Mười mấy phút sau,
Lâm Cường và Ngải Lựu Lựu vào phòng khách. Mọi người đã ăn xong, đang
ngồi trên ghế xem tivi. Ngô Hiểu Quân thấy Ngải Lựu Lựu kiêu hãnh dẫn
một “trai đẹp” vào liền đoán ra tám chín phần, mỉm cười bảo: “Thế này là đỡ mất cân bằng âm dương rồi!”
“Phó tổng Lâm, là anh à? Mau ngồi đi, ngồi đi!”, Đàm Hiểu Na lập tức đứng dậy, sau đó đi
pha trà, dường như cô đã trở thành chủ nhân của căn nhà này vậy.
“Chào mọi người!“, Lâm Cường mỉm cười chào mọi người, đặt chùm chìa khóa
chiếc 07 lên bàn, sau đó ngồi xuống sôpha như lãnh đạo. Lúc nhìn thấy
Chung Hiểu Huệ, anh chỉ khẽ cười. Chung Hiểu Huệ cũng lịch sự mỉm cười
đáp lại, cố ý xích về phía bên cạnh Lương Tranh. Lương Tranh liếc nhìn
chùm chìa khóa rồi tíếp tục xem ti vi, chẳng thèm nhìn vị khách không
mời mà đến này lấy nửa cái.
Ngô Hiểu Quân tươi cười niềm nở: “Phó tổng Lâm, anh ăn cơm chưa?”
“Tôi vừa mới ăn lúc đưa bạn ra sân bay rôi..."
"Nếu anh chưa ăn, để tôi bảo Na Na đi làm chút gì cho anh!”
“Cảm ơn, tôi ăn rồi mà!', Lâm Cường đan hai bàn tay lại, lịch sự nói.
Ngô Hiểu Quân thấy Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu cùng lúc nhìn mình còn Đàm
Hiểu Na thì mặt đỏ tưng bừng. Anh biết mình nhỡ mồm gọi Đàm Hiểu Na
thành “Na Na” nên cũng thấy hơi ngượng, đành phải ngoảnh sang tiếp tục
xem ti vi, giả bộ như chưa có gì xảy ra. Đàm Hiểu Na đặt cốc trà đã pha
xong lên bàn trước mặt Lâm Cường: “Phó tổng Lâm, anh uống trà đi!”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân nhìn nhau kinh ngạc, ngay cả hai người này còn
chẳng biết trà để ở đâu, thế mà Đàm Hiểu Na lại tìm thấy được. Phụ nữ
mà, đúng là chu đáo !
Lâm Cường khom người nói
mấy tiếng cảm ơn rồi nhấp một ngụm trà, tấm tắc: "Ừm.....cứ ở chỗ này
như mọi người lại hay, tất cả đều ở chung một khu, có thể tụ tập bất cứ
lúc nào, vui quá nhi ! Tôi ngưỡng mộ mọi người quá.”
“Phó tổng Lâm, hay là anh cũng chuyển sang bên này ở đi ! Đúng không Lựu
Lựu?”, Đàm Hiểu Na quay sang cười ngọt ngào với Ngải Lựu Lựu.
Thấy Ngải Lựu Lựu mặt đỏ bừng, ngại ngùng không biết nói gì, Lương Tranh
liền ngơ ngẩn quay sang xem ti vi, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu.
Thật là kì quặc, lớn thế rồi còn giả bộ ngượng. Thích người ta thì cứ
nói là thích, đâu có gì xấu mà phải che đậy, còn giả bộ ngây thơ lắm!
Lương Tranh nhủ thầm.
Lâm Cường gật đầu: “Ừ, đúng là tôi có ý định này thật.. Ở đây gần với sân bay, rất tiện cho việc đi công tác!”
“Vậy thì tốt nhất là ở sân bay luôn cho tiện!*, Lương Tranh mặt mày vô cảm nói.
Câu nói này vừa là một câu nói đùa, vừa có thể coi là một lời mỉa mai,
khiến cho Lâm Cường cảm thấy hơi bối rối , đành phải nói: “Ha ha, ý
tưởng không tồi!"
“Hay là chúng ta lại chơi bài tiếp đi!” để xoa dịu không khí ngột ngạt, Ngô Hiểu Quân liền đề xuất.
Lương Tranh hỏi vặn: “Cậu chơi một mình à?"
Ngô Hiểu Quân nhìn mọi người: “Chắc chắn là ba dũng sĩ chúng ta chứ còn gì?”
Lâm Cường lập tức bày tỏ thái độ: “Cũng được, lâu lắm rồi tôi không chơi bài, tranh thủ cơ hội này học hỏi các anh luôn!”
“Được thôi, anh tìm người khác mà học hỏi, tôi không chơi đâu! Bộ phim đang
đến hồi gay cấn...”, Lương Tranh chẳng thèm nể mặt Lâm Cường.
Lâm Cường lần này không nói được gì nữa, chỉ biết cười trừ để che đi sự bối rối trong lòng. Ngải Lựu Lựu nóng mặt, quay sang Lương Tranh với ánh
mát hình viên đạn; như muốn nói: Tên khốn Lương Tranh kia, có giỏi thì
nhắm vào Ngải Lựu Lựu này, đừng có “khai đao” với người vô tội!
Đàm Hiểu Na định nói nhưng nhất thời chẳng biết nói sao, nhẫn nhịn trong
lòng cũng khó chịu lắm. Ngô Hiểu Quân biết tính cách của Lương Tranh,
anh cũng không thích bộ dạng kiêu ngạo, tự cao tự đại của Lâm Cường, vì
vậy cũng giả bộ như không có chuyện gì, hướng mắt lên màn hình, mừng
thầm: Không phải vì nể mặt Na Na thì còn lâu tôi mới đếm xỉa đến anh.
“Chơi đi, dù sao ngồi không cũng chẳng có việc gì làm!” Chung Hiểu Huệ gần
như là đang làm nũng Lương Tranh. Lương Tranh có thể không nể mặt ai
nhưng không thể tự lấy đá đập vào chân mình được, dù gì thì Chung Hiểu
Huệ cũng là bạn gái của mình. Lại cộng thêm với ánh mắt khinh bạc xen
lẫn sự đố kị của Ngải Lựu Lựu dành cho mình càng khiến cho Lương Tranh
cảm thấy đắc chí: "Thôi được rồi , nếu phó tổng Lâm đã thích chơi thì
chúng tôi xin hầu anh vài ván, tranh thủ học hỏi thêm kinh nghiệm...”
Thế là mấy người bắt đầu túm tụm chơi bài. Ba người đàn ông chơi bài, ba cô gái xinh đẹp ngồi cùng, rất hài hòa. Không khí trong phòng náo nhiệt
hơn nhiều, mọi người bắt đầu cười nói. Trong lúc chơi bài, mọi người ai
cũng tháo cái “mặt nạ” của mình ra. Chẳng trách người ta nói, muốn biết
bộ mặt thật của một người phải vào sòng bạc, sòng bạc như một tấm gương
lớn phản chiếu tâm hồn của mỗi người.
Lâm Cường
không còn nghiêm nghị, Lương Tranh chẳng còn bỡn cợt, Ngô Hiểu Quân cũng chẳng còn nho nhã như mọi bữa. Đàm Hiểu Na là người say sưa nhất, thỉnh thoảng cô còn chỉ chỏ này nọ cho Ngô Hiểu Quân, trông rất giống một
người vợ hiền. Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường vẫn duy trì khoảng cách nhất
định tạm thời không có vẻ gì bất thường. Chung Hiểu Huệ ngồi dựa vào
Lương Tranh, vẻ mặt dịu dàng và ngọt ngào. Nhưng ánh mắt cô lại nhìn về
phía khác, nó phảng phất chút ai oán, nặng nề, dường như giữa cô và
Lương Tranh ngoài mặt thì thân mật nhưng trong lòng lại xa cách.
Chín giờ tối, họ ngừng chơi bài. Một mình Ngô Hiểu Quân bị thua tiền, Lâm
Cường thắng, Lương Tranh hòa vốn, coi như ngồi chơi cho vui. Đàm Hiểu Na luôn miệng khen Lâm Cường chơi giỏi, đúng là nịnh hót thái quá. Lương
Tranh không phục nhưng cũng đành bất lực, hơn nữa cũng không thể để lộ
ra ngoài. Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ bất cần, dù gì bạn gái mình cũng làm việc
dưới trướng người ta, có thua ít tiền cũng là đúng thôi, cứ coi như đầu
tư cho tình yêu.
Ngô Hiểu Quân tiễn Lâm Cường
xuống cổng khu đô thị, trên đường đi còn xưng hô anh em thân mật với Lâm Cường, thậm chí còn bắt tay bảo Lâm Cường sau này thường xuyên đến
chơi. Rõ ràng là tình yêu khiến cho gã trai ế Ngô Hiểu Quân trở nên chín chắn hơn, đây chính là ma lực của tình yêu, nó đã âm thầm thay đổi thói quen của con người. Lương Tranh đứng phía sau, nhìn bộ dạng quỵ lụy của Ngô Hiểu Quân mà thấy thật xấu mặt, rất muốn đá cho Ngô Hiểu Quân một
phát, sau đó lớn tiếng chửi: Đồ chó nô tải, cút sang một bên!
Lương Tranh chuẩn bị bắt taxi cho Chung Hiểu Huệ thì Đàm Hiểu Na bảo Chung Hiểu Huệ có thể đi cùng với Lâm Cường.
Lâm Cường cũng vui vẻ nhận lời chở Chung Hiểu Huệ về, dù sao cũng tiện
đường, anh còn cố ý nhìn Lương Tranh, vẻ mặt vô cùng thách thức. Lương
Tranh cũng chẳng một mực đòi bắt taxi, thấy Chung Hiểu Huệ không có ý
định phản đối nên cũng không có ý kiến gì.
Đèn
của chiếc Q7 sáng chói, khiến cho con mắt của Lương Tranh nhức nhối.
Chiếc xe như một con quái thú có thể lao vào Lương Tranh bất cứ lúc nào. Trực giác mách bảo Lương Tranh, Lâm Cường với Chung Hiểu Huệ mới là
những người cùng thế giới. Lương Tranh cũng có vẻ hơi bất an, thậm chí
là nhạy cảm mức, cứ cảm thấy Lâm Cường và Chung Hiểu Huệ đi chung với
nhau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Hai người bọn họ, một
người mặc Armani, một người mặc Kangnai, một người là phó tổng giám đốc
công ty, một người là trợ lí đặc biệt của tổng giám đốc.
Đứng trước Chung Hiểu Huệ, mình là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một thằng đi làm thuê từ nơi khác đến. Rất nhiều đau khổ trong đời đều bắt nguồn từ
những theo đuổi sai lầm, bản thân mình không phải không đau khổ mà là
đau khổ vẫn chưa đến. Lương Tranh thấy hơi hụt hẫng, hơi bi quan, và một chút đố kị, Anh bắt đầu lung lay, anh cảm thấy mình với Chung Hiểu Huệ
không thể nào có một tương lai tươi sáng.
Chiếc
xe khởi động rồi lướt đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Trái tim
Lương Tranh như đang co thắt, giống như bị ai đó cướp mất người phụ nữ
mà mình yêu thương. Anh hi vọng người lái xe chính là mình, hoặc mình có xe riêng để đưa đón bạn gái. Nhưng anh không có, anh không mua nổi,
những thứ anh có ở cái thành phố này chỉ là một lý tưởng đã ngày một
nhạt nhòa vì sự chán ngán, bất lực trước cuộc đời. Nhiều khi những "quý
tộc tinh thần” vẫn phải cúi đầu trước “gã ăn mày của vật chất”.
Mọi người thu lại ánh nhìn, lững thững đi bộ về nhà. Ngô Hiểu Quân và Đàm
Hiểu Na đi sát bên nhau, không còn thậm thụt, che giấu như trước. Hai
người bọn họ đã coi nhau như người yêu thật sự, hai người bắt đầu thì
thầm to nhỏ. Lương Tranh một mình bị rớt lại phía sau, anh có gắng đuổi
theo Ngải Lựu Lựu, nóng lòng muốn giải tỏa nỗi buồn phiền trong lòng:
“Cô có thấy hai người bọn họ rất xứng dôi không?”
Ngải Lựu Lựu có vẻ bất cần, cười khẩy: “Ha, tôi phát hiện ra từ lâu rồi , nhờ tôi tác thành mà lại!”
“Tôi nói hai người ở trong xe đó cơ...”
“Không...”
“Cô giả vờ ngốc à, cứ nhìn ánh mắt đố kị của cô lúc nãy là biết ngay !”
“Ha ha, anh thì không chắc?"
“Tôi thì vô tư, vì tôi đâu có yêu cô ấy! Nhưng còn cô thì khác, cô yêu cái gã họ Lâm kia!"
“Anh làm sao biết được tôi yêu anh ấy? Nói gì thì nói núi băng vẫn là bạn
gái của anh, sau này còn có thể trở thành vợ của anh, tôi thấy tiếc thay cho cô ta! Nói cho anh biết, cho dù tối nay họ có thuê phòng đi chăng
nữa, tôi cũng chẳng lấy đó làm phiền lòng!”
Ngải
Lựu Lựu nói xong liền bước nhanh hơn, thản nhiên đi thẳng lên tầng.
Lương Tranh đứng ngẩn ra như vừa bị ai đó đập một gậy vào đầu. Anh vốn
định trút nỗi buồn với người ta, nào ngờ lại bị người ta chọc thẳng vào
vết thương. Anh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thất thểu đi về phòng. Anh
nghĩ đi nghĩ lại nếu Chung Hiểu Huệ trở thành vợ của mình, sau này cuộc
sống của mình sẽ ra sao, thật khó mà tưởng tượng... Về đến phòng, Lương
Tranh hút liền hai điếu thuốc, đầu óc rối bời, mệt mỏi vô cùng.
Ngô Hiểu Quân vẫn đi dạo với Đàm Hiểu Na ở trong khu đô thị. Anh cứ cố tình chọn những nơi tối tăm để đi vào, nhưng ở trong khu đô thị này, gần như chỗ nào cũng sáng đèn, mấy cái cây nhỏ cũng chẳng thể tạo ra được bóng
lớn. Càng muốn nắm tay Đàm Hiểu Na thì Ngô Hiểu Quân càng cảm thấy căng
thẳng, bàn tay càng chẳng chịu nghe lời anh. Ngô Hiểu Quân thầm chửi rủa mình, chẳng qua chỉ là nắm tay thôi mà? Có gì to tát đâu, cứ nắm tay đi việc gì phải sợ? Nhưng anh cố mãi mà không làm nổi.
Đàm Hiểu Na hình như cũng phát hiện ra điều này, cô thấy rất buồn cười,
đúng là một con mọt sách. Nhưng cô buộc phải kiềm chế, không được quá
chủ động. Thế nên cô chỉ im lặng đi phía sau Ngô Hiểu Quân, tim đập
thình thịch vì hồi hộp, chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Bóng đêm
bao trùm, cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Lúc Ngô Hiểu
Quân nhìn thấy một cái gò được xếp từ nhiều tảng đá nhỏ, trong lòng anh
mừng như bắt được vảng. Anh bảo Đàm Hiểu Na cùng lên đó xem sao. Ngô
Hiểu Quân leo được mấy bậc bèn chìa bàn tay "giúp đỡ” ra với Đàm Hiểu
Na. Đàm Hiểu Na chẳng chút đề phòng, cho đến tận khi Ngô Hiểu Quân nắm
chặt bàn tay cô, cô mới biết mình đã nắm tay anh rồi . Lòng bàn tay Ngô
Hiểu Quân đang toát mồ hôi, hai chân run rẩy, nói năng cũng ấp úng,
nhưng anh quyết không buông tay. Thêm nữa đầu óc anh đang quay cuồng,
anh đang cố gắng nghĩ ra hành động thân mật tiếp theo.
Hai người ngồi xuống sát bên nhau. Hai cái bóng đổ xuống mặt đất. Đôi mắt
long lanh của Đàm Hiểu Na chớp chớp, đôi hàng mi dài khẽ rung rinh trong gió, Ngô Hiểu Quân lấy hết dũng khí chu môi ra định hôn trộm một cái,
vừa hay đúng lúc ấy Đàm Hiểu Na ngoảnh mặt sang, làm cho Ngô Hiểu Quân
sợ quá giật mình lùi lại, suýt nữa thì ngã xuống đất. Hai người ai nấy
đều cười bẽn lẽn, đúng là “tình trong như đã mặt ngoài còn e..."
Những lo lắng của Lương Tranh không phải là không có lí, nhưng không đến mức
khoa trương như Ngải Lựu Lựu nói. Không gian hai chiều giữa đàn ông và
đàn bà rất mong manh. Chiếc Q7 dừng lại ở bên ngoài khu Soho, trên đường đi họ nói chuyện rất vui vẻ, cứ như đôi tình nhân cũ lâu ngày gặp lại,
cùng đề phòng nhau nhưng cũng chờ đợi một điều gì đó; đề phòng sự bộc lộ của cảm xúc ra ngoài, chờ đợi một điều gì đó phát sinh trong lần gặp
tiếp theo.
Lương Tranh tắm xong đi ra, vừa hay
đụng Ngô Hiểu Quân đang lấm la lấm lét đi vào. Ngô Hiểu Quân nhìn Lương
Tranh trong chiếc quần đùi rồi đi thẳng ra sôpha trong phỏng khách.
“Hôm nay cậu chơi trội quá nhỉ!”, Lương Tranh nói.
Ngô Hiểu Quân cười khẩy: “Thế sao? Ai bào cậu hôm nay không thể hiện? Tôi
vốn định xem các người diễn hài kịch, nào ngờ các người ai nấy đều như
chuột thấy mèo vậy..."
“Xem hài kịch gì?”
“Cả hai đối tượng xem mặt của cậu cùng xuất hiện, hai cô gái đấu đá nhau ắt sẽ có trò hay!”
Lương Tranh ngồi xuống trước mặt Ngô Hiểu Quân: “Tôi phát hiện cậu rất giỏi
nịnh nọt, chỉ thiếu điều gọi cái tên họ Lâm kia là ông lớn nữa thôi!”
“Ai bảo người ta là lãnh đạo chứ, tôi nể mặt Đàm Hiểu Na chứ không phải anh ta!”
“Hài, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ rồi . Cái cô Đàm Hiểu Na này rất thực dụng,
cậu phải cẩn thận một chút, nếu không sau này cậu chỉ có nước khóc
ròng!"
Ngô Hiểu Quân dập thuốc: “Tôi cũng nhìn rõ rồi ! Cái cô Chung Hiểu Huệ nhà cậu rất là lẳng lơ, tùy tiện lên xe của đàn ông, lại còn liếc mắt đưa tình nữa chứ. Cậu cứ an tâm chờ ngày bị
cắm sừng đi!”
Lương Tranh bị Ngô Hiểu Quân nói
trúng tâm sự, nhưng anh không thể thể hiện ra mặt, cá gắng phản bác:
“Nói bậy bạ, có xe mà không đi thì có mà dở hơi à ? Con người cậu sao mà hẹp hòi thế?”
"Nói chung tôi cảm thấy cậu với cô ta không hợp, một cái áo của cô ta cũng bằng cả tháng lương của cậu,
sau này cậu nuôi cô ta hay cô ta nuôi cậu? Ha ha, trông cậu không giống
một tên bám váy vợ…”
"Thôi đừng có mà chọc ngoáy vào chuyện của tôi nữa!”
“Thì ai bảo cậu chọc ngoáy tôi trước. Tôi đi tắm đây, cậu tự kiểm điềm lại mình đi..."
***
Lương Tranh nằm thừ trên giường, càng ngày anh càng không thể nắm bắt được
Chung Hiểu Huệ. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định nhắn cho Chung Hiểu Huệ một cái tin, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Vài phút sau, Chung Hiểu Huệ
nhắn lại, cô vừa tắm xong. Lương Tranh nói muốn qua đó gặp cô, chỉ cần
gặp được là đi ngay. Chung Hiểu Huệ liền nhắn lại Đồ ngốc!. Lương Tranh
ngồi bật dậy, lại gửi tin nhắn đi: Anh nói đến là đến!. Chung Hiểu Huệ
lập tức nhắn tin lại: Thôi không cần đâu, muộn lắm rồi... anh nghỉ sớm
đi, ngoan!
Thứ hai, công ty mở cuộc họp động
viên, Hướng Lệ huých mấy lần mà Lương Tranh vẫn cứ mơ mơ màng màng. Giám đốc Lưu Đức Tài đang phát biểu ở trên cuối cùng đã phát hiện ra Lương
Tranh đang gật gà gật gù như gà mổ thóc liền dừng phát biểu, đi về phía
Lương Tranh đang ngồi ở góc. Hướng Lệ bẹo mạnh vào đùi Lương Tranh một
cái, anh đau đén mức kêu thành tiếng, các nhân viên ở đó đều cười ầm ĩ,
Lưu Đức Tài cũng cười, nói: “Cậu Lương, nằm mơ ác mộng à? Có cần chuyển
sang chỗ khác nằm nghỉ không?”
Lương Tranh dụi
dụi mắt, nhăn nhở cười: “Báo cáo giám đốc Lưu, tôi nằm mơ thấy mình kí
được liên tiếp ba cái đơn hàng, rất chi là phấn khích, e là không ngủ
được nữa đâu ạ !”
Lưu Đức Tài chắp tay sau lung,
định quay lại vị trí nhưng bất chợt quay lại, lấy tay viết lên bàn một
con số ba: “Phạt cậu ba trăm tệ đãi mọi người cơm trưa. Nếu cậu kí được
ba hợp đồng liên tiếp, thưởng cậu ba nghìn!”
Lương Tranh lập tức móc ba trăm tệ trong ví ra, đặt lên bàn: “Quân tử nhất ngôn!”
Lưu Đức Tài: “Cố gắng nhé!”
“Nhất trí ạ!”
Mọi người cười ầm ĩ, có người còn huýt sáo phụ họa. Lương Tranh phát hiện
điện thoại rung, mở ra xem hóa ra là Hướng Lệ nhắn: Tối qua làm việc xấu phải không?. Lương Tranh bật cười, nhắn lại: Em đâu có ở hiện trường vụ án, làm sao mà biết được?, Hướng Lệ nhanh chóng nhắn lại: Em tặng anh
một khách hàng tiềm năng, giúp anh một tay. Lương Tranh nhắn lại ngắn
gọn: Xin nhận!
Phòng tài vụ của Ngải Lựu Lựu cũng chẳng được ngồi không, chẳng mấy chốc Trâu Huệ đã chính thức gia nhập
vào cái tập thể nhỏ, cô cũng nhanh chóng nắm được tính tình của Chu
Tường Linh. Trâu Huệ bắt đầu tự do ăn đồ ăn vặt, kể chuyện cười, thỉnh
thoảng còn ngáp dài ở trong phòng. chẳng ai nói gì cô cả, bởi vì môi hở
răng lạnh, mọi người ai cũng vậy cả. Nếu mình không như vậy lại thành ra không hòa đồng.
Trải qua quá trình làm thay
trưởng phòng, Ngải Lựu Lựu phát hiện ra rằng cái chức trưởng phòng kia
cũng chẳng đến nỗi khó làm, đồng thời cô bắt đầu có ý thức rèn luyện bản thân. Trong lòng cô thầm nhủ, lần sau Chu Tường Linh có bầu, mình sẽ
đứng ra, nắm giữ chức vụ trưởng phòng này. “Niềm tin còn quan trọng hơn
tiền bạc”, đây đúng là chân lí.
Hết giờ làm, Ngải Lựu Lựu không về cùng Đàm Hiểu Na mà đến khu mua sắm cùng với Lâm
Cường. Lâm Cường nói anh phải mua mấy bộ quần áo, bảo Ngải Lựu Lựu đi tư vấn. Kiểu dáng quần áo nam không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là
đơn giản, nhưng giá trị ở chỗ chúng được thiết kế tỉ mỉ, chất liệu
tốt...
Lâm Cường vào rất nhiều cửa hàng thời
trang nổi tiếng như Zegna, Armani, Testoni... Ngải Lựu Lựu đi theo mà
thấy lòng bất an, chỉ một chiếc áo bình thường trong các cửa hàng này
cùng bằng mấy tháng lương của cô rồi . Lâm Cường thoải mái lựa chọn, đi
hét một vòng cửa hàng cũng chọn được đến mấy cái. Quần áo ở đây rất đẹp
và tốt, Ngải Lựu Lựu cũng chẳng phải chưa mặc hàng hiệu bao giờ, chỉ có
điều đi vào những cửa hàng đắt tiền như thế này, cô lại thấy ngưỡng mộ.
Chẳng có người phụ nữ nào không ham hư vinh hết, chỉ có điều phải xem
mức độ và biểu hiện ra sao mà thôi. Ngải Lựu Lựu lại lần nữa tiện đường
đi qua cửa hàng Buberry, những cái túi ở đó vẫn đẹp tuyệt vời như vậy!
Ngải Lựu Lựu không dám nhìn nhiều, chỉ sợ bị Lâm Cường phát hiện nên vội
vàng bỏ đi. Lâm Cường dẫn cô đến một cửa hàng Starbucks, sau đó xách đồ
đi ra, anh nói anh phải ra xe lấy chút đồ. Lúc Lâm Cường xuất hiện, anh
nhìn Ngải Lựu Lựu cười bí hiểm, khiến cho Ngải Lựu Lựu ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu chuyện gì. Giờ cô mới biết đi dạo phố mệt đến thế nào, chỉ
khi đi dạo phố mà mua đồ mới không thấy mệt, đây là lí do vì sao đàn ông không thích đi mua sắm với phụ nữ. Một người là chủ dộng, một người là
bị động, phản ứng của cơ thể cũng hoàn toàn khác biệt. Đây chính là ý
thức quyết định vật chất theo như triết học.
Xe
lái vào khu Hoa kiều Triều Dương, Lâm Cường một mực mời Ngải Lựu Lựu vào nhà anh ngồi một lát. Ngải Lựu Lựu do dự một lát rồi đi theo anh. Cô
vừa ngồi xuống, Lâm Cường đã làm ảo thuật biến ra một cái túi, đây chính là cái túi Buberry mà cô thích, surprise!
“Tặng cho cô đấy!” Lâm Cường cười dịu dàng.
Ngải Lựu Lựu cảm thấy rất bối rối , cô vội vàng xua tay: “Tôi không thể nhận được, nó quá đắt giá..."
Lâm Cường kiên quyết nói: “Đây là thành ý của tôi dành cho cô, cô hãy nhận đi!”
“Cái này... sau này khi nào thích hợp có lẽ tôi sẽ nhận!", Ngải Lựu Lựu bối rối đáp.
Hai người nói chuyện một lát, uống một cốc rượu vang. Ngải Lựu Lựu cảm thấy Lâm Cường càng lúc càng nhìn mình say đắm. Cô biết trong lòng anh đang
nghĩ gì, chỉ có điều cô cảm thấy hai người vẫn còn chưa đến mức đó. Phụ
nữ càng dễ dãi ong bướm thì càng không đáng trân trọng, cô thừa hiểu
điều này. Ngải Lựu Lựu đứng dậy nói mình phải về nhà, trong mắt Lâm
Cường thoáng qua vẻ không vui, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm
trạng. Anh mỉm cười nói hoan nghênh Ngải Lựu Lựu đến đây chơi thường
xuyên, sau đó dẫn cô xuống nhà để xe.
Xe dừng lại ở cổng khu đô thị Quốc Mỹ, Ngải Lựu Lựu đang định xuống xe thì Lâm
Cường đã kéo tay cô lại, anh hôn lên tay cô rất thân mật. Ngải Lựu Lựu
vội vàng rụt tay lại, một người xuề xòa như cô cảm thấy không quen nổi
với những chuyện này. Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt, xách túi xách chạy thẳng vào khu đô thị, thật đáng yêu. Đợi bóng của Ngải Lựu Lựu biến mất trong khu đô thị, Lâm Cường liền lấy điện thoại ra, gọi cho một người tên là
Tài Tiểu Diễm: “Đang làm gì thế ? Không nhớ thì gọi em làm gì? Anh mua
cho em một cái túi xách, hay là qua chỗ anh ngồi đi? Ok, anh đến đón
em!”
Ngải Lựu Lựu vào trong cầu thang máy rồi mà
vẫn thở gấp gáp, cô dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình
thịch.Từ nhỏ đến lớn cô chưa gặp một ngườỉ đàn ông nào chu đáo, tỉ mỉ
như vậy, biết cô đang nghĩ cái gì, cần cái gì, hơn nữa còn biết tôn
trọng quyết định của cô. Một Lâm Cường xa lạ của trước đây đã hoàn toàn
tan biến trong nụ hôn dịu dàng ấy rồi, đây chính là chàng bạch mã hoàng
tử trong lòng cô. Nhưng sao cô không tìm thấy cảm giác yêu đương nhỉ?
Sao cô luôn cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ, hoàn toàn không có
thực?
***
Tháng chín là mùa thu hoạch.
Dưới sự giúp đỡ của Hướng Lệ, Lương Tranh kí được liền ba hợp đồng,
trong đó có hai đơn hàng là đơn hàng lớn, đều là hệ thống giáo dục, giám đốc cũng thực hiện lời hứa thưởng cho Lương Tranh ba nghìn. Lương Tranh trở thành người tài trong công ty, thường xuyên được giám đốc bộ phận
mời đi hội đàm, chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh cho nhân viên. Lương
Tranh bỗng trở thành đại diện tiêu biểu của công ty.
Sự nghiệp marketing của Lương Tranh về cơ bản đang tiến triển rất ổn định, tiền đồ rất rộng mở. Chỉ có điều vấn đề tình cảm vẫn rất mịt mờ, anh hi vọng có thể rẽ mây đen để tìm thấy ánh mặt trời. Quan hệ giữa Lương
Tranh và Chung Hiểu Huệ vẫn lập lờ chẳng đâu vào đâu, chẳng có chút tiến triển nào. Lương Tranh luôn bị đặt vào thế bị động, Chung Hiểu Huệ lúc
thì lạnh nhạt, lúc thì nhiệt tình với anh. Khi làm marketing, Lương
Tranh cũng thường xuyên gặp phải những khách hàng như thế này, vừa không thể từ chối bạn, nhưng cũng chẳng hợp tác với bạn, bọn họ dường như
đang đứng quan sát và chờ đợi, chờ đợi bạn xuống nước, chờ đợi bạn hạ
giá... Những khách hàng như thế là khó dây nhất, xử lí không khéo thì
chẳng khác gì há miệng mắc quai, đã mất thời gian với sức lực thì chớ
lại còn tay trắng...
Đối với những khách hàng như thế này, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là “ép". Ép khách hàng phải đưa ra sự lựa chọn, có rất nhiều phương pháp để ép. Nói chung là “dùng
cái lợi để cám đỗ, dùng thế lực để ép buộc”.
Đối
với một khách hàng như Chung Hiểu Huệ, Lương Tranh chẳng có lợi lộc gì
để mang ra cám dỗ cả. Không thể đi thẩm mỹ để biến mình thành đẹp trai
hơn, cũng chẳng thể nói ra rằng tài khoản tiết kiệm của mình dạo này đã
tăng lên không ít. Vậy thì chỉ có "dùng thế lực để ép buộc” thôi. Lương
Tranh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đã đến lúc nên lật bài ngửa với Chung
Hiểu Huệ. Anh quyết định sẽ dẫn Chung Hiểu Huệ về nhà vào dịp Quốc khánh này, để cô gặp bố mẹ trước, tốt nhất là định chuyện hôn nhân vào năm
nay luôn. Nếu như Chung Hiểu Huệ không đồng ý anh sẽ phải tìm người
khác.
Mối quan hệ của Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường
ngày một ổn định, hai người cố gắng hạn chế để không cùng đến cùng đi ở
công ty. Ngải Lựu Lựu luôn cố giữ khoảng cách với Lâm Cường, tuyệt đối
không có những hành động thân mật với anh. Có mấy nguyên nhân: Đầu tiên, Lâm Cường là sếp của mình, cô nên tránh đàm tiếu, trừ phi hai người xác lập quan hệ, quyết định tiến tới hôn nhân, nếu không cô tuyệt đối không thể tùy tiện. Thứ hai, cô cảm thấy Lâm Cường và Ngũ Sảnh Sảnh trước đây đã từng xảy ra vấn đề gì đó, cô sợ mình sẽ lặp lại vết xe đổ của Ngũ
Sảnh Sảnh. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Lâm Cường vẫn chưa
bày tỏ, chưa bao giờ chính thức thừa nhận cô là bạn gái của anh. Bọn họ
giống một đôi bạn khác giới thường xuyên đi ăn, nói chuyện với nhau hơn.
Mối quan hệ của Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na có thể nói là có bước đột phá
mới, cái cần xảy ra cũng đã xảy ra, cái không cần xảy ra cũng đã xảy ra
rồi. Lương Tranh đang đi công tác thì nhận được tin nhắn của Ngô Hiểu
Quân, Ngô Hiểu Quân hỏi anh cái khách sạn bốn sao giá tiền ba sao lần
trước anh nói cho Lưu Du Hà rót cuộc ở chỗ nào. Lương Tranh lúc ấy nghĩ, cái tên Ngô Hiểu Quân này đúng là đồ ngốc, trong nhà có mỗi một mình,
cần gì phải ra khách sạn thuê phòng. Chẳng nhẽ định tạo không khí lãng
mạn ư?
Dần dà, các trai thừa gái ế đều đã tìm
được chốn dung thân cho mình, hơn nữa mọi chuyện đều được định đoạt cả.
Nhưng cuộc sống không bao giờ chỉ có thuận lợi, nhìn bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thực ra luôn tồn tại những cơn sóng ngầm, chỉ cần
một chút bất cẩn là thuyền sẽ lật nhào.
Ngô Hiểu
Quân tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi, anh ta với Đàm Hiểu Na đã tiến
triển đến mức bàn chuyện cưới xin. Đàm Hiểu Na chẳng biết bị Ngô Hiểu
Quân cho ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà cũng nóng lòng lấy chồng. Một
ngày thứ Sáu, hai người hân hoan đi ra ga Bắc Kinh, chuẩn bị về Hà Nam
gặp mẹ Đàm Hiểu Na. Hành trình về Hà Nam của Ngô Hiểu Quân càng khiến
cho Lương Tranh quyết tâm thực hiện ý định của mình, anh cũng phải dẫn
Chung Hiểu Huệ về gặp bố mẹ mình, hơn nữa việc này cần làm ngay, không
thể chậm trễ được nữa. Không phải là để ganh đua với Ngô Hiểu Quân,
nhưng nam nữ hiện giờ chưa đến lúc cưới xin thì chẳng ai biết được liệu
có ở bên nhau được không. Còn hiện tượng li hôn nhiều hơn cả kết hôn thì lại là chuyện khác.
Một hôm, trong lúc đang ăn
cơm, Lương Tranh kể cho Chung Hiểu Huệ nghe về ý định của mình, Chung
Hiểu Huệ không từ chối, cô nói chỉ cần có thời gian nhất định sẽ cùng
anh về gặp bố mẹ. Lại là một kế hoãn binh nữa, có thời gian thì đi,
không có thời gian thì thôi. Về đến nhà, Lương Tranh vẫn gọi điện báo
cho bố mẹ tin này. Bố mẹ anh vui lắm, bố anh còn hào phóng đến mức bảo
tiền vé máy bay khứ hồi cứ để ông lo. Lương Tranh đặt điện thoại xuống,
bật máy lên, xem những tấm ảnh của bố mẹ mình mà trong lòng rối bời, hóa ra bố mẹ đã già thật rồi . Nghĩ vậy anh lại không cầm được nước mắt.
Chung Hiểu Huệ vừa tiễn Lương Tranh về thì nhận được điện thoại, biểu cảm
trên mặt cô như đông cứng lại. Ở dưới hầm để xe một người đàn ông chừng
ngoài bốn mươi bước ra từ trong chiếc xe Mercedes màu đen bóng lộn,
chính là chiếc xe mà Lương Tranh nhìn thấy ở cổng công viên Triều Dương
hôm trước. Hắn ta tên là Trần Tường Đông, là ông chủ của một thư viện tư nhân trước năm 2005; về sau chuyển sang làm về bất động sản. Bởi vì làm đúng vào thời gian bất động sản bão giá nên chỉ trong mấy năm, tài sản
của hắn ta đã tăng lên gấp bội.
Trần Tường Đông
lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện Chung Hiểu Huệ đang nằm trên ghế đắp mặt nạ. Hắn ta đặt cái túi da lên bàn, nằm xuống bên cạnh Chung Hiểu Huệ,
bàn tay hắn ta lướt đi trên tay Chung Hiểu Huệ, rồi trượt xuống đùi.
Chung Hiểu Huệ kéo váy che phần đùi của mình đi, chẳng ngờ hành động này của cô càng khiến cho Trần Tường Đông thêm hưng phấn, hắn thẳng thừng
thò cả bàn tay múp míp của mình vào trong váy cô.
Chung Hiểu Huệ ngồi bật dậy, đẩy tay hắn ta ra: “Không được, em đang bị!”
Trần Tường Đông chau mày: “Chẳng phải tháng nào cũng là vào mấy ngày đầu tháng ư?”
“Ai dà, nói chung là rất khó chịu!”
“Anh mặc kệ...”, Trần Tường Đông cười đê tiện.
Cơ mặt của Chung Hiểu Huệ nhíu chặt lại, giật giật mấy cái. Cô giật phắt
cái mặt nạ xuống, điềm đạm nói: “Em có bạn trai rồi, anh ấy rất yêu em,
hơn nữa Quốc khánh này anh ấy sẽ dẫn em về gặp bố mẹ anh ấy!”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Cuối năm chuẩn bị cưới! Em nghĩ... chúng ta nên chấm dứt ở dây!", Chung Hiểu Huệ nói xong liền ngoảnh mặt đi.
Trần Tường Đông thở dài: “Chúng ta quen nhau đã mấy năm rồi ?” thấy Chung
Hiểu Huệ không nói gì, hắn ta liền nói tiếp: “Kể từ học kì hai năm thứ
ba em ra ngoài tìm việc đến giờ đă là tròn bốn năm rồi ! Em bảo anh làm
sao rời xa em được?”
Trần Tường Đông nói xong
liền xán lại, ôm eo Chung Hiểu Huệ, ghé sát vào mặt cô: “Huệ Huệ, cho
anh chút thời gian có được không? Anh không thể không có em!”
"Vậy anh li hôn đi!*
“Chẳng phải anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi sao, li hôn không đơn giản như em nghĩ đâu, nó có liên quan đến rất nhiều vấn đề…”
Chung Hiểu Huệ đẩy Đông Tường Đông ra, đứng dậy nói: “Nói tóm lại tôi không thể cứ dây dưa với anh mãi thế này được!"
Trần Tường Đông cười: "Anh biết, anh biết em phải chịu ấm ức..”
Bàn tay của Trần Tường Đông lại bắt đầu không nghiêm túc. Hắn kéo Chung
Hiểu Huệ lại; sau đó đẩy cô xuống ghế, cái mặt nạ bị vò nhăn nhó rơi
xuống đất.
Nửa tiếng sau, Trần Tường Đông vào nhà tắm tắm rửa, chải đầu. Lúc ra phòng khách, hắn vỗ vỗ vào người Chung
Hiểu Huệ đang nằm cuộn tròn trên sôpha, thì thầm: “Cưng à, anh phải đi
đây, em nghỉ sớm đi...”, sau đó cầm cái túi xách lên và đóng sầm cửa
lại. Một giọt nước mắt trong vắt như pha lê rơi xuống mặt thảm rồi tan
biến.
Trần Tường Đông ngồi vào trong xe, mở túi
xách lấy điện thoại ra, bật máy lên: “Alô! Ừ, vừa bàn việc xong, anh mệt chết mất! Mọi chuyện cũng coi như khá thuận lợi, về sau bọn họ định lôi anh đi uống rượu nhưng anh từ chối luôn! Mẫn Mẫn ngủ chưa? Được rồi, để anh mua mấy cái bánh trứng về, em muốn ăn gì không? Được rồi, anh cúp
máy đây...”, cúp điện thoại, Trần Tường Đông hớn hở cắm chìa khóa vào ổ; chiếc xe Mercedes lao vút ra khỏi hầm để xe...
Từ Hà Nam trở về, Ngô Hiểu Quân vừa vui vừa buồn, vui vì bố mẹ Đàm Hiểu Na rất hài lòng về anh, nói rằng anh ngoan ngoãn, đáng tin cậy, có văn
hóa. Buồn bởi vì hai cụ đưa ra một điều kiện duy nhất là, Ngô Hiểu Quân
muốn lấy Đàm Hiểu Na thì phải mua được nhà ở Bắc Kinh. Còn nói con rể
nhà hàng xóm đã mua được đến ba căn trên Bắc Kinh rồi, ý nói rằng mua
nhà ở Bắc Kinh chẳng khó khăn gì, hơn nữa cái đề nghị này cũng chẳng đến mức quá đáng.
Ngô Hiểu Quân gọi điện nhờ Trình
Triệu phú tư ván, Trình Triệu phú lập tức đề ra phương án “kéo dài”, có
thể kéo dài đến đâu thì hay đến đó, để xem ai sốt ruột hơn ai. Ý kiến
của Lương Tranh có tính tích cực hơn, đó là “gạo nấu thành cơm”, lúc đấy có không muốn cũng phải cưới. Thực ra bản thân Ngô Hiểu Quân cũng đã
sớm có quyết định riêng, anh cho rằng sớm muộn gì cũng phải mua nhà, với tình hình giá cả nhà đất tăng vùn vụt như hiện nay, mua sớm một chút
thì tốt hơn. Không có nhà làm sao kết hôn? Không có nhà đâu thể giống
một gia đình? Chẳng nhẽ trong cái thành phố rộng lớn này chẳng có một
chỗ trú chân cho mình hay sao?
Hơn nữa Trung Quốc hiện nay đang bước vào thời kì đô thị hóa, thành thị bắt đầu vây bọc
lấy nông thôn, hiện nay mặc dù giá nhà cửa cao đến khó tưởng tượng nhưng khả năng giá nhà hạ xuống là không nhiều, bởi vì đất càng lúc càng ít,
càng bán càng đắt. Giá nhà mà trượt dốc thì chỉ có thể là khủng hoảng
tài chính hoặc ngân hàng phá sản. Chỉ có điều, lúc đó ai nấy đều nghèo
cả, thế thì còn nói chuyện gì nữa?
Nói tóm lại,
Ngô Hiểu Quân muốn mau chóng mua nhà, hi vọng Lương Tranh và Trình Triệu phú có thể cho anh ta mượn ít tiền, đây mới là mục đích thật sự của Ngô Hiểu Quân khi nhờ Lương Tranh và Trình Triệu phú tư vấn. Nhưng tất cả
mọi người, bao gồm cả các đồng nghiệp trong công ty, chẳng có ai tán
thành việc anh mua nhà, ai cũng cho rằng giờ mà mua nhà chẳng khác gì
đeo còng vào cổ. Vì chuyện này mà Ngô Hiểu Quân tranh cãi rất nhiều với
họ, chỉ thiếu điều mở hẳn một cuộc thảo luận về vấn đề này. Ngô Hiểu
Quân thường xuyên lấy nhận xét của “chuyên gia" ra để nói, nhầm chứng
minh sự sáng suốt, thần dũng của mình. Chỉ có điều anh ta đã quên không
nghĩ đến khả năng mua được nhà của mình, dù gì tiền lương hàng tháng của anh ta chỉ có vài nghìn tệ.
Đàm Hiểu Na hoàn
toàn đồng ý với quan điểm của Ngô Hiểu Quân, cô sử dụng những kiến thức
về tài vụ của mình để chỉnh sửa biểu đồ giá nhà, kết quả là giá nhà của
Bắc Kinh từ năm 2004 đến nay luôn tăng ở mức độ cao, gần như chẳng có xu hướng đi xuống, mà cho dù có đi xuống thì cũng là do chính sách điều
chỉnh của chính phủ, nhưng sau mỗi lần hạ giá đều là một lần tăng vọt,
giống như nguyên tắc bật xa, chùng đầu gối xuống để bật ra xa. Quan điểm của Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na thống nhất đến lạ kì, điều này khiến
cho hai người cảm thấy rất thích thú, trong lòng thầm nhủ mình đã tìm
được đúng đối tượng, ngay cả trong chuyện mua nhà cũng trở thành chiến
hữu, tri âm thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Thế là cứ có thời gian rảnh rỗi là hai ngườỉ lại lên mạng để xem xét thông
tin nhà đất, quan sát thị trường, thỉnh thoảng còn đi xem những căn nhà
đã sang tên ở gần đó. Nhưng lần nào về Ngô Hiểu Quân cũng cúi đầu ủ rũ.
Quá đắt! Những căn nhà quanh đó căn nào cũng có giá mấy vạn một mét
vuông, hoàn toàn vượt quá khả năng của Ngô Hiểu Quân. Mấy hôm sau, Ngô
Hiểu Quân bắt đầu chuyển ý, cân nhắc đến những vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Cuối tuần thứ ba của tháng chín, Ngô Hiểu Quân hào hứng mời vợ chồng Trình
Triệu phú qua ăn cơm, đây là buổi tụ tập đầu tiên sau khi hai người bọn
họ kết hôn. Đàm Hiểu Na còn kéo cả Ngải Lựu Lựu đến, càng đông càng vui, phòng khách bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Ngô Hiểu Quân tuyên bố với mọi người, lát nữa anh và Đàm Hiểu Na sẽ mời mọi người đi ăn, cũng coi như
để tuyên bố hai người chính thức là một đôi.
Lương Tranh dửng dưng quan sát, trong lòng thừa hiểu đây chỉ là một bữa Hồng
Môn Yến do Ngô Hiểu Quân đạo diễn. Ăn cơm là giả; mượn tiền là thật. Chỗ tiền này cho mượn cũng không được mà không cho mượn cũng không được.
Cho mượn, tiền của mình cũng chẳng nhiều, sau này kết hôn cũng muốn mua
nhà ở Bắc Kinh thì sao? Với thực lực của Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na,
mỗi tháng có cố lắm cũng chỉ đủ hai miệng ăn, lấy đâu ra dư dả tiền bạc. Không cho mượn, anh em bạn bè với nhau, lúc cần kíp lại không giúp
người ta thật chẳng đáng mặt bạn bè.
Nếu như mình mua nhà trước Ngô Hiểu Quân thì sao? Nếu mình tìm cậu ta vay tiền, cậu
ta sẽ nghĩ gì? Có cho mình vay không? Lương Tranh nghĩ tới nghĩ lui mà
chẳng nghĩ được gì, thế là quyết tâm không nghĩ nữa. Có trách chỉ trách
mình đã chọn cái thành phố Bắc Kinh chết tiệt này, lại đánh giá quá cao
thực lực bản thân, để đến nỗi trở thành một kẻ chẳng thể mua nổi nhà,
phải phiêu bạt trên đất này.
Càng lên cao thì
càng khó chống lại cái giá rét, nhưng không khí ở trên cao lại trong
lành, không ô nhiễm như ở dưới thấp. Nếu khuất phục cái thành phố này,
như vậy là thỏa hiệp; nếu rời khỏi thành phố này, như vậy là chạy trốn;
nếu chinh phục thành phố này, như vậy là đấu tranh. Lương Tranh đang
chiến đấu, đang chống chọi, chỉ có điều anh không biết khi nào mình sẽ
gục ngã. Thời gian qua đi, sự lựa chọn của anh đã chẳng còn nhiều nữa.
Con đường đời càng đi càng nhỏ hẹp, càng đi càng ngắn ngủi.
Lúc ăn cơm, mọi người bắt đầu chuyển hướng chú ý sang vợ chồng Trình Triệu
phú. Ngô Hiểu Quân hỏi bọn họ kết hôn rồi cuộc sống thế nào, trong mắt
toàn là mong đợi viễn cảnh tươi đẹp.
"Suốt ngày
chẳng phải chỉ quanh quẩn có ngần ấy việc, ăn cơm, đi ngủ, cãi nhau
sao?”, trên mặt Trình Triệu phú hiện rõ vẻ mệt mỏi, giọng điệu có vẻ hụt hẫng.
“Chứ không làm việc gì khác à?', Lương Tranh cười bí hiểm
"Còn làm được gì khác nữa, chán đến chết mất!”, Trình Triệu phú vừa nói xong đã bị Lưu Du Hà bẹo cho một cái. Anh ta cáu kỉnh đánh vào tay Lưu Du
Hà: “Hâm à, suốt ngày bẹo người ta”
"Anh hâm thì có, ai bẹo anh?”, Lưu Du Hà cãi lại.
“Sau này đừng hòng theo tôi ra ngoài, mất mặt quá đi mất!”
“Ai làm mất mặt ai? Trình Chí Huy, anh nói cho rõ đi!”
“Tại sao tôi phải nói rõ với cô? Cô là cái thá gì chứ?”
Lưu Du Hà cầm cốc bia trên bàn tạt thẳng vào mặt Trình Triệu phú, anh ta
không chút đề phòng nên hứng trọn cốc bia vào mặt. Tất cả những người
ngồi đó đều không ngờ có chuyện này xảy ra, ai nấy đều kinh ngạc trước
cảnh tượng trước mắt. Trình Triệu phú vung tay cho Lưu Du Hà một cái
tát, rất vang, rất đanh. Lưu Du Hà cũng chẳng chịu lép vế, lao vào Trình Triệu phú, hết cào cấu lại đấm đá. Các thực khách trong nhà hàng lúc
này đều trở thành khán giả, ai nấy đều tròn mắt lên nhìn, chỉ tiếc không thể đến đó xì xào, chỉ trỏ bình luận.
Cuối cùng
Trình Triệu phú bị Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh giữ lại, Lưu Du Hà liền
chạy đến vung tay cho Trình Triệu phú một cái tát, thậm chí còn đanh hơn cái tát trước. Trình Triệu phú đầu tiên khựng lại vì bất ngờ, sau nhanh như cắt giơ chân lên đạp vào người Lưu Du Hà. Bụng Lưu Du Hà lĩnh trọn
cú đá, người cô ta bay lên không trung như trong phim, tạo thành một
đường cong tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi phịch xuống đất..
Lưu Du Hà tóc tai bù xù lao ra khỏi nhà hàng, Trình Triệu phú “thân thủ” nhanh nhẹn lập tức đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu gần như khiếp đảm trước cảnh tượng trước mặt, hai chân run lên
bần bật; đi ra khỏi nhà hàng rồi mới bắt đầu bình tĩnh lại được. Cô vô
cùng bất mãn với hành vi hung bạo của Trình Triệu phú: “Thật chẳng đáng
mặt đàn ông, ai lại đi bắt nạt một người phụ nữ như vậy! Hài, hai người
còn không mau đi lôi anh em tốt của các người lại, nhỡ có chuyện gì xảy
ra thì hai người cũng chẳng yên thân đâu!”
Ngô
Hiểu Quân cũng nói: “Cái cậu Trình Triệu phú này cũng thật chẳng ra làm
sao, ai lại đi đánh phụ nữ như thế cơ chứ? Vỡ mất mấy cái bát đĩa, làm
tôi mất mấy trăm tệ tiền bồi thường...”
Đàm Hiểu
Na vốn dĩ căng thẳng nay mới thở phào, lại còn mỉm cười rất ngọt ngào.
Cô không hứng thú với trận chiến vợ chồng nhà này, nhưng rất để tâm đến
cách nghĩ của Ngô Hiểu Quân. Hóa ra anh ấy cũng cảm thấy phản cảm với
hành vi đánh phụ nữ, đột nhiên cô lại cảm thấy tràn đầy niềm tin vào
cuộc sống tương lai của hai người. Chuyện này cũng lần nữa chứng minh
con mắt đúng đắn của cô. Nhưng cứ nghĩ đến cưới xin là Đàm Hiểu Na lại
nghĩ đến chuyện nhà cửa, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cô lại vụt tắt.
Đàm Hiểu Na trước đây chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhà cửa, cô cảm thấy
đây là một “thất sách” lớn nhất trong đời mình. Sống mà bị bó buộc bởi
một căn nhà thật là một điều đáng sợ. Cứ nghĩ đến bi kịch giữa Chu Tường Linh và chồng cô là Đàm Hiểu Na lại thấy lạnh sống lưng. Nhà cửa quan
trọng biết nhường nào, vậy thì nên xếp nó ở vị trí đầu tiên. Không có
nhà, hôn nhân không có tổ ấm, một cuộc hôn nhân không có nhà là một cuộc hôn nhân không hoàn chỉnh, một cuộc hôn nhân không có nhà không thể gọi là hôn nhân. Đàm Hiểu Na cho rằng mình đang đạp lên vết xe đổ của Chu
Tường Linh, đây đúng là một điều bất hạnh. Nhưng có một điều cô có thể
khẳng định đó là Ngô Hiểu Quân nhất định sẽ đối xử tốt với cô cả đời
này.
Lương Tranh châm một điếu thuốc lên, dửng
dưng nói: "Hai người họ cãi cọ nhau chút thôi, mọi người có cần thiết
phải ầm lên thế không? Có gì ngạc nhiên chứ?"
“Anh tưởng ai cũng vô tâm vô tính như anh hả?”, Ngải Lựu Lựu trừng mắt với Lương Tranh.
Lương Tranh vốn định phản bác nhưng thấy mọi người ai nấy đều giận dữ nhìn
mình nên đành đứng yên hút thuốc. Mấy người lững thững đi vào trong khu
đô thị, Lương Tranh đi sau cùng. Đàm Hiểu Na khoác tay Ngải Lựu Lựu, Ngô Hiểu Quân đi theo sau Đàm Hiểu Na, dính chặt như hình với bóng. Rõ ràng Lương Tranh đã bị họ cô lập. Vừa đến con đường dẫn vào khu đô thị, mọi
người đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc. Không phải ai khác, chính
là cặp vợ chồng vừa “tàn sát lẫn nhau” ở trong nhà hàng, Trình Triệu phú và Lưu Du Hà. Hai người bọn họ tay trong tay, đã làm lành và lại thân
mật như cũ.
“Hello!”, Lương Tranh cười và vẫy tay với họ, sau đó liếc bọn Ngải Lựu Lựu đang trố mắt ra vì ngạc nhiên.
Thắng lợi đến thật bất ngờ, khiến cho kẻ địch chỉ biết giương mắt nhìn
mà không nói được lời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT