Hai chữ ngắn củn làm cho Ngư Ấu Trần run sợ một lúc lâu, sau đó cô lập tức
nổi giận, “Quân Vô Nặc, ngươi rốt cuộc muốn giở trò gì ?”
Quân Vô Nặc quả thực vô tội, hắn đem khay đồ ăn đặt ở trên bàn, tìm chỗ ngồi xuống, nói, “Cửa bị khóa từ bên ngoài.”
Ý tứ của hắn thực rõ ràng, việc này không liên can gì hắn hết.
Ngư Ấu Trần không tin, đây là phủ tướng quân, ai có gan lớn như vậy dám
thông đồng cùng hắn ? Cô bỏ chăn sang một bên, mang giày xông ra cửa
phònjg.
Cửa phòng đóng chặt, cô dừng sức kéo, lại chỉ nghe tiếng
khóa “loảng xoảng ” bên ngoài vang lên, quả thật là cửa bị khóa từ bên
ngoài.
Giờ phút này, Ngư Ấu Trần bất chấp hình tượng thục nữ của
mình, hướng vào cửa mà quát lớn, “Này ! Là ai ? Mau mở cửa ra cho ta !”
Xem bộ dạng tức giận của cô, Quân Vô Nặc hảo tâm nhắc nhở, “Lúc ta vào đây, Nhị nương của ngươi ở ngoài cửa.”
“Ý ngươo nói là Nhị nương ta khóa cửa ?” Ngưu Ấu Trần không dám tin, Nhị
nương bình thường rất thương cô, rất chiều cô, hiện tại bà làm sao có
thể giúp đỡ kẻ lừa đảo này ?
Giọng cô quát lớn như vậy mà bên
ngoài phòng không có ai trả lời cả, điều này quả thật không bình thường. Phủ tướng quân rất nghiêm ngặt, không có mệnh lệnh của cha cô hay Nhị
nương, hạ nhân tuyệt đối không dám làm càn.
Hắn dám mua chuộc cả
Nhị nương của cô, được lắm ! Ngư Ấu Trần giận nghiến răng nghiến lợi, cô ngược lại rất tỉnh táo, chậm rãi bước đến bên cạnh Quân Vô Nặc.
“Ta nghĩ, có lẽ chúng ta nên nhân cơ hội này mà từ từ nói chuyện.” Quân Vô
Nặc đương nhiên không ngốc đến nỗi nhìn không ra cô muốn làm gì, nhưng
vẫn ngồi yên bất động, ý đồ muốn thuyết phục cô.
“Được, từ từ nói chuyện.” Nhưng mà cô luôn luôn thích dùng phương pháp trực tiếp để “nói chuyện.”
Vừa nói chuyện, cô vừa tiến về phía Quân Vô Nặc, đột nhiên vận khí vung
chân lên, chuẩn bị đánh hắn, ai ngờ vừa mới động chân, toàn thân lập tức đột nhiên vô lực, đứng không vững, lập tức ngã xuống đất.
Quân Vô Nặc cũng rất bất ngờ, nhưng hắn cũng không phản ứng chậm, phi thân đỡ lấy Ấu Trần, thuận thế ôm cô vào lòng mình.
Chật vật ngã trong lòng hắn, Ngư Ấu Trần còn muốn chống đỡ đứng lên, nhưng
một chút sức lực cũng không hề có. Dù sao tập võ nhiều năm như vậy, cô
lập tức hiểu được mọi chuyện, “Quân Vô Nặc, ngươi dám bỏ thuốc trong đồ
ăn ?”
Quân Vô Nặc nhíu mày, lấy tay bắt mạch cho cô, “Ngươi trúng thuốc mê ?”
“Ngươi còn giả điên sao ?” Nếu không phải toàn thân không có chút sức lực, Ngư Ấu Trần nhất định sẽ cho hắn một quyền.
“Chuyện này rất thú vị.” Quân Vô Nặc không giận mà còn cười, nói, “Khay đồ ăn là cha ngươi tự tay giao cho ta.”
“Ngươi muốn nói cha ta bỏ thuốc mê vào đồ ăn ?” Cha cô làm sao có thể làm vậy, đánh chết cô cũng không tin, “Nhất định là ngươi nhân cơ hội ra tay,
trách không được vừa rồi miệng oang oác gạt ta ăn cơm.”
Quân Vô
Nặc cũng không tranh cãi với cô, ôm cô đi đến bên giường, Ngư Ấu Trần cả kinh, hít một hơi thật sâu, hoảng sợ nói, “Quân Vô Nặc, ngươi muốn làm
gì ? Buông…”
Hắn sẽ không thừa dịp cô không có sức phản kháng mà… làm trò đồi bại chứ ?
“Ngươi không phải mắng ta vô liêm sỉ sao ? Ngươi nói ta muốn làm gì ?” Bộ
dạng tức giận của cô quả thật rất thú vị, Quân Vô Nặc cố ý ấp ấp mở mở
nói, đem cô đặt ở trên giường.
“Ngươi… Ngươi không phải nói sẽ
không lợi dụng người khác khi họ gặp khó khăn sao ? Có bản lĩnh, chờ ta
hồi phục sức lực, chúng ta đấu một trận.” Ngư Ấu Trần tức giận, khiêu
khích hắn.
“Chuyện thể lực thì chỉ cần ta là đc rồi, không cần
làm phiền ngươi.” Quân Vô Nặc ngồi xuống ở mép giường, miệng tươi cười
nhìn cô, nói, “Dù sao ngày mai chúng ta cũng động phòng, làm trước một
ngày cũng không sao cả.”
“Ngươi đừng quên đây là tướng quân phủ.” Ngư Ấu Trần giãy dụa, “Quân Vô Nặc, ngươi dám động đến ta ?”
“Dược là cha ngươi hạ, cửa là mẹ ngươi khóa, phòng này là của ngươi, ta mới
là người chịu thiệt thòi.” Quân Vô Nặc cười gian xảo, thản nhiên trả
lời,. Cuối cùng, đơn giản động tay cởi áo.
Ngư Ấu Trần nhất thời khóc không ra nước mắt, cha cùng Nhị nương muốn gả cô đi, cũng không cần dùng cách này để lừa cô chứ ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT