Cả tôi và Thái Hi cùng quay người lại. Chỉ kịp thấy một chiếc xe máy đang xông thẳng vào chúng tôi. Đúng là Bùi Kỷ Trung! Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy anh ấy là tim tôi lại đập thình thịch. Anh ta đang trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt âm bạn, điên cuồng mà hung dữ.

Kỷ Trung đi vào giữa tôi và Thái Hi, tách rời hai chúng tôi ra, tôi bị bất ngờ nên ngã nhào xuống đất. Tôi nằm trên đất, ngẩng đầu nhìn lên, lúc đó sự kìm nén cả ngày hôm nay được bung ra, tôi hét vào mặt anh ta: “Bùi Kỷ Trung! Con đường này không phải là nhà cậu chứ!”

Kỷ Trung kênh kiệu nói: “Xin lỗi nhé, cũng may con đường này lại là của nhà mình, ngôi biệt thự nhà mình xây bên biển đó.” Tôi giận dữ nói: “Bùi Kỷ Trung, cậu thật vô vị quá!”. Kỷ Trung gằn giọng: “Đúng rồi, mình vô vị, vô vị đến nỗi lái xe chạy đi tìm cậu cả buổi chiều, nhưng cũng không bằng cậu và đồ khốn kia đứng ở đây thân mật đến thế!”

Tôi giận đến nỗi máu chảy ngược lên đầu, nhưng lúc ngẩng đầu lên, bỗng thấy cằm của Thái Hi động đậy. Tôi sợ hãi, nhỡ đâu bọn họ đánh nhau thì sự việc càng trở nên khó giải quyết hơn rồi. Vì thế tôi đứng dậy, kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống rồi lạnh lùng nói với Kỷ Trung: “Tránh ra, tôi phải về nhà.” Kỷ Trung không tha cho tôi, đôi lông mày hung dữ của anh ta nhíu lại: “Y Nghiên, nhà cậu nghèo lắm sao?”

Tôi không biết anh ta đang nói gì? Chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Nhà cậu nghèo đến nỗi không mua được áo quần à? Nếu mua không nổi thì lấy túi áo của mình vá lên cũng dễ coi hơn bộ đồ mà bạn đang mặc nhiều.”

Kỷ Trung chưa dứt lời, bỗng Thái Hi chạy bổ qua, đấm một cái nhanh như chớp vào cằm Kỷ Trung. Kỷ Trung không kịp phòng bị, bị đánh trúng không đứng vững nên bổ nhào ra phía sau, nằm yên bất động.

Tôi sợ đến tái xanh mặt, chạy nhào qua, cúi xuống gọi lớn: “Kỷ Trung, có làm sao không?”. Ai ngờ, Kỷ Trung đột ngột bật đứng dậy, nhìn chằm chằm Thái Hi nói: “Đồ khốn, muốn đánh nhau hả?”. Kỷ Trung chưa nói hết câu, Thái Hi lại đưa ra nắm đấm thứ hai, Kỷ Trung nhảy lui sau mấy bước rồi đứng lại, đưa tay lên sờ thì thấy môi đã bị chảy máu, máu đang rỉ ra từ khoé miệng. Kỷ Trung quẹt vết máu trên miệng, trừng trừng nhìn Thái Hi.

Tim tôi đập dữ dội, tiêu rồi! Tôi thấy vẻ ngang ngược, sự hung dữ toát ra trong đôi mắt Kỷ Trung, con người hiếu chiến của anh ta trở lại rồi! Tôi vội chạy qua ngăn lại, nhưng Kỷ Trung gạt tôi lui ra sau, rồi đạp Thái Hi ngã lăn trên nền nhà, chồm cả thân hình đè lên người Thái Hi, liên tục đấm vào vai, cằm của Thái Hi. Thái Hi cũng không lên tiếng, chỉ quay qua phải, qua trái để tránh.

Tôi hoảng hốt nhìn Kỷ Trung và Thái Hi đang nằm đánh nhau trên nền nhà, kinh hãi đến nỗi thốt không nên lời. Nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt của hai người họ đã làm kinh động đến thầy giáo đang dẫn cả đoàn đi ở trại bên kia.

Tôi thấy thầy giáo từ xa đi đến, trong lòng thầm nói lần này lớn chuyện rồi. Nếu để thầy phát hiện hai người này đánh nhau thì thầy sẽ báo lại với giáo vụ của trường để xử phạt. Nhưng học kỳ này kết quả học tập của tôi giảm sút, làm ba mẹ tôi rất lo lắng. Nếu nhỡ để họ phát hiện tôi bị phạt ở trường thì hậu quả không thể nào lường được.

Nghĩ đến đây tôi lo lắng sợ hãi, nhảy lên phía trước nhanh như cắt ngăn Kỷ Trung và Thái Hi ra, hét lớn: “Xin hai người đừng đánh nhau nữa được không? Thầy giáo đến rồi kìa!”

Thái Hi nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng: “Y Nghiên, bạn đang làm gì vậy, mau tránh ra, bạn sẽ bị đánh trúng đó…”. Thái Hi vừa dứt lời, tôi liền bị một cú đấm thật mạnh ngay vào ngực… đó là nắm đấm của Kỷ Trung.

Toàn thân tôi hứng trọn cú đấm, đau nhức cả lồng ngực, hét lên một tiếng rồi gục xuống đất. Trước mắt tối um, cơn đau làm toàn thân tôi co lại, nhưng vẫn không quên khẩn cầu Kỷ Trung và Thái Hi: “Hai người đừng đánh nhau nữa có được không!”. Nói xong tôi cắn chặt môi, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, nghe thấy tiếng những bước chân hoảng loạn, sau đó nghe hàng loạt tiếng gọi kinh hoàng của Kỷ Trung: “Y Nghiên! Y Nghiên! Y Nghiên!”

Có người dường như muốn bế tôi dậy, nhưng vừa chạm vào tôi thì ngực tôi như muốn vỡ tung ra. Tôi đẩy tay người ấy ra, liền nghe tiếng người đó nói: “Y Nghiên, mở mắt nhìn mình đi!”. Mở mắt ra, là Bùi Kỷ Trung. Tim tôi nhói lên, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, vì kích động và căng thẳng nên mặt đầy vẻ lo lắng.

Sự giận dữ kìm nén cả ngày hôm nay của tôi bỗng nhiên biến mất, Kỷ Trung vẫn quan tâm đến mình như trước đây… Mọi nỗi hờn giận của tôi với anh ấy không còn nữa khi nhìn thấy vẻ hối tiếc và đau thương trên mặt Kỷ Trung. Dù ngực vẫn còn đau, nhưng có một niềm vui mơ hồ dâng trào trong lòng tôi, rất ấm áp.

Có tiếng chân gấp gáp đằng sau, tiếp theo đó là thầy giáo dẫn mọi người đến. Tôi nghe thấy tiếng hỏi dồn dập của thầy: “Chuyện gì vậy hả? Các em xảy ra chuyện gì vậy? Đánh nhau hả? Bọn học sinh các em, đã cảnh cáo từ trước rồi, nếu ai gây gổ đánh nhau lúc cắm trại thì sẽ bị kỉ luật! Lẽ nào các em không có tai sao?”

Dường như thầy lo lắng thật sự, nói liên tục không ngừng. Tôi nhìn Kỷ Trung, anh ấy hoàn toàn không để ý gì đến thầy giáo, vẫn nhìn vào tôi. Đột nhiên, một tay luồn ra sau cổ, tay kia ôm lấy hai đầu gối, ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Ngoan nào, giờ mình bế cậu đi khám.”. Nói xong, liền nhẹ nhàng bế tôi lên.

Tôi vô cùng kinh ngạc, không hề nghĩ rằng anh ấy sẽ bế mình lên trước mặt nhiều người, tiếp đó, một luồng hơi ấm áp chạy lên đầu và toàn thân tôi. Chỗ đau ở ngực không quan trọng nữa. Những người bên cạnh tôi cũng không quan tâm. Chỉ biết rằng hai tay Kỷ Trung đang bế chặt lấy tôi, thân hình anh ấy sát vào người mình, sát đến nỗi tôi bắt đầu thấy tim mình đập loạn xạ…

Có lẽ thầy giáo không ngờ lại có học sinh dám cả gan bồng bế nhau ngay trước mặt mình. Ông tức đến nỗi nói không thành câu: “Các em… còn dám bế nhau… đánh nhau xong còn bế nhau nữa. Vậy các em còn đánh nhau làm gì chứ, có…”

Kỷ Trung không thèm nhìn ông ấy, bế lấy tôi rồi đi ra khỏi đám đông. Tôi vẫn còn kịp nghe thấy có tiếng người nói: “Thầy, người dẫn đầu đánh nhau là em, thầy kỉ luật em là được rồi.”

Là Thái Hi! Tim tôi lại đập lên! Tôi rất muốn ngẩng đầu lên nhìn Thái Hi, nhưng Kỷ Trung ôm tôi chặt quá, tôi không tài nào cử động được. Tôi tự nhủ thầm trong bụng, hôm nay là ngày gì thế này! Mình vốn dĩ nghĩ rằng học kì này sẽ làm một học sinh ngoan, không gây ra điều tiếng gì cả, nhưng việc Kỷ Trung và Thái Hi đánh nhau làm tôi lo lắng. Nếu cứ thế này, bọn họ sẽ gây ra chuyện động trời gì nữa đây! Thật tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play