Khẽ quay người, lời nói dần tan biến trong cơn gió và ánh sáng của những ngọn đèn.
Nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đi về phía này, sếp Lý cảm thấy mọi việc dường như đang xoay chuyển theo chiều hướng hết sức kỳ lạ và không thể hồi
chuyển. Là một người rất giỏi nghe nhạc hiệu đoán chương trình, ông lập
tức dùng vốn từ tiếng Anh ít ỏi của mình nói với Adam đã khá muộn rồi,
nên nhanh chóng ra xe trở về thành phố. Adam gật gật đầu, bước lên phía
trước, đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần, khẽ mỉm cười, ánh mắt lại trong
trẻo như thường. Ánh sáng từ những ngọn đèn lồng duyên dáng khi mờ khi
tỏ, chiếc Passat nhanh như điện, lập tức hòa vào sắc đêm.
Ba người, ba dòng suy nghĩ, suốt chặng đường không ai nói câu nào.
Về đến khách sạn Westin là chín giờ mười phút, Adam hình như không có ý
định giải thích, nhẹ nhàng chào tạm biệt. Mặt sàn sáng loáng phản chiếu
chiếc bóng xiêu vẹo của ba người, nghe sếp Lý nói “good night”, Bạch
Tiểu Thuần không kìm được nữa, bất ngờ hỏi: “Adam, nếu không liên quan
đến bí mật làm ăn, anh có thể cho tôi biết hôm anh và Thư Kiến gặp mặt,
rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì không?”
“Tiểu Bạch…” Sếp Lý khẽ nhắc, thực ra ông cũng rất tò mò, chỉ có điều không muốn biểu lộ mà thôi.
“Xin lỗi, sự việc hôm nay, tôi cũng có một phần trách nhiệm.”
Ánh đèn chiếu rọi, mùi hương thoang thoảng bay. Chiếc đèn thủy tinh mang
phong cách châu Âu nhiều tầng tinh xảo lung linh tỏa sáng, vài nhành hoa thiên điểu[1] nở rộ trong những chiếc chậu sứ tinh tế. Adam đứng bên
cạnh, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt có hoa văn hình quả trám, trong đôi
mắt tinh nhanh hiện rõ vẻ nóng ruột hiếm có. Giọng nói của anh vẫn ôn
hòa nhưng câu trả lời không nhằm vào câu hỏi.
[1] Thiên điểu: là
một loại cây thân thảo, có nguồn gốc từ các nước miền Nam châu Phi và
châu Mỹ nhiệt đới. Hoa bao gồm ba lá đài màu da cam rực rỡ, ba cánh hoa
màu lam ánh tía. Tràng hoa mùa lam sẫm, nhụy màu trắng. Hai trong số ba
cánh hoa hợp lại thành tuyến mật hình mũi tên.
Động tác nới lỏng
cà vạt tuy không làm mất vẻ phong độ vốn có nhưng ít nhất cũng nói lên
rằng lúc này anh không bình tĩnh như mọi khi, hơn nữa, câu đầu tiên anh
đã nói “xin lỗi”, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy xấu hổ, không thể tiếp tục
hỏi đến cùng, miễn cưỡng nở một nụ cười rồi im lặng. Chào tạm biệt một
lần nữa, cô và sếp Lý cùng xoay người bước đi. Khi họ bước qua bồn hoa
lớn nằm giữa đại sảnh khách sạn, Adam bỗng nhiên đuổi theo. Thần sắc lộ
ra vài phần mệt mỏi, anh miễn cưỡng mỉm cười, hàng mi rậm rủ xuống, tạo
thành hai chiếc bóng đen sẫm trên khuôn mặt trắng sáng.
“Những
lời Thư Kiến tiên sinh nói với tôi không phải là bí mật nghề nghiệp gì,
chỉ có điều, có những lời không nói ra sẽ tốt hơn cho mọi người.”
“Boss không muốn nói thì không cần nói, không sao cả, nhưng chắc hẳn Tiểu Thư sẽ có lời ra lời vào về chuyện tối nay.”
Bạch Tiểu Thuần chỉ muốn bù đắp lại những mất mát đã qua, chưa bao giờ nghĩ
đến mọi việc sẽ trở nên phức tạp nhường này, cô lựa chọn từ ngữ cẩn
thận, dịch lại những lời của sếp Lý, bỗng nhìn thấy sắc mặt Adam khẽ
khựng lại, trả lời với giọng nghiêm túc: “Đúng, mỗi người trong công ty, bao gồm cả tôi, đều biết rất rõ khi làm dự án đa phần đều phải dựa vào
xây dựng các mối quan hệ, những thứ này không phải là không thể chấp
nhận, nhưng nếu việc thành công của dự án lại phải xây dựng trên một
giao dịch hoàn toàn không có chút liên quan gì thì vô cùng xin lỗi, tôi
không thể chấp nhận được điều đó, vả lại, nguyên tắc của tôi nói với tôi rằng, ở bất cứ thời điểm nào, tôi không có bất cứ quyền gì đem việc của người khác ra để giao dịch bất cứ thứ gì. Tôi nguyện chấp nhận bỏ ra
nhiều công sức hơn để hoàn thành công việc của mình. Những chuyện làm ăn nhờ vào mối quan hệ không thể gọi là làm ăn đúng đắn, tôi sẽ không vui
mừng vì đạt được, càng không vì mất đi mà tiếc nuối.”
Anh nói
nhanh gấp mấy lần so với bình thường, Bạch Tiểu Thuần phải căng tai nghe mới có thể nắm bắt được trọn vẹn. Thông thường, người ta vô tình nói
nhanh hơn một chút là do đang vội, hoặc không giấu nổi sự bối rối trong
lòng. Adam rõ ràng thuộc trường hợp thứ hai. Chắc chắn anh cũng nhận ra
những lời vừa nói cho dù là từ ngữ hay điệu bộ cũng đều không giống với
ngày thường, liền xoay người, bước về phía thang máy, chỉ buông lại một
câu “see you” vội vã. Thân hình cao lớn bước vội trong ánh sáng của
những ngọn đèn rồi nhanh như cắt, biến mất sau một góc tường.
Sếp Lý thấy anh đã đi khuất, nheo nheo mắt, theo thói quen rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc thơm, nửa hối thúc, nửa nghi hoặc nói: “Những lời
này… chẳng phải lúc nào cậu ta cũng thích nói thẳng sao? Hôm nay nói tới nói lui chẳng đâu vào đâu. Mà kể cũng lạ, cậu ta nói rõ là không thể
chấp nhận giao dịch. Nếu cậu ta không thể chấp nhận, tại sao dự án tàu
điện ngầm vẫn về tay chúng ta? Lẽ nào là do Thư Kiến nhất quyết đề nghị
nên cậu ta mới miễn cưỡng chấp nhận, nhưng thật ra trong lòng không hề
cảm thấy thoải mái? Tiểu Bạch, cô tiếp xúc với cậu ta nhiều nhất, cô thử phân tích xem, rốt cuộc là ý gì?”
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào. Một người dày dạn kinh nghiệm như sếp Lý còn
không hiểu, sao cô có thể hiểu nổi đây? Nhưng cô cảm thấy những điều ông nói rất có lý… Trong cuộc gặp mặt giữa Thư Kiến và Adam nhất định đã
nhắc đến một giao dịch gì đó. Giao dịch ấy rốt cuộc có đạt được hay
không, không ai biết nhưng cô không đồng ý với cách nói miễn cưỡng chấp
nhận nhưng trong lòng không vui của sếp Lý, mà cô thiên về ý không đạt
được. Một buổi tối đáng lẽ rất vui vẻ cuối cùng trở thành như vậy, chưa
bao giờ thấy Adam nêu rõ lập trường một cách khó từ chối như hôm nay,
ngoài ngạc nhiên, Bạch Tiểu Thuần còn có vài phần ưu tư.
Ngày hôm sau, không có lịch làm việc nhưng Adam vẫn đến văn phòng đúng giờ, sự
ôn hòa, nho nhã trở lại trên khuôn mặt, anh điềm đạm chào hỏi từng nhân
viên, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, dường như sự không nhượng bộ
trong cuộc gặp mặt tối qua với Thư Hạo Nhiên và việc luôn miệng xin lỗi
cô và sếp Lý chỉ là một giấc mơ không chân thực. Sếp Lý thấy vậy, gọi
ngay cô vào văn phòng nhắc nhở không nên hỏi thêm nữa, cô đương nhiên
ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có điều, không hỏi han, không nghe ngóng, liệu
thực sự có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra không? Có lẽ Adam
và sếp Lý thì có thể, cô cũng miễn cưỡng có thể, nhưng người nào đó thì
hoàn toàn không thể.
Liên tiếp ba ngày sau đó, Thư Hạo Nhiên hoàn toàn không hồi đáp những liên lạc của cô. Cô biết, nguyên do khiến anh
ta bực tức là vì buổi tối hôm ấy cô đã chọn đứng về phía Adam… Nhưng
tình hình khi ấy có thể có sự lựa chọn nào khác sao? Quan trọng là cho
dù Thư Hạo Nhiên bỗng trở nên chu đáo, dịu dàng thì bản tính kiêu ngạo
đã ăn sâu vào xương cốt anh ta vẫn cố hữu, không hề giảm bớt. Chính vì
thế, anh ta đương nhiên cho rằng tối đó, cô nên theo anh ta, chẳng qua
đó chỉ là một công việc bình thường, đủ nuôi sống bản thân và chẳng có
tiền đồ gì thôi mà. Nghĩ đến đây, cô bất giác ngước nhìn bầu trời xanh
ngắt như đang cuộn lại, hàng lông mi dài nhỏ khẽ uốn thành một hình vòng cung, thấm đẫm nét u sầu.
Doanh nhân thành đạt người Hồng Kông – Lương Hán Sinh – đến thành phố G, Adam đi gặp ông ta một mình, cô được
dịp nhẹ nhàng sung sướng, Quách Hà bèn rủ cô đi ăn lẩu. Khổ nỗi người hễ nhẹ nhõm, khó tránh hỏi trong lòng dao động, suy nghĩ linh tinh. Ngày
xuân ấm áp, những gốc tùng bên đường cành lá sum sê, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, rơi trên mặt đất tạo thành những tia nắng với đủ hình dạng
và màu sắc rực rỡ. Bước vào Little Sheep, chọn món xong đâu đấy, trên
khuôn mặt phúc hậu của Quách Hà hiện lên sự cảm kích từ tận đáy lòng.
“Tiểu Bạch, cảm ơn em!”
“Em có làm gì đâu…”
“Trong lòng mọi người đều rõ, nếu không phải có em thì Thư Hạo Nhiên cho dù
biết có cơ hội xoay chuyển cũng không dễ dàng nói ra như vậy. Bên Jarry
cũng đã tốn không ít công sức cho bên ủy ban mời thầu.”
Jarry
cũng đến từ nước Mỹ, luôn là đối thủ cạnh tranh hàng đầu của công ty cô. Mỗi khi có dự án mời thầu, hai công ty đương nhiên sẽ vào thế dê đen và dê trắng, so sánh với vị trí đấu thầu của Good, cái giá mà Jarry đưa ra luôn chiếm ưu thế, thắng nhiều hơn bại. Biết rõ dự án tàu điện ngầm có
ảnh hưởng rất lớn đến việc hoàn thành nhiệm vụ năm và thu nhập của Quách Hà, Bạch Tiểu Thuần chỉ khẽ mỉm cười, không muốn nói nhiều.
Món
lẩu thập cẩm thơm ngon, hấp dẫn được mang lên, vô cùng bắt mắt. Thấy
Quách Hà định cho rau xanh vào nồi lẩu, cô vội vàng ngăn lại: “Đừng cho
rau vào trước, ăn lẩu phải ăn từ từ, kéo dài thời gian, một lượt thịt
rồi một lượt rau, ít nhất phải được ba lượt mới được.”
“Em đúng là chỉ biết ăn thôi.” Quách Hà mỉm cười, đôi mắt phảng phất nét buồn khẽ cong lên.
“Ăn được là tiên mà.”
Nồi lẩu nóng hổi xua tan áp lực u ám đè nặng trong lòng, với Bạch Tiểu
Thuần, thích ăn cay chỉ là một phần, thực ra cô thích cảm giác trong
bụng ấm nóng khi ăn lẩu…
Dạ dày gần tim thế cơ mà, không phải sao?
“Em biết không, chàng Adam thích ăn nhất là món ăn Tứ Xuyên và Hồ Nam, đặc biệt là món lẩu.”
“Cái này thì em chưa hỏi bao giờ, không ngờ khẩu vị của anh ấy cũng nặng nhỉ?”
Bạch Tiểu Thuần đang nhúng một lát cá mỏng tiện miệng tiếp lời, nói xong mới để ý thấy Quách Hà đang tủm tỉm cười, ánh mắt như có vài điều muốn nói
nhưng lại thôi. Bóng tối dần bao trùm bốn phía, những ngọn đèn đường cao vợi phía ngoài cửa sổ lần lượt tỏa sáng. Nồi nước dùng không ngừng bốc
lên những cuộn khói mờ ảo, ánh sáng hắt vào đó bỗng trở nên sáng bừng,
một bên là màu đỏ bắt mắt, một bên là màu trắng như bầu sữa.
Chiếc đũa đưa lên nửa chừng bỗng khựng lại, cô nhướng mày, giả bộ tức tối:
“Chị định nói gì hả? Em cứ nghĩ, chị với em lúc nào cũng có thể nói với
nhau mọi chuyện cơ đấy!”
Trình độ ăn cay của Quách Hà hiển nhiên
thua xa ai đó đã sinh ra và lớn lên ngay trên mảnh đất Tứ Xuyên, gắp một miếng thịt bò trong nồi nước dùng, chị mím môi thổi, như đang suy nghĩ
xem có nên nói hay không. Một lúc sau, chị ngẩng lên, cẩn thận nhìn ngó
bốn phía rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: “Buổi chiều, chàng Adam gọi chị vào phòng họp, nói chuyện khoảng gần một tiếng, em biết trước khi rời đi,
anh ấy đã dặn dò chị câu gì không?”
“Cho em xin, câu hỏi này
chẳng khác nào mò kim đáy bể.” Trong lòng bỗng như có vật gì đó rơi tõm
một tiếng, chiều nay Bạch Tiểu Thuần không có mặt tại văn phòng, cô ra
vẻ tỉnh bơ. “Em sao mà biết được hai người đã nói những gì.”
“Lời cuối cùng anh ấy nói, hy vọng những gì hôm nay bọn chị nói chỉ có anh
ấy và chị biết thôi, tốt nhất là không nên nói cho người khác biết, đặc
biệt… là em.”
“Em?”
Cằm suýt chút nữa rơi tõm xuống bát, cô vô cùng kinh ngạc, hai đồng tử đen láy mở to hết cỡ.
“Hai người đã nói những gì thế, sao lại liên quan đến em?” Sau buổi tối ở
Lộc Minh sơn trang hôm ấy, Adam và cô gần như không có lúc nào ở cạnh
nhau mà chỉ có hai người, thỉnh thoảng có mươi mười lăm phút, anh cố ý
coi như không có chuyện gì xảy ra, sếp Lý cũng đã căn dặn cô từ trước
nên đương nhiên cô không nhắc lại chuyện cũ. Vốn dĩ cô còn muốn đi gặp
Thư Hạo Nhiên, ít nhất cũng biết được anh ta nghĩ gì, nhưng anh ta gần
như cắt đứt liên lạc nên cô đành bỏ cuộc. Adam không nói điều bí mật với sếp Lý, mà lại đi nói với Quách Hà, chẳng phải rất kỳ lạ sao? Dấu chấm
hỏi hiện lên trên khuôn mặt, cô đặt đũa xuống.
“Chắc anh ấy không than phiền với chị rằng em làm việc không đủ chuyên nghiệp đấy chứ? Nếu đúng như thế, chị đừng nói ra, để em đỡ cảm thấy bối rối trong lòng.”
“Không phải, thực ra không hề trực tiếp nói đến em.”
“Hả?” Mải ngẫm nghĩ, đang hít hà mùi hương nồi lẩu, cô cong môi. “Không thể
nói cho em, trừ phi là chuyện bí mật trong lãnh đạo công ty?”
“Đoán đi đâu thế, chuyện bí mật trong lãnh đạo công ty mà anh ấy nói cho chị
đầu tiên sao?” Quách Hà với tay, gõ lên trán cô, nói với giọng hết sức
nuông chiều. “Bọn chị đã nói đến dự án tàu điện ngầm.”
Những lời
này không nói ra sẽ tốt hơn cho mọi người. Câu nói hôm ấy tại đại sảnh
khách sạn Westin bỗng nhiên vọng về, trái tim cô bất giác loạn nhịp. Lẽ
nào giữa anh và Thư Kiến còn có một giao dịch nào đó?
“Nếu anh ấy đã đề nghị chị đừng nói ra, sao chị còn nói với em? Yêu cầu của công ty chị đâu phải không biết, lén lút bàn luận việc lương bổng, đãi ngộ còn
bị quở trách, huống hồ anh ấy còn…”
“Chị lúc đầu cũng không định nói nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này dường như không đơn giản như vậy.”
Chiếc áo sơ mi nữ bó eo thêu ren màu trắng khiến khuôn mặt có nét vàng vọt và xương xương của Quách Hà trở nên xinh đẹp hơn phần nào, cầm cốc sữa đậu nành lên, đặt chiếc đũa dài màu nâu gụ xuống, chị quay sang phải, nhìn
ra cửa sổ, đôi mắt dài một mí nheo lại. “Chàng Adam nói, anh ấy cảm thấy vô cùng bất ngờ khi giành được dự án tàu điện ngầm, vì thế mới không
yên tâm nên đích thân bay qua đây tự mình xem xét các điều khoản. Anh ấy nhắc đi nhắc lại rằng, sau này, dự án có bất cứ tiến triển nào, ví dụ
như thanh toán, gửi hàng, hoặc xảy ra bất cứ vấn đề gì, hy vọng chị sẽ
đích thân xử lý, báo cáo trực tiếp cho anh ấy, nếu khi dự án vẫn chưa
kết thúc mà chị có việc phải rời đi, dự án cũng chỉ có thể giao cho
người khác tiếp tục theo sát, tuyệt đối không được là em.”
Số
nhân viên trong công ty tại thành phố G khá khiêm tốn, nếu bên kinh
doanh quá bận rộn, họ sẽ nhờ Bạch Tiểu Thuần giúp đỡ một số việc, ví dụ
như báo giá, giám sát việc xuất hàng,..v.v.. Adam chắc chắn hiểu rõ được trước đây đã từng có những việc như vậy nên mới nói những lời này.
Nhưng tại sao chứ?
Ngoại trừ vấn đề lợi nhuận cụ thể của công ty là bí mật ra, các điều khoản
lớn nhỏ trong dự án cô đã từng xem qua, nếu muốn giấu, chẳng phải đã quá muộn rồi sao?
“Anh ấy…” Bạch Tiểu Thuần nhíu chặt đôi lông mày
lá liễu, cắn môi nói: “Có nói với chị việc gặp mặt giữa anh ấy và Thư
Kiến không?”
“Không.” Quách Hà thu lại ánh mắt xa xăm, nhẹ giọng
nói tiếp: “Chị biết, Thư Kiến thanh danh lẫy lừng chính là bố của Thư
Hạo Nhiên, qua những gì em nói trước đây, chắc hẳn Thư Hạo Nhiên đã ra
sức cầu xin Thư Kiến giành lại dự án cho chúng ta. Nếu Thư Hạo Nhiên
muốn quay lại với em, chắc chắn sẽ làm hết sức mình. Kỳ lạ ở chỗ Adam
biết rõ những điều này, tại sao sau khi xảy ra mọi chuyện lại muốn em
không tham gia vào dự án? Sợ em cướp công sao? Phỏng đoán này không hợp
lý, em làm bên bộ phận khác, chẳng xung đột lợi ích gì với bên kinh
doanh, công của sếp Lý càng không phải em muốn cướp là được, hơn nữa, từ trước tới nay Adam không phải là người nhỏ nhen, hẹp hòi. Sếp Lý đã nói riêng với chị, buổi tối hôm ở Lộc Minh, Thư Hạo Nhiên đã có ý đợi em,
Adam lại không để em đi, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng…”
Quách Hà là nhân viên được tuyển dụng trong lứa đầu tiên sếp Lý trù bị cho
công ty ở thành phố G, vì Quách Hà vốn thông minh nên ông luôn ưu ái chị hơn những nhân viên khác. Ông có thể kể chuyện xảy ra ở cửa nhà hàng
Lộc Minh cho chị nghe, Bạch Tiểu Thuần không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng
lúc này Quách Hà nói năng nhỏ nhẹ, lại như có điều gì đang suy nghĩ,
khiến vô số những sợi dây đàn trong lòng Bạch Tiểu Thuần rung lên… Một
cảm giác không rõ ràng dấy lên, nhưng cô không dám làm rõ, càng không
dám hỏi rõ ngọn ngành.
“Cái gì?” Giọng nói của cô líu ríu, lộ rõ tâm tư trong lòng, đôi má bất giác trở nên đỏ ửng.
“Anh ta có cảm tình với em, hơn nữa, còn là một cảm tình khá sâu sắc.”
“Sao có thể thế được?”
Tơ lòng rung lên bần bật trong thoáng chốc, dường như còn lóe lên thứ ánh
sáng lạnh lẽo như băng tuyết. Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc kêu lên, vô số
chi tiết hỗn loạn ùa vào đầu như dòng thác mãnh liệt: “Ý chị là anh ấy
có cảm tình với em, cố ý mượn công việc để ngăn em tiếp xúc với Thư Hạo
Nhiên? Không thể nào, anh ấy không phải là người như vậy!”
“Đây chính là phản ứng đầu tiên của em sao?”
Gắp vài cọng giá đỗ đã nhúng kỹ cho vào miệng nhai, Quách Hà mỉm cười, có chút tỉnh táo và trêu đùa của người ngoài cuộc.
“Em cũng nói anh ấy không phải là người nhỏ nhen…”
Không phải là người chưa từng yêu, Bạch Tiểu Thuần sao có thể không hiểu, câu phản bác đầu tiên không phải là để giải thích tại sao không thể, mà chỉ đơn giản là tin tưởng nhân cách của anh ấy, là hấp tấp mà lỡ miệng nói
ra sự thật. Cầm lon Vương Lão Cát[2] uống lấy uống để một hơi, điều hòa
lại nhịp tim bất ngờ đập nhanh quá mức qui định, cô vội vã làm ra vẻ vô
tội. “Lần đầu gặp anh ấy, em đã bị mất mặt như thế, sao có thể có cảm
tình được? Hơn nữa, với điều kiện của anh ấy, muốn tìm cô gái thế nào mà chẳng được, sao anh ấy có thể có cảm tình với một con bé bình thường
như em chứ? Còn nữa, Thượng hải và thành phố G xa nhau như vậy, chưa nói đến việc anh ấy không chấp nhận việc yêu xa, em cũng không thể chấp
nhận điều đó.”
[2] Vương Lão Cát: một loại đồ uống giải nhiệt của Trung Quốc, thành phần gồm: tiên thảo, đản hoa, hoa cúc, kim ngân hoa,
hạ khô thảo, cam thảo.
Càng nói càng rối, cô bất ngờ vỗ vào cạnh
bàn, nói chắc chắn: “Nói chung, anh ấy không thể có tình cảm nam nữ với
em được, cho dù có tình cảm, cũng là vì thấy em làm việc chăm chỉ thôi.”
“Ok, phán đoán của chị có thể sai, còn sếp Lý thì sao? Em và chị đều biết,
ánh mắt ông ấy thâm sâu thế nào, chẳng khác mấy so với đống ớt trong nồi lẩu này.”
“Ông ấy?”
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc đến nỗi
miệng há hốc, sếp Lý cũng cảm thấy anh chàng Adam có cảm tình với mình?
Cô thường ngày vẫn hay ăn cay, không hiểu vì sao giờ bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rần rần ngứa ngáy. Đôi mắt xanh trong vắt, dịu dàng như thủy
tinh hiện lên trong tâm trí, bụng bỗng nhiên ấm áp lạ thường. Cô lại nhớ nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh vào đúng thời khắc quan trọng
này, thật tội lỗi!
Đôi má đỏ ửng như đánh phấn bỗng phủ thêm một
lớp đỏ hồng nữa, cô cuống quýt lấp liếm, vội vàng tìm cách đáp lại: “Sếp Lý suốt ngày buôn linh tinh, hôm nay hỏi người này đã có bạn gái chưa,
ngày mai hỏi bạn trai thế nào, lời của ông ấy sao có thể tính được? Adam là tổng giám đốc của chúng ta, em tuyệt đối không dám trèo cao. Hơn
nữa, người ta là người Mỹ, chẳng có gì chắc chắn, em không muốn tìm một
anh chàng ngoại quốc, càng không muốn ra nước ngoài. Nếu muốn ra nước
ngoài, năm ấy… Quan trọng nhất là, anh ấy không biết tiếng Trung, hoàn
toàn không thể giao tiếp được, nói gì đến có cảm tình? Chẳng lẽ chị hy
vọng tìm một người đến câu “Anh yêu em” bằng tiếng Trung cũng không biết nói, chỉ suốt ngày “I love you” sao? Thôi đừng, ba từ ấy, nghe tiếng
Trung vẫn là thích nhất.”
“Hình như chị chỉ mới nói anh ấy có cảm tình với em, sao em đã nghĩ đến “I love you” hả? Câu có tật giật mình
có nghĩa là gì, chắc không cần phải giải thích nữa chứ!”
“Chỉ biết ức hiếp em thôi, chị có thể từ bi một chút được không? Đừng đùa nữa, em không nuốt nổi đâu.”
Cầm đôi đũa đã nguội ngắt từ lâu, Bạch Tiểu Thuần chỉ muốn chạy trốn khỏi
sự khó xử, cắm đũa vào nồi lẩu, gắp mấy miếng đậu đã chín. Không biết có phải do cho quá nhiều ớt và hạt tiêu không, một lúc sau, hai má Bạch
Tiểu Thuần như vầng mặt trời đẹp tươi chói lóa. Ăn xong, hai người khoác tay nhau bước ra con phố nhộn nhịp, huyên náo, trong không khí vẫn còn
phảng phất hương vị nồi lẩu.
Một đêm xuân gió mơn man thổi, thỉnh thoảng có vài cánh hoa dập dờn trong gió như những cánh bướm bay lượn
giữa không trung. Hai người men theo con phố, ngó ngang ngó dọc các cửa
hàng một lúc, rồi cùng dừng ở trạm chờ xe buýt. Đường xá đông như mắc
cửi, người qua người lại như nêm, các loại âm thanh náo nhiệt, tạo nên
cảm giác vô cùng ngột ngạt. Bạch Tiểu Thuần nhấp nhổm chờ xe đến, bên
tai bỗng vang lên câu nói: “Nói nghiêm túc, Adam hợp với em hơn Thư Hạo
Nhiên.”
“Sao lại nhắc đến chuyện này rồi, cẩn thận em không chơi với chị nữa đâu.”
“Chị biết em và Thư Hạo Nhiên quen nhau từ hồi năm nhất, em mòn mỏi chờ đợi
cậu ta bao nhiêu năm, tình cảm đó không dễ gì dứt bỏ. Cậu ta cho dù là
bề ngoài, học thức, gia đình đều hoàn hảo, chỉ có điều, em đã bao giờ
nghĩ, cậu ta chỉ hơn em một tuổi, chưa đủ chín chắn. Nói một cách nghiêm túc, đưa tay lên ngực mà tự hỏi một câu, em và cậu ta ở cạnh nhau, là
em nghe theo cậu ta nhiều hay cậu ta bao dung em nhiều? Có thể em sẽ nói với chị, Adam cũng đâu có nhiều tuổi, mới có hai mươi tám, không sai,
anh ấy quả thực không lớn hơn là mấy, nhưng ở tuổi này đã có thể gánh
vác trọng trách với giá trị kinh doanh gần một tỉ đồng, năng lực và sự
nhẫn nại của anh ấy không phải người bình thường nào cũng có thể so
sánh. Em tiếp xúc với anh ấy nhiều nhất, chắc rõ về tính cách của anh ấy rồi chứ…”
“Chị và chồng…”
Quách Hà mím môi mỉm cười, đưa
ngón tay trỏ ngăn đôi môi nhỏ nhắn đang định cãi lại, dịu dàng nói:
“Nghe chị nói hết đã. Thực ra, cuộc giao lưu thường niên cuối năm này là một cơ hội không tồi để làm rõ thực ra Adam có cảm tình với em không.”
“Ồ…”
“Hôm đó, em ăn diện một chút, dù sao cũng phải ở đó vài ngày, có nhiều cơ hội. Xe đến rồi, chị về trước, em cứ nghĩ đi nhé!”
Quách Hà nhẹ nhàng nhảy lên xe tuyến 12 vừa đỗ lại, nhìn chiếc xe dần chuyển
bánh đi xa, chỉ còn lại một mình, khóe môi cô khẽ lay động… Thư Hạo
Nhiên, Adam, Bạch Tiểu Thuần, ba người tạo thành mối quan hệ tam giác,
Nguyệt Lão phải chăng lười nhác ngủ quên ở đâu đó rồi? Nhưng có tin hay
không và có nghĩ hay không trước giờ luôn luôn là hai chuyện chẳng liên
quan đến nhau. Cho dù Quách Hà không nhắc lại nữa, trong lòng Bạch Tiểu
Thuần vẫn không ngừng nghĩ đến những lời chị nói trước khi lên xe, dẫn
đến việc mấy lần ra ngoài gặp khách hàng, cô đã phiên dịch nhầm. Adam
vốn chu đáo, liền quan tâm hỏi han có phải cô không được khỏe hay có tâm sự gì, kết quả là cô chột dạ, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm, trong vắt của anh như trước đây. Cô thầm xỉ vả bản thân
đâu có làm chuyện gì tội lỗi mà phải như thế, nhưng càng xỉ vả càng sai, đến mức Adam cho rằng cô đã làm việc quá sức nên kết thúc sớm cuộc gặp
mặt và yêu cầu cô về nhà nghỉ ngơi. Cô đem câu chuyện đau đầu khó hiểu
này kể lại cho em gái nghe, ai ngờ Bạch Tiểu Điệp lại tán đồng quan điểm của Quách Hà, khiến cô một lần nữa rơi vào trạng thái hoang mang, mờ
mịt.
Đêm trước khi đến Hà Viên tham gia cuộc giao lưu thường
niên, Thư Hạo Nhiên bặt vô âm tín suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng xuất
hiện. Vừa gặp mặt, anh ta đã chủ động xin lỗi, nói gần đây Viện thiết kế bận tối mắt tối mũi, bố anh ta ở bên cạnh giám sát nên không có thời
gian gặp cô. Những cái cớ này qua lộ liễu, Bạch Tiểu Thuần đã hiểu rõ.
Nếu giá trị của bạn đủ sức nặng trong trái tim một người đàn ông, cho dù có bận đến chân không chạm đất, anh ta cũng sẽ sắp xếp dành thời gian để ở bên bạn, mặc kệ cách núi ngăn sông. Nếu anh ta nói không có thời gian
thì chỉ là không có thời gian dành cho bạn mà thôi.
Nghĩ đến câu
nói ấy, trái tim đã lạnh giá bấy lâu chợt thấy xót xa… Còn có cả một nỗi đau âm ỉ như bị côn trùng cắn nhưng không cào xé tâm can sống chẳng
bằng chết như trước đây.
Chiếc Audi đỗ một cách chuẩn xác trước
cửa khu chung cư, trong khoang xe sực mùi nước hoa nhưng vẫn có thể ngửi thấy một mùi hỗn tạp của thuốc lá và rượu nhẹ. Liếc nhìn chàng trai có
khuôn mặt sắc nét đang im lặng tựa vào xe, Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng
nói: “Anh từng nói, mẹ anh không thích đàn ông hút thuốc…”
“Nghe.”
Hai mắt khẽ khép hờ, Thư Hạo Nhiên đưa ngón tay trỏ đặt lên miệng suỵt một tiếng, sau đó nắm lấy tay trái cô.
“Muốn hát cho em nghe về anh, nhân lúc chúng mình đang thời niên thiếu như
hoa… Hỡi người anh yêu nhất ơi, dù có xa xôi ngàn dặm chúng mình mãi bên nhau nhé…”
Giọng nữ trong trẻo, đáng yêu hòa cùng giọng nam khàn khàn vang lên trong khoang xe, Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra, không hiểu gì,
sau đó nhận ra bài hát đang được phát là bản song ca Muốn hát cho anh
nghe về em[3] của Vương Tranh và Lão Lang. Bài hát này hình như là tác
phẩm của họ trong cuộc thi văn nghệ do trường tổ chức năm 2006, là bài
hát cô và Thư Hạo Nhiên đều rất thích khi chưa tốt nghiệp đại học, cho
dù xa cách trăm núi vạn sông, những sở thích và “sở ghét” của họ luôn
luôn giống nhau. Thư Hạo Nhiên dường như đang tận hưởng giây phút này,
nhẹ nhàng ngân nga theo điệu nhạc. Thời áo trắng tung bay đều là miền
đất cực lạc trong trái tim mỗi con người, những câu chuyện quá khứ ùa về theo điệu nhạc, lúc vui vẻ, khi đau đớn. Vui vẻ là vì đã từng có một
quãng thời gian thanh xuân vô cùng tươi đẹp nhưng đã mãi mãi trôi đi.
Đau đớn vì khi nhớ lại những hồi ức đã qua ấy, quá khứ giống như dòng
nước, không thể quay trở lại.
[3] Bài hát chủ đạo trong một bộ
phim truyền hình về tình yêu học đường lần đầu tiên được làm theo thể
sitcom, có trong album Mùa đông ở Bắc Kinh do hãng Warner Music phát
hành vào 1/1/2010.
“Adam có cảm tình với em, chắc em cũng biết, đúng không?”
Những âm điệu du dương tái diễn khung cảnh quá khứ giống như một giấc mơ,
Bạch Tiểu Thuần đang đắm chìm trong giấc mơ ấy bỗng giật mình vì câu hỏi bất ngờ, toàn thân run lên… Đến anh ta cũng cảm thấy Adam đối với mình
không giống những người khác sao? Cô mở trừng mắt, bầu trời đêm đen như
mực, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm không lay động, dường như muốn tìm
thấy đáp án qua cái nhìn im lìm ấy.
Chiếc mũi nhỏ nhắn, trắng
trẻo khẽ phập phồng, bàn tay đang nằm gọn trong tay kia run lên một cách rõ ràng vào giây phút âm nhạc lắng xuống, Thư Hạo Nhiên chưa bao giờ bỏ qua một cử chỉ nhỏ nào, lạnh lùng nhếch khóe môi, vòm ngực bên dưới
chiếc áo sơ mi màu xám lên xuống từng nhịp, như có vật gì đó đè nặng,
khiến anh phải cố hết sức mới có thể hô hấp một cách bình thường. Bài
hát mang theo vô số ký ức và hoài niệm kết thúc, anh chăm chú nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ u sầu xa xăm, như một dòng thác
không ngừng tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, buốt giá.
Quả nhiên bọn họ không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp
dưới! Bàn tay càng lúc càng siết chặt, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn
tay, truyền đến cảm giác đau nhè nhẹ. Bạch Tiểu Thuần thậm chí còn bất
ngờ vì bỗng nhiên mọi người xung quanh đều cho rằng Adam có cảm tình với cô, nhưng cô không hiểu tại sao Thư Hạo Nhiên lại vừa buồn bã vừa căm
hận… Anh ta giống như một người chồng bắt gặp kẻ đang gian díu trên
giường với vợ mình nhưng chỉ biết đứng đó như trời trồng, nghiến răng
nghiến lợi.
Đôi mắt ngập tràn sự nghi ngờ hòa vào màn sương mỏng
của đêm xuân, mờ ảo, mơ hồ. Cô lắp bắp, không phát ra được bất cứ âm
thanh rõ ràng nào. Cũng giống trước đây, khi thi thoảng gặp phải chuyện
gì đó không như mong muốn hoặc không vui, trước mặt anh, cô lúc nào cũng không nỡ, hoặc không muốn thể hiện lập trường, mỗi lần như vậy đều im
lặng chịu đựng. Đáng tiếc, sự im lặng của cô trong mắt Thư Hạo Nhiên lại thể hiện một tầng ý nghĩa hoàn toàn khác. Tận mắt thấy khuôn mặt đã
quen thuộc đến mức không cần nhìn kỹ cũng có thể hình dung ra trở nên
vừa ngượng ngùng, vừa ngạc nhiên, trong anh ngập tràn sự tức tối và bí
bách, đột nhiên kéo mạnh tay cô. Cô không hề có sự chuẩn bị trước, lao
vụt về phía trước, anh nhân cơ hội đó ôm chặt lấy bờ vai cô, nói từng
từ: “Anh đã nói sai, đúng không? Anh không nên hỏi em có cảm nhận được
không, mà nên hỏi hai người rốt cuộc có mối quan hệ gì, đúng không?”
Dưới chiếc áo mỏng, đôi vai bị ôm chặt đến đau đớn. Hơi thở ấm nóng mang
theo mùi nước hoa Eau de Cologne anh thường dùng xộc đến, Bạch Tiểu
Thuần chưa từng thấy anh tức giận đến mức này, kìm nén cảm giác đau, nói nhỏ: “Mối quan hệ gì? Anh ấy là tổng giám đốc của tôi, mọi người ai
cũng biết!”
Khuôn mặt điển trai càng lúc càng gần ngay trước mắt, tuy ngồi hai ghế khác nhau nhưng cơ thể đã sát lại gần, cô thậm chí còn có thể nhìn rõ sự tức giận trong mắt Thư Hạo Nhiên. Không hiểu tại sao
bỗng nhiên anh lại nhắc đến chuyện này, càng không thể hiểu nổi, cho dù
chuyện xảy ra ở Lộc Minh tối hôm ấy khiến anh võ đoán thì cũng không đến nỗi tức giận đến mức này chứ!
“Tổng giám đốc?” Thư Hạo Nhiên
nhướn mày, trong đôi mắt nảy lửa chất chứa sự hận thù. “Nếu chỉ là tổng
giám đốc, tại sao tối hôm đó em lại đi cùng anh ta?”
“Anh biết là sếp Lý không rành tiếng Anh, Adam… Adam không biết tiếng Trung, tôi không đi theo, họ không thể nói chuyện được.”
“Thế sao?”
“Đúng vậy.”
Trong không gian chật hẹp của khoang xe chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ
mờ. Có lẽ do cảm xúc hỗn loạn tạo thành ảo giác, Bạch Tiểu Thuần dường
như có thể nhìn thấy vẻ tức giận như bị ai đó lừa bịp trong ánh mắt Thư
Hạo Nhiên.
Có thể nói, Thư Hạo Nhiên thừa hưởng ưu điểm từ ngoại
hình của Thư Kiến và Trình Cẩm Tâm, tính cách có lẽ giống mẹ nhiều hơn,
cao quý, nho nhã, thích sự phong độ, sự cao ngạo khó đoán biết ăn sâu
vào xương cốt. Vì thế anh ta lúc nào cũng phong độ, lịch sự, thể hiện
nền gia giáo của mình. Hiếm khi thấy anh ta tức giận như thế này. Đôi
vai bị bóp chặt, cô không chịu nổi, chau mày, nửa trách móc nửa giải
thích: “Anh buông ra đã, có gì từ từ nói. Tôi và anh ấy không phải như
anh nghĩ, chẳng biết anh nghe mấy lời đồn thổi này ở đâu…”
“Được.” Thư Hạo Nhiên hạ quyết tâm nhưng vẫn không chịu buông tay. “Vậy em giải thích cho anh, làm mất dự án tàu điện ngầm vốn dĩ là do sai lầm của em
và Quách Hà, tại sao anh ta đang yên đang lành lại nhận hết trách nhiệm
về mình? Dự án bị mất, nếu không phải vì anh ta, một người trước nay ít
khi quan tâm quá mức đến chuyện công ty như em sao phải chủ động tìm gặp anh như vậy? Thêm nữa, cuối cùng dự án cũng thành công, tại sao anh ta
lại phải rũ bỏ tất cả cố gắng của anh và bố anh, còn nói cái gì mà vô
cùng bất ngờ! Kẻ ngốc cũng nhìn ra anh ta là một người nhỏ mọn, qua cầu
rút ván, thế mà em…”
“Tôi làm sao?”
Nếu nói đến đây mà cô
vẫn chưa nhận ra ý tứ trong đó thì không nghi ngờ gì nữa, cô là kẻ đại
ngốc. Trong mắt anh, cô vì muốn giúp đỡ Adam nên mới chủ động tiếp cận
anh, hơn nữa, sau khi mọi chuyện xong xuôi, sẵn sàng rũ bỏ tất cả, trở
về là người vong ơn bội nghĩa xấu xa như trước đây. Dùng tình cũ để đánh cược, dùng sắc đẹp làm vũ khí, tất cả chỉ vì gã đàn ông khác…
Ha! Thế mà cứ tưởng cô xứng đáng để anh động lòng!
Chiếc cằm trắng muốt bị ánh sáng lờ mờ chia thành hai nửa, khẽ hếch lên, cao
ngạo đến xa lạ. Thư Hạo Nhiên tức tối im lặng nhìn cô, lòng bỗng đau như bị ai xé, đôi vai cứng rắn bất giác mềm nhũn.
Nỗi đau từ hai vai lan dần ra toàn thân, Thư Hạo Nhiên vẫn không chịu buông tay, những lời phát ra từ đôi môi mỏng yếu ớt như vừa chịu một lực tác động mạnh:
“Tiểu Bạch, em thay đổi rồi.”
Những giọt nước ngang bướng đong
đầy khóe mắt, nỗi xót xa bóp nghẹt trái tim, đau đớn cùng cực. Cô cố
gắng kìm nén, cười giễu: “Buổi tối hôm ở Lộc Minh, không ngoan ngoãn đi
theo anh, là tôi đã thay đổi. Chủ động đi cầu xin anh, là tôi đã thay
đổi. Đối diện với sự chỉ trích bất ngờ mà vẫn im lặng, là tôi đã thay
đổi. Ý anh như vậy phải không? Nhưng Thư Hạo Nhiên à, lúc tôi tình
nguyện ở bên anh cho dù phải phản bội cả thế giới này thì anh đang làm
gì? Thế giới này mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi, dựa vào cái gì anh có thể thay đổi còn tôi thì không, dựa vào cái gì khi anh quay trở lại, tôi nhất định phải ở nguyên chỗ cũ, khổ sở chờ đợi?”
Một loạt
những câu hỏi phản vấn như những đốm lửa tóe ra từ tràng pháo hoa rơi
trên đỉnh đầu, nóng rẫy. Cho dù giọng nói của cô không cao nhưng với Thư Hạo Nhiên, đó chẳng khác gì những tiếng gào thép ghê rợn. Sự im lặng
đáng sợ hóa thành nỗi đau, trái tim anh bị hất lên cao rồi rơi xuống
không thương tiếc, anh cúi đầu, bờ môi đáp xuống đôi môi đang hé mở của
cô.
Không sao, anh nợ cô.
Phải chăng chỉ bù đắp thôi là chưa đủ, còn phải thêm cả sự lợi dụng âm thầm nữa hay sao?
Những nụ hôn liên tiếp ùa đến như làn mưa xuân, mi, mắt, mũi, cổ, má, hõm cổ, vừa có sự nóng bỏng ầm ào như thủy triều, vừa có sự hấp tấp, nóng nảy.
Mùi vị dục vọng ùa đến một cách tự nhiên như rượu lên men, khiến người
ta muốn say. Chẳng nói chẳng rằng, Thư Hạo Nhiên trườn qua, cơ thể đè
hẳn xuống. Chiếc ghế phụ trượt ra phía sau, hai vai Bạch Tiểu Thuần bị
khóa chặt, chịu không nổi sức nặng, theo đà trượt xuống. Chiếc ghế bọc
da như được sưởi ấm bởi nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua chiếc áo liền thân
mỏng manh cô đang mặc. Yêu nhau nhiều năm, không phải họ chưa từng thân
mật, nhưng dục vọng lúc này có ý nghĩa gì?
Cách thức để cầu hòa hay là một cách để giải tỏa?
Cố gắng nhấc đôi vai bị đè chặt dưới cơ thể của anh, nước mắt cô tuôn rơi, trong giây phút, trái tim cô như đã chết.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!”
Cố gắng giằng kéo nhưng không thể thay đổi được tư thế nóng bỏng ấy, cô
gào lớn, một nỗi đau đớn âm ỉ không ngớt như cơn mưa giăng mịt mùng.
Nhục nhã.
Trong cơn mờ mịt, cô ngã vật trên ghế, tóc tai buông xõa, rối bù. Nơi cổ áo
trắng muốt bật mở, vài vết đỏ lựng hiện lên, giống như những đóa hồng nở sớm khi đông về. Trong tiếng kêu gào, Thư Hạo Nhiên chuyển sang ngồi
sát mép ghế, đôi chân rắn chắc mạnh bạo đè chặt đôi chân không ngừng
giãy đạp của cô, một tay siết lấy hai cánh tay cô, ép lên đỉnh đầu, một
tay bắt đầu du ngoạn khắp cơ thể. Ngón tay của anh còn ấm áp hơn cả đầu
lưỡi, khi lướt trên da thịt, mang đến từng cơn tê tái mơn man. Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy toàn là sự hấp tấp và u
ám đến xa lạ. Cô bất lực, chỉ biết hạ giọng cầu xin: “Anh hãy thả tôi
ra, được không?”
Kẻ vẫn đang chìm đắm trong cơn mê dục vọng mím
môi bật cười, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ lạnh lùng đến giá buốt tâm can. Những ngón tay di chuyển từ má xuống cổ, chiếc xương quai xanh nhô lên một cách gợi cảm, đầy mê hoặc giữa ánh sáng lờ mờ. Những ngón tay
anh như dòng điện, lan tỏa khắp cơ thể, kích thích xúc cảm trong người
cô.
“Vì một gã đàn ông mới quen chưa được nửa năm, em đã có thể
lợi dụng anh. Tiểu Bạch, tại sao lại như vậy?” Anh gằn từng tiếng, cặp
lông mày giấu trong bóng tối nhíu chặt lại, chèn ép giữa sự đau đớn và
tức giận, khuôn mặt thanh tú, khôi ngô trong phút chốc trở nên xanh xao, nhìn kĩ lại có màu đỏ giống như gan lợn. “Chẳng phải em không muốn ra
nước ngoài sống sao? Chẳng phải lúc nào em cũng bảo không tìm được tiếng nói chung với những người không hiểu văn hóa Trung Quốc sao? Chẳng phải em đã nói sẽ mãi mãi ở nguyên một chỗ chờ đợi, muốn cùng anh nắm tay
đến đầu bạc răng long sao?”
Lợi dụng, cuối cùng anh đã nói ra từ ấy.
Nước mắt tuôn trào, từ khóe mắt đến lông mi, lạnh ghê người.
Hôm nấu canh gừng cho cô, anh nửa buồn nửa trách móc nói, cô cho rằng hai
năm trôi qua thì họ đã xa lạ đến mức anh không hiểu cô đang nghĩ gì hay
sao? Khi ấy, anh đã vô cùng cảm động, giờ nghĩ lại, đó chẳng khác nào
trò đùa nực cười. Sức lực toàn thân cạn kiệt, cô không cố gắng phản
kháng nữa, trơ ra như đá, mặc kệ đôi bàn tay to bản tận hưởng bữa tiệc
của nó. Chiếc áo ngực mỏng manh bỗng trở thành một vật cản đáng ghét
dưới bàn tay sờ soạng của anh, cô chẳng hề la hét, phó mặc giống như một con búp bê vải không có linh hồn. Thấy cô không còn vùng vẫy nữa, Thư
Hạo Nhiên như nhận được tín hiệu đồng tình, những chiếc hôn nóng bỏng ào ạt ùa đến, bàn tay to bản nóng rực quyết đoán xé toạc chiếc áo, mò đến
mép quần bò.
Do mở điều hòa, nhiệt độ trong xe hơi thấp. Phần
bụng bỗng nhiên lạnh toát thức tỉnh cảm giác phó mặc vô cảm của Bạch
Tiểu Thuần, cô cố gắng túm chặt tay anh, những giọt nước mắt trong khóe
mắt dần chuyển thành nỗi căm hận quyết liệt chưa từng có. Dễ dàng hất bỏ những ngón tay đang định ngăn cản ra, Thư Hạo Nhiên nằm đè lên người
cô, giọng nói trầm sâu mang đầy dục vọng và tức giận: “Có câu nói tình
cũ khó quên. Tiểu Bạch, nếu trong lòng em không có người khác, tại sao
lại cự tuyệt anh?”
Mỗi từ được nói ra, những ngón tay của anh lại trượt xuống thêm một đoạn. Bàn tay không có bất kỳ sự cản trở nào trườn xuống như chiếc lá khô rơi tự do, nghĩ đến việc tối nay có thể không
thoát được, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần chợt tái đi… Cô không phải là người
có quan niệm cũ kĩ, nhưng nếu đây không phải sự tự nguyện thì có khác
nào cưỡng bức? Con ngươi đen láy như mực chuyển động, cô hoàn toàn từ bỏ việc giải thích ngọn ngành, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể cử động khóe môi trắng bệch, hờ hững nói: “Thư Hạo Nhiên, nếu anh muốn tôi hận anh
suốt đời thì cứ tiếp tục.”
Những ngón tay sắp sửa tiến vào thành
lũy bảo vệ cuối cùng bỗng nhiên khựng lại, cái đầu vùi trong hõm cổ từ
từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn dung nhan nhợt nhạt trước mặt.
“Em
hận anh đâu chỉ có hôm nay? Nếu em không hận anh sao có thể lợi dụng
anh? Tiểu Bạch, em biết không, anh lúc nào cũng nghĩ em sẽ không bao giờ đổi thay, cho dù mọi người đều thay đổi. Nếu không phải là vì Adam, hãy cho anh một lý do hợp lý, là em muốn giành lấy một phần quyền lợi, hay
em muốn thể hiện một chút kiên nhẫn? Đều không phải! Đối với em, khát
vọng về tiền bạc, quyền lực đều không thể sánh được với tình cảm, trên
thế gian này thứ duy nhất có thể khiến em chịu hạ mình cầu xin chỉ có
thể là tình cảm, không phải sao? Cũng giống năm ấy, em cũng đã vì tình
cảm mà hạ thấp bản thân, chịu tủi nhục.”
Anh khẽ dừng lại, ánh
mắt trùng điệp như những đám mây ùn ùn kéo về. Khi nhắc đến từ tủi nhục, giọng nói gay gắt có phần chùng xuống, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ
quái dị pha lẫn tức giận và lạnh lùng.
“Cứ nghĩ rằng những chuyện năm ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, kết quả là không chỉ xảy ra, mà từ
một người thân thiết không thể xa rời bỗng biến thành một người đàn ông
chẳng phải thân cũng chẳng phải địch.”
Câu chuyện cũ chẳng khác
nào một vết sẹo khắc cốt ghi tâm, như có người cố tình tách nó ra, rồi
cố hết sức xát muối lên đó. Những câu nói rin rít qua kẽ răng như những
chiếc dao cạo khổng lồ quét đến, đôi má hết khô lại ướt, hết ướt lại
khô, cô nghiến chặt răng ngăn bản thân không gào lên nức nở, cười nhạt
một cách yếu ớt.
“Thì ra trong lòng anh, bản chất của sự hiểu lầm ấy thực ra chỉ là sự lợi dụng. Thư Hạo Nhiên, không thể không thừa
nhận, tôi nợ anh, nợ nhà họ Thư một món nợ ân tình, nếu như bắt buộc
phải gọi đó là sự lợi dụng, tôi cũng chẳng biết nói gì khác, dù sao thì
nó cũng đã xảy ra rồi. Nhưng trong dự án tàu điện ngầm, tôi tuyệt đối
không nhận mình đã lợi dụng anh. Nếu như hôm đó anh từ chối, hoặc bố anh không hề ra tay, tôi cũng sẽ không nhắc lại việc đó với anh lần thứ
hai. Từ lúc mới quen nhau, yêu nhau, lúc nào tôi cũng nghĩ anh là người
đàn ông hiểu tôi nhất trên đời này, hiểu những gì tôi thích, hiểu những
gì tôi ghét, giờ nghĩ lại, ha, trong mắt anh và bố anh, tôi chỉ là một
con bé nghèo túng muốn trèo cao và lấy đó làm điểm tựa…”
Nước mắt lã chã tuôn rơi, trái tim đau như đóa hoa tàn. Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, cô nói những lời trách móc nặng nề trước mặt người con trai cô yêu đến khắc cốt ghi tâm này. Cô lúc nào cũng
nhắc nhở bản thân, cho dù gia đình có nói gì thì cây ngay không sợ chết
đứng. Cô luôn cảm thấy, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người đó là
anh, tất cả đau khổ trên đời đều xứng đáng. Cô thậm chí còn cho rằng, ở
bên nhau cũng được, chia xa cũng được, những ấm ức không cần nói ra, anh cũng sẽ hiểu. Cơn tức giận đè nặng trong lòng đã nói ra nhưng dường như không đúng lúc lắm… Nếu là nói lúc còn mặn nồng, anh chắc chắn sẽ ngọt
ngào dỗ dành. Còn bây giờ, ngoại trừ việc thả trôi mọi nỗi ấm ức, còn có nghĩa lý gì nữa?
Đúng là một con ngốc!
Giọng nói nho nhỏ
kèm theo những tiếng thút thít như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống
đỉnh đầu, hoàn toàn dập tắt ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực. Buông lỏng
đôi bàn tay cứng như thép, chỉnh đốn quần áo, trở về ngồi ghế lái, Thư
Hạo Nhiên quàng tay ôm chặt người con gái đang rơi nước mắt, giọng nói
khàn đặc, run run trong không gian mịt mờ: “Là anh…”
Lời đã đến bên miệng, anh bỗng nhớ tới mối nghi ngờ vẫn chưa được giải đáp, cánh tay ôm lấy cô bỗng siết lại…
Bố chắc sẽ không lừa mình đâu, đúng không?
Cảm nhận rõ ràng động tác dịu dàng, hối lỗi của anh bỗng nhiên thay đổi,
ngăn dòng nước mắt, Bạch Tiểu Thuần dùng lực, đẩy cánh cửa xe bật mở.
Màn sương đêm ùa đến, lạnh toát. Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc hỗn
loạn, quay người nhìn chàng trai đang ngồi bất động trong xe, cô bình
tĩnh nói: “Tôi thay đổi, anh cũng thay đổi, chúng ta đều thay đổi rồi.
Thư Hạo Nhiên, chấm hết ở đây đi.”
Những ngón tay đặt trên vô lăng nắm chặt lại, đốt ngón tay nhô cao, trắng bệch trong lớp ánh sáng lờ mờ, ma mị.
Chấm hết ở đây, sao có thể chấm hết ở đây? Nếu như có thể, tại sao anh phải từ bỏ tất cả ở nước Anh để quay về?
Trái tim bị bóp nghẹt lại rung lên như vừa có một cơn gió lạnh buốt thổi
qua, phất phơ, run rẩy. Thư Hạo Nhiên nhanh như cắt nhảy ra khỏi xe, kéo giật Bạch Tiểu Thuần đang định quay đầu rời đi. Những giọt nước mắt
trên gương mặt trắng bệch đã khô từ lâu, chỉ còn lại sự bất cần và lạnh
lùng đến vô cảm. Bao lâu nay, trước mặt anh, cô đều mang một gương mặt
vui cười tươi tắn, thi thoảng dịu dàng, thục nữ khiến anh cảm thấy bình
yên đến lạ, nhưng lúc này đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lùng, vô cảm.
Cô bỗng trở nên xa lạ, thậm chí khiến anh sợ hãi. Là sợ hãi từ đây sẽ
không tìm lại được người con gái tươi tắn trong ký ức nữa hay sợ hãi cô
mang theo sự xa xôi cách trở, khó có thể hiểu được?
Cây tùng già
vươn mình trong màn đêm, mỗi lần cơn gió thổi qua, cành lá lại cọ vào
nhau thầm thì. Trái tim đau đớn dần mềm đi trong sự im lặng, anh nắm lấy tay cô, tiến về phía trước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi
em, Tiểu Bạch. Có lẽ do uống nhiều rượu, anh không biết mình làm sao
nữa, cảm thấy bức bối trong lòng. Chỉ cần nghĩ từ nay em sẽ không bao
giờ trở về bên anh, anh lại cảm thấy mình không thể thở nổi, khó chịu
đến mức muốn tìm thứ gì đó để đập phá. Em biết không? Lễ Giáng sinh sau
khi chia tay em hai năm trước, anh đi trên đường mà đâu đâu cũng có thể
nhìn thấy cây thông Noel, trước mắt anh chỉ có hình bóng của em. Em đã
từng nói, có thể gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau là niềm hạnh phúc được tích từ kiếp trước, vì thế em không nỡ từ bỏ duyên phận có lẽ phải mấy đời mấy kiếp mới có được ấy, anh cũng không nỡ. Hãy để chúng ta
quên đi tất cả những chuyện buồn trước kia, được không em? Anh hứa với
em, sau này nhất định sẽ không bực tức vô cớ, tin tưởng những gì em nói, sẽ..”
“Sự bực bội của anh bắt nguồn từ khi anh quay lại, phát hiện ra tôi đã không còn ở chỗ cũ nữa, đúng không?”
Những làn khói len vào khóe mắt giống màu sắc tâm trạng cô lúc này. Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, ánh mắt như một dòng suối băng đang tan dần mỗi khi
xuân về.
“Tin tưởng hay không chỉ anh biết, anh thề sau này sẽ
tin từng lời tôi nói, rốt cuộc là sợ một sự nhượng bộ không có kết quả,
hay là tin tưởng chính con người tôi?”
Trước mặt anh, cô rất ít
khi tỏ ra lanh lợi, lúc nào cũng ngoan ngoãn, ngốc nghếch, giống chú mèo con lười nhác nằm gọn trong lòng chủ nhân phơi nắng trong một buổi
chiều dịu nhẹ. Câu hỏi sắc sảo biến thành những lưỡi kiếm sáng loáng lao đến, Thư Hạo Nhiên nhận ra sự sắc sảo của cô vượt xa sức tưởng tượng
của anh khi quyết định từ Anh trở về.
“Tiểu Bạch, em bảo anh phải nói sao đây?” Anh bất lực, lần đầu tiên thấu hiểu cảm giác không thể nói lại được.
“Thực ra không cần phải nói gì cả, càng không cần phải làm gì cả…”
“Em đang muốn trừng phạt anh vì đã chia tay em hai năm trước sao? Nếu đúng
như vậy, em đã làm được rồi đấy, đây là lúc đau buồn nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm qua của anh.”
“Trừng phạt ư?”
Một nụ
cười nhẹ như làn gió hiện lên trên khóe môi, Bạch Tiểu Thuần lùi lại,
nhìn kĩ người con trai thần sắc nhợt nhạt trước mặt, trong lòng chua xót không nguôi. Là do cô trước giờ luôn nhìn nhầm, hay khoảng thời gian
hai năm chia cắt đã biến anh trở thành một người khác? Những ngày tháng
tay nắm chặt tay cùng nhau cười đùa cuối cùng cũng bị sự im lặng vô hình của thời gian cuốn xa mãi mãi. Thư Hạo Nhiên, ba chữ một thời đã từng
vô cùng thân thuộc, đến hôm nay nghĩ lại, vẫn mang theo sự ngọt ngào và
bồi hồi đến da diết. Nhưng khi anh đứng trước mặt cô một lần nữa, tại
sao khoảng cách vô hình ấy cứ dài mãi không ngừng?
Cứ nghĩ thứ mà mình muốn nắm giữ mãi mãi là con người trong ký ức đó, nhưng thực ra,
điều thực sự khiến chúng ta nhớ đến là hồi ức về thời thanh xuân và mối
tình tươi đẹp, chỉ là anh ta không sớm không muộn, xuất hiện vào đúng
lúc ấy. Sẽ có một ngày, khi người mà bạn đã từng nhớ nhung không nỡ rời
xa ấy bước qua những vết hằn của thời gian, nhẹ nhàng hoặc nặng nề bước
đến bên bạn, bạn sẽ phát hiện ra rằng, anh ta chẳng có điểm gì giống với thời niên thiếu trong ký ức ấy nữa, thậm chí còn căm ghét đến mức muốn
chạy trốn càng xa càng tốt, chi bằng chưa bao giờ gặp…
Nghĩ đến
đây, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cơ thể và trái tim đều rã rời. Nhìn thấy trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười giống như trong
ký ức, Thư Hạo Nhiên chẳng hề cảm thấy vui mừng, chỉ thấy lạnh giá trong tim. Quả đúng như vậy, không đợi anh lên tiếng, cô bất ngờ lùi lại phía sau, lạnh lùng cất lời: “Hạo Nhiên, tối nay không thích hợp để chúng ta nói thêm bất cứ điều gì nữa, cả hai hãy nghỉ ngơi một thời gian rồi nói tiếp. Tạm biệt, chúc ngủ ngon!”
Bóng dáng mịt mờ khuất dần sau
bóng tối phủ xuống từ những hàng cây, Thư Hạo Nhiên từ từ ngồi thụp
xuống, hai tay luồn vào mái tóc rối bù. Rất lâu sau, anh đứng dậy, ngẩng mặt lên trời thở dài.
Bầu trời đêm nay có trăng và có sao.
Nhấc đôi chân nặng nề, bên tai vang lên màn đối thoại đang dần tan biến:
“Anh nói tạm biệt rồi cúp máy trước đi” Giọng nói kèm theo tiếng cười khúc
khích giống tiếng chuông ngân trong gió đêm, dịu dàng đáng yêu.
“Tại sao?” Anh hỏi.
“Nghe nói, khi một người đã kiên trì tình cảm trong khoảng thời gian khá dài sẽ thích nghe người kia gác máy trước.”
Tiểu Bạch, phải chăng em đã kiên trì đủ lâu rồi, lâu đến mức em quyết định nói lời tạm biệt trước rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT