Tiết Vịnh Vi đã chết.
Trong bồn tắm tại căn penthouse[1] thuộc khách sạn nổi tiếng lừng lẫy Hoa Hân xuất hiện một thi thể chết vì rạch cổ tay, máu loang lổ khắp căn phòng.
[1] Penthouse là căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, người ta còn gọi là căn hộ thông tầng.
Bạch Tiểu Thuần đang trong phòng làm việc dịch bản quy phạm kỹ thuật đấu
thầu Du Thành thì Bạch Tiểu Điệp gửi tin nhắn báo cho cô biết tin tức
này, còn nói tòa báo của họ khi nhận được tin đã nhanh chóng qua đó khai thác nguồn tin để chuẩn bị công bố trên trang nhất, kết quả là lãnh đạo đã kịp thời gọi điện, ra lệnh dừng việc này lại và nói rằng cấp trên có chỉ thị cần phải giữ kín chuyện này, nếu phát hiện ra ai tiết lộ tin
tức sẽ nghiêm khắc xử lý. Còn vị cấp trên nào đã đưa ra chỉ thị thì lãnh đạo không nói chi tiết mà có vẻ rất bí ẩn.
Chiếc bút trong tay
rơi xuống đất. Cô không thể kìm nén cảm xúc, hình ảnh cô gái tươi tắn
ngày hôm đó ùa về, đột nhiên khóe mắt cay cay.
Chẳng lẽ từ đây nụ cười rạng rỡ, cao ngạo ấy sẽ vĩnh viễn tan biến hay sao?
Tính đến nay đã gần ba tháng kể từ khi rời khỏi Hà Viên, họ vốn dĩ không
phải bạn bè, tất nhiên sẽ không gặp lại nhau nữa. Còn với Thư Hạo Nhiên, có lẽ cú đấm của Adam đã phá vỡ hoàn toàn niềm tin và lòng kiên nhẫn
của anh, anh không còn ân cần như trước, thỉnh thoảng gặp mặt cũng chỉ
để bàn bạc chuyện công việc nhạt nhẽo.
Lại là một ngày đầy sức sống, còn mấy tháng nữa mới đến mùa thu nhưng đã có biết bao chuyện buồn xảy ra.
Cuối tháng Sáu, một cơn bão tài chính bất ngờ bùng nổ khắp toàn cầu. Trong
một đêm, thị trường cổ phiếu giảm mạnh, rất nhiều công ty phá sản. Thời
gian ảnh hưởng đến các nước đang phát triển ở châu Á muộn hơn, nhưng
việc may mắn thoát khỏi thảm họa là điều không thể xảy ra.
Mặc dù có người cho rằng Trung Quốc là khu vực an toàn nhất trong cơn bão tài
chính này nhưng đã có rất nhiều công xưởng phải đóng cửa, nạn thất
nghiệp tràn lan. Ở ga xe lửa, người ta ngồi la liệt, chẳng khác gì cảnh
tượng những ngày giáp Tết. Họ là những người làm thuê trên thành phố
bỗng chốc thất nghiệp, buộc phải trở về quê hương.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy vô cùng lạc quan vì từ trước đến nay cô chỉ mong muốn một cuộc sống bình thường.
Good là tập đoàn xuyên quốc gia của Mỹ, cũng chịu tác động tương đối lớn,
việc ký kết hợp đồng mua hàng với số lượng lớn trong nước bị chậm trễ,
những công xưởng trong ba khu vực đều chất đống hàng tồn kho, việc tích
trữ hàng hóa nhất định sẽ gây khó khăn cho việc quay vòng vốn, nhân viên ai ai cũng lo lắng vì phải đối mặt với cuộc thử thách vô cùng khó khăn. So với việc đối thủ cạnh tranh hàng đầu là Jarry lần lượt đóng cửa hai
công xưởng tại châu Á thì tình hình bên Good vẫn còn cố gắng duy trì
được, tổng giám đốc bên Mỹ đích thân viết thư thông báo cho các công ty
con trên toàn thế giới, hy vọng toàn thể nhân viên trong công ty đồng
tâm hiệp lực vượt qua khó khăn này.
Trong giai đoạn khó khăn này, chỉ có chính sách hướng dẫn chỉ đạo của chính phủ mới có thể khiến công ty không bị sụp đổ. Dự án Du Thành CBD nằm trong diện quy hoạch lâu năm của chính phủ, đã được quyết định thực hiện vào năm nay, tuy chịu tác
động của cuộc khủng hoảng tài chính nhưng vẫn đang phát triển.
Ước tính tám nghìn vạn quả là một hợp đồng không nhỏ, cho dù không xảy ra
cơn bão tài chính thì cũng là một thử thách lớn cho các công ty.
Môi trường kinh tế suy thoái, nguy cơ sụp đổ càng cao, tất cả đều hy vọng
chiếc bánh lớn này có thể cứu giúp thị trường năm nay, vượt qua được
thời kỳ khó khăn này, nền kinh tế sẽ phục hồi. Vì vậy, dưới sự chỉ đạo
của tổng bộ bên Mỹ và Adam, cả công ty tại thành phố G hết sức cố gắng,
khẳng định sẽ ký kết được hợp đồng.
Ai ngờ lúc này lại nghe được
tin Tiết Vịnh Vi tự sát, Bạch Tiểu Thuần nằm bò ra bàn, dụi dụi cặp mắt
đã lờ đờ rồi gửi tin nhắn cho Bạch Tiểu Điệp: “Cô ấy tự sát thật sao?”
Cô quen biết rất nhiều người nhưng Tiết Vịnh Vi là người duy nhất có khí
chất vô cùng mạnh mẽ, một cô gái nỗ lực hết mình vì tình yêu như vậy sao có thể lựa chọn cắt mạch máu tự sát?
Chẳng lẽ triết lý càng kiên cường càng dễ gục ngã là đúng sao?
Có lẽ Bạch Tiểu Điệp đang bận nên chưa thể trả lời tin nhắn. Sau khi tan
ca, Bạch Tiểu Thuần gọi điện cho Tiểu Điệp, bảo tối nay qua nhà cô ăn
cơm rồi ngủ lại.
Sáu giờ tại ga tàu điện ngầm, dòng người đông đúc ùa ra.
Ánh hoàng hôn sưởi ấm trái đất, hướng mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng hiện lên bức tranh về cuộc sống muôn màu tươi đẹp, uyển chuyển và rực rỡ.
Nếu Tiết Vịnh Vi còn sống, nhất định cô ấy sẽ không bỏ lỡ giây phút tuyệt
đẹp này nhưng đáng tiếc, Tiết Vịnh Vi không bao giờ còn xuất hiện nữa.
“Sao chị không che ô? Nắng ở đây độc lắm, cẩn thận kẻo sạm da đấy.”
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì giọng nói trách móc dễ thương quen thuộc
đã xóa tan không khí nóng nực và ồn ã. Chiếc ô được tô điểm bởi những
bông hoa trắng tinh khiết buông xuống như tuyết rơi, che ánh nắng chói
chang của mặt trời chiều.
Bạch Tiểu Điệp một tay xách túi, một
tay cầm ô đi tới, hai cánh tay và đôi chân mượt mà, nhỏ nhắn, kết hợp
với chiếc váy liền thân màu xanh nhạt khiến cô lại càng nổi bật, làn da
trắng nõn nà, phong cách mới mẻ trông thật quyến rũ.
Mới hơn nửa tháng không gặp mà Bạch Tiểu Điệp đã xuất hiện với vẻ đẹp làm lay động lòng người.
“Chị nghĩ tới Tiết Vịnh Vi.” Bạch Tiểu Thuần nói, giúp em gái vuốt lọn tóc đen. “Em muốn đi ăn ở đâu?”
“Chị muốn đi ăn ở đâu? Hôm nay em mời.” Thấy sắc mặt chị gái phờ phạc nên Bạch Tiểu Điệp muốn làm chị vui.
“Chị không muốn ăn, hay cứ đến quán gần đây ăn tạm chút gì đó nhé?”
“Vâng!”
Đi về phía bên phải khoảng mười phút là tới quán ăn mà trước đây cô đã vào vài lần. Hôm nay chỉ có vài chiếc xe đỗ trước cửa quán, vắng vẻ, im
ắng. Cơn bão tài chính đã ảnh hưởng đến cả những công việc nhỏ nhặt
thường ngày.
Bạch Tiểu Thuần chọn đại vài món trong thực đơn, vừa lau bát đũa vừa sốt ruột nói: “Kể chi tiết chuyện của Tiết Vịnh Vi đi,
hãy nói tất cả những gì em biết cho chị nghe.”
Bạch Tiểu Điệp gắp một miếng nộm tảo, chau cặp lông mày lá liễu, nói: “Chị quan tâm đến
việc đó như vậy sao? Chị và cô ấy chẳng phải là bạn bè thân thiết gì,
chỉ gặp nhau vài lần, hơn nữa mối quan hệ giữa cô ấy và anh Hạo Nhiên
rất mờ ám, trong lòng chị chắc chắn hiểu rõ mà.”
“Bọn chị... cũng gọi là quen biết nhau, tự nhiên cô ấy tự sát, chị thấy rất bất ngờ.”
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, do dự bịa đặt một lý do chính đáng rồi đưa mắt
nhìn xuống khăn trải bàn mà không dám đối diện với ánh mắt tra khảo của
cô em gái.
Vài tháng sau khi từ Hà Viên trở về, cô chưa từng kể
cho Bạch Tiểu Điệp nghe về câu chuyện giữa cô và Tiết Vịnh Vi buổi tối
hôm đó, đương nhiên cả chuyện Adam gây lộn, Thư Hạo Nhiên nói những lời
làm tổn thương người khác. Không phải là cô cố tình che giấu mà chỉ cảm
thấy bây giờ giữa cô và Thư Hạo Nhiên không còn gì nữa, có nói ra cũng
chẳng giải quyết được gì. Chuyện Tiết Vịnh Vi là bí mật không thể tùy
tiện kể cho ai khi chưa có sự đồng ý của cô ấy, hơn nữa, cô không muốn
nhắc đến tình cảnh nghiệt ngã của Thư Hạo Nhiên, thà để trái tim mình
chôn chặt trong trái tim người con trai còn đầy sức sống và luôn nghĩ về những điều tốt đẹp trước đây.
Bạch Tiểu Điệp cho miếng nộm tảo
bẹ cay sè vào miệng, ăn một cách thích thú mà không hề biết sắc mặt của
chị gái có chút thay đổi, sau khi uống hai ngụm nước lạnh thì cô kể hết
toàn bộ sự việc. Người đầu tiên phát hiện ra thi thể là nhân viên phục
vụ phòng của khách sạn Hoa Hân, khi được biết có vụ tự sát ở căn
penthouse, cả khách sạn nhốn nháo. Giám đốc trực ban lập tức báo cảnh
sát và trùng hợp là trong số những nhân viên phục vụ phòng có một người
là thím của một người phóng viên tòa soạn Bạch Tiểu Điệp đang làm, người này đã lén lút gửi tin cho cháu mình.
Phóng viên lập tức báo cáo lên cấp trên, yêu cầu đến hiện trường làm rõ sự việc, do cách hiện
trường không xa nên họ đã đến trước cảnh sát, lợi dụng mối quan hệ để
điều tra vị khách tên là Tiết Vịnh Vi. Các phóng viên chưa kịp thăm dò
được nhiều thông tin thì lực lượng hùng hậu phía cảnh sát vội vàng kéo
đến, rõ ràng là phía cảnh sát quan tâm đến vụ án này nhiều hơn những vụ
án giết người bình thường. Đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, người phát
ngôn phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích chi tiết nào,
chỉ cho biết thông qua kiểm chứng pháp y, xác định nạn nhân chết do tự
sát. Vị phóng viên này đã đưa ra hàng loạt các nghi vấn để tòa soạn thảo luận, mọi người đều cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
Phóng
viên nghĩ đầu tiên sẽ đăng tin này và dự định bắt tay vào làm báo cáo về việc đi sâu truy tìm dấu vết nhưng cấp trên trực tiếp chỉ thị dừng vụ
việc lại, còn ngầm ám chỉ mọi người tốt nhất không được có những hành
động nào sau lưng, nếu không, một khi xảy ra vấn đề gì, nhất định ông sẽ không đứng ra bảo lãnh. Lãnh đạo vừa rời khỏi thì các trưởng phòng bộ
phận đều đóng cửa, dặn dò rất nghiêm túc, còn có vẻ rất thần bí. Bạch
Tiểu Điệp nghe thấy đồng nghiệp của mình nhắc đến Tiết Vịnh Vi thì thăm
dò tin tức và xác định đó chính là cô gái đã gặp ở quán ăn phía Tây, cô
liền gửi tin nhắn nói cho Bạch Tiểu Thuần biết, còn những việc như tại
sao cô ta tự sát, có để lại di chúc hay không thì cô hoàn toàn không rõ.
Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ nghĩ Tiết Vịnh Vi lại có hành động tự sát để
trốn tránh cảm giác sợ sệt như vậy. Cả bữa, Bạch Tiểu Thuần ngồi ăn một
cách thơ thẩn.
Ngay cả khi ảnh khỏa thân của mình tràn lan trên
mạng, cô vẫn kiên cường để đứng vững, mọi ân oán đến bây giờ đã dần được hóa giải, tại sao cô lại đánh mất dũng cảm trong cuộc sống như vậy?
Về tới nhà, Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi ngồi xuống sofa, điều hòa phả hơi lạnh khiến cô nổi hết da gà, bỗng giật mình, mí mắt giật liên hồi. Định giơ
tay xoa lồng ngực đang đập mạnh thì trong phòng ngủ bỗng phát ra tiếng
nhạc quen thuộc.
Áp tai lắng nghe, đúng là bài La Vie Rose của Lisa Ono.
Cô đứng dậy, đến trước cửa phòng ngủ, chiếc Nokia màu trắng đặt dưới đèn ngủ nhấp nháy.
“Tiểu Điệp, có điện thoại này.”
Bạch Tiểu Thuần hướng về phía phòng tắm gọi, có lẽ do chưa chấp nhận sự thật là Tiết Vịnh Vi đã chết, cô cảm thấy trong ngực rất khó chịu, có gì đó
bất ổn nhưng lại không dám nghĩ nhiều, cũng giống như ban nãy.
“Vâng!” Tiếng nước chảy ào ào đã tắt, Bạch Tiểu Điệp từ trong phòng tắm nói
vọng ra. “Chắc là đồng nghiệp của em hỏi về chuyện bản thảo đấy, chị
chuẩn bị đi tắm đi, em ra đây.”
Trong chốc lát, Bạch Tiểu Điệp bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc váy ngủ hai dây, đi vội đến chỗ đèn ngủ đầu giường.
Điện thoại đã tắt, hình như Tiểu Điệp có vẻ rất lo lắng.
Bản thảo nộp không đúng hạn hay có sai sót gì, sao cô lại lo lắng như vậy?
Có lẽ quy định về thời gian làm việc trong tòa soạn không rõ ràng, nhưng
đã mười hai giờ mười lăm phút rồi mà vẫn hỏi về công việc thì hơi quá
đáng.
“Có thể...” Bạch Tiểu Điệp ôm điện thoại trước ngực, hai má lấm tấm nước của cô hồng như quả đào chín. “Là do em quên chưa sửa chỗ
sai, em lên tầng thượng gọi điện đã.”
“Ừ, nếu không được thì sáu giờ sáng mai chúng ta dậy, em bắt tuyến xe sớm nhất đến tòa soạn cũng được.”
Ôm quần áo bước vào phòng tắm nóng hầm hập, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy từ
lúc cô em gái ăn cơm xong trở về nhà có gì đó hơi khác lạ.
Cô tắm xong, ra thấy em gái đang thay chiếc áo thun và quần short rồi nhét tất cả đồ đạc vào ba lô. Bạch Tiểu Điệp nghe thấy tiếng động nhưng vẫn cúi
đầu xếp đồ, nói: “Hôm nay em không ngủ ở đây đâu, em phải về nhà.”
“Sao gấp vậy, để ngày mai không được sao?”
“Không được.” Bạch Tiểu Điệp trả lời dứt khoát rồi xách ba lô đi ra cửa. “Em
đi đây, chị khóa cửa vào nhé. Chị yên tâm đi, em sẽ chú ý cẩn thận.”
Đôi chân thon dài, trắng trẻo, trong ánh đèn lờ mờ có sức mê hoặc không thể diễn tả bằng lời. Nhìn bóng dáng cao gầy xa dần, Bạch Tiểu Thuần rút
chiếc khăn cuốn trên đầu xuống, nói với theo:
“Tiểu Điệp à, khi nào xong việc, chúng ta sắp xếp thời gian trò chuyện nhé!”
Bạch Tiểu Điệp quay đầu lại, mái tóc đen bóng còn đang ướt dính trên chiếc
cổ trắng ngần đến ma mị như vừa từ dưới đáy biển xuất hiện trên mặt
nước, nở nụ cười trong sáng.
“Vâng, em cũng cảm thấy rất lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện. Chị ngủ sớm đi nhé, chúc chị ngủ ngon!”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thổi nhẹ của máy điều hòa, Bạch Tiểu Thuần mím
môi, nhìn mãi về phía cánh cửa đang khép kín. Thực ra cô không lo lắng
lắm về sự an toàn của em gái bởi từ nhỏ Bạch Tiểu Điệp đã rất biết cách
bảo vệ, chăm sóc bản thân, điều mà cô quan tâm hơn chính là nỗi lo khó
hiểu mà bản thân cô không biết diễn tả thế nào, trực giác mách bảo cô
rằng Tiểu Điệp, người thân thiết với cô hơn cả chị em ruột cũng cố ý che giấu cô chuyện gì đó, rốt cuộc là ngại không muốn nhắc tới hay là không thể nhắc tới?
Nhưng cô hy vọng mình đã nghĩ quá nhiều.
Bạch Tiểu Thuần sững người, sau đó lại đi vào phòng tắm.
Trong khi lau mái tóc còn ướt đẫm, cô lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Chuyện Tiết Vịnh Vi tự sát chết có nên nói cho Adam biết không?
Số lần họ gặp nhau không nhiều nhưng trong lòng họ đều coi đối phương là bạn.
Hiện tại, công ty đang phải đối mặt với tình hình vô cùng khó khăn, nếu như
báo cho anh, liệu có làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, khiến anh
không thể yên tâm làm việc?
Cô trằn trọc cả đêm.
Khi ánh
bình minh nhô lên từ phía chân trời, Bạch Tiểu Thuần tỉnh giấc sau một
đêm chập chờn. Cô quyết định tạm thời không báo cho Adam biết chuyện của Tiết Vịnh Vi, tốt nhất là khi nào anh đến thành phố G thì hãy nói.
Sự thật phũ phàng này nên gặp nhau, nói chuyện trực tiếp là tốt nhất, ít
ra, nếu anh thật sự đau lòng thì cô cũng nhìn thấy, cảm thấy và có lẽ sẽ không phải an ủi, chỉ cần ngồi im lặng bên anh là được rồi. Bạch Tiểu
Thuần đẩy cánh cửa trên sân thượng, cả thành phố chưa hoàn toàn tỉnh
giấc trở nên dịu dàng hơn nhiều so với hình ảnh bận rộn thường ngày. Ánh sáng nhẹ vào buổi sáng sớm mềm mại như chiếc khăn lụa, lướt trên đôi má có cảm giác trong lành và mát mẻ, cô ngắm nhìn bầu trời đang dần sáng
lên, đột nhiên nhớ tới hương bạc hà thơm mát, dễ chịu ấy.
Mùi hương ấy là mùi vị thuộc về một người đàn ông.
Bốn ngày sau, Adam nhận lời mời của Lương Hán Sinh đến thành phố G.
Với tư cách là tổng thầu công trình, trong buổi đấu thầu đầu tiên, về cơ bản, Lương Hán Sinh chỉ đi xem xét qua thị trường.
Chẳng qua là bên Du Thành CBD đã đưa ra văn bản chi tiết về việc quy định tất cả cuộc gọi thầu phải được tiến hành hai lần, do đó đã nhận được báo
giá và điều kiện tốt hơn.
Chỉ gặp nhau vài lần mà Lương Hán Sinh
đã có ấn tượng rất tốt về Adam, vì vậy mà anh đã từng ám chỉ rằng, chỉ
cần anh giành được gói thầu này, nhất định sẽ là công ty đầu tiên ký kết hợp đồng mua bán với Good.
Kết thúc vòng đấu thầu đầu tiên, những chủ thầu nào có ý định cạnh tranh sẽ được xem những bản thiết kế chi tiết.
Với cùng một loại thiết bị, viện thiết kế sẽ dựa vào kích thước thiết kế
của đối thủ là Jarry để thiết kế bản vẽ, đối với những người có ý định
liên kết với nhau như Lương Hán Sinh và Good thì đây quả là một sự đả
kích ngoài ý muốn. Thiết bị mà Jarry cung cấp trên thị trường luôn rẻ
hơn Good, nếu Lương Hán Sinh khăng khăng muốn hợp tác với Good thì giá
trị của dự án sẽ tăng cao, hơn nữa sẽ không phù hợp với phương án thiết
kế ban đầu, trường hợp này trong bất cứ vòng đấu thầu công trình nào
cũng gây ra tổn thất. Vì vậy Lương Hán Sinh vô cùng lo lắng, ông vừa
không muốn thất tín với Adam vừa không muốn mất thầu vì Good, đành phải
bỏ thời gian để gặp mặt, cùng nhau bàn bạc chiến lược.
Bốn giờ chiều, Adam kết thúc cuộc gặp mặt với Lương Hán Sinh.
Hai người bàn bạc rất lâu. Lương Hán Sinh nhẹ nhàng nói, hai vòng đấu thầu
sẽ được tiến hành sau dịp Quốc khánh, Good nhất định phải nắm bắt thời
gian nghĩ biện pháp trên phương diện viện thiết kế, cho dù có thay đổi
trong bản vẽ thiết kế thì tốt nhất đừng để người khác phát hiện ra đó là những thiết bị của Jarry. Về vấn đề kinh doanh, nếu như Good không làm
được thì ông cảm thấy rất áy náy, trong môi trường kinh tế khó khăn hiện nay, Lương thị tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội nhận thầu cả công
trình chỉ vì một nhà cung cấp. Ông còn cho biết, hiện nay người phụ
trách quản lý tiêu thụ sản phẩm phía Jarry đã nhờ người đỡ lời, chỉ cần
Lương thị thay đổi chủ ý thì nhất định cả hai bên sẽ giành được chiến
thắng.
Lương thị là một công ty niêm yết uy tín và nổi tiếng,
được hợp tác với Lương thị là niềm mơ ước của rất nhiều công ty. Đây là
lần hợp tác đầu tiên giữa Good và Lương thị, cũng là cơ hội mà Adam khó
có thể giành được, không thể ngờ lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng
nan này.
Mặt trời tỏa nắng, sóng vỗ cuồn cuộn.
Dưới thời
tiết nóng như lửa, Adam ăn mặc vẫn rất chỉnh tề. Anh vừa chầm chậm kể
tóm tắt sự việc vừa nhâm nhi một cốc cà phê, không hề biểu lộ vẻ hoang
mang, lo sợ như trong tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần.
Anh lúc nào cũng bình tĩnh như vậy cho dù tình hình thực sự không được lạc quan.
“Anh cũng biết đấy, bên thiết kế chủ yếu của dự án này là Viện Thiết kế số 3 Bắc Kinh, viện thiết kế này mời Thư Kiến và Hứa Thành Công cùng nhau
chỉ đạo, cho nên...” Chuyện náo động ở Hà Viên vẫn chưa lắng xuống, sếp
Lý thận trọng liếc nhìn vẻ mặt của Tổng giám đốc, đắn đo nói: “Mặc dù về sau tôi cũng cố gắng thử liên hệ với Thư Kiến thông qua các mối quan hệ khác nhưng đáng tiếc lần nào cũng không gặp được ông ấy. Tôi đang nghĩ
rằng, chẳng lẽ ông ấy vẫn còn giận dữ vì chuyện lần trước. Hứa Thành
Công và tôi cũng có mối quan hệ bạn bè, bản thân ông ấy cũng rất thích
sản phẩm của chúng ta, chẳng qua là... Nếu không, chúng ta lại tìm cơ
hội khác để gặp Thư Kiến xem sao.”
“Ông đã nhiều lần yêu cầu gặp
mặt như vậy rồi mà ông ta vẫn không đồng ý, lần này tiếp tục đi gặp thì e rằng tỷ lệ thành công rất thấp.”
Cô mới dịch một nửa, Adam đã trả lời như vậy.
Sếp Lý và cô đứng ngây ra, sếp Lý có lẽ cho rằng anh đã có dự định riêng
cho vấn đề này, Bạch Tiểu Thuần thì lại nghĩ rằng anh ngày càng vững
tiếng Trung hơn.
“Ý của anh là...”
Mặc dù tuổi đời của sếp Lý gần gấp đôi tuổi Adam nhưng ông chưa từng một lần đoán nổi tâm trạng của anh, cũng giống với việc hai cha con Thư Kiến xưa nay không thể đắc tội, mà lại xảy ra chuyện Adam và Thư Hạo Nhiên đánh nhau. Qua sự việc
đó, Thư Kiến vẫn còn thích Good mới là lạ. Về dự án CBD Du Thành, từ lâu ông đã tạo mối quan hệ tốt đẹp với Hứa Thành Công, bây giờ bản thiết kế lại phải căn cứ vào kích thước của phía Jarry, không khó để đoán ai
đang ngầm giở trò.
Tất cả những điều sếp Lý nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần đều có thể đoán ra.
Cô thậm chí còn đoán sếp Lý nhất định sẽ suy nghĩ về hành vi của Adam tối
hôm đó, chẳng qua Adam là cấp trên nên không tiện chỉ trích, phê bình
trước cuộc họp.
Cô là người hiểu rõ tại sao anh lại ra tay, vậy
thì nên cho rằng anh không hề quan tâm đến tình hình công ty, hay cho
rằng anh thực ra không hề có lỗi?
Ánh mặt trời sáng chói chiếu
qua khung cửa sổ, cô liếc nhìn anh nho nhã nhấp từng ngụm cà phê, ánh
nắng chan hòa đậu trên vai anh.
Có lẽ là do quá chói mắt, trong phút chốc cô đã bị anh làm cho chóng mặt.
Adam nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống, khẽ nheo mắt.
Nhìn ngang, hàng mi cong cong màu vàng nhạt của anh giống như chiếc ô, che phủ cả mí mắt.
Anh đang trầm tư suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định trọng đại.
Bạch Tiểu Thuần đang mải nghĩ, bỗng giật bắn người.
Bắt đầu từ khi nào mà mình lại hiểu cả những cử chỉ và thần thái của anh thế này?
Cô nhớ mang máng cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc hồi còn học đại học, trong
đó đã viết, nếu như bạn yêu một người thì ánh mắt sẽ trở thành thước đo
và kính hiển vi tốt nhất, chiếc áo sơ mi của anh cỡ số mấy, giày da của
anh cỡ bao nhiêu, anh buồn hay vui, bực tức hay giận dữ, lòng độ lượng
mở rộng đến nỗi dường như từ trước đến nay, bạn hiểu rõ mọi thứ thuộc về anh mà không cần phải hỏi. Tại sao lại như vậy? Đáp án rất đơn giản, là bởi bạn quan tâm tới anh ấy, trong khi đó, việc khó khăn nhất trên đời
chính là một người quan tâm tới người khác mà không cần điều kiện.
Bởi vì quan tâm...
Trong đầu cô cứ hiện lên những từ đó, cô cảm thấy mặt mình đỏ ửng như có luồng nhiệt từ bên ngoài chạy vào.
Thời gian trôi qua rất lâu, sếp Lý nhắc lại lần nữa.
Adam cuối cùng cũng ngước mắt, hai bàn tay đan chéo, đặt ở mép bàn, chầm
chậm nói: “Theo tôi được biết, mối quan hệ bạn bè giữa Hứa Thành Công và Thư Kiến không được tốt như người ngoài nhận xét.”
“Như thế nghĩa là sao?” Lần này sếp Lý đã hoàn toàn hiểu ra, ông kinh ngạc hỏi lại.
“Có thể gọi thêm giúp tôi một cốc cà phê được không Sherry? Cảm ơn.”
Anh quay đầu lại, cặp mắt xanh long lanh trong suốt, giống như bầu trời
trong sáng và thuần khiết, khiến người ta có cảm giác chỉ muốn giơ tay
để chạm vào. Anh nhắc cô không cho đường và cho một ít sữa vào cà phê,
Bạch Tiểu Thuần gật đầu đứng dậy, trong đầu hiện lên dấu hỏi chấm to
tướng.
Rõ ràng có thể gọi nhân viên phục vụ mang đến, tại sao phải bảo mình đi?
Càng đến gần quầy bán hàng, hương vị của mùi cà phê xay càng đậm đà.
Cô nghi ngờ nhìn trộm về phía bàn họ đang ngồi, vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của sếp Lý, không thể nhận ra sắc mặt của họ như thế
nào. Vài phút trôi qua, một cốc cà phê hương vị đậm đà đã được pha xong, cô bê về bàn, thấy sếp Lý đang vùi đầu hút thuốc. Adam không có thói
quen hút thuốc, vì vậy sếp Lý luôn chú ý điều này, khi có Adam bên cạnh, ông tuyệt nhiên không hút thuốc trước mặt anh, lúc nào thèm lắm mới ra
ngoài hút một điếu, sao hôm nay đột nhiên ông lại sơ ý như vậy? Cô thấy
sếp Lý luôn nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ việc liên tục hút và nhả khói
ra, dường như không có bất kỳ hành động nào khác. Khi điếu thuốc cháy
đến kẽ tay, sếp Lý mới hoàn hồn, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó
trịnh trọng nói: “Có thể thử xem sao, chẳng qua là...”
“Bất kỳ
quyết định nào cũng có những rủi ro nhất định, dựa vào tình hình hiện
nay chỉ có thể làm như vậy.” Adam dường như đã đoán được ông muốn nói
gì, trả lời một cách kiên quyết.
“Bạch Tiểu Thuần và Thư Hạo Nhiên là bạn học...”
“No!”
Chưa kịp lo sợ thì anh đã dứt khoát đưa ra lời phủ nhận.
Sếp Lý thở dài, rời khỏi bàn.
Vì Adam vừa xuống sân bay đã nói tối nay phải đi tiếp một vị khách quan
trọng, muốn Bạch Tiểu Thuần đi theo phiên dịch, không có cách nào từ
chối nên cô đành phải tiếp tục ở lại.
Vậy mà khi sếp Lý đứng dậy, ông ném cho cô một cái nhìn đầy hàm ý, cho dù là người không nhạy bén
thì cũng dễ dàng phát hiện ra. Trước khi đi, ông lấy một bức chuyển phát nhanh vẫn còn nguyên tem từ công ty Thuận Phong đặt trên bàn, nói Quách Hà đã ký và nhận vào sáng nay, vì chị ấy không kịp đến phòng làm việc
nên ông mang tới đây. Liếc thấy trên biên lai vẫn còn để trống dòng
người gửi và địa chỉ, Bạch Tiểu Thuần đoán đó là hóa đơn của tổng công
ty gửi, cô chẳng nghĩ gì, nhét tất cả vào túi xách.
Từ ngữ ngắn
gọn, ý nghĩa đầy đủ được thể hiện rõ trong bức thư, nói trước sáu giờ
nhất định phải xử lý hết số bưu kiện lớn đã nhận được trong thời gian
gần đây, Adam cảm thấy vô cùng áy náy, anh lập tức nói xin lỗi và mở
iPad.
Bạch Tiểu Thuần đã quen phải chờ đợi, cô chẳng cảm thấy có
vấn đề gì, sau khi nghịch điện thoại, cô bắt đầu nằm bò trên bàn, nhìn
mọi người đi qua đi lại bên ngoài.
Trời mùa hè nóng nực, vạt váy
tung bay. Những lớp bụi trên đường bay mù mịt trong ánh nắng chiều, một
tiệm bán hoa nơi góc phố bày rất nhiều loại hoa, nào thì hoa hồng đỏ,
bách hợp trắng, mãn thiên tinh, uất kim hương. Chúng nằm xen kẽ, thi
nhau đua nở rực rỡ. Quán cà phê vắng vẻ, trầm mặc khiến thời gian ở đây
dường như trôi chậm lại, nhịp sống hối hả và dòng xe vội vã đều thuộc về một khoảng thời gian và không gian khác.
Lén nhìn chàng trai đang chăm chú làm việc, lúc này, giữ im lặng là cách tốt nhất.
Bất giác khóe mắt cong lên, tạo thành những tia sáng của niềm vui mãn
nguyện mà lâu rồi cô chưa thấy, vì không ngủ trưa nên đầu óc mơ màng
buồn ngủ, cô không để tâm mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhưng thật sự cô rất thư thái, thoải mái.
Lúc mở mắt ra, Adam đã tắt iPad lại từ lúc nào, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần giống như bị một ai đó giội một gáo nước lạnh lên đầu, tỉnh táo trở lại, môi run run, cuống cuồng cầm điện thoại lên
xem giờ.
“Mấy giờ rồi? Xin lỗi có phải tôi đã làm lỡ cuộc hẹn của anh không? Không biết tại sao tôi lại ngủ thiếp đi được, anh... tại sao không gọi tôi dậy?”
“Không sao.” Adam mỉm cười, nhìn đôi má ửng hồng trước mặt. “Cuộc hẹn hôm nay tôi sẽ không đến muộn đâu.”
“Nhưng đã sáu rưỡi rồi.” Cô áy náy chỉ tay vào điện thoại.
“Ok! Sherry, nhưng trước khi đi, tôi muốn xác nhận một việc trước, tối nay
đúng là em không bận việc gì, không hẹn với ai thật chứ?”
“Đương
nhiên rồi! Bình thường sau khi tan ca, tôi rất rảnh, hơn nữa, anh cũng
đã bảo tối nay ra ngoài cùng anh rồi, cho dù có việc thì tôi cũng có thể sắp xếp được.”
“Cảm ơn em. Vậy chúng ta đi nhé!”
Dọc
đường, Adam cũng không nói là đang đi đâu, có vẻ rất thần bí, như đã
chuẩn bị từ trước, anh chỉ lấy ra một mảnh giấy nhỏ, đưa cho người lái
xe.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe chạy biến vào màn đêm.
Đang là giờ tan tầm, trên đường xe cộ đông như kiến.
Thấy trời đã tối, Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm không yên.
Từ trước tới nay, bất kể là hẹn ai, Adam đều tuyệt đối đúng giờ, anh còn
có thói quen đến trước năm phút, người độ lượng như anh không bao giờ
quở trách người khác, nhưng lần này anh tự thấy mình thật quá đáng...
“Sao lại ngủ quên được chư?”
“Sherry! Em không tò mò chúng ta đang đi đâu sao?”
Vừa nhìn thấy vẻ bất an của cô, Adam khẽ cười, không quan tâm tới dòng xe cộ đang chật như nêm ngoài kia.
“Đây là thành phố G, tôi quen thuộc nó hơn anh, đi đâu tôi cũng có thể về được. Hơn nữa, tôi tin anh!”
Vẫn còn đang tự trách mình vì sao lại ngủ quên, cô liến thoắng trả lời mà
mắt vẫn dán vào cột đèn đỏ trước mặt, lông mày nhíu chặt. Trong bóng
tối, gương mặt tuấn tú kia lộ rõ vẻ thích thú, Adam cười đầy ẩn ý, nhẹ
nhàng nói: “Đừng lo, tuyệt đối không đến muộn đâu...”
“Trước nay anh luôn luôn đúng giờ, còn nói đến muộn là hành động không tôn trọng đối phương.”
“Phải, đúng là tôi có nói như vậy, nhưng mà...”
“Cuối cùng cũng đi được rồi!! Bác tài, phiền bác chạy nhanh một chút, chúng cháu đang vội, cảm ơn bác!”
Bạch Tiểu Thuần mải mê nhìn về phía trước mà không chú ý đến nét mặt đầy ẩn ý của Adam, liên tục thúc giục bác lái xe bằng tiếng Trung. Chắc là có
cảnh sát giao thông đến phân làn, con đường dài hun hút đã bắt đầu nhúc
nhích.
Điểm đến cũng không xa lắm, qua ba chỗ ngoặt là đến nơi.
Ngoài cửa xe, nhìn kĩ thấy ba chữ tiếng Anh rất to màu xanh nước biển sáng lấp lánh trên biển quảng cáo: “THE BIG BLUE.”
Cô còn nhớ, đây là tên dịch sang tiếng Anh của một phim điện ảnh Pháp.
Đó là Đại dương xanh thẳm, bộ phim có sự góp mặt của diễn viên nổi tiếng
người Pháp Jean Reno, cũng chính là tay sát thủ Léon cô đơn lạnh lùng,
làm điên đảo trái tim của biết bao cô gái trẻ trong The Professional[2]. So với The Professional, The Big Blue có nhiều yếu tố nghệ thuật hơn,
điều khiến Bạch Tiểu Thuần ấn tượng sâu sắc nhất chính là vô số cảnh
quay những bờ biển xanh ngút ngàn, bao la mà yên bình. Thực sự biển xanh đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, xem một lần mà nhớ
mãi mãi.
[2] Sát thủ chuyên nghiệp.
Đặt tên phim như vậy chứng tỏ khả năng của tác giả cũng không đến nỗi nào.
Đang nghĩ sao mình lại không biết có một nhà hàng kiểu tây như thế này trong thành phố G, Adam đã kéo cô bước vào chiếc cổng vòm của The Big Blue.
Đi qua con đường thoang thoảng hương thơm tối mịt mờ, cho đến khi đứng
trước một căn phòng trang hoàng lộng lẫy, mới thấy có ánh sáng. Căn
phòng này như đưa người ta vào một thế giới màu xanh vậy. Màu xanh da
trời, xanh xám, xanh tím than, xanh hoàng hôn, xanh bạc, các màu xanh
đan xen, điểm xuyết, tạo nên bầu không khí trong lành, thoải mái, hoàn
toàn không rối mắt chút nào.
Sau khi nói tên mình với người phục vụ, anh quay sang, khẽ thì thầm với cô: “Màu xanh mà em yêu thích đấy!”
“Đẹp quá!” Ánh đèn buông hờ hững, chuyện như trong mơ khiến Bạch Tiểu Thuần ngây ngất ngắm nhìn.
“Mời vào!”
“Bạn anh vẫn chưa đến, có cần đợi thêm chút nữa không ạ?”
Sương mù xanh mỏng nhẹ nhàng lướt qua căn phòng im ắng, vắng lặng, treo lơ
lửng giữa trần nhà là chiếc đèn chùm bằng nến trắng, vừa cổ kính vừa
lãng mạn.
Khăn trải bàn không dính chút bụi, trên bàn đặt sẵn một bó hoa bách hợp.
“Người mà hôm nay anh muốn gặp chỉ có em thôi!”
“Tôi???” Đôi mắt to tròn mở to, Bạch Tiểu Thuần vô cùng ngạc nhiên.
“Tiểu Thuần! Sinh nhật vui vẻ!”
Anh nói thật rõ ràng bằng tiếng Trung.
Cô có thể tưởng tượng được rằng anh đã luyện tập rất nhiều lần trước khi
nói, anh đã khiến cô cảm động, nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của ai
chứ? Những ánh nến như đang nhảy nhót đột nhiên sáng bừng, vài người
phục vụ ăn mặc chỉnh tề mang bánh sinh nhật bước tới, mỉm cười, hát bài
hát chúc mừng sinh nhật.
Chờ họ đặt hết các thứ lên bàn, Adam mới mỉm cười giải thích: “Anh hỏi thầy giáo dạy tiếng Trung, ông nói rất
nhiều người Trung Quốc không mừng sinh nhật theo lịch dương, cũng là
ngày sinh ghi trên chứng minh thư, mà tính theo lịch âm, lịch mà người
Trung Quốc đón tết cổ truyền, sinh nhật năm nay của em đúng lúc anh phải sang Nhật dự đại hội giao lưu các doanh nghiệp toàn cầu, không về kịp,
anh đành tổ chức sinh nhật sớm cho em, mong em đừng ngại. Và...”
Anh cúi đầu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh bạc, nhẹ nhàng nói: “Đây là quà sinh nhật anh tặng em!”
Bạch Tiểu Thuần ngồi im trên ghế, không nhúc nhích, ngây người nhìn chàng
trai dịu dàng ngồi đối diện. Cô quen đón sinh nhật theo lịch âm, nếu anh không nhắc, cô cũng không nhận ra hôm nay là ngày sinh nhật theo lịch
dương của mình.
“Anh... Sao anh biết hôm nay là ngày sinh nhật theo lịch dương của tôi?”
Biết bao nhiêu từ nhảy múa ở trong đầu cô nhưng những lời nói ra lại là một câu rất bình thường.
“Công ty có hồ sơ của tất cả nhân viên, anh biết số chứng minh thư của em. Adam đẩy hộp quà về phía cô. “Em mở ra xem đi!”
“Là gì vậy?” Bạch Tiểu Thuần do dự, tim đập rất nhanh, tưởng như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
“Không phải vật gì quý giá, em yên tâm.” Ánh lửa soi sáng, nét mặt ngơ ngẩn
của cô dường như dần mềm mại, dịu ngọt trở lại, Anh rót sâm panh vào ly
của cô, âm thanh nhẹ nhàng từ từ lan tỏa trong không khí, giống hệt một
buổi chiều êm đềm, tĩnh lặng, có người ngồi bên nhẹ nhàng kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích.
“Anh nghĩ đối với em, ý nghĩa của món
quà không nằm ở giá cả mà là ở giá trị của nó. Tất nhiên, giá trị của
mỗi món quà đối với từng người không giống nhau, một số thứ đối với một
số người không phải là thứ quan trọng, thậm chí nó không đáng một xu,
nhưng đối với người khác, nó là một báu vật. Con người cũng như vậy
thôi.”
Miệng lẩm bẩm mấy chữ “người đắng, ta ngọt”, cô đưa tay
cầm chiếc hộp, hoàn toàn cảm động bởi lời giải thích của anh. Cô tháo
chiếc dây buộc màu bạc ra, mở nắp hộp, thấy chỉ có một mẩu giấy màu vàng nhạt.
Cô ngập ngừng, từ từ mở ra.
Những nét chữ như bông hoa tường vi đón gió, nở rực rỡ.
“Tiểu Thuần, sinh nhật vui vẻ!”
Phần giữa trống không, những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, từng nét, từng nét rõ
ràng, mặc dù được viết cẩn thận nhưng nét chữ vẫn ngây ngô như của đứa
trẻ mới đi học. Ánh mắt cô dừng lại ở chữ “Thuần”, nét móc câu được viết hai lần mới hoàn chỉnh, bất giác sống mũi cay xè.
“Đối với đa số người nước ngoài, chữ Hán là kiểu chữ vô cùng phức tạp, vì do yêu cầu
của công việc và thời gian, anh chỉ học nghe nói, thời gian học viết rất ít, vì thế bây giờ anh hầu như có thể nghe hiểu hết, nhưng lại không
biết viết và nhận mặt chữ. Thầy giáo đã dạy anh rất nhiều lần, nhưng...
anh xin lỗi, anh không viết đẹp được như chữ thầy...” Thấy cô cứ cúi
đầu, nhìn mãi vào mẩu giấy, Adam sợ cô buồn bực liền vội vàng giải
thích.
“Không, anh viết rất đẹp. Cảm ơn anh! Đây là món quà sinh
nhật tuyệt...” Cô nghẹn ngào, rồi hắng giọng nói tiếp. “...là món quà
sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi đã từng nhận!”
Nhớ lại lúc đọc
bức thư tình một nghìn chữ khi đang trên tàu về quê đón Tết, lúc này
trên tay cầm mẩu giấy chỉ có vỏn vẹn mấy chữ mà cô có cảm giác nó rất
nặng, không kém gì ngày hôm đó...
Cũng là một cách yêu thương
nhưng không trực tiếp nói ra, Thư Hạo Nhiên thì bay bướm, dùng văn
chương để bày tỏ, còn Adam, anh đem tất cả tình ý gửi vào môn nghệ thuật vừa lạ vừa khó mà anh mới học.
Thời đại học, ở trường cô cũng có rất nhiều người nước ngoài. Lúc đó cô đã hiểu, học chữ Hán là một việc
vô cùng phức tạp. Huống hồ, đúng như những gì Adam nói, thời gian học
tiếng Trung của anh đều là tranh thủ những lúc công việc rảnh rỗi.
Dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của đối phương để bày tỏ lời cảm ơn mới thể hiện được sự chân thành, lẽ nào tình yêu cũng như vậy?
Nếu như có một chàng trai vì bạn mà chăm chỉ học ngôn ngữ của bạn, tôn
trọng và hiểu biết văn hóa của đất nước bạn, vậy thì tình cảm tận sâu
đáy lòng anh ấy còn cần phải dùng những thứ khác để bày tỏ không?
“Nghe em nói vậy, anh rất vui!” Đôi mắt xanh long lanh tỏa sáng, Adam cười
sung sướng như đứa trẻ nhận được phần thưởng vậy. “Em vừa nhắc đến từ
“đường”, có nghĩa gì vậy?”
“Người đắng, ta ngọt. Tôi không biết
từ thạch tín tiếng Anh nói thế nào, chỉ biết rằng đó là một loại thuốc
cực độc.” Cô cẩn thận cất mẩu giấy thơm vào hộp, dường như con tim đang
bị lay động trong gió đông ấm áp, nhẹ nhàng nói tiếp. “Nghĩa của câu này cũng gần giống câu anh nói trước đó, nghĩa là một đồ vật đối với những
người khác nhau cũng sẽ có giá trị khác nhau, đối với tôi có thể là một
viên kẹo ngọt, một thứ rất tốt, nhưng đối với người khác, đó có thể đó
lại là thuốc độc.”
“À, anh hiểu rồi!” Adam như lĩnh ngộ, mắt sáng lên, ánh mắt như ánh trăng tràn xuống, nhẹ nhàng nói: “Vậy đối với em,
món quà của anh là thuốc độc hay là kẹo ngọt?”
Cuối cùng cũng đến lúc...
Cuối cùng cũng đến lúc thẳng thắn bày tỏ, đến lúc phải đối diện trực tiếp.
Dường như trong căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng đập thình thịch của hai
trái tim, mặt Bạch Tiểu Thuần đỏ ửng, cô vừa muốn trốn tránh khỏi ánh
mắt đầy tình cảm đang chờ đợi của anh, nhưng lại bị thu hút bởi ánh mắt
xanh hơn, trong hơn tất cả những màu xanh mà cô từng thấy, quá giống với màu xanh biển lớn mà cô không thể nào quên trong The Big Blue, sâu thẳm nhẹ nhàng, mang đến một cảm giác yên tâm rất kỳ diệu. Đối với một người phương Tây như Adam, tất cả những gì được coi là hàm súc ẩn giấu bên
trong chẳng qua cũng chỉ là bản chất thẳng thắn mà thôi, người thông
minh như anh bất ngờ hỏi một câu vừa trực tiếp vừa khéo léo như vậy là
lẽ dĩ nhiên.
Thấy cô đang suy nghĩ, mặt và cổ trở nên đỏ ửng, Adam thấy mềm lòng.
Anh không thay đổi chủ đề để xua đi sự ngượng ngùng hoặc nhường bước mà luôn nhẹ nhàng nhìn cô chăm chú...
Nếu bản thân không quyết định được, cô chỉ biết lùi bước hoặc coi như không biết gì. Cũng giống như buổi tối ở Hà Viên hôm đó, nếu anh không chủ
động nhắc đến, e là mãi mãi cô cũng không nhắc đến, vết thương sẽ chẳng
bao giờ được chữa lành.
Đáng tiếc là, do ảnh hưởng của tình hình
khủng hoảng kinh tế, anh không chỉ đối diện với một loạt những khó khăn
tại CBD Du Thành mà còn đối diện với chính tình cảm của mình. Vì thế,
anh không thể cứ mãi lặng lẽ chờ đợi như trước đây, lần này nhất định
anh phải tấn công trước. Để đưa ra quyết định chính xác khi giải quyết
vấn đề phức tạp, đầu tiên là phải tìm được đáp án cho vấn đề then chốt.
Đối với anh lúc này, sự lựa chọn của cô là quan trọng nhất, điều này ảnh hưởng đến tất cả các quyết định khác trong cuộc sống của anh.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cúi gằm mặt trước ánh nhìn của anh, trong đầu cứ mơ mơ
hồ hồ, không nói được câu nào. Không phải vấn đề chọn cái này hay cái
kia, nhìn thì dễ, nhưng thực ra chẳng dễ chút nào.
“Em...” Yên
lặng rất lâu, cô đoán anh sẽ không chuyển chủ đề, liền dừng lại, khó
khăn lắm mới thốt được một câu: “Có thể để ăn xong hẵng nói được không?”
“Được.” Bộ dạng vừa khó xử vừa không dám nói thẳng, còn giả vờ bình tĩnh của cô thật rất đáng yêu, Adam không kìm được, bật cười, sau đó nâng cốc nói:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Món thịt bò tái chín sáu phần được mang
lên, mùi vị vô cùng thơm ngon, vừa cho vào miệng, vị béo ngậy lan nơi
đầu lưỡi. Trước đây, hình như trong lúc nói chuyện phiếm, cô đã từng nói cô không thích ăn thịt bò nấu tái hai, ba phần. Bạch Tiểu Thuần cúi
đầu, chậm rãi ăn, nhưng thực ra cô đang nghẹn muốn chết. Những gì cô nói anh đều lưu tâm, hơn nữa còn thực hiện.
Suy nghĩ cho cùng, đó cũng là vì anh có lòng.
Lén nhìn người đàn ông đang rất nhẹ nhàng, lịch sự ngồi ăn đối diện, kìm
nén cảm giác sống mũi cay cay, cô nhớ lại một câu nói thời học sinh:
“Thản nhiên mỉm cười uống rượu độc, chỉ cần đó là rượu do chính tay mình pha chế.”
Thực ra, kẹo ngọt cũng tốt, thuốc độc cũng chẳng sao, có ý nghĩa gì chứ, quan trọng là, những thứ đó bắt nguồn từ ai.
Lúc rời khỏi The Big Blue vừa đúng tám giờ bốn mươi phút, hai người đột nhiên cùng im lặng, thả bộ trên con đường tấp nập.
“Nếu...”
“Vẫn chưa hết buổi tối, anh đừng bắt em trả lời... Em vẫn đang nghĩ... em
đang nghĩ rất nghiêm túc.” Thấy anh mở đầu bằng một câu giả thiết, Bạch
Tiểu Thuần vội xen ngang.
Cô chẳng thích từ “nếu” này chút nào.
Một ngày điều “nếu” đó xảy ra, mọi việc không còn thay đổi được nữa, cũng
giống việc nếu năm xưa, nếu bạn không muốn trả lời thì sẽ ra sao...
Một tay anh cầm áo khoác, một tay nhấc túi xách, bao quanh Adam là vầng
sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn đèn đường, vầng trán cao, chói lóa
khiến người ta phải ngước nhìn.
“Ý anh muốn nói là, nếu em không ngại, anh đưa em về.”
“Hả?” Cô kêu to, hai má đỏ ửng, lắp bắp: “Không, em không... ngại, em sẽ gọi taxi!”
“Đi xe bus được không? Đường về Westin không xa, gần đó lại có trạm xe bus, em vẫn thường đứng đó đợi xe sau khi đưa anh về mà.”
“Hả???”
Đưa một anh chàng ngoại quốc đẹp trai lên xe bus chắc chắn sẽ làm mọi người chú ý, hơn nữa, chen chúc trên xe gần một tiếng đồng hồ, liệu anh có
chịu được không?
“Không được đâu! Anh sẽ về khách sạn muộn mất.”
“Anh chỉ muốn đi trên con đường mà em hay đi.” Adam cười, nhíu mày, nhìn cô
với ánh mắt buồn rầu. “Tuy mỗi tháng anh đều đến thành phố này một lần,
thậm chí là hai, ba lần, mặc dù nhiều lúc anh có thể hiểu em đang nghĩ
gì nhưng nói cho cùng, vẫn còn xa cuộc sống thực của em nhiều quá. Em
cũng biết rồi đấy, công việc của anh vô cùng bận rộn, cho nên, mỗi lần
gặp mặt, anh mong có nhiều thời gian ở bên em một chút, như vậy anh mới
có thể cảm nhận được rõ ràng cuộc sống thường nhật của em, cùng đi xe
bus, cùng ngắm phong cảnh đường phố...”
“Lần trước ở sân bay, anh đòi đi xe bus về khách sạn, cũng là muốn có nhiều thời gian bên em hơn phải không?”
Trời về đêm càng lúc càng tối.
Câu nói của anh theo gió thoảng đến bên tai, tâm trạng Bạch Tiểu Thuần phút chốc trở nên phức tạp. Thì ra, tất cả mọi thứ đều xoay chuyển theo vòng tuần hoàn, chỉ là bản thân mình quá chậm chạp mà thôi. Trả lời rõ ràng
với trái tim, cô ra sức kìm nén dòng nước mắt đang chực tuôn trào, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đi đón xe bus thôi nào.”
Hơn chín giờ tối, trên xe bus chỉ có vài người, trừ một số đang ngủ gật,
những người còn lại đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ, ngạc nhiên về phía Adam lúc
anh bước lên xe.
Là một thành phố quốc tế hóa cao, hiển nhiên có
rất nhiều người nước ngoài, chỉ có điều người ta thường thấy người da
đen đi xe bus nhiều chứ người da trắng lại vô cùng ít, hơn nữa, đó lại
là một anh chàng da trắng, mắt xanh, cao to, anh tuấn. Vốn không quen
trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Bạch Tiểu Thuần chạy thẳng đến
ghế ngồi, Adam không hề tỏ ra ngượng ngùng hay khó chịu, chỉ mỉm cười
đáp lại ánh mắt dò xét của mọi người. Sự thản nhiên của anh khiến những
người kia thấy ngại, đến bến tiếp theo, chẳng còn ai quay ra nhìn trộm
anh nữa.
Không cần phải nói, cho dù là ở Thượng Hải, Vũ Hán hay
là ở đây, chẳng có lúc nào anh bận rộn bằng lúc này. Anh chăm chú nhìn
ra bên ngoài, luôn miệng hỏi cái này, cái kia, vẻ mặt ngoan ngoãn lúc
thì cười, lúc thì im lặng, dường như chẳng ai nhận ra anh là ông chủ của một công ty lớn.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, đến lúc
gần xuống xe, đột nhiên Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến hai chuyện khiến tâm
trạng đang nhẹ nhàng, vui vẻ của cô trầm xuống. Đầu tiên là tin Tiết
Vịnh Vi đã mất, thứ hai là việc liên quan đến hạng mục Du Thành CBD.
Có thể cô chậm chạp nhưng cô không ngu ngốc.
Lúc chiều, Adam cố tình để cô đi lấy cà phê, chắc là có ý né tránh điều gì đó.
Từ trước đến nay, vì luôn cần cô giúp đỡ trong việc giao tiếp với người
khác, hầu như anh không hề che giấu cô điều gì, hôm nay anh làm như vậy
thực sự rất đáng nghi ngờ.
Xe tới bến nhà cô, Adam xuống trước, cô vẫn đang mải suy nghĩ, đi sau anh.
Không biết là do sự tập trung bị phân tán hay do giẫm phải hòn đá, chân trái
vẫn còn trên xe mà cô đã bổ nhào về phía trước, may mà Adam phản ứng
nhanh, nghiêng người đỡ lấy cô.
Vòng tay anh luôn rộng mở, lúc nào cũng ấm áp, Bạch Tiểu Thuần vội vàng cảm ơn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em... Xin lỗi anh, có một việc mà em vẫn chưa kịp nói cho anh biết, bốn ngày trước... Vivian đã tự sát.”
“Sao cơ???” Adam kinh ngạc, bất giác nắm chặt hai tay vừa mềm vừa lạnh. “Tự sát?”
“Anh cũng thấy kỳ lạ, phải không?”
Hai người đứng rất gần nhau, cô có thể cảm nhận được ánh sáng tối mờ trong
ánh mắt đầy ngạc nhiên và đau lòng của người đàn ông đang đứng trước
mặt.
“Anh nghĩ, chắc là cô ấy đi tìm Tiêu Vị.”
Rất lâu sau anh mới nói, giọng rất nhẹ, như sợ làm kinh động đến điều gì đó.
“Nhưng mà em thấy cô ấy chọn cách tự sát thực sự khiến người khác kinh ngạc,
cô ấy là người phụ nữ dũng cảm nhất mà em từng gặp.”
“Rất nhiều
người cho rằng tự sát là một hành động hèn kém, theo anh thì một số
người tự sát chẳng qua đó là việc theo đuổi không được phép chùn bước.”
“Việc theo đuổi không được phép chùn bước?”
Gió thổi bay tà váy, để lộ một đường cong nhẹ nhàng.
Bạch Tiểu Thuần chăm chú nhìn anh, dường như tâm trạng của anh đang rất nặng nề, cô muốn xem xem có phải mình đã nhìn nhầm...
Nhưng rõ ràng cô thấy được vài phần lo lắng, nặng nề như đã từng trải qua trong ánh mắt anh.
“Đúng vậy, theo đuổi! Dù can đảm đến đâu cũng sẽ có lúc gặp phải những chuyện nặng nề không thể gắng gượng.” Anh nhíu mày, nhìn người con gái đang
đứng rất gần mình, ánh mắt và giọng nói vẫn đầy kiên định. “Năm anh mười hai tuổi, mẹ anh mất vì bệnh ung thư não, sau đó, bố anh lúc nào cũng
buồn bực không vui. Em biết không, đối với anh, bố luôn là người dũng
cảm nhất, ông rất thông minh, kiên định, chăm chỉ, uyên bác, anh đã từng nghĩ, người thông minh, biết nhìn xa trông rộng như ông có lẽ sẽ không
có khó khăn nào không thể vượt qua. Nhưng anh đã sai, mẹ anh qua đời là
một chuyện không thể gắng gượng đối với ông. Năm anh mười tám tuổi, ngày thứ ba sau khi anh nhập học tại trường Đại học Công nghệ California,
ông uống thuốc tự tử, bên cạnh thi thể ông đặt tấm ảnh chụp chung với
mẹ.”
“Bố anh...”
Chẳng trách anh nói mình là con một, nói
mình rất cô đơn, vì vậy anh mơ ước được khám phá vũ trụ, anh nói có một
số chuyện một khi nghĩ lại sẽ giống như là trải qua một lần nữa...
Thì ra là vậy!
Trong lòng đang rất đau đớn, cô nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn là bố mẹ anh rất yêu thương nhau.”
“Bố anh nói, đối với ông, anh là người thừa kế vô cùng quan trọng trong cuộc đời ông, còn mẹ anh là cả thế giới đối với ông!”
“Vì vậy anh cho rằng, sự ra đi của Vivian là đang theo đuổi Tiêu Vị, giống như bố anh theo đuổi mẹ anh, đúng không?”
“Phải.” Anh gật đầu, lông mày nhíu chặt. “Bố tin rằng anh trưởng thành có thể
tự chăm sóc tốt cho bản thân, vì vậy mới yên tâm theo đuổi mẹ anh đến
một thế giới khác. Vivian đã phải chịu đựng cú sốc lớn nhưng vẫn luôn
sống kiên cường, anh đã từng nghĩ, chắc chắn có điều gì đó giúp cô ấy
vượt qua. Trước đây, anh cho rằng cô ấy không yên tâm về bố mẹ mình, bây giờ mới thấy không phải như vậy, nếu không, cô ấy sẽ không lựa chọn cái chết khi mọi việc đang dần trôi qua. Để giữ một người tiếp tục sống,
không phải chỉ có tình yêu, mà còn có sự hận thù.”
“Hận?”
“Đúng vậy, cô ấy hận Trần Quả.”
Mọi suy nghĩ ban đầu về cái chết của Tiết Vịnh Vi bất chợt ùa về, càng ngày Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy sự suy đoán của mình là đúng...
Khi chưa gặp Trần Quả, Tiết Vịnh Vi giống như “cái xác không hồn” vậy. Cứ
tưởng cuối cùng cũng nhận được lòng thương xót của ông trời, ai ngờ, thứ mà Trần Quả đem đến cho cô không phải sự cứu vớt, mà là sự tổn thương
vô cùng.
Hắn bỏ trốn, để lại mình cô tiều tụy, chịu đựng mọi thứ.
Cuối cùng, cô cũng nhận ra hắn không giống chàng thanh niên yêu cô ngày nào, với tính cách của Tiết Vịnh Vi, chắc chắn cô hận hắn đến tận xương tủy. Trần Quả hoàn toàn biến mất thì mọi hận thù mới tiêu tan, lúc đó, một
người thương tích đầy mình như cô cũng không còn đủ dũng khí sống tiếp
nữa. Hiện thực luôn tàn khốc như vậy, so với việc chỉ biết sống qua ngày này hay chìm đắm trong một vũng lầy giả dối, chi bằng chết một cách
thoải mái.
Đa phần phụ nữ đều chọn cách này.
Cho dù vẻ ngoài kiên cường hay mềm yếu, sâu thẳm trong họ, không bao giờ thiếu dũng khí kiên quyết sống hoặc chết vì tình yêu.
Chỉ có điều, đời là bể khổ, liệu có mấy người được như bố của Adam, không ngừng theo đuổi người vợ đã mất sáu năm của mình?
“Thực ra, cô ấy xứng đáng nhận được tình cảm tốt hơn thế.”
Adam rất thông minh, mới đó đã có thể đoán điều cô muốn nói.
“Xứng đáng nhận được tình cảm tốt hơn.” Anh đã từng tự nhủ với bản thân mình câu này.
Bạch Tiểu Thuần ủ rũ, không biết nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT