Cô bé hí hửng bưng một sọt cốc tướng đi rửa, lòng đầy hứng khởi vì … không phải rửa bát.
- Nào sinh viên, bê hết ra sân chị rửa bát cho, rồi sinh viên còn về đi học.
- Thôi, chị cứ để em rửa.
- Trời, sinh viên không phải đi học à? Thế thì rửa mau lên, xong sớm chị chiêu đãi cà phê nhé.
- Vâng.
Cô bé em, luôn viện cớ về đi học, phấn khởi hùng hục làm.
Mình hí hửng lắm nhưng không dám lộ ra ngoài, lộ là một mình
rửa bát đến đêm mất. Mình biết câu đầu là khách sáo tí ti
thôi nên không để em nài nỉ đâu, sang câu thứ hai là em đi học
liền ấy mà. Trưng dụng được hai nhân sự cứng đầu nhất rồi,
mình kết toàn bộ:
- Nào, thế chị em nhà mình ai muốn uống cà phê thì lao vào rửa bát nhé. Xong sớm chị em mình tụ tập sớm.
Đám em bất trị nhà chàng vui như tết, mỗi người một công
đoạn, nhoáy cái là xong. Mình như cô Tấm gặp đàn bồ câu của
bụt, nhặt thóc xong còn đi trẩy hội. Trẩy hội theo kiểu hơi
tốn kém một tí nhưng vui.
…
- Hôm nay Hiền hơi bị ra dáng đấy nhá.
- Chả thế à? Hiền này không phải là Hiền của ngày xưa nữa đâu. Anh mà vớ vẩn ấy, mất nhân tài như chơi.
- Ai cơ?
- Em ấy.
Chàng bĩu mội rồi cười ré lên khoái chí. Chàng không biết
mình khoái chí hơn chàng nhiều như thế nào đâu. Bản thân mình
cũng không ngờ được ngày hôm nay lại nhẹ nhàng như thế. Kế
hoạch này phải ngồi nghĩ suốt từ tối qua đến chiều nay mới
xong. Thế mới biết tướng ra trận nhức đầu như thế nào. Thua
trận là về bị chém ngay. Nếu có máy thời gian, mình sẽ đi
buôn thuốc nhức đầu cho các tướng thời Chiến Quốc. Rồi xin mấy cái áo giáp, cốc chén, gươm đao sứt mẻ mang về bán cho mấy
ông buôn đồ cổ trên đường Nghi Tàm. Kiểu gì mình cũng giàu.
Gần ba năm làm dâu, bà nội Đậu Đỏ mới có một câu ngọt ngào:
- Thôi, mày đi làm mệt rồi, để cháu chơi với bà, chốc mẹ bế lên sau.