Trong phòng khách,
Trình Triệu phú và Lưu Du Hà vẫn bám dính lấy nhau, Đàm Hiểu Na và Ngô
Hiểu Quân liếc mắt đưa tình với nhau. Lương Tranh thì ngồi dửng dưng,
thỉnh thoảng lại ngẩng lên xem tivi, thỉnh thoảng lại liếc hai cặp tình
nhân ngọt ngào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tại sao chứ? Tại sao
mình lại trở thành con kì đà thế này?
Ngải Lựu
Lựu cứ ngồi lì ra trầm ngâm, cô nghĩ mãi không thể hiểu nổi hai người
kia vừa mới đánh nhau xong sao chẳng mấy chốc đã làm lành ngay được, cứ
như thể chưa có gì xảy ra vậy. Cô quan sát vợ chồng Trình Triệu phú hồi
lâu mà chẳng lần ra chút “manh mối” nào. Cô hi vọng đây chỉ là một màn
kịch của hai người, hoặc chính Trình Triệu phú đã chi phối, ép Lưu Du Hà phải làm thế; sau đó cô sẽ đứng ra, lớn tiếng chỉ trích Trình Triệu
phú, nói vài câu lí lẽ, nhân tiện dạy cho những gã đàn ông khốn kiếp
không biết tôn trọng phụ nữ một bài học, rồi vênh váo nhìn tên khốn
Lương Tranh. Đối với Ngải Lựu Lựu, đây mới chính là thắng lợi, nếu không chỉ là thất bại. Vì vậy hai vợ chồng Trình Triệu phú làm hòa với nhau,
trở nên thân mật, ngọt ngào như ban đầu khiến cho Ngải Lựu Lựu cảm thấy
chướng mắt, khó chịu.
Chiều tối, màn đêm bắt đầu
bủa vây thành phố, những ngọn đèn bắt đầu bật sáng, bầu trời nhập nhờ
bởi ánh sáng đèn. Đây là khoảnh khắc thần bí nhất trong ngày, cũng là
lúc những kẻ lang thang trong thành phố này trở nên yếu mềm nhất. Ba
người Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh, Trình Triệu phú đang đứng trên ban
công, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, được và mất, qua và lại, đến và
đi.
Trình Triệu phú nhớ lại những chuyện hồi còn
nhỏ, lần đầu tiên kiếm được một món tiền lớn từ chơi cổ phiếu. Trong đầu Ngô Hiểu Quân thì chỉ toàn những chuyện liên quan đến nhà cửa...Lương
Tranh nhớ đến bố mẹ già của mình, nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình
đến Bắc Kinh, nghĩ đến một ngày mai ảm đạm chẳng thể dự đoán được...
“Mới chớp mắt mà đã ở thành phố này được mấy năm rồi đấy…” Lương Tranh than thở.
“Chúng ta cũng là anh em tốt của nhau được ba năm rồi đấy. Một thằng ki bo,
một tự cao tự đại, tại sao tôi có thể chơi với hai thằng như các cậu
nhỉ?”, Trình Triệu phú nói.
Lương Tranh cười: “Thằng đểu!"
Ngô Hiểu Quân lấy bao thuốc ra chia cho mỗi người một điếu: "Đúng thế, thời gian trôi nhanh quá, nghĩ mà thấy sợ. Bọn mình đến giờ ngay cả vợ còn
chưa có, lăn lộn với cuộc đời thật mệt mỏi!"
“Gớm, còn giả bộ, cậu chẳng phải có Đàm Hiểu Na rồi hay sao?", Trình Triệu phú hỏi.
Ngô Hiểu Quân thở dài: “Chẳng có nhà thì cưới xin thế nào?”
Lương Tranh thầm nghĩ, cái tên Ngô Hiểu Quân này tẩm ngẩm tầm ngầm mà cũng
khôn lanh gớm, cứ bóng gió mãi không thôi. Nhưng mình không thể vạch mặt cậu ta được, dù sao thì nếu Trình Triệu phú có thể giúp đỡ cậu ta thì
đây cũng chẳng phải chuyện tồi.
Trình Triệu phú cảm thấy khó hiểu: “Thì mua một cái đi!”
Ngô Hiểu Quân nhăn nhó thở dài: “Lấy đâu ra ngần ấy tiền...”
Trình Triệu phú: “Còn thiếu bao nhiêu?”
"Khoảng mười vạn. Hài, giờ là bước ngoặt cuộc đời tôi, nếu như các cậu có tiền
tiết kiệm thì cho tôi vay một ít, sau này dư dả tôi tích cóp trả các
cậu...”
Ngô Hiểu Quân nói xong liền ngoảnh sang
nhìn Lương Tranh và Trình Triệu phú. Trình Triệu phú không ngờ Ngô Hiểu
Quân đột ngột đòi mượn tiền, đầu óc quay mòng mòng, có vẻ bối rối không
biết làm thế nào. Lương Tranh đã sớm biết Ngô Hiểu Quân sẽ giở chiêu này nên chẳng mấy bất ngờ.
“Ừm... thế này đi, tôi cho cậu mượn năm vạn!”, Trình Triệu phú xòe một bàn tay lên nói.
“Cám ơn, cám ơn, vô cùng cảm ơn cậu...”, Ngô Hiểu Quân phấn khởi nắm chặt
tay Trình Triệu phú, thể hiện tình đồng chí thân thiết.
Trình Triệu phú có chết cũng vẫn sĩ diện: "Đừng có chê ít đấy, trong tay tôi
không có nhiều tiền mặt, tất cả đều đổ vào cổ phiếu cả rồi!”
Ngô Hiểu Quân ra sức lắc tay Trình Triệu phú: “Đủ rồi , đủ rồi..."
Sau một hồi cảm ơn rối rất, Ngô Hiểu Quân lại chuyển sự chú ý sang Lương Tranh, chờ anh thể hiện thái độ.
“Hai vạn, tôi cho cậu vay hai vạn!", đối mặt với ánh mắt rực lửa của Ngô
Hiểu Quân, Lương Tranh đành phải giải thích: “Cuối năm tôi cũng định lấy vợ, mua nhà, vì vậy chỉ có thể cho cậu vay ngần ấy thôi. Thực ra trong
tay tôi cũng chẳng có nhiều tiền tiết kiệm, mấy năm nay toàn phải chuyển nghề, cũng lại còn trẻ nên đi đường vòng...”
Ngô Hiểu Quân siết chặt tay hai người bạn, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn, cảm
ơn hai người anh em ! Lúc quan trọng nhất vẫn là hai người các cậu đáng
tin cậy!”
Cuối cùng Ngô Hiểu Quân vòng tay quàng
vai Trình Triệu phú và Lương Tranh, ba người lại lần nữa củng cố tình
hữu nghị. Lần đầu tiên ba người có cùng chung ý kiến. Đưa mắt nhìn thành phố sáng trưng ánh đèn, Ngô Hiểu Quân thấy mắt mình ươn ướt. Hóa ra
tiền có lúc lại quan trọng với con người đến như vậy. Hóa ra tình cảm
bạn bè lại nồng hậu như thế, tất cả những khúc mắc trước đây dường như
đều bị bỏ qua.
Sau khi tiễn vợ chồng Trình Triệu
phú về, Đàm Hiểu Na dẫn Ngải Lựu Lựu có vẻ hụt hẫng trông thấy về phòng, Ngô Hiểu Quân liền gọi điện cho bố mẹ. Bố anh ở đầu dây bên kia trầm
ngâm hồi lâu, sau đó nói cho dù có phải đi vay lãi suất cao cũng phải
gom đủ số tiền mười vạn tệ. Ngô Hiểu Quân cúp điện thoại, lòng rạo rực,
phấn khởi vô cùng, đi từ phòng khách vào phòng ngủ rồi lại từ phòng ngủ
đi ra phòng khách, đi đi lại lại mấy vòng, khiến cho Lương Tranh chóng
hết cả mặt. Trong đầu Ngô Hiểu Quân chỉ có chuyện nhà cửa, lòng thầm nhủ lần này sẽ có hơn 17 vạn trong tay, cộng thêm với mấy vạn tích lũy được là đủ trả tiền mua nhà lần đầu.
Anh sốt sắng
thông báo tin này cho Đàm Hiểu Na. Đàm Hiểu Na cũng vô cùng phấn khởi,
nhảy phắt từ sôpha xuống, chạy đến trước bàn máy tính. Cô tận dụng những kiến thức chuyên ngành của mình để tính toán tiền trả tiền nhà đợt đầu
là bao nhiêu, khi nào phải trả hết. Khi con số cuối cùng hiện ra là 18,
niềm vui của cô như nhân lên gấp bội, đây là con số của sự may mắn. 18
năm, 18 năm sau, hai người có thể trả sạch sổ tiền nhà và sở hữu một căn nhà của riêng mình.
Đương nhiên trong thời gian
đó không thể tránh khỏi bệnh tật, càng không dám chắc không xảy ra sự
cố, ví dụ như thất nghiệp này nọ, kế hoạch sinh đẻ cũng phải hạn chế,
chỉ được sinh một đứa con, khi nào thì sinh con, đi nhà trẻ nào... tất
cả những thứ này đều được đưa vào kế hoạch. Đi nghỉ mát là chuyện không
thể, đi xem phim cũng không, ngay cả việc uống một ly cà phê mấy chục tệ ở Stanburg cũng không được, bắt buộc phải lí trí, phải chế ngự ham
muốn, phải luôn luôn tỉnh táo. Nói tóm lại là phải tiết kiệm tối đa,
phải giảm chi tiêu, phải tăng thu nhập, đây là phương hướng và lộ trình
hành động cho hai người trong mười tám năm tiếp theo.
Đàm Hiểu Na lại lên mạng xem về mảng thiết kế, xem xong cô thừ người ra.
Chỉ trang hoàng đơn giản cũng mất đến cả vạn tệ rồi, muốn đẹp thì phải
mất mấy chục vạn cơ. Nhưng nếu không trang hoàng căn nhà thì ở thế nào
được? Cô bắt đầu thấm thía nỗi khổ của Chu Tường Linh.
***
Sắp đến Quốc khánh, kỉ niệm 60 năm ngày thành lập nước Cộng hòa Nhân dân
Trung Hoa. Được chờ đợi nhất chính là chương trình duyệt binh chào mừng
Quốc khánh, rất nhiều người yêu thích quân sự bắt đầu lên mạng bàn luận
xôn xao, nói phải phô diễn các loại vũ khí ra sao ra sao. Thậm chí có
người còn nói sẽ có tàu hàng không hạm mẫu xuất hiện. Những người đến
Bắc Kinh du lịch tăng lên thấy rõ, có thể thấy tình cảm của người dân
trong nước dành cho thủ đô thật chẳng tầm thường.
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quần chẳng mấy quan tâm đến chuyện này, thấy đồng
nghiệp bàn bạc xôn xao, họ cũng chẳng có hứng thú tham gia, cứ như thể
họ không phải là người Trung Quốc vậy. Lương Tranh chuẩn bị Quốc khánh
về quê một chuyến nhưng kế hoạch này đã bị Chung Hiểu Huệ hủy bỏ vào
phút chót. Chung Hiểu Huệ nói cô phải về thăm nhà, nhân tiện bàn bạc
chuyện của hai người với bố mẹ cô. Lương Tranh nói muốn đi cùng cô về
gặp bố mẹ cô nhưng Chung Hiểu Huệ nói chưa đến lúc thích hợp. Thế khi
nào mới là thời điểm thích hợp đây? Lương Tranh thật sự rất muốn hỏi.
Lương Tranh đành nói dối bố mẹ là phải đến gặp bố mẹ Chung Hiểu Huệ nên Quốc
khánh sẽ không về nữa mà để cuối năm về một thể. Bố anh tỏ vẻ thấu hiểu, còn dặn dò Lương Tranh phải mua rượu ngon, tuyệt đối đừng mua thuốc lá, nghe nói là đến nhà bố vợ mà mua thuốc lá là không may mắn. Cúp điện
thoại, Lương Tranh thoáng thấy bất an. Anh cứ cảm thấy bản thân mình
không hiếu thuận, lớn bằng ngần này rồi còn phải để bố mẹ lo lắng, trong lòng thấy vô cùng áy náy. Đồng thời trực giác mách bảo anh rằng Chung
Hiểu Huệ không muốn về nhà với anh. Còn lí do vì sao không muốn thì anh
không biết. Nhưng anh vẫn phải đợi một cái kết quả, đó là kết quả việc
Chung Hiểu Huệ về nhà và bàn bạc chuyện hai người với bố mẹ cô. Nếu như
Chung Hiểu Huệ lần này về nhà mà vẫn không đưa ra được đáp án chính xác, vậy thì mình thật sự nên buông tay, hơn nữa càng sớm càng tốt.
Gần đến ngày Quốc khánh, mọi người làm việc rất uể oải, ai nấy đều trông
chờ đến ngày nghỉ ngơi, sau đó lên kế hoạch đi đâu chơi. Lương Tranh
nhìn các đồng nghiệp đang háo hức chờ ngày Qụóc khánh mà trong lòng thấy càng thêm u uất. Anh nhắn tin chúc mừng các khách hàng, sau đó lại gọi
cho các khách hàng quan trọng, mời họ đến Bắc Kinh chơi. Khách hàng biết thừa chỉ là kiểu mời xã giao, hơn nữa nếu không phải vì công việc thì
ai dám mặt dày lôi cả nhà lên Bắc Kinh chơi để người khác phải tốn kém?
Lòng người cũng dễ thu phục như vậy đấy.
Lương Tranh lại lần nữa thành công trong việc marketing bán thân, hơn nữa lại là một vốn bốn lời.
Ngày Quốc khánh cuối cùng cũng đến như sự kì vọng của mọi người, người dân ở các vùng trong cả nước thi nhau đổ về thủ đô, có người muốn đi xem
duyệt binh, có người nhân cơ hội nghỉ dài để đi du lịch, có người đến
gặp bạn bè, người thân, có người đến gặp người yêu để giải tỏa nỗi nhớ
nhung. Có rất nhiều con đường và ga tàu bị cấm, ít nhiều ảnh hưởng đến
hứng thú vui chơi của người dân, đến quảng trường xem duyệt binh thì
càng không thể, bởi vì khu vực duyệt binh đã bị canh gác nghiêm ngặt.
Bắc Kinh phút chốc trở thành một thành phố đông nghẹt người, chẳng hề
thích hợp cho việc chơi bời. Chỉ có điều người Trung Quốc từ xưa đến nay vốn thích náo nhiệt, thích hò hét, lại biết kiên nhẫn nên ai cũng cảm
thấy rất hào hứng.
Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na
cùng nhau ra ngoài chơi. Lần trước công ty của Ngô Hiểu Quân tổ chức đi
Bắc Đới Hà, lần này đi khu du lịch Thập Độ ở Phòng Sơn. Lần trước đi Bắc Đới Hà, Ngô Hiểu Quân phải đi một mình, một mình một bóng, nhìn các
đồng nghiệp khác đi có đôi có cặp mà anh cảm thấy ngưỡng mộ pha chút
ghen tị. Thậm chí anh còn cảm thấy tự ti khi bắt gặp những ánh mắt khác
thường của người khác, nhưng những điều này anh không dám thể hiện ra,
thậm chí còn phải giả bộ như rất thích cái cảnh một thân một mình, tự do tự tại biết bao. Lần này thì khác rồi, Ngô Hiểu Quân có thể ngẩng cao
đầu, kiêu hãnh với mọi người: Tôi dẫn bạn gái đi cho các người thấy! Ngô Hiểu Quân này không phải là không tìm được vợ, chẳng qua là tôi kén nên mãi mới được một cô vừa ý!
Trình Triệu phú và vợ đi Hồng Kông, vừa là đi du lịch mua sắm vừa là đi tuần trăng mật bù.
Người Đại lục rất mong muốn được đến Hồng Kông, luôn cảm thấy Hồng Kông
rất tuyệt, đồ rẻ mà lại đẹp, đủ các sản phẩm trong nước và ngoài nước,
hơn nữa giá cả lại rẻ hơn đại lục nhiều, mà cho dù có bị hướng dẫn viên
lôi đến khu cao cấp để chém đẹp cùng thấy cam lòng. Đấy cũng chính là
một trong những nguyên nhân khiến cho người Hồng Kông khinh thường người đại lục. Lưu Du Hà mang theo tiền mặt, quyết định kiếm vài món hàng
hiệu tô điểm cho bản thân, sau đó về khoe khoang với chị em đồng nghiệp. Trình Triệu phú lại muốn đến cảng Victoria hóng gió biển, đến vịnh
Causeway tham quan, thật là thi vị!
Lương Tranh
vốn định đi xem phim với Hướng Lệ, nhưng anh cảm thấy cứ thế nào ấy, bản thân mình không nên “tranh người đẹp” với chú Hoàng mới phải. Huống hồ
anh còn phải tiếp đón bạn học cũ từ quê lên đây chơi, người bạn này tên
là Hướng Hải, học cùng cấp ba với Lương Tranh, sau đó lại học chung đại
học, hai người chơi với nhau rất thân. Nhưng sau khi tốt nghiệp, ai đi
đường nấy, ai lo chuyện của người nấy nên dần dần xa cách, ít liên lạc
với nhau đi.
Hướng Hải sau khi tốt nghiệp làm trợ giảng tại một trường tiểu học ở vùng núi, thi vào nhà nước ba năm liền
mới đỗ, giờ đang làm thư kí cho thị trưởng, được đơn vị phân cho một căn hộ để ở, còn tự mua được mấy căn cho mình. Bố vợ anh là Cục trưởng Cục
Tài nguyên đã về hưu, gia cảnh rất sung túc. Vợ anh tốt nghiệp sư phạm,
hiện đang dạy học ở một trường cấp hai, năm ngoái đã sinh cho anh một
thằng nhóc bụ bẩm. Cuộc sống của Hướng Hải có thể nói là rất tươi sáng,
cả gia đình và sự nghiệp đều thuận lợi, suôn sẻ.
Lần trước Lương Tranh về nhà ăn tết, trong buổi họp lớp hai người mới bắt
đầu liên lạc lại với nhau. Các bạn học cùng ai cũng nhiệt tình với vị
thư kí của thị trưởng, ngay cả mấy tiến sĩ cũng bị gạt sang một bên.
Lương Tranh ngồi trầm ngâm uống rượu, không chủ động đi chào hỏi Hướng
Hải. Hôm sau Hướng Hải chủ động gọi cho Lương Tranh, sau đó lái xe của
đơn vị dưa anh đến trung tâm nghỉ dưỡng ở ngoại ô chơi. Tối đến, Hướng
Hải lại thuê một phòng VIP tại khách sạn tốt nhất trong thành phố cho
Lương Tranh, lúc đi còn tặng anh một bao thuốc lá cao cấp.
Lương Tranh rút ra năm nghìn tệ tiền mặt, lại nhét thẻ tín dụng vào trong ví
nhưng vẫn thấy thấp thỏm không yên, anh thực sự không dám đối mặt với
người bạn học cũ này. Hai người cùng một vạch xuất phát, anh chạy trước, thế mà giờ bị người ta bỏ lại rõ xa. Nói không tự ti, không so sánh chỉ là giả, nói tâm lí cân bằng không dao dộng chỉ là nói dối; nói ai cũng
có lựa chọn riêng, ai cũng có cách sống riêng chỉ là cách tự an ủi bản
thân.
Hai vợ chồng Hướng Hải đến Bắc Kinh, Chung
Hiểu Huệ đã về nhà, Lương Tranh cảm thấy ở một mình thật tẻ nhạt. Hơn
nữa bản thân mình ngay cả một người bạn gái cũng không có thật quá mất
mặt Lương Tranh chợt nhớ đến Ngải Lựu Lựu, giờ đã đến lúc cô ấy trả nợ
cho Lương Tranh rồi.
Ngải Lựu Lựu lúc này đang
ngồi nhà online, gái ế mà. Lương Tranh gọi điện, khéo léo nói cho cô hay tình cảnh của mình. Ngải Lựu Lựu vốn không định đi nhưng nghĩ Lương
Tranh cũng từng giúp mình nên đành phải nhận lời. Cùng là người lưu lạc
nơi đất khách quê người, giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm. Hơn nữa
được ăn uống vui chơi miễn phí, mà mình thì đang rảnh, tội gì không đi?
Tại một khách sạn năm sao ở gần thôn Á Vận, một chiếc xe đang từ từ đỗ lại. Lương Tranh bước xuống xe, giúp Ngải Lựu Lựu mở cửa xe rồi dặn dò cô
thêm lần nữa, nhất định phải diễn kịch cho thật, tuyệt đối đừng làm hỏng việc. Ngải Lựu Lựu hầm hừ trong cổ họng rồi cười tinh quái: “Đã đến lúc tôi trả thù anh rồi !"
Vài phút sau, có một
người đàn ông đeo kính đến, dáng người cao gầy, trông rất phong độ từ
trong thang máy đi ra, theo sau là một người phụ nữ trung niên thấp béo. Hai người nắm tay nhau đi ra đại sảnh khách sạn. Lương Tranh đang ngồi
trên sôpha liền đứng dậy, đi đến nghênh đón. Trước tiên là bắt tay, hỏi
han xã giao, sau đó giới thiệu.
Ba ngày sau đó,
mấy người họ cùng đến Tổ Chim, Trường Thành; Thập Tam Lãng, Di Hòa Viên, nhà hát kịch quốc gia, Cố Cung. Lương Tranh vốn định thuê một cái xe
nhỏ, vừa tiết kiệm vừa tiện lợi, nhưng Hướng Hải nói không cần thiết,
lần này anh đến đây với lí do là đi khảo sát nên cứ ngồi taxi là được,
tiền ăn uống đi lại đều do cơ quan thanh toán cả.
Ngải Lựu Lựu ban đầu còn tỏ vẻ ngạc nhiên trước cách ăn uống, tiêu pha phóng tay của Hướng Hài, thậm chí còn có vẻ bất bình, sau cũng thấy quen. Sau đó Ngải Lựu Lựu còn thoải mái hơn cả Lương Tranh, thỉnh thoảng lại hỏi
han, nói chuyện với hai vợ chồng Hướng Hải, chẳng mấy chốc đã trở thành
một đôi chị em tâm đầu ý hợp với vợ Hướng Hải.
Biểu hiện của Ngải Lựu Lựu khiến cho Lương Tranh vô cùng ngạc nhiên, nhớ lại hành động “mượn gió bẻ măng” của mình lần trước, Lương Tranh lại thấy
mình chẳng khác gì tiểu nhân. Vì thế Lương Tranh cũng đối đãi với Ngải
Lựu Lựu lịch sự và tử tế hơn. Khi bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác ấm áp
và bình yên đến lạ lùng như đang lan tỏa trong tim của hai người. Thứ
cảm giác kì lạ này khiến cho hai người cảm thấy hào hứng hơn, đồng thời
cũng hóa giải được “thù hận” trong lòng.
Chiều
ngày thứ ba, Hướng Hải và vợ đến trung tâm mua sắm Khoảng trời Phương
Đông. vợ chồng Hướng Hải vung tay mua liền hai cái túi xách LV và một
cái vali, năm cái bút Vạn Bảo Long, về sau còn mua cả đống đồ linh tinh
cũng đến hàng chục vạn tệ tất cả đều được nhét vào cái vali LV mới mua.
Về sau, Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu chẳng còn tâm trạng nào mà xem tiếp
nữa cả hai đều ủ rũ đứng một bên. Hai người nhìn nhau cười, sau đó là
thở dài.
Mấy người họ đi mua đồ mệt rồi liền về
khách sạn nghỉ ngơi sau đó lại bắt xe đi Hậu Hải ăn tôm hùm. Hậu Hải lấp lánh ánh đèn, người qua lại đông đúc, khu này thành ra đã sầm uất hơn
cả Sanlitun, trở thành một nơi tụ tập mới về đêm của Bắc Kinh. Bốn người sau khi ăn hết một con tôm hùm liền đi dạo dọc bờ hồ, cảm giác rất
khoan khoái. Ngải Lựu Lựu đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại giới
thiệu vài ba thứ với vợ chồng Hướng Hải. Lương Tranh luôn đi ở phía sau, bộ dạng ủ rũ. thỉnh thoảng anh cũng muốn chạy lên trước nắm lấy tay
Ngải Lựu Lựu, phim giả tình thật cũng tốt. Nhưng chẳng hiểu sao anh
không thể nào sải bước đuổi theo cô được.
Đột
nhiên điện thoại của Lương Tranh đổ chuông, là Trình Triệu phú gọi đến.
Anh nói bọn anh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ ở Hồng Kông, còn nói cô ta đang nắm tay một người đàn ông ngoài mươi tuổi đi mua sắm trong khu thương
mại. Lương Tranh khựng lại, rồi đi ra một góc, bồn chồn đi qua đi lại,
luôn miệng hỏi Trình Triệu phú có tận mắt nhìn thấy không. Trình Triệu
phú nói anh không dám chắc, là Lưu Du Hà chỉ cho anh nhìn thấy. Đến khi
bọn họ đến đó thì chẳng thấy người đâu nữa. Một sự yên lặng chết chóc,
Lương Tranh bật cười nói Lưu Du Hà chắc chắn nhìn nhầm người, bởi vì mới chiều nay anh còn lên QQ chat với Chung Hiểu Huệ, còn nói chuyện dăm ba câu với bố mẹ cô ấy.
Cúp điện thoại, Lương Tranh lập tức gọi cho Chung Hiểu Huệ nhưng tắt máy. Tim anh tê tái như có cơn gió buốt lạnh thổi qua. Mặc dù anh không muốn tin đây là sự thật, nhưng hóa ra Chung Hiểu Huệ từ trước đến giờ vẫn luôn lừa dối anh. Nên kết
thúc thôi, kết thúc từ thời khắc này. Đưa mắt nhìn ra mặt nước tối đen
trước mặt, Lương Tranh thật muốn nhảy xuống đó, thả sức vùng vẫy để giải tỏa bớt tâm trạng nặng nề này...
Đến Hậu Hải
chơi mà không đến quán rượu ngồi thì không phải là đã đến Hậu Hảỉ. Bắc
Kinh vào tháng Mười, tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Mấy bàn hướng ra
hồ văn còn nhiều chỗ trống, chỉ có một số khách nước ngoài và thanh niên mới chịu ngồi đấy. Ngải Lựu Lựu dẫn vợ chồng Hướng Hải đến một quán
rượu phong cách châu u, Lương Tranh lúc này tâm trạng rối bời vẫn lững
thững đi theo. Mấy người ngồi xuống bên cửa sổ, lắng nghe giai điệu du
dương, cảm giác thật thư thái Lương Tranh cảm thấy cổ họng khô đắng,
trong lòng bức bối, lúc này anh thật sự cần đến rượu.
Hết một chai rượu tây, Hướng Hải vẫn thao thao bất tuyệt trong khi Lương
Tranh đã ngà ngà say, có thể không phải say vì rượu mà là tự say. Lương
Tranh gọi thêm một chai rượu tây nữa, còn giục Ngải Lựu Lựu mau uống,
nhất định phải chăm sóc vợ Hướng Hải chu đáo, hết chai này sẽ gọi chai
khác.
“Anh tưởng ai cũng giống cái thùng rượu như anh hả?”, Ngải Lựu Lựu mặt mày đỏ tưng bừng, lườm Lương Tranh.
Lương Tranh nheo mắt cười: “Cô đang nói cô đấy phải không, lần trước chẳng
phải mình cô uống hết cả mấy chai rượu tây, ngốn mất của tôi đến mấy
nghìn tệ à?”
“Anh đừng có nhắc đến chuyện này nữa, cẩn thận không tôi trở mặt không nhận người nữa đâu đấy!”
“Cô có giỏi thì trở mặt tôi xem nào...”
“Không trở đấy...”'
“Lại còn nôn hết lên người tôi, kinh chết đi được!”
Ngải Lựu Lựu xì mặt ra: “Này tên họ Lương kia, anh mà còn nói nữa là tôi đi đấy..."
Lương Tranh cười: “Có giỏi thì đi đi, ai thèm giữ!”
Ngải Lựu Lựu không thể nhịn được nữa liền đứng bật dậy bỏ đi, cô đã quên mất rằng mình đang diễn kịch. vợ chồng Hướng Hải thích thú như đang xem
diễn kịch, cười không ngậm miệng lại được. Lương Tranh biết Ngải Lựu Lựu giận thật liền vội vã đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu ra khỏi quán rượu nhưng chưa đi xa, cũng không có ý định bỏ đi. Lương
Tranh vừa ra khỏi quán là nhìn thấy cô ngay: một cái bóng mảnh khảnh
quen thuộc đang lững thững đi dưới ánh đèn. Lương Tranh chạy đến tóm lấy cánh tay Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu cố sức vùng vẫy, ngoảnh đầu sang
một bên không nói gì.
“Thôi được rồi, đừng giận
nữa, đều tại tôi sai, tôi sai hét! Tôi biết mấy hôm nay khiến cô phải ấm ức, chỉ có điều chuyện này sớm muộn gì cũng kết thúc, cô xem, cô đã thể hiện tốt thế còn gì... ngày mai họ đi rồi , kiên nhẫn thêm chút nữa có
được không? Coi như tôi năn nỉ cô đấy...", Lương Tranh nghiêm túc nói,
bộ dạng rất thành khẩn.
Ngải Lựu Lựu quay người lại: “Vậy anh không được chế nhạo tôi nữa!”
“Tôi hứa! Tôi hứa với Mao chủ tịch!”
“Không được, anh phải hứa với tôi!”
“Tôi xin hứa với người đẹp Ngải Lựu Lựu, tôi tuyệt đối không chế nhạo cô nữa...”
"Như thế còn được. Này cái người kia, anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau!'
Thêm nửa chai rượu tây nữa, Lương Tranh có hơi say say. Hướng Hải cũng ngà
ngà say, nói nhiều hẳn lên, nói toàn chuyện quan trường. Lần này sở dĩ
anh ta mua hẳn năm cái bút cao cấp, một cái là để tặng bố vợ, những cái
còn lại đều là để tặng các lãnh đạo. Không được phép đắc tội với bất kì
ai. Hướng Hải còn nói rất ngưỡng mộ cuộc sống của Lương Tranh, đơn giản, không cần sống mà phải nhìn sắc mặt của người khác, môi trường thoải
mái hơn nhiều.
Lương Tranh nâng ly, anh không
nghĩ như vậy. “Nhìn từ xa thì tưởng rất tuyệt. Nhà thì không mua được,
xe cũng chẳng mua nổi, con cũng không nuôi nổi. Bảo tôi phí hoài cả đời ở cái thành phố không thuộc về mình này, tôi không làm được! Cũng chỉ vì
còn trẻ nên ở đây lăn lộn, già rồi chắc phải bán xới thôi. Tôi chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, đôi khi ngẫm nghĩ cũng thấy chán!”
“Ai cũng có cách sống riêng, ai cũng có hoàn cảnh riêng, chuyện này khó mà so sánh...”
“Đúng vậy!”
“Uống đi, chẳng nói cái quái gì nữa!”
Sau khi tiễn vợ chồng Hướng Hải di, Ngải Lựu Lựu bắt một chiếc taxi về khu
đô thị Quốc Mỹ. Lương Tranh say đến mức chẳng biết trời đất gì, nói năng lung tung hết cả. Chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường, đầu anh gục vào
vai Ngải Lựu Lựu, từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngải Lựu Lựu nhìn đứa trẻ to
xác bên cạnh mình, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô có một cảm giác khó
nói thành lời với Lương Tranh, là thích hay là yêu? Hay là đồng cảm đối
với một người cùng cảnh ngộ như mình nơi đất khách quê người? Tất cả chỉ có thể để thời gian, thời gian có thể chứng minh mọi thứ.
Ngải Lựu Lựu gần như phải lôi Lương Tranh lên lầu. Anh sờ vào túi, không có
chìa khóa, chắc là bị rơi mất rồi. Lương Tranh ra sức đi vào cửa, sau đó dựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống... mềm nhũn như một đống bùn
lầy bám vào tường. Ngải Lựu Lựu nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ tối. Thực ra
cô cũng hơi say, lại cộng thêm với cuộc vật lộn lôi Lương Tranh lên đây
đã khiến cho men rượu càng lan tỏa trong người cô, đầu cô như quay
cuồng. Bây giờ cô bỏ đi cũng dở mà ở lại cũng dở. Do dự đôi chút, cô
thấy Lương Tranh nói: “Sao thế, định đi hẹn hò à?"
“Sao anh biết?”, Ngải Lựu Lựu hỏi vặn.
"Có phải với cái gã họ Lâm kia không? Tuyệt đối đừng đi! Người đó không được, giàu nhưng không thật..."
"Này họ Lương kia, anh thì giỏi rồi , còn biết đọc cả thành ngữ nữa cơ đấy?
Xem ra anh chưa say đâu nhỉ, ban nãy suýt nữa tôi còn định cõng anh vào
thang máy đấy !”
“Chút rượu đó đã thấm tháp gì,
tôi còn có thể uống nhiều hơn ấy chứ. Ha ha ha, tôi đã say bao giờ chứ?
Say được đã tốt, say rồi đỡ phải nghĩ những chuyện vớ vẩn..."
“Xem ra đúng là say thật, anh nghỉ ngơi đi, tôi phải đi đây. Khi nào tỉnh
rượu rồi thì tự tìm chỗ mà ngủ! Đã nghe thấy chưa hả, đồ lợn!”
“Chưa nghe thấy! Tôi không cho cô đi, cô phải ở đây với tôi!”
Lương Tranh giống hệt như con đỉa bám chặt lấy chân Ngải Lựu Lựu, nhất quyết
không cho cô đi. Ngải Lựu Lựu lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, đúng
là khóc dở mếu dở. Cô hất Lương Tranh ra mấy lần nhưng không được, đành
phải nhượng bộ, xoa xoa đầu Lương Tranh: “Ngoan, tôi không đi đâu, anh
bỏ tay ra được không?”
“Không được, tôi mà bỏ tay ra cô sẽ chạy mất!”, Lương Tranh đã say rồi nhưng vẫn còn rất ranh ma.
Ngải Lựu Lựu cười bất lực: “Làm gì có? Tôi mà muốn đi anh có ngăn nổi không? Thôi được rồi, tôi ngồi xuống đây là được chứ gì?”
“Đứng ngồi vội, bẩn lắm, để tôi thổi cho cô...”
Lương Tranh nói xong liền nằm bò xuống đất, ra sức thổi nền nhà. Bụi chẳng
thổi đi được lại còn bám đầy vào mặt anh. Sau đó Lương Tranh lấy tay vỗ
vỗ xuống nền, ra ý bảo Ngải Lựu Lựu ngồi xuống. Ngải Lựu Lựu đứng bên
cạnh bật cười, cúi xuống lấy một tờ giấy rồi lót xuống nền nhà, sau đó
mới từ từ ngồi xuống: “Anh rất biết dỗ phụ nữ đấy. Đồ lợn, chìa khóa
đâu? Mất rồi phải không?"
Lương Tranh sờ soạng túi quần: “Có, trong ví tiền ấy!”
Ngải Lựu Lựu giơ tay vỗ vào đầu Lương Tranh: “Ở trong ví tiền sao không chịu nói hả?”
Lương Tranh đần mặt ra: “Tại cô không hỏi mà...”
“…”
Cửa đã mở ra, Ngải Lựu Lựu dìu Lương Tranh ngồi dựa vào đầu giường rồi đi
lấy cái khăn mặt, lúc cô quay lại thì Lương Tranh đã nằm thẳng ra
giường, hình như là ngủ rồi. Cô lấy khăn lau mặt, lau hai bàn tay rồi
giặt sạch khăn, định đắp lên trán Lương Tranh. Ngải Lựu Lựu vừa cúi
xuống định đắp khăn thì Lương Tranh đột nhiên mở mắt ra, Ngải Lựu Lựu
giật mình lùi lại sau, ai ngờ hai tay Lương Tranh đã ôm chặt lấy eo Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu mất đà, cả người nằm đè
lên Lương Tranh. Hai người mặt đối mặt, chẳng ai nói năng gì. Mắt Lương
Tranh như mơ màng nhìn ngắm người con gái mặt đỏ tưng bừng, hơi thở gấp
gáp trước mặt, ghì chặt người và hôn lên môi cô. Ngải Lựu Lựu không
tránh kịp, "hứng trọn” nụ hôn. Cô vùng vẫy, nào ngờ Lương Tranh xoay
người đè lên cô. Lương Tranh thì thầm “Anh thích em... anh thích em”...
rồi chậm rãi hôn lên môi Ngải Lựu Lựu. Toàn thân Ngải Lựu Lựu như mềm
nhũn ra, cô vùng vẫy một hồi rồi từ từ nhắm mắt lại... Bàn tay của Lương Tranh bắt đầu không nghe lời. Ngải Lựu Lựu đột nhiên bừng tỉnh, giữ
chặt lấy tay Lương Tranh rồi dùng sức đẩy anh ra.
Hôm sau, lúc Lương Tranh tỉnh lại đã là buổi trưa, đầu anh đau như búa bổ.
Lương Tranh đưa mắt nhìn, trên giường chăn chiếu bừa bộn, ga giường dúm
dó. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua đều như một giấc mơ, nhưng cũng
rất đẹp và chân thực. Lương Tranh ngẫm nghĩ một hồi, thấy vẫn nên gửi
cho Ngải Lựu Lựu một tin nhắn: Tối qua tôi say quá, thực lòng xin lỗi
cô!. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Ngải Lựu Lựu vẫn không nhắn tin lại,
Lương Tranh càng thấy lo lắng liền nhắn thêm một cái tin nữa: Bạn tôi
chiều nay ra sân bay, hay là chúng ta cùng ra sân bay tiễn cậu ta ?
Lúc này Ngải Lựu Lựu đang đi mua sẳm ở siêu thị, đang chán thì nhận được
tin nhắn của Lương Tranh liền nhắn lại: Không rảnh!, sau đó lầm bầm:
Đúng là nghiệp chướng, suýt chút nữa thì mắc lừa tên khốn này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT