Tôi không biết đã
đứng ngoài bãi biển bao lâu rồi, cũng không biết trong buổi chiều này,
một mình buồn bã khóc ngoài bãi biển biết bao nhiêu lần. Tôi chỉ cảm
thấy nước mắt mình chảy thấm đẫm trên khuôn mặt. Ánh mắt tôi mờ đi,
không còn suy nghĩ, cũng không có ý thức nữa, trong lòng hỗn loạn, chỉ
có hơi thở vẫn cứ nóng như thế. Kỷ Trung giấu tôi trở về Hàn Quốc, lại
còn không muốn tôi biết, anh ấy hoàn toàn không có ý định đến tìm tôi.
Mặt trời dần xuống, những con thuyền đánh cá đi từ sáng sớm đã lần lựot
quay trở về. Bầu trời dần chuyển sang màu tối, thuỷ triều bắt đầu dâng
lên, gió cũng lớn dần, cứ thế thổi vào mặt tôi. Nước biển vỗ vào chân,
tôi ngồi đờ đẫn, cũng không biết tránh đi, cứ để nước biển đập vào mình.
Bỗng có người ngồi xuống bên cạnh tôi. “Nước lên rồi, quay về thôi”, là
giọng của Thái Hi. Tôi không quay đầu nhìn cậu ấy, cũng không lên tiếng, vẫn ngồi bất động. Thái Hi lại nói: “Gió càng lúc càng lớn, bạn sẽ bị
cảm đấy.”
Gió biển thổi tóc tôi rối bù, phủ cả lên mặt, tôi vẫn
không muốn nhúc nhích, cứ để cho nó thổi. Thái Hi đưa tay kéo tôi: “Đi
nào, về với mình, Y Nghiên, bạn muốn ngủ lại ở đây à?” Tôi ngẩng đầu
nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, mình chuẩn bị ngủ lại ở đây
đấy!”. Thái Hi dí tay vào trán tôi, cười nói: “Đồ ngốc! Chẳng biết chăm
sóc bản thân mình gì cả.”
Cậu ấy lại nói: “Nếu bạn không muốn trở về gặp mấy người nhóm Xi Ha bọn họ thì đến phòng mình đi!”
Vừa nghe 3 chữ “Nhóm Xi Ha”, lòng tôi bỗng nặng trĩu, bướng bỉnh quay đi:
“Mình không muốn đi đâu cả.”. Thái Hi vẫn nghịch ngợm nắm lấy vai tôi: “ Về phòng mình đi, chắc bạn cũng chưa biết, mình có nuôi một con mèo
trắng nhoe. Nó biết tự rửa mặt đánh răng đó, có muốn xem không?”
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt ngờ vực: “Bạn nói dối! Làm gì có con mèo nào
biết tự rửa mặt đánh răng chưa?”. Thái Hi nghiêm túc nói: “Mình không
dối bạn đâu. Tự mình không biết rửa mặt đánh răng, đương nhiên không thể gọi là mèo cưng được. Mình phải tốn bao nhiêu công sức mới dạy nó làm
được đó.”
Lời cậu ấy làm sự hiếu kì trong lòng tôi nổi lên. Lại
thấy vẻ mặt nghiêm túc, xem ra không giống như đang gạt tôi, nên tôi
đồng cùng đi về phòng Thái Hi.
Nhưng lúc vào phòng Thái Hi, tôi
mới biết mình bị lừa. Nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng con mèo trắng đâu, đến cả một đoá hoa trắng cũng không có. Tôi hét toáng lên” Này Phác
Thái Hi! Còn bảo là không lừa mình à, trong phòng bạn làm gì có con mèo
biết rửa mặt đáng răng chứ?!”
Thái Hi đứng dựa vào cửa cười để lộ hàm răng trắng:”Được rồi, mình thừa nhận là đã lừa để bạn quay về.
Nhưng thuỷ triều lên mà còn ngồi ngoài biển là nguy hiểm lắm. Mình không biết là bạn thật lòng muốn xem con mèo trắng đó. Nếu sớm biết thì mình
đã nuôi mười mấy con ấy chứ.”
Cậu ta làm tôi bật cười, tôi nói:
“Không chừng bạn còn mở một sở thú ở trong nhà nữa.” Cậu ấy vẫn cười: “Y Nghiên, cũng may là bạn không thích hổ trắng, rắn trắng, nếu không nhà
mình loạn rồi!”. Tôi cũng không nhịn được nữa, cười phá lên.
Thái Hi đến bên tôi: “Được rồi, cuối cùng bạn đã cười. Việc trước đây đừng nghĩ đến nữa, hãy đối mặt với hiện thực đi.”
Tôi rầu rĩ: “Thì ra, bạn biết cả rồi.”
Cậu ta nói: “Trước đây nhóm Xi Ha của Kỷ Trung là đối thủ không đội trời
chung của trường trung học Nhân Hạ bọn mình.”. Cậu ta vừa nói vừa xăn
tay áo lên: “Bạn xem, đây là vết thương còn để lại lúc bọn mình đánh
nhau trước đây.”
Tôi hỏi: “Thì ra trước đây bạn cũng là đại ca
trong trường trung học. Thế tại sao chỉ có một mình bạn thôi vậy, không
giống như những người khác có nhiều anh em ở bên cạnh?”
Ttrong
mắt Thái Hi hiện lên một điều gì đó rất phức tạp, dường như đang nhớ về
chuyện trước đây. Rồi cậu ta bỗng ngẩng đầu lên nói: “Đó là việc trước
đây. Thôi, không nhớ đến nó nữa.”
Tôi giả vờ như không hiểu, hỏi: “Chuyện gì chứ?”
Thái Hi hơi buồn nhìn, một lúc rồi cúi đầu nói với tôi: “Y Nghiên, bạn yên tâm, mình sẽ bảo vệ bạn.”
Bỗng cậu ta thở dài: “Y Nghiên, bạn thật không biết xấu hổ…”
Tôi bực tức: “Phác Thái Hi! Bạn nói cho mình xem, mình không biết xấu hổ cái gì chứ?”
Đôi mắt Thái Hi sáng long lanh nhìn tôi, sau đó nói: “Bạn dụ dỗ mình hôn bạn.”
Tôi nổi cáu quát lên: “Mình dụ dỗ bạn? Bạn…”
Thái Hi tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt cháy bỏng: “Bạn đang dụ dỗ mình hôn
bạn đó! Bạn xem, lúc tức giận đôi môi bạn dẫu lên đỏ mọng, lúc buồn đôi
mắt đó rơi nước lã chã…”. Tôi đỏ bừng mặt, giẫm chân hét lên: “Sao bạn
có thể như thế… Sao lại có thể nói với mình những lời như vậy?”
Thái Hi vẫn giữ khuôn mặt hiền lành làm say đắm lòng người, vuốt má tôi, rồi nói như than thở: “Mình làm sao có thể, mình làm sao có thể… trừ khi
mình không phải là con trai…”
Môi cậu ta cử động, ánh trăng sáng
như dòng nước tinh khiết luồn qua khuôn mặt cậu ấy, trông mới đẹp trai
tuấn tú làm sao… Khí chất này không hề giống với Kỷ Trung, trong chốc
lát tôi đã đờ người ra.
Đúng lúc đó, sau lưng bỗng nghe tiếng xe máy.
Kỷ Trung đến rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT