Nơi diễn ra cuộc giao lưu thường niên cách thành phố G khá xa, nằm tại một trấn nhỏ có suối nước nóng rất nổi tiếng. Muốn mọi người vừa giao lưu vừa có cơ hội nghỉ ngơi, bên tổ chức quyết định chọn Hà Viên. Tuy gọi là “viên” nhưng thực chất đó là một sơn trang kết hợp giữa nghỉ ngơi và giải trí, nằm trên một khoảng đất rộng, tựa lưng vào núi Thanh Sơn sừng sững, có suối nước nóng tự nhiên, xây dựng thêm các nhà hàng, khách sạn, hội trường, casino, sân golf, có thể gọi là cần gì có nấy, là nơi thư giãn, nghỉ dưỡng của mọi người. Còn tại sao lại có cái tên là Hà (Hoa sen), Bạch Tiểu Thuần xem các tài liệu trên mạng, trong viên này có một hồ rộng mênh mông, trồng rất nhiều hoa sen, cứ hết mùa hè, lá sen phủ rợp, hoa sen mọc kín, mang ý vị của hai câu thơ: “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.[1]”, vì thế mới được đặt tên là Hà Viên.

[1] “Lá sen xanh biếc liền trời thẳm. Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.” Hai câu thơ trích trong Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương (Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương) của nhà thơ Dương Vạn Lý thời Nam Tống, Trung Quốc.

Chậm rãi kể những điều này cho Adam nghe, Bạch Tiểu Thuần ngồi trong chiếc Passat của sếp Lý tiến thẳng về Hà Viên, vài chiếc xe của đồng nghiệp theo sát phía sau. Để từng bước chiếm lĩnh thị trường phía nam, công ty đã đầu tư không ít, đa số nhân viên trong công ty tại thành phố G đều có thể tham gia. Những vách núi trùng điệp khoác trên mình một màu xanh ngút ngàn, từng bông hoa dại khẽ đung đưa theo gió. Cảnh sắc ở ngoại ô mang nét hoang dại tươi mới của tự nhiên. Cả đêm trằn trọc không ngủ được, giờ nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời này, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy sảng khoái phần nào.

Lúc tới Hà Viên mới là bốn giờ sáng, sau khi đăng ký với người phụ trách, sếp Lý lái xe đưa mọi người đi xung quanh ngắm nhìn cảnh sắc. Xanh mướt một màu, hoa mọc chen chúc, cỏ cây tươi tốt, nước chảy róc rách, những khu vườn kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phong cách Baroque, cảnh sắc nơi nào cũng mê đắm, vừa có sự uyển chuyển mềm mại của những cây cầu nhỏ bắc ngang dòng suối, vừa có cả những kiến trúc hiện đại hoa lệ, tinh xảo, đặc biệt là khu hội trường diễn ra chương trình khai mạc tối nay, ngắm nhìn từ xa, cả tòa nhà mang dáng chiếc dương cầm, nhìn kĩ, chủ đề, kiến trúc và thiết kế đều thuộc hàng thượng đẳng, tinh tế, bắt mắt. Có lẽ đã quen nhìn các kiểu kiến trúc kỳ lạ trên khắp thế giới, Adam không quá hứng thú với kiến trúc được mọi người trầm trồ khen ngợi không ngớt này, nhưng lại bị thu hút đặc biệt bởi nét điểm xuyết mang phong cách Trung Hoa đầy chất thơ.

Cảnh mặt trời lặn vào mùa xuân luôn đẹp hơn bất cứ mùa nào khác, bầu trời với những đám mây giống như một chiếc bảng phối màu khổng lồ, sắc tím, sắc hồng, sắc vàng, vàng sáng, xanh lam, đủ màu sắc nép vào nhau, không có trật tự nhưng đẹp vô cùng. Bên ngoài dãy hành lang dài, cỏ non xanh rợn chân trời, vài khóm đào Ấn Độ màu hồng phấn đang khoe sắc rực rỡ. Phía xa xa, cây mộc miên nở rộ, cành lá tươi tốt, hoa mọc um tùm. Nhưng tránh sao được quy luật của đất trời, chỉ vài ngày sau, những bông hoa ấy lại rụng tả tơi.

“Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão, Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.[2]”

[2] “Hồng nhan thấm thoắt xuân qua, Hoa tàn người vắng ai mà biết ai.” Trích bài Táng hoa từ (Bài từ chôn hoa) trong tiểu thuyết nhà của Tào Tuyết Cần đời Thanh, Trung Quốc.

Vô tình nhớ đến những câu thơ buồn thương mà Lâm Đại Ngọc đã ngâm trong Hồng lâu mộng, bước bên Adam cùng ngắm cảnh, Bạch Tiểu Thuần bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Chẳng phải mình cũng suốt ngày u sầu buồn bã sao?

“Tôi nhớ cô từng nói cô thích màu xanh.”

Một tia nắng như dát bạc chiếu trên vai, Adam trầm giọng lên tiếng, chiếc áo sơ mi màu tím nhạt trong ánh tịch dương toát lên vẻ dịu dàng giống một tâm sự không thể nói ra. Cô quay đầu lại, theo thói quen, ngước nhìn cặp mắt màu xanh trong vắt, im lặng chờ đợi câu tiếp theo. Nhấc cánh tay trái đang rảnh rỗi cầm lấy chiếc áo com lê màu đen thẫm đang vắt trên vai phải, thần sắc điềm đạm, anh nói nhỏ nhẹ: “Nhưng quá nhiều blue sẽ biến thành blues đấy.[3]”

[3] Blue trong tiếng Anh vừa có nghĩa là màu xanh da trời vừa có nghĩa là nỗi buồn.

Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, Adam quả thực là một người đàn ông thông minh và thuần khiết.

“Anh nói rất đúng. Nhưng blue mà tôi thích chẳng liên quan gì đến blues cả, chỉ là cảm thấy nó mang lại cho tôi cảm giác yên bình, thư thái!”

Cô khéo léo che giấu, không để lộ chuyện xảy ra tối qua.

Nếu anh không muốn nói ra nội dung cuộc nói chuyện với Thư Kiến, lại nhắc đến một cuộc giao dịch không thể chấp nhận được, cô tin những điều đó đều có nguyên nhân. Còn việc tại sao Thư Hạo Nhiên lên tiếng chỉ trích cô lợi dụng anh ta, có lẽ vì anh ta không muốn chấp nhận một nỗi oan ức không rõ ràng, nhưng cho dù có sự hiểu lầm, khúc mắc gì đi nữa thì điều khiến cô không thể chấp nhận được đó là anh ta có thể dễ dàng tin rằng cô lợi dụng tình cũ để đạt được mục đích.

Việc đã đến nước này, nội tình rốt cuộc ra sao, còn quan trọng không?

Thứ gọi là trái tim đã lạnh, lòng đã giá băng, chắc hẳn chính là đây.

“Hy vọng là như vậy.”

Thực ra, từ lúc check out tại khách sạn, đi xe đến Hà Viên, Adam đã nhận ra cô có gì đó không ổn. Với tính cách của cô, nếu có cơ hội ra ngoài chơi, không sung sướng tột bậc thì cũng vô cùng thích thú. Nhưng hôm nay cô không những không tỏ ra thích thú chút nào, ngược lại còn im lặng một cách kỳ lạ, như mặt hồ im lìm chết chóc. Anh đoán tâm trạng của cô ít nhiều liên quan đến Thư Hạo Nhiên, người trước giờ luôn biết rõ mình nên làm gì và không nên làm gì như anh bỗng cảm thấy ngập ngừng… Nói hay không nói thì vẫn đau đớn, anh không cố ý, chỉ là dù sao cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ mọi quan hệ.

Trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến những lời Quách Hà và Thư Hạo Nhiên nói, Bạch Tiểu Thuần ngượng ngùng, im lặng bước cùng anh trên dãy hành lang dài hun hút.

Những đám mây chiều dần trở nên sẫm màu, dưới ánh nắng chênh chếch, bóng hai người hắt trên mặt đất, một trước một sau nép sát vào nhau như thể vòng tay ôm trìu mến, con đường phía trước dịu dàng uốn lượn, sau lưng là một khoảng trầm lắng mênh mông, khoảng cách vừa đủ, động tác đồng đều, huyền ảo như một bức tranh giấy. Một cơn gió thổi tới, Adam nghiêng mặt tránh bụi bay, hình ảnh ấy phản chiếu trên mặt đất, đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm giống như một mặt biển màu xanh ngọc bích dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, tỏa ra vô vàn tia sáng hòa cùng làn gió, trong vắt rạng ngời.

“Sherry…”

“Adam…”

Hai cái tên đồng thời cất lên từ miệng hai người một cách ngẫu nhiên, Adam quay đầu, thấy mái tóc người con gái đứng ngược chiều ánh sáng khẽ lay động trong gió, ánh mắt thật tinh khôi. Ngày xuân đã xa, nhiệt độ tăng dần, chỉ có sáng sớm và tối muộn thời tiết mới mát lành, cô cảm thấy hơi lạnh, chỉ vì mặc một chiếc váy len đến đầu gối, màu xanh lục và không thể mỏng hơn, đôi tất giấy giấu trong đôi giày cao gót màu đen, trên cổ chỉ thắt chiếc khăn lụa mỏng kẻ xanh trắng hình bươm bướm, những hoa văn mờ ảo đó cứ thế len lỏi vào trái tim, sau đó hóa thành làn nước mùa xuân trong vắt, dịu dàng.

Trái tim bất an bất giác mềm đi, anh mỉm cười, nhướn cằm nói:

“Cô muốn hỏi gì? Cô nói trước đi.”

Nhìn ra xa, khu hành lang ngoằn ngoèo dài hun hút chỉ có hai người. Trên tầng mây mỏng màu vàng nhạt phủ lên bầu trời, chỉ còn lại vài đám mây chênh vênh lững lờ trôi. Mùi nước hoa bạc hà nhè nhẹ gần trong gang tấc, nghĩ đến câu bông đùa của Quách Hà và sự trách móc của Thư Hạo Nhiên, trong lòng Bạch Tiểu Thuần ngập tràn tâm sự, bất chợt không nói được gì…

Ánh nhìn nghi ngại của anh rất chú tâm, và dịu dàng, không phải sao?

“Anh nói trước đi.” Cô lên tiếng, thà thừa nhận lúc này tâm trạng đang rối bời, giống như có một cành liễu xanh cứ phất phơ trong tâm trí, những gì định nói đã quên sạch, còn hơn thừa nhận đây là thói quen nhượng bộ được hình thành qua mấy năm đi làm tại công ty. Nhận thấy một thoáng ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt giản dị, Adam “ừ” một tiếng rồi im lặng.

Gió thổi, không gian mờ mịt.

Giây phút bốn mắt chạm nhau, có tiếng của một vật gì đó rơi xuống vọng đến bên tai, như tiếng gió ngâm nga, như tiếng cành lá rì rào, như những đóa hoa đang hé nở.

Lúc này, im lặng cũng là một thứ âm thanh.

Ngoại trừ với Thư Hạo Nhiên, Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không nói một lời với bất cứ người đàn ông nào khác. Gương mặt trắng trẻo chuyển từ ửng hồng sang đỏ bừng như ráng chiều, cô cúi đầu, nhìn xuống ngón chân, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hai câu hỏi: Những gì anh muốn nói liệu có giống với suy đoán của Quách Hà và sự trách cứ của Thư Hạo Nhiên không? Nếu như đúng thế, sẽ phải trả lời thế nào?

“Trước kỳ nghỉ Tết, tôi có gọi điện cho Vivian, cô ấy…”

“Adam, Tiểu Bạch, thì ra hai người vẫn ở đây.” Giọng nói của Owen, một đồng nghiệp, từ xa truyền đến, quay lại nhìn, một thân hình hơi mập mạp đang rảo bước đến gần, vừa đi vừa nói: “Tìm hai người khắp nơi không thấy, sếp Lý bảo tôi ra đây tìm. Mọi người đến cũng gần đông đủ rồi, lễ khai mạc sắp bắt đầu, nhưng quan trọng nhất là sếp Lý nói lát nữa khi ăn tối, bàn bạc xong với bên tổ chức, Adam sẽ ngồi cùng bàn với một số nhân vật quan trọng từ xa đến.”

Đầu óc vẫn còn đang ngẩn ngơ, mãi đến lúc nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Adam, Bạch Tiểu Thuần mới giật mình, dịch lại một cách đại khái. Gật đầu đồng ý, Adam tiến về hướng tòa nhà dương cầm dưới sự dẫn đường của Owen. Trước khi đi, anh quay lại nhìn người con gái đi ngay sau mình, như có ý xin lỗi. Nhận thấy anh đang nói lời xin lỗi với mình, Bạch Tiểu Thuần mỉm cười.

Là nhà tài trợ quan trọng, ban tổ chức đặc biệt dành cho Adam năm phút để phát biểu.

Trong hội trường sáng như ban ngày, mười mấy chiếc bàn tròn xếp thành ba hàng, người người nói chuyện, ồn ào huyên náo. Vừa xuất hiện, Adam lập tức thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người. Chưa nói đến dáng vẻ cao lớn điển trai và phong độ ngời ngời, ngoại hình ngoại quốc của anh vốn dĩ đã thu hút sự chú ý, huống hồ, trong bộ âu phục lịch lãm, anh bước từng bước mạnh mẽ, dứt khoát lên khán đài, cặp mắt xanh tinh tường, toát lên khí chất ngời ngời.

“Từ lâu đã nghe nói tổng giám đốc mới nhậm chức của Good là một người nước ngoài, không ngờ lại trẻ như vậy.”

“Đúng thế, xem ra còn chưa đến ba mươi.”

“Thanh niên trẻ tuổi chắc chắn sẽ năng nổ, nhưng không biết có thể làm tốt hơn Tổng giám đốc Vu không.”

Những tiếng bàn tán vang khắp nơi, Adam vẫn giữ nụ cười điềm đạm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Loáng tháng nghe thấy câu cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần thầm nghĩ, may mà anh vẫn chưa hiểu nhiều tiếng Trung, nếu không chắc chắn sẽ cảm thấy bực bội.

“Sau đây, kính mời Tổng giám đốc kinh doanh Adam Cooper của công ty Good lên phát biểu, xin mọi người cho một tràng pháo tay!”

Vừa ngồi xuống được vài phút, sau lời tuyên bố của người dẫn chương trình mặt mày tươi rói, những tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm. Vì phải cùng lên để phiên dịch, Bạch Tiểu Thuần từ nhỏ đã không quen và không thích trở thành tâm điểm chú ý tại những nơi quan trọng bỗng cảm thấy máu trong cơ thể ùn ùn về đỉnh đầu, mọi người và ánh đèn điện trước mặt dần trở nên mờ ảo. Bước theo Adam, những lời phát biểu cô đã học thuộc nhuần nhuyễn trước khi đến đây lúc này bay tới bay lui trong đầu, sự tập trung quá mức và cảm giác bất an khiến cô hoàn toàn không nhận ra ánh mắt sâu thẳm ở hai bên đang nhìn chằm chằm về phía mình. Trên bục có rất nhiều bóng đèn màu chiếu rọi, màu sắc rực rỡ, ánh sáng hắt lên mặt rõ một cách đáng sợ. Cô giống như một người đã rất lâu rồi không nhìn thấy ánh sáng, bỗng nhiên bị luồng sáng mạnh mẽ làm cho lóa mắt, nhìn xuống dưới đen kịt một màu, khuôn mặt căng thẳng hơi nhợt nhạt dần đỏ ửng, trông vô cùng khó coi.

Định nhìn ra xa để giảm bớt sự căng thẳng, ai ngờ ông trời như muốn chống lại cô, vừa lấy lại được chút dũng khí để ngẩng lên, dáng người trong bộ âu phục màu xám nhạt đứng cách đó không xa lập tức đập vào mắt. Cho dù nhìn không rõ nhưng cô có thể chắc chắn, đó là Thư Hạo Nhiên. Bên tai vang lên một tiếng động lớn, cô chỉ cảm thấy mắt mờ mịt, tai trống rỗng.

Sau một tràng những lời cảm ơn, Adam bắt đầu phát biểu. Để mọi người dễ nắm bắt, mỗi đoạn anh đều dừng lại ở một chỗ thích hợp, sau khi dịch sang tiếng Trung rồi mới nói tiếp. Nhưng đoạn đầu tiên đã nói xong, người con gái bên cạnh vẫn ngây ra như phỗng. Hội trường im lặng như tờ. Toàn bộ ánh mắt trong hội trường đổ dồn về phía đôi nam nữ trên bục phát biểu, im lặng đoán xem rốt cuộc họ đang muốn làm gì. Sếp Lý nhìn cô ngẩn ngơ giống như một con búp bê vô hồn, gương mặt vui vẻ dần tái đi. Quách Hà ngồi cạnh cũng len lén lau mồ hôi, nhíu mày, giả vờ ho một tiếng. Tiếng động bất ngờ vọng đến phá vỡ sự im lặng, Bạch Tiểu Thuần giật mình, nhìn về phía Adam, nhận ra đầu óc mình đã mất tập trung vào thời khắc cần tập trung tinh thần nhất. Tất cả sự thay đổi cảm xúc thực ra không quá mười giây nhưng cô lại có cảm giác nó kéo dài vô tận, vội vàng cầm micro bắt đầu phiên dịch. Khổ nỗi, chiếc micro không phát ra âm thanh nào, những gì cô nghe được chỉ là những âm thanh run rẩy như tiếng muỗi vo ve của chính mình. Sự căng thẳng và xấu hổ lan khắp cơ thể, bình thường cô chẳng thiếu những mẹo vặt, vậy mà lúc này chẳng khác gì một con ngốc. Có ai đó bắt đầu bàn luận, mặt cô đỏ bừng, hận nỗi không có tia sét nào đánh thẳng xuống đầu mình cho xong. Đúng lúc đó, MC định bước lên, một mùi hương bạc hà nhè nhẹ đã ùa đến bao bọc lấy cô, Adam điềm tĩnh bước tới, đưa cho cô chiếc micro trong tay, nói nhỏ một câu:

“Cứ mỉm cười, coi tất cả những người đang ngồi dưới kia là những hòn đá.”

Giọng nói ấm áp giống như làn nước suối dưới ánh trăng, có một sức mạnh thần kỳ làm trái tim con người bình tâm trở lại. Cảm giác bất an và hoang mang dần tan biến, Bạch Tiểu Thuần cầm micro, khẽ cong khóe môi tươi tắn, mỉm cười rạng rỡ… Cho dù vậy, chỉ có cô và ông trời hiểu rõ, vẻ rạng rỡ đó chẳng qua chỉ là sự miễn cưỡng mà thôi. Khi đầu óc đã minh mẫn hơn, cô chợt nghe thấy Adam rảo bước quay trở lại bục phát biểu tươi cười nói: “Có người đã nghiên cứu và chỉ ra rằng, giọng nói của con người có mối quan hệ nhất định với thể trọng và chiều cao, người Trung Quốc cũng có một câu thành ngữ nghĩa gần giống như vậy, ý chỉ giọng nói hào sảng, nếu Thượng Đế đã ban cho tôi một cái đầu lớn thế này, chắc hẳn cảm thấy tôi không cần đến micro, vì thế mới trêu chọc chúng ta một chút, khiến bữa tiệc tuyệt vời tối nay có chút khiếm khuyết. Sau đây, mời Chúa vạn năng và mọi người cùng tiếp tục nghe bài phát biểu chưa kết thúc của tôi, cảm ơn.”

Trong số người tham dự không phải ai cũng không hiểu tiếng Anh, nghe anh đối đáp thông minh lại còn dùng tiếng Trung để nói hai câu thành ngữ Trung Quốc, họ bắt đầu cười thầm. Sau khi phiên dịch xong, những tiếng cười hòa cùng những tiếng vỗ tay. Thấy tình huống được giải nguy, Bạch Tiểu Thuần và Adam đưa mắt nhìn nhau, cô không dám để đầu óc treo ngược cành cây một lần nữa, dốc toàn bộ tâm trí vào bài phát biểu sắp tới. Đoán rằng Adam nhất định sẽ cúi người cảm ơn, sau khi dịch xong câu cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cũng cúi người chào. Những tiếng vỗ tay rầm trời một lần nữa vang lên, sếp Lý không thể hài lòng hơn, mỉm cười trò chuyện cùng đồng nghiệp phía sau. Vô tình liếc mắt về bên phải, người trong bộ âu phục màu xám nhạt đang sa sầm nét mặt, ông khẽ giật mình, lo lắng nhìn về phía Tổng giám đốc và Bạch Tiểu Thuần đang ở giữa vòng vây của tốp người trên bục phát biểu.

Bảy giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Chiếc bàn mà sếp Lý đặc biệt có lời với bên tổ chức sắp xếp cho Adam ngồi cùng đều là những đại diện khách hàng quan trọng, bao gồm các ngành lớn như dầu khí, công nghiệp hóa học, y dược, kiến trúc mà công ty đặc biệt coi trọng. Chẳng trách Owen nói toàn là các nhân vật chủ chốt, những người đến đây ít nhiều cũng giữ những chức vụ quan trọng trong doanh nghiệp, không chừng còn là những nhân viên chủ chốt cả bộ phận Kinh doanh, nếu như có dự án nào khởi động, bọn họ không chỉ có thể thăm dò giúp, biết đâu còn có thể giúp đỡ vận động hành lang. Bạch Tiểu Thuần vừa chú ý nghe đôi bên giới thiệu vừa nghĩ thầm, sếp Lý trước giờ có thể giữ vững vị trí giám đốc kinh doanh trong công ty tại thành phố G không chỉ dựa vào sức mạnh kinh tế, các mối quan hệ cũng góp phần không nhỏ. Bữa tiệc mấy trăm người ồn ào, náo nhiệt, nhân lúc Adam đang nói chuyện với một số kiến trúc sư, Quách Hà cầm một cốc rượu vang len qua đám người bước đến, vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần đang vội vàng ăn ít đồ.

“Lúc nãy hú vía nhỉ?”

“May mà chị ho một tiếng, nếu không chắc em chỉ còn biết lấy cái chết ra để đền tội.”

“Chàng Adam đồng ý chứ?” Quách Hà chớp chớp mắt trêu đùa, nhìn thấy cô đang lườm, vội vàng nói sang chuyện khác. “Không ngờ anh ấy còn biết mấy thành ngữ đó, đúng là giỏi thật.”

Nếu đã học được đến vài thành ngữ rồi, những lời so sánh giữa anh và sếp Vu ban nãy có lẽ anh cũng hiểu. Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần bất giác ngẩng lên, nhìn về phía Adam đang lịch sự trò chuyện cùng một phụ nữ trung niên… Ai cũng nói vui sướng hay tức giận đều không thay đổi sắc mặt là biểu hiện của sự trưởng thành vững chãi, anh năm nay hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, quả thực là một người đàn ông vô cùng kiên cường. Sau một vòng chúc tụng để nâng cao khí thế bữa tiệc, mọi người ai nấy trở về chỗ ngồi của mình.

Adam trở về ngồi cạnh Bạch Tiểu Thuần, cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi sạch sẽ kết hợp với cà vạt màu tím nhạt toát ra khí chất giản dị nhưng không kém phần nho nhã, có lẽ do trời hơi nóng, anh xắn tay áo, những sợi lông tơ màu vàng nhạt trên cánh tay phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ dưới ánh đèn điện. Người đàn ông ngồi cạnh anh thấy thế, vừa nhấm nháp đồ uống vừa liêc mắt cười cợt với những người khác.

“Này, mấy hôm trước tôi đọc báo thấy viết, người có lông tay càng dài thì khả năng tình dục càng mạnh, không biết có phải thật không nhỉ?”

Ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần và Adam không hiểu gì ra, tất cả bọn họ đều cười ồ lên. Trong ngành khoa học Tự nhiên vốn dĩ dương thịnh âm suy, những người ngồi đây đều đã vào độ tuổi dễ cảm thấy tự cao tự đại, không nói vài câu dâm dê chắc hẳn là hơi khó. Người này rõ ràng nhìn thấy cánh tay của Adam nên mới nói như vậy, quả là mất lịch sự.

“Bạch tiểu thư, chắc hẳn Adam không hiểu đâu, mau dịch lại cho anh ấy nghe đi.”

Người đàn ông có thân hình tròn vo ngồi đối diện cười bỡn cợt rồi chỉ vào bát canh lớn đặt trên bàn.

“Còn nữa, canh này được chế biến từ một loại rắn vô cùng bổ, đặc biệt là có tác dụng tráng dương, đúng là một thứ tuyệt hảo dành cho đàn ông, bảo anh ấy ăn nhiều một chút.”

Lại một tràng cười nữa rộ lên, những người đàn ông tinh anh trong ngành ngồi quanh bàn đưa mắt nhìn nhau, cười bí hiểm. Hoa Viên đang gắng trở thành một địa điểm nghỉ ngơi đẳng cấp tại ngoại ô thành phố G, không thể không cho xây khu nhà massage. Trước khi đến đây mọi người đã thì thầm với nhau tay nghề của các nữ nhân viên massage ở đây rất độc đáo, thân hình lại thon thả, cứ gọi là tuyệt. Còn các nữ nhân viên có thực sự chỉ biết massage hay không, trong lòng mọi người ai nấy đều hiểu rõ. Dù xã hội có văn minh thế nào, ít nhiều cũng sẽ tồn tại những góc khuất, Bạch Tiểu Thuần cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, chỉ là bọn họ nhắc đến những điều này, quả thật không biết phải ứng phó thế nào… Dù có bỏ qua sự ngượng ngùng mà dịch lại, thì từ “tráng dương” phải dịch thế nào đây? Nhìn mọi người xung quanh cười nói, Adam đưa ánh mắt dò hỏi về phía cô. Không cần nhìn cũng có thể biết ánh mắt anh lúc này chắc chắn ngập tràn sự tin tưởng, cô đứng ngồi không yên, đành quay đi chỗ khác.

“Bạch tiểu thư, dịch đi chứ!”

Người mở màn cho chủ đề này lên tiếng thúc giục, cô mím môi không nói, lông mày nhíu chặt như những đợt sóng xô vào nhau. Vốn đã cảm thấy buồn nôn với thái độ mất lịch sự của anh ta, nghe thấy anh ta thúc giục, nghĩ mãi không ra cách nào, cô lừ mắt, nói rõ ràng: “Xin lỗi, tôi không biết từ tráng…. Tráng dương phải dịch thế nào, họ là người phương Tây, hình như không có khái niệm này.”

“Thì cứ dịch là có thể tăng cường khả năng của nam giới… ở trên giường ấy.”

“Không có khái niệm đó, thế tại sao Viagra được nhập khẩu từ Mỹ?”

Đây không phải là những lời bậy bạ đầu tiên mà Bạch Tiểu Thuần được nghe, càng không phải là lần đầu tiên bị đưa vào thế khó xử nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô muốn nói vào mặt những người đồng bào của mình trước mặt một người ngoại quốc như Adam rằng: “Các anh có thể làm ơn chú ý đến thể diện một chút không, đừng làm mất thể diện trước những người nước ngoài, có được không?”

“Sherry, are you ok?[4]”

[4] Sherry, cô không sao chứ?

Nhìn thấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô bất giác nắm chặt lại, sắc mặt đỏ ửng, Adam không hiểu chuyện gì xảy ra, thấp giọng hỏi. Anh khẽ nghiêng người, bờ vai chạm vào người cô gái bên cạnh, chiếc bóng của hai người dường như nép sát vào nhau, vô cùng thân mật. Dù đã uống không ít rượu, mùi nước hoa bạc hà dịu nhẹ quen thuộc vẫn không mất đi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Bạch Tiểu Thuần hít vào vài hơi, quay lại mỉm cười, gật đầu tỏ ý vẫn bình thường. Sự mệt mỏi, phiền muộn dần tan biến, cô tự tin ngồi thẳng người, mỉm cười với những người đàn ông vẫn đang ngồi xung quanh bàn chờ đợi câu trả lời kia, thẳng thắn nói: “Rất xin lỗi các vị, Adam nói anh ấy muốn chúc rượu vài vị kiến trúc sư, cần phải rời đi trong chốc lát.”

Trong căn phòng ồn ào, náo nhiệt, chẳng ai so đo với vài câu nói đùa. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể nói lại cho Adam mình vừa nói gì, hai người cùng đứng dậy, bước đi. Khi bước đến phía bàn đối diện, đang nghĩ thầm cuối cùng cũng xử lý được một đám đàn ông vô vị, bất chợt Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy bất an, ngước nhìn người đàn ông với tư thế đĩnh đạc bên cạnh mình.

“Xin lỗi, chưa được sự đồng ý của anh mà đã tự mình quyết định.”

“Không sao.” Adam cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười xa xôi. “Thực ra, tôi còn muốn làm một việc, vừa may bây giờ có thể đi được rồi.”

“Việc gì vậy?”

Nhận thấy ánh mắt anh phẳng lặng hơn lúc bình thường, cô vừa tò mò vừa lo lắng. Lúc nãy khi phát biểu, anh đã để lại một hình ảnh rất tốt, đừng có ý nghĩ không đúng lúc chứ. Anh không trả lời, bước thẳng về phía trước. Bạch Tiểu Thuần rảo bước theo sát, tim càng lúc càng đập nhanh. Họ đi tới bàn của những kiến trúc sư. Người ngồi ở vị trí đầu tiên đương nhiên là ngài Thư Kiến đức cao vọng trọng. So với thân phận hiển hách của mình, cách ăn mặc của ông giản dị hơn rất nhiều, một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc áo len cài khuy màu nâu xám, chiếc cà vạt màu xanh đậm, lông mày xếch ngược dữ tợn, đôi mắt sáng quắc, có thần sau cặp kính hình oval, thấp thoáng hiện lên nét phong độ của thời trai trẻ. Ngồi phía bên phải ông đương nhiên là cậu con trai độc nhất Thư Hạo Nhiên trong bộ âu phục màu xám nhạt, gương mặt rất giống bố, chỉ có điều trong đôi mắt có thêm phần cao ngạo, có lẽ là thừa kế từ người mẹ quyền cao chức trọng Trình Cẩm Tâm. Những bước đi trên đôi giày cao gót trở nên run rẩy, cô cúi thấp đầu, hận nỗi không thể đem đôi mắt lắp lên trán. Adam không phải không biết khúc mắc giữa anh và Thư Hạo Nhiên, tại sao lại qua bên đó?

“Xin chào, lúc đầu cứ nghĩ Thư tiên sinh sẽ không tham gia cuộc giao lưu lần này, không ngờ tối nay được gặp lại ngài, tôi rất vui mừng.”

“Gặp lại ngài Adam, tôi cũng cảm thấy rất vui.” Thư Kiến điềm đạm đứng lên, chậm rãi trả lời. Âm thanh của chiếc ly đế cao chạm vào nhau vang lên. “Nhờ có sự cố gắng mà quý công ty đã giành được dự án tàu điện ngầm, tôi vẫn chưa có dịp được chúc mừng.”

Một vài tiếng cười rúc rích bị tiếng huyên náo át đi, cảm thấy bất an, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới nhận ra Thư Kiến đã che giấu tất cả những lưỡi dao sắc nhọn bằng một lời nói nghe có vẻ chân thành và ôn hòa. Những người ngồi đây hẳn đều là người thân cận với ông ta, chắc phải biết rõ Good giành được dự án tàu điện ngầm là do có sự giúp đỡ của ông ta. Ông ta vẫn còn nói chúc mừng, chẳng phải như một cái vả vào mặt Adam hay sao? Với sự thông minh của mình, chắc hẳn Adam đã nghe ra ý tứ trong đó, nhỡ may xảy ra xung đột thì phải làm sao? Cô bất giác ngẩng lên, vẫn còn chưa đưa mắt, cái nhìn u ám như trách móc của Thư Hạo Nhiên đã liếc tới. Trăm nghìn cảm giác ùa đến dồn dập trong lòng, cô lập tức quay mặt đi. Đáng mừng là khuôn mặt Adam vẫn bình thản như thường, nhấp vài ngụm rượu vang, trong lời nói chứa đựng sự khôn ngoan và kiên định, khiêm nhường.

“Thư tiên sinh là bậc thầy trong giới thiết kế trong nước, khi chưa gặp mặt, tôi luôn luôn ngưỡng mộ tài năng của ngài, sau khi gặp mặt lại càng ngưỡng mộ. Dự án tàu điện ngầm có thể về tay công ty chúng tôi, tôi chắc chắn phải cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của ngài. Ngoài ra, trong lần nói chuyện tại trà trang lần trước, điều khiến tôi vô cùng ấn tượng, nói một câu có phần hơi quá, tôi cho rằng, trong cuộc đời tôi, có thể sẽ gặp được thêm những nhân vật nổi tiếng khác nhưng lời nói và trí tuệ của ngài mãi mãi khắc ghi trong lòng tôi.”

“Điều đó là đương nhiên, học thức tài hoa của thầy Thư khiến hậu thế bái phục là chuyện bình thường.”

Một cậu trẻ tuổi nhân cơ hội tâng bốc, Thư Kiến không cảm thấy vui mừng, ngược lại sắc mặt khẽ sa sầm như những đám mây đen kéo đến mỗi lần chuyển mưa.

“Vì thế bây giờ anh thừa nhận công sức của bố tôi trong việc công ty anh giành được dự án tàu điện ngầm rồi chứ?”

Cầm ly rượu vang lên, uống một ngụm lớn, Thư Hạo Nhiên ném cái nhìn ngạo mạn lạnh lùng về phía Adam.

“Trẻ con không được nói linh tinh.” Thư Kiến quay đầu, giả ý trách móc, sắc mặt đã bình thường trở lại. “Ngài Adam đích thân đến đây chỉ để cảm ơn thôi ư?”

“Gặp được ngài không phải dễ dàng, đương nhiên phải gặp mặt trực tiếp để cảm ơn.” Adam ngẩng cao đầu, sự khiêm tốn và lễ phép của một hậu bối nên có không hề mất đi. Anh lại nhấc ly, cụng với Thư Kiến, khẽ nhấp nửa ngụm, như bỗng nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng: “Phải rồi, quên không giới thiệu với ngài, đây là cô Sherry Bạch, Bạch Tiểu Thuần.”

Ba từ cuối cùng, anh nói bằng tiếng Trung, chuẩn xác và rõ ràng. Thứ nước màu đỏ đậm khẽ lay động trong chiếc ly thủy tinh, màu sắc tươi sáng tự nhiên hấp dẫn đến kỳ lạ.

Hoàn toàn không nghĩ anh sẽ nói những lời này, Bạch Tiểu Thuần quá đỗi bất ngờ. Trước mặt mọi người, Bạch Tiểu Thuần đành cố gắng nhìn thẳng về phía trước, miễn cưỡng mỉm cười, nhỏ giọng chào hỏi.

Có thể nhận ra, Thư Kiến cũng bất ngờ không kém. Ánh mắt sau cặp kính lóe lên thứ ánh sáng giống như một mũi tên bạc rồi lập tức biến mất, ông ta chủ động giơ tay, nheo mắt mỉm cười vẻ gần gũi, thân mật của một trưởng bối. Cô đưa tay phải chạm khẽ một cái rồi lập tức rụt tay về như vừa chạm vào than lửa. Trong một giây, sắc mặt Thư Hạo Nhiên chuyển từ ngạo mạn sang lo lắng, còn có cả sự tức giận… tức giận vì Adam thích quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình. Lòng đau nhói như bị ong đốt, nhìn thấy anh ta như vậy, sự lo lắng của Bạch Tiểu Thuần bỗng dưng tan biến…

Thư Kiến chẳng qua chỉ là một bề trên ngoài năm mươi tuổi, chẳng liên quan gì đến mình, tại sao lại phải căng thẳng để trở thành trò cười? Chắc hẳn ông ta cũng có suy nghĩ tương tự, nếu không sao lại phải làm ra vẻ lần đầu tiên nghe thấy tên mình?

“Nhìn Bạch tiểu thư có vẻ không phải người ở đây, cô từ đâu đến thành phố G làm việc vậy? Good là một doanh nghiệp nước ngoài rất tốt, xem ra cô rất may mắn.”

Những lời nói ôn hòa, nhẹ nhàng đã chứng minh cho suy nghĩ của cô, cô khẽ mỉm cười, ngước đôi mắt trong trẻo.

“Thầy Thư thật có mắt nhìn người, cháu là người Tứ Xuyên, đến thành phố G học đại học rồi làm việc, được khoảng bảy, tám năm rồi.”

Rõ ràng mạch lạc, không mềm, không cứng, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhận ra, đối lập với thần sắc bất động hóa ra lại là cảm giác này: Cả hai biết rõ nhau, mỗi người đều có những suy nghĩ trong lòng nhưng lại giả bộ nhẹ nhàng như chẳng có gì.

Có những thứ không thể học được cho đến khi chính mình trải qua.

Ha, nếu không trải qua giây phút mặt đối mặt như thế này, cô sao có thể hiểu được trong giây lát như vậy?

“Quả nhiên mồm mép lanh lợi.”

Thư Kiến khẽ nói, trong ánh mắt soi xét kĩ lưỡng thoắt ẩn thoắt hiện vẻ khinh thị. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy điều đó, bỗng nhớ lại trước đây, khi nói chuyện phiếm, Thư Hạo Nhiên từng nói với cô, bà mẹ Trình Cẩm Tâm của anh ta cho dù là về gia thế hay địa vị đều hơn ông chồng, là người từ thủ đô đến đây, bà ta có lẽ có cảm giác mình ưu việt hơn hẳn những người ở đây, trong nhà bà nói một, không ai dám nói hai. Còn bố anh ta, luôn bị vợ quản nghiêm ngặt. Những lời này nghe có vẻ xuất phát từ sự yêu mến và kính trọng nhưng không thể hoàn toàn phủ nhận rằng sự thành công của Thư Kiến không thể nào so được với bà vợ. Thư Kiến nói những lời này có lẽ là do ảnh hưởng từ vợ.

“Thư Kiến tiên sinh nói gì vậy?”

Adam không hiểu, mỉm cười nhìn người con gái từ chỗ lo lắng, bất an chuyển thành ung dung, bình đạm đang đứng cạnh mình, cảm thấy vô cùng thích thú và yên tâm. Anh luôn tin rằng cô có khả năng đó, chỉ có điều, cô luôn cất giấu nó thật kĩ, giống như một tiềm năng, nếu không đúng thời điểm, không thể bộc lộ. Cố gắng tránh ánh nhìn gườm gườm phức tạp từ phía Thư Kiến, Bạch Tiểu Thuần ngẩng lên, nhìn đôi mắt xanh lam có nét động viên kỳ lạ ấy, trả lời lưu loát: “Ông ấy khen tôi nói năng nhanh nhẹn.”

“Sherry quả thực rất khá, kể từ khi tôi nhậm chức, cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Nụ cười tươi tắn như đóa cúc dại nở trong gió xuân, Thư Kiến cũng không muốn tỏ ra quá đáng với một cô gái trẻ trước mặt bao nhiêu người, bật cười coi như đáp lễ. So với sự bình tĩnh thỏa hiệp của bố mình, Thư Hạo Nhiên trẻ người non dạ xốc nổi hơn rất nhiều, uống cạn hai ly rượu nhỏ, gương mặt trắng trẻo phớt hồng. Cuộc gặp không mời mà đến khiến anh lo sợ, không phải lo sợ bố mình sẽ gây khó dễ, mà anh lo Bạch Tiểu Thuần ngốc nghếch sẽ lo lắng, ngượng ngùng, kết quả thì sao, ngoại trừ cái nhìn len lén ban đầu, cô hoàn toàn bình thản biết tiến biết lui. Với anh, Bạch Tiểu Thuần giờ đây hoàn toàn xa lạ. Đặt tay lên vai con trai, Thư Kiến mỉm cười, khéo léo chuyển sang một chủ đề vô cùng quen thuộc: “Không biết Adam tiên sinh đã nghe nói đến dự án Du Thành CBD[5] chưa?”

[4] CDB: viết tắt của Central Business District, khu trung tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay một thành phố.

“Tôi có nghe nói.”

“Dự án này được chính phủ đầu tư rất lớn, yêu cầu dốc toàn lực tạo dựng một CBD tốt nhất, hiện đại nhất khu vực phía tây nam, theo tôi được biết, cả công trình dự toán tám nghìn vạn cho nghiệp vụ của quý công ty.”

“Quả thực là một dự án lớn.” Thêm vào một câu chẳng mặn chẳng nhạt, thấy sếp Lý vẫy tay, Adam lịch sự nói: “Cảm ơn Thư tiên sinh đã cung cấp thông tin, nếu ngài không phiền, tôi đến phía kia một lát, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong buổi party ngày mai.”

“Ngày mai gặp lại.” Đôi mắt ẩn khuất phía sau cặp kính phản chiếu ánh sáng màu xanh tím chợt khựng lại, Thư Kiến bình thản, làm động tác xin mời, lịch sự chào tạm biệt.

“Thưa thầy, dự án Du Thành CBD tuy do Viện Thiết kế số 3 Bắc Kinh tiếp nhận, nhưng em nghe nói Viện trưởng Hứa có ý mời thầy cùng tham dự, đúng không ạ? Có thầy cùng tham gia…”

Biết ánh mắt của Thư Hạo Nhiên vẫn chưa rời khỏi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy như có vật gì đó đang bò sau lưng. Một câu nói lờ mờ truyền đến rồi lập tức bị những tiếng cụng ly át đi, cô có một dự cảm… Nếu Thư Kiến thực sự tham dự vào việc thiết kế Du Thành CBD thì việc ông ta nhắc đến không chỉ là vì có ý muốn cung cấp một số tin tức trong ngành chứ?

Ánh sáng ngập tràn, không gian náo nhiệt.

Tới chín rưỡi, bữa tiệc mới kết thúc, Adam đã tiếp khách cả buổi tối, anh từ chối lời mời đi tắm suối nước nóng của các đồng nghiệp khác, nói muốn nghỉ ngơi. Với đề nghị của Tổng giám đốc, sếp Lý trước nay chưa bao giờ làm trái, lập tức tìm người phụ trách sắp xếp phòng để lấy chìa khóa. Tối qua Bạch Tiểu Thuần mất ngủ, cô cũng cảm thấy rất mệt, và không muốn gặp lại Thư Hạo Nhiên nên cô cũng quay về phòng.

Đợi sếp Lý mặt mày tươi tỉnh cầm thẻ phòng đến, trong lúc mệt mỏi rã rời, cô lập tức nhận được tin sét đánh ngang tai… Do là nhà đầu tư quan trọng, chỗ nghỉ được sắp xếp đặc biệt cho Adam là một tòa biệt thự tọa lạc giữa vườn hoa, có tổng cộng bốn phòng, tầng một có hai phòng dành cho Owen và Jack, căn phòng tốt hơn trên tầng hai dành cho Adam, phòng còn lại sắp xếp cho Bạch Tiểu Thuần. Một toà nhà bốn phòng, ba người đàn ông cũng đã đành, vấn đề là Owen và Jack đã hẹn bạn đi đánh bài, có lẽ sẽ chơi cả đêm không về, điều đó có nghĩa, tòa nhà sẽ chỉ có hai người, một trai một gái đều đơn thân!

Như sét đánh giữa trời quang, cô không tiện nói, cầm thẻ phòng, miệng méo xệch, ngại ngùng nói: “Giám đốc, chị Hà ngủ ở đâu? Cháu… cháu không quen ngủ một mình, muốn ngủ cùng chị ấy.”

“Cô ấy cùng hai người khác đi tắm suối nước nóng rồi.”

“Dạ… cháu…”

“Đừng đợi nữa, họ đi cùng nhau thì chắc quên cả thời gian. Lớn thế này rồi mà còn sợ ngủ một mình, chẳng phải từ trước đến giờ cô vẫn một mình một phòng sao?”

“Chỉ có mỗi cháu và Adam, không…” Tuy không phải ở chung một phòng nhưng dù sao cũng chỉ cách có một bức tường, lại không có ai khác, quả thật có vẻ không thích hợp.

“Làm sao hả?” Sếp Lý không cho là như vậy. “Sao cứ ấp a ấp úng? Còn có người đang đợi tôi nữa đấy. Có bản đồ hướng dẫn đấy, cô đưa Adam về đó nghỉ ngơi, cậu ấy không rành tiếng Trung, không biết đường.”

Vội vàng chào tạm biệt Adam, ông rảo bước rời đi. Thấy ánh mắt dò hỏi của người đàn ông cao lớn đứng trong ánh đèn rực rỡ quét tới, cô đành lấy hết can đảm bước qua, trong lòng chỉ biết âm thầm than thở. Bước ra ngoài cửa lớn, nhận trách nhiệm dẫn đường, cô mở bản đồ ra, miệng lại một lần nữa méo xệch... Tấm bản đồ dọc ngang chi chít, dày di dày dít, cô vốn dĩ không giỏi xác định phương hướng, đây đúng là một bài toán vô cùng nan giải. Bầu trời ở cách xa trung tâm thành phố có màu xanh khổng tước, những ngôi sao sáng lấp lánh lúc thưa lúc dày, mùi hương ngọc lan len vào phổi theo từng nhịp hít thở. Người đã về hết, sự ồn ào được thay thế bằng bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn lại những ngọn đèn đường sáng rực đứng im lìm xen lẫn hàng cây xanh um tươi tốt. Đã lâu lắm rồi chưa được tận hưởng bầu trời sao lấp lánh như đêm nay, Adam ngẩng đầu nhìn bầu trời, im lặng trong chốc lát. Buổi tối hôm nay, anh uống không nhiều, cảm giác mệt mỏi thỉnh thoảng lại trỗi dậy trong lòng.

Anh biết, tình hình trước mắt không phù hợp để tiếp tục nói chuyện, đặc biệt là những nhân vật có liên quan trong thương nghiệp, về dự án Du Thành CBD, anh đã được nghe từ sớm và nhận được chỉ thị của tổng công ty tại Mỹ, nhất định phải giành được dự án này nên khi nãy Thư Kiến nhắc đến, anh chỉ lịch sự nói một câu để cho qua. Anh không rõ cảm giác mệt mỏi ấy từ đâu đến, do bận rộn quá, hay do mình tự thay người ta đưa ra một quyết định chẳng biết là tốt hay xấu? Liếc thấy người con gái bên cạnh cầm tấm bản đồ xoay đi xoay lại, anh bất giác khẽ cười, chẳng còn muốn tìm kiếm đáp án nữa, nhẹ nhàng lên tiếng: “Không tìm thấy chỗ đó à?”

Ngẩng đầu, Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa biết phải đi như thế nào, bực bội giải thích: “Tôi không giỏi xác định phương hướng lắm, bản đồ này lại…”

“Đưa tôi.”

“Trong này viết tiếng Trung.”

“Không sao, có thể hỏi cô mà.”

Không biết làm thế nào với công việc mang tính “kỹ thuật” này, cô ngoan ngoãn đưa tấm bản đồ cho anh. Nói cảm ơn theo thói quen, Adam nheo mắt nhìn tấm bản đồ nhỏ chi chít chằng chịt. Anh hết sức tập trung, nhìn nghiêng, gương mặt có chút mờ ảo dưới ánh đèn, toát lên một nét dịu dàng kỳ lạ, giống làn mưa rơi trong đêm xuân, lặng lẽ thấm ướt trái tim.

Một lúc sau, anh đưa trả cô tấm bản đồ, nói dõng dạc: “Đi nào.”

“Hả?” Không hỏi câu nào mà đã biết rồi? Bước theo những sải chân dài và nhanh của anh, cô không yên tâm, hỏi: “Anh mới xem một lượt đã biết phải đi thế nào rồi sao? Đây là lần đầu tiên đến đây đấy.”

“Bản đồ đã nằm trong đầu tôi rồi…” Khoác áo ngoài, Adam chỉ vào đầu mình, sau đó chỉ lên bầu trời. “Chỉ cần xác định rõ phương hướng, sẽ không bị lạc.”

Đây không phải là lần đầu tiên được chứng kiến khả năng ghi nhớ tuyệt vời của anh, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu. Bầu trời đêm bao la chi chít sao giống như đang phát ra những ánh sáng lấp lánh trên tấm màn khổng lồ màu xanh thăm thẳm, toát ra vẻ lạnh lùng mà cao quý, một khung cảnh tuyệt đẹp, yên bình và hùng vĩ.

“Hai điều tràn ngập tâm tư với mọi sự ngưỡng mộ và kính sợ luôn luôn mới mẻ và gia tăng mỗi khi nghĩ tới: bầu trời đầy sao trên đầu tôi và quy luật đạo đức ở trong tôi.”

Nhớ lại câu danh ngôn được khắc trên tấm bia của Kant[5], cha đẻ của trường phái triết học cổ điển Đức, cảm giác cô đơn, lạnh lẽo, nhỏ bé trước đất trời rộng lớn dâng lên trong lòng. Những cành hoa ngọc lan dọc con đường nằm giữa rặng nguyệt quế im lìm đến bất tận, vừa đi vừa ngắm nhìn, cảm giác rối bời đang bồng bềnh trong cơ thể bỗng dịu đi nhiều. Những ngọn đèn và bóng cây đan vào nhau, con đường gập ghềnh, mờ tỏ giống như bóng dáng của vô số những ngôi sao rơi xuống. Hai người kề vai bước về phía trước, chẳng ai bảo ai, cả hai đều im lặng, những bước chân rất đều và nhẹ, như sợ chỉ cần bất cẩn là có thể làm kinh động đến màn đêm tĩnh lặng như đêm nay.

[5] Immanuel Kant (1724 – 1804): triết gia nổi tiếng người Đức.

“Anh có biết Kant không?”

Rất lâu sau, ngẩn ngơ ngẩng đầu như đang bước chậm rãi trên một vùng đất hoang dã rộng lớn, Bạch Tiểu Thuần nhỏ giọng lên tiếng.

“Two things fill the heart with renewed and increasing awe and reverence the more often and the more steadily that they are meditated on: the starry skies above me and the moral law inside me.” Giọng nói như làn gió xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng dễ chịu nhưng không làm mất đi cảm giác tôn kính từ tận đáy lòng.

Một sự vui mừng ngạc nhiên dâng lên trong đôi mắt trong sáng bị những hạt sương đêm làm mờ đi đôi chút, cô nghiêng đầu, trong lòng vang lên từng chuỗi âm thanh dội lại như tiếng gió thổi qua tán tùng… Câu anh vừa nói chẳng phải là câu nói cô đang nghĩ đến sao?

“Anh cũng nghĩ đến điều đó à?”

“Ngày trước khi còn ở Mỹ, tôi thường một mình lái xe đến những nơi hoang dã rộng lớn để ngắm sao. Một đêm đầy sao rực rỡ và tĩnh lặng có thể khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.” Adam gật đầu trả lời, sau đó dừng bước, cố gắng ngẩng đầu nhìn lại phía sau, giống như một tín đồ đang kính cẩn hành lễ. “Khi ấy, tôi thường nhớ đến câu nói này của Kant. So với vũ trụ bao la vô hạn, sinh mệnh quả thật quá nhỏ bé, nhưng chính những sinh mệnh nhỏ bé ấy đã tạo ra những điều vô hạn, thậm chí không ngừng cải tạo tự nhiên, tương lai có thể bao gồm cả vũ trụ. Mối liên hệ ấy vô cùng kỳ diệu, không phải sao? Cô biết ước mơ ngày bé của tôi là gì không?”

“Là gì vậy?”

Chuyên ngành đại học của anh là kiến trúc, ngày thường tác phong và cách thức làm việc rất giống với những người học ngành tự nhiên, quen với việc tính toán, ước lượng, phán đoán thông qua các số liệu và lượng thông tin. Nhưng lúc này, thần thái và những câu nói của anh lại rất giống với một người học ngành xã hội, lãng mạn và đầy chất thơ. Trở về thực tại, trên khuôn mặt hồi tưởng của anh nở một nụ cười ngượng ngùng, nói nghiêm túc: “Lúc trước, tôi luôn mơ ước sẽ được làm một nhà phi hành vũ trụ, đi khám phá sự vô hạn bao la của vũ trụ.”

“Anh cũng ngưỡng mộ Armstrong ư?”

Có lẽ đứa trẻ nào cũng tò mò với những câu đố chưa có lời giải đáp, cho dù là một bé gái. Từ nhỏ đã không còn cha, mẹ phải đi xa kiếm tiền nuôi gia đình, quãng thời gian tuổi thơ của Bạch Tiểu Thuần không có bố mẹ bên cạnh, trừ việc thỉnh thoảng ra ngoài chơi, cô thích nhất là đọc truyện tranh, lớn hơn một chút là những cuốn sách khoa học viễn tưởng và truyện tranh viễn tưởng, còn mộng mơ một ngày được lên vũ trụ, thật tuyệt biết bao. Nếu cả thế giới này đều cô đơn, đi đến tận cùng vũ trụ, có phải sẽ chạm được vào ngọn nguồn của nỗi cô đơn hay không?

“Ông ấy rất tài giỏi.” Adam ca ngợi. “Nhưng ước mơ của tôi không liên quan đến ông ấy, có lẽ do lúc bé chỉ có một mình nên tôi luôn cảm thấy cô đơn.”

“Cô đơn?” Cô không hiểu.

“Tôi không có anh chị em.”

“Anh không có anh chị em ư? Nước Mỹ đâu có kế hoạch sinh đẻ, rất nhiều gia đình chắc không chỉ muốn có một con giống như ở Trung Quốc.”

Lời vừa dứt, Bạch Tiểu Thuần liền cảm thấy không ổn.

Nói chuyện công việc thì chẳng sao, hỏi chuyện gia đình người ta làm gì cơ chứ?

Chàng trai đang đứng dưới gốc cây ngọc lan bỗng im lặng, ánh sáng xuyên qua những tán lá sum sê, trượt qua những đóa hoa trắng như ngọc rồi dừng lại trên đôi vai rộng. Giống như ngửi thấy mùi hương ngọc lan bay tới, anh hơi ngập ngừng giữa không gian nửa tối nửa sáng, hơi thở gấp gáp, gợi cảm.

“Xin lỗi, có phải tôi đã nhắc đến chuyện gì không nên nói không?”

Khuôn mặt bỗng nhiên nóng bừng, may mà trời tối nên che giấu được, cô vội vàng lên tiếng, xóa tan cảm giác bất ngờ ập đến.

“Không phải.” Adam nói, bóng hai hàng lông mày sẫm màu phủ xuống hoàn toàn đối ngược với làn da trắng. “Có những chuyện không phải không nên nhắc đến, không thể nhắc đến, chỉ là giống như phản xạ không muốn nhớ lại, vì mỗi lần nhớ tới lại có cảm giác như trải qua nó thêm một lần nữa. Chính vì vậy, rất nhiều người không muốn nhớ về những gì đã qua. Tôi nghĩ, cô có thể hiểu được cảm giác này của tôi, đúng không?”

“Đúng vậy.” Chưa bao giờ nghĩ một người như anh cũng có những chuyện buồn không muốn nhớ lại, Bạch Tiểu Thuần khẽ gật đầu… Cũng giống như Thư Hạo Nhiên và mối tình trước đây của cô, cô không hề muốn nhớ lại, dần dần hình thành thói quen trốn chạy, không phải sao?

Bước đi trên những vệt sáng đứt quãng, hai người chẳng ai bảo ai, trở nên im lặng. Bước đến cuối con đường, lại là một ngã ba nhỏ khác. Không chờ cô hỏi, Adam đã chọn con đường phía bên phải. Thấy anh chắc chắn như vậy, Bạch Tiểu Thuần im lặng bước theo. Con đường này khuất giữa rặng cây um tùm xanh tốt, rải đầy những viên sỏi nhỏ, thích hợp cho những người muốn massage chân. Đi trên đôi giày cao gót, chân cô truyền đến cơn đau âm ỉ. Cuối xuân đầu hè, cây cối đua nhau mọc um tùm, những cành lá chi chít như những chiếc ô rủ xuống, chắn hết ánh sáng của những ngọn đèn đường bao quanh, im lìm giống như một dãy hành lang dài hun hút. Không có tiếng chim chóc ca hót, không có những âm thanh tí tách, chỉ có tiếng thở đều đều khi trầm khi bổng của hai người. Bạch Tiểu Thuần bước chậm rãi, vẫn đang suy nghĩ xem những lời khi nãy có phải đã làm cho Adam cảm thấy không vui, cô muốn khuấy động không khí, liền mỉm cười, nói: “Gần đây tôi đang theo dõi bộ phim truyền hình về một nữ gián điệp, tên là Nikita, anh nghe đến tên cô ấy bao giờ chưa? Bộ phim do Maggie Q đóng vai chính.”

“Ừm.”

Câu trả lời nhỏ đến mức chỉ vo ve như tiếng muỗi kêu. Cô cắn cắn môi, nói tiếp: “Còn cả The Big Bang Theory, nghe nói tuần nào cũng xếp thứ nhất ở Mỹ, anh có xem không?”

“Thỉnh thoảng.”

“Ồ.”

Cuộc đối thoại nào cũng thế, nhất định phải có một người nói và một người đáp. Nếu chỉ có một người thao thao bất tuyệt thì không thể gọi là nói chuyện được. Anh lúc nào cũng rộng lượng, khoan dung, phong độ ngời ngời, cho dù gặp phải những chủ đề không hứng thú hoặc không hiểu rõ cho lắm, ngày thường cũng sẽ lịch sự đối đáp vài câu, chưa bao giờ lạnh lùng như lúc này. Trong lòng bất giác dâng lên cảm giác tội lỗi, Bạch Tiểu Thuần sầu não vì mình nói năng chẳng suy nghĩ, tự xỉ vả một thôi một hồi, quyết tâm không nói linh tinh nữa, hỏi luôn vào vấn đề công việc: “Khi nãy Thư Kiến tiên sinh nói dự án Du Thành CBD có tổng dự toán tám nghìn vạn, đây là con số lớn nhất tôi được nghe kể từ khi bước chân vào công ty, công ty mình có phải…”

“Nhất định phải giành được.”

“Ồ.”

Lời nói đơn giản, rõ ràng, đây là biểu hiện của việc không muốn nói chuyện. Một chủ đề nghĩ nát óc mới ra bị dập tắt không thương tiếc, cô hoàn toàn hết cách, chỉ biết tiếp tục duy trì sự im lặng quỷ quái. Điều quỷ quái hơn là, lúc bước qua một ngọn đèn đường, trong lòng vốn cảm thấy bất an, cô nhân cơ hội đó quay sang nhìn chàng trai đang cùng bước bên cạnh, bỗng phát hiện khóe môi anh đang như nở một nụ cười. Lúc không vui vẫn có thể cười, quả thực không giống với phong cách của anh, cô liền cảm thấy sởn gai ốc. Cùng với ý nghĩ đó, cô bất giác bước nhanh hơn, cuối cùng cũng bước ra khỏi con đường lát đầy sỏi đá, hai ngọn đèn trắng và ánh sao thi nhau tỏa sáng, khung cảnh rực rỡ trước mắt xuất hiện với một căn biệt thự rộng lớn, hoa cỏ dịu dàng lung lay theo từng cơn gió trong sắc đêm trong trẻo, hồng nhạt dịu dàng, màu vàng tươi tốt, màu trắng tươi mới, màu tím xanh mê hoặc, chỉ cần nhìn đã cảm thấy thích thú. Một tòa biệt thự tinh xảo tọa lạc giữa một biển hoa, con đường nhỏ phía bên phải xuyên qua biển hoa uốn lượn, khi ẩn khi hiện. Hương hoa theo gió bay đến, xộc vào mũi, thấm vào quần áo, y như những lời quảng cáo lúc vừa mới đến đây…

Bước vào biệt thự Hoa Hải, giấc ngủ của bạn sẽ đắm chìm trong mùi hương của hoa cỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play