Ngư Ấu Trần không ngờ Quân Vô Hoán sẽ đích thân đi ra, mà hắn cũng không dùng lễ tương xứng, ngược lại biểu hiện như bằng hữu đã quen từ lâu lắm rồi, càng khiến cô bất ngờ hơn.

Cô cũng không dám nghĩ hắn vì không muốn vạch trần thân phận của mình mà cố ý làm vậy, tuy nhiên, đối với Cần Vương, cô tuy có chút phòng bị, nhưng cũng không thấy ác cảm. Cho nên, cô lập tức cười nói, “Thị lực và trí nhớ của Tứ ca quả là không tệ, như vậy mà cũng bị huynh nhìn ra. Xem ra, hôm nay tôi có trà ngon để uống rồi.”

“Cũng không phải ai bổn Vương cũng khắc ghi trong lòng.” Quân Vô Hoán thờ ơ đáp, thản nhiên lùi ra phía sau một bước, đồng thời đẩy cửa phía sau ra, nói, “Vào đi.”

Nhìn cử chỉ của hắn, giống như không màng việc cô có phát hiện Ngư Thần Sương ngồi bên trong hay không, thậm chí việc cô xuất hiện ở đây, hơn nữa hắn còn chủ động chào hỏi cũng không hề có gì bất ngờ hoặc hoài nghi.

Người này, cao thâm khó lường.

Ngư Ấu Trần lòng thầm nghĩ lấy, chân không chút do dự bước vào trong phòng.

Ngư Thần Sương đang tò mò lóng ngóng dòm ra ngoài cửa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô. Ngư Ấu Trần phát hiện trong phòng không có thêm người nào khác, thậm chí ngay cả thị vệ của Cần Vương cũng không có.

Ngư Thần Sương dường như không nhận ra cô, sau lưng, Quân Vô Hoán đã cài cửa phòng, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn cô đầy hứng thú, làm như đợi xem cô phản ứng thế nào.

Ngư Ấu Trần đương nhiên có chuẩn bị mới đến đây, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, tỏ vẻ không nhận ra Ngư Thần Sương, cô ngồi giữa hai người, điềm nhiên, “Thì ra Cần Vương còn hẹn bằng hữu, vị này nhìn trông rất quen, không biết xưng hô thế nào?”

Cô cũng không thay đổi giọng của mình, chỉ thấy Ngư Thần Sương hoảng hốt, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc hỏi, “Ngươi chẳng phải là…. Tỷ tỷ?”

Ngư Ấu Trần ra vẻ giật mình, “Thì ra là Thần Sương à, muội sao lại ở đây? Còn cải trang thế này?”

“Muội…” Ngư Thần Sương định giải thích, dường như đột nhiên nhận ra điều gì, hỏi ngược lại, “Tỷ tỷ, còn tỷ thì sao?”

Ngư Ấu Trần liếc nhìn Quân Vô Hoán ngồi thảnh thơi một bên, hắn làm bộ như không dính dáng đến mình. Cô đành phải quay sang nhìn Ngư Thần Sương, “Tỷ đương nhiên là đến tìm muội, nếu không phải thấy Cần Vương, cũng không biết muội lại ở chỗ này. Thế nào, muội cũng đến đây uống trà cùng Cần Vương sao? Không phải nói muội dẫn theo nha hoàn ra ngoài à? Thế người đâu rồi?”

Ngư Thần Sương như bị nói trúng tim đen, cứ nhúc lên nhúc xuống, trả lời, “Hôm qua muội gặp Phó Thiếu Dương, là Cần Vương giúp muội giải vây, cho nên hôm nay muội mời ngài ấy đến đây xem kịch, coi như là đáp tạ. Thải Hà không biết cải nam trang, mang nàng đến đây cũng bất tiện, nên muội kêu nàng ấy ở ngoài uống trà.”

Ngư Ấu Trần nghe thế liền ngạc nhiên, Quân Vô Hoán giải vây thay Thần Sương? Ngay tại phủ Cẩn Vương, Phó Thiếu Dương cho dù thật sự quấy rầy, Thần Sương chỉ cần la lên, thì sẽ có người xử lý, đến phiên Quân Vô Hoán ra mặt sao? Chỉ sợ trong chuyện này có mờ ám mà thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngư Ấu Trần vẫn quay sang nói với Quân Vô Hoán, “Thế thì làm phiền Tứ ca quá.”

“Đều là người trong nhà cả, không cần khách sáo vậy đâu.” Từ lúc vào phòng, ánh mắt Quân Vô Hoán đều nhìn chằm chằm vào cô, lúc này mới kiếm chủ đề để nói, “Muốn uống chút gì chứ?”

Ngư Ấu Trần cũng không muốn ngồi cùng bàn uống trà với người không thân quen, lập tức đứng dậy, “Không cần, ta vốn đến đây tìm Thần Sương, giờ đã tìm được người, cũng nên hồi phủ rồi.”

Nói xong, liếc mắt ra ý với Ngư Thần Sương một cái, “Tứ ca vừa rồi cũng nói, tất cả mọi người đều là người trong nhà, không cần phải khách sáo. Muội cũng đã tỏ lòng cảm ơn rồi, cũng đừng quấy rầy người ta xem kịch, cùng tỷ trở về đi.”

Ngư Thần Sương không hề nhúc nhích, nhìn nhìn Quân Vô Hoán, sau lại nhìn cô, trả lời, “Thế nhưng mà do muội mời Cẩn Vương gia đến đây, chỉ mới vừa coi được một nửa, muội để lại ngài ấy ở đây một mình, thì quá là thất lễ rồi còn gì. Hay là chúng ta xem hết kịch rồi hãy đi?”

Quân Vô Hoán cười nói, “Đã đến đây rồi, ngồi lại một chút cũng có sao? Huống chi, cũng không phải chỉ có ta và Hoàng muội ở một chỗ, cần gì phải vội vã trốn ta chứ?”

Ngư Ấu Trần cố ý lảnh tránh, không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn. Tuy là hắn hiểu rõ điều đó, nhưng nói gì thì nói, người không hiểu chuyện thì lại cho rằng bọn họ có ẩn tình bên trong.

Ánh mắt Ngư Ấu Trần lạnh đi, vẻ mặt thế nhưng vẫn tươi cười như trước, “Quan hệ giữa anh chồng và em dâu cũng nên tránh hiềm nghi lẫn nhau, chỉ là Thần Sương chưa lấy chồng, nơi này không tiện ở lâu, cáo từ.”

Ngư Thần Sương còn muốn phản bác, chưa kịp mở miệng thì đột nhiên sau lưng bị cái gì chọc vào, tắt tiếng ngay lập tức. Ngư Ấu Trần tức khắc kéo Thần Sương hướng ra cửa.

“Thế thì ta tiễn các ngươi một đoạn.” Quân Vô Hoán cũng không khư khư giữ họ lại, đứng dậy thay hai người mở cửa.

Ngư Ấu Trần không nói không rằng ôm sát Thần Sương, cũng không muốn dong dài với hắn, tuỳ ý đi theo phía sau.

Đột nhiên, Thần Sương không biết bị gì mà vấp chân, cả người bổ nhào về phía trước. Mà đúng lúc phía trước lại là cầu thang, Ngư Ấu Trần vốn đang dìu Thần Sương, bây giờ Thần Sương lại mất trọng tâm xiêu vẹo, cô cũng bị Thần Sương kéo ngã theo.

“Coi chừng!” Sau lưng, Quân Vô Hoán cũng gấp gáp hô to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play