Bà Hoa vừa sắp chén đũa lên bàn ăn
vừa nói. Vừa nghe đến chữ “gọi” là mặt Trí nhăn nhó hơn khỉ ăn ớt. Anh vừa cầm
chén lên chưa kịp ăn gì hết mà phải đi gọi cái con nhỏ đáng ghét kia rồi. Mới
sáng sớm mà đã dây dưa đến nó thì cả ngày xui xẻo.
Cạch!
Trí mở cửa nhè nhẹ, thấy được Tâm
vẫn đang ngủ có vẻ như chưa biết được sự hiện diện của anh. Rón rén thật nhẹ
nhàng…
-Rộppppppp
“ Chết thật, bì bánh gì mà để lung
tung. May quá nó vẫn ngủ say . Xì….. ngủ gì mà hơn cả heo”
Tới gần giường, anh đưa tay bịt
mũi cô lại. Ban đầu mắt cô hơi nhíu lại nhưng ngay sau đó “cái tàu há mồm” bắt
đầu mở ra từ từ thu lượm oxi, việc thu lượm cùng đồng nghĩa với việc thải ra 1
lượng khí cacbonic kết hợp với mùi hơi thở đặc trưng vào mỗi buổi sáng. Cái mùi
này làm anh phải lập tức bịt mũi lại và tránh xa ra 5 bước .
Đột nhiên, Tâm mở mắt ra thấy Trí
đang đứng sờ sờ trước mặt mình vội vàng nhảy xuống giường, mếu máo:
-Anh hai ơi tha cho em 1 lần này
thôi lần sau em không dám giỡn như vậy nữa đâu. Cái chuyện hồi hôm qua em hứa
em sẽ…
Trí đực mặt ra nhìn đứa em gái
mình đang nói gì đó. Mà chuyện hồi hôm qua là chuyện gì, anh chả hiểu gì hết .
Nhìn vẻ mặt Tâm cộng với việc tóc tai bù xù , quần áo thì xộc xệch làm anh khó
lòng mà không liên tưởng đến có người vừa mới trốn viện. Thấy Trí khó hiểu nhìn
mình cô mới sực nhớ ra tối hôm qua cô đã xin bà tiên xóa trí nhớ của Trí rồi.
Đúng là đầu óc con người thường không được tỉnh táo khi mới tỉnh ngủ. Lập tức cô thu hồi bộ mặt của mình
-Gọi em dậy rồi thì xuống ăn sáng
đi, đứng đây làm gì.
Trí đi xuống nhà với rất nhiều
thắc mắc, cứ cho là Tâm mới sáng bị điên đi nhưng mà tại sao anh lại không nhớ
nổi ngày hôm qua anh đã làm những việc gì, ăn gì,có xem phim “Vì sao đưa anh
tới”hay không. Một chút anh cũng chẳng
nhớ nổi.
Thầy giáo dạy sử hét lên ầm ỹ, tay
đập mạnh lên bàn làm cả lớp được phen hú vía. Người đang chịu trận không ai
khác ngoài Trí, anh không mảy may quan tâm đến thầy đang nói gì, cũng không
phải là đang nhớ lại những câu chữ .Điều anh đang vắt óc suy nghĩ là thầy nói
là hôm qua thầy đã dặn anh rồi, nhưng anh không nhớ. Bình thường nếu anh không
học bài là chuyện bình thường, nhưng nếu thầy đã dặn anh thì dù ít, dù nhiều
anh cũng phải học. Đằng này …….Rốt cuộc hôm qua anh bị gì vậy không biết nữa.
-Linh này, con bạn thân của mày bị
gì mà nãy giờ ngồi cười 1 mình hoài vậy?
Vì ngồi trước Tâm nên Linh không
thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của Tâm. Tâm vừa nhìn vào cuốn vở trên bàn
vừa cười. Nhổm người dậy Linh thấy trên bàn là cuốn vở toán. Linh hơi bất ngờ,
cô chưa bao giờ thấy ai đọc những phép tính toán mà cứ như là đọc truyện cười.
Cô lại càng
shock hơn là nghe Tâm nói câu này: “ Linh
cho tớ mượn cái gương”. Trước giờ Tâm hay chê cô điệu đà suốt ngày soi
gương, hôm nay lại bảo cô cho mượn.
Theo trình độ hiểu biết của cô thì
đây chính là: Giai đoạn 1 của “Hội chứng của những kẻ mới yêu”.
Nhưng cô biết cô đã hiểu sai khi nhìn thấy Tâm tức giận khi soi gương.Ngay sau
đó nó liền trả gương cho cô ngay mà không lấy 1 lời cảm ơn.
Tâm chán nản gục đầu xuống bàn
thầm nghĩ: “Biết được mình có thể hóa
thành con trai mình rất vui cảm thấy
cuộc đời rạng rỡ hơn nhiều. Phải nói là diện mạo của mình lúc là con trai rất
đẹp, vô cùng đẹp là đằng khác, nhưng còn diện mạo của mình bây giờ: mắt hí, mũi
tẹt, miệng rộng, dáng người lùn tủn. Nhìn vào gương của Linh mình lại thấy mình
xấu thậm tệ. Biết vậy, lúc trước mình xin bà tiên cho mình đẹp nhất thế giới.”( thở dài tiếc nuối )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT