Thượng Quan Tình Thanh nhìn lạnh lùng kiêu kỳ như vậy, hóa ra là một kẻ gian
trá, giờ còn hỏi cô muốn gì hay sao? Ngư Ấu Trần nhất thời tức giận, lại cảm thấy buồn cười, chân cũng tự động lùi về sau vài bước, giữ khoảng
cách nhất định với cô ta.
“Thượng Quan tiểu thư, phải là ta hỏi
cô mới đúng, cô muốn thế nào? Ở đây chỉ có ba chúng ta, kiếm một người
xem diễn tuồng cũng không có, cô cần chi phải ra sức diễn như vậy, không biết là lãng phí sức lực sao?”
Thượng Quan Tình Thanh nghe vậy
liền cười khẩy, vẫn ngồi yên dưới đất, cũng không cãi lại cô, nha hoàn
của cô ta liền kêu gào, “Cẩn Vương phi, người đừng khinh người quá đáng, đừng nghĩ rằng trong ngự hoa viên không có ai thì có thể khi dễ tiểu
thư nhà nô tỳ?”
Nói xong, xoay qua đỡ lấy Thượng Quan Tình Thanh, nói, “Tiểu thư, cô sao rồi? Chân cô bị thương như vậy thì sao ngày mai
hiến nghệ được, sợ là múa còn không được nữa là!
Thượng Quan Tình Thanh lúc này mới chịu mở miệng nói, “Mặc nhi, ta bất quá chỉ là bị
trật chân thôi, Vương phi nói đúng lắm, ở đây không có người ngoài, nếu
Vương phi nói ta tự ngã, thì ta còn có thể nói gì được chứ? Chuyện này
mà lọt vào tai Vương gia, mắc công lại nói ta gây chuyện, bỏ đi.”
Này này, Thượng Quan Tình Thanh đúng thật là giảo hoạt, một câu lật ngược
tình thế. Thậm chí giờ cô nói ra chân tướng sự thật thì người khác cũng
sẽ nghĩ Thượng Quan Tình Thanh bị vu cáo? Chỉ có điều, nếu thật sự có
người khác ở đây xem, Thượng Quan Tình Thanh sẽ không ngốc đến nổi bị cô châm chọc xong mà còn tiếp tục diễn tuồng, chẳng lẽ….
“Là ai ở đó lớn tiếng ồn ào ? " Một giọng nữ thanh tao uy nghiêm truyền đến, quả thật rất đúng lúc như suy đoán của Ngư Ấu Trần.
Ngay sau đó, một người mặc phượng bào gấm hoa cao sang duyên dáng được cung
nữ hộ tống từ bụi hóa đi ra, theo sau là Cẩn Vương mặc cẩm y, cùng Kỳ
Vương vẫn đang mặc áo đen như lần trước.
Ngư Ấu Trần nghĩ thế nào cũng có người xuất hiện ở nơi xó xỉnh này, nhưng lại không ngờ người đó lại là Hoàng Hậu, càng không ngờ Quân Vô Nặc cũng có mặt ở đây.
“Thần nữ Thượng Quan Tình Thanh tham kiến Hoàng Hậu nương nương, tham kiến
Cẩn Vương gia, Kỳ Vương gia. Tình Thanh không biết Hoàng Hậu nương nương và Vương gia ở đây, đã quấy nhiễu phượng giá, mong nương nương trách
phạt.” Thượng Quan Tình Thanh phản ứng rất nhanh, nói xong lập tức quỳ
xuống đất, Mặc Nhi bên cạnh cũng quỳ theo thỉnh tội.
Ngư Ấu Trần
bất ngờ gặp Quân Vô Nặc, phản ứng cũng chậm chạp, nhưng thấy hắn như mọi khi nhàn nhạt mỉm cười với cô, đôi mặt đen sau khiến lòng người vững
chãi, cô vội vàng cúi người thỉnh an.
“Hiếm khi có cơ hội xem
huynh đệ các con đánh cờ, thế mà lại bị người khác quấy rầy.” Hoàng Hậu
tuy cười nhưng giọng nói và thái độ đều tỏ vẻ không vui, ánh mắt sắc sảo tinh anh.
“Đứng lên hết đi.” Hoàng Hậu liếc mắt dò xét ba người
đang cúi đầu sau đó mới nói. Thấy Thượng Quan Tình Thanh nhăn mặt phải
có nha hoàn đỡ mới đứng dậy được, nhíu mày hỏi, “Vừa rồi nghe các ngươi
cãi nhau, hình như là ngươi bị thương? Bị thương chỗ nào? Có nặng lắm
không?”
Vẻ mặt Thượng Quan Tình Thanh nhợt nhạt, giọng nói yếu
ớt, mắt rủ xuống, nói, “Tạ nương nương quan tâm, thần nữ chỉ là không
cẩn thận bị trật chân, không có gì đáng ngại.”
Ngư Ấu Trần tưởng rằng cô ta sẽ thừa dịp này tố cáo mình, ai ngờ Thượng Quan Tình Thanh lại chủ động che dấu chuyện vừa rồi?
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Hoàng Hậu đã làm cô hiểu rõ dụng ý của Thượng Quan Tình Thanh.
“Không cẩn thận? Bổn cung lại nghe được là nha hoàn của ngươi cãi nhau với
người ta? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nói xong, ánh mắt Hoàng Hậu sắc lạnh nhìn về phía nha hoàn của Thượng Quan Tình Thanh, “Ngươi không
phải vừa nãy nói muốn thay chủ tử của ngươi kêu oan sao? Hiện tại bổn
cung cho ngươi cơ hội nói chuyện.”
Mặc Nhi thấy thế, ngẩng đầu
nhìn Hoàng Hậu và hai vị Vương gia, sau đó liền cúi gầm đầu, tỏ vẻ e
ngại, “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi… vừa rồi nô tỳ và tiểu thư của nô tỳ đang ngắm hoa trong ngự hoa viên, ai ngờ tiểu thư lại bị Cẩn
Vương phi đụng ngã. Tưởng đây chỉ là sự hiểu lầm, ai ngờ…nô tỳ không
biết Cẩn Vương phi có thù oán gì với tiểu thư mà lại đẩy tiểu thư ngã
đến hai lần… Nô tỳ sốt ruột hộ chủ, nhịn không được mới thay tiểu thư
nói vài câu, lại không biết Hoàng Hậu nương nương và hai vị Vương gia
cũng đang ở đây, nô tỳ tội đáng chết vạn lần!”
Dứt lời, Mặc Nhi liền quỳ xuống.
Hoàng Hậu nghe Mặc Nhi nói xong, sắc mặt không ngừng biến hóa, xoay qua nhìn
Ngư Ấu Trần, nói, “Cẩn Vương phi, có phải thật hay không?”
Đương
nhiên không hề có chuyện như thế, nhưng Ngư Ấu Trần cũng tinh tường biết rõ, Hoàng Hậu rất nhiên là đã nghe hết đoạn đối thoại lúc đó của bọn
họ, trước mắt dĩ nhiên phải nói ra sự thật, nhưng nói thế nào mới là
điều quan trọng.
Cô chưa kịp nghĩ phải nói thế nào, Kỳ Vương bên
cạnh Hoàng Hậu đã lên tiếng trước, nhưng mà là nói với Quân Vô Nặc, “Khó trách vì sao lúc nãy hoàng huynh chơi cờ không chuyên tâm, thì ra là đã sớm hẹn gặp Hoàng tẩu ở đây?”
Hắn bình thường rất tiết kiệm lời, giờ phút này lại chủ động mở miệng trêu chọc, mặc dù vẻ mặt lạnh như
băng nhưng cũng khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Quân Vô Nặc do dự một chút, sau đó mỉm cười, nói, “Hoàng đệ nói đùa, ta tiến cung liền đến Tễ Vân
Điện, lúc đó nàng còn đang ở Thượng Nghi Hiên học lễ nghi, ta nào có cơ
hội hẹn nàng.”
Kỳ Vương lơ đãng nhíu mày, “Vậy là Hoàng tẩu không thể chờ được liền chạy tới gặp huynh, nên mới đụng vào người khác, có
phải vậy không?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn vô tình nhìn Thượng
Quan Tình Thanh, giọng điệu lạnh lùng lộ ra ẩn ý cảnh cáo khiến Thượng
Quan Tình Thanh rùng mình, biết rõ Cửu Vương gia cố ý nhắm vào cô mà
nói, khiến cả người cô sởn hết cả gai ốc.
Quân Vô Nặc cười khẽ,
nhìn về phía Ngư Ấu Trần, cười như không cười, nói, “Bổn vương cũng cảm
thấy kỳ lạ, Tiểu Ngư, nàng mới tiến cung hai ngày, vậy mà đã gây họa
thật không nhỏ?”
Nhìn thái độ của hắn không giống như là không
tin cô, tuy nhiên lời hắn nói ra dường như lại khẳng định cô thực tế đã
đụng người, trong lúc nhất thời, Ngư Ấu Trần không hiểu nổi lập trường
của hắn.
Tuy rằng A Thanh nói Quân Vô Nặc và Thượng Quan Tình Thanh giao tình cũng
không sâu mấy, nhưng cụ thể thế nào thì cô thật sự không biết được.
Chẳng lẽ vì giao tình đó cho nên Quân Vô Nặc tin lời Thượng Quan Tình
Thanh nói sao?
Ngư Ấu Trần thấp thỏm lo âu, cô theo hắn đến kinh
thành, ở trong cung này người cô có thể tin nhất chỉ có mình hắn. Cô
chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó nếu như hắn không còn tin tưởng cô
thì sẽ như thế nào.
Thoáng chốc tim cô nhói đau từng hồi, lòng tràn đầy xót xa.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm như biển trong suốt thanh tĩnh của hắn, cô quyết định
tin hắn lần nữa. Huống chi, cô chưa từng thừa nhận tội danh này.
Nhìn Thượng Quan Tình Thanh uất ức đứng bên cạnh, Ngư Ấu Trần bình tĩnh đáp, “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, thần nữ quả thật vô tình đụng trúng Thượng
Quan Tình Thanh, nhưng thần nữ vào Thượng Quan tiểu thư không quen biết
nhau, càng không có chuyện thù oán hay xích mích gì cả. Hôm nay thần nữ
chỉ vô tình đến ngự hoa viên dạo chơi, ngay cả nha hoàn cũng không mang
theo, tuy không biết Thượng Quan tiểu thư vì sao lại liên tục té ngã,
nhưng thần nữ mới vào cung, thực sự không có lý do gì khi dễ chủ tớ họ
cả, mong Hoàng Hậu nương nương minh xét.”
Nói cho cùng, cô tuy là Vương phi, nhưng trong kinh thành không hề có thế lực, mà Thượng Quan
Tình Thanh thì hoàn toàn ngược lại. Huống hồ, lần này cô một mình ra
đây, so với chủ tớ Thượng Quan Tình Thanh, cô càng yếu thế hơn, đồ ngốc
cũng biết có ẩn tình bên trong.
Khóe môi Hoàng Hậu nhếch lên, một giây sau, lại vô cùng nghiêm khắc nhìn Mặc nhi, hỏi, “Đối với lời nói
của Cẩn Vương phi, ngươi có gì muốn nói không? Ngươi tốt nhất nên giải
thích rõ chuyện này với bổn cung, tiểu thư nhà ngươi và Cẩn Vương phi
rốt cuộc có xích mích gì? Cũng đừng nói với bổn cung là ngươi không
biết!
Mặc nhi đến cùng chỉ là nha hoàn, bị uy nghiêm của Hoàng
Hậu làm hoảng sợ phát run, tuy nhiên nói cho cùng cô ta cũng là nha hoàn đã được dạy bảo kỹ càng, không phải như nha hoàn của gia đình bình
thường, năng lực ứng biến tất nhiên phải có. Run thì run, nhưng vẫn kiên định trả lời, “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nói hoàn toàn là sự
thật, thực sự là Cẩn Vương phi đã đụng tiểu thư nhà nô tỳ, mà còn đẩy
tiểu thư ngã đến hai lần. Nô tỳ nghe nói… Cẩn Vương phi biết võ công…
Còn về xích mích, nô tỳ cũng không rõ lắm, có lẽ, có lẽ là bởi vì…”
Nói đến đây, Mặc nhi chần chừ nhìn Thượng Quan Tình Thanh, thấy Thượng Quan Tình Thanh cũng không phản đối, mới nói tiếp, “Tối mai tiểu thư định sẽ vừa múa vừa vẽ tranh, tiểu thư và Cẩn Vương gia nhờ thi ca mà quen biết nhau, thường cùng nhau ngâm thơ đối câu vẽ tranh, hai ngày nay, ai cũng biết tiểu thư muốn hiến nghệ, khó tránh khỏi lời ong tiếng vẽ truyền
ra, chắc hẳn… Cẩn Vương phi trong lòng có chút khó chịu.”
Cuối
cùng, lại bổ sung một câu, “Chân tiểu thư hôm nay đã bị thương, đừng nói là vừa mua vừa vẽ tranh, chỉ sợ là đi lại cũng không được.”
Rất tốt, ngay cả lý do ấy cũng thay cô tìm ra, ghen tị, tội danh này cũng đủ để giải thích hết tất cả.
Hoàng Hậu yên lặng nghe, cuối cùng, xoay sang nói với Quân Vô Nặc, “Thất
hoàng nhi, Ngư Ấu Trần là Vương phi của con, việc này cũng do con mà ra, con xem phải giải quyết thế nào đây?”
Lời này rõ ràng đem cả cục diện rối rắm ném cho Quân Vô Nặc tự giải quyết, Quân Vô Nặc chau mày,
nhưng rất nhanh chấn chỉnh tinh thần, nhoẻn mỉm cười nhìn Thượng Quan
Tình Thanh, nói, “Thượng Quan tiểu thư, cô cảm thấy phải xử lý thế nào?”
Kỳ Vương thấy vậy, nhàn nhạt liếc nhìn hắn, thà tranh luận không dứt, thôi thì để đối phương tự mình đề ra cách giải quyết, đây cũng là một ý kiến hay.
Thấy Quân Vô Nặc cười nhìn mình, mặt Thượng Quan Tình Thanh nóng lên, bẽn lẽn cúi đầu nói, “Chuyện hôm nay nói lớn không lớn, nói
nhỏ cũng không nhỏ, chuyện này cũng đã kinh động đến mọi người, khó
tránh lời nói gièm pha sau này. Thanh danh của nữ nhân là quan trọng
nhất, Tình Thanh tất nhiên không dám truy cứu Vương phi, chỉ mong Vương
gia để tâm đến thanh danh của Tình Thanh, mọi việc đều do Vương gia làm
chủ.”
Nghe cô ta nói thế, Ngư Ấu Trần không khỏi hít thật sâu,
nói trắng ra không phải muốn lấy thân báo đáp sao? Cô bối rối nhìn Quân
Vô Nặc, lại thấy trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, vẻ mặt như thế khiến lòng cô càng thêm đau nhói.
Thông thường, Quân Vô Nặc tính toán
chuyện gì đó thì hắn mới cười như thế. Giống như lúc trước hắn lừa gạt
cô vậy. Nói thế, chẳng lẽ hiện tại hắn cũng muốn dùng cách đó để có được Thượng Quan Tình Thanh?
Quân Vô Nặc cũng không biết cô đang suy
nghĩ gì, chỉ lạnh nhạt cười, “Mọi chuyện để bổn Vương làm chủ? Nếu như
bổn Vương làm chủ, Tình Thanh cô nương sẽ không hối hận chứ?”
Ngư Ấu Trần nhạy cảm chú ý đến ngay cả xưng hô hắn cũng đã thay đổi.
Quân Vô Nặc! Nếu như hắn muốn nạp Thượng Quan Tình Thanh làm Trắc Phi, cô… cô sẽ lập tức trở về Kinh Châu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT