Hôm ấy mình lại về muộn. Hai vợ chồng lo đón hàng vụ hè
nên về muộn mất một tiếng. Mình đã bắt chàng gọi điện từ
sớm báo mẹ về muộn để đỡ bị mắng, nhưng vô nghĩa. Mình về
trước, chàng về sau. Và tất nhiên chàng không biết mẹ lại chửi mình về muộn như thế nào. Mình cảm thấy như máu trong lòng
cứ sôi lên giục giã. Nửa xấu xa đang mắng té tát vào nửa nhẫn nhịn trong mình:
- Này, tỉnh táo lại đi. Mình còn phải sống nữa chứ. Cả
đời làm cái bóng mãi à? Có ai đi bán hàng trong giờ hành
chính không hả? Càng im, mẹ càng tưởng mẹ đúng đấy. Này, không trông con thì thôi, mình tự trông được mà. Việc gì phải im
thế. Cứ nhịn thế này chưa biết chừng lại bị mẹ quý đấy. Mà
mẹ đã quý thì mẹ rào chặt. Sau này còn khuya mới tách ra ở
riêng được đâu. Này, ngu thế.
Hãy đứng lên đi, đứng lên mà bắn phát súng phản kháng đi chứ …
Cái nửa xấu xa trong mình càng lúc càng mắng mình nhiều
hơn. Nó gào thét như muốn đun một nồi nước sôi trong cuống
họng. Nó ẩn nửa nhẫn nhịn xuống cuối ruột rồi che phủ bằng
vô vàn những ký ức không vui mà mẹ đã dày công làm nên đối
với mình. Nó cắt đứt tất cả mối ràng buộc của quá khứ đến
hiện tại. Nó chống cái que khô lên mắt mình để mình nhìn thực tại rõ hơn:
- Này, nhìn đi. Tương lai sẽ thế nào? Con là của mình cơ mà. con ăn gì, uống gì bấy lâu nay mình có được quyết định đâu.
Mặc áo ấm cho con, đi làm khỏi là bà cởi phăng đi rồi cho mặc
theo ý bà. Bà bảo áo mẹ nó mua xấu. Biết bao nhiêu lần về
nhà bất chợt thấy con chỉ có ngồi chơi lủi thủi một mình, có thấy ai phải trông đâu. Mình là mẹ cơ mà, không lẽ không mang
lại cho con một tuổi thơ ngọt ngào à? Cứ thế này mãi, sau này con cũng sẽ hay dỗi như ông nội và hay làm đau lòng người khác như bà nội thì sao?
…
- Ngày mai mày mang nó đi đi. Tao đéo vào trông con mày. Chúng
mày như của nợ ấy. Cứ nhằm vào tao mà ăn vạ. Thật tao chưa
thấy người mẹ nào lại đổ đốn như mày.