Cuộc sống tại trường học có rất nhiều hoạt động sôi nổi .

Qua Halloween, học sinh chờ mong vũ hội đêm Giáng Sinh, qua năm thì đến đại hội thể dục thể thao toàn trường Thánh Tâm. Không khí trong trường cũng như tại hội chợ vô cùng náo nhiệt.

Việc học vất vả làm mọi người lãng quên đi chuyện xấu, đại đa số học sinh đều rất mau quên đi tin đồn.

Đương nhiên, nhân vật chính thì lại ngoại lệ.

Tư Đồ Tĩnh ngồi trong phòng bảo vệ,vừa cùng nhân viên bảo vệ của trường cam kết, vừa quan sát đám học sinh, bên ngoài còn có người phụ trách ghi lại việc các học sinh không tuân theo quy định đem về cho giáo viên xử lý.

"Kỳ lạ ha, chuyện của bãi đỗ xe rốt cuộc có tiếp tục làm không nhỉ? Sao mới một nửa, thì công nhân đã bãi công?" Vài người học sinh ngồi trong phòng bảo vệ, nhìn đến công trình đã bị ngưng trệ, có vẻ nghi ngờ.

"Nghe nói muốn làm tổng đại tu sửa, cho nên mới kéo dài lâu như vậy. . . . . ."

"Ai biết giở trò quỷ gì? Trường học không có tiền sao?" Ngồi trong phòng bảo vệ đọc sách Tư Đồ Tĩnh liếc mắt một cái, có ai đó đề cao âm cuối, ám chỉ quý công tử nên quyên chút tiền.

"Haizz. . . . . ." Nghe được việc thảo luận, Tư Đồ Tĩnh đang cầm sách vở đột nhiên nở nụ cười.

Không thể sử dụng bãi đỗ xe, anh đem một số người tâm huyết đi điều tra chuyện của bãi đỗ xe cải biến tổng hợp lại đại tu trong bao lâu mới xong công trình, mới biết đến việc giáo việc chủ nhiệm tư thông với nhà máy vật liệu, nuốt riêng khoản tiền công . Anh đem căn cứ chính xác chuyển tới ban giám đốc, để bọn họ cùng nhân viên nhà trường quyết định nên xử lý sao lại.

Rồi sau đó, anh nghe nói giáo viên chủ nhiệm muốn ra nước ngoài xin sở giáo dục xem xét học bổng, học kỳ sau bà sẽ không dạy nữa.

Cái chuyện tham ô này, đợi giải quyết xong, hết thảy lại lần nữa kích động. . . . . .

Cho nên, gần đây mặc dù tin đồn tại trường Thánh Tâm vẫn còn náo loạn rừng rực, giáo viên chủ nhiệm lại phớt lờ, trừ bỏ những khi bàn bạc, không hề ra tay quản lý.

Bị chuyện xấu gây phiền phức, cũng bởi vậy mà có không gian riêng, nhanh chóng giải quyết triệt để việc bán đấu giá ảnh trên Website, mặc dù không thể bỏ hết những lời đồn đãi như lửa rừng lan tràn, bất quá cũng đành để các học sinh mang theo laptop để giải trí.

Cuộc sống tại trường học gần như bình thường lại rồi. . . . . .

Anh giương mắt nhìn sắc trời thanh tịch lãnh đạm, phía ngoài cửa trường có một đám lá cây khô, cảnh sắc vô cùng ảm đạm.

Mùa đông đi qua, mùa xuân sẽ đến sao ?

===================

Hồng Diệp ngâm nga bài hát, trên người chỉ mặc nội y, mềm mại thân hình cứ lay động, đứng trước gương thay đổi âu phục.

Giường của cô đang bày bừa một đống quần áo lộn xộn, còn chưa xác định lát nữa mặc gì, nhưng tủ quần áo quần áo cơ hồ cũng bị cô tống hết ra ngoài rồi.

"Tiểu thư, xe của Nhà Tư Đồ đang ở bên ngoài chờ !" Lưu Màu Châu trong mắt kèm theo khinh bỉ, bởi vì đạo đức nghề nghiệp mà ra tiếng nhắc nhở, muốn cô chú ý thời gian.

“Biết rồi! Tôi xuống ngay." Nhẹ nhàng đáp, biểu hiện cô đang rất vui.

Hồng Diệp không để ý tới vẻ mặt y như bà nội mình của nữ quản gia, rất nhanh thay đổi y phục, chỉ cần nghĩ đến người yêu đã cảm thấy mỹ mãn hạnh phúc, nếu anh khen ngợi cô xinh đẹp, cô có thể mừng rỡ đến mức muốn bay lên trời.

Ha ha! Hẹn hò, hẹn hò nha!

Cô cùng anh quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên ở bên ngoài hẹn hò, anh còn lái xe tới đón cô, đủ chính thức chứ? Cho nên anh nhất định phải thấy mình thật xinh xắn, để cho anh cảm thấy dụng tâm của anh không hề lãng phí.

Áo khoác đen lửng, cùng màu với quần, màu xám, nơ bướm cài áo, lại phối hợp đôi vớ đen trắng, cô cho rằng vừa thanh lịch, vừa tao nhã tương xứng với bạn trai, còn có ai dám nói bọn họ không xứng? Ha ha ha ha. . . . . .

Phải ra khỏi cửa hù chết người yêu của cô nha!

Ai thèm để ý đến, kẻ kia ghét bỏ thân phận Nhật tịch của cô- Nữ quản gia kia. Hay cùng cô tỏ thái độ phớt lờ ánh mắt, ghét bỏ cô sao, chỉ vì huyết thống không thuần khiết. . . . . .

Nữ quái hay dong dài này, đều không thể quấy nhiễu cuộc sống vui vẻ và tràn trề quyết tâm của cô.

Thời tiết càng ngày càng lạnh,thời gian nghỉ đông nhanh đến .

Trên đường người qua lại rất ít, rất nhiều học sinh đang chuẩn bị bài thi cuối kỳ .

Nhưng đối với thành tích tốt đẹp, tư chất thông minh lại được nuôi dưỡng tốt mà nói, như vậy mới dễ đi hẹn hò, có thể quang minh chính đại đi ngoài đường, cũng sẽ không có dư thừa ánh mắt quấy rầy. Cho nên Tư Đồ Tĩnh cùng Hồng Diệp liền như bình thường việc các đôi yêu nhau hay làm nhất, nhưng bọn họ còn chưa từng thử qua chuyện hẹn hò

Ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, ngồi trên tòa nhà cao chọc trời .

Các điều này rất nhiều người đều đã làm, nhưng thân là hội trưởng hội học sinh luôn được mọi người chú ý, Tư Đồ Tĩnh chưa từng cùng bạn gái làm việc này.

Ít đến nơi công cộng, sẽ giảm bớt việc đụng độ các học sinh trong trường, tỷ lệ bị bại lộ việc hai người quen tự nhiên sẽ rất ít.

Với anh mà nói, đây là điều đương nhiên; nhưng đối với cô gái bên cạnh mà nói, như vậy việc yêu nhau mà nói thật sự là nhàm chán tới cực điểm.

Dĩ vãng, tình cảm lưu luyến luôn ở trên giường, khuyết thiếu tâm linh câu thông, anh cũng không thật sự quan tâm đến, cho nên thời gian trôi đi đặc biệt mau.

Tâm linh tương giao anh thấy không cần thiết, luôn bĩu môi, nói cho đối phương biết, "Phải đi thì đi đi."

Anh không hề đặt đàn bà vào trong đáy mắt, lại lạnh lùng tuyệt tình như vậy; nhưng anh vẫn chưa bao giờ có cảm giác mình đã phạm sai lầm.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, có thể anh đã thật sự rất ích kỷ, cũng không hề quan tâm nhiều, rất thờ ơ? Khó trách những cô gái kia không một chút nguyện ý lưu lại, suy nghĩ về lâu dài, họ tự lựa chọn cách rời đi.

Cho nên anh có thể nào trách cứ ông trời đã cho anh quá mức lãnh đạm trong việc thổ lộ tình yêu ?

Khi ở cùng Hồng Diệp, anh bị cô đơn thuần cùng kiên trì mà dần thay đổi. . . . . . Anh trở nên không chỉ nghĩ cho mình, mà cẩn thận hơn, luôn nghĩ đến mọi khả năng tạo không gian ấm áp, hoàn thành giấc mộng tình yêu lãng mạn của cô. . . . . .

Ít nhất, bọn họ bây giờ có thể như nhưng đôi lứa bình thường hẹn hò, hai người ở chung đa số luôn ở trên giường, trên xe hay trong không gian riêng.

Anh nghĩ đến việc cô luôn hy sinh vì mình, giữa lông mày bị lây ưu sầu.

Mỗi ngày, đối mặt tin đồn trong trường học cùng công việc của hội học sinh, anh bận đến tối mày tối mặt không hề để ý tới bên cạnh xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn không hề vui vẻ gì, trong lòng anh cảm thấy áy náy cùng đau lòng.

Đã từng, cô đã từng rất vui vẻ hồn nhiên ! Anh còn nhớ rõ trước khi yêu mình khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất vui tươi lạc quan. . . . . .

Hỏi cô vì sao, cô lại không giống như lúc đầu luôn thẳng thắn, cô luôn nói không có gì.

Đối với việc tiểu giai nhân đem tâm sự để ở trong lòng, lòng anh thực sầu lo, mới chở cô đi ra ngoài, muốn cô tươi cười nhiều hơn và mất đi vẻ u sầu giữa đôi lông mày .

"Còn muốn đi nơi nào?" Đứng ở đầu đường, bên cạnh cô bạn gái bất động, anh đột nhiên cũng mất đi phương hướng.

Hồng Diệp không nói chuyện, thất thần đứng ở trước quầy kem, không nhúc nhích.

Cô đột nhiên nhớ tới một việc!

Ngày hôm qua, cô đã đồng ý với mẹ kỳ nghỉ đông sẽ quay về Nhật Bản một chuyến, để cha mẹ cùng người thân trông cô, nếu không bà nội sẽ xử lý mọi việc ở Đài Loan, không trở về nhà cô lại càng khó xử hơn .

Nhưng cô lại luyến tiếc rời đi khỏi chàng trai bên cạnh . . . . . .

“Em đang có ý nghĩ gì vậy." Ở bên cạnh cô Tư Đồ Tĩnh nói nhỏ, tiếng nói trầm thấp tao nhã phảng phất lay động cô khỏi trầm tư.

Hồng Diệp ngẩng đầu, nhìn người yêu âu yếm, nở nụ cười." Em đang suy nghĩ là nên ăn một cây, hay là hai cây. . . . . ." Vươn ngón tay ra, cô chỉ vào hàng kem trước mặt.

"Vậy thì rất đơn giản." Tư Đồ Tĩnh không trách, nhanh chóng trả lời.

Mua hai cây, lại là hai loại khác nhau, mặc kệ cô ăn hết hay không, anh cũng sẽ giúp cô giải quyết cây kem còn lại, không cần lo lắng.

Hai người ngồi trên ghế, chia sẻ hương vị tuyệt diệu của kem.

"Còn muốn đi nơi nào?" Nhìn cô gái nhỏ liếm xong một ngụm kem cuối cùng, anh cầm lấy khăn giấy thay cô lau miệng, đáy mắt tràn ngập sủng nịch.

"Đương nhiên là xem phim . Chúng ta không phải theo như kế hoạch, hôm nay muốn đi sớm xem sao!" Hồng Diệp cười thật ngọt ngào, tham lam nhìn anh, coi như muốn đem anh thu hết vào đáy mắt. Cô gắt gao ôm chặt cánh tay bạn trai, chạm đến bàn tay to ấm áp của anh.

Cô quyết định! Cô phải đi sớm về sớm, không kinh động tới người yêu, tham dự lễ hội của nhà Tá Đằng, sẽ sớm quay về . Dù sao chỉ cần bà nội gặp cô là được. . . . . .

Hiện tại cô cùng A Tĩnh cảm tình khăng khít, muốn cô buông tay anh về Nhật Bản qua kỳ nghỉ đông? Đó là việc không có khả năng, đừng ngốc thế.

Không chỉ có hôm nay, ngày mai, cô đều phải cùng anh ở cạnh nhau, mỗi ngày đều phải hạnh phúc như vậy mới được!

======================

Gió lạnh tràn về, nhiệt độ là -56 độ C, không khí lạnh như băng.

Niên khóa Đài Loan cũng mau qua,việc trong toàn bộ kỳ nghỉ đông đều do cán bộ hội học sinh phụ trách, cơ hồ đều là nơi nơi rảnh rỗi, mấy nữ sinh hẹn nhau, lại phiền tới Kỳ Trăn, các cô toàn bộ ăn mặc xinh đẹp, đứng ở ngoài cửa Nhà Tư Đồ mãnh liệt ấn chuông .

"Tìm ai ạ?" Bộ đàm truyền ra tiếng hỏi lạnh như băng .

"Chúng tôi tìm A Tĩnh!" Kỳ Trăn thay mọi người lên tiếng, quyết định đem chuyện tin đồn giải quyết, để cô còn chuẩn bị đón lễ tình nhân.

Cũng không thể để cho mình anh thoải mái, toàn bộ kỳ nghỉ đông đều ở nhà bồi người yêu của mình. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy !

Ở trường học, lại lộ ra ảnh chụp của anh, việc anh tung ảnh để kiếm kinh phí cho hội học sinh, ở trên Internet nhiều người bị đồn đãi cùng anh kết giao rất thân, kết quả không ít người bị gọi thay phiên đến phòng giáo viên nói chuyện. . . . . .

Mấy ngày nữa đi học, nhất định phải để anh bồi thường các cô mới được!

Nếu Tá Đằng Hồng Diệp bộc phát tính tiểu thư, xin mời cô ta cũng cùng nhau chơi đùa. Dù sao với các cô lễ tình nhân cũng chưa đến, chuyện xấu anh phải bồi thường các cô thỏa đáng .

Vài người hạ quyết tâm trước hết gọi điện thoại đến, rồi đi đến Nhà Tư Đồ, không để anh chuồn mất.

"Sao thế, lễ tình nhân không đi chơi?" Giọng Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng từ phía sau các cô truyền ra.

Bạch vương tử tao nhã xoay người đi xuống lầu, kéo cao cổ áo lông, tùy ý mặc quần bò, quả nhiên làm cho người ta há hốc mồm trước sự cao quý của anh .

“Đến tìm anh có chuyện!" Bốn nữ sinh cùng nói, vừa uống trà người hầu vừa dâng, vừa cắn hạt dưa.

Làm trò! Các cô kém như vậy sao? Người người đều xinh đẹp động lòng người như đại mỹ nhân !

"Như vậy? Nhóm chàng trai sẽ thế nào mà không đem đao tới giết tôi?" Ý cười nhẹ bên môi, Tư Đồ Tĩnh còn lâu mới tin các cô không giở trò quỷ.

“Cậu có sợ chết không?" Vệ Mỹ Trản liếc anh một cái, mới đem tờ giấy ra "Chờ anh ta thật sự đến đây, tớ thay mọi người chém, có thể chứ?"

"Wow! Can đảm ghê. . . . . ." Ngải Kim cùng Uông Đại Vân nhạo báng.

"Đúng là nhát gan mà!" Anh nhẹ giọng hưởng ứng, có chút không yên lòng.

Kỳ Trăn nhắm thẳng vào bên trong xem xét, không đem chuyện có vài người đang tán gẫu để vào tai ."Tư Đồ Tĩnh, Hồng Diệp nhà các người đâu? Sao lại không đi ra tiếp khách?" Cô mới không tin Hồng Diệp sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, đợi các cô đi chứ gì!

Nếu các cô không thức thời, còn thuận tay đem Tư Đồ Tĩnh kéo ra ngoài, cô ta sẽ làm sao bây giờ? Không phải muốn ở trong phòng khóc đến chết! Đầu năm nay, không lưu hành việc chính cung muốn trốn tránh ở trong góc.

"Đại khái quay về Nhật Bản rồi." Tư Đồ Tĩnh nhấp một hớp trà nóng, mới dùng khẩu khí vân đạm phong khinh nói ra.

"Đại khái?" Vệ Mỹ Trản nhướng mày, đối với Tư Đồ Tĩnh đưa ra nghi vấn.

"Tiên sinh, cậu đang ở đây nói cái gì đại khái? Đại khái đã bị cô ta bỏ quên hả?" Kỳ Trăn cũng hiểu được Tư Đồ Tĩnh có phương thức nói chuyện đầy ẩn ý.

"Đúng ! Các bà thật thông minh, chính là như vậy đó." Tư Đồ Tĩnh đặt chén trà xuống, thẳng thắng thừa nhận.

"Không cần nói giỡn. Cô ta yêu cậu muốn chết, làm sao có thể vứt bỏ cậu?" Ngải Kim nhăn lông mày lại, trách cứ Tư Đồ Tĩnh nói hươu nói vượn.

"Tôi không nói bậy, cô ấy thật sự quay về Nhật Bản, cũng đã tạm nghỉ học . Học kỳ sau sẽ không trở về ." Tư Đồ Tĩnh nhìn vẻ mặt các cô đang thực sự kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười gượng.

"Nói loạn! Làm sao có thể. . . . . ." Mấy nữ sinh kia đều sợ hãi, cho rằng tuyệt đối không thể như vậy.

Tư Đồ Tĩnh không nói nữa, chỉ dùng vẻ mặt chăm chú nhìn các cô.

Vì sao các cô lại cảm thấy không có khả năng? Bị vứt bỏ cũng không phải là các cô, làm sao lại dùng biểu tình so với khóc càng khó coi hơn nhìn anh?

Chuyện này rất khó tin sao? Cô ấy buồn bực không lên tiếng quay về Nhật Bản, sau lại để người nhà phái người đến giúp cô làm thủ tục chuyển trường, đều là sự thật , rất khó chấp nhận sao?

Anh mới thật sự kinh ngạc! Anh đã chấp nhận rồi, vì sao các cô không tin? Có cái gì rất khó tin sao . . . . . .

Tình yêu của anh chính là như vậy, đến rồi đi, thời gian rất ngắn, ngắn đến mức dường như chính anh cũng quên mất cô gái mình từng quen là người nào. . . . . . Anh cũng đã quen rồi .

"Tư Đồ Tĩnh! Tại sao cậu lại cười? Cậu bây giờ cười so với khóc còn khó coi hơn, tớ cầu cậu hãy khóc ra có được không?" Kỳ Trăn hai tay lay cánh tay anh, dùng sức lay động.

“Tớ đã không còn khóc được. . . . . . " Tiếng nói trầm thấp có chút yếu ớt.

“Cậu đang ở đây nhớ cô ấy, vì sao không nói? Vì sao để cô ấy quay về Nhật Bản? Cậu là con trai mà? Vì thích con gái mà trở nên yếu đuối, cảm thấy rất mất mặt sao? Cậu tại sao muốn giả vờ như không có việc gì. . . . . ." Kỳ Trăn tức điên rồi, bắt lấy cánh tay anh mãnh liệt dao động, không ngừng chất vấn.

"Cô ấy muốn trở về. . . . . ." Anh làm sao mà giữ được cô?

"Một nữ sinh đến Đài Loan lâu như vậy, nhớ nhà có cái gì không đúng? Cô ấy nhớ nhà, cậu hãy cùng trở về, làm sao lại để cô ấy đi một mình ? Thật sự là tức muốn chết! Cậu thật sự không biết yêu sao? Đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi?" Kỳ Trăn tức giận rống to.

Chăm chăm nhìn Kỳ Trăn, Tư Đồ Tĩnh lần đầu tiên bị hỏi đến nói không ra lời.

Tốt lắm! Quả nhiên không đuổi theo, không mở miệng hỏi, để cô đi rồi! Kỳ Trăn hiểu ra chân tướng, cũng bị tức giận đến nói không ra lời.

Chàng trai này coi tình cảm là ngu ngốc sao? Thích người ta, đương nhiên là phải đi tìm cô ấy trở về chứ, anh làm sao ở lại Đài Loan mà cố quên chứ?

Có rảnh cùng các cô giả vờ bình thường, không bằng tốn thời gian đi tìm cô trở về!

Ít nhất phải tìm hiểu rốt cuộc là sao lại thành thế này! Nói chuyện tình cảm chỉ là trò chơi phải không? Làm sao có thể nói đi là đi?

Kỳ Trăn chưa bao giờ nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh bị đùa giỡn đến thành ngu ngốc như vậy, lần này phải bắt được cô ấy trở về mới được.

Nói thực ra, cũng không khả quan lắm.

Anh là người thông minh, làm việc từ trước đến nay khôn khéo gọn gàng, cũng rất ít để lại nhược điểm làm cho người ta bắt được, vì sao duy chỉ có ở chuyện tình cảm lại để cho người ta thấy rõ anh chân chính không có ý tưởng gì?

Không thương cô, làm gì đem cô giữ ở bên người? Yêu cô, đối mặt giai nhân một mình tận hưởng, có thể nào thoải mái?

Tư Đồ Tĩnh rốt cuộc đang làm cái gì? Cô vì sao cảm thấy anh đối với chuyện tình cảm thực ngu ngốc . . . . . .

"Có lẽ cô ấy cũng không để ý, có lẽ cô ấy đã chơi đã. . . . . . Đã muốn đi . . . . . ." Trừng mắt nhìn Kỳ Trăn, anh nói xong trong lòng lại quanh quẩn lời nói đó.

Thì ra anh ta vẫn nghĩ về cô ấy như vậy ? Trong suy nghĩ của anh cô gái nào cũng như nhau sao?

Anh ta từng bị đàn bà gây thương tổn sao?

Kỳ Trăn không đem trong lòng nghi vấn nói ra khỏi miệng, chỉ trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh, bởi vì cô thật sự cảm thấy bởi vì anh quá khôn khéo mà đầu óc hỏng mất rồi!

“Cậu thật sự nghĩ như vậy về cô bé Nhật Bản đó ? Cậu thật sự nghĩ cô ấy ham vui như vậy, Nhật Bản chơi đùa không đủ, còn vọt tới Đài Loan đùa giỡn với cậu sao?" Không để cho Tư Đồ Tĩnh giải quyết vấn đề, Kỳ Trăn ngược lại đem thêm một đống vấn đề tới cho anh.

"Đương nhiên không phải. . . . . ."

Cô ấy bởi vì thật sự thích anh, mới ở trên trang web bán đấu giá mua ảnh của anh nhưng vẫn chưa đủ, mới. . . . . . Nghẹn ngào trong cổ họng Tư Đồ Tĩnh, mới là giải đáp chính xác.

Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn bạn tốt, cảm giác cô so với anh hiểu rõ hơn về người yêu của mình.

"Một khi đã như vậy, làm sao cậu xác định là chính cô ấy muốn quay về ? Làm sao cậu biết là cô ấy muốn vứt bỏ mình? Làm sao cậu biết là cô ấy chơi chán rồi?" Kỳ Trăn đem Tư Đồ Tĩnh khấu trừ tội danh ở trên người cô gái ném vào trên người anh muốn anh dùng lý trí hiểu rõ ràng, không được vu oan bậy bạ.

"Tớ. . . . . . Dường như phải là đi tìm cô ấy hỏi cho rõ. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh ngồi ở vị trí bên cạnh thì thào tự nói.

"Vậy đi đi!" Kỳ Trăn chỉ kém không một cước đá vào mông của anh, muốn anh lập tức hành động.

Đáp án chân chính sẽ không dựa vào đầu óc phán đoán của anh mà nghĩ ra được, phải dùng hành động để hỏi rõ!

Mặc dù bị vứt bỏ, cũng muốn Tá Đằng Hồng Diệp chính miệng nói" Em không thương anh!" Thẳng thắn mà nói, trừ điều đó ra, tất cả đều là giả.

Được Kỳ Trăn cổ vũ, Tư Đồ Tĩnh chợt xoay người, hướng gian phòng của mình đi đến.

Bước chân có chút lay động, cũng rất kiên định.

Anh đem hộ chiếu của mình ra, còn phải liên lạc cơ quan du lịch. . . . . . Việc anh cần phải làm rất nhiều, quan trọng nhất là, anh phải nghĩ biện pháp đem Tá Đằng Hồng Diệp quay về !

Anh muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là sao lại thế này? Cô không thương mình sao? Vì sao có thể nói đi thì đi? Vì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play