1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29
Nếu ai từng yêu cũng hiểu màu sắc là gì. Nếu ai từng lấy
chồng cũng biết màu sắc có tác dụng ra sao. Chẳng qua, bôi bôi
vẽ vẽ bao nhiêu, trát vào lúc nào cho đẹp mà thôi. Đọc một tờ báo thấy người ta bảo nên cho màu sắc vào cuộc
sống vợ chồng làm mình khoái chí lắm. Nhưng người ta bảo mình phải nêm nếm xanh đỏ tím vàng thế nào cho phù hợp với thể
trạng của cái ao bèo, làm mình phải ngồi nghĩ. Thế đấy, thời buổi này ăn bao nhiêu cũng chỉ để nuôi cái não mà thôi. Đỏ… Công nhận hiền hiền như chàng nhiều khi bản thân mình cũng
thấy chán. Bảo gì cũng ừ nhưng việc chàng thì chàng cứ làm,
việc mình nói thì cứ nói. Chỉ đâu đánh đấy, chưa khi nào
chính kiến của chàng được mình sợ hãi nép vào cánh tủ hay
chàng tự giác làm cái gì đó mà không phải nhắc nhở. Ví dụ: thay cái bóng đèn bị cháy trong phòng tắm, mua thêm
giấy dán tường dán nốt chỗ dở, mang quà đến biếu sếp những
ngày giáp tết, vân vân và vân vân. Có lẽ vì thế nên mình thấy
mình là số một, chẳng có đối thủ cạnh tranh. Hay nói theo ngôn ngữ của Kim Dung, mình là Đông Phương Bất Bại. Bạn bè đến nhà chơi đứa nào cũng khen chàng hiền, dễ thương và có nụ cười
nhân hậu. Quen được khen, miết dần chàng quen, có lần chàng bảo mình: - Em cứ chê anh, anh ra ngoài đường khối cô theo đấy. Anh bảo
gì là các cô ấy nghe ngay. Chẳng cãi bướng như em đâu. - Thế cơ á? … (mình kéo dài giọng giễu cợt) - Ừ, ngày xưa anh có tận sáu mối tình đầu cơ đấy. - Thế mới biết mình siêu! (mình gật gù đắc thắng). Ít nhất mình cũng thắng được một mâm sáu người. Chưa kể những kẻ dại trai chết giữa đường nữa. Mà thưa anh nhé, anh cố tìm lại các cô ấy đi, nói gì các cô ấy nghe ngay thì nịnh các cô ấy mỗi
tháng xì cho anh 1 triệu về nuôi em. Vị chi mỗi tháng em được 6
triệu đút túi thêm. Coi như tiền cho thuê chồng. Vẫn là ít so
với những người có nhà mặt phố cho thuê. Vẫn là ít so với sự hao mòn tuổi xuân của em mà anh chưa đền bù được đấy. - Í hí … hí … hí … Chàng chỉ biết gục đầu vào gối cười rúc rích. Chàng biết
nếu nói nữa là chàng thua. Nhưng cũng đã đến lúc phải cho
chàng biết mình kinh khủng như thế nào. Chứ cứ khinh địch thế
này thì không ổn. … - A lô, anh đi đâu mà giờ này chưa về? - Anh đi cắt tóc, xong anh về. Có việc gì ở nhà à? - Không, thấy vắng mặt tức thời thì hỏi thôi. Về sớm đưa em sang ngoại chơi nhé. - Ừ. Xong là anh về. Hóa ra chàng đi cắt tóc. Mình biết chàng rất hay cắt tóc ở tiệm gì gì đó trên phố Tràng Thi. Nơi có những bà, có những
cô mặc áo trắng như mậu dịch viên làm thợ cắt tóc chuyên
nghiệp. Nhưng dù sao cơ hội của mình cũng tới rồi. … - Chà, anh chàng điển trai đã về rồi ư? Ra đây em xem nào? Em
hít thử cái mùi bọt cạo râu có giống ở nhà mình không nào? Chàng thích chí để cho mình vít cổ xuống hít hít ngửi
ngửi. Được quan tâm đột xuất, ai chẳng vừa vui vừa mừng. Chàng
cởi cái áo trắng cho mình mang đi ngâm vì dính nhiều tóc vụn,
vừa huýt sáo vừa nhún nhảy mở tủ lấy cái áo khác chuẩn bị
đưa mình đi chơi. - A… A… A…! - Cái gì mà em hét to thế? - Cái gì thế này? - Đâu? - Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào. Tôi không cần nghe giải thích.
Liệu mà nghĩ xem làm chồng có nên làm thế không. Tôi thề từ
nay trở đi sẽ không tin anh điều gì nữa. tôi sẽ không nói với
anh lời nào nữa đâu. Trời ơi, chết mất thôi. - Nhưng … Sau tiếng rít lên và hàng tràng những lời đanh thép dồn
chàng vào chân tường là sự bối rối ngơ ngác đến tội nghiệp.
Song chàng cứ mân mê cái cổ áo trắng mà mình vừa gí vào mắt
chàng, rồi quăng lên đầu chàng đầy ác ý. Câu hỏi to tướng trong đầu chàng là tại sao có vết son đỏ này ở đây đúng không? Thế rồi vội vã không dám suy nghĩ lâu, chàng xoắn xuýt thanh minh: - Em ơi, không thể có chuyện này được, chắc vệt sơn ở đâu đó dính vào thôi. - Sơn à, ngửi đi. Có sơn nào lại thơm thế này không? Sơn gì mà hình trái tim thế này. - Em ơi, thế thì chắc đứa nào nó trêu anh rồi. Mà lạ nhỉ, hôm nay có ai trêu anh đâu? Chàng vẫn ngơ ngác chất vấn lương tâm, rồi lại vội vã túm lấy tay mình xin xỏ. - Tức là hôm khác thì có các em trêu hả? Còn hôm nay chiến trường không tiếng súng chứ gì? - Đâu, anh cũng không hiểu được. Sao lại thế nhỉ? - Không nói nhiều. Tối nay tôi không đi chơi đâu nữa. Anh không
phải lo cho tôi đâu. Phiền. Anh đi đi, muốn đi đâu thì đi, gối của anh đây. Mình đẩy chàng ra khỏi phòng, dúi vào tay chàng cái gối và vỏ chăn rồi đóng cửa lại. Cơn thịnh nộ chiếm hết toàn bộ
ngôn ngữ phi ngôn từ của mình làm chàng hốt hoảng. Đóng cửa
rồi mình phi thân vào giường ngủ sớm. Lời gọi t ha thiết nho nhỏ cứ áp vào cánh cửa đầy khẩn khoản. Chàng sợ van xin tô thì mất mặt với bố mẹ ở tầng dưới. Gọi mãi, gọi
mãi chẳng được. Cực chẳng đã chàng vội vàng ra sân phơi quần
áo, trèo sang ban công tầng ba, trèo vào cửa sổ phòng, lạch
bạch mừng rỡ khi không còn bị bỏ lại ở ngoài nữa. Chàng nhẹ
nhàng nằm xuống bên lưng mình, thì thầm vào tai vợ: - Em ơi, em ngủ chưa? - Muốn gì? - Anh thề với em là anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với em cả. Có đứa nào chơi ác với anh thôi. Em tin anh đi, rồi em
bảo anh làm gì anh cũng làm. - Thật không? - Thật. - Có đáng tin không? - Có. - Mai đưa em đi KFC. - Ừ, chắc chắn rồi. - Không, mai em thích đi Sen cơ. - Ừ, sao cũng được. Cái ao bèo tội nghiệp mừng rỡ như vừa bắt được vàng. Trong
lúc mình dụi đầu vào nách chàng cười mỉm thì hình như chàng
vẫn đang phân vân lục tìm trong ký ức xem vết son mội ở cổ áo
đấy từ đâu. Khờ quá. Đàn ông đâu phải lúc nào cũng thông minh đâu. Giá như chàng
để ý đến lòng bàn tay mình lúc vít cổ chàng xuống hít hít
ngửi ngửi, giá như chàng quan tâm đến vợ hơn sẽ biết màu son
vợ hay dùng là gì, giá như chàng đừng vội thanh minh thì sẽ
không có nhiều cớ cho mình lộng hành đến thế. Anh yêu, em tô màu son đỏ cho anh rồi đấy nhé. … Màu trắng… Sinh nhật chàng, nghĩ nát cả óc mà chẳng nghĩ ra mua cái
gì. Mọi năm chẳng buồn suy nghĩ, mỗi một sinh nhật mình tặng
chàng một cái áo sơ mi. Mỗi năm một màu. Coi như cho chàng
thành con tắc kè luôn. Nhưng giờ tự dưng lại thấy nhàm chán.
Lạ thật! Chưa bao giờ thấy chàng than thở, thế mà chính mình
lại chán. Mấy bà chị trong công ty gợi ý toàn thứ tốn kém
quá. Mấy em xinh tươi gợi ý thì nhí nhảnh quá. Bí rì rì,
chẳng biết phải làm sao. Buổi tối trọng đại đến nhanh ơi là nhanh, ông chồng tội
nghiệp vẫn lặng lẽ đi làm và về nhà ăn cơm bình thản. Nghĩ
lại thấy thương, lại thấy không đành lòng. Thôi được, trong lúc
cái ao bèo đi tắm, mình phải ngụp lặn trong trí thông mình
nghèo nàn của mình thôi. - Ơ, lại đi đâu đấy? - Anh cứ mặc bộ quần áo em sắp sẵn này đi, rồi chở em ra đây tẹo. Có việc quan trọng. - Việc gì? - Em đi gặp khách hàng nhưng tối quá, sợ nên nhờ anh đèo đi thôi. - Ừ, anh biết rồi. Chàng lầm lũi mặc cái áo trắng mà mình đã để ở giường
và lấy xe để đi. Chẳng hỏi gì thêm nữa, chẳng mảy may quan tâm
đến ngày của mình. Hay là chàng quên nhỉ? … Gió thổi, gió cứ đuổi bắt nhau chạy lòng vòng trên những quãng đường có cây hay không có cây. Gió mát nhẹ đứng lâu là thấy lạnh lạnh. Gió trên cầu phóng khoáng đùa qua cổ áo chàng rồi lại túm gấu váy mình rung
rinh. Giá như có đôi tai của thỏ, chắc mình đã nghe thấy gió
cười. - Anh có nhìn thấy gì không? - Cái gì cơ? - Kia kìa, nhìn theo phía tay em chỉ ấy, đẹp không? - Ừ nhỉ, đẹp quá! Chàng choáng ngợp nhìn ra phía xa xăm ấy, rộng không bến bờ
mà ánh lên nồng ấm mười mươi. Cả bãi hoa rộng khắp trắng
ngần, ấp mình trong những dãy đèn đỏ lóe tròn mà người ta
thắp để thúc hoa nở. Cầu Thăng Long như một cầu vồng bắc qua
cánh đồng hoa ấy. Hàng vạn bóng đèn loe lóe như những mảnh
mặt trời bị vỡ văng tứ tung. Gió vẫn cười khúc khích lùa vào tóc hai đứa, không có mùi thơm của hoa, chỉ có gió và ánh
sáng. - Lại một ngày trọng đại, lại một mùa hoa loa kèn, chúc mừng ông xã. - Sao em biết chỗ này? - Em đã bảo anh lấy phải người tài mà lại. Anh quên rồi sao? - Úi trời! Chàng bĩu môi ra vẻ không thèm chấp mình. Cái miệng bè ra như cái kẹp chả. Ghét ơi là ghét. - Còn nữa nhé, chưa hết đâu! – mình hãnh diện vênh mặt lên. - Cái gì thế? - Đây này! Tèn tén ten! - Ôi … ơ … cái này á? - Chứ ao nữa! Đây là món quà sinh nhật em tặng anh đấy. - Em mua cái váy mới à? Nhưng sao lại là quà tặng anh? - Ơ cái anh này, sinh nhật anh, em mua cho em cái váy đẹp để tặng anh nguyên một cô vợ xinh đẹp, không đúng à? Chàng cười toáng lên. Lâu lắm rồi mới thấy chàng cười giòn
đến thế. Chàng vừa lắc đầu vừa cười. Túm vào lan can cầu mà
cười, chàng cười to trong gió. Còn mình, mình cười đắc thắng
trong lòng chàng. - Ơ thế không đúng à? - Ừ … ừ, em đúng! Em lúc nào chẳng đúng. Ở đây em là tướng mà. Anh biết rồi. - Thế nói thật đi, có đẹp không? - Trông cũng được. Mình cười tít mắt nhìn chàng đắc thắng một lần nữa. Còn
chàng vẫn thế, vừa cười vừa lắc đầu. Chắc chưa bao giờ có ai
tặng chàng món quà sinh nhật trái khoáy như mình. Kéo mình
lại, khoác tay qua bờ vai, chàng áp má chàng vào thái dương
mình âm ấm. Hai đứa lặng lẽ để gió thổi tung tóc và ngắm hoa
loa kèn nở trong ánh đèn tròn nhỏ xinh. Đứng mãi, đứng mãi. Cảm giác yêu như dội về nhiều hơn. Đứng mãi, đứng mãi. Xao xuyến như thể mới yêu anh chàng này. Đứng mãi đứng mãi. Rộn ràng vì biết hình như chàng đang cúi xuống. Bối rối, bối rối … Hình như bờ môi chàng còn 5cm nữa là đến chỗ mình. - Này … Hai đứa giật bắn mình ngơ ngác nhìn và tìm kiếm âm thanh giận dữ đó phát ra từ đâu. - Này, ai cho phép anh chị đứng ở đây? Đi chỗ khác mau. Trên cầu này cấm đỗ xe nhé! - Nhưng cháu có thấy biển cấm đâu ạ? – mình cãi. - Không có nhưng gì cả, có xuống không thì bảo? - Vâng, cháu xin lỗi, cháu xuống ngay đây! – chàng hiền từ lôi mình lên xe. … Con đường về hai đứa cười giòn tan. Càng nghĩ càng buồn cười. Chàng kết luận: - Anh ghét cái lão ấy thế cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29