Cuộc giao lưu với các bên kỹ thuật kéo dài cả một ngày, khô khan và bực bội. Đến tối, khi MC thông báo buổi vũ hội bắt đầu, sự hưng phấn đã kìm nén suốt một ngày của mọi người bỗng như vỡ òa, không khí vô cùng hòa hợp và náo nhiệt. Bạch Tiểu Thuần cùng Adam ngồi trong khu vực nghỉ ngơi bao quanh bởi dây leo và hoa tươi, thỉnh thoảng nói chuyện với một số người đến chào hỏi, còn lại là thư giãn. Nhìn bên trong hội trường, ánh sáng lộng lẫy bao trùm khắp nơi, mùi hương lan tỏa, những bước nhảy theo tiết tấu quét trong ánh đèn lấp lánh chiếu rọi, tạo ra ánh sáng đủ màu sắc, hình thù.

Cơn chấn động đêm qua giống như một giấc mơ đã vỡ tan, những mảnh vỡ văng khắp nơi.

Sáng nay khi tỉnh dậy, Bạch Tiểu Thuần nhìn mình trong gương, nhợt nhạt nhưng lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.

Bởi vì cô đã dám đối mặt với sự thật, quyết định từ giã việc tự lừa mình và lừa người, không phải thế sao?

Khẽ nhấp từng ngụm rượu vang lóng lánh dưới ánh đèn màu, Adam thấy cô có vẻ như đang suy nghĩ ngẩn ngơ nên im lặng. Những lời lẽ an ủi của người khác dù có nhiều thế nào cũng đều vô nghĩa, muốn thoát khỏi vũng lầy mình tự nguyện bước vào thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

“Hi! Adam, rất vui được gặp lại anh.”

Tiếng chào từ xa vọng tới, Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa quên trách nhiệm của mình, vội vàng trở về thực tại.

Mùi nước hoa sực nức, thân hình thon thả, dáng người cao ráo, yểu điệu, trên người là bộ đồ dạ tiệc lệch vai màu đỏ bạc, Tiết Vịnh Vi thướt tha bước đến, dưới lớp trang điểm đậm, khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp tươi tắn. Trong lễ khai mạc buổi tối hôm qua không thấy mặt cô ta, có lẽ hôm nay cô ta mới đến. Bước đàng hoàng, đĩnh đạc sau lưng cô ta chính là Thư Hạo Nhiên, cũng giống hầu hết những người đàn ông khác, anh ta mặc áo sơ mi trắng, com lê đen, cổ áo thắt một chiếc nơ lịch lãm, sánh bước cùng người con gái cao ráo, xinh đẹp.

Không biết vì sao, sắc mặt anh ta hơi xấu, có nét xanh xao, khó chịu.

Adam đứng dậy chào Tiết Vịnh Vi đồng thời chào anh ta. Anh ta không nói gì, khẽ nhấc chiếc ly lên coi như đáp lại.

Một Thư Hạo Nhiên hoàn toàn xa lạ.

Khéo léo che giấu tâm tư, Bạch Tiểu Thuần cố gắng tươi tỉnh hơn. Bất cứ lúc nào cũng không được làm mất mặt công ty và Adam, chỉ riêng câu trả lời “No” mà anh đã dành cho Thư Kiến hôm ấy thôi cũng đã xứng đáng được như vậy. Có thể nhận ra, Adam không có thành kiến gì với người mà ai gặp cũng yêu mến như Tiết Vịnh Vi, họ nói chuyện rất lâu.

Bạch Tiểu Thuần ngồi bên cạnh nghe bập bõm, mắt lơ đãng nhìn về phía những người đang khiêu vũ trên sân khấu.

Thư Hạo Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt mơ hồ nhìn ly rượu, lười nhác tựa vào ghế, nhấp từng ngụm, thi thoảng ngước cặp mắt mệt mỏi nhìn về phía chàng trai ngoại quốc nho nhã, lịch sự kia.

Vài phút sau, Tiết Vịnh Vi đang nói chuyện vui vẻ với Adam, bất chợt nhận ra mình quên mất người đang ngồi phía bên kia chiếc bàn, liền quay sang Bạch Tiểu Thuần hôm nay mặc bộ đồ dạ tiệc nhỏ nhắn màu đen, nói bằng tiếng Anh: “Bạch tiểu thư, chiếc khăn lụa của cô đẹp quá!”

“Cảm ơn.” Cúi đầu nhìn góc chiếc khăn màu bạc quấn quanh cổ, thực ra bình thường cô không có thói quen trang điểm, ăn mặc đẹp, sở dĩ mấy ngày nay cô thắt khăn là vì muốn che những vết bầm tím mà Thư Hạo Nhiên đã để trên cổ cô hôm ấy. Tiết Vịnh Vi lên tiếng khen ngợi, càng khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy chột dạ và xấu hổ. Khẽ liếc thấy Adam và Thư Hạo Nhiên cùng lúc nhìn về phía mình, cô cúi thấp hơn, hận nỗi không thể ngay lập tức thoát khỏi cuộc nói chuyện kỳ quái này.

“Lần trước gặp ở quán ăn hơi vội nên tôi chưa có cơ hội uống với Bạch tiểu thư một ly. Nếu không phiền, tối nay, nhân cơ hội này tôi mời Bạch tiểu thư một ly. Cô tùy ý nhé, tôi cạn.”

Tiết Vịnh Vi nhiệt tình đứng lên, vòng qua chỗ Thư Hạo Nhiên đang ngồi, bước đến, nở một nụ cười tươi tắn. Bạch Tiểu Thuần lúng túng đứng dậy, bất giác cảm thấy khó có thể chớp mắt bỏ qua. Đang định lịch sự từ chối, Adam và Thư Hạo Nhiên, một Anh, một Trung chẳng ai bảo ai, cùng lúc lên tiếng: “Cô ấy không biết uống rượu.”

Lời vừa dứt, hai người đàn ông cùng lúc quay sang nhìn nhau. Hai ánh mắt gặp nhau trong không trung, đâu đó phảng phất mùi thuốc súng.

“Vịnh Vi, Bạch tiểu thư không biết uống rượu.” Thư Hạo Nhiên lạnh lùng nhắc lại bằng tiếng Anh, ánh mắt sắc lẹm vẫn hướng về phía gương mặt điển trai, tuấn tú phía đối diện.

Bạch tiểu thư...

Cách xưng hô như với người qua đường, tạo cảm giác xa xôi không thể nói rõ thành lời, đáng lẽ phải cảm thấy buồn bã nhưng Bạch Tiểu Thuần lại bất ngờ mỉm cười.

Cũng tốt, hai người họ từ lâu đã nên là hai người qua đường.

“Xin lỗi, Tiết tiểu thư, quả thực tôi không biết uống rượu.”

“Một chút cũng không được sao?” Tiết Vịnh Vi cắn môi, lông mày chau lại nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp. “Mất hứng quá, ly này là để đặc biệt cảm ơn cô.”

“Cảm ơn tôi?” Bạch Tiểu Thuần nghi hoặc, không nhớ mình đã làm việc gì đáng để cô ta đặc biệt cảm ơn.

“Đúng vậy. Được thôi, dù cô không uống, tôi cũng cạn ly này cho đúng lễ nghĩa.”

“Vivian đã đặc biệt nói lời cảm ơn, Sherry không uống chắc không được. Ly này tôi uống thay cô ấy, được không?”

“Anh?” Ánh mắt Tiết Vịnh Vi đảo nhanh một vòng, vui vẻ gật đầu. “Được thôi. Nhưng đã uống thay, ít nhất cũng phải hai ly, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì.”

“Có vấn đề đấy!”

Bạch Tiểu Thuần còn đang ngẫm nghĩ xem tại sao lại được cảm ơn, liền lên tiếng, cho dù cô không uống được rượu cũng không thể để Adam uống thay, vừa nãy tiếp khách, anh đã uống khá nhiều, lát nữa e rằng vẫn còn phải uống tiếp.

“Sherry, không sao đâu.” Nhìn qua đã có thể nhận ra sự lo lắng của cô, Adam nâng ly lên.

“Hai ly rượu đối với Adam tiên sinh đương nhiên không là gì, nhưng tôi rất tò mò, anh dựa vào danh nghĩa gì để uống thay? Tổng giám đốc ư, có thích hợp không?”

Câu hỏi mập mờ của Thư Hạo Nhiên khiến cả ba người khựng lại, trong đôi mắt tươi cười của Adam quét qua một tia khó xử. Không khí bỗng chùng xuống, Tiết Vịnh Vi liếc nhìn người con trai sau câu hỏi lạnh lùng lại nhấc ly lên, nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng trách cứ: “Đây là do Adam tiên sinh ga lăng, phong độ, đừng có trẻ con như vậy được không?”

Thái độ của cô ta khiến Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy kỳ lạ, dù chỉ là một mối quan hệ thân mật không rõ ràng được ngầm định sẵn, câu nói này của Tiết Vịnh Vi có vẻ không nể nang cho lắm. Thư Hạo Nhiên ngạo mạn cười lạnh, gương mặt xanh xao, u uất khẽ hiện lên một nét không cam tâm: “Đây là Trung Quốc, nếu muốn ra vẻ ga lăng, phong độ thì quay về Mỹ mà làm. Hơn nữa, những gã nước ngoài em từng gặp, từng chơi bời còn nhiều hơn cả đống quần áo, có cần thiết phải làm tổn thương đến tình cảm đồng bào như vậy không?”

Những lời này thật sắc nhọn, chua chát, lập tức có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía này, không chỉ có sắc mặt Adam thay đổi, đến Tiết Vịnh Vi cũng vậy, trong đôi mắt thướt tha khẽ xẹt qua cảm giác bất ngờ và đau đớn. Đôi hoa tai hình cánh hồng khẽ rung lên, cánh tay phải cầm ly rượu của cô run rẩy, giống như đang tức giận, lại vừa như đau đớn. Có lẽ vì cùng là con gái, Bạch Tiểu Thuần bỗng có cảm giác thông cảm với Tiết Vịnh Vi, một người hấp dẫn tuyệt vời cũng có lúc như thế này sao?

Vũ khúc Waltz vẫn đều đặn vang lên, bầu không khí giữa bốn người họ đã đóng băng từ lúc nào.

“Hạo...” Vì có liên quan đến mình, Bạch Tiểu Thuần không thể giả câm giả điếc thêm nữa, do dự không biết phải mở miệng thế nào thì bỗng một giọng nói cất lên: “Thư tiên sinh, anh nhất định phải xin lỗi Sherry và Vivian!”

Vòm ngực dưới bộ com lê đen tinh xảo phập phồng, Adam quay người, đối diện trực tiếp với Thư Hạo Nhiên, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên vẻ lạnh lùng đến thấu xương. Giọng nói trầm vẫn ấm áp và gợi cảm như thường nhưng anh nói dằn từng tiếng thể hiện sự kiên định không dễ cự tuyệt: “Tôi hiểu rõ tại sao Thư tiên sinh lại nói tôi không thích hợp để uống rượu thay Sherry, không sai, tôi là tổng giám đốc của cô ấy, đồng thời cũng là bạn của cô ấy. Bạn bè giúp đỡ, bảo vệ nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, Sherry là con gái, tôn trọng và chăm sóc một người con gái là phong độ mà một người con trai nên có. Vivian cũng là bạn anh, những lời anh nói khi nãy đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc, vì thế tôi đề nghị anh xin lỗi hai người họ!”

Tiết Vịnh Vi vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu sa nhưng gân xanh nổi rõ trên cổ đã tố cáo tâm trạng của cô lúc này. Cô vốn là người con gái mạnh mẽ, biết ăn nói, Bạch Tiểu Thuần không hiểu nổi tại sao cô lại không nói lại một lời, mặc kệ những giọt nước bẩn hắt lên người, cũng chẳng buồn lau.

“Giúp đỡ, bảo vệ lẫn nhau?” Thư Hạo Nhiên cười khểnh, lập tức nói lại. “Adam tiên sinh đến Trung Quốc đã học được sự mềm dẻo vòng vo rồi sao? Tôi nghĩ, nói là yêu chắc chắn sẽ hợp hơn. Tất nhiên, Trung Quốc vẫn còn từ nữa gọi là bác ái, tôi cảm thấy từ này thích hợp hơn. Bên phải là Vivian, bên trái là Sherry, xem ra tối nay Adam tiên sinh đúng là phong độ ngời ngời, trở thành một sứ giả bảo vệ các loài hoa. Mỗi câu, mỗi từ của tôi đều nói sự thật, bao gồm cả việc của Vivian. Nếu không tin, sao anh không hỏi trực tiếp xem những gì tôi nói có phải thật không? Hoặc giả, anh nên hỏi Vivian xem cô ta có biệt danh gì ở Nottingham.”

Rắc...

Tiếng vỡ của ly rượu rơi trên tấm thảm lập tức bị thứ tạp âm khác che lấp, vệt nước lan thành đốm đỏ au. Động tác cúi xuống của cô rất nhanh nhưng không mất đi nét duyên dáng, Bạch Tiểu Thuần vẫn có thể nhận ra một giọt nước mắt hiếm hoi lóe lên. Với tính cách của Tiết Vịnh Vi, nếu những lời đó không đúng sự thật thì cô ta đã lao vào cắn xé Thư Hạo Nhiên thành trăm mảnh rồi.

Im lặng đôi lúc là một sự giải thích không lời, nhưng đa phần là sự thừa nhận không thể nói thành lời.

Trái tim khẽ rung lên, cuối cùng Bạch Tiểu Thuần ngước mắt nhìn người con trai trong bộ âu phục chỉnh tề đứng đó không xa, vẻ mặt sắc cạnh, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, vầng trán rộng đầy đặn khuất sau hàng tóc mai hất nghiêng, vẫn điển trai, ưu tú ngời ngời như lần đầu tiên gặp mặt nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày lại nghe được những lời lẽ ác độc từ miệng anh ta. Cho dù Tiết Vịnh Vi có danh tiếng thế nào, cho dù giờ đây bọn họ đã trở thành quá khứ, sao anh có thể nói những lời này như kể một câu chuyện cười giữa chốn đông người qua lại, còn tùy tiện coi nó như một thứ vũ khí để công kích?

“Cho dù trong lòng người khác Vivian có thế nào, trong lòng tôi, cô ấy là một người bạn. Thư tiên sinh, lẽ nào anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”

“Thế ư?” Khinh mạn liếc một cái, Thư Hạo Nhiên đứng dậy. “Nếu Adam tiên sinh bên trái một người bạn, bên phải một người bạn thì tôi không làm phiền anh ở cùng bạn bè nữa.”

“Từ từ đã!” Thấy anh ta định quay đi, Adam nói dõng dạc, đặt chiếc ly xuống, bước từng bước dài vòng qua đứng chắn trước mặt, nhắc lại một cách kiên định. “Anh phải xin lỗi họ rồi mới có thể rời đi.”

“Nếu không thì sao?” Thư Hạo Nhiên tiện tay đặt chiếc ly xuống mép bàn, hếch cằm, tỏ ra khinh thường và thách thức.

“Vậy thì tôi chỉ còn biết nói rất tiếc.”

Lời vừa dứt, Adam nhanh chóng vung nắm đấm, nhắm một cách chuẩn xác vào má trái anh ta. Có lẽ tin rằng Adam không thể ra tay với mình tại một nơi công cộng như thế này, Thư Hạo Nhiên không hề có chút phòng bị, nghiêng sang bên phải, khóe miệng rỉ máu.

Cùng với vài tiếng la hét, mọi ánh mắt đổ dồn về phía này.

Tiết Vịnh Vi nãy giờ hoàn toàn mất hồn, nhìn hai người đàn ông đang đứng đối mặt với nhau, những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ rơi xuống.

Cảnh tượng xảy ra gần như chỉ trong chớp mắt khiến Bạch Tiểu Thuần không hề lường đến, từ trước đến nay, Adam lúc nào cũng điềm đạm, ôn hòa, nói chuyện cũng ít khi cao giọng, giờ lại ra tay đánh người?

Đưa tay lau vệt máu, má Thư Hạo Nhiên đỏ ửng, nhổ nước bọt, đôi mắt nhắm hờ định thần giây lát rồi một nắm đấm lao tới bụng Adam.

“Đó chẳng phải là vị tổng giám đốc người nước ngoài của Good và công tử nhà thầy Thư sao? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau thế kia?”

“Đúng là ngựa non háu đá.”

“Mau, mau đi ngăn lại!”

Khung cảnh lập tức hỗn loạn, bất ngờ đến ngẩn người, Bạch Tiểu Thuần cuống quýt lao đến, chen vào giữa hai người, rối rít: “Dừng tay, dừng tay!”

Vào thời khắc quan trọng cấp bách, những gì buột miệng nói ra bao giờ cũng là tiếng mẹ đẻ. Vì thế, chẳng kịp nghĩ ngợi, cô đứng chắn trước mặt Adam, hét lên với Thư Hạo Nhiên đang lau khóe miệng. Vốn dĩ là hành động vô ý nhưng trong mắt một người vừa ăn mấy cú đấm, khó có thể không suy nghĩ khác được. Thư Hạo Nhiên vội nhìn người con gái đứng về phía Adam, vẻ mặt tối sầm.

Ánh mắt sắc lẹm gần như muốn băm vằm cơ thể ấy ra thành trăm mảnh, Bạch Tiểu Thuần không nghĩ được nhiều, vội vã quay đầu, nhỏ giọng khuyên giải người chưa phải chịu thiệt thòi là Adam.

“Dùng đàn bà làm bia đỡ đạn, đây cũng là thể hiện sự ga lăng, phong độ sao?”

Cảnh tượng trước mắt như chọc vào mắt, Thư Hạo Nhiên lạnh lùng khiêu khích, xoay xoay cổ tay, ý muốn tiếp tục.

“Chuyện gì thế này?”

Một giọng nói trầm bổng xuyên qua đám người, Thư Kiến bước đến, sắc mặt lạnh lùng.

Sếp Lý giờ mới biết chuyện lao đến, sau vài giây há hốc miệng, lập tức nở nụ cười giả lả, giải thích với Thư Kiến đây hoàn toàn là hiểu lầm. Thư Kiến không nói gì, túm lấy cậu con trai đang khí thế hừng hực.

“Ra tay giữa chốn công cộng, Hạo Nhiên, con định làm gì thế hả? Hãy nhớ, con là con cháu của Viêm Đế lễ nghĩa chi bang[1]!”

[1]Viêm Đế: một vị vua huyền thoại của các dân tộc, chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được coi là anh hùng văn hóa Trung Hoa. Câu nói này ý chỉ Trung Hoa là một đất nước trọng văn hóa, lễ nghĩa.

Có lẽ do tập trung tinh thần cao độ, Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu nói đó. Ông ta chẳng phải đang đả kích một người đến từ dân tộc man di hung hãn là Adam sao? Đường đường là người lễ nghĩa chi bang, tại sao lại phải chấp nhặt với anh? Nhìn thấy sếp Lý lúc này cũng đang đứng chắn trước mặt Adam, lông mày nhíu chặt, cô biết những suy đoán của mình không sai...

Thư Kiến ơi là Thư Kiến, không hổ danh là bậc thầy, học vấn uyên thâm, mắng mỏ người khác cũng thật sâu cay. Sếp Lý khẽ nheo cặp mắt híp, nói: “Dịch lại cho cậu ấy nghe.”

“Có được không?” Điều này chẳng phải sẽ làm sự mâu thuẫn lớn hơn sao? Hầu hết những người có mặt đều là người Trung Quốc, chẳng may mâu thuẫn tăng thêm, hình tượng công ty khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

“Adam không phải là người hành động vô lý, hơn nữa, không thể để cậu ấy nghĩ rằng người Trung Quốc chúng ta không biết đúng sai, chống lại người ngoài. Trong ngoại giao không có việc gì là nhỏ cả.”

“Ngoại...”

Quay đầu nhìn người đàn ông ánh mắt vẫn lạnh lùng, kiên định, Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ một lúc rồi mới miễn cưỡng cẩn trọng dịch lại những lời khi nãy của Thư Kiến. Người phụ trách của ban tổ chức đã đến, ngọt nhạt xoa dịu cha con Thư Kiến.

Im lặng nghe xong, Adam nhẹ nhàng gạt sếp Lý và cô ra, lấy lại vẻ mặt thân thiện.

“Đúng như những lời Thư tiên sinh nói, Trung Quốc là một dân tộc trọng văn minh, lễ nghĩa. Tôi đến Trung Quốc vài năm, có cảm nhận sâu sắc về điều này. Lương thiện cần lao, nhân ái bao dung là đặc điểm của hầu hết người dân Trung Quốc, nhưng cũng giống như trong bất cứ một trường học nổi tiếng, danh giá nào cũng sẽ có một vài học sinh yếu kém. Tôi muốn hỏi một câu, dùng những lời lẽ sắc nhọn để rạch vết thương của người khác lẽ nào cũng là một phần của lễ nghĩa sao? Đáp án quá dễ trả lời, chắc chắn là không. Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình, cuối cùng, tôi thành thực xin lỗi về hành vi lỗ mãng của mình khi nãy.”

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, tiếng xì xầm như tiếng chiếc nồi bị nổ bung.

Thư Hạo Nhiên định đẩy người phụ trách đang chắn trước mặt mình ra, mãi đến khi Thư Kiến một lần nữa kéo giật cổ tay anh ta, ấn mạnh xuống.

Khung cảnh hỗn loạn, không nghe rõ ông ta nói gì, chỉ thấy Thư Hạo Nhiên tức tối giật tay ra, đi thẳng. Thư Kiến nói thầm vài câu với người phụ trách rồi ung dung bước theo hướng con trai vừa đi, những người khác nhìn nhau bàn tán. Sếp Lý tinh ý, vội vàng phân công Owen và Bạch Tiểu Thuần cùng Adam rời đi trước, ông sẽ ở lại lo những việc khác.

Nhìn Tiết Vịnh Vi vẫn đứng ngây tại chỗ như pho tượng gỗ, Adam nói nhờ Bạch Tiểu Thuần đưa cô ấy về, anh sẽ cùng Owen trở về biệt thự. Toàn bộ sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không kịp suy nghĩ kĩ lưỡng, cũng không biết phải đối diện với anh thế nào, liền đồng ý.

Sau khi mọi người rời đi, tiếng nhạc du dương lại cất lên.

Sự hỗn loạn ban nãy như bị vùi lấp, không còn vết tích.

Có người nói công chúng rất giỏi việc lãng quên.

Lời này không sai.

Chầm chậm bước theo sau Tiết Vịnh Vi như người mất hồn, trong đầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng lóe lên cảnh tượng Adam tung cú đấm nhanh như chớp và cô lao lên chắn trước người anh, ở một góc trái tim như có thứ gì đó vươn ra và lớn lên vô cùng mạnh mẽ.

“Tôi không tìm đến cái chết đâu.”

Dưới tán cây ngọc lan hoa nở trắng muốt, người con gái bước phía trước quay người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ như làn gió.

“Tôi cũng không nghĩ là chị sẽ làm như vậy.” Cố gắng rút ngắn khoảng cách, Bạch Tiểu Thuần mỉm cười tươi tắn, nghịch ngợm nhếch khóe môi. “Adam bảo tôi đưa chị về là xuất phát từ sự quan tâm của anh ấy.”

“Anh ấy là một người đàn ông tốt.” Giơ tay ngắt một bông hoa trên đỉnh đầu, cô ấy nhắm mắt khẽ ngửi, mỉm cười hỏi lại: “Nếu tôi nói những lời của Thư Hạo Nhiên đều là sự thật, cô có cảm thấy tôi là một đứa con gái vô cùng vô vị và vô sỉ không?”

Mùi thơm của hoa cỏ thấm đẫm lá phổi, Bạch Tiểu Thuần khựng lại, không phải vì cô ấy đã thẳng thắn thừa nhận những gì Thư Hạo Nhiên nói không phải là bịa đặt, mà vì những tính từ cô ấy dành cho chính mình.

Vô vị, vô sỉ?

Bỗng nhớ lại những giọt nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống của Tiết Vịnh Vi ban nãy, cô lập tức trả lời một cách cân nhắc và khoan dung: “Quá khứ như thế nào sẽ quyết định hiện tại như thế. Cho dù anh ta nói đúng sự thật đi nữa, tôi cũng tin rằng, chẳng có ai khi sinh ra đã tình nguyện trở thành một con người mà mình không mong muốn.”

Khóe miệng hồng tươi như những bông hoa đào rực rỡ trở nên nổi bật trước những đóa ngọc lan nhẹ nhàng e ấp, Tiết Vịnh Vi mỉm cười quay đầu, một sợi tóc nâu đen rủ giữa hàng lông mi nhẹ nhàng toát lên vẻ mơ hồ khiến người ta cảm thấy chua xót: “Cô và tôi gặp nhau chỉ vỏn vẹn có vài lần, đã dùng đến hai từ tin tưởng. Bạch Tiểu Thuần, xem ra Adam nói đúng, cô là một người rất trong sáng. Thư Hạo Nhiên đã từng nói với cô rồi chứ, gia đình tôi và anh ấy gần giống nhau, chỉ có điều mẹ tôi theo nghiệp thương trường, bố theo nghiệp chính trường.”

“Anh ta đã từng nói, chị và anh ta có quá nhiều thứ giống nhau nhưng cũng không giống nhau lắm.”

“Đêm nay trời đẹp quá, rất phù hợp để uống rượu, ôn lại chuyện cũ. Cô có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Chuyện nói với người thân là những chuyện thường ngày chẳng có gì đáng bàn, còn với người lạ lại có thể nói ra hết những tâm sự giấu kín trong lòng.

Cô không nhớ đã đọc được câu nói này ở đâu, cảm giác buồn man mác bỗng ùa đến, Bạch Tiểu Thuần gật đầu.

Gió thổi qua chỗ dừng chân lạnh lẽo, chiếc đèn treo trên đỉnh đầu đung đưa như đang nhảy múa.

Tiết Vịnh Vi rút một điếu thuốc thơm từ chiếc túi da nhỏ đeo bên người, châm lửa, lớp sơn móng tay đỏ sẫm như máu trong ánh sáng lấp lánh của chiếc gạt tàn. Tiện tay rút chiếc châm ngắn cài tóc ra, cô nhè nhẹ lắc đầu xõa tóc rồi rít một hơi thuốc.

“Trước khi kể chuyện, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn dang dở ban nãy.”

Tiết Vịnh Vi quay người nhìn trực diện, tư thế ngồi thẳng lưng, bắt tréo chân tạo thành nét quyến rũ khó tả.

“Bạch Tiểu Thuần, cảm ơn. Mong cô sẽ có được hạnh phúc vì sự lương thiện của mình.”

“Tôi không hiểu.”

“Buổi tối hôm ở quán ăn tôi chỉ cần nhìn là biết cô vẫn chưa hoàn toàn quên đi mối tình với Thư Hạo Nhiên, vì thế mới muốn nói chuyện riêng với cô. Chắc cô vẫn chưa quên nội dung cuộc nói chuyện ấy, vì khi đó cô tỏ ra khá kinh ngạc.”

Trước mặt một người sắc sảo, lanh lợi như cô ấy, Bạch Tiểu Thuần luôn có cảm giác thiếu tự tin giống như chưa được tiếp xúc nhiều với sự đời.

“Còn nhớ. Chị nói, cũng giống như việc công ty tôi muốn giành được dự án tàu điện ngầm, mọi việc trên đời này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, bao gồm cả tình cảm. Chỉ cần tôi lợi dụng việc gặp gỡ thường xuyên với Adam để giúp chị theo đuổi anh ấy, chị có thể đảm bảo rằng từ nay sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hạo... Thư Hạo Nhiên, để anh ta và tôi không phải lo lắng gì về việc sau này nữa, còn chắc chắn rằng sẽ làm cho dự án tàu điện ngầm thuộc về công ty chúng tôi, tuyệt đối không thay đổi.”

“Cô khinh bỉ tôi lắm phải không?”

“Chị muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”

Làn khói mỏng lan tỏa, Tiết Vịnh Vị như nghe được một câu chuyện rất thú vị, bật cười thành tiếng. Bạch Tiểu Thuần càng mất tự nhiên, vừa muốn véo mình một cái, vừa thẳng thắn nói: “Thôi thì cứ nói thật nhé, trong thời gian ngắn có nói dối cũng chẳng nghĩ ra được một cách chu toàn. Khi ấy, tôi chẳng nghĩ gì đến khinh bỉ hay không khinh bỉ, chỉ có kinh ngạc. Lớn thế này rồi, tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào có thể cả gan và thẳng thắn dùng tình cảm để giao dịch. Trong mắt chị, tôi nhìn thấy một cảm giác hoàn toàn xa lạ, không giống như hiện thực mà người ta nói, không phải là người sầu vì tình, thậm chí cũng không lẳng lơ. Lúc đầu, tôi cũng từng nghĩ, chị quá ghê gớm, tuyệt đối không thể động vào.”

“Cô không đồng ý mà sau đó còn chủ động ghi lại số điện thoại của tôi cho Adam, chẳng nói gì nhiều, cô khéo léo thể hiện cảm tình của tôi, vì sao thế?”

“Ồ...” Cô ngập ngừng.

“Nói thật đi, cô nói dối là tôi có thể nhận ra ngay.”

Hít một hơi thật sâu, Tiết Vịnh Vi ngẩng lên, như đang nghĩ gì đó.

Giữa sắc đêm dày đặc mênh mông và bộ váy dạ hội màu đen, người con gái đối diện vô cùng mỏng manh, yếu ớt, chẳng có nét gì liên hệ với người con gái đã khổ sở chờ đợi tình yêu trong nhiều năm.

“Adam là người nước ngoài, chị và tôi là người Trung Quốc. Tôi không bao giờ muốn làm mất mặt dân tộc mình trước mặt người ngoại quốc, đặc biệt là người Mỹ.”

Nói xong, cô mới nhận ra trong lúc nói quá nhanh, đã vô tình ám chỉ Tiết Vịnh Vi làm mất thể diện, liền lắc đầu xua tay. “Xin lỗi, tôi không có ý nói chị làm mất thể diện, chỉ là... con người tôi đôi lúc chẳng biết kiểu min[2] gì ấy, nói dễ nghe chút thì là yêu nước, nói khó nghe chút thì là một người mang chủ nghĩa dân tộc cực đoan.”

[2] Tiếng địa phương của người Tứ Xuyên, tương đương với “kiểu quái gì”.

“Đừng giải thích, tôi hiểu. Kiểu min gì ấy là tiếng địa phương à? Tôi nghe Thư Hạo Nhiên nói, cô là người Tứ Xuyên.”

“Không sai.”

Tiết Vịnh Vi mỉm cười.

“Cô phân biệt rõ ràng người Mỹ và người Trung Quốc đến vậy, chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó sẽ yêu một người Mỹ sao?”

Câu hỏi mang ý vị sâu xa phá vỡ sự im lặng, Bạch Tiểu Thuần giật mình, không biết phải trả lời sao. Bản thân cô đối với Adam trước giờ luôn là sự kính trọng của cấp dưới dành cho tổng giám đốc, có chăng thêm một chút ngưỡng mộ giữa những người bạn, nói đến yêu, phải chăng hơi quá?

“Không biết phải trả lời sao không quan trọng, tôi chỉ muốn nói Adam đối với cô có lẽ tốt hơn rất nhiều so với những gì cô có thể nhìn thấy, nếu như vì Thư Hạo Nhiên mà bỏ lỡ mất anh ấy, khi già rồi, chắc chắn cô sẽ tiếc nuối.” Tiết Vịnh Vi dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, tiện tay rút ra một điếu nữa, hai ngón tay thon dài nõn nà trở nên tuyệt đẹp trong ánh sáng đỏ mờ ảo. “Thôi, đến lúc kể chuyện của tôi rồi. Cũng giống như cô đã từng yêu Thư Hạo Nhiên, tôi cũng đã từng yêu sâu sắc hai người đàn ông, bọn họ, một người đã chết, một người đang trốn ở một góc nào đó không thể tìm ra trên thế gian này...”

Từ đầu đến cuối, giọng nói của Tiết Vịnh Vi đều đều, giống như một người lạnh lùng vô cảm đang thuật lại câu chuyện của ai đó vậy.

Nhưng cô ấy càng lạnh lùng, Bạch Tiểu Thuần càng nhận ra sự run rẩy.

Năm mười sáu tuổi, cô ngây thơ yêu bạn cùng lớp sống cùng nhà họ hàng. Đó là một người con trai gầy gò yếu ớt, bản tính ít nói, họ Tiêu tên Vị, vẽ rất giỏi, thành tích học tập xuất sắc, nếu muốn nói đến khuyết điểm thì đó là hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không môn đăng hộ đối với một người xuất thân lá ngọc cành vàng như cô. Tình yêu tự nhiên đẹp đẽ như loài hoa đỗ quyên nở rộ trên đồi, vì anh, một Tiết Vịnh Vi chưa bao giờ lo lắng bản thân mình có điểm gì không đủ tốt, sáng sớm mỗi ngày sau khi tỉnh giấc, việc làm đầu tiên là soi gương tự xét lại mình, từ bỏ nét xinh đẹp ngạo mạn. Rồi anh đến Thượng Hải học đại học, biết rõ bố mẹ mình có đủ khả năng cho mình vào đó học, cô đánh đổi bằng cách tuyệt thực, cuối cùng cô đã thắng và có cơ hội đến với thành phố hào hoa đó. Khi ấy, cô không biết rằng, càng cố gắng, tình yêu càng tiến gần đến thất bại.

Mặc cho bố mẹ phản đối, hai người họ vẫn cùng nhau trải qua cuộc sống của một đôi uyên ương sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

Để có được sự đồng ý của vợ chồng họ Tiết, Tiêu Vị ngày qua ngày nỗ lực không ngừng, mong rằng sự nỗ lực sẽ trở thành động lực giúp anh trở thành chàng rể mà bố mẹ Tiết Vịnh Vi hằng ao ước.

Năm thứ ba đại học, cô đến ngôi nhà sâu tận trong núi của anh, thân mật gọi bố mẹ Tiêu Vị như bố mẹ mình.

Cho rằng sự phản đối chỉ càng làm cô con gái duy nhất xa cách hơn, vợ chồng họ Tiết sau khi bàn bạc đã cho hai người họ ra nước ngoài. Khi đó, cô vui mừng như phát điên, cho rằng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi sau những ngày chờ đợi u ám.

Đến New York nửa năm, Tiêu Vị vừa đi làm thêm vừa đi học, trong một đêm trở về nhà đã bị kẻ xấu đánh đập, đâm ba nhát, chết do mất quá nhiều máu. Cô khóc đến gần như cạn nước mắt, ai có thể ngờ rằng, sự thật tàn khốc ghê gớm hơn vẫn còn ở phía sau.

Kẻ phạm tội bị bắt, không biết là để bảo vệ bản thân hay muốn được giảm nhẹ tội, hắn khai nhận bị người khác mua chuộc và chỉ đạo.

Không có chứng cứ xác thực, cảnh sát chỉ có thể coi như hắn khai bừa.

Nhưng một người thông minh như Tiết Vịnh Vi lại chú ý đến điều đó, thông qua bạn bè, cô bỏ một số tiền lớn mời thám tử nổi tiếng ở Mỹ điều tra giúp.

Kết quả không ai ngờ được, mà lại như biết trước.

Người được gọi với danh từ người đứng sau chỉ đạo chính là trợ lý đặc biệt làm việc cho mẹ cô đã nhiều năm.

Chân tướng sự việc ra sao đã quá rõ ràng.

Cô từ chối về nước, bắt đầu chu du khắp các thành phố trên thế giới, tiêu tiền như nước. Tiền bạc là vật bù đắp duy nhất mà bố mẹ cô có thể cung cấp, nếu không tiêu, cô cảm thấy thật nực cười.

Trong một quán bar tại London, cô quen một nhân viên phục vụ tên Trần Quả, giả mạo kết hôn để được di cư sang đây. Trần Quả là một gã đàn ông chẳng có điểm gì tốt, lười nhác, ích kỷ, sở khanh, chẳng có điểm nào lọt vào mắt cô. Điều chết người là, ngoại hình hắn có vài nét giống với người đã chết – Tiêu Vị. Cô ở tại London sống cùng hắn, cảm thấy cái xác không hồn như mình đã được hồi sinh.

Hai tháng ngắn ngủi, Trần Quả hiện nguyên hình, không đi làm, tiêu tiền của cô như ném qua cửa sổ, cô cũng không quan tâm, vấn đề ở chỗ Trần Quả càng ngày càng đổ đốn, không chỉ thường xuyên ăn chơi bên ngoài, còn ngang nhiên đưa gái đứng đường về nhà thác loạn. Cô rất tức giận nhưng không nỡ bỏ đi, chỉ hết lần này đến lần khác khẩn cầu, nhưng Trần Quả không những không động lòng, ngược lại còn ngang ngược hơn, lén lút cài phần mềm ăn cắp mật mã trong máy tính của cô, không chỉ tiêu sạch số tiền trong thẻ tín dụng, còn uy hiếp nếu không tiếp tục cung cấp tiền bạc, hắn sẽ gửi những bức ảnh khỏa thân trong hòm thư của cô cho người khác.

Tiết Vịnh Vi vốn là một người ghê gớm, không chịu bị uy hiếp.

Trần Quả rốt cuộc không thể là Tiêu Vị, không sợ làm tổn hại đến người con gái chủ động muốn ở lại bên mình.

Tất cả những người hắn liên lạc đều nhận được những bức hình khỏa thân của cô, bao gồm bạn bè cũ, những người bạn quen sau khi ra nước ngoài, thầy giáo, bố mẹ, và hắn còn tung lên mạng.

Cô trở thành một con điếm trong mắt tất cả mọi người, chỉ sau một đêm.

Vào thời khắc ấy, thế giới một lần nữa rơi vào im lặng.

Vợ chồng họ Tiết từ xa xôi ngàn dặm bay đến London đón cô, nhưng không thể đối mặt với cô, đành một lần nữa cho cô trở về Anh.

Từ đó, cô qua tay hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, nghiễm nhiên được đặt cho một biệt danh “rất kêu” trong giới người Hoa tại Anh: Tiết Hồ Điệp.

Trong một lần về nước, dưới sự sắp xếp của bố mẹ, cô quen Thư Hạo Nhiên, khi đó có lẽ Thư Hạo Nhiên đang tức giận ngút trời với Bạch Tiểu Thuần về sự việc của Bạch Thế Dũng nên chẳng ngại ngần làm quen với cô.

Sau khi chia tay với Bạch Tiểu Thuần, hai người họ sống cùng nhau, đương nhiên, chỉ là sống cùng nhau, còn yêu thì không...

Bởi khi đó cô vẫn chỉ là một cái bóng sống dật dờ trong màn đêm, còn Thư Hạo Nhiên chẳng qua chỉ tìm cô để lấp chỗ trống.

Lần đầu tiên gặp Adam tại sân bay, cô đã cảm thấy nhất định phải có được người đàn ông này, cũng giống như chinh phục một đỉnh núi mới. Cô lợi dụng thứ tình cảm lập lờ với Thư Hạo Nhiên để tạo ra cơ hội nhưng Bạch Tiểu Thuần không chấp nhận giao dịch.

Khi cô nghĩ rằng hy vọng đã tan vỡ thì Adam gọi điện đến, nói: “Vivian, tôi biết cô hiểu rõ chuyện giữa Nick và Sherry, cũng biết khi gặp Sherry chắc chắn cô đã nhắc đến tôi cũng như nhờ vả hy vọng cô ấy làm những gì. Cho dù cô đối với tôi là thật lòng hay giả dối, tôi chỉ có thể nói rất tiếc. Tôi gọi điện cho cô vì dựa vào phán đoán của tôi thì có lẽ cô sẽ dùng Nick để ra điều kiện với Sherry, Nick có ý nghĩa như thế nào với Sherry thì chắc hẳn cô rõ hơn. Tôi lúc nào cũng nghĩ cô ấy xứng đáng có một tình cảm tốt hơn nhưng tôi hy vọng cô ấy hạnh phúc.”

Hôm đó là ngày giỗ của Tiêu Vị.

Đối với Tiết Vịnh Vi, ngày hôm đó là ngày duy nhất trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm không trêu đùa với cuộc đời.

Hy vọng cô ấy hạnh phúc.

Tiêu Vị ngày trước đã từng nói như vậy, cô cảm thấy điều đó giống như động lực ngẫu nhiên nên mượn hơi rượu để dốc hết những đau khổ trong lòng.

Adam vốn lạnh lùng nhưng vẫn rất kiên nhẫn, lịch sự nghe hết câu chuyện.

Khi liên lạc lại, cô hỏi Adam tại sao lại quan tâm đến một cô gái bình thường, không có gì nổi bật như vậy. Adam trả lời: “Cô có cảm thấy gương mặt cô ấy khi mỉm cười vô cùng trong sáng, khóe môi hơi cong lên, lông mày nghiêng nghiêng, mắt sáng lấp lánh khiến người ta cảm thấy vui vẻ không?”

Tiết Vịnh Vi bật cười, nói anh vì yêu nên nhìn người đó lúc nào cũng là Tây Thi, anh cũng không bực bội.

Từ đó, hai người trở thành bạn.

“Bạch Tiểu Thuần, tôi biết đối với cô, Thư Hạo Nhiên là cả một thời thanh xuân tươi đẹp rực rỡ, nhưng cô có thực sự cần dùng cả cuộc đời để mua tấm vé trở về quãng thời gian chẳng thể nào quay lại được đó không? Lúc đầu, khi gặp Trần Quả, tôi đã cảnh báo bản thân rằng Tiêu Vị đã chết rồi, ông trời cho Trần Quả xuất hiện là để cứu vớt và bù đắp. Nhưng đáng tiếc, ông trời dành cho tôi một tên khốn nạn, vì anh ta, tôi trở thành một con điếm trong mắt tất cả mọi người. Cô sẽ hạnh phúc hơn tôi, Adam là một người đàn ông tốt, thật đấy. Quốc tịch, chủng tộc, văn hóa có là gì, chỉ cần đúng người, tôi sẽ lấy hết dũng khí để cùng anh ấy chống lại cả thế giới này, cũng giống như cô chờ đợi năm năm liền không hề trách móc. Vì sự lương thiện, cô không trực tiếp nói với Adam cuộc nói chuyện giữa chúng ta, vì thế tôi có một người bạn thực sự chân thành, để cảm ơn, tôi muốn tặng cô hai câu: Đừng đánh mất đi dũng khí. Đừng học theo tôi.”

Nói xong, Tiết Vịnh Vi vẫy tay chào rồi bước đi.

Màn đêm bao trùm mịt mù, bóng dáng của cô vừa ma mị vừa lạnh lẽo.

Bạch Tiểu Thuần không đuổi theo, không biết cô rời khỏi Hoa Viên lúc nào.

Nhưng về sau, mỗi khi nhớ đến Hoa Viên, cô đều bất giác hoài niệm về cô gái chỉ gặp mặt có vài lần và đôi lần bị cô trách móc ấy.

Sự việc tối hôm qua hiển nhiên chẳng mang lại điều gì tốt đẹp, sếp Lý chủ động bày tỏ muốn tìm cơ hội nói vài lời với cha con Thư Kiến, Adam và Bạch Tiểu Thuần đành đi xe bus do ban tổ chức sắp xếp quay lại thành phố trước.

Bên ngoài cửa xe, cảnh sắc tươi đẹp như vẽ, chỉ có tâm trạng là phức tạp hơn lúc đến đây.

Suốt một đêm, những lời nói của Tiết Vịnh Vi cứ vang vọng bên tai.

Trước Tết, khi tiễn Adam ra sân bay, anh giả bộ vô tình hỏi mình quen biết Thư Hạo Nhiên từ khi nào, rồi lại bất ngờ nói sẽ chủ động liên lạc với Tiết Vịnh Vi, thì ra từng hành động nhỏ ấy không phải là kì lạ, nhất thời, mà là sự quan tâm chu đáo không để dùng lời diễn tả. Nói nhưng hãy làm, đây là câu nói quen thuộc của anh trong công việc, trong chuyện tình cảm anh cũng như thế sao? Bạch Tiểu Thuần im lặng, ngắm nhìn màu xanh tươi mới bao la vô tận bên ngoài, lòng chùng xuống. Cô có đức độ và tài năng gì mà có thể khiến anh tốn công đến vậy, có thật chỉ vì nụ cười của cô rất trong sáng không?

Chắc chắn chàng trai ngồi bên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô rút chiếc gương nhỏ ra, mỉm cười một cách ngốc nghếch với người trong gương. Khóe miệng đúng là cong lên, lông mày đúng là nghiêng nghiêng, nhưng con người khi cười đều như vậy mà.

“Xin lỗi.”

“Hả?” Lời xin lỗi bất ngờ khiến bàn tay cô khẽ rung, chiếc gương rơi luôn vào chiếc túi đang mở khóa.

“Chuyện tối qua có phải tôi đã quá hung hăng không? Tôi biết, điều đó ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh của công ty, đặc biệt là trụ sở đặt tại miền Nam.”

Adam tựa người vào ghế, lông mày dài chau lại, sự trầm ngâm hiện lên trong đôi mắt màu xanh lam. Rất ít khi nhìn thấy người lúc nào cũng nhẹ nhàng như anh trở nên lười biếng và mệt mỏi thế này, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhớ ra, thực ra anh cũng xấp xỉ mình.

Hai mươi tám tuổi, nhiều anh chàng đang trong giai đoạn trưởng thành, vẫn còn nghĩ xem tối nay ở nhà nên chơi game gì, cuối tuần đi đập phá ở đâu, còn anh, buổi tối nếu không phải tiếp khách, thường sẽ làm việc tới một giờ đêm. Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian chơi thể thao vào buổi sáng, còn lại anh đều ở trong vòng xoáy cần tư duy cao độ. Nơi đất khách quê người, trên vai anh gánh vác trách nhiệm công ty trị giá trên cả tỷ đồng, nếu là người khác, chắc hẳn từ sớm đã không thể chịu nổi.

Bỗng có ý nghĩ muốn đưa tay xoa dịu cảm giác mệt mỏi trên đôi vai anh, cô khẽ hắng giọng, khéo léo nói: “Yên tâm, sếp Lý nhất định sẽ tìm cơ hội hàn gắn mối quan hệ, ông ấy rất giỏi việc này, anh biết mà.”

“Tôi biết, chỉ là...” Ngập ngừng một lúc, anh đưa tay day trán. “Có lẽ Peter nói đúng, nhiều khi tôi hơi hung hăng.”

“Với tôi, anh đã làm rất tốt, đặc biệt là trong công việc.”

“Thật sao?” Anh dường như lấy lại chút tinh thần, khóe miệng khẽ nở một nụ cười dịu dàng. “Cảm ơn em đã động viên.”

“Tôi hiểu sự kích động tối qua của anh, tôi và Vivian nợ anh một lời cảm ơn.”

“Cô ấy...”

Nói đến Tiết Vịnh Vi, Adam dường như không nỡ.

Nghĩ lại, anh cũng biết rõ toàn bộ câu chuyện liên quan đến Tiết Vịnh Vi.

Một người tốt bụng như anh, sao có thể không cảm thấy xúc động?

“Lịch làm việc của anh thế nào?” Không để hai người tiếp tục chìm sâu trong nỗi buồn vô nghĩa, Bạch Tiểu Thuần thay đổi chủ đề.

“Sáng mai tôi phải tới Hồng Kông, trước là gặp bên trung gian, sau đó tới gặp Lương Hán Sinh tiên sinh. Ông ấy có khả năng trở thành tổng phụ trách công trình dự án Du Thành CBD, chắc chắn sẽ có ích. Ở lại Hồng Kông hai, ba ngày rồi tôi về thẳng Thượng Hải. Tổng giám đốc tại Mỹ đã bắt đầu chuyến thị sát trên toàn cầu, Peter và tôi phải trực tiếp báo cáo công việc với ông ấy. Tạm thời sắp xếp thế đã. Nhưng sau khi suy nghĩ thận trọng và bàn bạc với Peter, chúng tôi nhất trí quyết định giao cho Giám đốc Lý trực tiếp phụ trách dự án Du Thành CBD. Du Thành vốn là một khu vực công cộng, một dự án lớn như vậy, có người phụ trách sẽ tốt hơn.”

“Nghiệp vụ của Giám đốc Lý rất vững, quan hệ cũng rộng, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng.”

Chiếc xe lao vun vút trên đường.

Bạch Tiểu Thuần tối qua không ngủ được, giờ thiếp đi, trong cơn mơ màng, bên tai nghe thấy có người thở dài.

Về đến cửa Westin, tỉnh dậy, cô thấy trên mình đang đắp chiếc áo com lê còn thoang thoảng mùi hương bạc hà.

Adam đã xuống xe, chắc anh muốn lấy hành lý rồi mới quay lại đánh thức cô.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi, từ chỗ ngồi của cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang cúi người lấy hành lý. Anh bắt tay cảm ơn người tài xế rồi chỉ lên xe, có lẽ nhìn thấy cô đã tỉnh lại, anh lập tức nở một nụ cười, từng tia sáng lấp lánh hiện trong đôi mắt xanh biếc. Sự sống động ấy, sự ấm áp ấy dường như khiến ánh mặt trời rực rỡ cũng phải nhạt nhòa.

Như có thứ gì đó không ngừng ùa vào tim, lấp đầy nhưng không mang đến cảm giác nặng nề mà nhẹ nhàng như đang bay lượn.

Cầm chiếc áo com lê bước xuống, xe bus rời đi, không dám nghĩ đến cảm giác ban nãy, Bạch Tiểu Thuần chủ động chào tạm biệt. Bắt tay cô như mọi lần, Adam đón lấy chiếc áo com lê rồi nhấc va li, xoay người bước đi.

Dáng người cao lớn được tia nắng rực rỡ bao trùm, có cảm giác vô cùng ấm áp, nhớ đến tiếng thở dài rất nhẹ trước khi thiếp đi, cô bất giác gọi với theo: “Adam...”

Anh vừa bước được vài bước liền quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng như nước. Không biết vì sao bỗng mình gọi anh lại, Bạch Tiểu Thuần ngập ngừng không biết nói gì, giống như cảm giác nhìn nhau trong im lặng này là một việc không thể tự nhiên hơn.

“Cảm ơn anh đã khen nụ cười rạng rỡ của tôi với Vivian.”

Làn sương mờ trong đôi mắt dần tan biến, cô nở một nụ cười rạng rỡ nhất suốt quãng thời gian vừa rồi, sau đó quay người chạy đi.

Adam khẽ ngây ra, nụ cười càng rạng rỡ, trong đôi mắt trong veo ngập tràn niềm vui sướng từ nơi sâu thẳm trái tim.

Dáng người đang lao về phía trạm xe bus nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, vài sợi tóc bay ngược về sau, phần đuôi tóc màu hạt dẻ phản chiếu ánh đèn đường lung linh, kỳ diệu.

Cảm giác buồn bã bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, anh đứng im ngắm dõi theo hồi lâu, nhìn cô bước lên chiếc xe bus vừa trờ tới, cho đến khi khuất hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play