- Mày về mà trông con mày đi. Sao lại cứ ném con mày cho bọn tao như ăn vạ thế này. Trời ơi, ai khổ như tao không, hai mươi
tám tết mà nó không cho nghỉ thế này? Sao mày lại khốn nạn
thế chứ…
Cánh cổng vừa mở, tiếng chửi của mẹ chàng ào ra cổng như
một cơn gió lốc, át cả tiếng xe máy nổ làm mình dạt sang một bên. Thôi tắt máy cho mẹ chửi được sống động và sắc nét vậy. Mình lầm lũi dắt xe vào trong sân như con chó ăn vụng bột bị
phát hiện. Trong lòng cái não nề hồi trưa ở ngoài siêu thị
lại về.
Giá như mình bỏ con cho mẹ để đi chơi thì về bị mắng mới
bõ. Đằng này con trai mẹ bỏ đi chơi, còn mình ở lại làm đến
phút cuối, trót nhỡ về muộn nửa tiếng lại là đứa tội đồ to
nhất. Vừa hai hôm trước mình ở nhà trông con cho mẹ nghỉ ngơi,
hôm nay mẹ đã quên mất rồi. Mình định mở miệng báo tội con
trai mẹ. Nhưng chợt nhận ra mẹ sẽ gọi đó là cãi. Phận làm con dâu nghèo, kiểu gì chả thiệt. Im đi cho vui nhà vui cửa. Cái
tôi của mẹ cũng vui. Bao giờ minh giàu hơn thì mẹ sẽ q
uý hơn ấy mà. Ấy vậy mà trong lòng vẫn thét lên thổn thức: oan thật là oan!
Đậu Đỏ hét lên mừng rỡ trong nhà, giơ hai bàn tay xinh xinh
đòi mẹ bế làm mình quên đi mệt nhọc và cái cục gì nghẹn ứ
trong cổ từ lúc mở cánh cổng nhà chàng. Bế Đậu Đỏ lên gác,
bỏ chạy khỏi tiếng chửi đang giục giã như trống trận đằng sau, đóng cánh cửa phòng lại, mình rút điện thoại và bấm.
- Anh à, về ngay đi. Mẹ mắng em ghê quá.
- Lại về muộn chứ gì? Đã bảo về sớm mà không chịu nghe.
Còn làm cái gì ở đấy nữa không biết. Trông con đi chứ còn gì
nữa…
Cái tự ái của chàng chưa nguôi ngoai thì phải. Hình như trong điện thoại chàng vẫn nói, bài diễn văn không cần giấy tờ,
không cần trái tim biết đập dẫn lối. Nhưng mình biết nếu nghe
nữa thì phải trả tiền điện thoại cho Viettel, vừa phải khóc
vì ức. Tóm lại: tắt máy. Đỡ một ít tiền điện để sạc. Đỡ
một ít tiền cước viễn thông. Đỡ rất nhiều tức trong lòng.