Tôi không ngờ ngôi biệt thự nhà Kỷ Trung lại ở bên bờ biển, cách nơi cắm
trại của lớp chúng tôi không xa. Buổi sáng, tôi đã vô tình vào đó một
lần, nhưng không có thời gian để nhìn rõ ngôi biệt thự ấy như thế nào.
Bây giờ vào lại, mới để ý nhìn kĩ, đó là căn nhà 2 tầng, có bể bơi ngoài trời. Từ cổng chính đi vào, hai bên hành lang rộng là hàng cột hoa văn
đơn giản. Kỷ Trung bế tôi vào phòng khách có ánh đèn sáng rực, 3 mặt đều có cửa sổ có thể nhìn thấy những đốm sáng nhỏ của các thuyền đánh cá
ngoài biển. Những đồ trang trí trong phòng khách không nhiều, nhưng đều
rất mới, như không có người thường xuyên ở.
Sau khi đặt tôi
xuống, Kỷ Trung chạy ra phía sau gọi bác sĩ. Tôi không khỏi kinh ngạc,
nhà Kỷ Trung giàu đến vậy sao? Trong biệt thự còn có cả bác sĩ có thể
gọi đến bất cứ lúc nào nữa!
Bác sĩ đo huyết áp của tôi rồi nói:
“Không có vấn đề gì, bị bất tỉnh là do thiếu máu. Cả ngày cô không ăn gì sao?”. Trừ nửa bát cơm ăn lúc sáng, tôi không ăn gì cả, thảo nào sau
khi bị Kỷ Trung đánh trúng một cái, tôi choáng váng, đứng cũng không
vững nữa.
Kỷ Trung đứng bên cạnh la lên: “Cái gì? Y Nghiên,cả ngày cậu không ăn gì sao? Sao lại có người ngốc như cậu vậy?”
Tôi nhìn anh ấy giận dỗi: “Chẳng phải vì cậu đó sao!”
Nửa tiếng sau, tôi bị một đống đồ ăn của nước ngoài vây quanh mình. Bàn ăn
của nhà Kỷ Trung không nhỏ, nhưng chật kín thức ăn. Tôi hoa cả mắt vì
những đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, ăn cái gì trước nhỉ? Trong cái đĩa
màu xanh là thịt băm nhỏ trộn với bào ngư, màu cam trong suốt. Một tô
canh lớn nóng bốc hơi bên cạnh. Lại thêm bánh mì kẹp xà lách, món tôi
thích ăn nhất, nước bọt trong miệng tôi ứa ra. Chưa hết, một ly sôcôla
sữa to đặt trước mặt.
Tôi ăn như chưa bao giờ được ăn, đồ ăn nóng hỏi lần lượt chui vào dạ dày của tôi, làm cho người tôi ấm lên.
Kỷ Trung ngồi im đầu bàn nhìn tôi ăn, vẻ mặt xem ra đang suy nghĩ điều gì
đó. Lúc tôi không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa, ngồi hài lòng tựa lưng
vào ghế, anh ấy nắm chặt tay tôi, nói: “Y Nghiên, hứa với mình, sau này
dù xảy ra chuyện gì thì cậu phải tự chăm sóc bản thân mình, ăn ngủ đầy
đủ, đi học đàng hoàng nhé?”. Trong giọng nói của anh ấy, sự ngang bướng
không còn mà thay vào đó là sự thương tiếc và đau buồn.
Tôi cắn
chặt môi, mắt bỗng cay xè. Kỷ Trung giẫm chân, cau mày: “Mình ghét nhất
thấy nước mắt của cậu!”. Tôi tủi thân nói: “Không phải mình muốn khóc,
là cậu làm cho mình khóc mà.”
Anh ấy không dám nhìn nước mắt tôi, bứt rứt đến nỗi mặt đỏ lên: “Sau này bạn không được như vậy nữa.”
Kỷ Trung nhíu mày, lại hiện nguyên hình: “Cái gì? Cậu dám không nghe lời
mình? Vậy là cậu gặp rắc rối rồi đó!”. Tôi không nói nữa, chỉ nhìn Kỷ
Trung. Một lúc sau mới lên tiếng: “Mình hiểu rồi.” Anh ấy không hiểu gì, hỏi: “Cậu hiểu gì chứ?”
Tôi quay đầu nhìn đi chỗ khác và nói:
“Cậu vẫn không thay đổi tý nào, không biết dịu dàng, không biết chăm
sóc. Cậu chỉ cần một cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời mà thôi!”
Kỷ Trung bước đến chặn tôi lại: “Vậy cậu định không nghe lời mình à?”. Tôi hỏi lại: “Thế bạn muốn sau này mình phải nghe lời cậu sao?”. Nét mặt
anh ấy không chút hối cải: “Đúng vậy.”
Tôi giận dữ nhìn Kỷ Trung, rồi bỗng nhiên không nhịn được, lại thở dài một tiếng: “Cậu đúng là bạo chúa! Sao mình lại thích cậu chứ?”
Kỷ Trung kéo tôi vào lòng,
hôn tôi. Môi anh ấy ấm áp đến thế, tôi như cảm thấy trái tim Kỷ Trung
đập mạnh một cách mãnh liệt. Tôi không còn nhớ gì đến những chuyện không vui với Kỷ Trung nữa, bắt đầu hôn lại anh ấy. Trong đầu tôi giờ này chỉ tràn đầy niềm vui.
Kỷ Trung thì thầm bên tai tôi: “Hứa với mình, Y Nghiên, cậu phải hứa với mình sau này dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng
sẽ tha thứ cho mình nhé?”
Tôi nằm trong lòng anh ấy, gật đầu liên tục: “Mình hứa, mình hứa mà.”. Thật ra, từ lúc Kỷ Trung bế tôi trên bãi biển tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi, tha thứ cho sự ra đi không một lời
từ biệt của anh ấy, tha thứ cho việc anh ấy trở về Hàn Quốc mà không
muốn gặp mặt tôi. Tôi cũng không tìm hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng mặc kệ! Như lúc này đây, có thể ôm Kỷ Trung thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Kỷ Trung vẫn nói bên tai: “Còn nữa, phải hứa với mình, sau này dù xảy ra
chuyện gì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân mình, không được ngang
bướng như thế.” Ôi, mình có thể nói gì nữa chứ, lòng tôi đang lâng lâng, chỉ biết gật đầu mà thôi.
Bỗng nhiên có tiếng đằng hắng, tôi hốt hoảng dời khỏi người Kỷ Trung, mặt bừng đỏ. Thì ra là ông bác sĩ vừa
khám cho tôi. Ông ấy vờ như không thấy hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau,
chỉ nói: “Kỷ Trung, đến lúc uống thuốc nghĩ ngơi rồi.”
Kỷ Trung châu mày, gằn giọng: “Biết rồi.”
Khi ông bác sĩ đi rồi tôi bèn ngạc nhiên hỏi anh ấy: “Cậu bị bệnh à?”.
Dương như Kỷ Trung không muốn thừa nhận như thế, chỉ trả lời một tiếng
“Ừ”.
Tôi đánh vào tay anh ấy rồi cười: “Ha ha. Cậu gạt mình, Kỷ
Trung, mình còn không biết cậu giả vờ nữa sao? Người to khoẻ như trâu
thế này, sao có thể có bệnh được chứ?”
Mặt Kỷ Trung hơi biến sắc, nhưng tôi không để ý đến, ghé sát mặt anh ấy, lắc lắc đôi tay của Kỷ
Trung và nghịch ngợm nói: “Có phải không muốn đi học phải không? Cố ý
bịa ra chuyện này chứ gì? Ha ha, mình nắm được thóp của cậu rồi nhé!”
Tuy vậy, Kỷ Trung lại không phản ứng gì, nét mặt vẫn bình thản nói: “Không
còn sớm nữa, bạn nhanh đi ngủ đi. Mình đi gọi người dọn phòng cho bạn.”
Lúc đó, tôi không hề phát hiện ra anh ấy có gì đó khác lạ, mà chỉ nghĩ rằng vì lúc nãy chúng tôi ôm nhau bị bác sĩ trong nhà nhìn thấy, nên làm anh không vui. Vì thế, tôi cũng vui vẻ đi theo người ở lên lầu ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT