“Hừ ! Quân Vô Nặc, ngươi nhớ cho kỹ, cơ thể ta khôi phục lại, ta đảm bảo đầu và thân ngươi sẽ nằm hai chỗ khác nhau !” Trong lòng biết chạy trời không khỏi nắng, Ngư Ấu Trần cắn răng nhắm chặt mắt, đầu nghiêng hẳn qua một bên, bày ra bộ dạng hùng hồn nghênh đón xui xẻo không tránh được.

Một giây… hai giây… Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của cô mà thôi. Nhưng đợi một hồi lâu, điều cô lo lắng hoàn toàn không xảy ra.

Chuyện quái quỉ gì đây ? Cô cẩn thận mở mắt, khẽ đảo mắt nhìn vế phía mép giường.

“Ta đáng sợ lắm sao ?” Quân Vô Nặc vẫn như trước ngồi bất động ở mép giường, trong mắt hiện lên tia bỡn cợt. Bộ dạng cô bây giờ không biết người nhìn vào nên cười hay nên khóc nữa, nhưng quả thật rất đáng yêu.

Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như cũng không định làm gì cô ? Ngư Ấu Trầ có chút bất ngờ, tuy rằng không dám khẳng định, nhưng trong lòng cũng dấy lên một hy vọng.

Cô lập tức trấn an mình, cố gắng bình thản nói chuyện, “Nếu ngươi cũng giống như ngày thường thủ lễ, đương nhiên… cũng không đáng sợ.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng vũ lực với ngươi.” Thấy cô bình tĩnh nói chuyện, hắn nói tiếp, “Đêm còn dài, chúng ta nói chuyện một chút, tại sao ngươi không muốn gả cho ta ?”

Ngư Ấu Trần không biết Quân Vô Nặc đang âm mưu gì, không phải nhàn rỗi kiếm cô nói chuyện phiếm chứ ? Nhưng chỉ cần hắn không làm bậy, mặc kệ hắn muốn nói cái quái gì, cô đều sẽ làm theo. Tốt nhất là thuốc mê trong người cô tan hết, cô sẽ giết hắn không kịp trở tay.

Nghĩ như vậy, cô cũng thả lỏng người, nghĩ nghĩ, nịnh nọt nói, “Kỳ thật, ta cảm thấy ta không xứng với ngươi. Ngươi xem, ngươi thân là ông chủ của Thương Túc Các, tuổi trẻ tài cả, tương lai sáng lạn, lại tuấn tú, anh dũng bất phàm, còn ta thì diện mạo bình thường, chẳng thùy mị cũng không dịu dàng, không đáng làm thê tử người khác. Ngươi cũng biết ta không thích tuân theo tam thư lục lễ, cử chỉ lại thô lỗ. Ngay cả Phó Thiếu Dương cũng chọn Thần Sương, chứ không chọn ta, ta tuyệt đối không phải mẫu người vợ đoan trang thùy mị. Cho nên, ngươi trăm ngàn lần đừng vì xúc động nhất thời mà hối hận về sau.”

“Nghe ngươi nói như vậy, đúng là không thể nhận được.” Khó thấy tự hạ thấp bản thân mình, Quân Vô Nặc cũng giả vờ gật gật đầu, sau đó nói, “Nhưng mà, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.”

Cô mới chỉ khen hắn vài câu, mà hắn liền tưởng bở, cô có điểm có thể chấp nhận được ? Ngư Ấu Trần thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cười nói, “Đừng miễn cưỡng bản thân, kỳ thật với điều kiện của ngươi, hoàn toàn có thể tìm được một cô nương rất tốt, ngươi vì sao cứ quấn lấy ta chứ ?”

Quân Vô Nặc nhíu mày, trầm mặc một lát, mới nói, “Nhìn thuận mắt.”

Còn tưởng hắn sẽ nói gì bậy bạ, không ngờ hắn lại cảm thấy cô nhìn thuận mắt ? Trong lòng Ngư Ấu Trần đột nhiên có cảm giác là lạ, nhưng dù sao cũng không phải là cảm giác vui mừng, “Vậy theo như ngươi nói, cứ nhìn cô nương nào thuận mắt là cưới về nhà hết sao ?”

“Cái này có được xem là ghen không ?” Quân Vô Nặc nghiền ngẫm nhìn cô.

Mặt Ngư Ấu Trần nóng lên, phản bác lại, “Ta chỉ nói đạo lý với ngươi.” Nhìn thuận mắt là cưới về nhà, đàn ông nhứ vậy quả thật nên vứt đi còn hơn.

Làn da cô vốn trắng như ngọc, giờ phút này lại ửng đỏ, mang theo vài phần minh diễm quyến rũ, Quân Vô Nặc nhìn chằm chằm Ngư Ấu Trần, ánh mắt càng thêm thâm trầm, nói, “Ngươi nếu gả cho ta, ta cam đoan sẽ không để ý cô gái khác.”

Vẻ mặt hắn nhìn gian xảo nhưng cũng có vài phần thành thật, tuy rằng biết hắn là một tên lừa đảo, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, lòng Ngư Ấu Trần lại thầm vui sướng, loại cảm giác này ngay cả cô không thể giải thích được.

Nhưng cô cũng rất nhanh tìm một lý do biện mình cho bản thân mình. Một người giỏi dùng ánh mắt hấp dẫn người khác như hắn, nhưng lại chịu bỏ đi cao ngạo, chỉ chung tình với cô, không để ý đến ai khác. Tình cảm như vậy, tin rằng không người con gái nào mà không động lòng cả.”

Nhưng động lòng thì động lòng, những lời này nghe rồi tốt nhất nên bỏ đi. Nếu thật như vậy, cô sẽ rất thê thảm. Trong nhất thời, cô cũng không biết phải nói gì với hắn, nhất là đôi mắt sâu của hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, làm cô không dám nhìn thẳng hắn.

Quân Vô Nặc đều nhìn thấy hết phản ứng của cô, hắn đổi đề tài, nói, “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi ngủ bên ngoài hay là muốn ngủ bên trong ?”

“Cái gì bên ngoài bên trong ?” Ngư Ấu Trần hoảng sợ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục tinh thần, đã buông xuống đề phòng hắn, bất thình lình nghe hắn nói vậy, cô đầu tiên là sửng sốt cùng hoảng sợ, “Ngươi… ngươi muốn lên giường ngủ ?”

Vừa nãy mọi chuyện không phải rất tốt sao ? Sao đột nhiên hắn lại muốn… Hắn quả nhiên thấy cô bị đánh thuốc mê, muốn nhân cơ hội làm bậy ?

Quân Vô Nặc không nhịn cười được, “Nếu ngươi cũng muốn ta lên giường ngủ, thì ta sẽ lên.”

“Không được, không cho ngươi lên…” Ngư Ấu Trần bối rối, lại lo sức cô hiện giờ không bằng người bình thường, chỉ có thể chống đỡ thụt lùi vào góc giường, mắt thấy hắn ở trước mặt cô cởi áo, cô nắm chặt lấy áo mình không buông, la lớn lên, ”Ngươi dám bước lên giường, ta sẽ tức giận.”

“Thật có lỗi, ta không quen ngủ mà mặc áo.” Quân Vô Nặc giải thích, bỏ áo ngoài, hắn đi đến bên giường nằm xuống. Thấy cô giống như con thỏ cuộn mình ở một góc, hắn nhẹ nhàng nói, “Lại đây.”

Tức cười, có điên mới tự mình nộp mạng, Ngư Ấu Trần vẫn nằm yên bất động.

Quân Vô Nặc có cảm giác buồn cười, “Ngươi hiện tại không sợ chọc giận ta ?”

“Hậu quả không phải đều giống nhau sao ?” Ngư Ấu Trần tức giận đáp, tự mình nộp mạng hay bị ép buộc có khác gì nhau đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play