Hành động của cô làm cho Quân Vô Nặc cười khẽ, thuận thế ôm cô vào lòng. Hơi thở của hắn ồ ồ, khôn giống như lúc nãy, cằm hắn để tựa vào trán cô,
chậm rãi kìm chế bản thân mình lại.
Bây giờ không phải lúc, cũng phải đúng chỗ.
Ngư Ấu Trần mặc cho hắn ôm, trong lòng lại gợn sóng không thôi. Ngay cả
chính cô cũng khiếp sợ, cô sao có thể nhanh như vậy đã cùng hắn thân mật đến mức này. Tuy rằng đã là vợ chồng, nhưng rõ ràng cô vẫn chưa biết
hắn đang âm mưu gì, cô có phải nên bảo trì khoảng cách với hắn không ?
Nhưng mà cảm giác thù địch với hắn lúc đầu đến bây giờ đã không còn nữa, ý
tưởng muốn trả thù hắn cũng dần phai nhạt. Vừa rồi nếu không phải bị xé
rách áo, cô chỉ sợ mình càng lún càng sâu.
Càng muốn tiếp cận hắn, càng không thể chán ghét hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Giống như lúc này, nghe tiếng tim hắn đập dồn dập, cô lại không hiểu sao mình có chút vui mừng. Chẳng lẽ cô đã bắt đầu thích hắn ?
Điều này
làm cô hoảng sợ, cô muốn đứng dậy, muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không
khí đáng sợ này. Nhưng vừa nhúc nhích thì lập tức cảm giác thân dưới của hắn có gì đó khác thường.
Cô theo bản năng sờ sờ người hắn, trong lúc ấy của đụng đến một vật cứng, buồn bực hỏi, “Đây là cái gì ?”
Vốn tưởng rằng hắn mang theo gì đó tùy thân, nhưng tay vừa đụng vào thì lại cảm giác vật đó vừa cứng lại vừa nóng, còn giật giật. Cô trong lòng
kinh sợ, trong lúc đó lại nghe Quân Vô Nặc rên nhỏ trong cổ họng, tay
hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, tay kia gắt gao nắm vách toa xe, vì tay
dùng sức mà trở nên trắng bệch, môi mấp máy, như là đang chịu một cực
hình thống khổ nào đó.
Ngư Ấu Trần bị phản ứng của hắn dọa, vội
hỏi, “Ngươi làm sao vậy ?” Cô vừa rồi không có làm gì hắn, cũng không
dừng sức gì, cũng không làm gì bậy bạ.
Khoan đã ! Vừa rồi cô dùng tay đụng đến…. Trong đầu “boong” một tiếng, Ngư Ấu Trần cảm thấy máu
chảy ngược về đầu mình, mặt đỏ từ cổ đến chân. Chỉ cúi đầu nhìn thoáng
qua, liền cảm thấy xấu hổ xoay đầu sang chỗ khác, lại chạm vào ánh mắt
nóng rực của hắn.
Tại sao có thể như vậy ? Lúc nãy, cô đụng đến là…. của hắn….
Ánh mắt Quân Vô Nặc lúc này nóng rực, như hận không thể nuốt cô vào bụng.
Ngư Ấu Trần nuốt nuốt nước miếng, giọng nói lấp ba lấp ba, gian nan nói, ”Chúng ta xuống xe đi.”
Hơi thở kỳ quái vang lên, vách xe ngựa hằn vài dấu tay, Quân Vô Nặc nhắm
chặt mắt, như là vất vả lắm mới đưa ra quyết định, khàn khàn nói, “Nàng
đi ra trước đi !”
Ngư Ấu Trần lúc này mới hồi phục tinh thần,
đúng vậy, cô không nên ở lâu trong này, lỡ như thú tính của hắn lại nổi
lên, người xui xẻo chính là cô.
Tuy rằng cô không hiểu tại sao
chỉ đụng một tí vào chỗ đó của hắn, hắn liền trở nên kỳ quái như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là thời gian tò mò. Cô lập tức đứng lên, chân
tuy không đứng vững như bình thường, nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn rất nhiều, cô liền xoay người vén màn đi ra ngoài.
“Khoan đã !” Quân Vô Nặc lần nữa giữ cô lại.
Ngư Ấu Trần căng thẳng, xoay đầu nhìn hắn, nhưng hắn lại đang cởi áo ra.
Hắn không phải muốn…. ? Mặt cô lập tức biến sắc, vừa định bỏ chạy thì
Quân Vô Nặc đã quăng áo của hắn cho cô, “Mặc vào đi.”
Ngư Ấu Trần cúi nhìn áo của mình, cũng không từ chối, liền mặc áo của hắn, hait ay cô nắm chặt cổ áo.
Lúc cô xuống xe ngựa thì đã không thấy mã phu và A Ngưng đâu nữa, Ngư Ấu
Trần chợt thở phào nhẹ nhõm. Không bị mất mặt nhưng cô lại có chút bất
an, Quân Vô Nặc rất tốt với cô, còn đưa áo cho cô mặc nữa, cô thoáng xao động, sau đó liền quay lại xe vén màn lên, “Ngươi không sao chứ ?”
Chỉ thấy Quân Vô Nặc vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn vận khí trấn
định bản thân, nhìn thấy cô, sắc mặt hắn đanh lại, nhưng lại có chút ửng đỏ, trong mắt không thể nói là tức giận, nhưng vẫn là bất đắc dĩ nghiến răng nói, “Không có việc gì !”
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn
như vậy, Ngư Ấu Trần cảm thấy rất thú vị, nhất là phát hiện mặt hắn đang đỏ lên. Vì thế, cô to gan hỏi tiếp, “Ngươi hình như khó chịu lắm thì
phải !”
Ánh mắt Quân Vô Nặc như muốn phun ra lửa, tức giận lớn tiếng nói, “Đi !”
Ngư Ấu Trần giật mình, lập tức bỏ màn xuống, chạy bán sống bán chết vào
phủ. Nhưng chạy được vài bước, cô không nhịn được mà cười to ra tiếng.
Vì thế, người nào đó trong xe thiết chút nữa tức đến hộc máu.
Một lúc sau, Quân Vô Nặc vào phủ, Ngư Ấu Trần lúc này đã thay đồ xong, ngồi ở bàn uống trà nhìn hắn. Thấy hắn không còn khó chịu như lúc nãy, nhưng mặt vẫn hầm hầm, cô nhịn cười, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói, “Khỏe
lại nhanh vậy sao ?”
Quân Vô Nặc mím môi, đứng bên cạnh cô, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô nói, “Con cá, lá gan của nàng cũng lớn lắm.”
Cái gì con cá ? Dám đặt nhũ danh cho cô ! Nhưng tâm trạng của cô lúc này
rất tốt, cũng chẳng muốn so đo với hắn, ra vẻ vô tội nói, “Ta làm cái gì chứ ? Ngươi đừng có tùy tiện vu oan giá họa cho người tốt nha !”
“Làm cái gì thì trong lòng nàng tự biết.”
“Ta có biết chuyện gì đâu chứ !” Ngư Ấu Trần liếc hắn, đắc ý xoay người
bước đi, hoàn toàn không thấy người phía sau cô đang cười rất gian xảo.
“Một ngày nào đó, ta sẽ cho nàng biết là chuyện gì.” Quân Vô Nặc đi theo nói.
Ngư Ấu Trần nóng cả mặt, lơ đễnh hừ một tiếng, làm bộ như không nghe thấy hắn nói gì, đi càng nhanh hơn.
Ban ngày thì còn có chút thoải mái, nhưng đến tối thì Ngư Ấu Trần lại cảm
thấy khẩn trương. Lúc đó chỉ cảm thấy chọc hắn rất thú vị, nhưng giờ hai người lại ngủ chung giường, nếu lại xảy ra chuyện như ở trên xe ngựa,
cô chỉ sợ không thể giữ nổi bản thân mình.
Hai người đều đã tắm
rửa xong, Quân Vô Nặc thấy cô không giống mọi thường tắm xong là chui
vào chăn để ngủ, mà hôm nay lại ngồi trước bàn, hắn không khỏi nhíu mày.
“Sao không đi ngủ ?” Hắn đến gần cô, thăm dò đánh giá.
Ngư Ấu Trần cầm quyển sách, sờ sờ cái mũi, nói, “Chưa buồn ngủ, ta muốn đọc sách một tí, ngươi đi ngủ trước đi.”
“Phải không ?” Quân Vô Nặc cười mỉm, càng muốn trêu chọc cô hơn, nhìn lướt
qua cuốn sách cô đang cầm, cười nói, “Con cá, không phải nàng sợ chứ ?”
“Ta sợ cái gì.” Hơi thở nóng ấm của hắn phả bên tai cô, cô mẫn cảm rụt cổ
lại, chỉ là kêu cô con cá thôi, nhưng lại làm cho người ta mặt đỏ tim
đập.
“Nàng biết mà.” Hắn cố ý dùng lời nói mờ ám, ngón tay thon
dài vuốt tóc cô, khẽ lướt xuống hai má đang ửng đỏ của Ấu Trần, da thịt
cô rất mịn màng khiến người ta rất thích, “Lúc sáng nàng không phải rất
to gan sao ?”
Ngư Ấu Trần căng thẳng, “Vì…vì gà nhà không nên bôi mặt đá nhau vào buổi tối.” (ý nói là huynh đệ tương tàn)
Gà nhà bôi mặt đá nhau còn cách dùng như vậy sao ? (ý nói đó giờ người ta
bảo là anh em thì k nên gà nhà đá gà nhà thôi, mà chị ấy lại dùng trong
trường hợp này) Quân Vô Nặc rốt cuộc không nhịn được cười rất sảng
khoái, thấy ánh mắt cô hầm hầm nhìn hắn, một lúc sau, mới nói, “Ngủ đi.
Nàng yên tâm, trước khi chính thức thành thân, ta sẽ không làm gì nàng
đâu.”
Ngư Ấu Trần giống như có chút cảm động, đây chính là nguyên nhân hắn mỗi tối chỉ ôm cô mà ngủ ? Nói không cảm động là giả, hắn tôn
trọng cô, mà loại tôn trọng này chỉ sợ rất ít đàn ông có thể làm được.
Có lẽ, hắn cũng không phải xấu lắm.
Đêm nay chính là đếm mà Ngư Ấu Trần ngủ ngon nhất từ khi thành thân đến giờ.
Buổi sáng hôm sau, không cần Ngư Ấu Trần nhắc, Quân Vô Nặc liền chủ động chuẩn bị xe ngựa, muốn dẫn cô đi gặp “người của hắn.”
Trên xe ngựa, Quân Vô Nặc hiếm khi bắt chuyện trước với cô.
“Lần trước, nàng nói muốn biết chuyện Cẩn vương sao ? Tiếp tục hỏi đi.”
“Ngươi cũng không phải là ông chủ của Thương túc các mà, vậy ngươi thật sự
quen Cẩn vương hả ?” Ngư Ấu Trần không tin lời hắn nói, nhưng mà giờ
cũng không có việc gì làm, ngồi nói chuyện phiếm với hắn cũng tốt, sẵn
coi hắn trả lời thế nào.
Vì thế, cô nghĩ sao nói vậy, hỏi, “Vậy
ngươi nói đi, Cẩn vương thật ra là người thế nào ? Có phải giống như
người ta bàn tán không ? Còn nữa, hắn vì sao đào hôn ? Chẳng lẽ thật sự
có liên quan đến mấy vị tiểu thư kia ?”
Quân Vô Nặc cũng mặc cô
tin hay không, thẳng thắng nói, “Cẩn vương là con trai thứ bảy của đương kim hoàng thượng, gia đình mẹ của hắn là Thái Úy, danh vọng không thấp, cho nên rất được Hoàng Thượng coi trọng. Mẫu thân của hắn tuy rằng mất
sớm, nhưng hắn được hoàng hậu chăm sóc rất tốt.”
Vốn tưởng rằng
hắn sẽ nói về mấy tin đồn để đối phó với cô, lại thật không ngờ hắn lại
kể rành mạch lai lịch của Cẩn Vương kia, trong lúc nhất thời, Ngư Ấu
Trần nghe đến thất thần.
“Khác với cái vị hoàng tử khác, hắn
không muốn tranh ngôi đoạt vị, cũng không nổi danh. Nhưng cuộc sống
trong cung chính là như vậy, không ai bởi vì nàng không tranh giành mà
coi nhẹ nàng. Cho nên, dân chúng nói cái gì Kỳ Vương lãnh khốc, Cẩn
Vương đào hoa, Cần Vương hiền hòa, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Mỗi người đều rất phức tạp. Ta nghĩ, có lẽ chính Cẩn Vương cũng không biết
bản thân mình rốt cuộc là người thế nào.”
Cung đình là thế nào
Ngư Ấu Trần cũng không biết, nhưng vài năm nay cô mở quán trọ, nên cũng
hiểu đôi chút về mấy điều này. Trong cung ai nấy đều đấu đá nhau, tranh
giành đoạt vị đến đổ máu.
Nhưng sao hắn lại biết nhiều như vậy ?
Thấy vẻ mặt cô nghi ngờ, Quân Vô Nặc cũng không giải thích, cười nói, “Nhưng hắn cũng không phải xấu, đối với người nhà cũng tốt lắm, hơn nữa, hắn
mỗi ngày cũng hưởng không ít bổng lộc, bình thường cũng làm ăn buôn bán, nên gia tài cũng rất lớn. Cuộc sống sau này cũng không phải lo.” ( =]]
anh pr bản thân mình á)
Ngư Ấu Trần chưa nghe điều này bao giờ,
cộng thêm mấy lời đồn trong dân gian, Ngư Ấu Trần liền nửa tin nửa ngờ,
thấy hắn dừng lại, cô mới hỏi, “Vậy mấy tiểu thư thiên kim kia thì sao ? Có thật không ? Chuyện hoàng tử đào hôn chắc không ai dám nói bậy bạ
đâu.”
Quân Vô Nặc vuốt cằm, nói, “Ta nghĩ, chuyện này có chút
hiểu lầm, một tiểu thư khuê phòng chân chính thì làm sao lại làm ra mấy
chuyện hoang đường vậy được. Kinh thành quan lại rất nhiều, mọi người
tình cờ gặp nhau là chuyện bình thường, có lẽ cũng vì vậy mà dân chúng
mới nghĩ đông nghĩ tây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT