Sáng sớm hôm sau, tỉnh lại sau giấc ngủ, thoạt đầu tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi đang nằm trên chiếc nệm êm, chiếc gối thơm phức. Một cơn gió nhẹ thanh thoát mang theo mùi hoa thơm thổi vào. Tôi hít sâu một cái, trong lòng tự hỏ đây là hoa gì, hương thơm đó như quyện quanh tôi.

Rồi bỗng nhiên,trong lòng tôi dâng lên một niềm vui gần như điên loạn: mình đang ở trong nhà Kỷ Trung! Tôi gối đầu lên tay, nhìn ra tấm rèm cửa sổ bay nhè nhẹ trong gió, ánh sáng bình minh đẹp đẽ rọi vào cửa sổ. Tôi có thể tưởng tượng bầu trời vào sáng sớm ở bên ngoài, chắc chắn làm người ta say đắm.

Thì ra nhà của Kỷ Trung ở đây! Thì ra đây là nhà của Kỷ Trung! Tôi thò tay ra khỏi mền, hôn một cái lên bàn tay trái của mình, rồi lại hôn một cái lên bàn tay phải. Ôi! Mọi thứ sao mà mới mẻ đến thế!

Vùng ngực tối hôm qua bị Kỷ Trung đánh bây giờ có vẻ hơi nhức, nhưng vết thương đó đã bị niềm vui trong lòng tôi che đi, làm tôi không trấn tĩnh lại được. Niềm vui đó lan khắp mạch máu tôi giống như từng đợt thuỷ triều dâng lên vậy.

Tôi ngân nga một khúc nhạc quen thuộc, ngồi lên giường, rồi vui mừng hớn hở, vừa la vừa nhảy trên chiếc giường to này.

Lát sau, tôi nhảy xuống giường, nhìn vào gương chải đầu. Là mình đó ư? Một khuôn mặt sáng ngời, dù đã ngủ qua một đêm, đầu óc rối tung, nhưng khuôn mặt sao lại sáng rực đến thế? Tôi tự hài lòng với chính mình.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân ngoài cửa đi vào, tiếp đó là giọng nói của một cô gái, dường như đang cãi nhau với người khác.

Tôi chỉ nghe giọng người đó nói: “Anh thật kì lạ! Hôm qua vẫn còn là phòng của em, tại sao hôm nay em lại không thể vào chứ?”. Thả chiếc lược trong tay xuống, tôi nghe có vẻ mơ hồ, cũng không biết cô ấy đang nói gì nữa.

Tiếp theo lại nghe thấy tiếng xô đẩy, dường như cô gái ấy bị chặn lại, nhưng vẫn cứ muốn xông vào. Giọng cô ấy lúc đó cao lắm, trong không khí vắng lặng yên tĩnh này nghe rất rõ ràng: “Bùi Kỷ Trung, anh bỏ tay em ra! Nếu không, em sẽ gọi bác gái qua đấy.”

Lúc tôi nghe đến ba chữ “Bùi Kỷ Trung”, người như dựng ngược lên: Mới sáng sớm tại sao Kỷ Trung lại lôi kéo một cô gái ở bên ngoài chứ?!

Tôi do dự suy nghĩ, có cần phải đẩy cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra không? Đúng lúc đó, tôi lại nghe Kỷ Trung gọi lo lắng: “Nina, đừng như vậy!”. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, dường như đang hướng về phía tôi. Tiếp đó, tôi nghe “rầm” một cái, cửa phòng bị mở ra.

“Cô là ai vậy?”

“Cô là ai vậy?”

Cả hai chúng tôi cùng hỏi. Đứng trước mặt tôi là một cô gái với khuôn mặt trắng trẻo, thân hình cân đối, tóc dài đen óng ả xõa xuống.

Chúng tôi thăm dò lẫn nhau, dường như đồng thời cùng thốt lên:

“Tôi là bạn gái của Kỷ Trung.”

“Tôi là bạn gái của Kỷ Trung.”

Trước mắt tôi lúc này là một màu đen tối, tôi như muốn ngã khụy. Sự việc xảy ra nằm ngoài suy nghĩ, tôi thấy có hàng ngàn viên đạn đang bắn vào tôi, cướp đi thế giới tươi đẹp tôi vừa xây xong từ tối hôm qua. Sự ngọt ngào, niềm vui sướng của tôi và Kỷ Trung sau thời gian dài xa cách bây giờ lại vụt bay!

Lui ra sau một bước, tôi dựa vào cái bàn trang điểm, cảm thấy dạ dày mình đang cuộn lại. Tôi lẩm bẩm hỏi Kỷ Trung đang đứng thẳng trước cửa: “Là sao?”. Trong lòng vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng Kỷ Trung có thể tự nói với mình là cô gái đó đang gạt mình.

Tuy nhiên, Kỷ Trung mặt tái xanh không còn giọt máu đứng đó, bóng hình cao lớn dưới ánh nắng trông sao mà cô đơn đến thế. Cổ họng anh ấy động đậy liên tục, khóe miệng mấp máy nhưng không nói được một lời nào.

Tim tôi đập loạn xạ, một cảm giác đau khổ vô cớ bao trùm lấy người. Hình như tôi bắt đầu hiểu, tại sao hôm qua Tại Vũ nói Kỷ Trung đã về Hàn Quốc nhưng lại không muốn gặp mình. Anh ấy đã có bạn gái mới… Sự ngọt ngào thắm thiết của anh đối với tôi tối qua chỉ là giả tạo mà thôi, nó ngắn ngủi như bọt nước, chạm nhẹ một cái đã vỡ tung rồi.

Tôi giận dữ nhìn anh ấy, phẫn nộ như muốn thiêu đốt Kỷ Trung. Nếu ánh mắt có thể giết người thì anh ấy đã bị cắt thành trăm mảnh rồi! Giọng của tôi giống như vòi nước phun ra, đanh lại như bê tông cốt thép: “Bùi Kỷ Trung, cậu là đồ khốn, đồ vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, tôi mong cậu sẽ xuống địa ngục! Tôi mong có thể giết chết cậu, đốt cháy đồ khốn vô tình như cậu. Cậu là đồ không có lòng người…”

Tôi liên tục hét lên, đầu óc mơ hồ, những từ ngữ độc ác từ trước đến nay chưa hề thốt nay lại tuôn ra như vòi nước từ miệng tôi. Bỗng nhiên, Nina đàn đứng dựa bên cửa đi đến gần tôi, một tay đè chặt lên vai tôi, dường như muốn bẻ gãy xương, lúc tôi còn chưa kịp hiểu cô ta muốn làm gì thì “bốp”, cô ta đã tát một cái thật mạnh lên má tôi, rồi nói: “Không cho phép cô mắng bạn trai của tôi như thế!”

Tôi lùi ra sau mấy bước, đụng phải chiếc tủ đầu giường. Từ từ ngẩng đầu lên kinh hãi.

“Y Nghiên!” Kỷ Trung hét to một tiếng, xông đến, đưa tay muốn sờ lên má tôi, đôi mắt đỏ rực đầy máu của anh ấy xem ra rất đáng sợ. Dù trong lòng tan nát, tôi vẫn thản nhiên nhìn anh: “Kỷ Trung, cuối cùng mình cũng nhìn rõ cậu rồi! Tối qua cậu đánh mình một cái vào ngực, bây giờ mình trả lại đây. Từ nay về sau hai chúng ta chấm hết, không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Nói xong tôi nhắm thẳng ngực anh đánh một cái. Lúc đó, Nina bỗng nhiên hét lên kinh hãi: “Đừng đánh vào ngực anh ấy!!!”

Tuy nhiên, tôi đã đánh và Kỷ Trung vẫn không né tránh. Chỉ là sau khi bị tôi đánh, anh ngã khụy xuống, sắc mặt tái nhợt. Tôi vẫn giận dữ nghiến răng: “Kỷ Trung, giả vờ đi, cứ giả vờ đi, đóng kịch khéo lắm! Lần này thì mình sẽ không bị cậu lừa nữa đâu!”

Nina kinh hoàng chạy bổ đến bên Kỷ Trung. Thấy hai người họ ôm nhau dưới đất, tôi quay ngoắt đi ra khỏi phòng.

Lúc đi đến cầu thang chuẩn bị đi xuống để ra khỏi biệt thự, tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông vang lên, rồi những người ở áo quần còn chưa chỉnh tề chạy ra từ phòng sau. Tim tôi dập thình thịch, lẽ nào Kỷ Trung bị tôi đánh bị thương thật rồi? Chẳng qua chỉ đánh một cái mà thôi, còn nhẹ hơn nhiều so với cú đánh của cậu ta vào ngực tôi tối hôm qua, nhà họ Bùi này đâu cần phải quá khoa trương như vậy chứ? Cũng muốn quay lui xem xảy ra chuyện gì, nhưng lòng tự trọng trong tôi lại không cho phép mình quay đầu lại. Tôi không thể nào lại nhìn thấy cảnh Kỷ Trung và Nina bên cạnh nhau, chỉ nghĩ thôi mà lòng tôi đã quặn thắt lại rồi.

Thì ra, Kỷ Trung có bạn gái mới rồi! Tôi như bỗng bừng tỉnh, cơn đau nhói như pháo đang đốt trong tim, tôi chạy ra khỏi ngôi biệt thự của Kỷ Trung, chạy như điên cuồng. Nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy, tôi chạy không ngừng, chạy mãi… không hề nhìn thấy một chiếc xe tải chở gỗ đang từ một ngã rẽ chạy ra.

Một cú đụng mạnh!

Ngay lúc đó, ý thức chỉ còn một nửa, tôi như không thể thở được. Tôi hoảng loạn muốn la lên, nhưng chỉ mở miệng mà ko la được câu nào, lục phủ ngủ tạng bắt đầu nhói lên, tuy nhiên trong đầu tôi vẫn còn những suy nghĩ mơ hồ. Giữa lúc đau đớn đó, tất cả những việc liên quan đến Kỷ Trung giống như một cuốn phim chiếu nhanh trước mắt tôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play