“Bạch Tiểu Bạch, mùng Một tháng Năm năm sau mình tổ chức hôn lễ, nhớ sắp xếp thời gian đến tham dự nhé!”

Giữa trưa, Bạch Tiểu Thuần đang gà gật trong phòng làm việc, liếc mắt thấy có tin QQ gửi đến, lòng bỗng nhiên buồn bã. Mới tốt nghiệp được hơn ba năm, những con người ngày trước từng lớn tiếng tuyên bố chưa tới ba mươi nhất định không kết hôn, giờ lần lượt bước vào thánh đường hôn nhân, thế là thế nào?

“Đang buồn ngủ đây, đợi tỉnh táo rồi nói tiếp.”

Cô không thích cách bạn bè gọi mình chút nào, hận nỗi không thể cầm đuốc, phá tan tành cái bàn phím đáng ghét trước mặt kia, bên tai đã vang lên tiếng càu nhàu của mẫu thượng đại nhân trong điện thoại mấy ngày trước, người mà lúc này đang ở cách cô không biết bao nhiêu cây số: “Tiểu Bạch, thời điểm đẹp nhất trong đời người con gái chỉ có bấy nhiêu năm thôi, không nhân lúc còn đang trẻ trung, xinh đẹp mà kết hôn đi, định đợi đến khi da nhăn nheo chắc? Mẹ nói cho cô biết, cuối năm cô không rước được đứa con trai nào thì đừng hòng vác mặt về ăn tết nữa! Biết gì chưa? Lệ Tử, con bé bạn thân cô hồi nhỏ, nó còn sinh sau cô mấy tháng, bây giờ đã có con rồi đấy. Cô thì sao? Đến bạn trai cũng chưa có, đúng là làm mẹ cô mất mặt quá!”

“Vì một đứa con rể chưa biết mặt mũi, có đáng không mẹ? Hơn nữa, cái gì mà trẻ trung, xinh đẹp? Chẳng phải mẹ lúc nào cũng than thở con không kế thừa được chút nhan sắc nào của mẹ sao?”

“Cô cứ vụng chèo khéo chống, giỏi thì sao không đi kiếm bạn trai đi! Không nói nhiều, đây là mệnh lệnh bắt buộc…”

“Hả? Được thôi, để mình giúp cậu tỉnh táo một chút: Bạch Tiểu Bạch, cậu mà không mau tìm bạn trai thì sẽ trở thành bà cô già trong phòng ký túc của chúng mình đấy!”

Gần như có thể tưởng tượng được khuôn mặt thất vọng của Lạc Lạc lúc này và vẻ mặt tức điên vì con gái chưa có bạn trai của mẹ cô giống nhau đến mức nào, cô uể oải trả lời: “Bà cô già thì bà cô già, càng cưới muộn thì phong bì của các cậu càng dày, cũng giống như giá cả leo thang vậy, càng tốt.”

“Đây chính là điển hình của việc tự an ủi chính mình, gọi tắt là tự an. Haizz, dù sao thì cậu cũng chỉ biết chết mê chết mệt mấy gã đẹp trai trong truyện ngôn tình và phim thần tượng thôi!”

“Hứ, trẻ không chơi già hối hận. Đến lúc ván đã đóng thuyền rồi, biết thế nào gọi là hối không kịp không? Đó mới gọi là tự an.”

Sâu ngáp ngủ đã bị những lời của cô làm cho chạy mất dép, Bạch Tiểu Thuần đứng dậy, đi rót nước.

Lúc quay lại thì avatar của Lạc Lạc đã đen thui, chỉ để lại một dòng tin nhắn khó hiểu: “Bạn Tiểu Bạch thân mến, mong bạn hãy dùng dũng khí khi nói câu: “Trẻ không chơi già hối hận” ấy để kiên cường, dũng cảm đi tìm cho mình một người đàn ông đi, những gì đã qua chỉ còn là quá khứ, những gì tốt đẹp vẫn còn chờ bạn ngoài kia, vì bố mẹ, bạn bè, vì một xã hội hòa hợp, hãy mau tìm cho mình một người đàn ông, mau tìm cho mình một người đàn ông!”

Hứ!

Cứ làm như tìm hạnh phúc cả đời cũng dễ như ăn rau bắp cải ấy, đúng là cái đồ đứng nói mà không biết đau lưng. Lẩm bẩm vài câu rồi Tiểu Thuần tắt cửa sổ chat, chị bạn đồng nghiệp Quách Hà bước đến, thần bí nói:

“Biết chuyện gì chưa?”

“Gì?”

Bạch Tiểu Thuần năm nay hai mươi lăm tuổi, dung mạo bình bình, công việc bình bình, từ nhỏ đến lớn nói chung là bình bình, thuộc dạng điển hình của “tam bình nữ.”

Sau khi tốt nghiệp, cô bước chân vào công ty con của doanh nghiệp Good tại Thành phố G, đảm nhận một chức vụ văn phòng khá nhẹ nhàng, chẳng có mấy tiền đồ. Đây là công ty có vốn đầu tư của Mỹ, đôi lúc cũng cần biên dịch một vài tài liệu. Là một cô gái tốt bụng, từ nhỏ đến lớn chỉ thích những thứ đơn giản, bình đạm, cô luôn giữ khoảng cách với những chuyện bàn tán thị phi trong công ty.

Gần đây, mọi người trong công ty xôn xao bàn tán sắp có sự thay đổi lãnh đạo, cô cũng chẳng mấy quan tâm. Vốn dĩ, việc tổng bộ bên Mỹ chọn ai làm người lãnh đạo, những người thấp cổ bé họng như cô đâu liên quan gì!

“Cuối tháng này chúng ta đi Thượng Hải dự hội nghị.”

“Hả? Đợt trước chẳng phải nói nghỉ tết xong mới đi sao, sao giờ lại đổi vậy?”

Good thành lập công ty con ở ba thành phố tại Trung Quốc, đó là Thượng Hải thuộc vùng Hoa Đông, Vũ Hán ở Hoa Trung và Thành phố G ở Hoa Nam. Tổng bộ của cả khu vực châu Á – Thái Bình Dương được đặt ở Thượng Hải, hai nơi Vũ Hán và thành phố G sắp xếp các giám đốc kinh doanh và giám đốc công ty. Tuy trên danh nghĩa là công ty được đăng ký nhưng xét trên góc độ nào đó vẫn thuộc sự điều hành của chi nhánh Thượng Hải. Nói chung, quyền luân chuyển lãnh đạo trong công ty đều nằm ở tít chốn phồn hoa đô thị Thượng Hải, nên thỉnh thoảng vẫn phải bay qua bay lại.

“Cái con bé này, có sự thay đổi lớn về nhân sự chứ sao! Đừng lúc nào cũng chỉ rớt nước miếng vì mấy gã mỹ nam, quan tâm một chút đến tình hình thời sự đi.”

“Cái này… cũng gọi là thời sự à?”

Mối quan hệ của cô và người đồng nghiệp hơn mình hai tuổi – Quách Hà – trước giờ luôn rất tốt đẹp, cô cũng chẳng để ý đến lời nói móc của chị ấy… Không sai, ngoài câu “trẻ không chơi, già hối hận”, Bạch Tiểu Thuần còn có một câu danh ngôn kêu leng keng khác: “Tôi háo sắc, vì thế tôi tồn tại.”

Khổ nỗi háo sắc chỉ dám nghĩ thầm vì gan thỏ đế.

Quách Hà tiến sát đến, chớp mắt.

“Thời sự trong công ty chúng ta chứ sao. Phải rồi, đồng nghiệp của chồng chị có cậu em trai ổn lắm, giới thiệu cho em nhé?”

Da đầu giật giật tê rần, Tiểu Thuần lập tức xua tay:

“Ý tốt của chị, em xin nhận, nhưng không cần đâu.”

Quách Hà năm nay hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn, tính cách ôn hòa, rất quan tâm đến Tiểu Thuần, lúc nào cũng muốn giới thiệu bạn trai cho cô. Hôm nay là cậu con trai của bạn học của ông chú, mai lại thằng quý tử của bà hàng xóm của bà dì khiến cô ứng phó không nổi, tối tăm mặt mày. Bạch Tiểu Thuần không phải không thể chịu nổi việc đi gặp mặt làm quen nhưng trong một tháng, vừa gặp xong người này đã được giới thiệu người khác, tần suất chẳng phải là quá cao sao? Mới hai mươi lăm tuổi, cứ đà này, vài năm nữa có khi cô phải bỏ việc để suốt ngày chỉ đi xem mặt cũng nên.

“Có phải em vẫn còn mơ tưởng đến gã Thư Hạo Nhiên ấy không?”

Sắp xếp gọn gàng đống tài liệu cần photo, Quách Hà như đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn kỹ một lượt dung nhan nhỏ nhắn trước mặt.

“Sao có thể chứ!”

Trong lòng bỗng khẽ rung lên, Bạch Tiểu Thuần vội thu ánh nhìn, dán mắt vào màn hình laptop, có cảm giác quặn thắt như bị ai đó xới tung.

Thư Hạo Nhiên là tình cũ của cô. Họ đã có một mối tình vô cùng khó quên. Nhưng nó đã kết thúc từ lâu rồi.

“Tiểu Bạch, con người không thể sống mãi trong hồi ức, em hiểu không? Chị đi làm báo giá, em làm việc tiếp đi.”

Bỏ lại một tiếng thở dài khe khẽ, Quách Hà cầm tập tài liệu, tiến về phía bàn làm việc. Nhưng tiếng thở dài ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí Bạch Tiểu Thuần.

Trước giờ, cô luôn là người vui vẻ, sau một buổi shopping rồi ngủ một giấc ngon lành, mọi chuyện thế là được vứt ra khỏi đầu. Một lần nữa cô lại nhớ đến Thư Hạo Nhiên, đó là lúc ở sân bay quốc tế Thành phố G, cùng các đồng nghiệp bay tới Thượng Hải dự hội nghị. Cô không muốn nhớ lại, nhưng không thể quên được khung cảnh ấm áp, hạnh phúc khi đi đón Thư Hạo Nhiên tại chính sân bay này ngày trước. Khung cảnh ấy hiện lên từ rời rạc bỗng trở nên rõ nét, giống như bị cào xé một lần nữa, có cảm giác rất đau. Đang muốn tìm thứ gì đó để thay đổi dòng suy nghĩ, sếp Lý bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng:

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, tổng giám đốc mới lên nhậm chức còn rất trẻ.”

“Trẻ thế nào? Đẹp trai không?”

Tiếp đó là vẻ mặt cười hì hì hồn nhiên, câu hỏi được đáp lại bằng những tiếng cười đồng tình… Cô là nhân viên nhỏ tuổi nhất trong công ty tại Thành phố G, mối quan hệ với mọi người cũng rất tốt đẹp nên ai cũng đã quen với tâm tính của cô gái nhỏ này.

“Tôi cũng không biết định nghĩa thế nào là đẹp trai của mấy người trẻ tuổi các cô.”

“Tổng giám đốc mà, đẹp trai hay không đâu quan trọng, quan trọng là năng lực làm việc.”

“Ai nói không quan trọng? Đẹp trai một chút, nhìn sẽ bắt mắt, làm việc cũng phấn chấn hơn chứ.”



Máy bay nhẹ nhàng phóng vút về phía những đám mây, Bạch Tiểu Thuần chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhớ lại những lời bàn tán của đồng nghiệp, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. Tổng giám đốc đẹp trai hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, ngủ thôi! Nghiêng đầu sang một bên, cô chìm dần vào giấc ngủ, chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi Thượng Hải lần này không những liên quan đến cô, mà còn liên quan rất rất mật thiết.

Từng cơn gió lạnh ùa vào nhau, tạo thành những tiếng kêu rin rít, mây lãng đãng trôi, mùa đông Thượng Hải mơn trớn và lạnh lẽo. Phóng tầm mắt ra phía xa ngoài cửa sổ, những cành cây trơ trụi vươn lên trời với tư thế cô đơn, lá đã rụng hết, trơ vẻ già cỗi.

Căn phòng hội nghị rộng lớn tối như bưng, mấy chục con người ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn. Người lên phát biểu là CEO đến từ tổng bộ bên Mỹ, bụng phệ, đầu trọc, đôi mắt màu nâu vàng rất có thần, ông ấy đang hào hứng nói về những thành tích mà công ty đã đạt được trên phạm vi toàn cầu trong suốt một năm qua. Cho dù từng tràng, từng tràng những con số quả thật khiến lòng người hứng khởi nhưng bầu không khí trong phòng vẫn rất yên ắng, cộng với việc điều hòa được chỉnh cao hơn mức cần thiết, Bạch Tiểu Thuần mặc một chiếc áo khoác cao cổ màu trắng, bức bối đến mức mặt đỏ ửng. Nhân cơ hội nghỉ giải lao giữa cuộc họp, ai nấy đều nườm nượp đi vào nhà vệ sinh.

Khắp ba tầng lầu, bao gồm cả phòng hội nghị đều chật kín người, cô không quen với thời thiết khô hanh nên không ngừng uống nước, lúc này người cô nóng ran, vội vã phóng lên tầng bốn. Tầng bốn khá yên tĩnh, là khu vực được công ty sắp xếp đặc biệt, dành riêng cho người nước ngoài, cũng chính là tầng tập trung những người nước ngoài thuộc bộ phận Quốc tế của công ty. Cô nhịn đến mức sắp bị nội thương, phóng như bay vào nhà vệ sinh, lao đến một căn phòng gần nhất với tốc độ tên lửa.

Phù…

Vấn đề được giải quyết xong xuôi, cô liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, sự đối đãi dành cho người nước ngoài đúng là tuyệt, chỉ có vài người ít ỏi mà được dành riêng một tầng lầu.

“Đối xử bất công đâu phải chỉ có trong thời đại đất nước mất chủ quyền, ngày nay cũng đầy ra đó thôi.”

Cô vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại chiếc áo khoác rồi mở cửa bước ra. Đúng lúc sự cảm thông với đồng bào cả nước đang được nung nấu rất hăng say, một giọng nói trầm và vang bay tới bên tai:

“Hi!”

Giày da bóng lộn, bộ vest đen tuyền, sơ mi trắng muốt, chiếc cà vạt màu hồng nhạt, đôi môi mỏng, chiếc mũi cao, mái tóc vàng nhạt, ở cửa ra vào bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai ngoại quốc cao trên 1m80, dáng vẻ vô cùng nho nhã. Anh ta hơi cúi đầu, đôi mắt sâu màu xanh biếc trong vắt như mặt nước hồ, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy như dập dềnh, phát ra những tia sáng thuần khiết và rực rỡ. So với thân hình cao lớn, chuẩn không cần chỉnh của anh, cô bạn nhỏ chỉ cao 1m64 và hơi gầy Bạch Tiểu Thuần lúc này bỗng cảm thấy như có một thứ áp lực đang đè nén. Sự ngẩn ngơ len lỏi trong trí óc ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại đứng ở đây. Cô lịch sự mỉm cười, khẽ nhếch môi đáp lại:

“Hi!”

Mắt sao mà xanh thế. Lần trước cô đọc báo thấy nói, ngày nay chỉ có Scotland mới có hậu duệ của những người mắt xanh thuần chủng, lẽ nào anh ta chính là anh chàng điển trai mắt xanh thuần chủng như dân tình vẫn bàn tán? Có đẹp trai thế nào thì cũng là bạn quốc tế, không thể mất lịch sự, ảnh hưởng đến hình tượng của thiên triều được. Nghĩ đến đây, cô nhướn thẳng người, cố gắng làm cho thần thái của mình nhìn cũng không đến nỗi.

Dưới sự quan sát quá lộ liễu, soái ca vẫn mỉm cười, phong độ ngời ngời, đưa tay chỉ cánh cửa phía sau. Vốn tiếng Anh của Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng cũng được cho qua để bước vào công ty này. Trên thực tế, cô không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện trực tiếp với người ngoại quốc, bình thường chỉ dịch các tài liệu trên giấy, chỗ nào không hiểu thì đi cầu cứu dân tình. Cô thầm nghĩ, sao anh chàng này lại chỉ tay vào cánh cửa, chẳng lẽ muốn cô nhường đường cho anh ta?

Hai từ “Mời anh” suýt chút nữa thì phun ra, nhưng vào giây cuối cùng, con ngươi của cô bỗng nở to một cách vô cùng kinh ngạc. Từ từ đã, từ từ đã, anh ta là nam, mình là nữ, sao mà nhường đường được? Nhà vệ sinh này đâu phải loại nam nữ dùng chung! Một tiếng ầm đùng đoàng vang lên trong đầu, Bạch Tiểu Thuần từ từ quay lại, đối diện trực tiếp với sự thực tàn khốc…

Đúng thế, biểu tượng cánh cửa phía sau cô là WC nam!

Trời cao ơi, đất dày hỡi! Lẽ nào lúc cô phóng như bay vào nhà vệ sinh nên anh ta đã đứng đợi suốt từ lúc đó đến giờ? Đại ca, anh nhìn thấy con gái lao vào WC nam mà không lao vào theo quả thực cũng coi là lịch sự đấy, nhưng không thể ngọt ngào hơn một chút, coi như không nhìn thấy gì rồi mau chóng rời đi được sao? Cứ phải đợi cô ra rồi mới nhắc nhở đã phạm phải lỗi muối mặt như thế này ư?

“Sorry…”

Khí nóng bốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của ai đó đỏ bừng, trong đầu lúc này là một màn trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đã xin lỗi vì chuyện gì, chỉ biết cắm mặt tiến về phía bồn rửa tay. Chiếc đèn vàng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, cô không ngẩng mặt lên cũng biết trong chiếc gương sáng bóng không tì vết kia đang phản chiếu một khuôn mặt xấu hổ, khổ sở đến cực độ. Đã đi nhầm thì chớ, lại còn mất thể diện trước mặt người ngoại quốc thế này. Không biết sau này, anh ta có hỉ hả kể cho đồng bào da trắng của anh ta rằng tháng nào, năm nào đấy đã nhìn thấy một đứa con gái Trung Quốc lao như tên bắn vào WC nam không nhỉ?

Hu hu, đúng là mất thể diện quốc gia mà.

Vừa tự tổng xỉ vả, vừa chìa đôi bàn tay đã xoa xong xà phòng về phía vòi nước, Bạch Tiểu Thuần thật muốn mở miệng chửi bới. Vòi nước cảm ứng đáng chết mãi không thấy có phản ứng, đưa tay qua, đưa tay lại mà không có giọt nước nào chảy ra. Mày ở phòng dành cho người nước ngoài cũng không cần phải khinh thường người trong nước thế chứ? Tại sao không chảy nước, còn chưa thấy tao đủ mất mặt sao? Mau chảy nước!

Nếu như tay không có xà phòng, quả thực cô sẽ phóng ra khỏi đây, cùng lắm thì cũng để lại một hình tượng xấu xí mất vệ sinh, dù sao thì lúc này cô cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ lớn lao ấy. Vả lại, soái ca là nhân viên của Phòng Quốc tế, mối quan hệ qua lại giữa Phòng Quốc tế và Phòng Nội địa không nhiều lắm, mình cũng đâu phải nhân viên ở Thượng Hải, không chừng cả đời này chỉ gặp có lần này thôi, nhưng vấn đề là lúc nãy, vì mải tự tổng xỉ vả nên cô đã xoa xà phòng nhiều hơn mức quy định…

Một ngón trỏ thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng giơ tới, khẽ chạm vào phía dưới vòi nước.

Woa, nước chảy ngon lành.

“The sensor is…”[1]

[1] Loại cảm ứng này là…

Chẳng còn tâm trí để quan sát kỹ đôi bàn tay rộng lớn với những khớp xương rắn rỏi dễ chịu ấy, gặp phải chuyện mất mặt nhất trong đời, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không hiểu anh ta vừa nói gì, rửa tay xong liền phi ra ngoài như tên lửa, chạy thẳng xuống tầng, bước vào cửa mới nhớ khi nãy đến một câu “Thanks!” cô cũng không nói. Trong phòng chật kín người, chẳng ai để ý thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Một lúc sau, Quách Hà cầm hai cốc cà phê bước đến, nhìn thấy cô, liền hỏi:

“Sao đấy, không khỏe à?”

“Có cái lỗ nào không chị?”

“Lỗ? Lỗ gì? Nói nhảm gì thế. Này, uống ngụm cà phê cho tỉnh táo, cuộc họp này ngột ngạt quá.”

“Em muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.”

Cô nghiến răng nghiến lợi thuật lại câu chuyện ban nãy. Nghe xong, Quách Hà không nhịn được, khục khặc cười. Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn biến dạng… Đúng thế, bình thường đôi lúc cô cũng gây một vài lỗi lầm, nhưng sống trên đời hơn hai mươi năm nay, chưa bao giờ cô gặp phải chuyện khốn khổ thế này. Hỏng rồi, nếu để bọn Lạc Lạc biết được, một đời anh minh của cô sẽ bị hủy hoại tan tành, về sau sao còn lăn lộn được trong giới giang hồ nữa đây?

“Thôi, không sao đâu, chắc anh ta là đồng nghiệp ở Thượng Hải, dù sao cũng không gặp lại, sợ gì chứ? Bọn họ vào rồi, chuẩn bị chiến đấu thôi.”

“Em…”

Đâu chỉ sợ, mà là không còn đất dung thân, được chưa nào?

Cầm cốc cà phê lên uống vài ngụm, liếc thấy sếp bước vào, cô liền ngậm miệng lại, lấy tinh thần nhìn về phía màn hình lớn.

Tiếp theo là nội dung nhắc lại những thành tích cùng triển vọng trong năm tiếp theo, cộng thêm một dấu chấm câu, CEO bụng bự thu lại khuôn mặt tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên thay đổi chủ đề, sắc sảo chỉ ra tình trạng kinh doanh yếu ớt trong nội địa, so với thị trường Âu – Mỹ và những nơi khác, tỉ lệ phân bố thị trường rõ ràng quá mỏng, tổng giá trị kinh doanh trong năm vừa qua gần như giậm chân tại chỗ, tạo ra cảm giác sống dở chết dở. Lời vừa dứt, khắp căn phòng bỗng ồn ào giống như chiếc nồi đang sôi ùng ục, những tiếng bàn tán xì xầm vang lên. Trước những tiếng bàn tán không ngớt, Tổng giám đốc Vu phụ trách kinh doanh nội địa bặm môi lại, mặt xanh lét… Ông ấy là một trong những người đầu tiên làm việc ở công ty khi Good tiến quân vào thị trường châu Á – Thái Bình Dương, cũng là tiền bối và lãnh đạo của những người đang ngồi đây. Những lời của CEO chẳng khác nào một cái tát vào mặt ông ấy trước mặt mọi người.

Nhìn thấy phần tóc mai đã điểm bạc của Vu Tổng, Bạch Tiểu Thuần bất giác nhớ lại lần phỏng vấn vào công ty ba năm trước, Vu Tổng đã mỉm cười khi cô căng thẳng lắp bắp mãi không nói đúng một từ tiếng Anh, ông ôn tồn nói: “Thoải mái đi, cô rất thật thà, tôi đánh giá rất cao điểm này.” Tuy sau này không có nhiều cơ hội tiếp xúc nhưng dù sao ông ấy cũng là người đã cho cô cơ hội trở thành thành viên của công ty, thoát khỏi cảnh tối tăm mặt mũi đi tìm việc của đám sinh viên vừa ra trường. Trong lòng cô không khỏi đồng cảm và buồn thay cho ông.

“Nghe nói mối quan hệ giữa Vu Tổng và CEO rất tốt, phải chăng lần này có thay đổi gì rồi sao?”

“Hồi Liên quân tám nước xâm lược Trung Hoa[2], Hạp Hạp Vương gia cũng có mối quan hệ rất tốt với người phương Tây.”

[2]: Sự kiện Phong trào Nghĩa Hòa Đoàn năm 1900. Sau khi Liên quân tám nước Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, Italia, Áo đánh vào Bắc Kinh, Từ Hy Thái Hậu đã bất lực, chấp nhận ký bản Hiệp ước Tân Sửu với 11 nước Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, Italia, Áo, Tây Ban Nha, Bỉ, Hà Lan. Đây là một hiệp ước bất bình đẳng, là hiệp ước bán nước nhục nhã xưa nay chưa từng có của xã hội Trung Quốc.

“Cái gì, cái gì hả?”

“Là nói mấy lão người nước ngoài này không có tình cảm gì đâu, đừng có nằm đấy mà mơ mộng. Haizz, tiếc cho Vu Tổng…”

Những lời bàn tán của những người ngồi phía trước bay đến bên tai, cô không thân quen những đồng nghiệp thuộc công ty khu vực khác nên không đoán ra là ai.

Điện thoại bỗng nhiên rung bần bật, cô vừa thở dài vừa nhìn về hướng Vu Tổng đang ngồi, sau đó cúi đầu mở điện thoại ra xem.

“Tiểu Bạch, lâu không gặp, anh đã về rồi đây.”

Một số 186 không lưu trong danh bạ, chỉ vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi, sau vài giây ngờ ngợ, Bạch Tiểu Thuần lập tức đoán ra người gửi tin nhắn là ai, người bỗng đơ như khúc gỗ.

Làn gió ký ức ùa về, ào ạt như một trận bão cát, mù mịt đất trời, không có cách nào ngăn lại.

Cô hoàn toàn không hay biết phòng hội nghị vốn đang bàn tán xôn xao bỗng nhiên im lặng như tờ, giống như mọi người có mặt tại đây đồng loạt biến mất, đến tiếng hít thở cũng không có. Một gương mặt trẻ trung, điển trai xuất hiện phía trên góc trái màn hình lớn, vài tiếng bàn tán kinh ngạc nho nhỏ vang lên, trong lúc mê mẩn, Quách Hà không dám tin vào tai mình: “Adam Cooper, hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp Đại học California…”

Sau vài giây, một đợt bàn tán lại rộ lên. Bạch Tiểu Thuần đang trong tâm trạng hỗn độn, không hề hay biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi trên đường trở về, cô mới lờ mờ nhớ lại hai việc, một là khuôn mặt chỉ cần mỉm cười đã toát lên vẻ tự tin và ưu tú hiện lên trên màn hình ấy hình như cô đã gặp ở đâu đó; hai là buổi gặp mặt tối nay, cô bị sếp Lý bắt đi rót rượu cho tổng giám đốc mới nhậm chức, ngoại trừ câu “Welcome”, cô không biết nói gì nữa, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.

“Em nói xem, chàng Adam có phải là hơi ngốc không?”

Đỡ cốc nước hoa quả từ tay tiếp viên, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đờ đẫn, bỗng phát hiện ra Quách Hà đang chăm chú nhìn mình.

“Gì cơ ạ?”

“Từ chiều qua đến giờ em cứ như người mất hồn, có chuyện gì thế hả?”

“Không có gì.” Chột dạ nhìn cốc nước hoa quả màu vàng nhạt, cô nghi ngờ hỏi lại. “Chàng Adam mà khi nãy chị nói là ai thế?”

“Chính là tổng giám đốc mới của chúng ta đó, anh ta tên là Adam mà, mọi người bây giờ đều gọi là chàng Adam. Không biết có phải do anh ta còn trẻ, không hiểu cách đối nhân xử thế hay là do tự tin thái quá, sau khi CEO tuyên bố anh ta sẽ trở thành tân tổng giám đốc, Vu Tổng đưa đơn từ chức ra trước mặt tất cả mọi người, anh ta đến một câu níu kéo cũng không có, lập tức đồng ý. Tổng bộ bên Mỹ không trực tiếp sa thải Vu Tổng mà cho ông ấy một chức vụ hữu danh vô thực, rõ ràng là muốn ông ấy làm trợ lý cho chàng Adam, dụng ý đơn giản như vậy đến chị còn nhìn ra, anh ta lại dường như không hề hay biết. Lẽ nào anh ta cảm thấy dựa vào năng lực và tài trí của mình, có thể làm tốt hơn Vu Tổng sao?”

Xem ra, sự xôn xao bất ngờ xuất hiện trong buổi họp hôm ấy chắc hẳn là sau khi Vu Tổng đọc đơn từ chức ngay tại cuộc họp.

“Nếu tổng bộ dám làm như vậy, chắc phải có lý do, ai mà biết được chứ.”

“Thư Hạo Nhiên tìm em à?”

Suýt chút nữa thì sặc chết vì ngụm nước trái cây trong miệng, Bạch Tiểu Thuần ho lấy ho để, kinh ngạc trừng mắt nhìn bộ mặt “đã biết tất cả” của Quách Hà.

“Sao… chị biết?”

“Khuôn mặt khổ sở vì tình của em viết rõ rành rành kia kìa.”

“Đâu có?”

Cô đưa tay sờ lên mặt, lập tức ủ rũ.

Mọi cảm xúc đều được thể hiện trên khuôn mặt là đặc điểm rõ nét nhất của cô, nhưng đó lại chẳng phải việc tốt đẹp gì.

Quách Hà mỉm cười, trong đôi mắt một mí ngập tràn sự thông cảm của một người đàn chị, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, tình cũ khó quên là căn bệnh của tất cả mọi người, chị không biết năm ấy em và Thư Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện gì mà phải chia tay, nhưng gương vỡ khó lành, nước đổ đi rồi không lấy lại được, em phải nghĩ cho kỹ.”

Khẽ nhếch khóe môi đỏ hồng theo thói quen, Bạch Tiểu Thuần quay mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng đám mây trắng muốt như đang nhảy múa giữa bầu trời xanh thẳm, không bến bờ.

Năm ấy… Sao có thể không nhớ về năm ấy đây? Yêu đến không thể rời xa, đau đến tột cùng tâm khảm, sao có thể gói gọn được hết trong bốn từ “tình cũ khó quên”? Phía ngoài kia, mây trắng muốt im lìm vô cùng vô tận, một nỗi đau như lại vừa rỉ máu. Một giọt nước mắt long lanh rớt xuống từ khóe mắt, cô khẽ nhếch môi mỉm cười… Ngày ấy, anh vẫn thường nhướng cặp lông mày đẹp đẽ, làm bộ đau đầu, bóp trán, nói:

“Bạch Tiểu Thuần, sao em ngốc thế? Hay đổi tên thành Bạch Tiểu Xuẩn đi.”

Về sau, thời gian như nước chảy hoa trôi, ở nơi chân trời góc bể, lúc nào anh cũng thích nhìn về phía trước.

“Tiểu Bạch, tình yêu của anh, nơi đây biển và trời xanh ngắt một màu, hoa nở như gấm, đợi anh dắt em đi.”

Giờ đây, sau bao năm, Thư Hạo Nhiên, anh quay trở về, có là gì nữa!

Rất nhiều khung cảnh lần lượt vụt qua trước mắt, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố G. Bị những ký ức bủa vây, cô chỉ muốn lấy hành lý, nhanh chóng bắt xe bus trở về nhà nghỉ ngơi, sếp Lý đứng cạnh nơi lấy hành lý gọi mọi người lại, nghiêm trọng tuyên bố: “Adam vừa gửi email, nói thứ Ba tuần sau sẽ đến, trong thời gian bốn ngày, mọi người hãy sốc lại tinh thần. Những người khác có thể về, Tiểu Bạch, tôi có việc cần nói với cô.”

Vừa kéo hành lý rời đi, Quách Hà nhìn Tiểu Bạch với một ánh mắt an ủi. Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, chăm chú lắng nghe cấp trên căn dặn. Nội dung không khác nhiều lắm so với những gì cô đã dự đoán, là nhân viên có trình độ tiếng Anh gần như tốt nhất của công ty tại thành phố G, trong trường hợp Adam không mang theo thư ký hoặc người phiên dịch, cô sẽ phải miễn cưỡng sắm vai trò người phiên dịch. Chỉ có điều, tính sếp Lý rất cẩn thận, chu đáo, trong lúc dặn dò không ngớt biểu đạt những ý tứ ám thị. Dù sao, cô là nhân viên của công ty tại thành phố G, điều gì nên nói, điều gì không nên nói cũng rất cần phải chú ý. Biết rõ mối quan hệ tốt đẹp giữa sếp Lý và Vu Tổng vừa từ chức, Bạch Tiểu Thuần ngoan ngoãn đáp lời nhưng trong lòng rất lo lắng… Vừa mới nhậm chức đã sắp xếp kế hoạch đi công tác thị sát, chàng Adam, anh cũng không cần phải yêu quý công việc đến mức đó chứ?

Nằm ở phía nam đất nước, Thành phố G bốn mùa hoa nở, kể cả trong những ngày mùa đông giá rét. Thứ Ba, chuỗi ngày âm u dai dẳng cuối cùng cũng kết thúc, trả lại vẻ trong trẻo thường thấy, bầu trời như được gột rửa, mây lững lờ trôi. Từng lùm hoa rực rỡ mọc kín xung quanh sân bay, từng tốp nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ, Bạch Tiểu Thuần chẳng còn tâm trí để ngắm đến no con mắt nữa vì sếp Lý hút thuốc nhiều hơn ăn cơm, không nhịn nổi đã phải chạy ra ngoài cửa kính thỏa cơn nghiện, chỉ còn một mình cô ngó ngang ngó dọc. Từng đoàn người lũ lượt kéo hành lý bước ra, cô phải vươn cổ để nhìn, bất ngờ nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, trong buổi tiệc hôm ấy đầu óc cô treo ngược cành cây, không hề biết chàng Adam này mày ngang mũi dọc ra sao.

Việc này nhất quyết không được nói cho sếp Lý biết, nếu không, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Đến hình dáng của tổng giám đốc mà cũng không biết, rõ ràng là tội đáng muôn chết. Nhưng người ngoại quốc nhìn ai cũng na ná nhau, nhìn qua một lần, lần sau gặp lại cũng chưa chắc đã nhận ra, huống hồ còn chưa gặp lần nào, làm thế nào bây giờ? Sớm biết thế này, cô đã lén lút in một cái logo của công ty mang theo bên mình, chỉ cần giơ lên là nhất định Adam sẽ ngoan ngoãn bước đến gần. Nhìn hết hành khách này đến hành khách kia bước ra khỏi cửa, đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ cách đối phó, cô bỗng nghe thấy một câu chào với giọng phát âm là lạ vọng tới từ phía sau:

“Sherry, chào cô.”

Sherry là tên tiếng Anh cô tự đặt cho mình từ cuốn Từ điển Oxford hồi mới vào đại học, trong công ty hầu như ai cũng gọi cô là Tiểu Bạch hoặc Tiểu Thuần, xem ra, người này nhất định là chàng Adam chứ không phải ai khác. Ha ha, trí nhớ của người ngoại quốc đúng là tốt, đến tên một nhân viên bình thường cũng có thể gọi chính xác, đỡ cho cô một vố xấu hổ. Cơn hí hửng xẹt qua đầu, trong làn nước hoa mùi bạc hà thoang thoảng, Bạch Tiểu Thuần quay vụt người lại, chiếc váy ngắn sọc đen đỏ khẽ quét thành một vòng tròn dịu dàng giữa không trung:

“Chào anh, nice to meet…”

Nụ cười cứng đờ vào đúng giây phút cô nhìn rõ khuôn mặt người vừa đến, miệng từ từ chuyển thành hình chữ O, không thốt được lời nào nữa. Chàng trai trong bộ âu phục đen tuyền trước mắt kia có đôi mắt màu xanh trong vắt mê hoặc lòng người, giống như làn nước mùa thu, chiếc mũi cao thẳng, nụ cười ấm áp… Từng sợi dây đen kịt chằng chịt trong đầu cô, một mớ hỗn loạn. Chàng Adam được nhắc đến trong câu chuyện lại chính là soái ca mà cô đã gặp trước cửa nhà vệ sinh! Tại sao ông trời lại đem người cô không muốn gặp lại nhất đặt tới trước mặt cô, chẳng lẽ đây chính là hình phạt cho sự cuồng soái ca lúc ấy mà cô phải đón nhận?

Khóe miệng cô méo xệch, mấy câu mở đầu đã luyện đi luyện lại không biết bao lần lúc này chỉ còn chừa lại một chữ “Hello” khô khốc, đến tay cũng chẳng nhớ là phải giơ ra. Khuôn mặt đỏ bừng như có một lớp khói mỏng bao bọc, sau ánh nhìn như mỉm cười của anh, Bạch Tiểu Thuần cuống cuồng tỉnh mộng, vội vàng dùng tiếng Anh giới thiệu mình và sếp Lý cùng đến, xe đang đỗ ngoài kia, bọn họ sẽ đưa anh về khách sạn Westin để check in trước, sau đó sẽ tới văn phòng, còn những ngày tới sẽ dựa theo bản hành trình anh đã gửi lúc trước để đi thị sát công trường và tiến hành gặp mặt một số khách hàng quan trọng.

Mặc dù kinh ngạc tột độ nhưng vẫn giới thiệu một cách gãy gọn, cô khá hài lòng với biểu hiện của mình, sau đó cúi thấp đầu im lặng, chờ chỉ thị của cấp trên. Đôi mắt trong veo như phát ra những tia sáng ấm áp, một tay đặt trên tay cầm va li, Adam cúi nhìn, trả lời một cách kỳ lạ:

“Cô có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, Sherry. Ừm, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô vậy.”

Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là một đứa con gái lao vào phòng vệ sinh nam, không kinh ngạc mới lạ! Chỉ là chàng Adam, chúng ta có thể đừng nhắc đến chủ đề đó có được không? Người ta thường nói người ngoại quốc đặc biệt rất ga lăng, phong độ, chạm vào nỗi đau của người khác không phải là hành động ga lăng lắm thì phải. Bộ mặt xấu hổ càng lúc càng đỏ rần, trong lòng tự xỉ vả, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không kịp suy nghĩ kĩ lưỡng, nói luôn:

“Có thể phiền anh đừng nhắc lại chuyện ở Thượng Hải được không?” Bị đàn ông nhìn thấy lao vào WC nam đã đủ mất mặt lắm rồi, đã thế lại còn nhắc đến!

“Xin lỗi, tôi nói đó là…”

“Hi, boss.”

Sếp Lý khắp người nồng nặc mùi thuốc lá bước đến gần, nụ cười tươi rói, vẻ chào đón nồng nhiệt ấy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Sếp Lý năm nay ngoài năm mươi tuổi, thuộc lớp sinh viên thứ hai sau khi việc thi đại học được khôi phục, kinh nghiệm nghề nghiệp rất đa dạng và uyên thâm. Có lẽ vì những chức vụ trước đây đảm nhận nên ông rất quan tâm đến khái niệm cấp trên và cấp dưới, dù Adam kém ông rất nhiều tuổi nhưng ông vẫn tỏ lòng kính trọng. Về điểm này, Bạch Tiểu Thuần không biết điều đó có tốt hay không nhưng nhìn con ngươi xanh lam kia hơi khựng lại một giây, cô thầm nghĩ thực ra Adam không quen với cách xưng hô không hề phù hợp với văn hóa của người phương Tây này.

Nói chuyện qua lại một lúc, ba người cùng bước ra ngoài. Khi chuẩn bị ra khỏi cửa kính tự động, phía sau bỗng truyền đến giọng nói ôn tồn kèm theo vẻ vui mừng của một chàng trai:

“Tiểu Bạch!”

Phú vô song chí, họa bất đơn hành.[3]

[3] Điều may mắn không đến hai lần cùng lúc, tai họa không bao giờ đến một mình.

Trước đây, Bạch Tiểu Thuần chỉ hiểu nghĩa của câu nói này trong sách vở, nhưng tiếng gọi ấy vừa cất lên, cô đã lập tức thực hiện một bước đại nhảy vọt từ lí luận sang thực tiễn. Chất giọng nam sinh đáng yêu ấy đã từng thì thầm biết bao lời yêu thương, khi ấy, cô cứ nghĩ rằng thứ âm thanh tuyệt vời nhất trên thế gian này không phải là đàn piano hay bất cứ thứ âm phù kỳ diệu của những loại nhạc cụ nào khác mà chính là giọng nói của một ai đó, cho dù chỉ là những câu chữ bình thường cũng trở nên lay động đến kỳ diệu. Bước chân khựng lại một cách lộ liễu bị hai người đàn ông đi cạnh nhìn thấy trọn vẹn, sếp Lý quay lại trước theo phản xạ, cặp mắt nhỏ màu vàng nhạt hơi nheo lại:

“Quen nhau à?”

“Không quen ạ, chúng ta đi thôi!”

“Được, đi nào. Boss, chúng ta…”

Bạch Tiểu Thuần thấy Adam khẽ liếc mắt nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy câu trả lời của cô khi nãy quá trôi chảy, giống như nói dối không biết chớp mắt.

Họ mới đi được vài bước, người phía sau đã đuổi kịp.

Lần này, anh ta không gọi Tiểu Bạch nữa mà bước vài bước đến bên cạnh sếp Lý, những sợi tóc đen láy như nhuộm phất phơ trước trán.

“Giám đốc Lý, chào chú! Chú không nhận ra cháu sao?”

“Cậu là…”

Chiếc quần bò phủi bụi, giày thể thao màu trắng, sơ mi màu vàng sáng, trên ngực trái áo có in hình một logo, người con trai trước mặt ước chừng khoảng 1m76, ăn mặc không quá nổi bật, chỉ có đôi mắt là đen láy, rất có thần, giống như hai quả cầu thủy tinh màu đen lấp lánh. Lúc này, anh đang mỉm cười, khiêm tốn, lễ phép, trấn tĩnh, tự tin dưới cái nhìn gần như là thăm dò, chỉ cần nhìn là đủ biết anh sinh trưởng trong một gia đình nền nếp, gia giáo và được giáo dục chu đáo, bài bản.

Nhìn một lúc lâu, vẻ mặt sếp Lý chuyển từ nghi hoặc sang tươi cười.

“Tiểu Thư? Cháu là Thư Hạo Nhiên, con trai của Viện trưởng Thư, đúng không? Nghe nói cháu vẫn sống ở Anh cơ mà, về nhà cưới vợ hả?”

“Không ạ, lần này cháu về hẳn.” Thư Hạo Nhiên ngoan ngoãn, lễ phép đáp lại, ánh mắt quét rất khẽ về bên trái.

“Đây là tổng giám đốc của bọn chú, Adam. Boss, đây là công tử của Viện trưởng Thư Kiến thuộc Viện Thiết kế số 1 tại thành phố G, mẹ cậu ấy là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy…”

Sếp Lý nhiệt tình giới thiệu đôi bên bằng một tràng tiếng Trung lưu loát, quả thực là làm khó Adam vì ngoại trừ câu “xin chào”, gần như anh ta không biết nói gì khác.

Đứng ngây ngốc nhìn khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn đó, trái tim Bạch Tiểu Thuần quặn thắt.

Nỗi đau chưa khi nào lành hẳn lúc này lại đang trở mình cựa quậy khắp ngóc ngách trong cơ thể, khiến cô hít thở cũng thấy khó khăn.

“Tiểu Bạch, ngẩn ngơ gì thế? Mau dịch đi.”

“Dạ?”

Câu nói như kéo cô ra khỏi cơn mê mị, cô chớp mắt lia lịa, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của ba người họ đã hướng về phía mình từ lúc nào.

“Ực…”

Cô hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì, dịch thế quái nào đây? Chẳng trách có người bảo ra khỏi nhà phải xem lịch, chắc chắn hôm nay không hợp để xuất hành rồi. Vết đỏ ửng trên khuôn mặt vừa giấu đi được, lại một lần nữa xuất hiện trên trán, Bạch Tiểu Thuần hận một nỗi không thể nào bỏ của chạy lấy người.

“Là lỗi của tôi, lẽ ra nên nói với anh bằng tiếng Anh. Xin chào, tôi là Nick Shu, tên tiếng Trung là Thư Hạo Nhiên, rất vui được gặp anh. Đây là lần đầu tiên anh đến thành phố G phải không?” Xin lỗi một cách chân thành, Hạo Nhiên trò chuyện với Adam bằng tiếng Anh, điệu bộ và chủ đề nói chuyện không thể tốt đẹp hơn. Sống và học tập ở Anh sáu năm, cách dùng từ và trọng âm của anh không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần Bạch Tiểu Thuần kinh nghiệm thực tiễn chỉ đếm trên đầu ngón tay, dường như anh không hề thua kém những người sinh ra và lớn lên ở nước ngoài.

Sếp Lý ném qua một ánh mắt trách móc, ý tứ đã quá rõ ràng.

“Hoảng hốt cái gì chứ hả, nếu như không có Tiểu Thư, tổng giám đốc sẽ khó xử thế nào đây?”

Bạch Tiểu Thuần im lặng cam chịu nhưng trong lòng chẳng chút cảm kích, không hề cảm thấy Thư Hạo Nhiên có ý giải vây cho mình…

Không ai biết rõ hơn cô, dựa vào cá tính bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng luôn tỏ ra thân thiện, hoàn mỹ nhất của anh, sao có thể để không khí bị đóng băng được chứ?

“Tôi muốn nói chuyện riêng với Sherry một lát, được không?”

“Được thôi, nếu như cô ấy đồng ý.” Adam liếc mắt, dường như hoàn toàn bỏ qua khung cảnh bất ngờ khi nãy, dịu dàng nói:

“Sherry, cô có muốn chuyện riêng với Nick một lúc không?”

Ánh mắt một lần nữa tập trung về phía cô, thấy sắc mặt sếp Lý từ ngờ ngợ dần chuyển sang vỡ lẽ, Bạch Tiểu Thuần khẽ mím môi, lắc đầu quả quyết.

Thư Hạo Nhiên với vẻ mặt đắc thắng dường như không thể ngờ được đáp án lại là sự từ chối. Anh tức giận nhìn cô, nói từng chữ rõ ràng:

“Tiểu Bạch, nhất định phải thế sao?” Ngữ điệu ấy giống như một vòng bánh xe quay trở về quá khứ. Đáng tiếc, giờ đây, tất cả đã chẳng còn như trước nữa rồi.

“Hạo Nhiên!”

Bầu không khí bắt đầu trở nên sống sượng và bối rối, đúng lúc đó cùng với tràng âm thanh đanh gọn của tiếng đế giày cao gót gõ trên mặt đất tiến sát đến, mùi hương hoa hồng lập tức xộc vào mũi. Một cô gái trong chiếc áo dạ bó sát màu be chậm rãi bước đến, mái tóc xoăn bồng bềnh khẽ rung động theo từng nhịp bước chân, khuôn mặt thon dài tuyệt đẹp, đôi môi mịn màng, đôi mắt thướt tha, chiếc eo thon gọn, dung mạo, khí chất thuộc hàng thượng đẳng. Cô ta vừa gỡ chiếc kính đen xuống, nhét vào trong túi xách vừa mỉm cười với những người trước mặt, sau khi bước đến gần, rất tự nhiên quàng lấy cánh tay Thư Hạo Nhiên, trách móc:

“Cứ tưởng anh đi nhanh như thế làm gì, thì ra là gặp bạn. Chào mọi người, tôi là Vivian Tiết, Tiết Vịnh Vi.”

Vịnh Vi…

Những con chữ uyển chuyển dễ nghe chạm vào từng sợi thần kinh, trái tim Bạch Tiểu Thuần như bị một lưỡi kiếm cắm phập vào. Nhưng vết thương có thể tìm thấy bất cứ nơi đâu lại mang đến nỗi đau âm ỉ.

Sau lời giới thiệu của Thư Hạo Nhiên, cô ta vui vẻ chào hỏi từng người bằng vốn tiếng Anh lưu loát không hề thua kém người con trai đang đứng bên cạnh cô kia, sóng mắt long lanh, má lúm đồng tiền duyên dáng, từng cử chỉ, động tác nho nhã, đáng yêu, cụm từ “tuyệt sắc giai nhân” dường như sinh ra là để chỉ người con gái này. So với cô ta, Bạch Tiểu Thuần mặt mộc cảm thấy mình giống vịt con xấu xí, ngốc ngếch và ngớ ngẩn. Cô gái duyên dáng, xinh đẹp không nói gì thêm, Adam vẫn luôn phong độ ngời ngời bỗng nhiên lên tiếng:

“Vivian, xin lỗi, buổi chiều chúng tôi còn có lịch làm việc, nếu cô không phiền, chúng tôi xin phép đi trước.”

“Tất nhiên là không phiền rồi. Có thể cho tôi một tấm danh thiếp của anh được không?”

Tiết Vịnh Vi vừa nói vừa rút bút ra, như thể không có ai, kéo tay trái Adam, nhanh chóng ghi một dãy số lên đó, chớp chớp đôi mắt to tròn lóng lánh, nghịch ngợm nhưng không quá thô lỗ. “Tôi tạm thời không có danh thiếp, đành viết số điện thoại vào tay anh vậy. Tôi nghĩ, chúng ta sẽ gặp lại, cũng có thể sẽ trở thành bạn tốt nữa.”

“Hy vọng là như vậy.”

Adam đáp, liếc thấy sếp Lý đang cười rất dịu dàng, Bạch Tiểu Thuần từ nãy tới giờ như người ngoài cuộc, lúc này len lén nhìn về phía đối diện. Bạn gái thẳng thắn cho chàng trai khác số điện thoại ngay trước mặt mình mà mặt anh ta vẫn không hề biến sắc.

Thư Hạo Nhiên, rốt cuộc anh yêu cô ta đến mức nào? Người ta nói khi thực sự yêu một người đến tận tâm can sẽ tự nguyện trở nên nhỏ bé. Một người cao ngạo như anh cuối cùng cũng chịu cúi đầu, thậm chí là bao dung một cách vô nguyên tắc rồi sao?

Mãi đến khi ngồi vào xe của sếp Lý, cô mới nhận ra trước giờ, lúc nào cô cũng nghĩ đến Thư Hạo Nhiên, quả thật không xứng đáng.

Chỉ là ngày hôm nay cô có tư cách gì chứ!

Bạch Tiểu Thuần ơi là Bạch Tiểu Thuần, cô đúng là vừa “bạch” vừa “xuẩn”, hết thuốc chữa rồi!

“Sherry, xem cái này đi.”

Adam đưa chiếc iPad qua, Bạch Tiểu Thuần đang thầm tự trách mình, cứ nghĩ đó là tài liệu cần dịch, lập tức sốc lại tinh thần. Cầm lên xem, thì ra là bức ảnh đôi nam nữ tóc vàng đang ôm nhau, vai kề vai, ngồi trên một bãi cỏ xanh mướt, cùng nhau ngắm ánh chiều. Cô không hiểu, Adam đưa tay chạm vào màn hình, hình ảnh bắt đầu chuyển động, thì ra là một đoạn MV ngắn.

Đoạn phim thực ra rất đơn giản, một đôi nam nữ tình nồng như mật ngọt bỗng nhiên chia tay vì sự có mặt của người thứ ba, nhân vật nữ chính dùng mọi cách để níu kéo tình yêu, khóc lóc đau đớn, thậm chí còn tự làm đau mình nhưng nhân vật nam chính vẫn không hề động lòng, trong lúc cãi vã còn nói cái gì mà tình yêu của con trai dành cho con gái trước nay không bao giờ vượt quá ba năm. Về sau, nhân vật nam chính dần dần phát hiện bất cứ nơi nào cũng đều có hình bóng người con gái trước đây, anh ta bắt đầu hối hận, chạy đến bên cô gái vẫn chỉ có một mình. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô gái ôm lấy chàng trai, ngọt ngào như thuở ban đầu. Nếu như câu chuyện kết thúc ở đây thì rõ ràng là một kịch bản siêu củ chuối, siêu ngớ ngẩn không hơn. Nhưng khoảng nửa phút sau, cô gái bỗng nhiên thoát khỏi vòng tay chàng trai, lùi lại vài bước, nhếch khóe môi, giơ ngón tay giữa về phía chàng trai, cao ngạo nói:

“Tình yêu anh dành cho tôi chỉ có ba năm, bây giờ tôi nói cho anh biết, nếu chúng ta ôm nhau quá ba mươi giây, tôi sẽ cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Tôi đã từng yêu anh nên tình nguyện dùng một cái ôm để tưởng nhớ đến tình yêu đã qua ấy. Nhưng chỉ có ba mươi giây thôi. Tạm biệt, chúc anh may mắn!”

Cô gái quay người, mái tóc vàng óng bồng bềnh trong ánh mặt trời chói lòa, tạo thành thứ ánh sáng long lanh, tuyệt diệu.

Không có gì là không thể vượt qua, chỉ có những thứ không thể quay trở lại.

Cuối MV, một dòng chữ tiếng Anh dần dần nhô lên từ khung cảnh vàng óng, bóng dáng người con gái càng lúc càng xa, người con trai trở nên bất động trong ánh sáng tối dần.

Xem đến đây, Bạch Tiểu Thuần nhớ lại một câu đã đọc trên mạng…

Nếu như có một ngày anh nói nhớ nhung, em sẽ trả lời: “Muộn rồi.”

Bên ngoài cửa xe, gió thổi phơi phới trong ánh nắng chan hòa, bầu trời cao xanh, mây trắng lững lờ trôi.

Cho dù những chuyện đã qua phức tạp hơn trong MV nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng bị ảnh hưởng bởi sự tự tin khi rời đi của cô gái ấy, một góc khuất trong lòng dường như đã được xóa bỏ.

Chỉ là tại sao chàng Adam lại đưa cho cô xem đoạn MV ấy, anh ta đã đoán được điều gì sao?

Trả lại chiếc iPad, cô cười ngượng nghịu, thầm nghĩ chàng Adam chắc hẳn sẽ là một tổng giám đốc rất dễ gần.

“Nếu tâm trạng tốt hơn rồi thì bắt đầu làm việc thôi. Đầu tiên, tôi muốn cô giới thiệu qua cho tôi về thành phố G, vị trí và tình hình của văn phòng làm việc và công trường, sau đó sẽ thảo luận với Giám đốc Lý về cuộc họp chiều nay, ngoài ra, tôi cũng muốn tuyên bố một số chính sách kinh doanh mới, để đảm bảo việc truyền đạt các ý một cách thông suốt, tôi muốn giải thích trước với cô về một vài điểm.”

“Tôi…”

Bạch Tiểu Thuần đang muốn cảm ơn một cách chân thành, bỗng nhiên khựng lại, cắn môi nuốt những lời định nói ngược vào trong rồi gật đầu lia lịa. Cứ nghĩ anh ta cho mình xem cái MV đó là để an ủi, thực ra là muốn cho tôi mau chóng trở lại tâm trạng bình thường để làm việc cho anh ta.

Quả nhiên là một nhà tư bản, không lẫn vào đâu được!

Không biết mọi người đã từng trải qua việc này chưa, rất cố gắng để làm tốt một việc nào đó nhưng cuối cùng đứt gánh, dẫn đến xôi hỏng bỏng không, dùng cách nói khá văn vẻ trong giới giang hồ để hình dung, đó là kiểu chạy cố sống cố chết, cuối cùng vẫn bê bết. Bạch Tiểu Thuần chính là cô gái đó, từ nhỏ đến lớn, việc lớn, việc bé đều hết sức chú tâm, lúc nào cũng muốn hiện thực hóa mục tiêu trong lòng để làm một bước đại nhảy vọt, giống như lần thi đại học năm ấy, giống như chuyện tình cảm, bay mãi tới, ngã thì rất đau.

Từ khi Adam trở thành tổng giám đốc, cô cảm thấy độ bê bết của bản thân tăng lên theo cấp số nhân. Bốn ngày thị sát, câu được lặp lại nhiều nhất chính là “pardon” kèm theo dấu hỏi chấm[4], tốc độ nói, từ ngữ chuyên ngành, vân vân và vân vân, các vấn đề lũ lượt kéo đến. May là Adam rất nhã nhặn, không quan tâm đến việc đó lắm. Nếu quả thực không hiểu được, hai người sẽ dùng ngôn ngữ cơ thể hoặc hình vẽ để biểu đạt. Ngoài ra, cách thức tư duy của người phương Tây cũng khác biệt rất lớn. Mỗi khi liên quan đến vấn đề chuyên ngành nào đó, sếp Lý kinh nghiệm đầy mình lại đặc biệt chú tâm, chỉ chấp nhận lý lẽ của riêng mình, Adam cũng là một đứa trẻ ngang bướng, trong người anh là dòng máu tự tôn của đất nước hợp chủng quốc, anh tôn trọng và lắng nghe ý kiến của sếp Lý, nếu đúng thì không sao, nhưng nếu có một chút sai sót, nhất định sẽ chỉ ra ngay lập tức, không những biểu đạt rất thẳng thắn ý kiến của bản thân mà còn rất kiên định. Từ trước đến giờ, chưa có hậu bối nào dám chỉ điểm trước mặt sếp Lý, cho dù có lúc ông sai, mọi người cũng chỉ cười ha ha, giả bộ không phát hiện ra, còn Adam không hề có khái niệm khoan nhượng, hai người khó tránh khỏi có chút đối ngược, việc này đã khiến Bạch Tiểu Thuần ở giữa phải chịu khổ sở… Không thể đắc tội ai, hai bên đều không phục, nói qua nói lại khô cổ bỏng họng, đổi lại là nhận lấy sự trách móc của sếp Lý.

[4] Pardon: là “Xin lỗi?”, ý hỏi một cách lịch sự đối phương vừa nói gì khi không nghe rõ.

Nói một cách công bằng, sếp Lý cũng là cấp trên không đến nỗi nào. Qua cách làm việc không ngừng nghỉ mà ông thể hiện mấy ngày qua, Bạch Tiểu Thuần có thể hiểu được, ngoại trừ Vu Tổng đã chủ động từ chức, ông cũng được coi là cây cao bóng cả trong công ty. Vua nào thần nấy, Adam không có bất cứ thái độ gì với sự ra đi của Vu Tổng, ai biết được rồi sẽ khai đao với ai tiếp theo? Sếp Lý chẳng qua là muốn nhanh chóng xây dựng hình tượng bản thân trước mặt tổng giám đốc mới, hoặc có thể nói, muốn thông qua sự chuyên nghiệp để chứng minh giá trị tồn tại của bản thân.

Cuộc sống khốn khổ, tối tăm mặt mũi cuối cùng cũng sắp kết thúc, hoàng hôn của ngày thứ tư đã đến, Bạch Tiểu Thuần vui mừng muốn khóc… Ăn không ngon, ngủ không yên, chuyển qua chuyển lại giữa tiếng Anh và tiếng Trung loạn xị ngầu, lúc nào cũng phải nơm nớp giữ thể diện cho cả hai bên, đây có phải là việc dành cho người nữa không? May mà sắp kết thúc rồi, chàng Adam, ăn xong bữa cơm này, mong anh lên máy bay về Thượng Hải đi, có người sắp chết rồi!

Mang theo một bầu tâm sự, ủ rũ bước vào căn phòng số 10 của khách sạn Baikal, đèn sáng lung linh, mùi rượu ngào ngạt, sếp Lý, với vốn tiếng Anh bập bõm, đang nói chuyện một cách ngắt đoạn với Adam, cho dù trong công việc có nhiều khác biệt, nhưng khi không nói chuyện công việc, xem ra quan hệ giữa hai người họ cũng không đến nỗi. Tổng giám đốc mới mời cơm, mọi người đều vui mừng phấn khởi, không khí hòa hợp. Đợi khi thức ăn được đưa lên, sếp Lý khách sáo mời Adam động đũa đầu tiên, Bạch Tiểu Thuần không thể nặn được thêm nụ cười nào nữa…

Chàng Adam thân yêu không biết dùng đũa!

“Tiểu Bạch, làm ăn kiểu gì thế, tại sao không chọn nhà hàng Tây?” Sếp Lý bực bội, cau mày nói.

“Cháu… cháu cứ nghĩ Adam biết dùng.”

Thực ra, trước khi đặt nhà hàng, cô đã hỏi Adam có thích đồ ăn Trung Quốc không, và nhận được câu trả lời khẳng định. Nhưng thích là một chuyện, có thể ăn được hay không lại là chuyện khác. Cũng giống như tình yêu nam nữ vậy, giữa việc có yêu nhau hay không và có thể ở bên nhau hay không quả thực không hề tồn tại mối quan hệ tất lẽ dĩ ngẫu.

“Nghĩ ư? Làm việc phải cẩn thận một chút, đừng có lần nào cũng nghĩ thế này, nghĩ thế kia…”

Nếu như bình thường, sếp Lý sẽ không tức giận đến vậy. Tổng giám đốc mới ở ngay bên cạnh, hiển nhiên ông phải tỏ ra mình quản lý nhân viên cấp dưới tốt một chút.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng ấm ức nhưng không thể không thừa nhận mình xui xẻo. Ai bảo cô tự nhét súng vào họng mình chứ? Đều là họa do Adam ca gây ra, trước khi anh ta đến, chưa từng có vấn đề chẳng đâu vào đâu thế này. Đáng tức hơn nữa là, anh vốn dĩ không hề biết dùng đũa, còn nói thích đồ ăn Trung Quốc làm gì? Cô không nói gì thêm, nhếch miệng nhìn bàn thức ăn.

“Xin lỗi, tôi thử lại xem.”

Adam thành khẩn xin lỗi, một lần nữa nhấc đôi đũa lên. Đôi đũa trơn tuột không hề giữ chút thể diện nào, “cạch”, một chiếc rơi thẳng xuống mặt sàn bóng loáng. Không khí im lặng, đúng thời khắc quan trọng, Quách Hà lên tiếng:

“Thưa giám đốc, gọi nhân viên đổi thành dao và dĩa nhé, chúng ta ăn đồ Trung theo phong cách Tây.”

“Được, gọi đi.”

Để tổng giám đốc thử dùng đũa lần thứ ba là không được rồi, sếp Lý liền đồng ý.

Mười bộ dao dĩa sáng loáng, chỉnh tề được đưa lên, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trong ánh mắt người nhân viên một sự kinh ngạc, ngụ ý chưa bao giờ chứng kiến một chuyện như thế này. Gà xé phay, cá bát bảo, cua hầm, tôm rang, thịt xào ớt, rau muống xào, một bàn toàn đồ ăn Trung, các thực khách ngồi xung quanh tay trái cầm dĩa, tay phải cầm dao, lạnh sống lưng, lại còn tiếng dao dĩa va vào nhau, khung cảnh lúc ấy không thể nào kỳ quái hơn. Bạch Tiểu Thuần lúc trước còn sung sướng, hí hửng, lúc này ủ rũ, chẳng buồn ăn uống, ngồi nhìn mọi người tự mời rượu nhau hết một vòng.

Khoảng chín giờ mười phút, cơm no rượu say, sếp Lý và một đồng nghiệp khác đã uống ngà ngà đều không thể lái xe đưa Adam trở về khách sạn, ra lệnh cho Tiểu Thuần bắt xe đưa Tổng giám đốc về. Nhận thấy Adam không có ý từ chối, Bạch Tiểu Thuần trong lòng như phát rồ…

Ực, đàn ông con trai lớn từng này rồi, đưa anh lên xe taxi còn chưa đủ, lại còn phải đưa về tận cửa khách sạn, lẽ nào sợ tài xế mang anh ta bán đi sao?

Nhìn anh ta cao lớn, hùng dũng thế, lại còn để tôi phải bảo vệ chắc?

Tức thì tức nhưng không thể không làm.

Chuyện công việc trước nay vẫn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play