Thượng Quan Tình Thanh cũng vì bốn chữ “Tình Thanh cô nương” của Quân Vô Nặc
mà lòng thoáng rung động, mắt khẽ nhìn vẻ mặt khẩn trương và lúng túng
của Ngư Ấu Trần, quyết tâm của cô càng thêm kiên định.
Hôm nay cô đến dạo ngự hoa viên cũng chẳng phải ngẫu nhiên, mà là thăm dò được Kỳ
Vương hẹn Cẩn Vương vào cung gặp mặt, biết rõ hai người thường hay đến
ngự hoa viên đánh cờ, cô mới đến đây thử thời vận.
Lúc đến gần
ngự hoa viên, cô thấy cung nữ đứng gác xung quanh, cô liền biết hai
người bọn họ hẳn đang đánh cờ ở chỗ cũ, đang suy nghĩ xem phải lấy cớ gì để tiếp cận, ai ngờ lại gặp được Ngư Ấu Trần, vì vậy trong lòng cô liền nảy ra một diệu kế.
Có điều là cô không ngờ tới Hoàng Hậu nương
nương cũng có mặt ở đó. Mà Hoàng Hậu dường như cũng âm thầm trợ giúp, kế hoạch tiến triển thuận lợi hơn mong đợi của cô. Xem ra, Hoàng Hậu rất
tin tưởng Cẩn Vương, mà cô thì lại có tình ý với Cẩn Vương, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sợ rằng cũng có ý tác hợp hai người từ trước, hôm nay nghe lời cô nói, chắc hẳn sẽ nhân cơ hội này thành toàn cho cô đây này.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Tình Thanh mới an tâm hơn, nói, “Vương gia đối xử
mọi người khoan dung độ lượng, xử sự công đạo, Tình Thanh ngưỡng mộ đã
lâu, chuyện hôm nay có thể được Vương gia làm chủ, Tình Thanh không hề
hối hận.”
Tuy nhiên, với thân phận cao quý của cô, làm Trắc Phi
thì đúng thật không đáng, khiến người ta không cam lòng, nhưng dù gì Ngư Ấu Trần cũng do Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn, đây là sự thật không thể
thay đổi. Với sức ảnh hưởng của Thượng Quan gia trong triều, dù cô có
làm Trắc Phi thì so về địa vi cũng ngang bằng như chánh phi của Ngư Ấu
Trần.
Huống chi, năm rộng tháng dài, cơ hội còn rất nhiều, chỉ
cần hôm nay có thể khiến Cẩn Vương lấy cô làm vợ, cô tin chắc rồi cũng
sẽ có một ngày Cẩn Vương sẽ hiểu ra người có thể giúp hắn và xứng với
hắn chính là cô.
Thực ra cách được ăn cả ngã về không của Thượng
Quan Tình Thanh cũng là trải qua một phen đắn đo suy nghĩ đấy. Kỳ Vương
là con ruột của Hoàng Hậu, có cơ hội thừa kế ngai vàng lớn nhất, nhưng
trời sinh hắn tính tình lạnh nhạt, quen biết nhiều năm như vậy mà hắn
cũng chưa từng để mắt đến cô.
Cho dù Hoàng Thượng đem cô gả cho
hắn, với thân phận của cô chưa chắc gì có thể thành chánh phi, tương lai nếu như hắn trở thành hoàng đế, cô cũng chỉ có thể là một phi tử, những năm nay ra vào cung cô cũng chứng kiến cuộc sống thâm cung tịch mịch
đến dường nào, hơn nữa với tính tình lạnh nhạt của Kỳ Vương, nếu như cô
không được sủng ái thì cả đời này không cần nghĩ cũng biết thê lương cỡ
nào.
Còn nếu cô lấy Cần Vương, hắn nếu như có thể ngồi lên được
ngai vàng thì tốt, còn nếu không thì chỉ sợ khi tân hoàng đăng cơ, người đầu tiên bị diệt trừ chính là Cần Vương.
Ngược lại Cẩn Vương
chính là người phù hợp nhất, tục ngữ có câu “đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh”, Hoàng Hậu sở dĩ đối xử tốt với Cẩn Vương cũng vì
muốn hắn trợ giúp Kỳ Vương. Không cần nói cũng biết cả đời này Cẩn Vương sẽ rất phú quý.
Huống hồ Cẩn Vương hoàn toàn trái ngược với Kỳ
Vương, không những cư xử ôn hòa nhã nhặn với mọi người, mà cầm kỳ thi
họa cái nào cũng tinh thông. Năm đó ngâm thơ thua hắn, lòng cô cũng từ
dạo ấy trao cho hắn. Nghĩ đến tương lai cùng hắn ngâm thơ vẽ tranh, hạnh phúc này rất đáng để cô đánh cược một lần.
Quân Vô Nặc lẳng lặng nghe Thượng Quan Tình Thanh nói xong, nụ cười càng sâu hơn, “Đã Tình
Thanh cô nương tin tưởng bổn vương, thế thì bổn vương tuyệt đối sẽ không để Tình Thanh cô nương thất vọng.”
Dứt lời, ánh mắt sâu xa nhìn
Ngư Ấu Trần, nói tiếp, “Trước lúc trời tối, bổn vương sẽ cho cô một đáp
án như mong muốn của Tình Thanh cô nương đây.”
Nghe những lời hắn nói, hai má Thượng Quan Tình Thanh ửng hồng lên, nếu không tập thói
quen trầm ổn đoan trang, chỉ sợ cô đã không nhịn nổi mà nhảy cẫng lên.
Vậy là cô đã được toại nguyện, cô đã chờ hắn nói mấy lời này nhiều năm
rồi, cuối cùng cũng đã chờ được.
Cố gắng để bản thân mình cười thật tự nhiên, cô khom người hành lễ với Quân Vô Nặc, “Đa tạ Vương gia.”
Quân Vô Nặc cúi đầu, ôn tồn nói, “Vậy chuyện hiểu lầm hôm nay của cô và Vương phi, cô có còn gì bất mãn không?”
“Tình Thanh từ đầu đến cuối chưa từng bất mãn hay oán phẫn gì Vương phi cả,
Vương phi là khách từ xa mới tới, Tình Thanh nên khiêm nhường một chút.
Huống chi, còn được Vương gia quan tâm, Tình Thanh vui mừng còn không
kịp.”
Sinh ra trong nhà quan, thường đi lại trong cung, Thượng
Quan Tình Thanh đương nhiên biết mình phải làm gì, tức thời tha thứ rộng lượng mới được lòng người. Huống hồ, còn có Hoàng Hậu ở đây, Hoàng Hậu
cũng vì hiền hậu dịu dàng mới được Hoàng Thượng ân sủng.
Hoàng
Hậu từ đầu đến cuối chưa từng can dự vào chuyện này, nghe đến đó, mới mở miệng nói, “Việc đã được giải quyết, các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi
đi.” Sau đó xoay qua nói với hai cung nữ, “Hai người các ngươi đưa
Thượng Quan tiểu thư về đi, sau đó truyền thái y tới khám cho nàng ấy.”
“Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển.” Thượng Quan Tình Thanh cuống quýt cám ơn, rồi được cung nữ đỡ trở về.
Đợi đến khi cô ta đã đi xa, vẻ mặt Hoàng Hậu mới thoáng vui vẻ, nhìn nhìn
Ngư Ấu Trần, sau lại nhìn Quân Vô Nặc, nói, “Bổn cung ngược lại rất hiếu kỳ, con vẫn chưa chính thức thành thân với Vương phi, thì làm sao lại
toại nguyện cho Thượng Quan Tình Thanh được?”
Thượng Quan Tình
Thanh đi rồi, Quân Vô Nặc trước sau vẫn nhìn chằm chằm Ngư Ấu Trần, thấy cô đã không còn căng thẳng hay tức giận như lúc nãy, ngược lại còn cười vui vẻ, hắn lập tức hiểu rõ thì ra cô tưởng là thật.
Mà lời nói
thẳng thắn của Hoàng Hậu như châm dầu vào lửa, Quân Vô Nặc đành phải
giải thích, “Thượng Quan tiểu thư cảm thấy danh dự bị tổn hại, thỉnh nhi thần làm chủ, đây chẳng qua là kế sách tạm thời của nhi thần thôi,
chuyện này và hôn sự của nhi thần hoàn toàn không liên quan gì với
nhau.”
Nghe Quân Vô Nặc đáp như vậy, Hoàng Hậu không nói gì,
nhưng nét mặt thì ý bảo “cũng biết vậy sao”. Kỳ Vương cũng một bên tiếp
lời, “Thì ra hoàng huynh không phải chuẩn bị nạp cô ta làm Trắc Phi à?
Hay là e ngại có Hoàng tẩu ở đây không tiện nói ra? Không sao đâu, có đệ và mẫu hậu ở đây, hoàng huynh cứ nói thẳng ra, Hoàng tẩu chắc cũng
không phải người hẹp hòi đâu, đúng không?”
Hai mẹ con kẻ xướng
người họa, rõ ràng sợ thiên hạ không loạn đây mà. Nhất là vẻ mặt nghiêm
trang của hoàng đệ hắn, sợ rằng Ngư Ấu Trần thật tin những lời hoàng đệ
hắn nói.
Nghĩ tới đây, Quân Vô Nặc cười đáp, “Đúng như lời mẫu
hậu nói, ta còn chưa đại hôn, làm sao có thể nạp Trắc Phi được? Tuy
nhiên, ta cũng sắp thành gia lập thất, tiếp theo cũng phải đến lượt
hoàng đệ đây. Đúng lúc hôm nay ta định tìm phụ hoàng trao đổi chuyện của Thượng Quan Tình Thanh, hay là hôn sự của hoàng đệ ta cũng tiện thể
nhắc tới?”
Quả nhiên, lời vừa thốt ra, Kỳ Vương lập tức mím môi
nói, “Chơi cờ lâu như vậy có chút mệt mỏi, mẫu hậu, nhi thần trở về Tễ
Vân Điện nghỉ trưa.”
Hoàng Hậu hiểu ý mỉm cười, “Bổn cung cũng
mệt rồi, vậy chúng ta cùng đi.” Nói xong, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Ngư Ấu
Trần, “Các người muốn nói gì với nhau thì cứ nói đi, không cần tiễn nữa, chúng ta đi.”
Ngư Ấu Trần nghe xong liền khom người hành lễ với
Hoàng Hậu. Đợi hai người đi rồi, ngự hoa viên tĩnh mịch chỉ còn có cô và Quân Vô Nặc.
Nếu như lúc nãy cô còn hoài nghi và tức giận với
Quân Vô Nặc, giờ phút này cũng bởi vì Hoàng Hậu và Kỳ Vương mà tâm tình
cũng bình tĩnh lại. Hoàng Hậu xem ra cũng không khó sống chung, mà ngay
cả Kỳ Vương cũng không giống vẻ ngoài lạnh lùng khó gần gũi. Cảnh tượng
vừa rồi làm cô nhớ tới khi còn ở chung với cha và Nhị nương. Tuy là hai
người họ cố ý trêu chọc Quân Vô Nặc, nhưng lại làm cô cảm thấy bọn họ
dường như đã tiếp nhận mình.
“Sao không kêu A Thanh đi cùng
nàng?” Quân Vô Nặc đến gần cô, chủ động phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng
này, “Đây tuy là hoàng cung, nhưng đi ra ngoài thì phải có người đi
cùng, như thế sẽ an toàn hơn.”
Ngư Ấu Trần không có trả lời câu
hỏi của hắn, chỉ nhỏ nhẹ nói, “Ta không có đẩy cô ta.” An tâm thì an
tâm, nhưng cô cũng không quên lúc nãy hắn cũng không hỏi rõ cô mà đi tin lời của Thượng Quan Tình Thanh.
“Ta biết.” Ánh mắt Quân Vô Nặc nhìn cô trìu mến, đưa tay sửa lại mấy sợi tóc của cô bị gió làm rối.
Ở chung lâu như vậy, tính của cô làm sao hắn không biết chứ? Cho dù trong cung có những lời đồn đãi gì, cô quá lắm cũng chỉ biết trực tiếp đi hỏi hắn. Dù mấy thủ đoạn nhỏ này nhìn sơ qua ai cũng biết, nhưng không bằng không cớ, người chịu thiệt thòi vẫn là cô.
Đạo lý này Ngư Ấu
Trần cũng hiểu, nhưng nghĩ đến Thượng Quan Tình Thanh cố ý giá họa cho
cô mà Quân Vô Nặc chưa hỏi gì thì đã thiên vị Thượng Quan Tình Thanh,
còn nhận lời làm chủ vì cô ta, nếu nói trong lòng cô không tức giận thì
chỉ là giả.
Tuy cô không nói ra miệng nhưng Quân Vô Nặc chưa chắc không nhìn ra uất ức trong lòng cô. Theo tính tình ngay thẳng thường
ngày của hắn, lần này có thể ẩn nhẫn, chỉ sợ cũng bởi vì thân phận hôm
nay của cô.
“Những lời lúc nãy bọn họ nói, nàng đừng để trong
lòng. Chuyện này do ta mà ra, cứ để ta giải quyết.” Hắn xót xa vuốt đầu
cô, cảm giác khi chạm vào mái tóc của cô thật thoải mái.
“Vậy
chàng chuẩn bị giải quyết thế nào? Chàng không sợ đắc tội Lại Bộ Thượng
Thư sao?” Đợi khi ý thức được chính mình đang lo lắng cho hắn, Ngư Ấu
Trần thầm hận chính mình sao lại mềm lòng như vậy. Đáng lẽ phải để cho
hắn biết thế nào là lễ độ, vậy mà chỉ một câu của hắn, chỉ một động tác, lại làm cô tin tưởng hoàn toàn.
Từ lúc nào mà lòng cô đã bắt đầu theo hắn rồi thế?
“Yên tâm, ta làm việc đều có chừng mực.” Cảm giác được cô quan tâm đúng thật rất thích, đôi mắt đen bỗng hiện lên tia giảo hoạt, “Huống chi, phu
quân của nàng đâu đến mức vô dụng như vậy, chỉ là một Lại Bộ Thượng Thư, còn không uy hiếp được ta.”
Ngôn ngữ thân mật của hắn làm Ngư Ấu Trần đỏ mặt, vội xoay người sang chỗ khác, thay đổi chủ đề nói, “Đúng
rồi, Thần Sương ở ngoài cung có khỏe không? Chắc là muội ấy vẫn chưa
quen ở đây.”
Quân Vô Nặc cười thầm cô mắc cỡ, hắn cũng không vạch trần, trả lời, “Muội ấy rất khỏe, trong phủ có gia nhân lo chu toàn mọi việc, ngay cả Tiểu Mễ cũng hầu hạ cho muội ấy, chắc cũng không cảm thấy chán đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngư Ấu Trần than thở, “Đáng tiếc là ta còn phải ở trong cung vài ngày nữa.” Cô hoàn toàn không quen với
cuộc sống trong cung, cũng không thích những người ở đây, nếu như có
thể, cô muốn tức khắc ra khỏi hoàng cung.
“Ta thật tắc trách có
như thế mà cũng không biết, thì ra phu nhân lại nôn nóng muốn gả cho
ta.” Quân Vô Nặc trên ghẹo cô, người hơi nghiêng, nói nhỏ vào tai cô,
“Bổn vương cũng đã đợi không kịp.”
Bị hắn trêu ghẹo đã khiến cô
xấu hổ lắm rồi, hơi thở ấm áp của hắn càng làm tai cô nóng lên, tay chân tê dại hẳn đi. Đã quen với sự tiếp xúc của hắn, lúc này đây, Ngư Ấu
Trần không hề trốn tránh, mà còn hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt khôi
ngô tuấn tú của hắn, chế giễu, “Vương gia đang bị thương trên người, tốt nhất không nên nghĩ ngợi lung tung.”
Quân Vô Nặc nhếch môi, nói, “À, thì ra phu nhân biết rõ ta đang nghĩ gì!”
Ngư Ấu Trần thật không ngờ chính mình trêu chọc người khác giờ lại thành bị trêu chọc, cáu gắt nói, “Ai biết chàng suy nghĩ cái gì, ta đi tìm A
Thanh đây.”
Đây dù sao cũng là hoàng cung, đâu đâu cũng có tai mắt, Quân Vô Nặc cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô, “Ta tiễn nàng.”
Nói là trở về tìm A Thanh, hai người lại đi dạo một vòng quanh ngự hoa
viên, tới khi về đến trước Trữ Tú Cung, Quân Vô Nặc mới ngừng bước, dõi
theo cô đi vào bên trong.
Tin tức trong cung lan truyền rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Ngư Ấu Trần nghe được mấy tú nữ ngồi bàn tán xôn xao.
“Biểu diễn tài nghệ đêm nay cũng không phải là hiến nghệ bình thường, nghe
nói Hoàng Thượng muốn chọn ra mấy vị tú nữ ban thưởng cho Cẩn Vương gia
đó.”
“Nghĩ cũng đúng, tiệc ăn mừng mà, Hoàng Thượng tất nhiên phải ban thưởng chứ, không biết ta có phúc phần đó không nữa.”
“Ta nghĩ, quan trọng là Cẩn Vương gia thích ai, cho nên tối nay chúng ta
phải biểu hiện tốt một chút, mấy vị hoàng tử khác cũng sẽ có mặt, nếu
được vị nào nhìn trúng, cả đời xem như sung túc.”
“Sao ta nghe
nói Vương phi của Cẩn Vương lợi hại lắm, ngày hôm qua còn ở ngự hoa viên hiếp đáp một tú nữ, nghe nói địa vị của tú nữ đó cũng không thấp, cũng
không biết sao Vương phi lại dám làm vậy.”
“Nghe nói là mấy tú nữ đó có qua lại với Cẩn Vương gia, ta nghĩ, người được chọn trong số họ
tám phần là cô tú nữ đó rồi, chả trách Vương phi kia không tức giận sao
được.”
“Lo nhiều như vậy làm gì, chúng ta chỉ cần biểu diễn thật tốt, được chủ tử để mắt đến thì còn sợ gì ai xem thường nữa?”
Bọn họ vừa nói vừa bước đi, không hề phát hiện mọi lời nói đều bị Ngư Ấu Trần đang ở tường viện bên cạnh nghe hết.
A Thanh đứng chờ một bên, vốn định lên tiếng quở trách nhưng lại bị Ngư
Ấu Trần dùng ánh mắt ngăn lại. Hôm qua sau khi nói chuyện với Quân Vô
Nặc và Hoàng Hậu xong, mấy lời đồn đãi hơn phân nửa là do mấy người
không đâu này tự suy đoán, huống hồ, Quân Vô Nặc ngày hôm qua cũng đã
biểu lộ tâm ý, cho dù thực sự có chuyện này xảy ra, hắn tất nhiên sẽ có
cách giải quyết.
Đang nghĩ ngợi, chủ tớ Thượng Quan Tình Thanh mở cửa bước ra. Thượng Quan Tình Thanh được nha hoàn dìu lấy, đi đứng có
chút bất tiện, thấy cô đứng đó liền lạnh mặt lườm, ánh mắt đầy khiêu
khích, cũng chẳng thèm chào hỏi, đi thẳng về phía cô.
Ngư Ấu Trần nhẹ cười, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cô quên hỏi Quân Vô Nặc rốt
cuộc là muốn xử lý chuyện của Thượng Quan Tình Thanh thế nào.
Nhưng nghĩ đến chuyện lúc nãy mấy tú nữ đó nói, sợ là tiệc ăn mừng đêm nay chắc sẽ rất náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT