuống, cơ thể đau đớn không dứt. Kết giới tạo bởi dây gai hoa hồng bị cắt đứt, Louis cưỡi trên đàn dơi, hướng về phía thành phố. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play