Tại quán bar Sanlitun của Bắc Kinh, đối với những người chưa từng đến đây mà nói thì nó đúng
là một nơi thần bí. Thực ra đây chỉ là một con phố nhỏ, quanh đó có rất
nhiều khu nhà cho tây thuê, rồi thì các quán rượu mọc lên như nấm. Nhân
viên phục vụ cũng có hai cái tai, rượu cũng chẳng có gì đặc biệt, dàn
nhạc cũng chẳng phải là nổi tiếng. Trong một môi trường cá biệt như thế
này, đàn ông đàn bà đều bộc lộ dục vọng, trước tiên là đi tìm đam mê,
sau là tìm đến hoan lạc. Vì vậy mà các quán rượu đều như vậy, chỉ khác
biệt ở đẳng cấp và văn hóa của quán bar.
Salitun
sao làm ăn phát đạt thế? Không thể không kể đến công lao của giới truyền thông cùng với vị trí quá đẹp của quán bar. Trong một góc nhỏ của quán, Lương Tranh vừa uống vừa than thở: “Thằng lông bông nhất cuối cùng lại
cưới vợ trước, thật vô lí!”
“Đúng thế, người không muốn cưới nhất lại là người cưới sớm nhất...”, Ngô Hiểu Quân phụ họa theo.
“Chứ còn gì? Người suốt ngày đi xem mặt, ầm ĩ lên đòi cưới mà vẫn độc thân!”, Đàm Hiểu Na nói chẳng chút đắn đo.
“Cô có ý gì thế?”, Lương.Tranh nghe ra rằng Đàm Hiểu Na đang ám chỉ mình.
Đàm Hiểu Na vội vàng thận trọng giải thích: “Ha ha, không có ý gì hết, tôi chỉ nói ra cảm xúc của mình thôi...”
“Na Na, cô đừng có để ảnh hưởng bởi người khác, người ta là ác phụ đấy. Mục tiêu của cô là làm vợ hiền cơ mà ?” Lương Tranh chĩa mũi dùi về phía
Ngải Lựu Lựu.
Đàm Hiểu Na bật cười, không dám nói thêm gì. Cô sợ sẽ đắc tội với Ngải Lựu Lựu, nhưng càng sợ chọc giận Lương Tranh.
Ngải Lựu Lựu đã thấy khó chịu từ lâu, liền cười nhạt, nói: Bóng gió gì đây?”
“Đúng thế đấy, thế thì đã sao?”, Lương Tranh chẳng chút e dè.
“Ai là ác phụ?”
“Tôi cảm thấy cô hiện nay đặc biệt giống ác phụ!”
“Còn anh đúng là đồ đần độn!”
“…”
Ngô Hiểu Quân cười sảng khoái, nhấp một ngụm bia rồi ngồi thẳng người lên:
“Hai người muốn cãi nhau thì cứ tiếp tục đi, cứ mặc kệ tôi. Tôi thấy hai người trời sinh là một đối, đụng chuyện gì là cãi nhau chuyện đấy, lại
còn cảm thấy vui vẻ chẳng biết mệt mỏi nữa. Nhưng người ngoài như chúng
tôi nhìn vào thấy rất ấu trĩ. Hay đây là cách thể hiện tình yêu của hai
người?”
Ngải Lựu Lựu nhướn mày: "Em nói cho anh biết nhé Ngô Hiểu Quân, thà chọn anh còn hơn phải chọn anh ta!”
Ngô Hiểu Quân nghe câu này, mặt mày liền nhăn nhó: “Nói như thể anh kém cỏi lắm vậy!”
Ngải Lựu Lựu: "Em không có ý đó, ý em muốn nói là em không thể thích một gã khốn kiếp!”
“Cô nói cái gl?”, Lương Tranh sửng cồ.
Ngải Lựu Lựu: “Hay là để tôi lặp lại lần nữa nhé?”
Lương Tranh lấy điện thoại ra, vừa gọi vừa xua tay: “Yêu ai mặc xác cô, có ai ép cô đâu, nói cứ như thể người ta thích cô lắm ấy!"
Ngải Lựu Lựu bĩu môi: “Xí, tôi thì thích anh lắm đấy?”
Lương Tranh: “Mất lí trí rồi... thằng ranh này sao không nghe máy nhỉ?”
Lương Tranh lại gọi lần nữa cho Trình Triệu phú, nhưng không ai nghe máy. Mấy người chẳng ai nói chuyện nữa, người thì ngồi uống rượu, người thì ngồi ủ rũ, người thì ngồi suy ngẫm. Qụán rượu càng lúc càng đông người,
không khí càng lúc càng ồn ào. Người đến quán rượu là những người điên.
Một người phát điên, đó là kẻ điên, là không bình thường; hàng trăm
người phát điên cùng nhau, đó là văn hóa, là thời thượng, là nghệ thuật.
Vài phút sau, điện thoại của Lương Tranh đổ chuông. Đầu bên kia vang lên
tiếng của Lưu Du Hà, cô nói Trình Triệu phú say khướt rồi, đang nằm ngủ
trong phòng, tối nay không đến được. Lương Tranh tỏ vẻ thông cảm, sau đó hỏi Lưu Du Hà có phải tiền rượu nên ghi hóa đơn cho Trình Triệu phú
không, Lưu Du Hà nói cô không biết, phải hỏi Trình Triệu phú. Rõ ràng là cô ta đã khéo léo từ chối.
Lương Tranh có hơi không vui, chán ngán nói: “Trình Triệu phú không đến đâu, chúng ta uống xong thì giải tán thôi!”
“Sao lại không đến, cậu ta mời cơ mà?”, Ngô Hiểu Quân oán thán.
"Bị giới nghiêm rồi! Tôi còn lạ gì Trình Triệu phú, cậu ta càng uống càng
hăng, làm sao có thể lăn ra ngủ được chứ? Hài... cái thằng, có vợ rồi là quên luôn cả anh em”.
Ngô Hiểu Quân cười gian xảo: “Cũng phải hiểu cho họ chứ, đêm tân hôn, còn phải mây mưa này nọ chứ..."
Cả ba người còn lại đều nhìn về phía Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân vội vàng bao biện: “Sao? Bọn họ sinh hoạt vợ chồng, hoàn toàn hợp pháp mà!”
Lương Tranh: “Ngô Hiểu Quân, vấn đề này cậu đừng nghiên cứu quá sâu, còn có
hai cô gái ở đây mà! Tiền thanh toán chúng ta chia đầu người nhé!”
Ngô Hiểu Quân cực kì nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, phản ứng cực nhanh: “Tôi không mang tiền rồi!”
Lương Tranh trợn mắt, nhả từng chữ: “Tôi cho cậu vay!
“Tôi cũng chẳng có !”, Ngải Lựu Lựu nói.
Đàm Hiểu Na ngồi bên cạnh bảo: “Tôi có đấy, để tôi cho cậu vay!”
Ngải Lựu Lựu cười gượng gạo, miệng nói ok nhưng trong lòng thầm than: Cậu
thật lả ngây thơ, tớ nói vậy chẳng qua là để cho hai gã đàn ông phải
thanh toán hết đấy chứ!
Lương Tranh lườm Ngải Lựu Lựu, lớn tiếng nói: “Ai bắt các cô trả tiền, chỉ có tôi và Ngô Hiểu
Quân thôi, cưa đôi!", nói rồi quay nói với Ngô Hiểu Quân: "Cậu có cưa
không?”
Ngô Hiểu Quân thấy Đàm Hiểu Na đang nhìn mình liền thể hiện: "Cưa thì cưa! No problem!"
Lương Tranh uống nốt cốc bia rồi rút một điếu thuốc trên bàn: "Từ nay chứng
ta sẽ tẩy chay tên Trình Triệu phú chết tiệt ấy, thật chẳng đáng mặt bạn bè. Sau này ấy mà, chúng ta có vụ gì nhất quyết không cho cậu ta tham
gia. Có gia đình rồi thì nghỉ!”
Ngô Hiểu Quân lại không nghĩ vậy: “Nóng nảy gì chứ, đợi cậu ta thanh toán tiền lần này rồi chúng ta tẩy chay cũng chưa muộn!”
“Cái đó gọi là có tinh thần trách nhiệm, kết hôn rồi đâu thể tự do chơi bời
như lúc trước. Các anh phải học tập anh ấy mới phải!”, Đàm Hiểu Na
nghiêm túc nói.
Ngải Lựu Lựu cũng phát biểu quan
điếm của mình: “Đúng thế, những người chơi bời tùy tiện, đùa giỡn với
đời, hay lật lọng thì cả đời chẳng thể tìm được vợ!”
Lương Tranh lườm Ngải Lựu Lựu: “Những kẻ giả nhân giả nghĩa, lẳng lơ đa tình, độc mồm độc miệng cũng chớ mong tìm được chồng!”
Thấy hai người này lại đối đầu với nhau, Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ chán nản, Đàm
Hiểu Na cũng lắc đầu ủ rũ. Ngô Hiểu Quân thấy thế liền mỉm cười truyền
hơi ấm cho Đàm Hiểu Na. Trong cuộc đấu khẩu giữa Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu, hai người chỉ biết khoanh tay đứng ngoài cuộc, đương nhiên thỉnh
thoảng cũng lấy đó làm vui.
***
Lương
Tranh tắm rửa xong liền lên giường nằm, bắt đầu nghĩ lại những chuyện dã xảy ra ngày hôm nay, sau đó tưởng tượng ra cảnh hôn lễ của mình, tự hỏi mình sẽ dắt tay ai đi vào lễ đường thiêng liêng. Anh khó mà tưởng tượng ra viễn cảnh kết hôn với Chung Hiểu Huệ, nhưng anh lại có thể tưởng
tượng ra cảnh tượng đám cưới của mình với Ngải Lựu Lựu: hai người vừa
tiến vào lễ đường vừa tranh cãi ầm ĩ, một người nói cuối cùng cũng bị
mắc câu của em rồi, có trách chỉ có thể trách mình đã không làm chủ được bản thân để bị mắc câu; còn người kia thì nói như vậy là may phước cho
anh lắm rồi, anh mà dám đối xử không tốt với em, em sẽ cho đại hình chờ
lệnh...
Lương Tranh càng tưởng tượng càng say
sưa, tưởng tượng đến nỗi bật cười. Đáng tiếc là “hoa trôi hữu ý mà nước
chảy vô tình”, Ngải Lựu Lựu hoàn toàn chẳng thích mình, trái tim của cô
đã hướng về gã phó tổng Lâm nhiều tiền và đẹp trai kia rồi. Còn mình
cũng có hơi hơi thích cô ta, khi nào có cô ta ở bên cạnh, tâm trạng lại
thấy vui vẻ hơn đôi chút. Chỉ có điều cứ thích đôi co với Ngải Lựu Lựu,
có phải vì nhìn cô ta chướng mắt không? Hay là vì muốn thu hút sự chú ý
của cô, để giống như từng giọt mưa dầm từ từ thấm vào lòng cô ? Lương
Tranh không hiểu nổi, nhưng anh biết mình không thật sự ghét Ngải Lựu
Lựu, ngược lại còn thích được ở bên cạnh cô. Mấy ngày không gặp hoặc
không cãi nhau được dăm ba câu là lại thấy không được thoải mái.
Chung Hiểu Huệ vẫn thực tế hơn đôi chút, ít nhất cô ấy và mình đã bàn bạc đến chuyện cưới xin, muốn theo chủ nghĩa nữ quyền thì cứ theo chủ nghĩa nữ
quyền, muốn lăn lộn xă hội thì cứ lăn lộn xã hội cho đến khi không muốn
làm nữa thì thôi, mình muốn tìm một người để chung sống chứ không phải
tìm một ô sin về giúp việc nhà, cho cô ấy tự do cũng là cho mình tự do.
Bao dung, nhất định phải bao dung! Yêu một người là phải yêu toàn bộ con người cô ấy, chấp nhận cô ấy thì phải chấp nhận toàn bộ con người cô
ấy.
Nhưng bản thân mình không hề yêu cô ấy? Nhiều nhất chỉ là sự khao khát. Hay cũng có thể là một nhiệm vụ, nhiệm vụ kết hôn, giống như đi tìm đơn hàng vậy. Khách hàng càng khó thuyết phục lại càng muốn thuyết phục cho bằng được, càng thách thức thì càng muốn
chinh phục. Gân gà... hóa ra với mình, Chung Hiểu Huệ giống như một cái
gân gà, ăn thì chán mà bỏ thì tiếc.
Gân gà với
gân gà mà đi với nhau thì chẳng phải vẫn chỉ là gân gà thôi sao? Sau đó
sống một cuộc sống như "gân gà”, đi hết cuộc đời như “gân gà”.
Lương Tranh càng nghĩ càng thấy sợ, về sau anh quyết định phải gặp Chung Hiểu Huệ để lật bài ngửa, chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa. Trình
Triệu phú đã kết hôn rồi, Ngô Hiểu Quân chắc cũng nhanh thôi, mình không thể để bản thân gặp phải một kết cục thê thảm được, nếu như vậy thật
sau này mặt mũi nào ngẩng mặt nhìn anh em? Ông già ở nhà chắc sẽ lại mấy ngày gọi điện giục cưới một lần, mà có khi còn tấn công dữ dội hơn. Vợ
ơi, mau mau xuất hiện đi, anh sẽ yêu thương em thật lòng mà. Anh cũng
muốn kết thúc tình trạng một mình phấn đấu này lắm rồi, anh muốn nắm tay em xây dựng hạnh phúc tương lai!
Lương Tranh ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh dậy thấy đầu óc nặng như chì, Ngô Hiểu Quân không biết đã đi đường nào, cả căn hộ trống hoác, bên ngoài mặt trời
rực rỡ, càng làm nổi bật sự u ám và lạnh lẽo của nó.
Chuyện này khiến Lương Tranh nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc ấy anh bốn tuổi, vẫn
chưa đến tuổi đi học, hôm ấy cũng là buổi trưa, anh vừa tỉnh ngủ, thấy
trong nhà không có ai, bố mẹ đều đã ra ngoài và khóa trái cửa lại.
Lương Tranh vừa khóc vừa gào “mẹ ơi”, càng gào khóc lại càng thấy sợ, nghĩ
rằng mình bị bố mẹ bỏ rơi. Lương Tranh định mở cửa sổ chui ra nhưng
không sao chui ra được, bởi cửa sổ có song sắt, tay thò ra được nhưng
đầu không qua được. Lương Tranh lại gào khóc nức nở nhưng vô ích. Gào
chán rồi, khóc mệt rồi, Lương Tranh liền ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn ánh
mặt trời rực rỡ. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lá cây rất xanh, rất
mới mẻ, tiếng chim và tiếng ve thật vui tai, thế giới bên ngoài thật ấm
áp và đa dạng.
Đây là lần đầu tiên Lương Tranh
cảm thấy cô đơn, nỗi cô đơn xuất phát từ tận sâu đáy tim. Hơn nữa nỗi cô đơn này còn làm bạn với anh suốt thời niên thiếu, anh sợ bị bỏ rơi, sợ
cô độc. Cái cảnh tượng hồi còn nhỏ ấy cứ đeo bám anh vào tận giấc mơ,
thỉnh thoảng lại xuất hiện trong kí ức của anh. Anh muốn quay lại quá
khứ, quay lại cái ngày rạng rỡ ánh mặt trời ấy, nhưng anh sợ cảm giác bị bỏ rơi, bị cầm tù.
Điện thoại để trong phòng đổ
chuông, Lương Tranh vội vã bỏ cuốn sách trên tay xuống ghế rồi lao vào
trong phòng. Là cuộc gọi của Chung Hiểu Huệ. Trước tiên cô xin lỗi vì
hôm trước không thể tham dự đám cưới cùng với Lương Tranh, sau đó nói
hôm nay cô rảnh, cuối cùng hỏi Lương Tranh có muốn qua chơi không. Lương Tranh vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, vẫn chưa thoát ra khỏi u uất nên
chẳng mấy hào hứng với lời mời của Chung Hiểu Huệ. Nhưng anh không tiện
từ chối, như vậy có vẻ hơi hẹp hòi, thế là anh bảo Chung Hiểu Huệ hay là qua chỗ anh chơi. Chung Hiểu Huệ nói ok, cô sẽ qua ngay.
Một tiếng sau, Lương Tranh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ xinh đẹp và quyến rũ
xuất hiện ở cổng khu đô thị Quốc Mỹ. Trong thang máy nồng nàn mùi nước
hoa của cô, đây là một ngày cuối tuần lãng mạn, Lương Tranh đột nhiên hi vọng thang máy ngừng hoạt động.
Mỗi lần gặp mặt
nhau, Lương Tranh và Chung Hiểu Huệ đều cần một khoảng thời gian để làm
quen, nhưng làm quen cái gì thì chẳng ai rõ. Sau mấy phút, cảm giác xa
lạ tan biến, Lương Tranh liền chạy vào tủ lạnh lấy ra hai lon nước, sau
đó hai người ngồi trên ghế xem ti vi. Lương Tranh cứ từ từ xích lại gần
Chung Hiểu Huệ.
Chung Hiểu Huệ cầm cuốn sách trên ghế lên, lật qua rồi hỏi: Đây là sách gì thế?”
“Của Ngô Hiểu Quân đấy, lúc rảnh rỗi anh thường giở ra đọc!”
“Hôm qua có náo nhiệt không?"
“Có đám cưới nào không náo nhiệt không?”
“Ha ha... cũng phải. Anh không giận đấy chứ?”
Lương Tranh thấy Chung Hiểu Huệ nhìn mình chằm chằm liền tỏ vẻ cởi mở:
“Chuyện vặt vãnh ấy, em nói thế thành ra anh là người hẹp hòi à?”
“Em cảm thấy anh rất hẹp hòi đấy!”
“Vì vậy em đến đây để nhận tội và chịu phạt ư?”
“Cứ cho là như vậy đi!”
“Vậy sau này anh phải cố để hẹp hòi hơn nữa...”
“Ha ha ha..."
Chung Hiểu Huệ không nói gì nữa, tay cầm sách, mát dán vào tivi. Lương Tranh
cũng không biết nói gì thêm, đành im lặng theo. Anh dựa lưng vào ghế,
thầm nghĩ, chưa lấy nhau mà đã chẳng biết nói chuyện gì thế này, nếu lấy nhau rồi biết sống thế nào? Hai người không biết nói chuyện gì với nhau đúng là một chuyện đáng sợ, điều này cho thấy thế giới tinh thần của
hai người không có giao điểm, hoặc cả hai đều không muốn mở rộng cửa
trái tim cho đối phương. Điều quan trọng là không ai chịu nhún nhường,
thỏa hiệp. Cho dù một người mồm năm miệng mười, còn người kia chỉ ừ hử
cho qua chuyện thì cũng vẫn còn tốt hơn là cả hai cùng im lặng.
Nửa tiếng sau, Ngô Hiểu Quân hùng hục lao vào nhà, theo sau là Đàm Hiểu Na. Hai người phát hiện ra Lương Tranh đang nhìn họ cười đểu, kiểu như chế
nhạo họ “làm chuyện vụng trộm” vậy. Ngô Hiểu Quân đi thẳng vào nhà bếp,
cũng chẳng biết là làm cái gì. Đàm Hiểu Na chỉ biết cười trừ với Lương
Tranh và gật đầu chào Chung Hiểu Huệ.
Hóa ra mới
sáng ra Ngô Hiểu Quân đã hẹn Đàm Hiểu Na ra ngoài chơi, hai người đi dạo một vòng quanh công viên Triều Dương. Trời nóng dần; Đàm Hiểu Na sợ
nắng; thế là hai người tìm một chỗ ăn cơm. Ăn cơm xong, tình cảm vẫn
chưa nguội bớt, cảm thấy chưa đã cơn ghiền nên Ngô Hiểu Quân mạnh dạn
mời Đàm Hiểu Na lên phòng anh ngồi, lấy cớ là để Đàm Hiểu Na đọc tiểu
thuyết do anh viết. Anh tưởng rằng Lương Tranh không có nhà, nào ngờ
không chỉ có Lương Tranh mà còn có cả Chung Hiểu Huệ ở đây.
Đàm Hiểu Na không từ chối lời mời của Ngô Hiểu Quân. Trong lòng cô biết rõ
mình không thể lặp lại vết xe đổ của những bà cô ế chồng, cô phải xác
định chuyện chung thân đại sự của mình thật sớm. Cô có nhận thức rõ ràng về bàn thân, có định hướng nghiêm túc về một nửa của mình. Nhân lúc
mình còn xinh đẹp, còn trẻ trung, phải tìm một anh chàng tri thức hiền
lành, bình yên sống qua ngày, không cần phải ầm ĩ, hoành tráng, chỉ cần
ổn định là được. Rõ ràng Ngô Hiểu Quân chính là Mr. Right của cô.
Đàm Hiểu Na ngoài mặt tỏ vẻ nhẹ nhàng, yếu đuối, cách cư xử cũng thân
thiện, gần gũi với mọi người nên chẳng mấy chốc đã nói chuyện được với
Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ hoàn toàn khác biệt với quỹ đạo sống của
Đàm Hiểu Na, về lí thuyết thì không có cùng chung tiếng nói. Nhưng không sao, đề tài nóng hổi của đàn ông vĩnh viễn là phụ nữ, còn đề tài vĩnh
viễn của phụ nữ chính là thời trang.
Đàm Hiểu Na
nhìn Chung Hiểu Huệ mặc toàn đồ hiệu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, khó
tránh khỏi tò mò nhắc đến: "Đây là kiểu dáng mới của Channel phải không
chị?”
Chung Hiểu Huệ cười tươi như hoa, con mắt tinh tường của Đàm Hiểu Na khiến cho Chung Hiểu Huệ chợt thấy hào hứng:
“Đúng đấy...”
Đàm Hiểu Na sờ vào váy của Chung Hiểu Huệ, cảm giác cũng vậy, chẳng có gì
dặc biệt: "Ha ha, em đã nhìn thấy trên tạp chí với trang web Taobao rồi, chắc là không rẻ đâu nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi! Trên Taobao bán bao nhiêu thế?” Chung Hiểu Huệ quan tâm đến giá tiền.
Đàm Hiểu Na lè lưỡi: “Cũng phải đến hơn 400 đấy, còn là hàng nhái nữa. Em
mua quần áo thường là đến cửa hàng mặc thử, sau đó nếu thích sẽ nhớ kiểu và mã số, sau đó về tìm trên mạng!”
“Ừ, như thế cũng hay!”
“Không có tiền, chỉ có thể làm vậy thôi!”
Chung Hiểu Huệ chỉ cười cười chứ không dám thêm bình luận nào nữa, nói nhiều
lại bảo là khoe khoang. Cô nhìn một lượt bộ quần áo đang mặc của Đàm
Hiểu Na, đúng là chẳng có gì đáng để khen ngợi cả, chẳng có cái nào có
giá quá một nghìn tệ cả. Đàm Hiểu Na thấy Chung Hiểu Huệ nhìn khắp người mình liền cười bối rối: “Hài, đều là nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng mà toàn là mua hàng nhái trên mạng thôi ạ.-”
“Quần áo ấy mà, chỉ cần dễ nhìn là được! Chị thấy bộ quần áo này rất hợp với em, có thể tôn lên làn da trắng của em. Này, thường ngày em dùng mỹ phẩm gì mà làn đa dẹp thế?'
Đàm Hiểu Na từ trước đến giờ
luôn tự hào về làn da của mình liền mỉm cười, ngại ngùng đưa tay lên xoa xoa mặt, sau đó bắt đầu nói cho Chung Hiểu Huệ nghe bí quyết dưỡng da
bí mật của mình.
Phụ nữ đều có bí quyết chăm sóc
da của riêng minh, nhưng họ đều cảm thấy không thỏa mãn, thích đi nghe ý kiến của người khác, sau đó so sánh xem cái nào hơn cái nào. Cũng giống như một hiệp khách giang hồ, mặc dù võ nghệ cao cường, nhưng không bao
giờ tự hài lòng, lúc nào cũng phải đi thách đấu, liên tục tiếp thu tinh
hoa võ học của người khác. Sự đam mê võ học của các hiệp khách là vô
tận, sự theo đuổi cái đẹp của phụ nữ là không có giới hạn. Chung Hiểu
Huệ và Đàm Hiểu Na càng nói chuyện càng hợp cạ, nghe như có vẻ tiếc vì
đã gặp nhau quá muộn.
Hai cô gái cứ thao thao bất tuyệt, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hai người đàn ông. Lương
Tranh một mình ngồi trong phòng khách nghe nói chuyện dường như cũng
chán, tivi cũng chẳng có gì hay. Anh vào phòng của Ngô Hiểu Quân, chỉ
thấy Ngô Hiểu Quân đang nhét một cuốn sách lên giá. Thấy Lương Tranh
bước vào, Ngô Hiểu Quân mặt lộ rõ vẻ không vui: “Sau này đừng có vứt
sách của tôi bừa bãi nhé, làm nhăn nhúm hết cả!”
Lương Tranh cười: “Đừng giả bộ nữa! Nói xem sớm nay cậu với Đàm Hiểu Na đi đâu?”
Ngô Hiểu Quân đá mắt ra bên ngoài, đắc chí nói: “Chuyện này có cần thiết phải báo cáo với cậu không?
Lương Tranh ngồi xuống giường của Ngô Hiểu Quân, nói ra vẻ ta đây hiểu biết
lắm: “Ngô Hiểu Quân, dạo này sao cậu cứ tỏ vẻ bất cần thế hả? Tôi nói
cho cậu biết, hẹn con gái ra ngoài chơi thì buổi chiều và buổi tối là
hợp 1í nhất, buổi sáng không thành đâu!"
Ngô Hiểu Quân thừ người ra: “Cái gì mà không thành?”
Lương Tranh tiếp tục: “Đi giải quyết công việc còn được, chứ không thích hợp hẹn hò yêu đương, không có cái không khí ấy!”
“Không biết!”, Ngô Hiểu Quân không buồn đoái hoài đến Lương Tranh, tiếp tục
dọn dẹp phòng, anh cảm thấy rất hài lòng với sự tiến triển trong chuyện
tình cảm với Đàm Hiểu Na.
Lương Tranh định nói gì nhưng lại thôi, cảm thấy mình nói chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Anh
châm một điếu thuốc, rất vài hơi rồi nói: “Cậu nghĩ xem, cậu dẫn cô ấy
về đây làm cái gì? Đi xem phim, đi uống cà phê còn được, hoặc là đi dạo
phố...
"Đến những nơi ấy thì có gì thú vị?”
"Cậu ki bo thì có!”
Ngô Hiểu Quân ngoảnh phắt người lại, thì thầm hỏi: “Tôi ki bo thế nào?"
“Cậu còn tưởng cậu hào phóng lắm đấy hả? Cách sống của cậu rất ki bo, cả
ngày chỉ biết mò lên mạng, ngoài việc ăn uống ỉa đái ra thì chẳng có
hoạt dộng quái gì khác. Nếu ai cũng giống như cậu thì GDP làm sao mà
tăng trưởng đây? Trong thời gian yêu đương, cái gì nên bỏ ra thì phải bỏ ra, cậu phải có ý thức đầu tư chứ, một tấm vé xem phim đổi lại được cả
một khối tình cảm, đáng giá lắm chứ! Tình cảm cần được vun đắp bởi sự
lãng mạn, mà lãng mạn cần được ấp ủ; mà rạp chiếu phim, quán cà phê
chính là những nơi ấp ủ tuyệt vời. Nếu không mọi người đều lên mạng mà
xem phim hay mua cà phê về nhà tự pha, còn cần gì phải đi rạp chiéu phim hay quán cà phê? Đấy chẳng qua là vì người ta muốn đi tìm cái gọi là
không khí đấy!”
“Tôi không theo đuổi không khí, tôi chỉ theo đuổi tình yêu thôi!”, Ngô Hiểu Quân lạnh nhạt nói.
Lương Tranh từ từ nhã khói, sau đó đứng dậy: “Nói chuyện với cậu chỉ phí
công. Hài, yêu một người đàn ông suốt ngày ngồi nhà chẳng khác gì nhai
nến, sau này mà sống chắc mấy chục năm chẳng khác gì một ngày... đàn bà
rất dễ thay đổi đấy. Sau này có vấn đề gì đừng trách anh đây không nhắc
nhở!”
Ngô Hiểu Quân chỉ mải mê thu dọn phòng,
chẳng thèm đếm xỉa đến Lương Tranh. Đợi Lương Tranh ra ngoài rồi , Ngô
Hiểu Quân liền bật máy tính lên, sau đó vào ổ E, mở file Tại sao bạn ế ? ra, viết vào đó một đoạn như sau:
Tình cảm cần
được vun đắp bởi sự lãng mạn, mà hôn nhân thì cần duy trì bằng tình cảm, vì vậy lãng mạn là cực kì quan trọng. Rạp phim, KTV vả quán cà phê
chính là “cái hầm rượu" để "ủ" lãng mạn, chính vì vậy mà người ta mới
thi nhau đến những nơi ấy, chứ không phải là ngồi ở nhà xem đĩa, hát hò
hay pha cà phê
Cuộc sống của những người đàn ông ế thường rất khép kín, rất ki bo và biệt lập, có thể đó chính là nguyên
nhân họ không có được tình yêu lãng mạn.
Mấy chục năm chẳng khác gì một ngày, cuộc đời thật tẻ nhạt!
Ngô Hiểu Quân viết xong liền đăng nhập Q_Q, thấy Ngải Lựu Lựu đang online.
Anh sợ Ngải Lựu Lựu hỏi chuyện mình với Đàm Hiểu Na nên chuẩn bị ẩn
nick, nhưng không kịp. Ngải Lựu Lựu hỏi Ngô Hiểu Quân Đàm Hiểu Na đi với anh sao đến giờ vẫn chưa về? Ngô Hiểu Quân đành phải nói thật, bảo Đàm
Hiểu Na đang ở bên này chơi. Ngải Lựu Lựu liền bảo cô sẽ qua chỗ Ngô
Hiểu Quân chơi bài, Ngô Hiểu Quân nhiệt liệt hưởng ứng, còn nói tối nay
mọi người cùng đi ăn cơm cho vui.
Ngô Hiểu Quân
không hề tiết lộ sự thực là Chung Hiểu Huệ đang ở đây, anh cảm thấy đây
là một cơ hội tốt để chơi Lương Tranh. Anh muốn xem xem rốt cuộc Lương
Tranh sẽ đối mặt thế nào với hai đối tượng xem mặt, cũng muốn xem xem
hai cô gái này sẽ đấu trí đấu dũng ra sao? Náo nhiệt thì khỏi cần nói
rồi , làm thế còn có thể tìm kiếm thêm chút tài liệu cho tiểu thuyết của mình, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện. Đây chính là mục đích của Ngô
Hiểu Quân.
Lương Tranh về phòng nằm một lát, chớp mắt đã hơn một tiếng đồng hồ, lúc anh tỉnh lại đã nghe thấy trong phòng khách rất ầm ĩ. Anh ra ngoài nhìn, thấy mấy người đang ngồi ngoài phòng khách chơi bài, Ngải Lựu Lựu cũng có mặt, đang liếc nhìn anh. Lương
Tranh liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, anh phải rửa mặt mũi, sốc lại tinh
thần, hình ảnh và khí chất lúc này là cực kì quan trọng.
Lương Tranh lấy một lon côca ở trong tủ lạnh, uống một ngụm lớn cho mát ruột. Anh bê một cái ghế nhỏ đến ngồi sát cạnh Chung Hiểu Huệ, Chung Hiểu Huệ nhìn Lương Tranh, dịu dàng dựa vào người anh, lại còn xòe bài trong tay cho anh xem. Lương Tranh vừa chỉ tay vào bài của Chung Hiểu Huệ vừa đưa mắt liếc Ngải Lựu Lựu: “Tình hình chiến sự thế nào?"
“Vẫn ổn, một trăm tệ giờ vẫn còn ngần này!”, Lương Tranh nhìn theo ánh mắt
của Chung Hiểu Huệ, bên cạnh cô còn đặt mấy chục tệ, rõ ràng là đang
thua. Lương Tranh lại nhìn về phía Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na, rồi
nhìn sang Ngải Lựu Lựu, lớn tiếng nói: “Để anh xử lí đám này cho!”
Ngải Lựu Lựu hừ mũi, ném ra một con 7, đi hết bài: “Ha ha... đưa tiền, đưa tiền!”
Ngô Hiểu Quân cũng ném bài xuống, nói với Đàm Hiểu Na ngồi bên cạnh: “Phiền em vào tủ lạnh lấy cho bọn anh ít đổ uống...”, anh nhìn sang Lương
Tranh đang rất hào hứng, cười bảo: “Tỉnh rồi mà vẫn nói mơ à? Để xem tôi xử lí đôi uyên ương số khổ các cậu ra sao nhé!”
Chung Hiểu Huệ cười cười, ngồi xích sang một bên rồi kéo tay Lương Tranh: “Hay là anh vào đánh đi! Em chơi không giỏi lắm!”
Lương Tranh đương nhiên không từ chối, ngồi luôn vào chỗ. Chung Hiểu Huệ lúc
nãy vẫn còn ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng giờ bỗng như một món đồ chơi
bằng nhựa bị xì hơi, ỉu xìu xuống. Cô xoa xoa cổ, đấm lưng và bóp vai,
sau đó nhẹ nhàng dựa vào người Lương Tranh, thật là tình tứ và dịu dàng. Lương Tranh lại rất biết tận dụng sự dịu dàng đột xuất này, đặc biệt là ở trước mặt Ngải Lựu Lựu.
Anh thì thầm hỏi Chung Hiểu Huệ: “Em mệt à?”
“Không!”
“Mệt thì vào phòng anh nằm một lúc đi...”
Một người tự xưng là chính nhân quân tử như Ngô Hiểu Quân cũng cảm thấy
ngứa mắt, liền giục: “Mau cầm bài lên đi ! Mau lên, lát nữa còn đầy thời gian quấn quýt!”
Lương Tranh nhìn Ngô Hiểu Quân, rồi nhìn sang Đàm Hiểu Na ngồi bên: Các cậu thân mật thì được, bọn tôi
không thân mật được chắc? Lí lẽ gì vậy?”
Ngải Lựu Lựu ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng đang nổi sóng. Hai đôi
tình nhân, chỉ có một mình cô là một mình một bóng, thế này chẳng phải
kì đà thì là cái gì? Ngải Lựu Lựu vừa lật bài vừa thầm chửi: “Thân mật
cái quái gì chứ? Chơi bài mà còn dính chặt vào nhau, có cần thiết phải
thế không? Cứ như thể người khác chưa từng yêu bao giờ ấy! Đồ nông cạn!”
Bởi vi Ngô Hiểu Quân đánh bài rất bảo thủ, kĩ thuật của Ngải Lựu Lựu cũng
chưa đủ chắc, Lương Tranh lại lớn gan, kĩ thuật tốt, không sợ thua nên
mấy ván liền Lương Tranh đều thắng. Ngô Hiểu Quân bắt đầu giở trò chơi
đểu, Ngải Lựu Lựu cũng hưởng ứng theo. Một người hiếu thắng như Lương
Tranh cảm thấy bức xúc lắm, vốn định đôi co với bọn họ nhưng ngại có mặt Chung Hiểu Huệ ở đây nên đành nhẫn nhịn, lại còn cố giả và cười: "Anh
biết bọn họ sợ anh, không sao dâu, gượng ép sẽ không hạnh phúc!”
Nói rồi Lương Tranh liền ôm eo Chung Hiểu Huệ về phòng mình.
“Thật buồn nôn!”, Ngải Lựu Lựu hướng về phía phòng của Lương Tranh chửi.
Đàm Hiểu Na cười: “Ghen rồi chứ gì?”
Ngô Hiểu Quân ngồi bên thở dài: “Hài, đúng là nghiệp chướng!
Ánh mắt hai cô gái đều hướng về phía anh ta, Ngô Hiểu Quân có hơi bối rối , giả bộ như dọn dẹp phòng khách rồi vào nhà vệ sinh lấy giẻ lau ra. Mười mấy phút sau, Lương Tranh nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra. Lương Tranh vừa đi ra phòng khách đã phát hiện mọi người nhìn mình như người ngoài hành tinh: “Sao thế, không quen tôi à?”
Ngô Hiểu Quân cười đểu: “Sao cậu không ở trong đó với người ta đi?”
Lương Tranh: “Cô ấy nghỉ ngơi một lát, chúng ta chơi tiếp chứ?”, Lương Tranh
phát hiện chẳng có ai phản ứng liền hòi: “Sao thế, thần bài vừa ra mặt
là các người vỡ mật hết rồi hả? Hay là các người thắng tiền rồi nên giờ
định chạy làng hả? Có cần thiết phải thế không, có mấy đồng bạc thôi
mà...
“Chơi lâu quá thấy đau đầu!”, Ngô Hiểu Quân nói.
Lương Tranh nhìn sang Ngải Lựu Lựu: “Còn cô thì sao?”
Ngải Lựu Lựu hất tóc ra đằng sau, nói: “Thôi không chơi nữa đâu, không chơi với mấy gã marketing thâm độc các người!"
“Nói cứ như thể tài vụ các cô trong sáng lắm vậy!”, Lương Tranh cười khẩy.
Ngải Lựu Lựu đâu chịu thua kém: “Làm sao mà trong sáng bằng người nằm ở trong phòng kia, huống hổ người ta còn có tiền nữa chứ!”
Lương Tranh: “Vô vị!”
Ngải Lựu Lựu: “Vô liêm si!”
“…”
Đàm Hiểu Na thấy hai người này lại đấu khẩu liền kéo Ngải Lựu Lựu sang một
bên: “Ôi đói quá, chúng ta đi chợ mua đồ ăn về chuẩn bị tiệc tối đi!”
“Ừ, ý kiến này hay đấy!”, Ngô Hiểu Quân phụ họa.
Đàm Hiểu Na chỉ tay vào bọn Lương Tranh: “Chúng tôi làm chân lon ton thì hai người phải chi tiền đấy!”
Ngô Hiểu Quân nhanh chóng lấy ví tiền, rút ra hai tờ: "Cầm tạm hai trăm đã, có đủ không?”
Đàm Hiểu Na gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi !”
Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ hào phóng: “Không đủ thì em cứ ứng trước, về anh sẽ bù!”
“Ai thèm tranh cãi với anh ta chứ? Đúng là kiếm chuyện vô cớ, đúng là đồ dở hơi!“, ra đến cầu thang, Ngài Lựu Lựa vẫn còn thấy bất bình.
Đàm Hiểu Na cười xòa: “Thôi xong rồi, cậu như thế là ghen tuông, vô cùng
bất thường đấy! Trước đây cậu có dễ xúc động như vậy đâu?”
“Làm gì có, tôi ghen cái con khỉ, anh ta là cái thá gì chứ?”, lúc Ngải Lựu
Lựu phát hiện có mấy người ở trong thang máy đang nhìn mình, cô liền
ngượng ngập cúi đầu xuống. Chẳng nhẽ mình đang ghen thật, không phải
chứ, mình đâu có thích gã khốn ấy. Vậy sao mình lại phản ứng thái quá
như vậy? Chủ yếu là vì nhìn bọn họ cứ dính vào nhau thấy ngứa mắt quá.
Nhưng bọn họ cứ dính vào nhau thì liên quan gì đến mình? Trên đường đi,
Ngải Lựu Lựu cứ trầm ngâm suy nghĩ. Khi nhớ lại cảnh thân mật của Lương
Tranh và Chung Hiểu Huệ, trong lòng cô lại thấy khó chịu.
Một tiếng sau, Ngô Hiểu Quân đang ở trong phòng lướt web, Chung Hiểu Huệ và Lương Tranh đang ngồi trên ghế xem ti vi. Trong phòng bếp, Đàm Hiểu Na
đang cầm muôi đảo thức ăn, Ngải Lựu Lựu ở bên cạnh phụ giúp.
"Rửa cho tôi ít rau cải thảo đi!” Đàm Hiểu Na chẳng chút khách khí sai bảo Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu liền vào tủ lạnh lấy rau, cô có hơi tò mò: Tay nghề nấu nướng của cậu rất khá, học của ai thế?
“Nhà tôi mở hàng ăn, nhìn nhiều thành quen thôi ! Còn cậu thì sao? Bao giở mới cho chúng tôi thưởng thức tay nghề đây?”
“Tôi không được rồi, tôi chẳng có món gì sở trường cả... Cậu bảo cái núi băng kia có biết nấu nướng không?”
“Chắc là biết, chỉ có điều ít phải làm. Nhìn bộ quần áo hàng hiệu mấy vạn tệ
của cô ta là biết cô ta không phải là người hay vào bếp. Hài, vừa đẹp
lại vừa có tiền!”
“Trông cũng được, chứ còn đẹp ấy mà, tôi thấy cũng chưa hẳn!”
"Đương nhiên không thể sánh bằng cậu được !"
“Tôi, tôi đã là gì? Nếu tôi mà đẹp người ta đã chọn tôi rồi !”
“Đấy là vì cậu không cho người ta cơ hội, cậu đã có phó tổng Lâm rồi còn gì. Theo tôi thấy, Lương Tranh thực ra thích cậu hơn...”
Trong lòng Ngải Lựu Lựu thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cố ý hỏi: “Chuyện này mà cậu cũng biết à?”
“Người ngoài cuộc sáng suốt hơn mà...”, Đàm Hiểu Na thở dài: “Thật không ngờ
Lương Tranh là một kẻ tham tiền! Thật đúng là xinh đẹp không bằng lấy
được chồng tốt, làm tốt không bằng lấy vợ tốt….”
"Có lí! Này, cậu có thấy hai người đó có ý đồ gì không?”
Đàm Hiểu Na đang xào rau liền liếc Ngải Lựu Lựu: “Sao, cậu có ý kiến gì hả?"
“Hử, Tôi thì có ý kiến gì chứ, tôi chỉ cảm thấy hai người họ hoàn toàn không cùng chung một thế giới. Cuộc sống hai người không chỉ cần nền tảng vật chất mà còn cần sự cộng hưởng về tinh thần. Mà cơ sở của sự cộng hưởng
nàychính lả sự thống nhất về thế giới quan và nhân sinh quan...”
“Ừm, triết lí gớm, chắng nhẽ cậu và Lương Tranh là người của cùng một thế giới?”
“Tôi với anh ta thì không! Tóm lại tôi cảm thấy hai người họ ở bên nhau cứ
kì lạ thế nào ấy, trực giác của con gái mách bảo thế. Lương Tranh ấy mà, thích hợp với một cô nàng nhỏ bé, thông minh và kì quái hơn”.
“Hay là sau này chúng ta giới thiệu Trâu Huệ cho anh ta đi!”
"Tôi thấy được đấy!”
“Ha ha..”
Cả lũ trầm ngâm ăn cơm. Trong bữa cơm, ngoài lúc Ngô Hiểu Quân khen ngợi
tài nấu nướng của Đàm Hiểu Na ra, về cơ bản chẳng ai nói năng câu nào,
dường như sự xuất hiện của Chung Hiểu Huệ khiến cho mọi người không ai
hào hứng lên được, một cặp chỉ thích đấu khẩu như Lương Tranh và Ngải
Lựu Lựu cũng không thể cất lời. Không khí nói chuyện thực ra cực kì quan trọng. Thực ra không chỉ có nói chuyện mới cần không khí, mà cuộc sống
của hai người cũng cần có không khí.
Đột nhiên
điện thoại của Ngải Lựu Lựu đổ chuông, là điện thoại của Lâm Cường gọi
đến, cô liền đứng đậy đi ra ngoài ban công. Lâm Cường hẹn cô cùng đi ăn
cơm, Ngải Lựu Lựu nói cô đang ăn ở nhà, Làm Cường liền hỏi cô có ngại
nếu anh qua đó ngồi không. Ngải Lựu Lựu nhìn hai đôi thân mật trong
phòng khách, nhất là bộ mặt vênh váo của Lương Tranh thấy ghét quá liền
vui vẻ nhận lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT