"Em buông ra." Giọng nói Thiệu Tuấn lạnh như băng.

"Không buông, chết cũng không buông." mặt của Tăng Tĩnh Ngữ gắt gao dán lên lưng hiện đầy vết thương của anh, vô cùng kiên định mà nói: "Em không có sợ hãi, thật đấy, em không sợ một chút nào cả."

Thiệu Tuấn hít sâu một hơi, trong lòng như có kim nhọn đâm vào, vừa đau vừa thương. Anh yêu Tăng Tĩnh Ngữ, bất luận giàu có nghèo khó, bất luận bệnh tật khổ sở cũng không thể thay đổi tình yêu của anh, nhưng đồng thời, anh nghĩ muốn hồi báo tình yêu của Tăng Tĩnh Ngữ dành cho anh, không phải chỉ nông cạn chú trọng ngoại hình, mà là dù anh trọng thương tàn tật, mặt mũi đã bị hủy cũng không chia không tách, khắc cốt ghi tâm mà yêu. Nhưng Tăng Tĩnh Ngữ mới vừa trầm mặc làm anh bừng tỉnh, thật ra thì, cô là để ý, cô là sợ.

Cô đáp ứng làm bạn gái người khác nhưng không tới một tuần lễ liền nói chia tay, nguyên nhân là cô không có cảm giác, cô thích vẻ đep trai, bởi vì trai đẹp tương đối đẹp mắt, anh không dám tưởng tượng nếu là ngày nào đó cô chán ghét khuôn mặt của anh, cảm thấy anh không còn đẹp trai nữa thì phải làm thế nào.

Thiệu Tuấn đột nhiên cảm thấy rất bất lực.

"Tĩnh Ngữ, em yêu thích anh vì cái gì?" Thiệu Tuấn vẫn là nhịn không được hỏi.

Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người, thích anh cái gì? Cái vấn đề này dường như cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới.

Thật chẳng lẽ chỉ là bởi vì anh lớn lên đẹp trai?

Phi phi phi! ! ! Cô mới không có nông cạn như thế.

Lại nghĩ, cuối cùng cô rất thành thực mà nói: "Em không thích anh đi xem mắt, không thích anh nhận điện thoại của cô gái khác, không thích anh nhìn cô gái khác ngoại trừ em, anh nói xem đây được là ghen không?"

Thiệu Tuấn có chút dở khóc dở cười, thế này là thế nào? Thật ra thì anh cũng không biết, chỉ là đáp án này so với việc nói thích anh đẹp trai đúng là tốt hơn rất nhiều.

"Không tức giận?" Tăng Tĩnh Ngữ thấy Thiệu Tuấn không nói, ngượng ngùng nhón chân lên, ngước đầu tiến tới bên lỗ tai anh thổi khí nói: "Thật ra thì em thích nhất là đùa giỡn anh."

Thiệu Tuấn im lặng nhìn trời, anh đột nhiên phát hiện anh tìm không phải bạn gái, mà là nữ lưu manh, từ tư tưởng đến hành động, tuyệt đối là Nữ Lưu Manh, bởi vì trước khi anh mặc quần áo Tăng Tĩnh Ngữ còn mặt dày mày dạn sờ soạng trên ngực anh một cái.

Anh nghĩ, may nhờ anh định lực cao không có sờ sờ lại cô, nếu là đổi thành người khác, đoán chừng đã sớm đem cô ăn, liền xương cốt cũng không còn. Đừng tưởng rằng anh không nói lời nào sẽ không phản ứng, nếu lại mò xuống, vậy coi như là nói điêu rồi.

Mà Tăng Tĩnh Ngữ thì ngược lại, cô nghĩ, lấy một chút ích lợi trước, tương lai sau này cô về đây làm việc, nhất định phải đem anh gặm nhấm, đến tận xương tủy, cuối cùng vẫn còn rất mặt dày tưởng tượng tình cảnh Thiệu Tuấn bị cô đè xuống giường hô to không cần.

Tăng Tĩnh Ngữ đi, Thiệu Tuấn cũng không tới tiễn cô.

Trước hôm cô dời đi, trong ánh vàng rực rỡ của biển hoa hoa hướng dương, Thiệu Tuấn cái gì cũng không nói, chỉ rất là thâm tình hôn cô.

Cô nghĩ, thật ra thì anh không có chút nào khó chịu cả, chỉ là bên ngoài quá nghiêm túc, lạnh lùng mà thôi, hôn tới bản thân hả hê ý loạn tình mê.

Ngày tựu trường tới rất nhanh, lại gặp được hai chị em tốt Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh.

Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn cầm ảnh cô và Thiệu Tuấn chụp chung đem ra khoe khoang.

Trong hình, Thiệu Tuấn cởi trần ôm cô, cô đùa dai tới gần phía trước hôn lên mặt anh một cái.

Trịnh Hòa Ninh nói: "Cậu nha, chính xác là nữ lưu manh số một, cường hôn vẫn là chuyện nhỏ, chỉ khi đem người ta cho lột sạch mới cam lòng."

Tăng Tĩnh Ngữ hả hê cười cười, "Tớ cũng không phải là cậu, gấp gáp cái gì."

Trịnh Hòa Ninh giả vờ lau nước mắt, kêu rên nói: "Tớ tiếc thương thay cho Thiệu Tuấn, trinh tiết của anh ấy cứ như vậy mà bị lưu manh cướp đi."

"Huấn luyện viên Thiệu thế nào?" Lý Ngọc từ thư viện trở lại, nghe thấy có người nói về huấn luyện viên Thiệu không nhịn được hỏi một câu.

Trầm Ngôn dịu dàng cười cười, sau đó đem điện thoại Tăng Tĩnh Ngữ đưa cho cô, lúc này trên màn ảnh hiện lên là ảnh chụp tiếp theo, Tăng Tĩnh Ngữ nắm cả cổ của Thiệu Tuấn, cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, Thiệu Tuấn hôn gò má Tăng Tĩnh Ngữ, có thể từ hình dáng rõ ràng phân biệt ra được anh là ai.

Lý Ngọc tự cảm thấy mình bị đóng băng, thân thể cứng ngắc, tay chân rét run, hô hấp chợt lỡ mất một nhịp.

Mặc dù ở trong cùng một phòng ký túc xá, nhưng cô cùng ba người còn lại không thân thiết chút nào, trừ tiếp xúc cần thiết, những thời điểm khác đều là cô đơn một mình. Cô hoàn toàn không tin Thiệu Tuấn sẽ cùng Tăng Tĩnh Ngữ ở chung một chỗ, bọn họ không phải đối đầu nhau sao? Thiệu Tuấn, huấn luyện viên không phải rất ghét Tăng Tĩnh Ngữ sao?

Cô chỉ cảm thấy trong đầu loạn như muốn nổ tung, lúc cô nhập ngũ liền thích Thiệu Tuấn, nhưng cô là con người sống nội tâm, nên chưa bao giờ bày tỏ với Thiệu Tuấn. Cô tức giận nghĩ tại sao lại là Tăng Tĩnh Ngữ, dựa vào cái gì, với thành tích của Tăng Tĩnh Ngữ, nếu là không có cha là quân trưởng ở thành phố X thì cửa trường cũng vào không được.

"Như thế nào, rất xứng đôi phải không?" Tăng Tĩnh Ngữ đi tới sau lưng Lý Ngọc, đẩy cánh tay của cô một cái nói.

Lý Ngọc chợt giật mình, mất thăng bằng, điện thoại di động rơi xuống đất, "Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ xem đến ngây dại." Cô liên tục không ngừng nói xin lỗi, khom lưng nhặt điện thoại di động lên.

"Tớ đền cho cậu cái khác. Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, Lý Ngọc xin lỗi nói.

Tăng Tĩnh Ngữ nhận lấy điện thoại di động, hào phóng cười cười, "Cậu đừng kích động, không có chuyện gì không có chuyện gì."

Bên trên Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh cũng nói theo không có việc gì, Lý Ngọc không nhịn được lại nói một câu: "Thật ngại quá."

Tăng Tĩnh Ngữ bỏ điện thoại di động vào trong túi, vỗ vỗ bả vai Lý Ngọc nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không phải chỉ là một cái điện thoại di động ư, thật sự không có việc gì đâu."

Chủ nhật, Tăng Tĩnh Ngữ đến tiệm sửa điện thoại di động, vừa lúc ở cửa trường học đụng phải cô Tô.

Cô bước nhanh chân đi theo phía trước, mặt dày vỗ bả vai cô Tô nói: "Sao lại trùng hợp vậy."

Tô Nhĩ ghét bỏ đẩy móng vuốt cô ra, đưa tay ra nhàn nhạt nói: "100 đồng."

Tăng Tĩnh Ngữ hào phóng cầm tay của cô, "Cô xem hai chúng ta tình cảm tốt như vậy, sao có thể nói chuyện tiền bạc như vậy được?"

Tô Nhĩ liếc cô một cái, "Ngay cả anh ruột sổ sách còn phải rõ ràng nữa mà? Quay lại nếu em nhất định không trả cho cô, cô sẽ đem em bán đi."

Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng gật đầu đồng ý, tiền bạc ai mà chả thích!

Cô còn tưởng rằng Tô Nhĩ cũng chỉ là nói đùa, ai có thể nghĩ, cuối cùng cô thật sự bị bán đi, chỉ thấy Tô Mặc trước mắt nhìn thấy cô hai mắt tỏa sáng, không nói hai lời đem cô kéo đến trước mặt người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Mẹ, đây là bạn gái của con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play