Trịnh Hòa Ninh và Trầm Ngôn nhất trí cho rằng, Tăng Tĩnh Ngữ là thế hệ 9x điển hình, trên
người cô lúc nào cũng toát lên khí chất của thế hệ 9x ———- tóm lại, lấy
dấu phẩy làm dấu ngắt, lấy dấu chấm làm dấu phẩy, dấu chấm than tùy tiện lung tung, dấu chấm lửng cực kỳ qua loa hận không thể ngắn gọn hơn nữa.
Chủ nhật, bầu trời xanh thẳm không một bóng mây, thỉnh thoảng
có gió nhẹ thổi qua, thổi lá cây nhè nhẹ đung đưa, bề mặt lá xanh bóng
loáng phản chiếu ánh mặt trời làm người ta chói mắt. Đại học X vừa mới
xây xong con đường nhỏ trong rừng cao su, hai hot girl tóc ngắn mặc quân trang, một trước một sau chạy bộ, để lại sau lưng cái bóng thật dài.
"Tĩnh Ngữ, thôi đi, nếu tiếp tục chạy nữa, sẽ chết người đó ! ! !" Cô gái
chạy phía trước đột nhiên thả chậm tốc độ xoay người lại, thở hổn hển
nói.
Người nói chuyện là Trịnh Hòa Ninh, chạy ở phía sau cô là Tăng Tĩnh Ngữ, hai người đều là sinh viên năm thứ 2 của Đại học X.
Thời tiết giữa hè tháng sáu.
Năm giờ chiều, mặt trời vẫn nóng bỏng giống như lò lửa, trên đường chạy còn mơ hồ tản ra mùi vị cao su nồng nặc.
Chạy suốt một giờ, mồ hôi hai người rơi như mưa, mặt đỏ bừng, cổ áo cùng
vùng sau lưng sớm bị mồ hôi thấm ướt. Trịnh Hòa Ninh thật sự là không
chịu nổi, bắp chân mềm nhũn, liền đặt mông ngồi ngay trên đường chạy.
"Mẹ nó, còn nói là mình học thể dục, ngay cả ta cậu cũng không thắng nổi."
Tăng Tĩnh Ngữ rốt cuộc chạy tai bên cạnh Trịnh Hòa Ninh, nhân tiện cho
Trịnh Hòa Ninh ánh mắt khinh miệt, "Không chạy, tự ta chạy." Quẳng xuống câu nói, lại chạy đi vối tốc độ như rùa. Trong miệng còn hát lớn bài
quân ca Trung Quốc《Giải phóng quân》"Tiến lên tiến lên tiến lên! Đội ngũ
của chúng ta hướng đến mặt trời, chân đứng trên vùng đất cuả tổ quốc,
lưng đeo hi vọng của dân tộc, chúng ta là lực lượng số một không ai có
thể đánh bại. "
Đứng ở một bên hóng mát, lúc này Trầm Ngôn đã
nhanh chạy tới, đỡ Trịnh Hòa Ninh ngồi dưới đất đứng lên, nghiêng đầu
nhìn người đang chạy với tốc độ nhanh như rùa, thở dài thật sâu nói:
"Cậu nói, cậu ấy hát cái gì vậy, quyết tâm rồi hả?" Một tuần trước Tăng
Tĩnh Ngữ không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên kéo các cô đến bên
hồ, trang nghiêm mà trịnh trọng tuyên bố cô muốn làm quân y. Tiếp, liên
tục một tuần lễ, ngày ngày lôi kéo Trịnh Hòa Ninh ra ngoài chạy bộ với
cô, mà Trầm Ngôn ———- cô là cô gái yếu đuối, chạy bộ, coi như xong, ở
một bên xem một chút là được rồi.
Trường quân đội X cực kỳ nổi
tiếng trong nước, mấy năm trước trường học mở rộng nên hợp nhất với Học
viện y bên cạnh, phá hủy tường ngăn cách hai bên, thành lập Bộ y học. Ký túc xá X tiêu chuẩn một phòng bốn người, Trầm Ngôn cùng Tăng Tĩnh Ngữ
còn có Trịnh Hòa Ninh, ba người là bạn cùng phòng, còn một người nữa gọi Lý Ngọc, Lý Ngọc thái độ xa cách, cho nên, mỗi lần có chuyện hoặc là đi chơi , đều chỉ có ba người bọn họ. Ánh mắt Trịnh Hòa Ninh và Trầm
Ngôn nhìn cô một cái, không tin lắc đầu, "Giả vờ giả vịt , không phải
cậu ấy am hiểu nhất là giả bộ sao. Mọi việc chỉ nhiệt tình, hứng thú
được ba phút, đoán chừng lần này cũng giống vậy." Cuối cùng lại càng
không cam lòng oán trách: "Cậu xem cậu ấy khi dễ tớ...tớ đã chạy ba
vòng, cậu ấy mới chạy một vòng, chỉ cậu ấy mới có tốc độ rùa bò như vậy. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trịnh Hòa Ninh hết sức im lặng, "Cậu nói sao da mặt người này lại dầy như thế?"
Trầm Ngôn đồng ý gật
đầu, ngay sau đó vẻ mặt không hiểu hỏi: " Không phải cậu ấy đã nói da
mặt mình dày có thể so với vỏ quả đất sao? Sao cậu còn ôm ảo tưởng với
da mặt cậu ấy chứ."
Trịnh Hòa Ninh hoàn toàn tỉnh ngộ, vỗ ót một cái thật mạnh, thất thanh kêu lên: "Tớ sai lầm rồi! ! !"
Ba người này tình cảm tuy tốt, chỉ là, tính cách này, dùng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược để hình dung có vẻ quá hàm súc.
Tăng Tĩnh Ngữ là người ngay thẳng, tính tình mạnh mẽ, hệ nữ vương. Ở trong
lớp, chỉ cần âm thanh high-decibel vừa hô, phía dưới phụ họa, tiếng vỗ
tay như sấm ——— cô là trưởng lớp.
Trầm Ngôn, cô gái ngoan ngoãn,
dáng người rất đẹp, vừa nhìn là biết thuộc về loại hình Tiểu Bạch Thỏ
rất dễ bắt nạt, động một chút là xấu hổ đến đỏ mặt, không ít lần bị Tăng Tĩnh Ngữ đùa giỡn.
Trịnh Hòa Ninh, vốn là cô gái rất hay xấu hổ, nhưng kể từ khi lăn lộn cùng Tăng Tĩnh Ngữ, liền hung hăn với con trai, dọa họ sợ chạy mất dép, có đi không về.
Đã qua mửa tiếng, Tăng Tĩnh Ngữ rốt cuộc vinh quang ngã xuống, thở hổn hển.
Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh vội vàng chạy đến bên người. Trầm Ngôn là một
cô gái tỉ mỉ, đã mang theo nước suối cùng khăn lông ————- cô đi theo
chính là làm hậu cần .
"Còn chạy nữa sao?" Trầm Ngôn vừa lau mồ hôi trên mặt cho cô vừa bên hỏi.
"Ngày mai sẽ tiếp tục." Tăng Tĩnh Ngữ đoạt lấy nước suối trên tay Trầm Ngôn, hung hăng ực một hớp.
Về Tăng Tĩnh Ngữ tại sao đột nhiên giác ngộ, muốn làm một sinh quân (sinh
viên quân đội), kiên trì thi hành phương châm chỉ đạo của Đảng, không sợ gian khổ, cố gắng học tập, phát triển chủ nghĩa tinh thần yêu nước, thề phải trở thành một quân y danh tiếng vì đồng bào phục vụ, không thể
không nhắc tới một người ——————- Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn là huấn luyện viên của các cô khi họ còn năm nhất, lúc đó Thiệu Tuấn vẫn còn ở học Đại Học, đang học năm 3.
Tăng Tĩnh Ngữ là bị cha cô, quân trưởng dùng nhánh trúc buộc tới trường quân đội học, đối với chỗ này nội tâm cô phát ra một loại bài xích, thỉnh
thoảng thích bới móc, rất thích cùng huấn luyện viên cãi nhau mấy câu.
Ví như:
Quân huấn ngày thứ nhất, Trầm Ngôn té xỉu, cô bật dậy, xung phong nhận việc: "Báo cáo huấn luyện viên, có người té xỉu, em xin đưa cô ấy đi phòng
cứu thương." Trường học an bài đặc biệt đưa bạn học bị xỉu đi phòng cứu
thương, cô chính là muốn trốn học nên xung phong nhận việc.
Thiệu Tuấn không chút nào nể mặt cô, lạnh lùng nói: "Không cho phép."
Từ đó Tăng Tĩnh Ngữ ghi thù, chỉ cần có cơ hội cô sẽ không để dư, cùng Thiệu Tuấn làm trái lại:
"Báo cáo huấn luyện viên, em muốn đi nhà vệ sinh."
"Báo cáo huấn luyện viên, đầu em đau muốn xin nghỉ."
"Báo cáo huấn luyện viên, hôm nay thân thích em tới, không thể làm vận động mạnh."
Mới vừa nhận lớp này thì cấp trên cho Thiệu Tuấn biết một tin tức, " Tăng
Tĩnh Ngữ là hòn ngọc quý trên tay thủ trưởng, tai nơi này chính là mạ
vàng , mọi việc mắt nhắm mắt mở là tốt rồi." Nhưng làm sao anh có thể
cuối đầu, quản cô này là thiên kim nhà quân trưởng hay anh kia là công
tử nhà tư lệnh, làm sai sẽ phạt.
"Tăng Tĩnh Ngữ bước ra khỏi hàng, tư thế hành quân một giờ."
"Tăng Tĩnh Ngữ bước ra khỏi hàng, sau khi giải tán chạy 20 vòng sân điền kinh, không chạy xong không cho phép ăn cơm."
Như thế hai người coi như có thù không đội trời chung.
Về sau như thế nào lại hòa hảo , chuyện này một lời khó nói hết. . . . . . . . . . . . . . .
Chủ nhật, Tăng Tĩnh Ngữ ra ngoài, đi dạo trong thành phố một ngày, đột
nhiên cảm thấy đói bụng, tùy tiện tìm cái nhà hàng để làm no bụng.
Nhưng ai biết cô lại đụng phải Thiệu Tuấn ở nơi đó, hơn nữa là bị thúc dục, cô phát hiện tên kia đang đi xem mắt .
Tăng Tĩnh Ngữ lúc ấy liền kinh hãi, xem mắt, anh bao nhiêu, theo cô biết,
Thiệu Tuấn ĐH năm 3 trúng tuyển bộ đội đặc chủng, sau khi đi vào vẫn
không ngừng học tập, hơn nữa năm nay vừa mới 23 tuổi mà thôi, nhỏ như
vậy mà chạy đi xem mắt, có phải quá kinh sợ hay không! ! !
Tăng Tĩnh Ngữ cố ý tìm vị trí sau lưng Thiệu Tuấn mà ngồi.
Chỉ nghe cô gái kia nói: "Nghe nói anh tốt nghiệp trường quân đội, bây giờ là cấp bậc gì?"
"Cụ thể là gì dì không có nói cho em biết, anh có thể nói cho em biết một chút không?"
"Nghe nói anh là người địa phương, trong nhà phòng ốc cũng có, có thể trực tiếp kết hôn."
Lúc này món ăn còn chưa mang lên, trên bàn chỉ bày biện một dĩa đậu phộng
rang, Tăng Tĩnh Ngữ đối mặt với cô gái đang lảm nhảm này, tuy trong
miệng không ngừng nhai đậu phộng, nhưng mà nội tâm lại đem tổ tông mười
tám đời nhà người ta thăm hỏi một lần.
"Mẹ nó, cô ta làm nghề bán hàng đa cấp hay sao, muốn đem mình bán ra ngoài để đẩy nhanh tiêu thụ
à. . . . . . . . . . . . Còn kết hôn, như vậy mà muốn gả cho Thiệu Tuấn, mắt lớn, mũi tẹt, miệng hà mã, lớn lên xấu không phải lỗi của cô, ra
ngoài dọa người là sai lầm của cô rồi. Phi, ta phi, người này cũng quá
kém cỏi."
Thật ra thì con gái người ta dáng dấp mặc dù không đẹp
mắt, nhưng không đến nỗi không có thuốc nào cứu được, đại chúng hóa mà
thôi, không xinh đẹp cũng không xấu xí.
Nhưng trong mắt Tăng Tĩnh Ngữ, nhìn thế nào không vừa mắt.
Bữa cơm này cô ăn hỏa khí mười phần, nhạt như nước ốc. Chỉ là cuối cùng khó khăn lắm cô mới nhịn xuống được. Cũng không chủ động đi tìm Thiệu Tuấn, yên lặng ra khỏi nhà hàng, sau đó ngồi xe trở về trường học.
2
Tháng sáu thời tiết rất nóng, luôn làm cho tâm tình người ta dễ dàng bực tức. Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng cũng uốn éo, nay lại nóng lên, nóng càng thêm
nóng, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Trường
học có quy định, mười giờ phải ngủ, lúc này đã mười giờ rưỡi, trong ký
túc xá ba người kia đã vào mộng đẹp rồi, trong lòng cô lại có chuyện,
làm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, ảo não bò xuống
giường, giơ điện thoại di động lên, mượn ánh sáng điện thoại di động lục lọi trên bàn hồi lâu, rốt cuộc tìm được cái hộp vị chanh không khí
trong lành, lén lén lút lút chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa sổ nhà vệ
sinh bị cô mở rộng toàn bộ, lại mấy lần nhấn vòi nước giội nước, từ từ
gió nhẹ thổi tai, bên trong căn bản không có mùi là lạ. Vị chanh mát
mẻ nhàn nhạt tản ra.
Tăng Tĩnh Ngữ dựa vào cửa sổ góc tường, từ góc độ này nhìn sang, mơ hồ có thể nhìn thấy trăng sáng mông lung,
xuyên qua tầng tầng mây đen, từ từ lộ ra, rồi sau đó, càng phát ra rõ
ràng.
Lúc ấy vô tình bấm gọi điện thoại, nhưng hồn cô còn chưa
quay về, cho đến khi truyền đến âm thanh lành lạnh của Thiệu Tuấn, cô
mới biết mình làm cái gì.
"Này" âm thanh truyền đến đã lâu, trầm
thấp nhưng cứng rắn, sợ Tăng Tĩnh Ngữ giật mình mà té, "Cũng mười giờ
rưỡi rồi, sao cô còn chưa ngủ?" Thiệu Tuấn cũng tốt nghiệp đại học X,
đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở trường học rất rõ ràng.
Tăng Tĩnh Ngữ nắm chặt di động trong tay, không nhịn được le lưỡi liếm liếm
môi khô khốc, không nói lời nào, mà trên thực tế, cô cũng không biết
phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền não, đặc biệt là nghe
được cô gái kia nói gì kết hôn ..., cô lại càng phiền não.
"Hơn
nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, lại không nói lời nào, đại tiểu thư,
người nào lại chọc cô mất hứng." Trong hai năm qua Tăng Tĩnh Ngữ điện
thoại cho anh rất nhiều, tình huống mỗi lần không có gì khác ngoài ba
chuyện sau: thứ nhất, điện thoại nói thẳng, nói người nào đó đắc tội cô, làm cô cực kỳ tức giận. Thứ hai, đối với chế độ biến thái của trường
học tàn ác phê phán, tước đoạt tự do của cô, hủy diệt cuộc sống đại học đẹp đẽ mà cô hướng tới, còn có bóp chết cơ hội cô nói yêu thương... Vân vân, thứ ba, thuận tiện hỏi anh một cái, cuộc sống lúc này thế nào, có
xảy ra chuyện gì đặc biệt không, có làm nhiệm vụ nguy hiểm không,
v.v....
Thiệu Tuấn không nói nhiều, nhưng có kiên nhẫn, cho dù
Tăng Tĩnh Ngữ nói những chuyện loạn thất bát tháo, anh cũng có rất kiên
nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng phát biểu một đôi lời, mặc dù đại đa số bị
bác bỏ một cách vô tình, anh cũng không nổi giận, dù thế nào đi nữa anh cảm như vậy cũng tốt, cô đồng ý là chuyện của cô, về điểm này, Tăng
Tĩnh Ngữ còn chế nhạo anh nhiều lần, nói anh không hiểu được cái gì
là thương hương tiếc ngọc, chứ đừng nói theo đuổi con gái, tương lai
khẳng định không tìm được lão bà. Chỉ có cô là người tốt bụng lòng đầy
từ bi, cứu khổ cứu nạn, thỉnh thoảng điện thoại cho anh, an ủi tâm hồn
cô đơn của anh.
Anh cũng không giận, chỉ là lẳng lặng nghe cô oán trách, sau đó chờ bên kia an tĩnh, hời hợt một câu "Nói xong rồi sao,
không có việc gì tôi cúp máy."
Tăng Tĩnh Ngữ có chút giận, hận
không thể lập tức tát chết anh. Chỉ là thật đáng tiếc, khoảng cách quá
xa, mà tay của cô quá ngắn, cho nên ý định này chỉ có thể làm trong mộng thôi.
"Ai biết anh nhận nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp hoàn hồn nữa đấy." Bình thường cô gọi cho Thiệu Tuấn là gọi vào quân trại nơi
anh ở, mười lần có chín lần tìm không được người, có đôi khi là đi huấn
luyện, có lúc làm nhiệm vụ. Dần dần cô ít gọi điện thoại hơn, bên trong
quân trại tín hiệu không tốt, hơn nữa bộ đội bọn họ chưa bao giờ mang di động trên người, điện thoại di động với bọn họ mà nó, chỉ là trang sức
mà thôi.
Nếu không phải hôm nay vô tình gặp được ở khách sạn, cô
cũng sẽ không gọi cuộc diện thoại này, hơn nữa còn gọi vào di động của
anh.
Thiệu Tuấn hơi nhíu mi tâm, anh thật không hiểu Tăng Tĩnh
Ngữ suy nghĩ kiểu gì, chủ động gọi điện thoại cho người khác, chính mình lại im lặng không nói. Không nhận ra có người trả lời điện thoại sao?
Mặt tuấn lãng hiện lên một tia bất đắc dĩ, "Ngày mai còn phải đi học,
ngủ sớm một chút đi."
Tăng Tĩnh Ngữ rùng mình, nhớ tai lời mình
muốn nói, cố làm nhẹ nhõm mà oán trách: "Tôi nói tôi không có việc gì
lúc nào? Ai cho anh nghe điện thoại nhanh như vậy. Tôi không biết anh sẽ nhận nhanh như vậy, cho nên mới thẫn thờ không biết phải nói gì.
Anh cũng không hơn gì tôi, như vậy gọi bạn bè sao? Gọi cho anh mười lần hết chín lần là tắt máy, cho nên tôi mới có thể nhất thời không phản
ứng kịp." Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng có quỷ, lời nói không được mạch lạc,
thậm chí ngay cả giải thích cũng nói thành như vậy.
Thiệu Tuấn có chút không giải thích được, không hoàn hồn thì không hoàn hồn, có cái gì tốt mà giải thích. Còn nhiều như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT