Sau những ngày tháng được cưng chiều của hai bên gia đình, sau chín tháng cưu mang sinh linh bé nhỏ, sau những đoán già đoán
non về con gái, cuối cùng mình cũng tới ngày mà bác sĩ siêu
âm chiêm tinh phán đoán.
Buổi sáng tung tăng ra ngõ, hàng xóm hỏi: “Bao giờ đẻ hả cháu?”. Phấn khởi: “Dạ, ba ngày nữa”.
Ba ngày sau, lạch bạch đi ra chợ cố ăn bát bún ốc để sau đỡ thèm, hàng xóm lại hỏi: “Bao giờ đẻ hả cháu?”. Lại phấn
khởi trả lời: “Dạ, ba ngày nữa”.
- Bạn này hay nhể, trẻ con như bông hoa ấy, khi nào tới giờ nở thì nó sẽ nở chứ. Làm sao ép cho hoa nở được.
- Vâng, thôi cháu về đây ạ.
Tiếng vâng của mình rơi tụt xuống, chẳng co
̀n phấn khởi và hào hứng như lúc hỏi bác sĩ xem bao giờ đẻ
nữa. Lếch thếch trong bộ đồ bầu giống cái bu gà ra hành lang
tìm chồng. Nhìn xuống, vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn thì
thầm:
- Con yêu, con không ra cho mẹ ngắm con tí nào? Giống bố thì
may, chứ giống mẹ chắc bà nội con cho mẹ lên giàn hỏa thiêu
mất. Con yêu, ra đi nào. Mẹ móc cho con cái áo len đấy. Đẹp
lắm!
Nhìn thấy chàng ngồi nhấp nhổm ôm mũ bảo hiểm giữa hai người
đàn ông nữa cũng đưa những cái bu gà đi khám mà vừa buồn cười vừa thương. Không biết sau này thằng nào đến cưa con gái mình
thì chàng có mang ngày hôm nay ra kể công không?
…
- Sao lại về? Tao tưởng hôm nay mày đi đẻ luôn chứ?
- Dạ, bác sĩ bảo con cứ về ạ. Con cũng chả biết nữa, họ bảo về thì con về thôi.
- Vớ vẩn. Mày để lâu quá mà chưa đẻ là không được đâu. Mày
quay lại bệnh viện bảo người ta nghĩ cách cho đẻ đi. Tao thấy
thế là không được đâu (mẹ gằn giọng bực bội).
- Nhưng họ bảo chưa mà mẹ.
- Mày buồn cười nhỉ, chẳng có ai vác bầu quá cả tháng mà
chưa đẻ như mày cả. Mày cãi lời tao là thế nào? (hình như mẹ
bắt đầu cáu)
Mẹ chẳng nói gì nữa, còn mình vội vàng bỏ trốn lên phòng.
Dại dột, xin nghỉ đẻ ở công ty rồi, chứ nếu không lấy cớ đi
làm mà biến, kẻo mẹ lại bắt đi đẻ.
…
Trưa, gió mùa đông vẫn không ngừng thổi, năm nay rét ơi là rét…
- Này, một giờ chiều thằng Hậu đèo nó ra viện cho tao nhé.
Tao báo dì Vinh đèo tao rồi. Chúng mày không bảo thì để tao
bảo. Phải cho con nhà người ta đẻ chứ. Cứ đi rồi lại về là
thế nào. Cứ thế đi, chiều tao tới đó xem sao.
- Chị ơi, mẹ chồng em bắt em vào ạ. Chứ nếu không giờ này em đã đắp chăn đi ngủ rồi ạ.
- Mẹ con nhà chị này buồn cười thật. Lại còn kéo vào đây
rõ đông nữa chứ. Đã bảo là về đi, chưa đẻ được thì cứ hai
ngày vào thăm khám một lần. Khổ quá, nói đi nói lại với nhà
chị cũng mệt.
- Chị ơi, chị thương em, chị cho em đẻ, kẻo mẹ chồng em …
- Ơ hay, tôi thấy chị là số một đấy.
- Vậy thì chị thương em, chị ra nói chuyện với mẹ chồng em
đi. Em chỉ là cái bu gà đi theo thôi. Quyền sinh quyền sát nằm
ở đại ca đang ngồi kia kìa, chị ơi!