Sau sự kiện hiểu lầm, được Tư Đồ tĩnh giải thích, tình cảm của hai người càng thêm kiên định hơn.

Nhưng, kỳ thật cũng không quá là điều hiển nhiên.

Hai người ôm nhau càng chặt, Hồng Diệp trong lòng càng sợ hãi. Bởi vì nếu không phải có tấm ảnh kia xuất hiện, cô vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới còn có người so với chính mình thích hợp hơn khi đứng ở bên cạnh Tư Đồ Tĩnh .

Kỳ Trăn khi đứng bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, thoạt nhìn họ rất thân thiết, thoải mái, khó trách nhiều người như vậy nói bọn họ xứng đôi.

Nếu không phải anh là người yêu của mình, cô cũng sẽ nói bọn họ rất xứng đôi. . . . . .

Không được, anh chỉ thuộc về cô! Ôm chặt lấy Tư Đồ Tĩnh Hồng Diệp ở trong lòng tự nhủ như thế .

Chỉ cần anh không nói yêu người khác, cô đánh chết cũng không nhường đâu.

Cho nên cô gái nhỏ vì quá yêu Tư Đồ Tĩnh, tuy rằng trên mặt cười tươi rói, nhưng trong lòng thực u buồn, mấy ngày nay buổi tối đều không ngủ được.

Tư Đồ Tĩnh nhìn qua, thực vì cô mà đau lòng, lại sợ nói toạc ra, lại làm cô khó xử.

Bởi vì công việc của hội học sinh bận rộn, không thể bỏ qua, cho nên anh đành phải đề nghị " Trước tiên em có thể đến nhà chờ anh không. Người trong nhà cũng nhiều, thời gian chờ đợi có lẽ cũng ngắn thôi."

Trên thực tế, anh muốn đem Hồng Diệp đặt ở trong phạm vi gần để dễ coi chừng, không gây phiền toái. Hơn nữa người nhà cũng biết tình cảm giữa hai người, đối với cô mà nói sẽ có cảm giác an toàn hơn.

"Tốt như vậy sao?" Miệng tuy rằng có nghi hoặc, nhưng Hồng Diệp vẫn là mặt mày hớn hở.

Không quản được bước chân của mình, Hồng Diệp nhanh chóng về nhà cầm theo vài bộ quần áo thay sau khi tắm rửa cùng sách giáo khoa hôm sau cần đến, rồi bảo lái xe đem cô đến Nhà Tư Đồ .

Ôm theo trang bị đầy đủ túi xách này nọ, Hồng Diệp trong lòng tràn ngập sung sướng. Cô thật sự thật cao hứng về việc anh lại như vậy dỗ dành cô. . . . . . Dường như đem cô trở thành một phần không thể thiếu trong nhà anh!

Tâm tư vốn đang rối loạn, nay bởi vì bạn trai dặn dò mà lặng lẽ an tĩnh lại. Cô thật sự có thể hạnh phúc đến như vậy sao?

Lái xe nhà Tá Đằng nhìn thấy Hồng Diệp vào Nhà Tư Đồ rồi, mới đem xe chạy đi.

“Cậu rốt cuộc có ý gì?" Đi ngang qua phòng Tư Đồ Du thì cô nghe được bên trong đột nhiên có tiếng cãi nhau mà dừng bước lại.

"Cậu tính tình khó có thể chấp nhận?" Cô nhận ra được cái giọng nhỏ nhẹ kia, là của An Tư Tiệp .

Là bạn thân nhất của Tư Đồ Du !

Mặc dù mọi người có chút không hiểu nổi, rõ ràng chính là hai người không cùng tuổi, làm sao có thể mỗi ngày đều ở trong phòng thân thiết với nhau?

"Cậu không cần mỗi lần đều như vậy. . . . . ." An Tư Tiệp chưa nói hết câu đã bị chặn lời.

Hồng Diệp theo khe cửa nhìn vào, nhìn thấy hai nam sinh đang ở trên giường quay cuồng, An Tư Tiệp rất nhanh bị đặt ở trên giường, không thể động đậy.

"Cậu im đi, để cho Lão Tử chuyên tâm một chút! Tớ mới là chàng trai của cậu! A Tĩnh mặc dù có thay đổi một trăm bạn gái, cũng không thể liếc mắt, nhìn qua một cái với cậu đâu!" Tư Đồ Du vừa nói, vừa hung hăng hôn môi của Tư.

Hồng Diệp bị bí mật làm chấn động, không thể nhúc nhích mà đứng yên ở ngoài cửa.

"Ai cần cậu lo!" An Tư Tiệp mạnh miệng phản bác.

"Cậu làm sao không để tôi trông nom’’ Tư Đồ Du giở trò, ở trên giường bộ dạng phóng túng cũng không hề thua kém Tư Đồ Tĩnh, ở ngoài cửa nhìn lén Hồng Diệp mặt đỏ bừng trước màn nóng bỏng này.

"Cậu.. cái đồ khốn này. . . . . ." An Tư Tiệp buồn bực mắng.

Mỗi lần đều bị hắn uy hiếp, thân thể bị coi thường, Tư Đồ Du vừa sờ đến, thắt lưng An Tư Tiệp liền mềm nhũn, căn bản không thể phản kháng lại, còn phối hợp với sự háo sắc của hắn, bị dẫn dắt đến mức kích động kịch liệt . Hắn thật sự hận thấu chính mình!

"Quên anh tớ đi! Anh ấy sẽ không yêu cậu đâu . . . . ." Tư Đồ Du giống như thôi miên, bên tai Tư Tiệp gieo rắc thần chú ái ân của hai người .

"Tớ đã sớm biết. . . . . ." An Tư Tiệp phẫn hận . Hắn đã sớm biết mình tương tư vô dụng.

"Vậy thì cậu hãy ngoan ngoãn mở chân ra. . . . . ."

Tránh ở ngoài cửa Hồng Diệp mơ hồ biết trong phòng sắp bùng nổ kịch liệt tình ái,cô lặng lẽ đóng cửa phòng lại, không cho cảnh xuân của bọn họ tiết ra ngoài.

Cô dồn dập cuống quít chạy đi, chỉ sợ bị người ta phát hiện cô biết cái gì, hoặc thấy cái gì, cô sẽ cảm thấy áy náy. Bởi vì cô cũng không muốn biết điều thống khổ bí mật này, bất kể là đối với Tư Đồ Du hoặc An Tư Tiệp . . . . . .

Đột nhiên, cô chợt hiểu hai người ở trường học luôn quấn quít cùng nhau là có ẩn ý gì.

Ở mặt ngoài, bọn họ là bạn bè; trên thực tế, Tư Đồ Du luôn dõi theo An Tư Tiệp, không cho cậu ta thoát khỏi tay mình.

Thống khổ hơn là, bọn họ biết rõ đối phương có suy nghĩ gì, mà vẫn tiếp tục trên giường bày tỏ . . . . . . Dùng thân thể trao đổi tình cảm lưu luyến đồng giới.

Cô biết thế giới này có rất nhiều sự việc, mà cô không thể lý giải .

Cách khác:khi người đồng tính làm tình, rốt cuộc là có cảm giác gì ? Cô không biết.

Cách khác: biết rõ người mình yêu không yêu mình, lại cứ dây dưa mãi, cố chấp không buông tay, là cảm xúc gì ? Cô chưa hề biết đến.

Có lẽ Tư Đồ Tĩnh cũng đang lừa cô, để cô cho là anh yêu mình. . . . . . Cho nên cô vẫn cho tình yêu là hạnh phúc . . . . . .

Mãi đến lúc đứng ở nơi này nhìn qua cánh cửa, cô mới mơ hồ biết thế giới này có rất nhiều bí mật, cũng có rất nhiều điều nói không nên lời chua xót, đều chỉ có người nào từng yêu mới biết được tư vị .

Mà cô, khổ tâm trong lòng khi đã lỡ nhìn thấy góc khuất đó, may mà người có tình thương tiếc, cho nên không đau thương, chỉ là một chút bất an, như thế mà thôi.

Cô thật là may mắn . Thật sự.

"Thật nhiều người thích anh. . . . . . Thật đáng ghét. . . . . ."

"Xuy! Thật sự là con thỏ ngốc mà." Nghe được người yêu đang ngủ thì thào tự nói, Tư Đồ Tĩnh lắc đầu, mái đầu vùi sâu vào giữa hai chân cô, tập kích nơi đóa hoa ấm áp của cô .

Không có việc gì thì sẽ miên man suy nghĩ, làm nhiều vài lần, để cô mệt đến mức đau lưng, không thể đứng dậy mới thôi.

Tư Đồ Tĩnh vội tháo xuống caravat, đem cổ tay của cô trói lại, kéo cao tới trên đỉnh đầu, bắt cô ngồi trên ghế dựa.

Nằm trên ghế sa lon mê man Hồng Diệp không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng hai chân bị đặt tới vai người yêu, nơi u ám hoa huyệt rộng mở trước mắt anh.

Anh liếm láp cánh hoa đỏ sẫm, làm cho mật dịch không ngừng từ khe huyệt chảy ra.

"Ôi, đừng như vậy. . . . . . Rất nhột nha. . . . . ."

"Muốn như vậy!" Ai bảo cô cứ miên man suy nghĩ! Đầu lưỡi của anh linh động liếm láp cánh hoa của cô, nhâm nhi tiếng rên rỉ kích tình, không có nửa điểm để ý đến phản kháng của cô, cùng hư không trong thân thể cô kích thích lên.

Hồng Diệp rốt cục đã mở mắt ra, nhìn đến sắc lang của mình .

“Sao anh lại đem em trở thành như vậy?" Cô muốn ngồi lên đẩy anh ra, mới phát hiện hai tay đang bị caravat trói chặt, bị đặt lên đỉnh đầu.

“Như vậy em mới không lộn xộn chứ!" Tư Đồ Tĩnh vô tội cười khẽ, nhanh chóng đứng dậy, vuốt ve phân thân của mình, tà ác xâm nhập, xác định hoa kính cũng đủ ướt át, liền đem bừng bừng phấn chấn dục vọng rất nhanh tiến sâu vào huyệt đạo.

"A Tĩnh ──" cô toàn thân run rẩy, thống khổ và hưng phấn kêu to tên của anh .

"Yên tâm! Anh sẽ thỏa mãn em mà ."Anh ở bên tai cô hứa hẹn.

Đem chính mình tiến vào hoa huyệt thấm ướt, hai bàn tay to của anh liền chế trụ bộ ngực đẫy đà của cô, theo dục vọng tiến sâu vào, tới tới lui lui, đem cô đến đỉnh điểm dục vọng cao nhất.

"Quá nhanh. . . . . ." Bị trói hai tay không ngừng vì luật động của người yêu mà hưởng ứng theo, trên trán của cô đã lấm tấm mồ hôi rồi.

“Em thật chặt khít !" Tư Đồ Tĩnh thấp giọng tán thưởng. Nói xong, anh lại hướng bên trong tiến vào vài phần, gắt gao bao vây, hấp thụ cảm giác sung sướng.

Bộ ngực bị anh nắm trong tay, sớm đã trở nên mẫn cảm hơn, sưng lên, hai nhũ hoa cũng trở nên dựng đứng.

"A a. . . . . ." Cô hét lên, rốt cuộc không còn biết mình nên dựa vào cái gì.

Nghe tiếng người yêu rên rỉ, Tư Đồ Tĩnh càng thêm cuồng loạn tiết tấu, một lần lại một lần xuyên qua thân thể tuyết trắng của cô.

Khi anh tập kích lần cuối cùng, ở bên trong cơ thể cô bắn ra chất lỏng nóng rực. . . . . .

Hồng Diệp hứng lấy toàn bộ nhiệt tình của anh, đầu óc dần dần trống rỗng thân thể mệt nhoài, vô lực xụi lơ trên sô pha, mặc anh thở hổn hển ở bên tai .

Một lát sau, tiếng thở mới dần dần bình ổn.

“Anh trở về lúc nào vậy ? Dùng tới phương pháp này với em nữa!" Cô vô lực mở mắt ra, miễn cưỡng liếc anh.

Tuy rằng thực sắc, bất quá còn rất thoải mái . . . . . . Hì hì.

"Đã sớm đã trở về rồi! Là do Tiểu Trư này ngủ rất say thôi." Khóe môi anh nở nụ cười thản nhiên, vỗ nhẹ xuống cái mông đẹp của cô, đem toàn thân sức nặng đều đặt ở trên người cô.

Hồng Diệp chân mày nhăn lại, " Anh thật nặng. . . . . ." Cô nũng nịu oán giận.

"Rất nặng sao?" Anh trở mình, không để cho mình đè lên thân thể mảnh khảnh của cô, ngược lại để cô nằm lên trên người mình .

"Hiện tại thì không." Hồng Diệp nhẹ nhàng cười, đối với sự săn sóc của anh rất hài lòng.

"Nơi này sờ rất tốt nha . . . . . ." Tư Đồ Tĩnh đặt bàn tay ở trên mông cô vuốt ve .

"Thật vậy không? Hình như em đang béo lên." Nép trong lòng bạn trai, Hồng Diệp buồn bã than thở.

"Có chuyện này sao? Để anh thử xem. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh sắc tâm nổi lên, bàn tay to xoa nắm trên mông cô, ý muốn triển khai ân ái.

"Ghét, anh sao lại háo sắc thế? Người ta nói thật mà." Cô không thuận theo vặn vẹo thân thể mềm mại, muốn người yêu thật sự nghe cô nói chuyện, không được nghĩ đến" chuyện kia" nha.

“Anh cũng nói thật a! Ồ, nơi này thịt tương đối nhiều, mềm mại!" Anh xoa nắn cái mông tròn trịa của cô .

"Thật không đó! Hôm nay khi mặc váy, thiếu chút em kéo lên không được. . . . . . Thường đến nhà anh ăn cơm, thật sự em trở nên béo rồi!" Hồng Diệp gấp đến độ nước mắt tuôn ra . Đều là do Nhà Tư Đồ nấu bữa tối rất phong phú, thường lại đây ăn, cô đã bị nuôi cho béo .

"Hoàn hảo mà. Có chuyện nghiêm trọng vậy sao?"

Đỗ Như Hủy đứng ở ngoài cửa, muốn đem hoa quả gọt sẵn đưa vào thư phòng, nghe thấy hai người nói chuyện rất đúng lúc, khóe miệng mỉm cười ẩn ý.

Kế hoạch của cô quả nhiên có hiệu quả rồi!

Vì cô bé Nhật Bản thường đến đây, chẳng những cô có thể thường xuyên nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh, cũng có thể lợi dụng tài nghệ nấu ăn khóe léo của cô đem cô gái Nhật Bản vỗ béo,con gái béo sẽ trông có vẻ già. . . . . . Trông có vẻ già chính là biến dạng! Ngày Tư Đồ Tĩnh chơi chán cũng không còn xa.

Dựa theo việc trước đây Tư Đồ Tĩnh thay đổi bạn gái nhanh chóng, cô nàng Nhật Bản không bao lâu sẽ bị bỏ rơi thôi.

Ha! Thật sự là kế hoạch hoàn hảo mà.

"Khó trách anh lại muốn ôm em như vậy, cảm thấy em càng ngày càng tròn trịa. Thì ra là như vậy!" Anh bừng tỉnh đại ngộ.

"Không được nói giỡn ! Người ta nói thật. . . . . ." Cô nức nở phản đối, nhưng nói còn chưa dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị ngăn chặn.

Cô gái nhỏ của anh thật sự rất đáng yêu, làm cho anh nhịn không được muốn trêu chọc . . . . .

Ở trên cửa xao động một tiếng đã mở ra làm Đỗ Như Hủy trùng hợp nhìn đến cảnh hai người cơ hồ toàn thân trần trụi ở trên sô pha, cuốn lấy nhau.

Cô ta nhanh chóng biến sắc, sắc mặt có bao nhiêu khó coi còn có nhiều khó coi hơn.

"A!" Đột nhiên xuất hiện Đỗ Như Hủy đã giật mình, Hồng Diệp thân mình cũng nép sau lưng bạn trai, dáng điệu lúng túng đáng yêu.

"Chị dâu?" Tư Đồ Tĩnh khách khí kêu một tiếng.

"Chị chỉ là đưa hoa quả vào." Khống chế không nổi cảm xúc, Đỗ Như Hủy cầm trong tay đĩa trái cây để xuống bàn sách rồi xoay người rời đi, khi đóng cửa còn đặc biệt dùng sức!

"Chị ấy dường như đang tức giận. . . . . ." Hồng Diệp lặng lẽ ở bên tai anh kể ra.

“Ai cần bận tâm làm gì !" Tư Đồ Tĩnh nhún vai.

Nghe được người yêu trấn an, Hồng Diệp khóe miệng nhịn không được lại cười, cả người nép trong ngực của, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Sáng sớm, Hồng Diệp mặc xong đồng phục, lặng lẽ đi xuống dưới lầu, muốn ra sân ngoài Nhà Tư Đồ đi tản bộ thì một thanh âm lãnh đạm sau lưng cô vang lên.

"Đừng tưởng rằng A Tĩnh chỉ yêu một người!" Nghe được tiếng bước chân, Đỗ Như Hủy cũng theo tới .

Muốn đuổi cô gái đáng ghét này đi, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình ra tay.

“Em biết anh ấy từng có rất nhiều bạn gái." Hồng Diệp ngắm người phụ nữ từ trước đến nay đối với cô luôn có ý đối địch một cái, thoải mái mở miệng.

"Đều duy trì không đến ba tháng." Đỗ Như Hủy mặc kệ yếu thế, lại lần nữa đưa ra quá khứ của anh.

"Chúng tôi sẽ vượt qua ba tháng, anh ấy đối với tôi tốt lắm." Không biết Đỗ Như Hủy có ý gì Hồng Diệp vô tư khoe ra.

Trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ, Đỗ Như Hủy tuyên bố: "Tôi cùng cậu ấy yêu nhau trong hai năm, tôi là mối tình đầu của anh, cũng là người anh ấy yêu nhất, tất cả các cô gái khác đều không thể thay thế được vị trí của tôi."

Đỗ Như Hủy tuyên bố, làm cho Hồng Diệp choáng váng.

Cô trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Điều này sao có thể? Chị là chị dâu mà! Anh ấy làm sao có thể . . . . . ."

"Tôi trước khi cùng A Hồng kết hôn, đã từng yêu A Tĩnh ." Khóe môi đỏ mọng, Đỗ Như Hủy hào phóng thừa nhận.

Thì ra là thế, khó trách ánh mắt của cô từ trước đến nay đầy ác ý.

Chẳng lẽ. . . . . . Cô ta còn xem A Tĩnh như là người yêu của mình? !

"Nhưng chị hiện tại đã kết hôn, anh ấy cũng quen tôi rồi!" Hồng Diệp chặt chẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, cũng không bị chuyện công khai của cô ta dọa chạy mất.

“Hai người quen rồi, sẽ có lúc chia tay." Đỗ Như Hủy nhanh chóng đánh trả.

"Vậy thì chờ chúng tôi chia tay nói sau! Hiện tại, bạn gái của anh ấy là tôi!" Hồng Diệp trừng mắt nhìn tình địch, khẩu khí kiên định, tuyệt không thả lỏng.

"Hừ, anh ấy chơi chán sẽ bỏ cô nhanh thôi !" Bị buộc đến không còn lời nào để nói, Đỗ Như Hủy bỏ lại nguyền rủa, xoay người rời đi.

Hồng Diệp đứng ở tại chỗ, yên lặng chăm chú nhìn theo bóng lưng tình địch .

Cô sẽ không khóc, cũng sẽ không cùng cô ta yếu thế. Mặc kệ ai nói gì, bọn họ sẽ không chia tay đâu..., cô cũng sẽ không buông Tư Đồ Tĩnh ra, tuyệt đối sẽ không. . . . . .

--------------

"Mình không phải tạo ra nghiệp chướng nữa rồi chứ ?"

Nhìn trên Internet tấm ảnh chính mình cùng nữ sinh khác, phía sau còn phụ họa một đống binh loạn, đầu Tư Đồ Tĩnh như sắp nổ bung.

Anh không biết tại sao học sinh trong trường học lại rãnh rỗi đến như vậy, còn có thời gian làm những việc này. Ở trên máy tính, thay đổi sự thật, hẳn là cũng rất tốn thời gian đó? Không dành thời gian học bài, bày ra âm mưu, nói bừa chuyện xưa, có thể bớt rãnh rỗi sinh nông nổi không vậy?

Đều do lúc trước anh vì muốn kiếm kinh phí, bán ra nhiều ảnh chụp ra ngoài, hơn nữa những bức chụp lén . . . . . . Tình sử bọn họ bị thêu dệt oanh oanh liệt liệt, đã dài đến một trăm lẻ tám chương, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Xem ra việc giáo viên chủ nhiệm tìm anh đến giải thích thời gian cũng không xa. . . . . . Ayyy!

“Cậu có biết là tốt rồi." Ngải Kim quái thanh quái khí nhìn tên bạn trai của bạn mình chuyên làm chuyện xấu liếc mắt một cái, "Ai bảo không chịu giới thiệu bạn gái mới, để cho hai đứa mình khỏi phải thanh minh. . . . . . Hai người chúng ta thật sự có cùng một chỗ sao? Nếu có, bị như vậy tôi cũng không sao cả. . . . . ."

Nghe đi, dỗi rồi đây!

"Khiến cho toàn bộ cán bộ hội học sinh đều giống như hậu cung của cậu á!" Đầu cũng có chút đau, bởi vì nghe lời trách móc mang thù hận, đối với tin đồn này anh rất không vui vẻ.

"Đúng đó ! Hội học sinh các cậu đúng là loạn đó." Ngải Kim dùng giọng nói nhượng bộ, thấp giọng trêu chọc.

Tư Đồ Tĩnh vì tự thân sơ sẩy mà khiến cho phong ba nên cảm thấy áy náy, nhưng mấy lời của người phụ trách cứ luân phiên trách cứ rót vào trong tai, thật đúng là vô vị.

"Tiểu . . . . . ." Uông Đại Vân trừng mắt nhìn người đang nói mà liếc mắt một cái.

"Các cậu nói cũng bằng thừa, cũng không còn do bản thân hư hỏng sao? Tớ bị đồn cùng A Trăn lục đục với nhau, giành trai nữa chớ!" Vệ Mỹ Trản nứt nở nhìn đến lời bộc bạch trong hình ảnh, cũng vừa bực mình vừa buồn cười. Dễ dàng biết là học sinh ác ý thêu dệt ra chuyện không hề có.

"Dạ dạ dạ, đều là lỗi của tớ! Tớ thực xin lỗi các vị tiểu thư. Xin cho tiểu nhân vì các vị tiểu thư pha ấm trà. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh chỉ kém không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, làm ơn mọi người không cần phải cầm thương mang côn đánh người anh.

"Không cần, để cho cậu pha trà, thanh danh của tớ cũng mất." Vệ Mỹ Trản khoát tay, quyết định cách xa khỏi Tư Đồ Tĩnh một chút, không cho anh xum xoe.

"Đúng vậy đó, trà đưa tớ là tốt rồi, tự chúng tớ pha." Ngải Kim biết Tư Đồ Tĩnh có trà ngon, nên tự lấy ra, nhưng không cho anh phục vụ.

Lại để cho anh động thủ, các cô có nhảy đến sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Ayy!" Tư Đồ tĩnh đưa lên hộp trà, biểu tình thực ai oán.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến từ trước đến nay giá trị con người cao ngạo như mình lại bị đám nữ sinh kia ngần ngại đến một lời hay cũng không có, còn bị trở thành ôn dịch. . . . . . Thật sự rất đả thương.

Đang lúc Tư Đồ Tĩnh vì bị mọi người ghét bỏ mà tâm tình chịu ảnh hưởng thì đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

"Mời vào." Ngồi ở cạnh cửa Uông Đại Vân tới mở cửa.

"Hội trưởng, giáo viên chủ nhiệm tìm anh." Một nữ sinh đáng yêu lớp mười, xấu hổ e sợ chạy vào báo cáo.

"Tốt, đã biết." Cho dù trong lòng đang sôi sục, Tư Đồ Tĩnh vẫn như trước duy trì nụ cười.

Nữ sinh lớp mười không biết phát sinh chuyện gì, nhìn thấy hội trưởng đại nhân tươi cười, cô gái hoài xuân e lệ biểu tình nhanh chóng rời đi.

Hội trưởng đối với cô ta nở nụ cười, thật sự rất vui vẻ nha! Cô ta khoái hoạt rời đi khỏi phòng họp hội học sinh.

Tư Đồ Tĩnh trừng mắt nhìn trang web có các tấm ảnh chụp, sắc mặt rất khó coi. Loại này vừa thấy cũng biết là ảnh đã qua sửa chữa, muốn tìm anh thảo luận cái gì? Giáo viên chủ nhiệm cũng ăn no rảnh rỗi, thời gian nhiều lắm sao?

"Hội trưởng đại nhân, mau đi đi! Chủ nhiệm anh đang chờ a!" Vệ Mỹ Trản một tay chống cằm, lành lạnh nhắc nhở.

"Chậc chậc. . . . . . Tôi nghĩ chủ nhiệm nếu tìm hội trưởng gây phiền toái, hội học sinh chắc sẽ phải có trách nhiệm phối hợp với chuyện ảnh chụp ." Ngải Kim theo các nữ sinh kia thêu dệt chuyện xưa Logic, hợp lý suy đoán.

Bởi vì bà cô hổ Thái Thường tìm vương tử, xem ra ở trong đáy mắt, chính là thầm mến. Một trăm lẻ tám chương còn tiếp, đại khái sẽ đến tai cái bà hổ cái thầm mến vương tử .

Tư Đồ Tĩnh vốn muốn bước ra khỏi cửa phòng họp, lại nghe Ngải Kim lên tiếng khiêu khích,anh chợt dừng bước lại, xoay người cảnh cáo, " Ngải Kim !"

"Được được được, tớ câm miệng!" Biết hội trưởng đại nhân tâm tình không tốt, cô có chừng có mực.

Soái ca, trăm ngàn lần đừng giận mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play