Bên ngoài khách sạn Thiên Hữu. Tô Nhĩ sau khi dừng xe lại chỉ nói với Tĩnh Ngữ một câu: "Đi thôi, cô mời em ăn cơm."
Khóe miệng Tăng Tĩnh Ngữ nhếch lên một chút, vui vẻ vuốt mông ngựa nói: "Vẫn là Tô Nhĩ hào phóng nhất, nếu không em làm sao có thể tới được những
nơi như thế này." Từ sau lần trước tới nơi này, sau khi về cô liền hướng Tô Đạo thăm dò một lần, thì ra là nhà hàng này là nhà hàng của nhà cô
ấy mở, thuộc về hệ thống khách sạn cao cấp năm sao cả nước, trong chớp
mắt cô sốc, bản thân cô đã gặp được nhà giàu có trong truyền thuyết rồi?
Đi theo Tô Nhĩ một đường vào phòng ăn ở đại sảnh phía tây, xa xa đã nhìn
thấy Tô Mặc từ trên chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt tươi cười đi về phía các
cô, Tăng Tĩnh Ngữ theo thói quen lễ phép muốn chào một tiếng, nhưng còn
chưa kịp chào, lúc cô hoàn hồn đã bị Tô Mặc kéo đến một trước mặt một
người phụ nữ khoảng trên dưới năm mươi, vóc người hơi mập, giới thiệu:
"Mẹ, đây là bạn gái của con."
Nghe Tô Mặc nói hưu nói vượn, Tăng
Tĩnh Ngữ có một ý nghĩ kích động xông lên đập chết anh, tròng mắt đen
nhánh hừng hực ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào Tô Mặc.
Cô im lặng
nghĩ, cô từ lúc nào đã trở thành bạn gái anh ta? Như vậy là thế nào,
thậm chí cái gì cô cũng không biết, trên thế giới còn có chuyện nào làm
cho người ta phát điên hơn nữa sao?
Tăng Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn
về phía Tô Mặc, chỉ thấy Tô Mặc đối với cô cười cười, mặt lấy lòng, hơn
nữa còn thân mật ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Làm ơn, cứu người như
cứu hỏa a."
Tăng Tĩnh Ngữ trừng mắt nhìn, không lên tiếng, lại nghiêng đầu sang nhìn Tô Nhĩ.
Chuyện này tới quá đột ngột, không có kịch bản cũng không có lời thoại, Tô Nhĩ trong lúc nhất thời cũng không biết tiếp chiêu thế nào. Cô có chút buồn bực nghĩ, cô cũng chỉ là tốt bụng chở Tăng Tĩnh Ngữ một đoạn đường, đến nơi này liền thuận tiện mời cô bé ăn một bữa cơm, người nào từng nửa
đường giết cái lão Thái hậu, hơn nữa anh ta còn nói tới lấy tài liệu,
được rồi như vậy cũng được. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói
cái gì, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác làm cái gì cũng không còn nhìn
thấy.
Tăng Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ, chỉ đành phải giả cười, nhàn nhạt nói một câu: "Cháu chào cô ạ!"
Mẹ Tô nhìn Tăng Tĩnh Ngữ bằng con mắt chọn con dâu cẩn thận đánh giá một
lượt, chiều cao đầy đủ, mắt to mày rậm dáng dấp không tồi, xem ra là một cô gái sạch sẽ hào phóng, ngay sau đó hài lòng gật đầu một cái đối với
Tô Mặc nói: "Con đã tự mình tìm được, vậy không cần đi xem mắt nữa, buổi tối trở về mẹ sẽ nói với dì Trương."
Tô Mặc trong lòng reo hò,
nhưng mà trên mặt lại làm bộ như rất khó nghĩ nói với mẹ: "Con đã sớm
nói không cần giới thiệu đối tượng cho con mà lại không chịu, hiện tại
bạn gái của con cũng tức giận."
Mẹ Tô nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, trên
mặt một chút tươi cười cũng không có, giống như có vẻ tức giận. Cũng dễ
hiểu thôi, cô gái nào mà thấy bạn trai bị buộc đi xem mắt chắc chắn đều
không vui vẻ gì, điểm này bà có thể hiểu, ngay sau đó giả bộ oán trách
Tô Mặc: "Không phải mẹ tìm cũng vì con sao? Nếu không thì mẹ cần chi
phải hao tâm tổn sức như vậy, cháu gái à, con đừng để ý nhé, buổi trưa
cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng ta tâm sự một chút." Hiếm khi con trai
nguyện ý tìm bạn gái thế này, nếu như bị bà làm mất hứng, không phải là
Tô Mặc sẽ lấy cớ không kết hôn hay sao, Mẹ Tô giả vờ trách yêu, hiền hậu cười một cái nói.
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy kinh hãi, mẹ nó, ăn
cơm, cô có điên mới ăn! Vội vàng giả bộ đáng tiếc, liên tục từ chối: "Cô ơi, lần sau đi, con tìm Tô Nhĩ có chút việc."
"Tô Nhĩ?" Tô mẹ không hiểu hỏi ngược lại.
Tô Nhĩ nghe thấy thế bước nhanh đi lên phía trước giải thích: "Mẹ, Tĩnh Ngữ là học trò của con."
"Ừ..." Tô mẹ hơi nhíu mày, học sinh? Phải đợi bao lâu mới ra trường, bà suy
nghĩ một chút nói: "Con đã có chuyện thì đi trước đi, có Tô Mặc ở đây
với cô là được rồi."
Thật ra thì cô và Tô Nhĩ nào cũng đâu chuyện gì, chỉ là mượn cớ trốn ra mà thôi, nhưng đùa giỡn đến nước này, chiêu
nào cần diễn cũng đã diễn, Tô Mặc thân sĩ đưa Tô Đạo cùng Tăng Tĩnh Ngữ
ra ngoài, anh áy náy nói với Tăng Tĩnh Ngữ: "Thật xin lỗi, anh cũng
không ngờ mẹ anh lại đột nhiên chạy đến đây."
Nhìn vẻ mặt áy náy
của anh, Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng sao còn chỉ trích được nữa, hào
phóng vỗ vỗ bả vai Tô Mặc, cười cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, nhưng chỉ
một lần này thôi đấy, nếu để bạn trai em hiểu lầm sẽ không tốt." Kể từ
khi chính thức qua lại cùng Thiệu Tuấn, Tăng Tĩnh Ngữ liền đặc biệt chú ý các vấn đề liên quan, Thiệu Tuấn người nọ mặc dù ngoài miệng không nói
gì, nhưng máu ghen rất lớn.
Khóe môi Tô Mặc khẽ
cong lên, nhàn nhạt gật đầu đồng ý. Ngược lại Tô Nhĩ một bên đột nhiên
ra tiếng, "Em có bạn trai rồi á, sao cô chưa từng nhìn thấy." Ở đại học
X, tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, tài nguyên bình thường mọi
người cũng giải quyết nội bộ, nhưng cô vừa nghe Tăng Tĩnh Ngữ đã có bạn
trai, nhưng chưa từng nhìn thấy có nam sinh nào tới trường học đợi cô ấy vào chủ nhật, nếu không phải là Tăng Tĩnh Ngữ lần nào mở miệng cũng
nhắc tới bạn trai, cô còn hoài nghi là cô bé này nói dối cơ í.
"Đó là vì cô chưa thấy mà thôi." Tăng Tĩnh Ngữ rất đắc ý lấy điện thoại di
động ra muốn nhân cơ hội đắc chí một phen, nhưng mở ra nguồn điện mới
nhớ tới màn hình bị rơi hỏng rồi.
Tô Mặc tỉ mỉ nhìn các động tác liên tiếp Tăng Tĩnh Ngữ, rất ân cần hỏi: "Điện thoại di động hỏng rồi sao?"
"Vâng, không cẩn thận màn hình rơi hỏng."
Tô Mặc rất tự nhiên cầm di động trong tay Tăng Tĩnh Ngữ, quyết định đi tới của tiệm sửa, như vậy đi, các cô đi trước, ngón tay thon dài xẹt qua
màn hình điện thoại di động, "Cái này phải cầm đi tiệm sửa, như vậy đi,
các em vội thì đi trước đi, dù sao một lát nữa anh phải đi ngang qua chỗ đó, thuận tiện anh giúp em sửa là được."
Tăng Tĩnh Ngữ cười sảng khoái, vốn là không biết sửa ở đâu, có người giúp một tay dĩ nhiên là
cầu còn không được, huống chi mới vừa rồi Tô Mặc còn coi cô như thế
thân, cho nên cô rất vui sướng đưa di động cho Tô Mặc, hơn nữa còn rất
là khẩn trương dặn dò: "Trong này có bảo bối của em, lúc sửa anh nói bọn họ cẩn thận một chút nha."
Lúc này ba người vừa lúc đi tới cửa,
Tô Mặc đứng bên phải, Tô Nhĩ ở chính giữa, Tăng Tĩnh Ngữ đứng ngoài cùng bên trái, Tô Mặc nghiêng người dừng lại, giả bộ nghiêm túc nói: "Yên
tâm đi, anh bảo đảm hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Tăng Tĩnh Ngữ cũng phụ họa theo, nhìn Tô Mặc hài lòng gật đầu một cái, rất nghiêm chỉnh nói: "Tổ chức tin tưởng anh."
Tô Nhĩ thấy anh hai bộ dáng có tiếng cũng có miếng, không nhịn được vui
vẻ, hai cánh tay đặt lên người Tăng Tĩnh Ngữ, nâng vẻ mặt thành thật đại lượng lên trước mắt Tô Mặc, chọc chọc tay Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Em thấy
hai người các anh không làm diễn viên quả thật lãng phí, ăn nói rất
được." Tô Nhĩ ra vẻ tiếc nuối, nhưng một cái chớp mắt lập tức cười gian
nhìn về phía anh trai, trêu ghẹo nói: "Sao em lại cảm thấy là anh không
có ý tốt với em vậy, tự nhiên quan tâm, nếu không phải kẻ gian thì cũng
là kẻ cắp."
Bả vai Tăng Tĩnh Ngữ hơi mỏi, đem giắt tay Tô Nhĩ
trên người cô bỏ xuống, vậy mà xoay người một cái chớp mắt, chỉ lướt qua một cái, cô nhìn thấy mẹ Thiệu trên đường đối diện cởi chuyên chở đồ,
Tăng Tĩnh Ngữ nhìn chằm chằm phía đối diện, trong đầu không ngừng nhớ
lại giọng điệu của Thiệu Tuấn ở bên tai cô mang theo ý nhờ vả ở bên tai
cô nhỏ giọng nói: "Tĩnh Ngữ à, không biết anh bao giờ mới được nghỉ phép về nhà, nếu như em có rãnh rỗi, giúp anh đến xem mẹ anh một chút, thực
ra mẹ cũng không phải là không thích em, chỉ là cảm thấy hoàn cảnh gia
đình chúng ta có sự chênh lệch quá lớn, sợ anh không xứng với em."
Cô hiểu hết vẻ mặt phức tạp của Thiệu Tuấn, lông mày hơi nhíu lên, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, giống như đang cố sức kìm nén điều gì
đó, lúc ấy cô không nhịn được đưa tay ôm anh, thật chặt, ghé vào lỗ tai
anh trịnh trọng nói: "Được, em nhất định sẽ đi.’’
Hôm nay cô vốn
định sau khi sửa xong điện thoại di động thì đến thành phố Y một chút,
trở lại quầy bày hàng giúp mẹ Thiệu một tay, ai ngờ lại vô tình gặp ở
đây, bây giờ cô cũng không muốn ăn trực Tô Nhĩ nữa rồi, vội vàng nói tạm biệt với hai người bên cạnh, sau đó vội vàng rời đi.
Tô Nhĩ nhìn bóng lưng Tăng Tĩnh Ngữ đã đi xa cảm thấy vô cùng buồn bực: "Cô ấy có
chuyện gì sao? Mới vừa rồi còn nghĩ tới chỗ em ăn trực ấy."
Tình
huống đột nhiên thay đổi, Tô Nhĩ nghĩ, hiếm khi cô muốn mời người khác
ăn một bữa cơm lại không tìm được người, thật đúng là đau lòng, nếu là
Lâm Phong thì tốt biết bao, chuyện gì cũng nghe cô, chuyện gì cũng cưng
chiều cô, aizz, cô đột nhiên nghĩ tới Lâm Phong rồi, suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho anh hay không.
"Anh, anh nhìn cái gì vậy?" Tô Nhĩ đang muốn tạm biệt anh, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện anh cô
ngơ ngẩn chăm chú nhìn về hướng khác. Tô Nhĩ theo ánh mắt của anh trai
nhìn sang, hình dáng Tăng Tĩnh Ngữ thon dài, cao gầy trong nháy mắt đập
vào mi mắt, Tô Nhĩ đưa tay huơ huơ trước mắt anh trai, "Thế nào,
thật lòng coi trọng nha đầu kia?"
Tô Mặc không phủ nhận, bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt điện thoại đen nhánh của Tăng Tĩnh Ngữ,
không để ý hỏi: "Nhà cô ấy là làm gì?" Anh nhớ mang máng lần trước đưa
Tăng Tĩnh Ngữ trở về trường học lúc cô nói một câu "Chuyện này, em cũng
không sợ đắc tội." Khi đó bỗng không nhịn được nhìn cô một cái, khuôn
mặt trẻ trung tràn đầy tự tin cùng liều lĩnh, bên trong lời nói mang
theo một dòng khí phách, khó mà miêu tả được, anh vô cùng tò mò về gia
cảnh nhà cô.
Nhưng là bây giờ, đối diện lại là một Tăng Tĩnh Ngữ
nhanh chóng đuổi theo xe ba bánh chở hàng nhỏ trước mặt, hơn nữa lại có
vẻ giống như thân thiết, cả đường đi theo, hơn nữa rất rõ nhìn ra lúc
này Tăng Tĩnh Ngữ đang chủ động trò chuyện, cứ nghĩ gia cảnh Tăng Tĩnh
Ngữ vô cùng cao quý, sao lại mở xe hàng ba bánh nhỏ này chứ?
Trong đầu Tô Mặc đột nhiên thoáng qua một tia nghi vấn, chỉ là rất nhanh anh lại thu hồi tầm mắt, chờ đợi Tô Nhĩ trả lời.
"Không phải coi trọng cô ấy thì anh hỏi thăm nhà cô làm gì?" Tô Nhĩ cũng không nhịn được vô cùng hiếu kỳ, lại nói anh cô từ trước đến giờ là "trong
bụi hoa tìm lá" không dính bụi trần, chẳng lẽ lãng tử quay đầu rồi hả ?
Tô Mặc nhàn nhạt cười một tiếng: "Anh chỉ cảm thấy cô ấy rất thú vị."
Đột nhiên Tô Nhĩ sắc mặt trầm xuống, giọng nói vô cùng nghiêm túc, "Anh
đừng có ý nghĩ đen tối với cô ấy, cô không phải cái loại anh có thể mờ
ám chơi đùa.
Tô Mặc bất đắc dĩ sờ mũi một cái, sắc mặt có vẻ uất
ức nhìn Tô Nhĩ, "Anh nói này em gái, em cũng không thể chụp mũ anh được, em chỗ nào nhìn thấy anh muốn cùng cô chơi trò mờ ám rồi, hơn nữa,
trước kia đều là phụ nữ chủ động cho anh ôm ấp yêu thương, vậy làm sao
có thể trách anh đây?"
Không phải là anh nói sai, mặc dù anh
không mở lời tới cũng có con gái chạy theo tới tận cửa, thế nhưng cũng
không ám chỉ anh hiện tại có bạn gái, anh có gia cảnh tốt đẹp, bề ngoài
hào hoa anh tuấn, học vấn cao, hơn nữa đối với con gái lại vô cùng hòa
nhã hào phóng, tự nhiên liền mê đảo, tự cho là có thể chinh phục phụ nữ. Đáng tiếc chính là, cho tới bây giờ còn không có bất kỳ một người con
gái nào có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện dừng chân.
Suy
nghĩ của anh rất đơn giản, muốn chơi có thể, nhưng là nói chuyện tình
cảm gì không cần, vì một đóa hoa mà bỏ cả vườn hoa, chỉ kẻ ngu mới có
thể làm chuyện như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT