Đầu tháng chín, cuối thu heo may, không khí mang chút khô hanh.

Mặc dù vừa khai giảng không lâu, nhưng tại sân thể dục Thánh Tâm đã rất náo nhiệt, các vận động viên trong các nhóm đã bắt đầu luyện tập.

Tư Đồ Tĩnh vừa chạy xong ba vòng sân xong, đứng dưới bóng cây lau mồ hôi, xa xa nhiều nữ sinh mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn anh, muốn cùng anh trò chuyện.

Đột nhiên, có một giọng nói lảnh lót như tiếng chuông bạc từ đằng xa truyền đến.

"Tư Đồ Tĩnh!"

Chàng trai ưu nhã đang đứng dưới tán cây quay đầu nhìn lại, anh nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười, vừa chạy vừa gọi, đang rảo bước về phía mình.

Mấy nữ sinh đang vây quanh Tư Đồ Tĩnh nghe tiếng gọi, đôi mày nhíu lại tức thì.

Rõ ràng là đang mặc trên người đồng phục của năm hai, cũng không phải bạn học của các cô, chắc là đang gọi "Học trưởng", sao lại to gan dám gọi ra cả tên cả họ của đàn anh lớp trên thế kia? Cô gái này thật sự là không biết lễ phép mà, đáng ghét!

"Chuyện gì vậy?" Tư Đồ Tĩnh không so đo nhiều, còn đến bên cạnh cô mỉm cười hỏi han:

"Em vừa mới chuyển đến đây, cái gì cũng chưa biết, chuyện gì cũng chưa hiểu, anh có thể dẫn em đi dạo quanh trường học được không?" Hồng Diệp ôm lấy cánh tay của Tư Đồ Tĩnh, ngẩng đầu, nhìn anh cười ngây thơ trong sáng, hi vọng anh có thể thành toàn cho nguyện vọng của mình.

“Chuyện này . . . . ." Nhìn Hồng Diệp đang níu chặt lấy cánh tay mình, cô bé đang suy nghĩ điều gì, thực dễ dàng đoán biết từ nét mặt, nhưng Tư Đồ Tĩnh chỉ hơi lộ ra chút lo lắng, chứ không hề cự tuyệt.

Bên cạnh anh, sắc mặt của các sinh viên năm ba vô cùng quái dị, nữ thì lông mày nhăn lại, còn các nam sinh khóe miệng mỉm cười đầy ẩn ý.

"Tìm bạn cùng lớp cô nhờ họ đưa đi một vòng là được rồi, tìm Tĩnh làm gì?". Thục Ngụy Thu bạn cùng lớp với Tư Đồ Tĩnh trong lòng như có lửa đốt, nhanh chóng đến bên cạnh anh, sẵng giọng với Hồng Diệp.

Tư Đồ Tĩnh không nói gì, vừa lau mồ hôi vừa nghe các cô gái tự tranh chấp, nhếch một nụ cười nhàn nhạt.

"Tôi với Tư Đồ Tĩnh rất quen mà . . . . . . các bạn nữ trong lớp học rất hẹp hòi, chả ai để ý đến tôi cả !" Hồng Diệp vẫn ôm lấy cánh tay anh, chu môi lên thanh minh.

Cô khẽ mỉm cười, lay lay cánh tay Tư Đồ Tĩnh như muốn nói : Rốt cuộc đi hay không đưa em đi vậy ? Anh đừng có keo kiệt vậy chứ?

“Cô. . . . . ." Dám nói rất quen với Tư Đồ Tĩnh ? Tất cả nữ sinh khác đều bị sự mặt dày mày dạn của cô dọa sợ, không nói nên lời.

"Ha ha! Được rồi, để tôi đưa đi." Nhìn thấy phản ứng của mọi người, lại thấy Hồng Diệp mãnh liệt nhìn mình nháy mắt, Tư Đồ Tĩnh cất tiếng cười to.

Ái chà! Thật sự rất thú vị . Cùng cô bé này ở chung một chỗ, tâm tình của anh trong nháy mắt có thể từ mây mù sang nắng vàng đây.

"Thật hả? Em biết anh là tốt nhất mà." Hồng Diệp vô cùng kích động ôm lấy cánh tay anh, lôi kéo anh đi cùng cô.

“Chờ một chút, tôi còn muốn đem vứt chai nước trước đã ." Tư Đồ Tĩnh điềm nhiên như không đem cánh tay từ trong tay cô rút về, duy trì một khoảng cách thích hợp.

Trường học là một nơi không thích hợp để có những động tác thân mật như vậy. . . . . . Học sinh mới chuyển trường đã không biết, nhưng thân là hội trưởng hội học sinh, anh lại hiểu rất rõ.

"Được rồi, em cùng đi với anh." Hồng Diệp cười hì hì đi theo bên cạnh , hoàn toàn không bị ảnh hưởng về động tác từ chối của anh.

"Cũng được." Tư Đồ Tĩnh trở lại dưới tàng cây nhặt cái bình rỗng lên, lại với tay lên nhánh cây để thu bộ quần áo thể thao về.

Hai người phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, vô tư rời đi.

★★★ ★★

"Được rồi, cô cũng nên khiêm tốn chút đi."

Đợi đến lúc rời khỏi đám đông, Tư Đồ Tĩnh quay sang Hồng Diệp nói, muốn nhắc cô cử chỉ không nên quá khoa trương, đỡ khiến người ta ghét bỏ.

“Khiêm tốn gì chứ? Em là học sinh mới chuyển trường mà." Hồng Diệp cười khanh khách, tự tán thưởng chính mình giả vờ khờ dại rất cao tay .

“Cô đấy!" Anh vươn ngón trỏ điểm nhẹ vào trán của cô, giọng điệu vô cùng dung túng.

"Em thì sao?" Cô bướng bỉnh hướng về phía anh, đôi mắt to linh động, trông rất thông minh, một gương mặt đã quen được nuông chiều chớp mắt đã xinh đẹp thế này.

Tư Đồ Tĩnh im lặng nhìn cô, ánh mắt đôi chút ngẩn ngơ.

"Này!" Cô vươn tay ra, chỉ muốn trêu anh một chút, không ngờ lại bị anh đẩy ra.

"Đừng đùa nữa! Trường học cấm học sinh có quan hệ yêu đương." Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thái độ nghiêm chỉnh nói.

"Ui, anh, anh. . . . . ." Biết rồi à. . . . . . Hồng Diệp đang mang váy Scotland, hai tay đặt ở trên gấu váy, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh mở to, vô cùng kinh ngạc, chăm chú nhìn anh.

Tư Đồ Tĩnh buông tay cô ra, không nói thêm gì nữa, đôi chân dài thẳng tắp sải chân bước nhanh về phía trước .

"Này, này. . . . . . Sao anh lại biết ?" Hồng Diệp bất chấp, theo sát phía sau anh, muốn truy vấn anh về suy nghĩ của anh về chuyện tình yêu.

"Tùy duyên thôi!" Lười hưởng ứng những vấn đề như vậy, anh tiếp tục bước tiếp về phía trước.

"Sao lại tùy duyên được? Em không muốn tùy duyên, lúc còn ở Nhật Bản nhìn thấy ảnh của anh em đã mê mẩn, dù trước nay chưa từng quen biết hay nói chuyện qua dù chỉ một lần." Hồng Diệp theo sau Tư Đồ Tĩnh, nhõng nhẽo phản đối.

“Vậy thì hình như động lực chính của cô là cho rằng chúng ta có duyên phận với nhau!" Tư Đồ Tĩnh đang bước đi ở đằng trước mỉm cười, mở cửa phòng họp của hội học sinh, khom người nhường cô bước vào trước.

“Vâng, hình như là vậy ." Hồng Diệp vui vẻ bước vào phòng họp, căn bản không phát hiện lúc trước đang bàn về việc gì .

"Thích uống gì? Hồng Trà Anh quốc được không?" Tư Đồ Tĩnh thần thái tự nhiên mở tủ chén ra, chọn phẩm trà .

"Em rất thích uống hồng trà !" Hồng Diệp chạy đến bên cạnh chàng trai cao ngất, ánh mắt nhìn vào các loại đồ uống trên quầy.

"Hương cỏ huân y, hoa hồng, việt quất hay hương hoa cúc ?" Tư Đồ Tĩnh hơi nghiêng người, để cho Hồng Diệp tự chọn lựa.

Trong tủ có hơn mười loại trà hảo hạng rực rỡ muôn màu, theo tiêu chuẩn hoàng gia.

"Em muốn uống hồng trà!" Vươn ngón trỏ, Hồng Diệp cười hì hì chọn lựa lọ trà ướp hoa hồng Bulgari bằng thủy tinh .

"Khẩu vị không tệ! Là hương hoa hồng Bulgari ." Anh cười cười, đi đến quầy bar nhỏ pha trà.

"Thật chứ? Em chọn đại đó." Hồng Diệp ngồi ở trên chiếc ghế cao cười ngây ngô, thưởng thức cảnh người trong mộng đang pha trà cực điêu luyện.

"Mang chút bánh quy qua đây nhé?" Tư Đồ Tĩnh tự nhiên sai bảo cô, không khí thực hòa hợp.

"Vâng, vâng!" Hồng Diệp vui mừng khôn xiết, ngay lúc này đã hoàn toàn quên việc lúc trước cô đề nghị, tất cả phản ứng đều theo Tư Đồ Tĩnh, bỏ qua hết những vấn đề khác.

Hai người đang vui vẻ vừa ăn vừa uống thì Hồng Diệp mới nhớ tới có cái gì đó không đúng cho lắm. . . . . .

“Không phải anh muốn dẫn em đi dạo quanh trường học sao?". Vừa cắn miếng bánh bích quy, Hồng Diệp vừa trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh - người đang dùng đồ ăn vừa từ chối khéo cô. Anh ta thật sự rất thâm hiểm mà!

“Phòng họp của Hội học sinh cũng là một bộ phận trong trường học mà!" Anh rất thản nhiên đáp lại.

Nuốt miếng bánh bích quy vào trong miệng, hớp vội tách trà, Hồng Diệp nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.

"Còn tình cảm? Anh nói em chạy tới Đài Loan, tự đi tìm tình duyên. . . . . . Là đồ ngốc à?"

Quả nhiên có năng lực phân tích vấn đề !

Tư Đồ Tĩnh chăm chú nhìn Hồng Diệp đang có thái độ rõ ràng lại ngay thẳng đáng yêu, khóe miệng mỉm cười: "Trái với nội quy trường học sẽ bị đuổi học đó."

“Vậy thì. . . . . . Đừng cho người khác biết là được?" Bắt lấy tay anh, Hồng Diệp gấp gáp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt.

“Việc này . . . . ." Đối diện đôi mắt trong sáng của cô, Tư Đồ Tĩnh kinh ngạc khi thấy bản thân không hề bỏ tay cô ra, cũng không hề có cảm giác ghét cô cô.

"Muốn biết gấp vậy sao?" Nắm lấy tay cô, anh trêu.

“Ừ! Ghét anh ghê á, đùa giỡn với em rất vui sao? Thích thì thích, không thích là không thích. . . . . . nói rõ cho em biết khó khăn đến thế sao?" Hồng Diệp khổ sở đến độ sắp rơi nước mắt.

Cô đã nói với mẹ là bọn họ đang quen nhau rất tốt, bà căn bản không tin, còn nói cô chỉ đang nằm mơ. . . . . .

Mẹ đã nói, nếu trong tuần này không nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh và cô cùng xuất hiện trên webcam chat trực tiếp với nhau, cô phải ngoan ngoãn quay trở về Nhật Bản.

"Bây giờ còn đang ở trường. . . . . ." Nhìn thấy bộ dạng đức hạnh của cô, Tư Đồ Tĩnh rốt cục cũng mềm lòng.

"Ý của anh là. . . . . ." Cô trông mong nhìn anh, trong đáy mắt còn chứa chan những giọt nước mắt.

“Nếu không thích em, tôi sẽ để em theo tôi từ nghỉ hè tới giờ sao?" Anh rốt cục đã nói ra, tự thừa nhận đối với cô cũng có cảm giác đặc biệt.

"Thật vậy không đó?" Cô muốn xác nhận, nhưng trong đáy mắt nước mắt bất giác vẫn từng giọt tuôn rơi .

"Thật đấy !" Anh vội ôm Hồng Diệp vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực của mình mà khóc "Có gì đâu, sao lại khóc nhè thế này ?"

“Em vui mà!" Nép vào trong ngực anh, giọng nói mềm mại mang theo hưng phấn cùng rung động.

Chẳng lẽ anh không biết cô đã hao công phí sức đến cỡ nào sao? Mẹ chịu không nổi việc cô khóc lóc, miễn cưỡng đồng ý để cô quay về đây, trước đó bà còn nhờ công ty thám tử thay cô tìm hiểu về người nam sinh trong tấm ảnh, được biết Tư Đồ Tĩnh tư chất thông minh, thì ra cha của anh là bạn làm ăn với gia đình cô . . . Cô cùng Tư Đồ Tĩnh cũng không phải hoàn toàn không có liên quan gì.

Sau đó Lâm Nghi Trinh liền cùng chồng đề cập qua rằng hãy mang theo hai mẹ con tham gia bữa tiệc cổ đông, mượn cớ này để làm quen với cả nhà Tư Đồ Tĩnh luôn.

Nhận được mệnh lệnh của ba, tham gia buổi chiêu đãi doanh nhân, Tư Đồ Tĩnh cũng chẳng hiểu ra sao. Không phải nói sau khi anh tốt nghiệp đại học mới có thể gia nhập vào công ty của gia tộc sao? Anh đang còn học trung học chưa tốt nghiệp sao lại được mời dự tiệc? Nếu để cho các chú bác biết, không phải lại cùng ông nội ầm ĩ một trận sao?

Mà ba chỉ cần anh đến, ngoan ngoãn dự tiệc, còn chuyện khác cũng không nên nhiều lời.

Đến hội trường, nhìn thấy các doanh nhân tới chơi chào cả nhà, nhìn ánh mắt của Hồng Diệp, anh mới biết được ý đồ của ba mình.

Tư Đồ Tĩnh cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà, cùng Tá Đằng Hồng Diệp thân thiết đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh lại không ngờ cô lại chung tình như vậy, cả kỳ nghỉ hè đều đến ở biệt thự nhà anh, quấn quít không rời, lúc nói chuyện còn nhắc tới việc phải về Đài Loan học tiếp, muốn cùng anh học chung nữa.

Mãi đến khi kì nghỉ chấm dứt, qua lời của thầy hiệu trưởng giới thiệu, anh mới biết được cô thật sự đã chuyển vào trường học. . . . . .

Khụ! Anh chỉ có thể nói cô thật có lòng.

"Vui đến muốn khóc sao?" Vỗ nhẹ đầu của cô, Tư Đồ Tĩnh thực cảm động, ngờ đâu có người thích mình đến như vậy. Vậy có phải hay không anh hẳn là càng phải tự tin về sức hút của mình?

"Đương nhiên ! Em rất vui mừng." Ôm chặt eo anh, Hồng Diệp vui mừng khôn xiết, đôi mắt cong cong mỉm cười.

Từ kỳ nghỉ hè đến bây giờ, đã hơn hai tháng. . . . . . Hôm nay là ngày cô vui vẻ nhất !

“Em vui là được rồi." Tư Đồ Tĩnh đưa mắt nhìn Hồng Diệp nằm trong ngực mình, mặc dù khóe miệng bình thản, đáy mắt đã có một tia ấm áp khó che dấu.

“Anh không vui sao?" Ngẩng đầu lên, cô không quên để ý ánh mắt ấm áp của anh.

"Không ! Anh rất vui." Anh cùng cô ở chung một chỗ cảm giác thực nhẹ nhàng, cho nên bây giờ lời anh nói cũng không phải là lời nói dối. . . . . . Ít nhất, cô có thể làm cho anh quên đi nhiều chuyện phiền não.

"Thật vậy không? Vậy chúng ta mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ nha." Hồng Diệp vội vàng thêm vào.

"Không thành vấn đề! Anh cũng vậy, hi vọng mỗi ngày đều vui vẻ." Người con trai dịu dàng ôm lấy cô, chỉ dám hứa hẹn đến thế thôi, tuy rằng anh biết không thể nào xảy ra chuyện đó.

Nhưng, thật sự anh cũng hi vọng thời gian bên nhau không có gánh nặng yêu đương. . . . . .

Để anh chỉ có nụ cười, không phải âu lo.

Hi vọng của anh rất đơn giản, nhưng rất khó hoàn thành. Sao lại khó khăn thế? Ai có thể nói cho anh biết, làm người gian nan đến vậy sao?

★★★ ★★

Tư Đồ Tĩnh mới từ trường học trở về, liền tức khắc thay thường phục hàng ngày, lấy ví da, ra ngoài.

Anh cùng Hồng Diệp đã hẹn nhau cùng ăn cơm.

“Chú muốn đi đâu? Ăn tối đã rồi đi !"

Chị dâu Đỗ Như Hủy vợ của anh cả vừa cưới chưa tới nửa năm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, đôi mắt to nhìn anh không chớp mắt.

"Có chút việc. . . . . ." đôi mắt đen thẳm khẽ lay động, trong túi điện thoại tựa hồ đang rung lên

"Xin lỗi! Tôi phải nghe di động một chút."

Không để Đỗ Như Hủy nói lại, Tư Đồ Tĩnh vội cầm lấy di động, trốn ra ban công nghe điện thoại, để mặc cô ta đứng yên tại chỗ, nhưng Đỗ Như Hủy vội đi tới mở cửa, tiếp tục nghe lén anh.

Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ, Tư Đồ Tĩnh mới chấm dứt trò chuyện, quay người lại nhìn thấy Đỗ Như Hủy đang nhìn mình.

Ánh mặt trời chiều phản chiếu trên khuôn mặt đầy đặn của cô, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.

"Chị dâu, chị. . . . . ." Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, Tư Đồ Tĩnh sững sờ ở ban công, không biết nên đối mặt với cô như nào.

Sớm biết hoa hồng có gai, nhưng vẫn là muốn đưa tay hái, lại tránh không được bị đâm cho chảy máu. . . . . .

Tình yêu của anh sao lại vất vả đến như vậy chứ?

"Có việc gì thì tối làm nhé!" Đỗ Như Hủy chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, đôi mắt long lanh rưng rưng thỉnh cầu .

Chần chờ một hồi lâu, Tư Đồ Tĩnh mới miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Anh cả hôm nay không về nhà à?"

Nhắc đến Tư Đồ Phong, Đỗ Như Hủy liền thêm tức, đôi mày mảnh mai nhăn lại.

" Anh ấy nói có việc gấp, bảo tôi liệu mà làm. Chú nói xem anh ấy có phải thực quá đáng không?" Cô ngẩng đầu, vẫn dùng đôi mắt rực rỡ như lúc xưa nhìn anh, vẻ mặt tin cậy vô cùng.

Cô thật sự không hề biết rằng cô đối với anh như vậy thực quá tàn nhẫn.

Mặc dù trái tim của anh đang chồng chất vết thương, vẫn muốn dùng sự điềm tĩnh nhất nói với cô .

Hít sâu một hơi, Tư Đồ Tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: "Đúng vậy! Thật là quá đáng."

"Vậy chú hẳn là có thể ở lại với tôi nhỉ?" Vậy đấy! Ngay cả chú ấy cũng đồng ý như vậy mà.

Được Tư Đồ Tĩnh đồng ý, tựa như tìm được chiến hữu kề vai chiến đấu, Đỗ Như Hủy hưng phấn đến mức xông lên kéo tay anh, lại bị anh xoay người né làm cô chụp tay vào hư không.

Đỗ Như Hủy có chút ngạc nhiên, chú ấy sao lại đối với cô như vậy. . . . . .

"Được rồi! Hôm nay tôi ở nhà ăn cơm chiều." Tư Đồ Tĩnh bước vào bên trong, nhanh chóng rời khỏi ban công.

Lại phải gọi điện thoại cho Hồng Diệp hủy hẹn, ngày mai phải mua gì đó để xoa dịu cô. . . . . . Tư Đồ Tĩnh trong lòng tự suy tính .

"Tôi hôm nay đặc biệt nấu mấy món điểm tâm, sau khi ăn xong chú nhớ chấm điểm thử nhé!" Đỗ Như Hủy không nản lòng, nhanh chóng đuổi kịp, ở bên cạnh huyên thuyên.

"Không thành vấn đề. . . . . . Nhưng mà ăn xong tôi sẽ không bị tiêu chảy chứ?" Tư Đồ Tĩnh cười nhẹ chất vấn.

"Hả ! Sao khinh người dữ vậy! Đương nhiên là không sao rồi." Theo sát phía sau anh, Đỗ Như Hủy chu miệng lên nũng nịu phản đối, phát huy uy lực của phái nữ.

"Một khi đã như vậy, tôi sẽ chờ chị trổ tài ."

"Hừ! Chú hãy chờ xem !" Đỗ Như Hủy quyết tâm, khẳng định phải để cho Tư Đồ Tĩnh khen ngợi tài nghệ của cô mới được, cô tuyệt đối rất lợi hại.

★★★ ★★

"Cái gì? Sao anh không đi được vậy? Vì sao. . . . . ."

Hồng Diệp cầm di động, trong mắt toát ra vẻ không cam lòng, lên tiếng oán giận anh chàng đầu dây bên kia, nhưng tựa hồ không có cách nào làm khác được .

Sau khi than thở thì thầm, đến cuối cùng vẫn là bị người yêu dụ dỗ trấn an, cô ngoan ngoãn cúp điện thoại.

"Sao thế?" Ngải Kim ăn mặc chỉnh tề, định đi làm kỳ đà, rồi thuận tiện ăn chùa một phen, thấy Hồng Diệp miệng như đang treo ba cân thịt heo, cô có dự cảm bữa cơm chiều nay ăn không được rồi!

"Nói có việc, không thể tới." Hồng Diệp chu miệng lên, đối với cuộc hẹn hò bị hủy bỏ, trong lòng cũng rất giận dỗi.

"Vậy hả, thế. . . . . ." Cô nên quay về trường sao?

"Không sao, tự chúng ta đi ra ngoài ăn, nhà hàng đã đặt chỗ rồi . . . . . ." Hồng Diệp khóe mắt ngân ngấn nước, chóp mũi cũng đã ửng hồng.

“Trông cậu khó coi như vậy còn nuốt trôi được sao?" Ngải Kim có cảm giác mình có chút tệ hại, chẳng lẽ chưa từng thấy hội trưởng cho người khác leo cây? Thật không nên chạy đến đây.

"Đương nhiên nuốt trôi chứ! Tuy rằng anh ta không đi cùng chúng ta, có muốn ăn cơm hay là bỏ luôn đây." Hồng Diệp khẩu khí tỏ vẻ quật cường.

Ai dè lần hẹn hò đầu tiên mới ra quân đã bất lợi. Thật sự thê thảm mà!

Đi cùng Kiều Ngải Kim, cũng bởi vì cô ta là bạn cùng lớp đối với cô có vẻ hòa thuận, hơn nữa cô ta là thư ký của hội học sinh, chắc là có quen với người yêu của cô.

Cô cùng Tư Đồ Tĩnh sau khi tan học hẹn nhau cùng ăn cơm, nếu như được người khác biết được, tin tức truyền khắp trường học, nhất định sẽ bị khủng bố, cho nên anh mới tìm Ngải Kim cùng nhau hợp tác phối hợp hành động. Không ngờ rằng. . . . . .

Nghĩ vậy, tâm tình Hồng Diệp lại bắt đầu xuống thấp.

“Cậu đừng có miễn cưỡng làm gì." Cô nghĩ nếu bản thân bị cho leo cây, hẳn là cũng rất muốn khóc, bây giờ mặc kệ Hồng Diệp cùng Tư Đồ Tĩnh có một chân hay không(*), Ngải Kim quyết định tốt hơn nên an ủi cô cô, thực hiện tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của một người bạn, đó mới là người tốt!

(*): có quan hệ gì.

"Tớ có miễn cưỡng gì đâu! Chỉ là có chút khổ sở thôi." Hồng Diệp thẳng thắn nói rõ tâm trạng của mình.

Lúc này, phục vụ cũng đưa lên hoa quả tươi và nước uống đến trước mặt hai người.

"Tớ cảm thấy cậu cũng nên biết rõ." Thuận tay cầm lên một ly nước, Ngải Kim vừa uống vừa nói, "Hội trưởng rất được các các bạn nữ hoan nghênh, anh ta cũng chưa hề lớn tiếng cự tuyệt lời tỏ tình nào . .." Căn cứ vào cácquan sát hàng ngày, Ngải Kim bắt đầu đả thông tư tưởng cho Hồng Diệp, muốn cô cô hiểu rõ ràng người đàn ông mình thích rốt cuộc là hạng người nào.

"Tớ biết mà! Nhưng anh ấy đã nói với tớ và anh ấy có duyên phận!" Hồng Diệp không muốn buông tay, cũng không nghĩ đến chuyện buông tay.

Cô biết lời anh nói đã động tâm là có ý gì, anh cũng chưa từng nói sẽ đáp ứng cô.

Cô đối với anh luôn có niềm tin.

"Coi như mình chưa nói qua những lời này." Ngải Kim buông tay, nhún nhún vai.

Nhìn thấy Hồng Diệp kiên quyết như vậy, cô chỉ biết không còn biện pháp nào rồi, kéo trở lại không được. Những người lún sâu vào vũng lầy của tình yêu, đều không thể tự kềm chế.

Vậy hãy để cho cô xem thử tình yêu rốt cuộc có thể làm cho người ta đau khổ tới đâu. . . . . .

Nếu không được, ít nhất thì cô cũng có thể ở bên an ủi khi Hồng Diệp khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play