Nghe được Tăng Tĩnh
Ngữ nói câu kia "Anh yêu à", Thiệu Tuấn cảm thấy cả người giống như là
bị điện giật, lóe lên một cái, bất thình lình toàn thân tê dại.
Lúc trước dù thân mật thế nào, cho dù là bị anh hôn ý loạn tình mê thì Tăng Tĩnh Ngữ như cũ là trung khí mười phần kêu "Thiệu Tuấn Thiệu Tuấn",
đột nhiên nói một câu "Anh yêu à", hơn nữa còn cố ý kéo dài giọng dường
như đang làm nũng, anh thật muốn giữ cũng không được a a a! ! !
"Chuyện đó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn ngại ngùng
không biết trả lời như thế nào, câu "Khi nào trở về, anh sẽ báo thù giúp em !" ...Sao anh có thể nói được chứ ! Nghĩ trước nghĩ sau, anh rốt
cuộc tìm ra được một câu đúng với tính tình đặc biệt của mình, anh nói:
"Ngày mai em còn phải đi học, em nên đi ngủ sớm một chút." Sau đó nhanh
chóng cúp điện thoại.
Tăng Tĩnh Ngữ có chút giận, lập tức buột
miệng mắng một câu, "Thiệu Tuấn, anh khốn kiếp" , mà đổi lại bên kia,
Thiệu Tuấn ném di động sang bên cạnh một cái, đôi tay ôm đầu cả người
ngã về phía sau.
Ánh trăng bị tầng tầng lớp lớp mây che phủ, chỉ
có thể mơ hồ nhìn ra được nửa vòng tròn mặt trăng, bầu trời đen như mực, những tia sáng nhỏ xuyên quang như kim quang. Tại trước bồn hoa nhỏ của ký túc bộ đội, Thiệu Tuấn nằm trên cỏ ngây ngốc nhìn bầu trời, khóe
miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, trong đầu không ngừng hồi tưởng từng
cảnh từng cảnh cùng Tăng Tĩnh Ngữ đi chung với nhau, những thời gian
ngọt ngào kia, những thứ ôm hôn nhiệt tình kia, còn có mới vừa rồi câu
nói kia thấm vào tận xương tủy "Anh yêu à" , mặc dù anh không nói ra,
nhưng mỗi lần nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói thế anh cũng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, trong lòng đặc biệt thoải mái, giống như chỉ cần vừa nghe đến cô
ấy là nhẹ nhàng tự luyến âm thanh, tất cả mệt mỏi cũng có thể biến mất
trong nháy mắt một loại, cuộc sống tràn đầy tốt đẹp cùng hi vọng.
Thật tốt chờ tiếp hai năm sau, cô tốt nghiệp điều tới căn cứ là bọn họ có thể ở cùng nhau.
2
Khi tâm tình tốt thì sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh,
giống như phi thuyền vũ trụ, vèo một cái đi mấy ngàn mét, giống như mới
một cái nháy mắt, đã đến ngày nghỉ.
Trước khi đi Thiệu Tuấn gọi
điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ, nói cho cô biết thời gian trở về cụ thể là lúc nào, kéo dài được bao lâu, thật ra thì anh cũng không muốn Tăng
Tĩnh Ngữ tới đón, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất kiên định, nói nhất định
phải đi đón anh, hơn nữa phải đi sớm xếp hàng, muốn cướp vị trí đầu
tiên, để cho Thiệu Tuấn vừa ra tới là có thể nhìn thấy cô.
Lần
này, Thiệu Tuấn kịch liệt phản đối. Trước không nói xếp hàng vốn rất
gian nan, hơn nữa trời rất lạnh, làm như vậy rất tội, anh thực xót xa,
không đành lòng để Tăng Tĩnh Ngữ chịu khổ, vì vậy, anh vô cùng chân
thành mà nói: "Tĩnh Ngữ, thời tiết lắm, em đừng tới đón anh, đến trạm
anh lập tức gọi điện thoại cho em."
Nhưng giọng điệu Tằng Tĩnh
cũng rất kiên quyết, "Không được em nhất định muốn đi đón anh, chúng ta
đã lâu không gặp nhau như vậy, chẳng lẽ anh muốn gặp em sớm một chút
hay sao?"
". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
." Đầu kia, Thiệu Tuấn trầm mặc. Anh đã hơn nửa năm không có thấy cô,
làm sao có thể không muốn. Mấy ngày nay anh luôn mơ về cô, đặc biệt là
càng gần ngày trở lại, anh hầu như ngày nào cũng nằm mơ thấy cô.
Anh nằm mơ thấy cô cười, khuôn mặt rực rỡ, động tác tự nhiên giống như cô
vợ nhỏ chờ đợi chồng về nhà, tay kéo kéo cánh tay của anh nũng nịu nói:
"Làm sao bây giờ anh mới trở về nhà, em đợi anh rất lâu rất lâu rồi."
Có thể tưởng tượng như thế, anh không đành lòng để cho cô đứng trong gió
lạnh ở cửa ra vào run lẩy bẩy chờ anh, anh nghĩ tiếp tục phản bác, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ bá đạo hơn, há mồm một chữ "Không." Còn chưa có phát ra,
Tăng Tĩnh Ngữ liền cắt đứt lời anh nói, bỏ lại một câu một câu "Em đã
quyết định, cứ như vậy đi." Liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thiệu
Tuấn ba giờ bốn mươi chiều đến trạm xe lửa, Tăng Tĩnh Ngữ mới ăn xong
cơm trưa liền như ngựa không ngừng vó ( ý nói là chạy dii đón người ta
nhanh như ngựa đó) đánh hướng trạm xe lửa đuổi tới. Trước khi ra cửa gửi một tin nhắn cho Thiệu Tuấn nói cho anh biết mình đã xuất phát, nhà cô
cũng gần thành phố Y, ngồi xe nhiều nhất mất nửa tiếng đi đường, đại
khái khoảng hai giờ sau xe tới, vừa nghĩ rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy
Thiệu Tuấn, cô đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn, khi xuất phát thậm chí còn
ngâm nga một bài.
Trên xe lửa, sắc mặt Thiệu Tuấn nặng nề, nhìn
chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, từng hàng từng hàng cây đã rụng hết
lá, bầu trời cũng lặn xuống rất nhanh, phản chiếu những tia sáng lẻ loi, Thiệu Tuấn cảm thấy mỗi một phút sao lại trôi qua gian nan thế kia.
Cũng không biết Tăng Tĩnh Ngữ hiện tại đến nơi chưa, có mang dù hay
không, mặc quần áo đủ dày không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào giờ cao điểm, khắp nơi ở trạm xe lửa đều là cảnh người người xách hành lý đi về cùng người nhà. Nhiệt độ dưới 10 độ C,
hơi thở thở ra toàn bộ hóa thành sương mù. Tăng Tĩnh Ngữ đang nhón chân lên, hai tay chống ở cửa kiếng đưa cổ dài ra, không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Tổng cộng có mười hai cửa lên xuống, bên trong chật ních
rồi, Tăng Tĩnh Ngữ mắt thấy nhìn đến Thiệu Tuấn mặc quân trang xanh lá ở bên trong, giống như là phản xạ có điều kiện gọi một câu: "Thiệu Tuấn,
em ở đây này."
Mặc dù âm thanh Tăng
Tĩnh Ngữ khá lớn, nhưng cách thủy tinh, hơn nữa bên trong vốn là huyên
náo, cho nên Thiệu Tuấn căn bản là không thể nghe được cô gào thét, vậy
mà, nhưng vào lúc này, trong cửa Thiệu Tuấn đột nhiên xoay đầu lại,
giống như tâm ý tương thông với nhau, tầm mắt lại vừa vặn rơi vào chỗ
cửa kính, nơi Tăng Tĩnh Ngữ đang đứng.
Sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ là
đám người, nhìn ra được, cô một chút không gian cũng không có, nhưng
trên mặt của cô lại cười rực rỡ khác thường, mặc dù không nghe được cô
nói cái gì, nhưng có thể từ trên môi nhìn ra cô đang gọi "Thiệu Tuấn."
Một khắc kia, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, dường như
ngay cả nhiệt độ không khí cũng lập tức lên cao, anh cứ như vậy thẳng
tắp nhìn cô, khóe miệng chứa đựng một tia cười yếu ớt, thân thể theo
chật chội sóng người cơ giới đi về phía trước.
Rốt cuộc gặp được
sao? Anh thậm chí có loại cảm giác không quá chân thật, cho đến ra đứng ở cửa, Tăng Tĩnh Ngữ chen tới ôm lấy anh, khuôn mặt lạnh lẽo dán thật
chặt ở trên cổ anh, cảm xúc chân thật kích thích thần kinh của anh, từng cái tế bào đều ở đây kêu gào đây là sự thực, anh rốt cuộc đã trở lại.
Thiệu Tuấn bị cô xô lui về phía sau một bước, ngay sau đó vội vàng giơ tay
lên ôm lấy cô. Lúc này dòng người còn chưa tan đi, sau lưng lục tục còn
có người đi ra, hai người đứng ở cửa ra vào thỉnh thoảng bị người ta đẩy một cái chen xuống, Thiệu Tuấn trong tay xách theo túi hành lý, trong
ngực lại ôm người, lập tức tìm không thấy lối ra trong đám người, chỉ
đành phải tận lực che chở Tăng Tĩnh Ngữ, cố gắng không để cho cô bị
người khác đụng vào.
Tăng Tĩnh Ngữ gắt gao mà ôm láy cổ của anh,
dùng tốc độ nhanh nhất nói: "Có nhớ em hay không, có nhớ em hay không,
có nhớ em hay không?"
Lúc này tình trạng Thiệu Tuấn không được
phép phân tâm, nên không nghe thấy Tăng Tĩnh Ngữ nói cái gì, chỉ là theo lời của cô máy móc tái diễn: "Suy nghĩ một chút đi." Nhưng ánh mắt lại
vẫn như cũ cảnh giác nhìn chằm chằm dòng người đi ra, thời khắc chú ý
không để cho Tăng Tĩnh Ngữ bị đụng đến.
Dĩ nhiên, anh là hoàn
toàn không có ý thức được mình nói cái gì, anh biết rõ Tăng Tĩnh Ngữ là
một cô gái hấp tấp, làm chuyện gì cũng là xuất phát từ sở thích của
mình, cho nên anh phải thời khắc cảnh giác, tránh cho cô gái này lại xảy ra chuyện gì, vậy mà Tăng Tĩnh Ngữ không nghĩ như vậy.
Thiệu
Tuấn câu kia "Suy nghĩ một chút đi." Như là quăng một quả boom trong
lòng cô, nổ cho cô đến ngoài khét trong sống, phải biết người này biến
thái nhưng một chút xíu lời ngon tiếng ngọt đều nói không ra miệng, mỗi
lần buộc anh nói, không phải cứng rắn nói sang chuyện khác chính là trực tiếp cúp điện thoại, cô rất tức giận, hận không thể cắn chết anh được,
nhưng ai biết hôm nay đột nhiên lại nói như vậy, hơn nữa còn nói thuận
miệng như vậy, thật sự là xưa nay chưa từng thấy.
Tăng Tĩnh Ngữ
hết sức kích động, cũng không để ý bây giờ là trường hợp nào, trực tiếp
đem mặt Thiệu Tuấn của hôn lên. Khi đôi môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo thì Thiệu Tuấn đã hoàn toàn lâm vào mê muội, con mắt anh chợt phóng
đại, mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Tĩnh
Ngữ cũng không có quá nhiều động tác, chỉ là đơn giản dán lên bờ môi của anh, lỗ mũi chống đỡ lỗ mũi, đuôi lông mày ở giữa mang theo nụ cười,
đôi mắt của cô lớn mà hẹp dài, cô cười làm cho đuôi mắt thoáng nâng lên, mang theo một dòng mị hoặc như có như không, con ngươi của cô giống như ngọc trai đen, đen nhánh mà thuần túy, lóe sáng làm cho người ta không dời mắt được đi.
Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy cả người giống như bị
điện giật tê rần, thân thể đột nhiên cứng đờ, không kiềm hãm được nuốt
nước miếng một cái, hạ thân bắt đầu đột nhiên sưng lên. Động tác này của Tăng Tĩnh Ngữ kéo dài mấy giây, sau đó đầu cô lại dựa lên trên vai
Thiệu Tuấn, dí má vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên da, có chút ngưa
ngứa.
Toàn thân Thiệu Tuấn cảm giác đều tập trung vào cổ, anh còn nhớ rõ ban đầu ở cửa quán rượu, toàn thân Tăng Tĩnh Ngữ mặc váy đỏ,
phong tình vạn chủng, ôm cổ anh không ngừng hôn, đầu lưỡi ướt mềm bí mật quét qua trên cổ, da nhẵn nhụi, cái loại đó cảm giác tê liệt trong nháy mắt xông lên đại não.
Thiệu Tuấn gồng cơ thể lên không dám động, duy trì tư thế ôm, cho đến khi dòng người thối lui anh mới chậm rãi rũ
tay xuống buông cánh tay Tăng Tĩnh Ngữ ra.
Rời khỏi sự ấm áp ôm
trong ngực Thiệu Tuấn, Tăng Tĩnh Ngữ bất thình lình rùng mình một cái.
Cô không mặc nhiều, trên người mặc áo màu trắng, phía dưới là quần jean
dài, cuối cùng chân mang giày cao gót, cũng không biết cô ở chỗ này chờ
bao lâu, gương mặt cùng lỗ mũi lạnh đỏ bừng một mảnh, Thiệu Tuấn nhìn cô có vẻ rất lạnh, không nhịn được lại đưa tay ôm bả vai của cô.
Tăng Tĩnh Ngữ mặt mày mỉm cười nhìn động tác của anh, phối hợp hướng trên
người anh nhích lại gần, cười hì hì nói: "Em mới rồi vừa nghe được tiếng nuốt nước miếng."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Anh đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy trên
mặt nóng lên, cả khuôn mặt giống như bị đốt cháy, mới vừa rồi Tăng Tĩnh Ngữ cử động thân mật để cho anh từ trước đến nay không có muốn hôn cô, □ đột nhiên sinh nhiệt ——- anh có phản ứng.
Anh từ trước đến giờ
khó chịu, cái gì cũng thích giấu ở trong lòng, đột nhiên bị người ta nói đâm thủng mặt nạ ngụy trang khiến cho anh cảm giác bản thân giống như
bị người ta lột sạch quần áo đứng dưới ánh mặt trời, cả người bị Tăng
Tĩnh Ngữ nhìn thấu toàn bộ, có loại cảm giác xấu hổ đến không có lỗ lẻ
mà chui xuống .
"Sao lại không đi." Tăng Tĩnh Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuấn, "Nha, mặt của anh sao lại đỏ như vậy, anh bị sốt
à?" Nói xong còn làm như có thật đưa tay đi sờ trán Thiệu Tuấn một cái.
Sắc mặt Thiệu Tuấn nhất thời thay đổi rất khó coi, cau mày ngăn Tăng Tĩnh
Ngữ dính tay vào trên trán anh, giọng nói cứng rắn nói: "Anh không sao,
đi thôi."
Tăng Tĩnh Ngữ có chút khó hiểu, mới vừa rồi còn thật
tốt, thế nào lập tức liền thay đổi nhanh như vậy. Cô hết sức buồn bực
bĩu môi, hấp ta hấp tấp đi theo sau.
Hai người song song đi về
phía trước, trải qua gió lạnh thổi, nhiệt độ thân thể Thiệu Tuấn hạ
không ít, lúc này mới dám quay đầu lại nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, "Em làm sao
vậy, nảãy giờ không nói gì?" Anh không chút nào nhận ra sắc mặt mình lúc nãy rất khó coi, nhưng mới một lát sau vẻ mặt lại như không có gì, Tăng Tĩnh Ngữ hận a, thật sự là. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hận không thể dùng một chưởng đánh chết anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT