Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy vui lên, nghiêng đầu nhìn về phía đối diện, Tô Đạo đang ngồi trước máy vi tính uất ức nói: "Tô Nhĩ, nếu không em mời khách cô tính tiền? Cô
cũng biết loại người giống như em là một đứa bé xuất thân trong gia đình cực khổ, không đi nổi khách sạn năm sao."
Tô Nhĩ tức giận liếc
cô một cái, "Em như vậy mà là đứa bé con nhà cực khổ sao, vậy cô chẳng
phải là trở lại trước giải phóng rồi. Đừng tưởng rằng cô rất ít đến lớp
thì không biết em làm cái gì."
Tăng Tĩnh Ngữ bĩu môi, đối lời cô
nói từ chối cho ý kiến, thật ra thì cô chính là thỉnh thoảng tâm tình
thật tốt phát phát đồ ăn vặt cho mọi người, có được tính là gì, Tô Nhĩ
vĩnh viễn ở bên ngoài bài trừ, cô chỉ có chút tiền nhỏ kia, cùng đại
nhân vất có tiền là hoàn toàn không thể so sánh .
Tô Mặc nghe
không hiểu họ đang nói cái gì, đột nhiên có loại cảm giác bị bỏ rơi, vì
vậy lành lạnh nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, ngày hôm qua có người tên Thiệu Tuấn gọi điện thoại cho em, anh nghe giọng điệu không tốt chút
nào, liền tức giận cúp điện thoại."
Tăng Tĩnh Ngữ thân thể mềm
nhũn một hồi, trong lòng không khỏi run lên, rất lo lắng hỏi: "Anh. . . . . . . . . . . . . . . Anh nói với anh ấy cái gì, sao có thể chọc cho
anh ấy tức giận được chứ."
Tô Mặc hướng Tăng Tĩnh Ngữ cười mị
hoặc, trong giọng nói không khỏi có chút nhẹ nhàng: "Anh ta hỏi anh là
ai, anh nói anh là bạn trai em, sau đó hỏi anh ngược lại vị kia, vị kia
liền nói anh ta là bạn trai tiền nhiệm của em, sau đó anh rất tức giận
nói gọi Tăng Tĩnh Ngữ nghe điện thoại, cuối cùng anh liền rất tức giận
cúp điện thoại."
"Anh. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tăng
Tĩnh Ngữ tay run run chỉ hướng Tô Mặc, hồi lâu mới vô lực nói: "Đại ca
à, không nên đùa giờn như vậy chứ."
Tăng Tĩnh Ngữ đã không nhớ
nổi cô là làm thế nào đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Nhĩ, trong ấn
tượng chỉ nhớ Tô Mặc giống như rất vô sỉ nói một câu: "Nếu là ngộ nhỡ
hai em thật sự chia tay, vậy vừa đúng anh có thể bổ sung vào."
Cũng không biết Tô Mặc là nói thật hay là đùa giỡn, dọc theo đường đi Tăng
Tĩnh Ngữ thấp thỏm không yên, ở trong lòng đánh N lần nghĩ sẵn trong đầu sau rốt cuộc nhắn một cái tin có thể làm người ta ói máu, gửi tin nhắn
cho Thiệu Tuấn: anh phải chịu trách nhiệm với em.
Buổi tối Thiệu Tuấn mới về đến túc xá thì nhận được tin nhắn, mới nhìn một cái anh cho là Tăng Tĩnh Ngữ lại động kinh, nhưng nghĩ lại, không đúng, chịu trách
nhiệm đối với cô, chịu trách nhiệm cái gì, hay là nói cô gửi sai rồi,
tin nhắn này là gửi cho người đàn ông khác?
Thiệu Tuấn chỉ cảm
thấy trong lòng buồn bã, một hơi không thở ra cũng không nuốt trở vào
được, nhìn điện thoại một lát rồi hỏa khí mười phần, khởi binh vần tội
hỏi: "Người đàn ông kia là ai ?"
"Ách. . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ lo sợ, nuốt một ngụm nước bọt, không lẽ nói rằng do mình
khoe khoang hình ảnh hai người chụp chung ân ái như thế nào, rồi điện
thoại di động rớt bể như thế nào, sau đó nhờ có Tô Mặc giúp sửa chữa như thế nào, cặn kẽ khai báo một lần, cuối cùng lại mặt dày mày dạn nói:
"Anh đừng nghĩ loạn, hãy nghe em giải thích, em cùng anh ta không có gì
cả, ngược lại là anh, sờ cũng sờ soạng rồi, hôn cũng hôn rồi, anh phải
chịu trách nhiệm với em." ( chú ý: nơi này sờ chuyên chỉ Tăng Tĩnh Ngữ
sờ soạng Thiệu Tuấn, cộng thêm hôn Thiệu Tuấn. )
Thiệu Tuấn điên
cuồng đổ mồ hôi, kích động nửa ngày cô nói phụ trách chính là cái ý tứ
này, thật sự là hết nói nổi, rõ ràng là mình bị cô ăn đậu hũ, thế nào
nghe giọng điệu cô hình như là anh đang đùa bỡn lưu manh, giở trò lưu
manh còn đòi bị người lưu manh chịu trách nhiệm, da mặt quá dày làm
người thần đều phẫn nộ.
Chỉ là, đây không phải là trọng điểm,
trọng điểm ấy là tại sao người đàn ông kia lại nghe điện thoại? Trong
nháy mắt xông lên cảm giác nguy cơ vô hình, giọng nói Thiệu Tuấn không
tốt lắm hỏi: "Cái người gọi là Tô Mặc đó không phải đang theo đuổi em
chứ?" Mặc dù lần trước người đàn ông kia nói rất rõ ràng Tăng Tĩnh Ngữ
không có ở đây, cũng giải thích tại sao điện thoại di động của cô lại ở
trên tay anh ta, nhưng trong lòng anh vẫn còn cảm thấy khó chịu, vẫn
không giải thích được.
Vô sự mà ân cần, không phải gian sảo cũng là đạo chích, phải hay không.
"Hả . . .?" Tăng Tĩnh Ngữ bị đơ một chút, nghĩ tới chuyện Tô Mặc thật sự
cùng Thiệu Tuấn nói bạn trai tiền nhiệm gì đó..., trong lòng chuông báo
sắp có tức giận, tranh thủ thời gian giải thích: "Anh đừng nghe anh ta
nói càn, anh ta thích nói giỡn linh tinh, anh ta chỉ là thuận tiện giúp
em sửa điện thoại một chút mà thôi."
Trong đầu Thiệu Tuấn thoáng
qua một tia không hiểu, nói càn cái gì, anh thế nào càng nghe càng hồ
đồ, nhưng mà anh cảm giác trong lời nói Tăng Tĩnh Ngữ gì đó mờ ám, không rõ ràng, không nhịn được liền mở miệng chất vấn: "Vậy anh ta tự mình
đến trường học đưa điện thoại cho cũng là thuận tiện?"
"Chuyện
này. . . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ bị hỏi á khẩu, không trả lời
được, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại phản bác: "Có phải thuận
tiện hay không, vấn đề này em không biết, nhưng mà về việc anh ta có
thích em hay không, trước mắt em còn chưa nhìn ra biểu hiện nào cả, chỉ
là dù cho có cũng không có gì, chuyện này còn có thể chứng minh, ánh mắt của anh rất tốt, hơn nữa em chỉ có một người là anh thôi, anh ta nghĩ
như thế nào đều không quan trọng, em sẽ vì anh thủ thân như ngọc."
"Khụ, khụ. . ." Thiệu Tuấn tay trái nắm quyền chống đỡ trên môi ho nhẹ hai
tiếng, mặc dù anh rất vui vì Tăng Tĩnh Ngữ thẳng thắng thành thực, nhưng vẫn bị câu thủ thân như ngọc kia làm cho bị sặc, anh đột nhiên vô cùng
hối hận mới vừa rồi hỏi cái vấn đề ngu xuẩn đó, phải biết ở chỗ này nói
chuyện điện thoại đều bị ghi âm lại a a a! ! ! ! ! !
Kết quả là,
trong một góc khác của bộ đội đặc chủng, đại đội trưởng Lãnh đối diện
máy vi tính, nghe âm thanh phát từ camera giám sát, thành công đem trà
còn chưa kịp nuốt xuống phun ra, sau đó cười nghiêng ngả, Thiệu Tuấn
nhặt được kẻ dở hơi này ở chỗ nào không biết nữa, thật là quá giỡn mà.
Mà bên kia, bạn học dở hơi nào đó từ trước đến giờ không thèm để ý ánh mắt của người khác, cho dù là cùng Thiệu Tuấn nói lời tâm tình buồn nôn
cũng không chút nào xấu hổ, thậm chí là đánh ngã người cũng không cảm
giác được.
Ngay từ lúc cô nói câu kia "Sờ cũng sờ rồi, hôn cũng
hôn rồi...." Các cô gái trong túc xá đã không bình tĩnh được rồi, Trịnh
Hòa Ninh tương đối kích động, không cẩn thận đem bàn chải đánh răng làm
rớt, Trầm Ngôn đang cầm khăn lông rửa mặt, động tác đột nhiên dừng lại,
mặt hoảng sợ nhìn về phía người nào đó đang nằm lỳ ở trên giường, mà Lý
Ngọc, Lý Ngọc trên căn bản đã hóa đá, khó khăn lắm đứng ở bồn rửa bên
nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.
Một phút đồng hồ sau:
Trịnh Hòa Ninh cầm bàn chãi đánh răng trong tay tức giận chỉ hướng Tằng Tĩnh
mà nói: "Nói, cậu làm thế nào đem huấn luyện viên Thiệu nhúng chàm, thời gian, địa điểm, quá trình chi tiết. . . . . . . . . . . . . . ."
Trầm Ngôn đứng ở dưới giường nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, nén cười một hồi lâu mới
lạnh nhạt nói: "Tĩnh Ngữ, cậu chuẩn bị lúc nào thì cho huấn luyện viên
Thiệu một danh phận, đúng rồi, còn có bánh kẹo cưới."
Lý Ngọc làm bộ không nghe thấy tiếp tục rửa mặt.
Tăng Tĩnh Ngữ khinh bỉ phủi người nào đó phía dưới kêu gào một cái, đặt mông ngồi dậy, hai chân hạ xuống đung đưa một cái, cố ý kéo dài giọng với
đầu điện thoại bên kia nói: "Anh yêu à, anh có nghe hay không, Trịnh Hòa Ninh khi dễ em, nhớ, khi nào về phải báo thù cho em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT