***** Ta k dịch phần sau của chương trước, cũng k có gì là quan trọng. Tóm
tắt thế này : VK hẹn NAT ra ngoài thành, lúc đầu nói chuyện vẫn bình
thường, nhưng sau khi Vk muốn NAT đi cùng mình, hai người ra biên ngoại
sinh sống, NAT không đồng ý và đòi trở về, VK k chịu để cho cô đi, hai
người một xảy ra xung đột, NAT vô tình làm tay VK bị thương. Sau khi
băng bó vết thương và nói rõ thêm mình k muốn đi theo Vk, và cũng k có
tình cảm gì với VK ngoài tình anh em, hai người mới lên ngựa trở về.
Vân Khởi vung roi quất ngựa, không nói hai lời, một đường ruổi ngựa đi vào
thành. Nhưng chưa về đến phủ tướng quân thì đã thấy có một chiếc xe ngựa dừng bên đường, chặn đường họ.
Trước xe ngựa, một nam một nữ
đang đứng nói gì đó, nghe được tiếng vó ngựa, lúc này mới quay đầu lại.
Ngư Ấu Trần trong lòng kinh hãi, đó là Quân Vô Nặc và A Ngưng
Đôi mắt đen lạnh lùng mang theo vài phần sắc bén nhìn về phía hai ngựa đang trên lưng ngựa, chỉ đơn giản là thoáng qua nhưng ánh mắt lại làm cho
người ta khiếp sợ, lạnh run cả người.
Ngư Ấu Trần nhất thời cứng
đờ, như thế nào cũng không ngờ tới lại gặp Quân Vô Nặc trong tình huống
này, trong tình cảnh cô cảm thấy chột dạ như mình bị bắt gian vậy, lưng
toát cả mồ hơi lạnh.
Tệ hơn là Quân Vô Nặc đang đi về phía cô.
Khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lúc này đây lại không làm người ta cảm thấy ấm áp gì trên khuôn mặt ấy, làm cho
người ta sởn cả gai ốc. Hắn chậm rãi bước đến, mỗi bước chân làm lòng cô hoảng sợ thêm một chút.
Được rồi, cô chỉ là cùng Vân Khởi ra
ngoài thành nói chuyện, lại không có làm chuyện gì vượt quá giới hạn,
thật sự không cần phải hoảng sợ. Ngư Ấu Trần ngẩng đầu, cố gắng trấn
tĩnh bản thân mình.
Thấy cô có vẻ bất an, Vân Khởi nhíu mày thật chặt, thấp giọng nói, “Đừng sợ, không có việc gì đâu.”
Ai nói cô sợ chứ ? Quân Vô Nặc dám làm gì cô sao ? Cô chỉ là…. Muốn tìm một chỗ nào đó trốn vào mà thôi.
Chỉ trong vài giây, Quân Vô Nặc đã đến trước mặt bọn họ, nhìn cô, khóe môi
giương lên cười tươi, nói, “Ta cứ nghĩ sao không thấy nàng nữa, thì ra
là gặp người quen cũ sao ?”
Hắn cười làm cho Ngư Ấu Trần hết hồn, nếu hắn giận dữ, hoặc tức giận chất vấn cô, cô còn có thể cãi lại,
nhưng giờ hắn lại coi như không có xảy ra việc gì, càng làm cho người ta cảm thấy có vấn đề.
Hơn nữa, hắn làm sao biết cô theo dõi hắn ?
“À, ta quên cưỡi ngựa theo, cho nên cùng Vân Khởi về chung.” Nếu đã bị hắn
phát hiện, cô đơn giản thừa nhận, mượn cơ hội này hỏi ngược lại hắn, “Mà không phải ngươi đi lo chuyện buôn bán sao ? Sao lại cùng A Ngưng xuất
hiện ở đây ?”
“A Ngưng tinh thông dược lý, ta cũng sắp mở một
tiệm thuốc, tất nhiên phải mang A Ngưng theo. ” Quân Vô Nặc đáp, trong
mắt có chút chêu trọc, vươn tay ra trước mặt cô, hỏi, “Câu trả lời này
phu nhân có hài lòng không ?”
Hắn nói hợp tình hợp lý, nhưng ánh mắt hắn làm cho Ngư Ấu Trần bối rối, giống như cô rất để ý chuyện của hắn.
Cô đưa tay nắm tay hắn, nương theo tay hắn nhảy xuống ngựa. Chân vừa chạm
đất liền bị hắn nhân cơ hội kéo thắt lưng cô, làm cô ngã vào người hắn.
Đang ở trên đường lớn, trên đường có rất nhiều người, Ngư Ấu Trần muốn đẩy
hắn ra, nhưng không biết sao tay hắn nắm rất chặt eo cô, làm cô không
thể thoát ra khỏi tay hắn, miễn cưỡng mặc cho hắn ôm.
Quân Vô Nặc lúc này mới chú ý đến Vân Khởi, nói, “Vân công tử, làm phiền ngươi đưa
phu nhân ta về, thật có lỗi.” Nói xong, ánh mắt sắc bén lướt qua cổ tay
Vân Khởi, chỗ băng bó vẫn còn vết máu chưa khô, làm lực tay hắn ôm Ngư
Ấu Trần càng chặt hơn.
Nhìn Ngư Ấu Trần bị Quân Vô Nặc ôm vào
lòng, sắc mặt Vân Khởi nhất thời trầm xuống, nhất là nhìn thấy ánh mắt
của Quân Vô Nặc, tuy rằng biết rõ hai người đã thành thân, nhưng giờ lại tận mắt nhìn thấy, trong lòng hắn rất đau, giọng nói cũng trở nên lạnh
lùng.
“Ta chưa bao giờ xem Ấu Trần là người ngoài, cái này chỉ là việc cỏn con thôi.”
Cách nói chuyện hai người rõ ràng có chút cay cú, Ngư Ấu Trần không ngốc đến nỗi nghe không hiểu, cắt ngang bọn họ, nói với Quân Vô Nặc, “Thời gian
cũng không còn sớm, chúng ta hồi phủ đi.”
“Cũng tốt, mấy ngày nay bận rộn chuyện mở tiệm mới, không có thời gian ở bên cạnh phu nhân, hôm nay ta sẽ bù lại cho phu nhân.” Quân Vô Nặc nói xong, thuận thế hôn
lên tóc cô, sau đó quay sang nói với Vân Khởi, “Vân công tử, cáo từ.”
Dứt lời, hắn đỡ Ngư Ấu Trần lên xe ngựa, A Ngưng từ đầu đến cuối đều đứng
bên cạnh xe ngựa, giờ phút này mới đến gần hai người, vén màn xe, “Gia,
phu nhân, mời lên xe.”
Bình thường bị Quân Vô Nặc kêu như vậy,
Ngư Ấu Trần cũng chẳng muốn so đo với hắn, nhưng lúc này lại nghe A
Ngưng gọi cô như vậy, cảm giác lại rất khác.
Cô không còn là Ngư Ấu Trần trước kia nữa, hiện tại cô đã trở thành vợ của Quân Vô Nặc.
………
***** 1. mọi chuyện đều ở trong xe ngựa
Nghĩ đến vừa rồi cô chất vấn chuyện của Quân Vô Nặc và A Ngưng, cô cảm thấy thật mất mặt, ngẩng đầu nhìn A Ngưng cười, tựa như xin lỗi, sau đó vào bên
trong xe ngựa.
A Ngưng ngượng ngùng, nhưng rất nhanh khôi phục
lại nét lạnh lùng của mình, lúc Quân Vô Nặc lên xe, hắn quay đầu lại
nhìn về một người một ngựa cách đó không xa.
Hành động thân mật
của hai người khi lên xe làm Vân Khởi rất đau đớn, cảm giác cô đã hoàn
toàn thuộc về người khác làm hắn rất khó chịu, hắn không thể nào chấp
nhận được. Hắn vung roi lên, cưỡi ngựa đi.
Có lẽ vì không muốn quấy rầy hai người bên trong xe, A Ngưng cùng phu mã ngồi ở ngoài xe.
Trong toa xe ngựa chật hẹp, hai người ngồi song song, không ai nói gì với ai, bầu không khí có chút quẫn bách.
Chẳng lẽ hắn muốn tính sổ với cô? Ngư Ấu Trần suy nghĩ ở trong lòng, giương
mắt nhìn người ngồi đối diện mình, trên mặt hắn không biểu lộ cảm xúc
gì, không biết lúc nãy hắn đang tính toán gì nữa.
Ngư Ấu Trần
nghĩ tới lời nói của Vân Khởi, Quân Vô Nặc là kẻ xảo trá, là nội gián
hay sao? Nếu như vậy thì cô sẽ phải làm gì bây giờ? Quan trọng nhất là
cô phải chứng thực lời nói của Vân Khởi là thật hay giả?
“Có chuyện muốn nói sao?” Thấy cô cứ ấp a ấp úng, Quân Vô Nặc lên tiếng nói.
Biết hắn nhớ rất dai, nhưng mà cô cũng không có làm gì sai, Ngư Ấu Trần hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ ngươi không có?”
Quân Vô Nặc nhìn về phía màn xe, nói, “Phu nhân nói trước đi.”
Ngư Ấu Trần vốn đang cau có, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, nói, “Ngươi nếu lo lắng cho ta, thì mai mốt dẫn ta theo đi.”
“Nàng muốn vậy thật sao?” Quân Vô Nặc lúc này mơi xoay đầu nhìn cô, nhướng
mày khiến cô nghĩ mình bị hắn nhìn thấu, nhưng hắn chỉ cười nhạt, “Hay
là phải nói, người lo lắng là phu nhân mới đúng?”
“Cũng… có chút
lo lắng.” Ngư Ấu Trần ngượng đến muốn độn thổ, rõ ràng là lời nói từ
trong đáy lòng, cô làm gì mà khẩn trương vậy?
Ánh mắt Quân Vô Nặc híp lại, lại thấy mặt cô đỏ gay, khuôn mặt lạnh tanh mới hòa hoãn một phần nào, “Nếu như vậy thì tốt rồi.”
Lời hắn có ý gì chứ? Chẳng lẽ hắn đã đoán được mục đích của cô? Ngư Ấu Trần cứng đờ người, nói, “Đương nhiên là thật, ngươi không biết mọi người
đang đồn gì sao? Cẩn vương kia vì gương mặt tuấn tú, dây dưa không rõ
với biết bao nhiêu thiên kim. Ngươi ngày thường cũng hào hoa phong nhã,
ta lo lắng cũng là phải thôi.
Vốn là định nịnh hắn, tưởng rằng
hắn sẽ vui mừng, ai ngờ ngược lại hắn còn nhíu mày, đôi mắt híp thành
một đường dài, cực kỳ nguy hiểm.
“Ngư Ấu Trần.” Hắn gọi tên cô, áp sát cô, “Nàng có biết, nàng nói dối rất tệ.”
“Ta nói đều là sự thật….” Ngư Ấu Trần nhích sang một bên, muốn kéo xa khoảng cách của hai người, cố gắng trả lời.
Dù sao cô nói cũng không sai, tuyệt đối không thể hắn nghi ngờ.
“Thật sự lo lắng cho ta ?” Quân Vô Nặc không buông tha cô, một tay ôm lấy eo
Ấu Trần, nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên đùi mình. Cúi sát mặt cô, nói, “Nếu
như thế thì kêu ta một tiếng phu quân đi.”
Ngư Ấu Trần đột nhiên cảm giác mình như rơi vào cãm bậy, mà cảm bẫy này chính là do mình khởi xướng.
Được rồi, bất quả chỉ là cách xưng hô, kêu thì kêu.
Ngập ngừng nửa ngày, cô cắn răng nói, “Phu quân!”
Lập tức một trận cười nhẹ vang lên, Ngư Ấu Trần đỏ mặt từ đầu đến chân,
thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt mình cười rất hả hê.
Hắn dám trêu chọc cô!
Đang muốn tức giận thì Quân Vô Nặc đã nói tiếp, “Lần khác ta sẽ mang nàng cùng đi, để bọn họ gặp nàng.”
Ngư Ấu Trần chỉ cảm thấy lửa giận trong người đang cháy hừng hực nhưng cô
lại không thể nào nổi giận được, một lúc sau mới hỏi hắn, “Bọn họ là
ai?”
Quân Vô Nặc đáp, “Là người của ta.”
Người của hắn ?
Là người bên trong cửa tiệm ? Việc này có vấn đề thật sao ? Nhưng mà hắn lại chủ động mang cô đi, điều này không giống như những gì mà Vân Khởi
nói ?
“Vậy thì mai chúng ta đi.” Chuyện này càng sớm làm rõ càng tốt.
“Gấp vậy sao ?” Quân Vô Nặc nhìn vào mắt cô, nghĩ nghĩ, nói, “Cũng được, nhưng mà ta có điều kiện.”
Tình thế cấp bách, Ngư Ấu Trần không chút suy nghĩ liền trả lời, “Ta đồng ý.”
Quân Vô Nặc khẽ nhíu mày, “Tốt.” Dứt lời, hắn cúi xuống hôn vào môi cô.
Ngư Ấu Trần trong lòng tràn đầy phấn khích chờ hắn nói ra điều kiện, nhưng
không ngờ hắn lại hôn mình. Hơi thở của hắn nháy mắt hòa vào hơi thở của cô, đôi môi chạm nhau, liền bị hắn chiếm thế thượng phong, trực tiếp
công thành đoạt đất.
Cô hô hấp rối loạn, rõ ràng vẫn còn hoài
nghi hắn, nhưng giờ lại không thể kháng cự hắn hôn mình, giờ phút này,
cô lại có chút tham lam, không muốn cảm giác choáng váng này tan đi sớm
quá.
Vui mừng vì thấy cô không phản kháng lại, hắn hôn càng mãnh
liệt hơn, cánh tay siết chặt eo nhỏ, tay kia thì chạm vào ngực cô, nhẹ
nhàng nắm lấy đôi thỏ ngọc mềm mại. Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng nơi mềm mại ấy làm người ta không tự chủ được.
Ngư Ấu Trần cảm
thấy cả người mình nóng ran lên, nụ hôn như cuồng phong kia làm cô chịu
không nổi, bàn tay hắn ép sát vào ngực cô, mềm mại vô lực. Sau một lúc
phản kháng không thành, cuối cùng cô ôm cổ hắn.
Này ! Động tác
này chính là dụ dỗ, Quân Vô Nặc dời khỏi môi cô, không đợi cô hít thở
thêm lần nào, hắn liền hôn vào cái cổ trắng ngần kia.
Cảm giác
này làm cho Ngư Ấu Trần kìm lòng không nổi thở nhẹ một tiếng, Quân Vô
Nặc toàn thân căng thẳng, “xoẹt” một tiếng vải bị xé rách.
Âm thanh này quá mức chói tai, Ngư Ấu Trần chỉ cảm thấy trước ngực mình chợt lạnh, cô mở choàng mắt.
Cùng lúc đó, Quân Vô Nặc rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, bắt buộc chính mình buông cô ra.
Áo của cô bị hắn xé rách, giờ phút này cô càng kịch liệt thở dốc, lộ ra bộ ngực phập phồng phía sau chiếc áo yếm màu đỏ. Nghĩ đến vừa rồi bàn tay
chạm vào nơi mềm mại đó, Quân Vô Nặc thoáng giật mình.
Ngư Ấu
Trần kéo lại vạt áo che lại ngực mình, lúc này mới ý thức được xe ngựa
đã dừng lại từ lúc nào. Không xong ! A Ngưng cùng mã phu còn ở bên
ngoài, mà cô lại…..
Đời này chưa từng bị mất mặt như thế, cô đẩy
Quân Vô Nặc ra, nhảy dựng lên. Nhưng mà còn chưa đứng vững thì chân lại
mềm nhũn ra, cả người ngã vào trong lòng hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT