Trên đại điện chỉ
còn lại Khuynh Thành cùng Lam Tố bốn mắt nhìn nhau không nói gì. Khuynh
Thành vốn đã chuẩn bị vô số ‘lời mở màn’ nhưng lúc này lại chẳng thể nào nói nổi một câu. Lam Tố đương nhiên cũng từng nghĩ đến một ngày Khuynh
Thành lên thần giới tìm anh nhưng mà khi cô xuất hiện trước anh như vậy
vẫn khiến anh cảm thấy bất ngờ.
Cả hai duy trì trạng thái im lặng nhìn nhau, dường như mọi tâm tư, nỗi nhớ đều biến thành sự im
lặng, ngưng đọng trông đôi mắt hai người nhìn nhau.
Rất lâu sau Lam Tố mới lúng búng khẽ gọi: “Khuynh Thành...”
“Lam Tố...” mới chỉ gọi tên anh mà Khuynh Thành đã thấy hai má mình nóng phừng, tim đập thình thịch.
“Khuynh Thành!” Lam Tố cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, anh
không thể kìm nén được nỗi nhớ mong cùng khao khát gặp lại cô. Lam Tố ôm Khuynh Thành vào lòng, chặt đến nỗi như muốn cả thân thể của cô hòa
quyện với mình.
“Ngốc a, chẳng phải đã bảo em không được lên rồi sao?”
Khuynh Thành ở trong lòng anh bỗng chốc thấy sống mũi cay cay.
“Khuynh Thành...” Lam Tố thì thầm gọi, khi Khuynh Thành mấp máy định nói gì đó thì bờ môi nóng bỏng của anh đã áp xuống.
Quá nhiều nỗi nhớ khiến hai người như bùng nổ. Lam Tố mãnh liệt hôn xuống
khiến Khuynh Thành có phần bị động cùng lúng túng, toàn thân cứng đơ,
mỗi tế bào trong cơ thể cô như đang bốc cháy.
“Khuynh Thành... Khuynh Thành...”
Đầu lưỡi ướt át của Lam Tố thỏa sức qua lại trong khoang miệng cô, điên
cuồng chiếm hữu từng chút ngọt ngào trong đó, dây dưa không dứt.
“Khuynh Thành, anh rất nhớ em, vô cùng nhớ!” Lam Tố hôn nhẹ lên những giọt lệ
bên khóe mắt Khuynh Thành, vòng tay ấm áp ôm cô thật chặt, bàn tay to
lớn không ngừng lướt trên người cô.
Khuynh Thành dù có bị anh hôn đến thần trí điên đảo nhưng cũng nhận ra được ý định của anh.
Cô bất giác co người, mặt đỏ tưng bừng như bị lửa thiêu đốt. Nhưng cô
càng e thẹn lại càng khiến Lam Tố hưng phấn, nỗi khát khao muốn có được
cô phút chốc ùa đến chiếm giữ lý trí anh. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường rộng rãi, cúi người đè ép lên thân thể mềm mại của cô.
“Khuynh Thành... được không?” giọng nói ngọt dịu, mê hoặc của Lam Tố vang lên
bên tai Khuynh Thành, hơi thở của anh phả lên tai cô khiến cô không khỏi chìm đắm trong đó. Khuynh Thành có thể cảm nhận được lửa nóng cuồng
nhiệt cùng sự mong chờ của anh.
Khuynh Thành mơ màng nhìn Lam Tố rồi bất giác rùng mình, người anh yêu rốt cuộc là cô hay là Lạc
Nhi? Sắc mặt Khuynh Thành khẽ biến đổi khi nhớ tới những chuyện ở đầm
Thiên Trì.
Lam Tố dù đang bị khát khao chiếm giữ nhưng
vừa nhìn thấy sắc mặt khẽ biến của Khuynh Thành cũng bất giác thở dài,
anh kìm nén bản thân ngồi dậy.
“Khuynh Thành, là anh quá
đường đột, anh không nên hỏi em những điều này!” Lam Tố cho rằng hành
động vừa rồi của mình đã khiến Khuynh Thành sợ hãi liền ôm lấy cô vào
lòng nói.
Khuynh Thành bỗng nhiên cảm thấy tỉnh táo hẳn,
anh vừa gọi cô là Khuynh Thành chứ không phải Lạc Nhi! Có lẽ anh đã từng yêu Lạc Nhi thật nhưng bây giờ người anh yêu là cô – Diệp Khuynh Thành
độc nhất vô nhị!
Khuynh Thành hiểu rõ được lòng mình liền từ trong lòng Lam Tố ngẩng lên nhìn anh, khẽ cắn môi dưới...
Lam Tố nhìn biểu tình của Khuynh Thành lúc này mà không khỏi băn khoăn, cô là đang thử thách định lực của anh sao?
“Lam Tố...” Khuynh Thành khẽ cất tiếng gọi mơ hồ, ngón tay ngọc vẽ một vòng tròn trên ngực anh.
Lam Tố thầm than, cô quả nhiên là đang khiêu khích anh! Anh thật sự sắp
không kìm được nữa rồi. Lam Tố khó nhọc nuốt nước miếng rồi định thần
lại.
“Khuynh Thành, nếu em cứ cám dỗ như thế này thì anh
sẽ không nén được nữa!” Lam Tố kìm nén đến mức căng thẳng, gương mặt
tuấn tú lấm tấm mồ hôi.
Khuynh Thành nhìn biểu tình căng
thẳng của anh mà không nhịn được bật cười. Cô không cười còn đỡ, cô cười thoải mái đến vậy lại càng khiến Lam Tố khó lòng kìm nén được ham muốn
chiếm hữu trong người, hơi thở anh ngày càng trở nên nặng nề, bàn tay to lớn không ngừng dao động trên thân thể Khuynh Thành.
Khuynh Thành khẽ mở đôi môi anh đào xinh xắn hôn anh khiến Lam Tố sững người,
cả thân hình to lớn phút chốc cứng lại, dục vọng một lần nữa sôi trào.
Khuynh Thành ngây ngốc vươn đầu lưỡi khẽ lướt trên môi anh, nội tâm không khỏi vui sướng, đây là chàng trai của nàng, là người nàng yêu nhất trên đời
này!
Khuynh Thành càng hôn càng nhiệt tình như lửa khiến
Lam Tố cuối cùng cũng buông lỏng bản thân, anh ôm cô thật chặt, cúi đầu
thổi khí bên tai cô nói: “Khuynh Thành, em đang đùa với lửa đấy, biết
không?”
“Trước sau gì anh cũng là của em thôi!” Khuynh Thành ngang tàng nhìn anh nói.
Lam Tố nhịn không được cười lớn, ngón tay gí vào mũi Khuynh Thành nói: “Anh thật sự nhớ cái lối ngang tàng này của em! Tuy hiện tại anh rất muốn có được em nhưng anh sẽ cố gắng kìm nén!”
“Có thật thế không?” ánh mắt Khuynh Thành quét trên người Lam Tố mấy vòng.
Ánh mắt nửa dò xét nửa đánh giá của cô khiến anh sững sờ, từ khi nào vương
phi của anh lại trở nên bạo gan như vậy? Khí huyết dâng trào này của anh phải làm sao đây?
“Khuynh Thành, nếu em cứ đùa với lửa như thế này sẽ rất nguy hiểm!”
“Sẽ... nguy hiểm đến đâu?” Khuynh Thành ánh mắt mang ý cười nhìn anh hỏi ngược lại.
Lam Tố thật sự muốn buông xuôi mà đè cô xuống nhưng anh cố gắng kìm nén lại. Đôi môi anh lần nữa hạ xuống một cách cuồng nhiệt.
“Khuynh Thành, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ lãng mạn nhất, hoa lệ nhất.
Đợi chúng ta thành hôn rồi, anh nhất định sẽ yêu em đến chết!” Lam Tố
nhấn mạnh nói.
Đôi mắt Khuynh Thành nhòa đi, chàng trai
này yêu cô, anh thật sự yêu cô. Trong suy nghĩ của cô, hôn lễ không nhất thiết phải hoành tráng hoa lệ, cô chỉ cần lời hứa của anh, lời hứa sẽ
yêu cô đến hết cuộc đời này và anh chỉ thuộc về một mình cô, chỉ yêu một mình cô mà thôi!
“Lam Tố...”
“Kìa, sao em lại khóc?” Lam Tố nhẹ hôn lên khóe mắt Khuynh Thành, âu yếm nhìn cô.
“Em không ngờ anh lại đối tốt với em như vậy...”
Lam Tố nghe vậy không khỏi cười nhẹ, “Ngốc ạ, anh không tốt với em thì tốt với ai?”
“Liệu anh sẽ yêu em mãi như thế này chứ?”
“Không!” Lam Tố không cần suy nghĩ, rất nhanh chóng nói.
“Không?” Khuynh Thành sửng sốt, những suy nghĩ tốt đẹp nãy giờ như bị tạt một gáo nước lạnh khiến cô tỉnh táo không ít.
“Anh sẽ ngày càng yêu em nhiều hơn... nhiều hơn thế này rất nhiều nữa!”
“Thật sao?” Khuynh Thành tràn ngập hạnh phúc nhìn anh nũng nịu hỏi.
“Sau này anh sẽ chứng minh cho em thấy!” Lam Tố vẻ bí hiểm nói.
Khuynh Thành thấy nét mặt ẩn chứa nhiều ý tứ của anh không nhịn được hỏi: “Lam Tố, nếu có một ngày anh nhận ra em không phải là cô gái mà anh muốn
yêu, lúc đó anh sẽ làm gì?”
Lam Tố đương nhiên không hiểu được hàm nghĩa của Khuynh Thành, anh cho rằng cô chỉ đang thử anh mà thôi.
“Sao có chuyện em không phải là cô gái mà anh muốn yêu chứ?”
Khuynh Thành nội tâm không nén nổi xúc động, không hiểu sao cứ đứng trước mặt Lam Tố là cô không thể nào bình tĩnh được.
“Nhưng, em thật sự không phải người ấy!”
“Sao em lại không phải? Ngốc ạ, em đừng nghĩ ngợi lung tung, dù em có là ai thì ngươi anh yêu vẫn là em!”
“Nói thế là né tránh! Em không thích anh né tránh như vậy!” Khuynh Thành đột ngột nổi sung, khúc mắc trong lòng cô vẫn chưa được giải tỏa. Lạc Nhi!
Cô muốn chính miệng anh nói với cô anh yêu cô – Diệp Khuynh Thành, chứ
không phải là Lạc Nhi kia!
“Khuynh Thành, em làm sao vậy?” Lam Tố khó hiểu nhìn Khuynh Thành, vừa rồi chẳng phải còn rất vui vẻ sao?
“Lam Tố, nếu em không phải là Lạc Nhi chuyển thế thì anh có còn yêu em nữa
không?” Khuynh Thành trực tiếp nói thẳng, cô không muốn vòng vo nữa, cô
thật sự muốn biết đáp án.
Lam Tố hơi sững người... tại sao Khuynh Thành lại biết chuyện này?
Khuynh Thành nhìn biểu cảm của Lam Tố mà không khỏi đau lòng, cô cảm thấy như
tim của mình bị ai đó đâm mạnh một nhát vậy. Thì ra trong lòng anh cô
vẫn không bằng cô gái Lạc Nhi kia, người anh yêu là Lạc Nhi chứ không
phải Diệp Khuynh Thành cô!
“Em hiểu rồi!” Khuynh Thành
chậm rãi đứng dậy, đôi chân cô nặng như đeo đá, mỗi bước đi nặng trĩu
tâm tư, chẳng phải cô không muốn bước đi nhanh hơn mà là cô vẫn đang cố
gắng níu kéo, cô hi vọng Lam Tố sẽ đuổi theo cô, giữ cô lại rồi nói anh
chỉ yêu một mình Diệp Khuynh Thành cô mà thôi. Cả đoạn đường từ giường
tới cửa mà Khuynh Thành tưởng như dài mấy trăm dặm, Lam Tố không ngăn
cô... Khuynh Thành đau đớn!
Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Lam Tố cuối cùng cũng lên tiếng.
“Em đã biết cả rồi?”
Khuynh Thành cười nhạt, hóa ra cô chỉ là đơn phương mà thôi!
“Đúng vậy! Em biết cả rồi!”
“Khuynh Thành! Thật ra em vốn chính là Lạc Nhi, hai người tuy hai mà một, tại sao em phải...”
Khuynh Thành nghe Lam Tố nói mình chính là Lạc Nhi thì không kìm được cắt
ngang, cô quay người nhìn anh hét lên: “Không đúng! Em và cô ta chưa bao giờ là một cả. Lạc Nhi đã chết trước cả khi em nhập vào thể xác này
rồi! Em và cô ta chưa từng là một người! Chưa từng...
Anh cho rằng em là Lạc Nhi chuyển thế? Em nói cho anh biết, em không
phải... em là Diệp Khuynh Thành, em đến từ thế kỷ 21 – thời đại hoàn
toàn khác xa với anh cùng Lạc Nhi kia.
Anh cho rằng em là Lạc Nhi sao? Không! Em và cô ta là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau.
Lam Tố! Ngay từ đầu anh đã nhận sai người rồi!”
Lam Tố nghe mà không hiểu gì hết, Lạc Nhi chết rồi sao? Đâu có thể như vậy được? Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?
Lam Tố bước đến nắm lấy cánh tay Khuynh Thành hỏi: “Em đang định thử thách tình yêu của anh dành cho em, đúng không?”
Khuynh Thành vùng ra, lớn tiếng phủ nhận, “Không phải! Anh tưởng em muốn thế
này sao? Anh tưởng em vui lắm khi biết được sự thật này sao? Lam Tố! Em
đã vì anh mà hi sinh rất nhiều thứ nhưng cuối cùng hôm nay em nhận ra
mình thật ngu dại. Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ yêu em! Anh chỉ yêu Lạc Nhi kia thôi. Lam Tố, anh có cảm thấy anh đối với em như vậy là
công bằng hay không?
Nếu không phải khi ở tiên giới em đi vào nơi hồn phách Lạc Nhi rơi xuống ngày xưa rồi nhìn thấy cái xuyến
không gian của cô ấy thì em làm sao biết được hai người trước đây yêu
nhay thắm thiết đến vậy? Cùng nhau thưởng trả, câu cá, dạo hồ,... ánh
mắt anh có biết bao yêu thương trìu mến khi nhìn cô ấy? Anh có biết lòng em đau đến thế nào không? Khi Lạc Nhi nói với em sự thật, anh có biết
những cảm nhận của em lúc bấy giờ không?
Em bị người ta
lừa dối, bị chính người em tin nhất, yêu thương nhất lừa dối. Lam Tố,
anh có hiểu được cảm giác của em không? Anh có hiểu được nỗi tuyệt vọng
trong lòng em không? Em thậm chí không còn đủ can đảm lên thần giới gặp
anh nữa nhưng là em biết em không thể né tránh mãi được nên đã chọn đi
lên đây! Em thà là đau một lần cũng không muốn bị lừa dối suốt đời!”
Lam Tố cảm thấy đất trời xung quanh như đang chuyển dời, cô gái mà anh nâng niu bảo vệ lại không phải là cô gái anh yêu? Sao mọi chuyện có thể như
vậy được chứ? Nếu Khuynh Thành không phải là Lạc Nhi thì tại sao Tử
thanh bảo kiếm lại nghe theo mệnh lệnh của cô ấy chứ? Nó là thanh kiếm
linh, cả đời chỉ thờ một chủ thôi mà, nếu Khuynh Thành không phải Lạc
Nhi thì sao cô ấy có thể rút được Tử thanh bảo kiếm?
Lam
Tố nghĩ một hồi rồi hít sâu một hơi, Khuynh Thành chắc chỉ là đang hờn
dỗi thôi. Tuy cô không thể nhớ được kiếp trước của mình nhưng điều này
có gì quan trọng chứ? Cô là Lạc Nhi chuyển thế, đáy lòng cô vẫn còn tồn
tại tình yêu cới anh. Tóm lại, anh sẽ có cách để Khuynh Thành tiếp nhận
mình.
Nhưng Lam Tố đã lầm. Diệp Khuynh Thành thật sự
không phải là Lạc Nhi, sở dĩ Tử thanh bảo kiếm lựa chọn Khuynh Thành vì
nó cảm nhận được Khuynh Thành là một chủ nhân còn thích hợp với nó hơn
Lạc Nhi, nó bị hấp dẫn bởi sát khí tỏa ra từ người cô, nó say mê ý chí
chiến đấu như thiêu thân trong người cô.
“Khuynh Thành! Lẽ ra anh không nên giấu em nhưng anh cũng chỉ là không muốn để em nhớ lại những chuyện không vui thôi!”
Diệp Khuynh Thành cười cay đắng, Lam Tố vẫn coi cô là Lạc Nhi! Khuynh Thành
nghĩ ngợi rồi cúi đầu, xoay người bước ra ngoài. Câu trả lời cô muốn đã
có rồi, cô nên quay trở lại bên cạnh những người thân yêu của mình thôi.
Khuynh Thành bước đi vô định trên đường phố thì đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc lướt đến níu cô lại.
“Mau đi với ta!” người vừa kéo cô không phải ai khác mà chính là Hoa Mãn Nguyệt.
“Thái tử! Nếu ngài còn cố chấp như thế thì đừng trách thuộc hạ không khách khí!”
Một đám người rất nhanh chóng chạy lại vây lấy Khuynh Thành cùng Hoa Mãn
Nguyệt bên trong. Diệp Khuynh Thành tâm trạng rối bời nên không có tâm
trí để quan tâm tới những chuyện này, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc
thật say. Biết đâu khi tỉnh lại cô sẽ quay trở về được thế kỷ 21 cũng
nên. Không có Diệp Chấn Thiên, không có Lam Tố, không có Kim Bằng, Hồng
Loan... Cô lại là một sát thủ lạnh lùng, vô tình, không mong chờ, không
nhớ nhung ai cả. Và rồi cô lại là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa...
“Khuynh Thành! Đừng ngẩn người ra đó nữa!” giọng nói đầy lo lắng của Hoa Mãn
Nguyệt vang lên bên tai Khuynh Thành nhưng cô không hề nghe thấy, sự vật cùng với con người xung quanh cô mờ nhạt không rõ ràng.
“Khuynh Thành... tôi sẽ yểm trợ cô, cô nhằm đúng thời cơ chạy ngay đi, biết không?” Hoa Mãn Nguyệt lo lắng nói.
Khuynh Thành nhìn miệng anh ta mở ra khép lại mà không thể nghe được anh ta
đang nói gì cả. Tim cô đang đau lắm, cô chưa bao giờ thấy bản thân mình
lại yếu đuối như lúc này. Có lẽ, cô sinh ra đã không nên yêu bất kỳ một
ai cả.
“Chạy đi! Mau chạy đi!”
Khuynh
Thành nhìn Hoa Mãn Nguyệt quần thảo với đám người trước mặt nhưng lại
không thể hiểu được là bọn họ là người của anh hay là kẻ thù đang vây
đánh anh. Hoa Mãn Nguyệt rất nhanh chóng bị đám đông chế ngự. Đám người
kia lập tức lao tới bủa vây cô.
Khuynh Thành chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cô cố mở to mắt ra nhìn thì nhận ra mình đang
nằm trên một chiếc giường rộng lớn, êm ái vô cùng. Khuynh Thành dụi mắt, chẳng phải cô cùng Hoa Mãn Nguyệt đã bị đám người kia bắt đi sao? Sao
cô lại ở đây?
“Tỉnh rồi à?” một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền từ, giọng nói ấm áp đi đến trước cô hỏi.
“Tôi đang ở đâu vậy?”
Người đàn ông nghe Khuynh Thành hỏi vậy, nở nụ cười hiền hòa nói: “Ngốc ạ!
Con đang ở nhà của mình. Đã không còn nguy hiểm nữa rồi, không ai có thể làm hại được con ở đây cả!”
“Nhà?” Khuynh Thành cau mày, đây không phải là nhà cô.
“Con à, con không nhớ chút gì thật sao? Ta là phụ hoàng của con mà!”
“Phụ hoàng?”
Cha cô, đúng là cha cô đã trở thành hoàng đế của Vương triều Đại Cương, nhưng cha cô không phải người đàn ông trước mặt này.
“Mau lên! Công chúa đã tỉnh rồi, các ngươi dặn dò nhà bếp chuẩn bị những món mà trước đây công chúa thích mang lên đây!”
“Tôi là...” Khuynh Thành ngơ ngác khi nghe người đàn ông gọi mình là công chúa.
“Con gái ngốc, con không nhớ thật ư? Con là Nam Cung Lạc, là con gái ta – Công chúa của vương triều Nam Cung.”
Nam Cung Lạc? Khóe miệng Khuynh Thành có nét cười cay đắng, rốt cuộc cô cũng không thể thoát khỏi thân phận của Lạc Nhi.
“Tôi không phải Nam Cung Lạc, tôi là Diệp Khuynh Thành!”
“Được! Con là Diệp Khuynh Thành, không phải Nam Cung Lạc!” Nam Cung Khuyết cưng chiều nói.
Khuynh Thành ngồi dậy ra khỏi giường, chân cô bỗng mềm ngũn ra. Sao có thể như vậy được?
“Chân tôi...”
Nam Cung Khuyết nhìn cô thương xót nói: “Con bị hôn mê đã lâu rồi, nếu
không phải ngày nào ta cũng truyền chân khí cho con thì có lẽ...”
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Nửa năm rồi!” Nam Cung Khuyết thở dài, “Con có biết nửa năm qua phụ hoàng
đã sống thế nào không? Ngày nào phụ hoàng cũng đến đây thăm con, phụ
hoàng chỉ có mình đứa con gái là con thôi... Gian nan lắm mới có thể tìm được con về thì con lại hôn mê bất tỉnh, phụ hoàng thật đau xót. Cuối
cùng trời cũng không phụ người có tâm, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Nam Cung Khuyết xúc động nói.
Khuynh Thành thầm nghĩ,
nửa năm qua Lam Tố có đi tìm cô không? Anh có nhớ cô không? Khuynh Thành hít sâu một hơi, tự cười mình: “Đồ ngốc! Anh ta xưa nay chưa bao giờ
yêu mình, mình mong chờ gì anh ta nhớ mình chứ. Bỏ đi, khi nào bình phục lại rồi thì quay lại tiên giới với mọi người. Có cha, có Hồng Y, có Kim Bằng, Trọng Lâu cùng Diệp Vân... mình sẽ không còn cô đơn nữa!”
Khuynh Thành nghĩ vậy, tâm tình trở nên phấn chấn hơn hẳn, cô gọi hai a hoàn
đỡ mình ngồi bên bàn, bắt đầu chậm rãi ăn. Vừa ăn Khuynh Thành vừa suy
nghĩ, đây là nhà Nam Cung Lạc thì chắc chắn Hoa Mãn Nguyệt cũng phải ở
đây chứ?
“Nam Cung Triệt đâu? Sao ta không thấy huynh ấy?”
Nam Cung Khuyết hiền hòa bước đến bên Khuynh Thành, gắp thức ăn cho cô nói: “Anh trai con đang đi xa có việc, ít lâu nữa mới trở về!”
“Thế ạ?” Khuynh Thành không nghĩ ngợi nhiều, cô khẽ gật đầu với ông ta rồi tiếp tục ăn.
“Lạc Nhi, con ăn cho no rồi ra vườn hoa dạo chơi đi. Những năm qua cha vẫn luôn trồng loại hoa Huyết diễm mà con thích nhất đó!”
Hoa Huyết diễm? Chắc là một loài hoa có màu đỏ?
Khuynh Thành ăn xong cơm, thấy mình như khỏe thêm vài phần liền bảo a hoàn đưa cô ra vườn hoa. Khắp một vùng đều là màu đỏ thắm, cảm giác thật thư
thái khiến Khuynh Thành có chút ngưỡng mộ Lạc Nhi. Cô ấy có một người
cha yêu thương con, có người anh rất quan tâm đến em gái, và còn có...
Khuynh Thành nghĩ tới lại thấy đau lòng.
Lạc Nhi còn có
Lam Tố rất yêu thương cô ấy, dù cô ấy đã không còn nhưng tình yêu cùng
nỗi nhớ nhung của bọn họ đối với cô ấy không hề thay đổi. Cô ấy thật sự
hạnh phúc, chết cũng không có gì nuối tiếc.
“Bên ngoài
gió lạnh, đừng ở quá lâu, con vừa mới tỉnh lại, thân thể hãy còn yếu!”
giọng nói hiền từ của Nam Cung Khuyết lại vang lên.
Khuynh Thành gật đầu nhìn ông ta nói: “Con chỉ ngồi một lát rồi sẽ vào ạ!”
Ngày mai, chờ ngày mai khỏe rồi cô sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Cô không
muốn làm người thế thân cho Lạc Nhi nữa, cô là Diệp Khuynh Thành độc
nhất vô nhị. Dù không có được tình yêu của Lam Tố thì cô cũng nhất định
sẽ dũng cảm sống nốt những tháng ngày tiếp theo. Trái tim cô đã đau một
lần, kể từ nay cô sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cô sẽ không để mình bị
tổn thương thêm nữa. Lam Tố chỉ còn là giấc mộng mà thôi.
--- ----------Hoàng thành---- ------ ----
Lam Tố gầy đi trông thấy, anh chẳng muốn ăn hay uống bất cứ thứ gì cả. n Ly cùng Hồng Loan tiu nghỉu cúi đầu đứng hầu hai bên.
“Vương gia... dù sao thì ngài cũng nên ăn chút gì đó đi ạ.”
“Vương gia, nếu ngài cứ như vậy thì e rằng lúc tìm được Khuynh Thành, ngài...” Hồng Loan không nhịn được nói.
Lam Tố kìm nén quá lâu bỗng quát ầm lên: “Sao các người không sớm nói cho ta biết hả? Tại sao hả?”
n Ly cũng cảm thấy chuyện này là do mình xử lý không tốt, có lẽ ngay từ
đầu cô không nên giấu vương gia, nhưng cô cũng chỉ là có ý tốt, cô không muốn vương gia buồn thôi mà. Sớm biết thế này thì cô cứ nói quách ra
cho xong.
Lam Tố nhìn vẻ mặt biến sắc của n Ly, bất chợt dịu giọng.
“Thật ra cũng không thể trách ai được. Là chính ta sai lầm, Lạc Nhi đã hồn
phi phách tán mà ta vẫn miễn cưỡng cứu sống nàng, đưa nàng vào con đường luân hồi. Tất cả là lỗi lầm của ta, ta đã quá ngây thơ!”
“Vương gia!”
“Ta nghĩ Khuynh Thành đã bị ta làm tổn thương thật rồi, nếu không cô ấy sẽ
không bỏ đi mà không gặp ta nữa.” Nửa năm qua anh đã đi tìm khắp hoàng
thành, tiên giới và cả trần gian mà không nơi nào có thể tìm thấy bóng
dáng của cô.
n Ly mím môi, vẻ do dự nhưng cuối cùng cũng
lên tiếng: “Vương gia, nếu như ngài tìm được cô nương Khuynh Thành thì
người sẽ đối diện với cô ấy như thế nào?”
Lam Tố sững
người. Anh sẽ đối diện với cô như thế nào? Anh không biết, tình yêu của
anh đối với Lạc Nhi quá sâu đậm, bây giờ Lạc Nhi không còn nữa, vậy
Khuynh Thành thì sao? Lam Tố không biết, anh chỉ biết rằng anh muốn tìm
thấy cô.
“Vương gia đừng trách n Ly lắm lời, dù ngài có
phạt n Ly them một trăm năm bổng lộc nữa thì n Ly cũng phải nói. Vương
gia, ngài có bao giờ nghĩ tới một việc chưa? Rằng người ngài yêu bấy lâu nay thực chất chính là Diệp Khuynh Thành?”
Lam Tố ngây người, khẽ lẩm bẩm: “Người ta yêu bấy lâu nay là Khuynh Thành sao?”
“Tuy thuộc hạ giấu ngài sự thật là thuộc hạ sai nhưng Khuynh Thành và Lạc
Nhi là hai người hoàn toàn khác nhau: dung nhan khác, tính tình khác,
mọi mặt đều khác nhau. Có lẽ lúc đầu là ngài vì tình yêu đối với Lạc Nhi mà đối tốt với Khuynh Thành cô nương, nhưng là sau này nhiều lần lo
lắng cho cô ấy, ngài không cảm thấy người mình yêu là Khuynh Thành chứ
không phải Lạc Nhi cô nương chuyển thế sao?”
“Ta yêu
Khuynh Thành sao?” Lam Tố tự hỏi mình, nếu anh yêu Khuynh Thành thì tình cảm giữa anh và Lạc Nhi bấy lâu nay là gì? Không! Không thể có chuyện
đó được, người anh yêu là Lạc Nhi! Tình cảm trải qua bao nhiêu triệu năm không thể nào phai nhạt nhanh như vậy được.
“Vương gia, n Ly mong ngài hãy nghĩ cho thật thông suốt rồi hãy đi tìm Khuynh Thành,
nếu không thì ngài chỉ làm tổn thương cô ấy thêm thôi.”
Hồng Loan tuy không hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra giữa vương gia nhà nó cùng
Khuynh Thành nhưng nó cũng nhận thấy được Khuynh Thành đã bị tổn thương
sâu sắc, nếu không thì cô ấy sẽ không bỏ đi biệt tích vậy được.
Nó bất chấp lễ quân thần, bực tức nói: “Lần này vương gia có đập chết tôi
thì tôi cũng phải nói. Khuynh Thành đã vì ngài mà hi sinh quá nhiều rồi, ngài vì sao lại tổn thương tới cô ấy?”
Lam Tố cứ nghĩ
tới ánh mắt tuyệt vọng của Khuynh Thành trước lúc bỏ đi là lại cảm thấy
đau lòng. Là anh đã tổn thương cô, là anh đã khiến cho người con gái yêu mình tuyệt vọng bỏ đi. Nhưng anh thật sự không biết mình phải làm gì
bây giờ mới đúng.
Khuynh Thành không phải là Lạc Nhi của
anh chuyển thế. Anh phải làm thế nào cho đúng đây? Tiếp tục yêu Khuynh
Thành thì lời hứa với Lạc Nhi năm xưa phải làm thế nào? Còn nếu chấm
dứt... cứ nghĩ tới không còn được thấy Khuynh Thành, anh lại cảm thấy
đau lòng.
n Ly kéo Hồng Loan ra ngoài để lại một mình Lam Tố ngồi ngẩn người. Ai có thể nói cho anh biết anh nên làm thế nào mới
đúng đây? Nếu anh yêu Khuynh Thành thì liệu Lạc Nhi có tha thứ cho anh
không?
Lam Tố cứ như vậy bước đi tới chỗ Lạc Nhi phong ấn anh ngày trước. Nhìn chính mình trong lớp băng lạnh mà không khỏi cau
mày, ôm ngực đau đớn. Quá khứ lũ lượt ùa về.
“Lạc Nhi, tại sao? Hãy cho ta biết đi, tại sao chứ?” Lam Tố đau khổ, thân người không ngừng run rẩy.
“Lạc Nhi, lẽ nào nàng không còn tin ta nữa?”
Anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người con gái anh yêu lại có thể thay đổi thành một người khác chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Lạc Nhi vui tươi, hồn nhiên của anh đâu rồi?
--- ---------
Cô gái trong y phục đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, đôi mắt rưng lệ nhìn anh.
“Lam Tố, chàng có thể ôm thiếp thêm một lần nữa không?” cô gái chầm chậm đi về phía anh nói.
Lam Tố ngây người, lúng túng không biết nên làm thế nào. Từ trước tới nay
có chuyện nào không nằm trong sự sắp xếp của anh chứ? Tại sao mọi chuyện lại như vậy?
“Lam Tố. Chàng có thể oán hận thiếp nhưng chàng tuyệt đối không thể không yêu thiếp.”
Cô gái đưa tay lên rút một cây trâm trên đầu, bàn tay cô run run, hai hàng lệ chảy dài trên má nhưng cô vẫn tàn nhẫn cắm sâu cây trâm vào anh.
“Lạc Nhi, ta không giận cùng sẽ không hận nàng. Dù nàng làm có làm gì đi nữa thì ta vẫn sẽ yêu nàng như trước, thậm chí còn hơn trước nữa.”
Vào thời khác này, cô gái mạnh mẽ đẩy anh ra, sắc mặt đầy đau khổ nhìn anh.
“Chàng biết hết, đúng không? Tại sao chàng không né tránh? Tại sao?” cô gái
gào lên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình mới ngây thơ làm sao. Công lực của
anh cao như vậy, làm sao có chuyện anh không nhận ra ý đồ ám sát của cô
chứ?
“Lạc Nhi, nàng cũng không hoàn toàn muốn giết ta,
đúng không? Nàng chẳng qua chỉ là phong ấn ta mà thôi.” Khóe miệng anh
có nét cười vui nói.
“Lam Tố, chàng là gã si tình đần độn. Tại sao chàng không né tránh, tại sao?”
--- --------
Tâm tư Lam Tố giằng xé, tình yêu của anh dành cho Lạc Nhi đã không còn trọn vẹn nữa, một phần đã chia cho Khuynh Thành rồi.
“Lạc Nhi, xin lỗi... xin lỗi nàng...”
Đúng lúc Lam Tố đang giằng xé thì một làn bạch quang lướt tới. Lam Tố ngẩng
đầu nhìn người con gái trước mắt mà không thể tin được vào mắt mình.
“Lạc Nhi? Có đúng là Lạc Nhi không? Lạc Nhi...”
“Lam Tố, lúc chàng thấy huyễn tượng này tức là thiếp đã thật sự chết rồi,
chàng không thể làm gì hơn cho thiếp được nữa. Lam Tố, chàng có biết mỗi ngày đối mặt với chàng, lòng thiếp khổ sở chừng nào không? Thiếp phong
ấn chàng nơi đây mà chàng một lời oán giận cũng không có, thậm chí còn
tốt với thiếp hơn bao giờ cả. Lam Tố, có lẽ thiếp vốn không xứng với
tình yêu của chàng. Thiếp biết trước sẽ có một ngày chàng đau khổ tìm
đến nơi đây...”
Lam Tố nhìn huyễn tượng của Lạc Nhi mà không khỏi đau lòng, thì ra nàng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.
“Lam Tố, chàng có bao giờ nghĩ tới việc người chàng yêu thật sự là cô nương
Khuynh Thành đó chưa? Cô ấy và thiếp là hai người hoàn toàn khác nhau,
cô ấy can đảm hơn thiếp, kiên cường hơn thiếp, và quan trọng hơn là cô
ấy có thể cùng chàng kề vai sát cánh chiến đấu tới cùng...”
Trước mắt Lam Tố lại hiện lên những huyễn tượng khác nhau.
Ở trong đó, Diệp Khuynh Thành với màu áo đỏ rực lửa, toàn thân cô tỏa ra
sát khí tuyệt đối. Một con bạch hổ hiếm thấy đang định tấn công cô nhưng thật ra mục tiêu của nó lại là một con Kim Bằng đằng sau Khuynh Thành.
Đây chính là huyễn tượng lần đầu tiên Khuynh Thành gặp Kim Bằng trong Hồng Hoang.
Yêu thú trong rừng không ngừng tu tập lại vây quanh cô, chúng nhanh chóng
lao vào hỗn chiến. Trên người cô có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, mặt và cánh tay đầy vết máu nhưng không thể biết được là máu cô hay máu bọn
yêu thú. Đôi mắt kiên định của cô nhìn thẳng vào đám yêu thú, sát khí
không ngừng lan tỏa.
“Lam Tố! Anh hãy chờ em! Em sắp
thành công rồi! Lam Tố, anh nhất định phải chờ em. Dù nguy hiểm đến mấy, khó khăn đến mấy thì em nhất định sẽ cùng anh đối mặt. Em sẽ không làm
con bé chỉ biết đứng đằng sau lưng anh để cho anh che chở nữa, em muốn
cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu diệt trừ tất cả những kẻ muốn làm hại anh.”
Lam Tố không nén được căng thẳng, anh hận không thể nhảy ngay vào huyễn tượng giúp cô giết sạch đám yêu thú không biết điều kia.
Đúng lúc này thì con Kim Bằng trong huyễn tượng kêu lên một tiếng vang trời, khí thế cô ngạo từ nó tỏa ra mạnh mẽ, nó đắc ý vỗ đôi cánh vàng, đôi
mắt sáng quắc nhìn Diệp Khuynh Thành.
Lam Tố thở phào nhẹ nhõm, nó đã độ kiếp thành công rồi. Anh nhìn những vết thương lớn nhỏ
trên người Khuynh Thành mà không khỏi đau xót.
“Con người tu chân! Tôi xin cảm ơn cô đã giúp tôi đối phó với chúng. Tôi xưa nay
rất không muốn măc nợ tình nghĩa của ai. Bây giờ cô có thể đưa ra yêu
cầu với tôi.”
Được! Không ngờ Khuynh Thành chưa nói gì mà Kim Bằng đã mở lời trước. Xem ra con chim phải gió này cũng tốt tính,
biết coi trọng tình nghĩa.
“Chính ngươi đã nói thế đấy nhé.”
“Đương nhiên rồi.”
“Được! Đã thế ta sẽ nói.”
“Nói đi!”
“Ta muốn ngươi đưa ta xuyên qua không gian, lên tiên giới.”
Kim Bằng vừa nãy còn đắc ý vênh vang, lúc này chân nó mềm oặt suýt ngã, đôi cánh rủ xuống chấm đất.
“Nói…nói gì thế?”
“Ta nói là, ta muốn ngươi đưa ta đi xuyên qua không gian, lên tiên giới."
Khuynh Thành đang đầy mình thương tích, ánh mắt kiên định cô nhìn thẳng
vào con Kim Bằng.
Con đại bàng dường như còn ngờ rằng nó
nghe nhầm nên hỏi lại: “Cô... cô khẳng định mình muốn xuyên không gian
đi lên tiên giới chứ?"
"Chắc chắn rồi!" Cô vừa nói vừa lấy ra một viên kim đan bỏ vào miệng, bắt đầu điều khí.
“Cô có biết hậu quả của đi xuyên không gian sẽ là gì không?" Xưa nay Kim Bằng chưa bao giờ nói năng nghiêm túc như lúc này.
"Đương nhiên ta biết. Sẽ bị thương chứ gì! Ngươi nhìn đây, ta đang bị vô số thương tích, ta đâu sá gì bị thương?"
Kim Bằng nín lặng chẳng biết nói sao. Thảo nào cô gái này liều mạng cứu nó! Nó cũng biết trên đời này chẳng thể có bữa trưa miễn phí mà!
"Cô... cô đã sớm nghĩ kỹ rồi thì phải?"
Khuynh Thành nhìn con đại bàng. Có lẽ con chỉm này không muốn giúp mình thì phải?
"Này! Dù sao ta cũng đã đem tính mạng ra để đổi lấy cơ hội này. Nếu không có
ta, chỉ e nhà ngươi không thể độ kiếp một cách ngon lành đâu!"
Về điểm này thì con Kim Bằng không hề phản đối. Nếu không có Khuynh Thành
giúp đỡ thì có lẽ nó không có cách nào để độ kiếp ngon lành như thế. Rất có thể thân xác nó bị nham nhở, thậm chí có khả năng sẽ cực kỳ nghiêm
trọng.
"Cô nên tin rằng tôi không từ chối mắc nợ. Có
điều... cô nên biết hậu quả của việc đi ngược lại đạo trời, sẽ không đơn giản chỉ là bị thương mà thôi. Hậu quả cũng giống như thiên kiếp...
Chúng ta định tu luyện, chúng ta định làm ngược với đạo trời, thì sẽ gặp phải thiên kiếp. Cô đi ngược thời gian không gian, hậu quả sẽ cực kỳ
nghiêm trọng đấy!"
Nhưng nghiêm trọng đến mức độ nào thì
Kim Bằng cũng không biết nhưng nó cũng từng nghe nói, nếu làm trái đạo
trời thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương. Dù có lên được tiên giới thì người ấy cũng không thể tu luyện để trở thành bất tử. Huống chi, người
tu chân muốn xuyên thời gian không gian, dù đã độ qua thiên kiếp rồi,
muốn phi thăng lên cũng vẫn rất khó khăn, nếu không cẩn thận, ngay trên
đường phi thăng cũng đã bị thương. Cho nên từ bao lâu nay hầu như không
có ai dám xuyên thời gian không gian, làm trái đạo trời.
"Dù bị nghiêm trọng đến đâu ta cũng không sợ."
Kim Bằng ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành.
"Cái đầu cô không trục trặc gì, đúng không?"
"Nhìn đi, cái đầu ta có làm sao không?" Khuynh Thành với khuôn mặt đầy thương tích nhìn sang nó bình thản mỉm cười.
"Không sao, mà vẫn muốn xuyên thời gian không gian à?"
“Vì có người đợi ta trên đó, cho nên ta phải đi!"
Các hình ảnh không ngớt chuyển động, mỗi lần nhìn thấy Khuynh Thành chiến
đấu với kẻ thù, nghe được giọng nói kiên định của cô, “Ta yêu anh ấy, ta nhất quyết sẽ không bao giờ từ bỏ” là lòng Lam Tố lại nhói đau. Cô thật sự đã vì anh mà hi sinh quá nhiều rồi. Hình ảnh có bước vào điện Lam
Lạc khiến anh cảm thấy mình sắp chết ngất vì ngạt thở.
Anh lại nghe n Ly nói.
“Cô biết không Khuynh Thành? Nhìn thấy sự si mê của cô đối với vương gia
tôi cũng không muốn làm tổn thương tới cô nhưng sự thật vẫn là sự thật,
chúng ta không thể thay đổi được sự thật. Lạc Nhi đúng là đã chết nhưng
cô ấy vẫn là một phần trong cơ thể cô. Cô yêu vương gia tha thiết như
vậy tôi tin chắc cũng là do bị ảnh hưởng bởi một phần đó.”
n Ly cụp mắt chỉ vào ngực Khuynh Thành nói: “Cô ấy đã biến linh hồn mình
thành trái tim của cô cho nên Lạc Nhi chính là Diệp Khuynh Thành, mà
Diệp Khuynh Thành cô cũng chính là Lạc Nhi. Dù cô có ý thức của riêng
mình nhưng cả hai người đều có chung một trái tim.”
“Tôi
lẽ ra nên sớm đoán ra mới phải, nguồn sức mạnh thần bí trong người tôi
hóa ra lại là Lạc Nhi sao? Lẽ ra tôi nên sớm đoán ra, tại sao tôi lại
nghĩ đó là do số kim đan Hồng Loan cho tôi ăn chứ? Thì ra là cô ta... ha ha ha...”
“n Ly, cô nghe cho rõ đây: Diệp Khuynh Thành
tôi đây không phải là Lạc Nhi, trước kia không phải, hiện tại không
phải, tương lai càng nhất định không phải! Mặc kệ quá khứ đã xảy ra
chuyện gì, tôi chỉ cần biết hiện tại Lam Tố yêu tôi và tôi yêu anh ấy!”
Khuynh Thành thọc tay sâu vào trong lồng ngực mình, đôi mày liễu nhíu chặt
dùng sức dứt ra, một quả tim đang đập đẫm máu nằm gọn trong tay cô.
“Đây là quả tim của Lạc Nhi, tôi không cần nó! Diệp Khuynh Thành này không
bao giờ chấp nhận thành toàn cho người khác như vậy. Tình yêu của tôi
nhất định phải thuộc về tôi một cách trọn vẹn.”
“Cầm nó đưa cho Lam Tố, đó mới là người anh ta yêu!”
n Ly đờ người. Mà Lam Tố chứng kiến cảnh này cũng gần như hóa đá. Anh nghe thấy Khuynh Thành nói tiếp.
“Kể từ nay Diệp Khuynh Thành tôi là một cô gái không có trái tim, không có
cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa. Cô yên tâm, Khuynh
Thành tôi đây cũng không phải hạng người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy đâu. Tôi nhất định vẫn sẽ đi tìm Lam Tố, là cô ta hay là tôi thì
chính tôi sẽ tự mình xác nhận.”
Tim Lam Tố như bị ai đó
vò mạnh, anh quay mặt không dám nhìn huyễn tượng trước mắt. Người con
gái đó như một con thiêu thân lao vào tình yêu, cô đã phải chịu bao
nhiêu khổ sở...
Lam Tố ngước lên nhìn huyễn tượng, anh
không thể né tránh tình yêu của cô được. Lần này anh thấy Lạc Nhi xuất
hiện trước mặt Khuynh Thành.
Cô biết không? Người Lam Tố
yêu luôn là cô vì tôi và cô căn bản không phải là một người. Hơi thở
không giống, ngoại hình không giống. Tuy bấy lâu nay tôi ẩn nấp trong
người cô nhưng người mà Lam Tố gặp gỡ và yêu thương là cô chứ không phải tôi. Tuy bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được điều này nhưng tôi tin sẽ
rất nhanh thôi anh ấy sẽ nhận ra người anh ấy yêu chính là cô. Nam Cung
Lạc không thể thay thế cho Diệp Khuynh Thành được!”
Lam
Tố nhìn một loạt huyễn tượng qua đi, lòng thương xót không thôi. Khuynh
Thành, cô ấy hiểu anh, yêu anh, dám làm tất cả vì anh. Anh bỗng nhớ lại
ngày trước mình đã từng nói với cô sẽ cũng cô tiếu ngạo giang hồ không
vướng sự đời. Nhưng bây giờ thì sao? Anh để vuột mất cô rồi.
Các hình ảnh dần dần phai nhạt, Lạc Nhi lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
“Lam Tố, chàng hãy hết lòng yêu thương Khuynh Thành. Đó là cô gái xứng đáng
để chàng nâng niu suốt cuộc đời này. Còn thiếp, thiếp căn bản không
xứng, thiếp biết mình có lỗi với chàng nhưng thiếp thật sự mong muốn
chàng sẽ được hạnh phúc. Chàng không cần đau khổ hay đắn đo gì nữa,
thiếp có thể cảm nhận được chàng vui vẻ và hạnh phúc biết bao khi ở bên
cô ấy. Lam Tố, cô ấy mới là hạnh phúc thuộc về chàng. Chàng đến đây hôm
nay chứng tỏ rằng trong lòng chàng đã có cô ấy rồi.
Lam
Tố, chàng hãy nâng niu, trân trọng Khuynh Thành, hai người nhất định sẽ
là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian. Thiếp sẽ luôn chúc phúc cho hai
người, chàng không cần phải cảm thấy có lỗi với thiếp. Hãy tự tin đối
diện với tình cảm của mình, Lam Tố, đừng bao giờ để Khuynh Thành phải
buồn.”
Huyễn tượng về Lạc Nhi dần mờ đi rồi biến mất
trong không gian. Lam Tố dần tỉnh táo trở lại, đúng vậy, nếu anh còn
tiếp tục tránh né nữa thì thật có lỗi với Khuynh Thành. Có lẽ n Ly, Lạc
Nhi đã đúng, ngay từ đầu người anh yêu chính là Diệp Khuynh Thành chứ
không phải Lạc Nhi năm xưa nữa.
“Khuynh Thành...” Lam Tố bỗng cảm thấy ngực mình đau nhói, chỉ cần vừa nghĩ đến cô, tim anh như nghẽn lại.
“Khuynh Thành, hãy đợi ta. Ta nhất định sẽ tìm được nàng, ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa!”
n Ly cùng Hồng Loan từ lúc Lam Tố rời khỏi hoàng thành vẫn lén lút theo sau, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Lam Tố lúc này đột nhiên quay người, lạnh lùng nói: “Có tin bản vương sẽ móc mắt hai ngươi ra không?”
n Ly cùng Hồng Loan nhìn nhau, mặt tái mét.
“Sao chưa vác mặt ra đây hả?”
Cả hai le lưỡi rồi chầm chậm bước ra.
Lam Tố hừ lạnh một tiếng, hai đứa này ngày càng to gan, lại dám cả gan theo dõi cả chủ nhân.
“Vương gia!” một lớn một bé vẻ mặt như đưa đám xuất hiện trước mặt Lam Tố.
“Ta không biết các ngươi làm cách nào, dù có đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm được Khuynh Thành về cho ta.”
Hồng Loan cùng n Ly cố làm ra vẻ kinh ngạc, như thể không nghe rõ điều Lam Tố vừa nói.
“Cần bản vương nhắc lại?”
“Vương gia... ngài định giết Khuynh Thành sao?” Hồng Loan giả bộ hỏi, ý chừng
như nếu vương gia nhà nó không nói rõ thì nó nhất định không đi.
“Ngươi cho là thế nào?”
“Vương gia tính giết cô ấy thật sao? Khuynh Thành tốt với ngài như vậy mà, sao ngài có thể giết cô ấy được chứ?” Hồng Loan ra vẻ bất bình nói.
“Có phải ngươi chê mười năm bổng lộc ít quá phải không?” Lam Tố lườm nó, con chim chết tiệt này lại dám chơi xấu.
Hồng Loan nghĩ thầm, phạt thì cứ phạt. Không có bổng lộc nó cũng dư sức sống ngàn vạn năm nữa.
“Nếu ta không thấy được Khuynh Thành thì các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần
nhận phạt đi.” Lam Tố lạnh lùng nói rồi phi thân biến mất.
n Ly cùng Hồng Loan nhìn nhau.
“Tự ngài ấy chọc giận Khuynh Thành khiến cô ấy bỏ đi, nay lại trách chúng ta là sao?”
“Chúng ta nên châm chước, dẫu sao ngài ấy cũng biết lỗi rồi, chúng ta nên mau chóng tìm ra Khuynh Thành thì hơn.”
Hồng Loan nói chuyện cứ như một ông cụ non, n Ly nguýt nó một cái rõ dài,
con Hồng Loan này coi mình là ai chứ? Ai mới là chủ nhân chứ?
Nói thì nói vậy nhưng cả hai rất nhanh chóng triển khai việc tìm kiếm, toàn hoàng thành không nơi nào không dán ảnh của Khuynh Thành.
--- --------Cung Thiên Khuyết---- ------
Nam Cung Khuyết lạnh lùng ngồi trên ghế.
Một gã áo đen bước vào hành lễ rồi nói: “Bẩm báo Cung chủ, hoàng thành hiện nay khắp nơi đều đã dán ảnh của công chúa Lạc Nhi.”
Nam Cung Khuyết mỉm cười cổ quái, rốt cuộc thì hắn cũng phải hành động rồi
sao. Ông ta còn tưởng là Lạc Nhi đã hết giá trị lợi dụng rồi chứ.
“Tốt lắm! Tiếp tục giám sát mọi động tĩnh trong hoàng thành cho ta!”
Người mặc áo đen nhận lệnh hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đợi khi bóng đen kia biến mất hẳn, Nam Cung Khuyết lập tức phi thân trở về cung Đông Lăng.
Ba mươi triệu năm trước Cung Thiên Khuyết này bỗng nhiên xuất hiện trên
thần giới và cũng với sự lớn mạnh của nó, độ bí ẩn càng lúc càng được
gia tăng. Cung Thiên Khuyết dần trở thành tổ chức thần bí nhất thần
giới, ai ai cũng đeo mặt nạ và chỉ dựa vào khí lưu quen thuộc để nhận ra nhau. Ở đây ngoài những người trong hoàng tộc thì bất cứ ai cũng có thể gia nhập cũng như rời bỏ bất cứ lúc nào. Thế lực của cung Thiên Khuyết
thật sự rất mạnh lại nhận cả những kẻ ác bá bị thần giới truy đuổi nên ở thần giới này, rất ít người dám ngang nhiên đối đầu.
Nam Cung Khuyết trở về cung Đông Lăng, biết được Khuynh Thành đang nghỉ
ngơi thì liền dặn dò người làm những món ăn cô thích nhất rồi đi tới đại sảnh chờ cô tỉnh dậy.
Khuynh Thành vừa tỉnh đã có a hoàn bước tới bẩm báo: “Bẩm công chúa, thần hoàng chờ công chúa ở đại sảnh đã rất lâu rồi à.”
Khuynh Thành nhíu mày, “Sao các ngươi không gọi ta dậy? Còn nữa, các ngươi
đừng gọi ta là công chúa nữa, gọi Khuynh Thành được rồi!”
“Nô tỳ không dám!”
“Ta bảo thế nào thì các ngươi cứ làm thế đó.” Khuynh Thành nghiêm giọng
nói. Tuy cô cũng được coi là công chúa vương triều Đại Cương, nhưng ở
đây cô chỉ là thế thân cho Lạc Nhi, cô không muốn vậy.
“Nô tỳ biết lỗi ạ!”
Khuynh Thành cũng chẳng bận tâm về vấn đề này nữa, cô trực tiếp đi tới đại
sảnh, vừa đi được vài bước thì Khuynh Thành bỗng đứng lại rồi quay lại
hỏi: “Có nhìn thấy thái tử đâu không?”
Không hiểu sao mấy ngày hôm nay Khuynh Thành cứ thấy trong lòng thấp thỏm, giống như là
Hoa Mãn Nguyệt đã xảy ra chuyện không hay rồi.
“Thái tử... thái tử...”
“Thái tử làm sao?” ánh mắt sắc bén của Khuynh Thành nhìn thẳng vào a hoàn phía sau khiến nó hoảng hốt nói hớ ra.
“Cách đây nửa năm, thái tử bỗng nhiên phát điên nên đã bị thần hoàng nhốt lại rồi ạ!”
“Ngươi nói gì? Phát điên?” Khuynh Thành kinh ngạc hỏi lại, cô nhìn đứa a hoàn lớn tiếng hỏi, “Chuyện là như thế nào?”
Đứa a hoàn sợ hãi cuống lên, nức nở nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe nói thế thôi!”
Nghe nói? Tức là không nhiều người ở đây biết thực hư chuyện này?
“Ngươi nghe ai nói?” Khuynh Thành nghiêm giọng hỏi.
“Đỗ Hằng ạ!”
Đỗ Hằng chính là kẻ được Nam Cung Khuyết giao nhiệm vụ đưa cơm cho Hoa Mãn Nguyệt. Đỗ Hằng này vốn rất có tình cảm với a hoàn Quyên Nhi hầu hạ
Khuynh Thành nên đã lỡ miệng nói cho Quyên Nhi biết nỗi nghi hoặc của
mình, Thái tử đang yên đang lành sao có thể phát bệnh được chứ? Mỗi lần
hắn đưa cơm tới là lại nghe thấy Thái tử la hét bên trong, nhiều lần hắn muốn vào thăm người cũng bị thị vệ canh cửa ngăn lại. Thực ra lúc đầu
anh ta cũng không biết người bên trong là Thái tử, vì anh ta cứ đòi vào
nên thị vệ mới nói hớ ra.
Khuynh Thành bất giác khó chịu, nhìn lại nửa năm sống ở đây rồi nhớ lại tình cảnh vì sao mình xuất hiện ở đây, không ngờ mình thiệt thân đã đành lại còn liên lụy tới Hoa Mãn
Nguyệt.
Nam Cung Khuyết, Khuynh Thành bất giác nghĩ đến
ông ta, cô nhìn a hoàn Quyên Nhi nói: “Chuyện hôm nay ngươi không được
kể với bất cứ ai, nghe chưa?”
“Nô tỳ xin vâng!”
Khuynh Thành lấy lại dáng vẻ bình thản rôi đi đến đại sảnh.
“Thần hoàng!”
“Khuynh Thành đã dậy rồi sao?” Nam Cung Khuyết hiền hòa bước đến nắm tay Khuynh Thành nói: “Cha đã sai người nấu mấy món ăn con thích nhất rồi. Đi
thôi!”
Khuynh Thành bình thản nhìn ông ta, vẻ tò mò hỏi: “Thần hoàng! Nam Cung Triệt bao giờ mới trở về ạ?”
Nam Cung Khuyết thấy Khuynh Thành hỏi tới Nam Cung Triệt, thoáng chút e
ngại nói: “Cha đã nói rồi mà, anh con đi có việc, phải độ nửa năm nữa
mới có thể trở về được.”
Nam Cung Khuyết nói rồi hừ lạnh
trong lòng, đợi hắn khống chế được linh hồn của tên Lam Tố kia thì ngại
gì tên Nam Cung Triệt đó chứ? Đến lúc đó thì con bé Khuynh Thành này có
chạy cũng chạy không thoát.
“Con đã rất lâu rồi không gặp anh ấy, con rất nhớ anh ấy mà!” giọng Khuynh Thành mang theo nũng nịu.
“Điều này...”
“Thần hoàng!”
“Con gái à! Cha có thể chiều con mọi điều nhưng con cũng nên nghĩ đến nghiệp lớn của Cung chúng ta chứ, anh trai con có việc quan trọng phải làm,
con ráng chờ thêm nửa năm nữa đi!”
Khuynh Thành thấy thái độ của Nam Cung Khuyết càng chắc chắn tin đồn Hoa Mãn Nguyệt bị ông ta
nhốt lại. Người đàn ông này tuy bề ngoài trông hiền từ, ôn hòa nhưng ai
dám chắc được ông ta không mưu tính chuyện gì? Chắc chắn phải có nguyên
nhân nào đó mới khiến Hoa Mãn Nguyệt không muốn cô bị người của ông ta
bắt được, chuyện cô hôn mê nửa năm rồi tỉnh lại xem ra cũng không đơn
giản. Xem ra cô cần phải tự mình tìm hiểu rồi.
“Lạc Nhi
biết rõ rồi ạ!” Khuynh Thành tỏ ra ngoan ngoãn nói. Hừ! Đợi đó xem ta
lật tẩy lão như thế nào, lão già chết tiệt! Nếu không phải vì nể lão là
cha Lạc Nhi thì cô nhất định sẽ đánh cho lão một trận răng rơi đầy đất
rồi.
“Ừ! Thế mới là con gái ngoan của ta chứ!” Nam Cung
Khuyết vẻ cưng chiều nhìn Khuynh Thành nhưng thâm tâm của lão không khỏi nghi hoặc, liệu có phải con ranh này phát hiện chuyện gì rồi không? Xem ra lão ta phải nhanh tay hơn mới được. Chỉ cần Lam Tố chưa tìm ra con
nhãi này thì lão vẫn còn khối thời gian.
Tuy nhiên, Lam
Tố cũng đâu phải gã khờ, anh tìm nửa năm trời không thấy bóng dáng
Khuynh Thành, đương nhiên là phải nghĩ tới khả năng Khuynh Thành đang ở
Cung Thiên Khuyết rồi.
Lam Tố giấu kín khí lưu của mình
đứng trước cửa cung Đông Lăng, anh hít sâu một hơi. Không vào hang cọp
làm sao bắt được cọp con chứ? Tuy không cảm nhận được khí lưu của Khuynh Thành nhưng trực giác bảo anh rằng cô đang ở đây.
“Lam
Tố, ngươi đã khiến Khuynh Thành bị tổn thương thì ngươi có trách nhiệm
phải tìm được cô ấy và dùng cả cuộc đời mình để chuộc lại lỗi lầm.”
Tàn ảnh Lam Tố nháng lên, vì anh hiện tại chỉ là một ý niệm nên nếu anh
không muốn thì không ai có thể phát hiện ra anh được, kể cả cao thủ như
Nam Cung Khuyết cũng không có khả năng.
Còn n Ly cùng
Hồng Loan lúc này vẫn đang tìm kiếm Khuynh Thành khắp nơi. Cả hai vừa đi tới biên giới giữa Hoàng thành và cung Tây Môn thì đôi mắt Hồng Loan
bỗng sáng lên, “Kìa, Lưu Hương Nguyệt Nhi!”
Đến bây giờ
hai người cũng chưa biết chuyện Lưu Hương Nguyệt Nhi là Tây Môn Lưu
Hương. Lưu Hương Nguyệt Nhi lúc này đang rất vội vã, lén lút như thể
đang ẩn nấp.
“Lưu Hương! Lưu Hương!” Hồng Loan chạy như bay về phía Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Hồng Loan, sao ngươi lại ở đây?”
“Sao cô cứ lén lén lút lút thế?”
“Ngươi cũng mau nghĩ cách ẩn nấp đi.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi không kịp giải thích nhiều với Hồng Loan, cô phải vất
vả lắm mới trốn ra đây được, nếu bị bắt lại thì lần tới chắc chắn sẽ
không dễ gì mà thoát được. Hoa Mãn Nguyệt cũng thật tệ, đã hện hôm nay
sẽ gặp nhau ở đây để tiếp ứng cho cô, thế mà đến giờ này đến cái bóng
còn không thấy.
“Đi theo tôi!”
Hồng Loan
dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi đi, ba tàn ảnh cấp tốc bay về đỉnh núi Tử Cấm.
Chỉ cần đến được đây thì mọi hơi thở cũng như khí lưu đều sẽ bị phong
tỏa, muốn tìm người quả là chuyện mò kim đáy bể. Thông thường bọn họ
không lên đỉnh núi này, vì đây chính là nơi chân thân của Lam Tố bị
phong ấn.
“Mau đuổi theo! Nếu để bọn chúng trốn lên núi
rồi thì không có cách nào tìm ra đâu.” Bọn truy binh bám sát phía sau
hét lên với nhau.
“Mau lên!” Hồng Loan cuống lên, không
phải nó không dám đại chiến với bọn truy binh mà tình thế lúc này không
nên mua thêm việc vào thân làm gì.
Hồng Loan nhìn n Ly cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nói: “Lên lưng tôi đi!”
Cả hai vừa nghe đã lập tức hiểu ý của Hồng Loan, nếu bọn họ cứ chạy thế
này thì e rằng sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp mất. n Ly cùng Lưu Hương
Nguyệt Nhi lập tức nhảy lên lưng Hồng Loan. Tốc độ của Hồng Loan nhanh
đến nỗi hai người bọn họ phải cố lắm mới không bị thổi bay đi.
Trên đỉnh núi Tử Cấm chướng khí dầy đặc nhưng bắt buộc phải vượt qua mới lên được.
“Ngồi cho vững nhé!”
Hồng Loan hô lớn rồi tăng tốc bay thẳng vào chướng khí. Nó bắt buộc phải
dùng tốc độ nhanh nhất để xuyên qua chướng khí nếu không để ảo giác
trong đó tác động thì có khi cả đời cũng đừng hòng thoát ra được. Đây
cũng chính là nguyên nhân khiến rất ít người dám liều mình xông lên đây.
Hồng Loan nhắm mắt, phi hành dựa trên linh thức cùng ý thức của bản thân.
Chỉ cần nó không mở mắt ra thì sẽ không bị ảo giác đánh lừa.
“Hồng Loan! Cứu ta với...” giọng nói của Khuynh Thành bất chợt vang lên bên tai Hồng Loan.
“Khuynh Thành!” Hồng Loan xúc động, nó hơi mất tập trung một chút đã đâm sầm vào vách đá trước mặt.
Hồng Loan lắc lắc đầu, không đúng, nó đang bay trong chướng khí kia mà,
không thể nào có chuyện Khuynh Thành xuất hiện ở đây được. Hồng Loan lo
lắng nhìn n Ly cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi trên lưng, cả hai đang xanh lét mặt mày, xem ra cũng đang vật lộn với ảo giác rồi.
Hồng Loan lập tức tăng tốc bay đi, bọn họ nhất định phải nhanh chóng lên được đỉnh núi.
Bọn truy binh đuổi tới lưng chừng núi thì không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
“Chết thật! Bọn chúng chạy mất rồi!”
“Tướng quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai hả?” con độc giác thú được gọi là tướng quân gầm
lên, miếng mồi béo bở trong tầm tay mà lại bị vuột mất rồi. Nếu bây giờ
trở về thì biết ăn nói làm sao với chủ nhân đây? Ông ta đương nhiên
không sợ Tây Môn Vô Hận nhưng cung Thiên Khuyết...
Độc
giác thú ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ chốt ở đây đi! Chỉ cần bọn chúng ló mặt ra thì nhất định phải bắt cho được Thất công chúa!”
“Rõ!”
Độc Hiển phân phó xong xuôi lập tức phi hành tới cung Thiên Khuyết.
Độc Hiển về tới nơi lập tức tới đại điện, không dám ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Khuyết.
Nam Cung Khuyết trầm tư một lúc lâu rồi cuối cùng cũng hạ lệnh: “Chặn hết mọi lối xuống của bọn chúng cho ta!”
Độc Hiển thở phào nhẹ nhõm: “Bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã làm rồi ạ!”
“Thế thì biến đi!” Nam Cung Khuyết lạnh lùng nói.
Độc Hiển vội vã lui đi, mãi đến khi ra khỏi địa phận cung Thiên Khuyết mới
trở lại là chính mình. Ông ta đi theo Tây Môn Vôn Hận cũng không đến nỗi gặp phải những trường hợp nguy hiểm như vậy, nhưng giờ có hối hận thì
cũng muộn rồi... Tây Môn Vôn Hận sao có thể chấp nhận một kẻ phản bội
chứ?
Độc Hiển vừa đi khỏi thì Nam Cung Khuyết vội vã trở
lại cung Đông Lăng. Mọi việc đã đến nước này thì nhất định không thể để
xảy ra sai sót được. Ông ta không ngờ Tây Môn Lưu Hương lại có thể trốn
được khỏi sự giám sát của Độc Hiển, bây giờ muốn uy hiếp Nam Cung Triệt
coi bộ không khả thi lắm.
Việc khống chế linh hồn người
khác vẫn chưa đến giai đoạn hoàn hảo, ông ta cần thêm ba tháng nữa, chỉ
cần ba tháng nữa thôi thì thần giới này sẽ không còn ai có thể uy hiếp
tới ông ta được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT